Chương 82
Tôi tỉnh dậy và thấy mình đang bị trói chặt vào một chiếc ghế cổ. Căn phòng mà tôi đang bị nhốt chất đầy hộp và các món đồ lặt vặt. Cả nơi này bốc mùi như thể nó bị tẩm đẫm xăng vậy.
Có hai người đang đứng đối diện với tôi: một người là Mellie, cô ta trông như thể sẽ phát điên bất cứ lúc nào. Và người còn lại là Sheffield Grayson.
“Tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi, và rồi toàn bộ ký ức về chuyện xảy ra trong đường hầm ồ ạt quay về như thác lũ. “Thea đâu? Và Rebecca nữa?”
“Tôi đảm bảo với cô rằng các bạn của cô vẫn rất ổn,” Sheffield Grayson đang mặc vest. Ông ta trói tôi vào ghế trong một nơi có vẻ giống nhà kho, và ông ta đang mặc vest.
Ông ta sở hữu đôi mắt giống Grayson.
“Tôi rất xin lỗi vì tất cả,” bố của Grayson nói, phủi một hạt bụi ra khỏi cổ tay áo sơ mi của mình. “Chất chloroform. Dây trói.” Ông ta ngừng lại. “Quả bom.”
“Quả bom?” Tôi nhắc lại. Cảnh sát đã bắt giữ Skye và Ricky từ nhiều tuần trước. Họ có động cơ và cảnh sát cũng thu thập được đủ bằng chứng để bắt giữ họ. “Tôi không hiểu.”
“Tôi biết là cô không hiểu.” Bố của Grayson nhắm mắt lại. “Tôi không phải người xấu, cô Grambs. Tôi chẳng vui vẻ gì trong... chuyện này.” Ông ấy không nói rõ chuyện này là chuyện gì.
“Ông bắt cóc tôi,” tôi khàn giọng. “Tôi bị trói vào ghế.” Ông ta không trả lời. “Ông đã cố giết tôi.”
“Làm cô bị thương thôi. Nếu tôi có ý định giết cô thật thì người của tôi phải hẹn giờ bom nổ khác rồi, phải không nào?”
Tôi nghĩ đến việc Oren nói với tôi rằng nếu tôi bước thêm vài bước nữa đến gần máy bay hơn khi quả bom phát nổ thì tôi thực sự đã chết rồi.
“Tại sao?” Tôi thấp thỏm hỏi.
“Tại sao cái gì? Quả bom hay...” Sheffield Grayson ra hiệu về phía những sợi dây trói quấn quanh cổ tay tôi. “Những chuyện còn lại?”
“Tất cả.” Giọng tôi run rẩy. Tại sao lại bắt cóc tôi? Tại sao lại đưa tôi đến đây? Ông ta muốn làm gì tôi?
“Do lỗi lầm của bố cô cả thôi.” Sheffield Grayson lảng tránh ánh mắt của tôi; vì một lý do nào đó mà tôi không thể xác định chính xác, điều đó khiến tôi ớn lạnh sống lưng. “Ông bố thực sự của cô. Nếu Tobias Hawthorne Đệ Nhị không phải là một kẻ hèn nhát đến thế thì tôi đã không mất nhiều thời gian đến vậy để dụ hắn ra ngoài.”
Giọng của kẻ bắt giữ tôi rất bình tĩnh và toát lên vẻ uy nghi. Như thể ông ta mới là người đúng ở đây.
Cơ ngực tôi căng lên, đe dọa sẽ rút hết không khí khỏi phổi, nhưng tôi buộc bản thân mình phải thở, phải tập trung, Phải sống. “Toby,” tôi nói. “Ông đang truy đuổi Toby.”
“Đáng lẽ ra quả bom đó phải có hiệu quả.” Shefield xắn tay áo lên, một hành động thể hiện rõ sự giận dữ - và cũng rất quen thuộc. “Cô được gấp rút đưa tới bệnh viện. Tin tức đó nhanh chóng lan truyền khắp thế giới. Tôi đã sẵn sàng. Bẫy cũng đã được giăng sẵn. Chỉ cần chờ tên khốn đó mò đến bên giường cô như cách bất cứ người cha có tự trọng nào cũng sẽ làm nữa là xong. Nhưng luật sư của cô lại cả gan chuyển cô đi mất.”
Chuyển về Nhà Hawthorne, an toàn trong vòng bảo vệ của nó.
“Vậy nên chúng ta ở đây,” Sheffield Grayson nói, “không may là thế.”
Tôi cố gắng hiểu hàm ý bên trong những lời ông ta nói. Từ cuộc gặp gỡ giữa Grayson và bố của anh ấy, có thể thấy rõ người đàn ông này cho rằng Toby là nguyên nhân gây ra cái chết của Colin. Bằng cách nào đó, kẻ đang bắt giữ tôi biết Toby còn sống. Ông ta cũng tự thuyết phục mình rằng tôi là con gái của Toby.
Và cả nơi này bốc mùi như thể nó bị tẩm đẫm xăng vậy.
“Tôi xin lỗi.” Giọng của Mellie run rẩy. “Đáng lẽ ra mọi thứ không nên thế này.”
Đầu tôi lùng bùng. Toàn bộ cơ thể tôi đang gào thét bảo tôi trốn chạy, nhưng tôi không thể. Tôi không hiểu tại sao Mellie lại giúp người đàn ông này bắt cóc tôi - cũng không biết ông ta định làm gì với tôi lúc này.
“Toby sẽ không đến vì tôi đâu,” tôi nói. Cảm xúc của tôi dâng lên tận cổ họng, nhưng tôi đã ghìm nó lại. “Ông ấy không phải bố của tôi.” Điều đó thật đau lòng - đau hơn tôi tưởng rất nhiều. “Tôi chẳng là gì với ông ấy cả.”
“Tôi có lý do để tin hắn vẫn đang ở trong thành phố. Hắn đã thò đầu ra khỏi cái lỗ mà mình ẩn nấp đủ lâu để tôi có thể xác minh được điều đó. Cô là con gái của hắn. Hắn sẽ đến vì cô.”
Có vẻ như ông ta không chịu nghe tôi nói. “Tôi không phải con gái của ông ấy.” Tôi đã từng muốn như thế, cũng như từng tin vào điều đó.
Nhưng không.
Đôi mắt quen thuộc đến nhức nhối của Sheffield Grayson nhìn chằm chằm vào tôi. “Bản xét nghiệm DNA mà tôi có cho ra kết quả khác.”
Lần này đến lượt tôi nhìn chằm chằm vào ông ta. Tôi không hiểu ông ta vừa nói gì. Alisa đã làm xét nghiệm DNA cho tôi. Ricky Grambs là bố của tôi. Hiển nhiên, điều đó có nghĩa là tôi không phải con của Toby. “Tôi không hiểu.” Tôi thực sự không hiểu.
Không thể hiểu.
“Mellie đây bị ép phải lấy mẫu DNA của cô. Còn tôi thì đã có mẫu DNA của Toby từ lần đi điều tra Đảo Hawthorne nhiều năm về trước.” Sheffield Grayson thẳng thừng. “Tỷ lệ tương thích giữa hai mẫu DNA là rất lớn. Cô có cùng dòng máu với hắn.” Sheffield Grayson nở nụ cười khiến tôi lạnh cả sống lưng. “Cô thực sự có thể đóng góp nhiều hơn vào chuyện này.”
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào Mellie, thực sự nhìn thẳng vào cô ta. Cô ta né tránh ánh mắt của tôi. Cô ta có phải là kẻ đã đánh ngất tôi ở đường hầm không?
Tại sao chứ? Cô ta bán đứng tôi để lấy một khoản tiền như Eli ư?
“Cưng ơi, cô có thể đi rồi,” Sheffield Grayson nói với cô ta. Mellie lê bước về phía cửa.
Cô ta bỏ tôi ở đây. Nỗi hoảng loạn bắt đầu chạy dọc sống lưng tôi.
“Cô nghĩ rằng ông ta để cô đi dễ dàng thế sao?” Tôi hét với theo. “Cô nghì ông ta là loại người để lại sơ hở như vậy sao?” Tôi không biết gì về Sheffeld Grayson. Tôi thậm chí còn chẳng biết gì về Mellie, nhưng mọi thứ trong tôi đều đang gào thét lên rằng tôi không thể để cô ta bỏ mình lại đây với người đàn ông kia. “Cô nghĩ Nash sẽ nói gì nếu anh ấy biết được điều cô đang làm?”
Cô ta do dự, nhưng rồi vẫn tiếp tục bước đi. Tôi ngày càng điên cuồng, còn cô ta thì ngày càng xa dần. Tiếng bước chân của cô ta càng lúc càng mờ nhạt.
“Bây giờ thì,” Sheffield Grayson cất tiếng, vẫn là cái giọng bình tĩnh, uy nghi ấy, “chúng ta đợi thôi.”