← Quay lại trang sách

Chương 83

Toby sẽ không đến. Sớm muộn thì kẻ bắt giữ tôi cũng sẽ nhận ra điều đó. Và khi ông ta nhận ra... chà, ông ta sẽ không thả tôi đâu.

“Điều gì khiến ông nghĩ rằng Toby vẫn đang ở gần đây?” Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không có gì là sợ hãi. Cố gắng không sợ hãi. Giọng điệu giận dữ nghe chừng sẽ hiệu quả hơn - rất nhiều. “Làm sao ông ấy biết được là ông đã bắt cóc tôi đi? Và mang tôi đến đâu?”

Ông ấy không phải là bố của tôi. Ông ấy sẽ không đến.

“Tôi đã để lại những manh mối,” Sheffield nói, chăm chú nhìn một trong những chiếc khuy măng-sét trên áo. “Một trò chơi nho nhỏ dành cho bố cô. Tôi biết người nhà Hawthorne bị hấp dẫn bởi những thứ như vậy.”

“Manh mối như thế nào?”

Không có câu trả lời.

“Ông gửi manh mối đến ông ấy như thế nào nếu như không biết ông ấy ở đâu?”

Vẫn không có câu trả lời.

Chuyện này thật vô ích. Toby đã nhắn đừng tìm kiếm ông ấy nữa. Ông ấy đã sống ẩn dật suốt mấy chục năm rồi. Và tôi không phải là con gái của ông ấy.

Ông ấy sẽ không đến.

Đó là suy nghĩ duy nhất mà não bộ của tôi có thể sản sinh ra lúc này. Nó rung lên trong tâm trí tôi hết lần này đến lần khác, cho đến tận khi tôi nghe thấy tiếng bước chân. Nặng nề như vậy thì không thể là Mellie được.

“À!” Sheffield nghiêng đầu. Ông ta bước về phía tôi, đánh giá, vươn một tay về phía tôi và đặt hai ngón tay dưới cằm. Ông ta nâng mặt tôi lên, khiến nó ngửa về sau. “Có một điều quan trọng mà cô cần phải biết, Avery ạ: Đây không phải là chuyện cá nhân.”

Tôi giật người lại, nhưng vô ích. Tôi vẫn đang bị trói chặt. Tôi không thể đi đâu cả. Còn những tiếng bước chân thì ngày một gần.

Ai đó đang đến vì tôi. Có lẽ đây không phải là người mà ông ta mong đợi.

“Nếu ông sai thì sao?” Tôi nói, từng từ thốt ra đều gấp gáp. “Nếu người tìm ra những manh mối của ông không phải là Toby thì sao? Ông sẽ làm gì nếu đó là Jameson? Xander? Hay Grayson ?”

Tên của con trai ông ta - họ của chính ông ta - khiến Sheffield Grayson ngừng lại trong vài giây ngắn ngủi. Ông ta nhắm mắt lại một lúc, sau đó mở ra, kiên quyết và cứng rắn chống lại những suy nghĩ không mong muốn mà câu hỏi của tôi gây ra.

“Toàn bộ là đồ của cháu trai tôi,” Sheffield ra hiệu về phía những món đồ trong nhà kho. Giọng ông ta đanh lại. “Tôi không thể chịu đựng được việc phải rời xa chúng.”

Tiếng buớc chân đã gần đến nơi. Sheffield Grayson quay lại lối vào nhà kho. Ông ta rút súng ra khỏi túi áo vest. Cuối cùng, tiếng buớc chân cũng dừng lại, một người đàn ông xuất hiện trước mắt chúng tôi. Ông ấy đã cạo râu, nhưng trên người vẫn mặc rất nhiều lớp quần áo cũ và bẩn.

“Harry.” Đó không phải là tên thật và tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể giữ cho nó không bật ra khỏi môi mình. Ông ấy đang ở đây. Ông ấy đã đến. Nước mắt tôi trào ra thành những vệt dài lăn trên má khi người đàn ông mà tôi vẫn quen gọi là Harry nhìn qua Sheffield Grayson, qua khẩu súng, về phía tôi.

“Con bé đáng ghét!” Giọng của Toby thật dịu dàng. Ông ấy gọi tôi bằng rất nhiều cái tên khi chúng tôi chơi cờ - và đây là một trong số đó. Đặc biệt khi tôi thắng. “Để con bé đi đi,” ông ấy nói với kẻ bắt giữ tôi.

Sheffield Grayson mỉm cười, khẩu súng vẫn giữ nguyên vị trí. “Trớ trêu nhỉ? Con trai tao được mang họ Hawthorne, còn con gái mày lại không được. Và giờ...” Ông ta chầm chậm bước ra khỏi nhà kho, tiến gần đến chỗ Toby. “Tao là người làm chủ cuộc chơi.”

Tôi không thấy có trò chơi nào đang diễn ra ở đây cả, nhưng ông ta có súng. Nơi này đã được tẩm đầy chất dẫn cháy. Nếu ông ta nổ súng...

“Vào trong đi,” Sheffield ra lệnh.

Toby làm theo lời ông ta. “Avery không phải con gái của tôi.” Giọng ông ấy đều đều.

Tôi không phải. Đúng không? “Ông ta nói ông ta có kết quả xét nghiệm DNA,” tôi nói với Toby, trì hoãn thời gian, cố gắng nghĩ ra cách - bất kỳ cách nào có thể - để chạy thoát, trước khi toàn bộ nơi này chìm trong biển lửa.

Ở cách tôi vài bước chân, Tobias Hawthorne Đệ Nhi rời mắt khỏi Shefeld Grayson - và khẩu súng - trong giây lát. “Hậu ăn xe 5,” ông ấy nói với tôi. Đó là một nước cờ - tôi từng dùng nó trong ván cờ cuối cùng của chúng tôi để đánh lạc hướng.

Đánh lạc hướng. Não tôi nắm bắt được kế hoạch đó. Ông ấy sẽ làm Sheffeld xao nhãng. Tôi kiểm tra độ chắc chắn của dây thừng. Nó vẫn chặt như một phút trước đó, nhưng trong tôi có một lượng adrenaline đột ngột ập đến, và tôi nghĩ về câu chuyện của những bà mẹ nhấc được cả xe ô tô ra khỏi con mình trong cơn khủng hoảng. Nó là một chiếc ghế cổ. Liệu tôi có thể bẻ gãy tay ghế bằng một lực đủ mạnh không?

“Tôi bảo rồi.” Toby chuyển hướng chú ý của ông ấy trở lại với người đàn ông cầm súng. “Avery không phải con gái của tôi. Tôi không biết kết quả DNA mà ông nghĩ mình có là gì, nhưng khi Hannah mang thai, tôi và cô ấy đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi.”

Tôi cố gắng tập trung vào chiếc ghế, không quan tâm đến những lời Toby nói, cựa người để nhích sợi dây trói vào đoạn thành ghế mỏng nhất.

“Mày đến vì con bé.” Giọng Sheffield Grayson nghe thật khác. Cứng rắn hơn. “Mày ở đây.” Ông ta trầm giọng. “Mày vẫn ở đây, còn cháu tao thì không thể nữa.” Rõ ràng đây là một lời buộc tội - và người đàn ông cầm súng là thẩm phán, là bồi thẩm đoàn, là đao phủ.

“Cậu ấy ghét ông,” Toby phản bác.

“Thằng bé sẽ là một đứa xuất chúng,” Sheffield nói. “Tao sẽ giúp nó trở nên xuất chúng.”

Toby không buồn chớp mắt. “Vụ hỏa hoạn là ý tưởng của Colin, ông biết mà. Tôi vẫn luôn nói rằng tôi muốn đốt hết tất cả, chính cậu ấy đã thách tôi biến lời nói của tôi thành hiện thực.”

“Mày nói dối.”

Tôi giật tay. Lần nữa. Thêm một lần nữa. Tôi dồn trọng lượng cơ thể vào nó, và tay ghế bên phải đã rời ra. Tiếng động nó tạo ra lớn đến mức tôi nghĩ Sheffield Grayson sẽ hướng ánh nhìn về phía tôi, nhưng ông ta hoàn toàn tập trung vào Toby.

“Colin thách tôi làm vậy,” Toby nhắc lại lần nữa. “Nhưng việc tôi chấp nhận lời thách thức đó không phải lỗi của cậu ấy. Tôi đã tức giận. Phê thuốc. Ngôi nhà trên Đảo Hawthorne có ý nghĩa nhất định với bố tôi. Tôi sẽ đảm bảo cho mọi người tránh xa khỏi nguy hiểm. Chúng tôi dự định sẽ chỉ nhìn nó bốc cháy từ xa. ”

Tay ghế thứ hai rời ra. Toby cao giọng. “Chúng tôi đã không tính đến chuyện có sét.”

Sheffield Grayson lén đi về phía ông ấy. “Cháu trai của tao đã chết. Nó đã chết cháy, vì mày.”

Cả nơi này đều đã bị tẩm đẫm chất dẫn cháy. Từ trong sâu thẳm, tôi biết lý do tại sao. Nó đã chết cháy, vì mày.

“Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những thứ mà mình không làm,” Toby nói. “Nếu ông muốn giết tôi cũng được, tôi không cản, nhưng phải thả Avery đi.”

Đôi mắt của Sheffield Grayson - đôi mắt của Grayson - chuyển sang tôi. “Tôi thực sự xin lỗi,” ông ta nói với tôi. “Nhưng tôi không bỏ sót bất cứ nhân chứng nào. Không giống như một vài người, tôi không thích ý tưởng phải sống ẩn dật suốt mấy chục năm. Gia đình tôi xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế.”

“Còn Mellie thì sao?” Tôi hỏi, cố gắng kéo dài thời gian. “Và người đã giúp ông gài bom?”

“Cô không cần lo lắng về chuyện đó.” Sheffield chĩa súng về phía Toby. Ông ấy rất bình tĩnh, vẫn trong tầm kiểm soát.

Ông ta sẽ giết cả hai chúng tôi. Tôi sẽ bỏ mạng ở đây cùng Toby Hawthorne. Toby của mẹ tôi. Không. Tôi đứng dậy, sẵn sàng chiến đấu, mặc dù tôi biết đánh nhau lúc này là vô ích - nhưng tôi còn có thể làm gì được?

Tôi lao mình về phía trước. Ngay lập tức, một viên đạn được bắn ra. Âm thanh vang lên thật chói tai.

Tôi nghĩ sẽ có một vụ nổ nữa xảy ra. Tôi nghĩ mình sẽ chết cháy. Nhưng thay vì thế, tôi lại thấy Sheffield Grayson ngã gục xuống đất. Một lát sau, Mellie xuất hiện, trên tay cầm một khẩu súng, hai mắt mở trừng trừng.