Chương 9
Giles thấy mừng cho dù không hề ngạc nhiên khi chứng kiến nhà thờ giáo khu St Andrew, nơi Elizabeth Harvey làm lễ thành hôn, nơi ba người con của bà được làm lễ rửa tội và sau đó là lễ kiên tín, chật cứng với gia đình, bạn bè và những người ngưỡng mộ.
Bài điếu của mục sư Donaldson nhắc mọi người nhớ Elizabeth đã luôn hành động vì cộng đồng sở tại. Quả thực, ông mục sư nói, nếu không có sự rộng rãi của bà, việc khôi phục lại tòa tháp của nhà thờ đã chẳng bao giờ được thực hiện. Ông tiếp tục ôn lại với những người dự lễ về việc rất nhiều người, vượt xa khuôn khổ bên trong những bức tường này, được hưởng lợi từ sự sáng suốt và tầm nhìn xa của bà khi bà đứng ra bảo trợ cho bệnh viện địa phương, cũng như cương vị bà đã đảm nhiệm là người đứng đầu gia đình sau cái chết của Lord Harvey. Giles, cũng như phần lớn những người có mặt, cảm thấy nhẹ nhõm vì ông mục sư không nhắc gì tới bố anh.
Mục sư Donaldson kết thúc bài điếu của ông bằng những lời, “Cuộc đời Elizabeth đã bị cắt đứt bởi cái chết không đúng lúc của bà ở tuổi năm mươi mốt, song chúng ta không có quyền đặt câu hỏi về ý chí của Chúa”.
Sau khi ông quay về chỗ của mình, Giles và Sebastian mỗi người đọc một bài cầu nguyện, Người Samaritan tốt bụng và Bài thuyết pháp trên núi, trong khi Emma và Grace dẫn ra những câu thơ từ các thi sĩ ưa thích của mẹ. Emma chọn Shelley1*:
Thiên thần lạc lối của một thiên đường bị hủy hoại!
Nàng không biết nó là của nàng, - và không một vết nhơ.
Nàng tan biến đi, như một đám mây đã khóc hết cơn mưa của nó còn Grace dẫn thơ của Keats2*:
Hãy dừng lại và suy ngẫm! Cuộc đời chỉ là một ngày;
Một giọt sương mong manh trên con đường hiểm nghèo của nó
Từ một ngọn cây; giấc ngủ của một người Ấn Độ nghèo khó
Trong khi con thuyền của anh ta lao nhanh tới thác nước cuộn trào
Khi những người dự lễ lần lượt rời khỏi nhà thờ, vài người tò mò hỏi xem người phụ nữ hấp dẫn trong vòng tay Sir Giles là ai. Harry không khỏi nghĩ lời tiên đoán của Elizabeth đã bắt đầu trở thành hiện thực. Mặc toàn màu đen, Virginia đứng bên phải Giles trong khi những người khiêng linh cữu hạ quan tài của Elizabeth xuống huyệt. Anh chợt nhớ lại những lời mẹ vợ đã nói: Mẹ vẫn còn một quân bài trong ống tay áo.
Sau khi lễ an táng đã xong, gia đình cùng vài người bạn thân được mời tới Barrington Hall cùng Giles, Emma và Grace trong một buổi gặp mặt mà những người Ireland hẳn sẽ gọi là lễ thức canh người chết. Virginia khéo léo diễu qua hết vị khách này tới vị khách khác, giới thiệu bản thân như thể cô ta đã trở thành bà chủ nhà. Giles dường như không hề nhận ra, và nếu có, anh rõ ràng cũng không hề phản đối.
“Xin chào, tôi là phu nhân Virginia Fenwick,” cô này nói khi gặp mẹ Harry lần đầu tiên. “Bà là ai?”
“Tôi là bà Holcombe,” Maisie đáp. “Harry là con trai tôi.”
“À, phải rồi,” Virginia nói. “Có phải bà là nhân viên phục vụ bàn hay gì đó đại loại như thế không?”
“Tôi là giám đốc khách sạn Grand ở Bristol,” Maisie đáp, như thể đang phải tiếp chuyện một khách hàng phiền toái.
“À phải rồi. Nhưng thế đấy, tôi mất chút thời gian để làm quen với ý tưởng phụ nữ phải làm việc. Bà biết đấy, phụ nữ trong gia đình tôi chưa bao giờ đi làm,” Virginia nói, nhanh chóng rời đi trước khi Maisie kịp trả lời.
“Cô là ai?” Sebastian hỏi.
“Ta là phu nhân Virginia Fenwick, còn cháu là ai, quý ông trẻ tuổi?”
“Sebastian Clifton.”
“À phải rồi. Bố cháu cuối cùng cũng tìm được một trường chịu nhận cháu vào học rồi chứ?”
“Cháu sẽ vào học ở Beechcroft Abbey vào tháng Chín,” Sebastian đáp trả.
“Không phải là một trường tồi,” Virginia đáp, “nhưng khó có thể coi là hàng đầu. Cả ba anh trai ta đều được giáo dục tại Harrow, như bảy thế hệ trước đó của gia đình Fenwick”.
“Khi nào em tới trường?” Sebastian hỏi khi Jessica chạy vụt tới chỗ cậu.
“Anh thấy bức tranh của Constable3* chưa, Seb?” Cô bé hỏi. “Cô bé con, đừng ngắt lời khi ta đang nói,” Virginia nói. “Như thế thật thô lỗ khiếp lên được.”
“Xin lỗi cô,” Jessica nói.
“Ta không phải là ’cô’, cháu phải luôn gọi cho đúng ta là phu nhân Virginia.”
“Bà đã thấy bức tranh của Constable chưa, phu nhân Virginia?” Jessica hỏi.
“Ta thấy rồi, và trông rất khá nếu so sánh với ba bức trong bộ sưu tập của gia đình ta. Nhưng không cùng một đẳng cấp với bức Turner của chúng ta. Cô bé đã bao giờ nghe nói đến Turner chưa?”
“Có ạ, phu nhân Virginia,” Jessica nói. “J.M.W. Turner, có lẽ là họa sĩ màu nước xuất sắc nhất thời của ông.”
“Em gái cháu là một họa sĩ,” Sebastian nói. “Cháu nghĩ em ấy cũng giỏi chẳng kém gì Turner.”
Jessica cười khúc khích. “Thứ lỗi cho anh ấy, phu nhân Virginia, vì như mẹ cháu vẫn nhắc, anh trai cháu có xu hướng luôn nói quá mọi thứ lên.”
“Rõ rồi,” Virginia nói, rời khỏi hai đứa trẻ để đi tìm Giles, vì cô ta cảm thấy đã đến lúc các vị khách phải ra về.
Giles tiễn ông mục sư ra tận cửa trước, những vị khách còn lại biết ý rằng đã đến lúc nên ra về. Khi đóng cửa lại, Giles thở phào nhẹ nhõm, và quay vào phòng khách cùng các thành viên khác trong gia đình.
“Được rồi, anh nghĩ mọi việc đã diễn ra tốt đẹp nhất trong mức có thể trông đợi ở hoàn cảnh này,” anh nói.
“Một, hai người nấn ná lại có vẻ coi đây như bữa tiệc ăn mừng hơn là lễ tưởng niệm người đã khuất,” Virginia nói.
“Ông bạn,” Giles quay sang Harry nói, “cậu không thấy phiền nếu chúng ta mặc đồ nghiêm chỉnh cho bữa tối chứ? Virginia rất để tâm tới những việc như thế”.
“Người ta không thể cho phép chuẩn mực bị tuột dốc,” Virginia lên tiếng không đợi ai mời.
“Bố tôi đã để chúng tuột dốc không thể xa hơn,” Grace nói, làm Harry phải cố nín cười. “Nhưng tôi e rằng các vị cần chừa tôi ra. Tôi sẽ phải quay về Cambridge ngay vì có một cuộc giám sát cần chuẩn bị. Nói gì thì nói,” cô nói thêm, “tôi ăn mặc để dự một tang lễ chứ không phải một buổi dạ tiệc. Vậy nên đừng bận tâm chưng tôi ra làm gì”.
Giles đang đợi dưới phòng khách khi Harry và Emma xuống nhà ăn tối.
Marsden rót cho mỗi người một ly sherry ngọt, sau đó rời phòng đi kiểm tra để đảm bảo mọi thứ được chuẩn bị đúng theo dự kiến.
“Một dịp thật buồn,” Harry nói. “Hãy nâng cốc vì một người phụ nữ cao quý.”
“Nâng cốc vì một người phụ nữ cao quý,” Giles và Emma cùng nói và nâng ly lên đúng lúc Virginia lao vào phòng.
“Có phải tình cờ mọi người đang nói về tôi không vậy?” Cô ta hỏi, không hề tỏ ra có chút mỉa mai nào.
Giles phá lên cười, trong khi Emma chỉ có thể ngưỡng mộ chiếc váy lụa sang trọng đã xóa đi mọi ký ức về bộ đồ tang của Virginia. Cô ta đưa tay chạm vào chuỗi dây chuyền nạm kim cương và hồng ngọc để đảm bảo Emma không bỏ sót nó.
“Quả là một món đồ trang sức tuyệt đẹp,” Emma nói thật hợp ý vị khách, trong lúc Giles đưa cho Virginia một ly gin tonic.
“Cảm ơn,” Virginia nói. “Nó thuộc về cụ của tôi, nữ công tước Westmorland, người đã để lại nó cho tôi trong di chúc của cụ. Marsden,” cô ta nói, quay về phía người quản gia vừa mới trở lại, “hoa trong phòng tôi bắt đầu héo rồi. Có lẽ ông nên thay chúng trước khi tôi đi nghỉ tối nay”.
“Chắc chắn rồi, thưa bà. Bữa tối sẽ được phục vụ ngay khi ngài muốn, Sir Giles.”
“Không biết mọi người thế nào,” Virginia nói, “nhưng tôi sắp lả đi vì đói rồi đây. Chúng ta đi dùng bữa thôi chứ?”. Không đợi được trả lời, vị khách khoác tay Giles và dẫn tất cả rời khỏi phòng.
Trong bữa ăn, Virginia thết đãi mọi người những câu chuyện về tổ tiên cô ta, làm các vị tiền bối này như thể chính là trụ cột của Đế quốc Anh. Các vị tướng, giám mục, bộ trưởng, và tất nhiên là vài kẻ lạc loài, cô ta thừa nhận - gia đình nào chẳng có một, hai nhân vật như thế chứ? Vị khách liến thoắng gần như không kịp thở cho tới khi món tráng miệng đã được dọn đi, cũng là lúc Giles tung ra quả bom tấn của anh. Anh dùng thìa gõ vào ly rượu vang của mình để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Tôi có một tin tuyệt vời để chia sẻ với mọi người,” anh nói. “Virginia đã dành cho tôi một niềm hân hạnh lớn lao khi ưng thuận trở thành vợ tôi.”
Tiếp theo là một khoảng im lặng không mấy thoải mái, cho tới khi Harry cuối cùng cũng lên tiếng, “Nhiệt liệt chúc mừng”. Emma cũng cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. Trong lúc Marsden mở một chai sâm panh và rót đầy ly cho họ, Harry không khỏi nghĩ tới việc Elizabeth chỉ vừa yên nghỉ vài giờ dưới mộ khi Virginia hoàn tất lời tiên tri của bà.
“Tất nhiên, sau khi chúng tôi thành hôn,” Virginia nói, dịu dàng áp tay lên má Giles, “chắc chắn sẽ phải có vài thay đổi tại đây. Nhưng tôi không nghĩ chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên cả,” vị khách vừa nói vừa mỉm cười ấm áp với Emma.
Giles có vẻ bị hút hồn bởi từng lời của người phụ nữ này đến mức anh chỉ đơn thuần gật đầu tán đồng mỗi khi cô nàng nói hết một câu.
“Giles và tôi,” vị khách nói tiếp, “dự định sẽ dọn về sống ở Barrington Hall ngay sau khi cưới, nhưng vì cuộc tổng tuyển cử sắp diễn ra, đám cưới sẽ phải lùi lại vài tháng, như thế cũng sẽ tiện cho hai người để tìm nơi ở khác”.
Emma đặt ly sâm panh của cô xuống và nhìn chằm chằm vào ông anh trai, người không thể đón nhận ánh mắt của cô.
“Anh chắc em sẽ hiểu, Emma,” Giles nói, “là bọn anh muốn bắt đầu cuộc sống vợ chồng với Virginia làm nữ chủ nhân của Barrington Hall”.
“Tất nhiên rồi,” Emma nói. “Thực ra, em cũng rất vui được quay về Manor House, nơi em đã trải qua nhiều năm tháng hạnh phúc thời thơ ấu.”
Virginia liếc nhìn vị hôn phu của mình.
“À,” Giles lên tiếng. “Anh định sẽ tặng Manor House cho Virginia làm quà cưới.”
Emma và Harry đưa mắt nhìn nhau, nhưng trước khi có ai trong hai người kịp lên tiếng, Virginia nói, “Tôi có hai người cô già, cả hai đều mới góa chồng gần đây. Nơi đó sẽ rất tiện lợi với họ”.
“Giles, liệu anh có từng nghĩ cái gì sẽ tiện lợi với Harry và em hay chưa?” Emma hỏi, nhìn thẳng vào ông anh.
“Có lẽ hai người có thể dọn tới một trong những ngôi nhà đồng quê trong lãnh địa chăng?” Giles đề xuất.
“Em không nghĩ như thế là thích hợp đâu, anh yêu,” Virginia cầm tay Giles và nói. “Chúng ta không được quên rằng em dự định sẽ có đông gia nhân, để tương xứng với địa vị con gái một bá tước của em.”
“Tôi không hề có hứng thú sống trong một ngôi nhà đồng quê của lãnh địa,” Emma gằn từng tiếng. “Chúng tôi có thể tự mua nhà cho mình, cảm ơn.”
“Tôi chắc các vị có thể rồi,” Virginia nói. “Nói cho cùng, Giles cho tôi biết Harry là một tác giả khá thành công.”
Emma tảng lờ câu bình luận, quay sang anh mình và nói, “Anh có chắc Manor House thuộc về anh để có thể cho đi chứ?”.
“Vì cách đây một thời gian, mẹ đã cho anh xem qua từng dòng trong bản di chúc của bà. Anh sẽ rất sẵn lòng chia sẻ nội dung của nó với em và Harry nếu việc đó có thể giúp hai người lên kế hoạch cho tương lai.”
“Em thực sự không nghĩ việc bàn luận di chúc của mẹ vào ngày tang lễ của bà là điều thích hợp.”
“Tôi không muốn tỏ ra thiếu thông cảm, cô bạn thân mến,” Virginia nói, “song vì tôi sẽ quay về London sáng mai, và phải dành phần lớn thời gian chuẩn bị cho đám cưới, tôi nghĩ tốt nhất nên giải quyết ổn thỏa chuyện này khi tất cả chúng ta đều có mặt”. Cô ta quay sang Giles, và dành cho anh vẫn nụ cười ngọt ngào đó.
“Tôi đồng ý với Virginia,” Giles nói. “Không lúc nào bằng hiện tại. Và anh có thể cam đoan với em, Emma, mẹ đã thu xếp rất đầy đủ cho em và Grace. Bà để lại cho các em mỗi người mười nghìn bảng, và một nửa số đồ nữ trang của mình. Và mẹ cũng để lại cho Sebastian năm nghìn, khoản tiền cậu bé sẽ được thừa kế khi đến tuổi trưởng thành.”
“Thật là một đứa trẻ may mắn,” Virginia nói. “Bà ấy cũng để lại bức tranh Cửa cống ở Cleveland của Turner cho Jessica, nhưng bức tranh vẫn sẽ ở lại trong gia đình cho tới khi cô bé hai mươi mốt tuổi.”
Chỉ bằng câu nói đó, Virginia cho thấy Giles đã chia sẻ mọi chi tiết về di chúc của mẹ anh với vị hôn thê trước khi bận tâm nói gì với hai cô em. “Thật hào phóng,” Virginia nói tiếp, “nếu nhớ rằng Jessica thậm chí không phải là một thành viên thực sự trong gia đình”.
“Chúng tôi coi Jessica như con gái,” Harry đanh giọng, “và đối xử với cô bé đúng như vậy”.
“Em gái cùng bố khác mẹ, tôi nghĩ như thế sẽ chính xác hơn,” Virginia nói. “Và chúng ta cũng không được quên cô bé là trẻ mồ côi tại một trại trẻ của Barnardo, đồng thời còn là người Do Thái. Tôi đoán có lẽ vì mình xuất thân từ Yorkshire nên tôi có xu hướng gọi một cái thuổng là một cái thuổng.”
“Và tôi đoán có lẽ vì tôi xuất thân từ Gloucestershire,” Emma nói, “nên tôi có xu hướng gọi một ả điếm thủ đoạn là một ả điếm thủ đoạn”.
Emma đứng bật dậy, bước ra khỏi căn phòng. Lần đầu tiên trong buổi tối hôm đó Giles có vẻ bối rối. Harry giờ đây đã biết chắc cả Giles lẫn Virginia đều không biết Elizabeth đã thảo một bản di chúc mới. Anh cẩn thận lựa lời.
“Emma có phần hơi xúc động sau tang lễ. Tôi tin chắc sáng mai cô ấy sẽ bình tâm lại.”
Anh gấp khăn ăn, chúc hai người còn lại ngủ ngon và rời phòng ăn mà không nói thêm một lời nào.
Virginia nhìn sang vị hôn phu. “Anh tuyệt lắm, Bunny. Nhưng em buộc phải nói gia đình anh toàn là những nhân vật dễ nổi cáu, cho dù em đoán đây cũng là điều phù hợp sau những gì họ đã trải qua. Tuy thế, em sợ chuyện này sẽ không hay cho tương lai đâu.”
1* Percy Bysshe Shelley (1792 - 1822), thi sĩ Anh, ba câu thơ trích trong bài Adonais.
2* John Keats (1795 - 1821), thi sĩ lãng mạn Anh, bốn câu thơ trích trong bài Ngủ và thi ca.
3* John Constable (1776 - 1837): danh họa người Anh.