← Quay lại trang sách

Chương 10

Đây là Đài Nội địa của BBC1*. Sau đây là phần tin tức do Alvar Lidell đọc. Vào lúc mười giờ sáng nay, ngài thủ tướng Attlee đã đề nghị được hội kiến nhà vua và yêu cầu Đức vua cho phép giải tán Quốc hội và tổ chức tổng tuyển cử. Ông Attlee quay lại Hạ viện và tuyên bố một cuộc bầu cử sẽ được tổ chức vào ngày thứ Năm, hai mươi lăm tháng Mười.”

Ngày hôm sau, 622 vị dân biểu thu dọn hành lý của họ, dọn hết tài liệu trong các ngăn kéo, tạm biệt đồng nghiệp để quay về khu vực ứng cử của mình và chuẩn bị cho trận chiến. Trong số đó có Sir Giles Barrington, ứng cử viên Công đảng của khu bến tàu Bristol.

Trong bữa sáng diễn ra vào tuần thứ hai của chiến dịch vận động tranh cử, Giles nói với Harry và Emma rằng Virginia sẽ không cùng anh tham gia quá trình chuẩn bị cho cuộc tuyển cử. Emma không hề giấu giếm sự nhẹ nhõm của cô.

“Virginia cảm thấy cô ấy có thể còn khiến anh bị mất phiếu bầu,” Giles thừa nhận. “Nói gì thì nói, chưa có thành viên nào trong gia đình cô ấy từng bỏ phiếu cho Công đảng. Một hay hai người từng thề sẽ ủng hộ phe Tự do, nhưng Công đảng thì chưa bao giờ.”

Harry bật cười. “Ít nhất chúng ta cũng có điểm chung đó.” “Nếu Công đảng thắng cử,” Emma nói, “anh có nghĩ ông Attlee sẽ đề nghị anh tham gia nội các không?”.

“Có Chúa mới biết được. Ông ta luôn giữ bài sát vào ngực trong lúc chơi đến mức chính ông ta cũng chẳng nhìn thấy nổi. Dù thế nào đi nữa, nếu các cuộc thăm dò là đúng, cuộc bầu cử sẽ diễn ra rất sít sao, vì thế chẳng nên mơ mộng tới nội các làm gì cho tới sau khi chúng ta biết kết quả.”

“Tớ dám cược,” Harry nói, “là lần này Churchill sẽ thắng cử. Cậu nên nhớ, chỉ người Anh mới có thể đá đít một thủ tướng ra khỏi văn phòng ngay sau khi ông ta vừa thắng cuộc chiến”.

Giles xem đồng hồ. “Tớ không thể ngồi tán gẫu thêm được nữa,” anh nói. “Tớ định đi vận động cử tri ở đường Coronation. Có muốn đi cùng tớ không, Harry?” Giles nói thêm với nụ cười hết cỡ.

“Chắc cậu đang đùa. Cậu có thể hình dung ra việc tớ đề nghị người ta bỏ phiếu cho cậu không? Tớ sẽ làm cậu mất phiếu còn nhiều hơn cả Virginia.”

“Sao lại không chứ?” Emma nói. “Anh đã chuyển bản thảo cuốn sách mới nhất cho nhà xuất bản rồi, và anh luôn nói rằng kinh nghiệm thực tế đáng giá hơn nhiều so với ngồi trong thư viện kiểm tra vô vàn sự kiện.”

“Nhưng anh có một ngày bận rộn trước mắt,” Harry phản đối. “Tất nhiên là thế rồi,” Emma nói. “Để em xem nhé, anh sẽ đưa Jessica đến trường sáng nay và, à vâng, anh sẽ đi đón con bé chiều nay và đưa nó về nhà.”

“Thôi được rồi. Tớ sẽ đi với cậu,” Harry nói. “Nhưng chỉ với tư cách quan sát viên không hơn không kém, cậu hiểu rồi đấy.”

“Xin chào ông, tên tôi là Giles Barrington. Tôi hy vọng mình có thể trông đợi vào sự ủng hộ của ông trong cuộc tổng tuyển cử ngày hai mươi lăm tháng Mười,” anh nói trong khi dừng lại bắt chuyện cùng một cử tri.

“Chắc chắn rồi, ông Barrington. Tôi luôn bỏ phiếu cho đảng Bảo thủ.”

“Cảm ơn ông,” Giles nói, nhanh chóng chuyển sang cử tri tiếp theo.

“Nhưng cậu là ứng cử viên Công đảng cơ mà,” Harry nhắc nhở ông anh vợ.

“Trên phiếu bầu không nhắc gì tới đảng phái,” Giles nói, “chỉ có tên ứng cử viên thôi. Vậy thì tại sao phải làm ông ta vỡ mộng? Xin chào, tôi là Giles Barrington, và tôi hy vọng…”

“Và ông có thể tiếp tục hy vọng đi, vì tôi sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho một tay thượng lưu hợm hĩnh vênh váo.”

“Nhưng tôi là ứng cử viên Công đảng,” Giles phản đối.

“Điều đó cũng chẳng thay đổi được việc ông là một tay thượng lưu. Ông cũng tệ hại chẳng kém cái tay Frank Pakenham, một kẻ phản bội lại tầng lớp của chính mình.”

Harry cố không phì cười khi người đàn ông nọ quay đi. “Xin chào bà, tên tôi là Giles Barrington.”

“Ồ, thật vui mừng được gặp ông, Sir Giles. Tôi rất ngưỡng mộ ông kể từ khi ông giành được Chữ thập Quân đội tại Tobruk.” Giles cúi chào thật thấp. “Và cho dù bình thường tôi vẫn bỏ phiếu cho phe Tự do, lần này ông có thể trông cậy vào tôi.” “Cảm ơn bà,” Giles nói.

Người phụ nữ quay sang Harry, anh mỉm cười và nhấc mũ lên. “Còn ông không cần phải mất công nhấc mũ lên chào tôi, ông Clifton, vì tôi biết ông được sinh ra ở Still House Lane, và thật xấu hổ khi ông bỏ phiếu cho đảng Bảo thủ. Ông là một kẻ phản bội lại tầng lớp của chính mình,” bà này nói thêm trước khi bước tiếp.

Lần này đến lượt Giles cố nhịn cười.

“Tớ không nghĩ tớ được sinh ra để làm chính trị,” Harry nói. “Xin chào ông, tên tôi là...”

“Giles Barrington. Vâng, tôi biết rồi,” người đàn ông nói, từ chối bàn tay đang chìa ra của Giles. “Ông mới bắt tay tôi nửa giờ trước, và tôi có nói sẽ bỏ phiếu cho ông. Nhưng bây giờ tôi không còn chắc vậy nữa.”

“Chẳng lẽ luôn tệ thế này sao?” Harry hỏi.

“Ồ, còn có thể kinh khủng hơn nhiều. Nhưng khi cậu đã giơ mặt ra chính trường, chớ có ngạc nhiên nếu có những người rất hạnh phúc khi thỉnh thoảng được ném cà chua thối về phía cậu.”

“Tớ sẽ chẳng bao giờ làm chính khách được,” Harry nói. “Tớ nhìn nhận mọi thứ cá nhân quá.”

“Vậy thì không khéo cậu sẽ kết thúc ở Thượng viện,” Giles nói, rồi dừng lại bên ngoài một quán rượu. “Tớ nghĩ đã đến lúc thưởng thức một vại bia trước khi quay lại chiến trường.”

“Tớ không nghĩ từng đến quán này trước đây,” Harry nói, ngước mắt nhìn một tấm biển đập phành phạch có vẽ hình một Người Tình Nguyện mời gọi họ vào quán.

“Cả tớ cũng thế. Nhưng khi ngày bầu cử đến, tớ sẽ phải hoàn thành việc uống qua tất cả các quán trong khu vực bầu cử. Các ông chủ quán luôn rất thích bày tỏ quan điểm.”

“Ai mà lại muốn trở thành dân biểu nhỉ?”

“Nếu phải đưa ra câu hỏi đó,” Giles nói trong khi hai người bước vào quán, “cậu sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng phấn khích khi tranh đấu trong một cuộc bầu cử, được ngồi vào chỗ của mình tại Hạ viện và đóng một vai trò, cho dù khiêm tốn, trong việc điều hành đất nước. Nó giống như một cuộc chiến không có những viên đạn vậy”.

Harry hướng tới một bàn yên tĩnh trong góc quán, trong khi Giles ngồi xuống bên quầy bar. Anh đang tán chuyện với người phục vụ khi Harry quay lại ngồi xuống bên cạnh bạn mình.

“Xin lỗi, ông bạn,” Giles nói, “tớ không thể giấu mặt trong góc được. Cần phải để mình được nhìn thấy liên tục, ngay cả khi tớ đang tạm nghỉ”.

“Nhưng có vài việc riêng tư tớ hy vọng có thể trao đổi với cậu,” Harry nói.

“Vậy thì cậu sẽ phải hạ giọng xuống thôi. Làm ơn cho hai vại bia đắng, anh phục vụ,” Giles nói. Anh lắng nghe những gì Harry muốn nói, thỉnh thoảng lại nhận được một cái vỗ mạnh lên lưng cùng những lời chỉ giáo từ vài khách hàng - không phải tất cả đều còn tỉnh táo - về cách điều hành đất nước, và được gọi bằng đủ danh xưng từ “ngài” cho tới “thằng con hoang”.

“Vậy cậu cháu trai của tớ xoay xở thế nào ở ngôi trường mới hả?” Giles hỏi sau khi đã uống cạn vại của mình.

“Có vẻ nó cũng không thích Beechcroft hơn là mấy so với St Bede’s trước đây. Tớ đã trao đổi với thầy phụ trách nhà nội trú, tất cả những gì ông ấy nói là Seb rất thông minh, và gần như chắc chắn sẽ được dành cho một chỗ ở Oxford, song vẫn gặp khó khăn trong việc kết bạn.”

“Tớ rất tiếc phải nghe vậy,” Giles nói. “Có lẽ thằng bé chỉ rụt rè thôi. Nói cho cùng, đâu có ai yêu mến cậu khi lần đầu tiên cậu đặt chân tới St Bede’s.” Anh quay sang người phục vụ quầy bar. “Làm ơn cho thêm hai vại nữa.”

“Tới ngay đây, thưa ông.”

“Thế còn cô bạn gái ưa thích của tớ thì sao hả?” Giles hỏi. “Nếu cậu muốn nhắc tới Jessica,” Harry nói, “cậu sẽ phải xếp hàng dài đấy. Tất cả mọi người đều yêu quý cô bé, từ con mèo Cleopatra cho tới ông đưa thư, nhưng cô bé chỉ yêu bố nó thôi”. “Đến khi nào cậu sẽ cho cô bé biết ai là bố thật sự của nó hả?”

Giles hạ giọng xuống hỏi.

“Tớ vẫn luôn tự hỏi mình câu đó. Và cậu không cần phải nhắc là tớ đang để rắc rối cho tương lai, song dường như tớ chẳng tài nào tìm ra thời điểm thích hợp.”

“Sẽ chẳng có lúc nào là thời điểm thích hợp cả,” Giles nói. “Nhưng đừng do dự quá lâu đấy, vì có một điều quá rõ ràng, Emma sẽ không bao giờ nói chuyện đó với cô bé, và tớ cảm thấy khá chắc chắn là Seb đã tự tìm hiểu ra chuyện đó rồi.”

“Điều gì khiến cậu nghĩ thế?”

“Không phải ở đây.” Giles nói, đúng lúc một cử tri nữa vỗ lên lưng anh.

Người phục vụ quầy bar để hai vại bia lên quầy. “Tất cả là chín penny, thưa ông.”

Vì Harry đã trả tiền cho lượt đầu tiên, anh đoán lần này sẽ đến lượt Giles.

“Xin lỗi,” Giles nói, “nhưng tớ không được phép trả tiền”.

“Không được phép trả tiền?”

“Không. Một ứng cử viên không được phép thanh toán tiền bất cứ món đồ uống nào trong thời gian vận động tranh cử.”

“À,” Harry nói, “cuối cùng tớ cũng tìm được một lý do để muốn trở thành dân biểu rồi đây. Nhưng tại sao vậy?”.

“Người ta có thể nghĩ tớ đang tìm cách mua phiếu bầu của cậu. Tiền lệ này có từ thời cải cách ở các khu vực quá ít người bỏ phiếu.”

“Tớ sẽ cần phải nhìn thấy thứ gì đó khá hơn một vại bia trước khi nghĩ tới chuyện bỏ phiếu bầu cho cậu,” Harry nói.

“Nói khẽ thôi,” Giles nói. “Nói gì thì nói, nếu ông em rể không sẵn sàng bỏ phiếu cho tớ, đám báo chí thế nào cũng đặt câu hỏi tại sao người khác lại nên làm thế chứ?”

“Vì chỗ này rõ ràng không phải địa điểm thích hợp để trò chuyện về vấn đề gia đình, liệu cậu có thể tới ăn tối với tớ và Emma vào Chủ nhật này không?”

“Vô vọng rồi. Tớ có ba buổi lễ nhà thờ phải tham dự vào ngày Chủ nhật, và đừng quên, đây là Chủ nhật cuối cùng trước ngày bầu cử.”

“Ôi Chúa ơi,” Harry nói, “vậy là cuộc bầu cử sẽ diễn ra vào thứ Năm tuần tới à?”.

“Chết tiệt thật,” Giles nói. “Quy luật vàng là không bao giờ được nhắc một tay phe Bảo thủ nhớ ra ngày bầu cử. Giờ thì tớ đành trông cậy sự hỗ trợ của Chúa, và tớ vẫn chưa hoàn toàn chắc ông ấy sẽ ngả về bên nào. Tớ sẽ quỳ gối sáng Chủ nhật trong khóa lễ sáng, tìm kiếm sự dẫn dắt của ông ấy trong khóa lễ chiều và cầu nguyện trong khóa lễ tối, sau đó hy vọng kết quả bỏ phiếu sẽ là hai một nghiêng về phía tớ.”

“Liệu cậu có cần phải đi tới mức cực đoan như thế chỉ để giành thêm vài phiếu bầu nữa không?”

“Tất nhiên là có rồi, nếu cậu đang tranh cử ở một khu vực bầu cử rất sít sao. Và đừng có quên, các khóa lễ nhà thờ thu hút được nhiều người tham gia hơn rất nhiều so với những gì tớ từng làm được tại các buổi gặp mặt chính trị.”

“Nhưng tớ nghĩ nhà thờ giữ vị trí trung lập cơ mà?”

“Và nên là thế, các vị mục sư luôn nói với cậu rằng họ tuyệt đối không có chút quan tâm nào tới chính trị trong khi cẩn thận bày tỏ để các con chiên trong giáo khu biết chính xác nên bỏ phiếu cho đảng nào, và thường làm vậy từ trên bục giảng kinh.”

“Cậu muốn một vại nữa không, trong khi tớ là người trả tiền?” Harry hỏi.

“Không. Tớ không thể lãng phí thêm thời gian huyên thuyên với cậu nữa. Cậu không chỉ không bỏ phiếu ở khu vực bầu cử này, mà thậm chí cho dù có thì cậu cũng không ủng hộ tớ.” Anh xuống khỏi ghế, bắt tay người phục vụ quầy bar rồi hối hả lao ra ngoài vỉa hè, và mỉm cười với người đầu tiên bắt gặp tại đó.

“Xin chào ông. Tên tôi là Giles Barrington và tôi hy vọng có thể trông đợi sự ủng hộ của ông vào thứ Năm tuần tới trong cuộc tổng tuyển cử.”

“Tôi không sống ở khu vực bầu cử này, ông bạn, tôi từ Birmingham xuống trong ngày.”

Vào ngày bầu cử, đại diện của Giles, Griff Haskins, nói với ứng cử viên rằng mình cảm thấy tự tin về việc cử tri khu bến tàu Bristol sẽ trung thành với các thành viên của họ và cử anh trở lại đại diện cho họ tại Hạ viện, cho dù với một đa số có phần giảm. Tuy vậy, ông này không cảm thấy thuyết phục về triển vọng Công đảng có thể tiếp tục nắm quyền.

Hóa ra Griff đã đúng về cả hai việc, vì vào lúc ba giờ sáng ngày 27 tháng Mười năm 1951, chủ tịch ủy ban kiểm phiếu thông báo sau ba lần kiểm đếm, Sir Giles Barrington được bầu làm dân biểu Hạ viện của khu bến tàu Bristol với đa số 414 phiếu.

Sau khi tất cả kết quả kiểm phiếu trên toàn quốc được công bố, đảng Bảo thủ giành chiến thắng, và Winston Churchill thêm một lần nữa cư ngụ tại số 10 phố Downing2*. Đây là cuộc bầu cử thắng lợi đầu tiên của ông trên cương vị thủ lĩnh đảng.

Thứ Hai tuần kế tiếp, Giles lái xe lên London và tiếp quản ghế của anh tại Hạ viện. Những lời bàn tán ngoài hành lang cho rằng vì đảng Bảo thủ chỉ chiếm được đa số với chênh lệch mười bảy ghế, không bao lâu nữa sẽ lại có một cuộc bầu cử được tổ chức.

Giles biết cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ phải tranh đấu cho sinh mạng chính trị của mình, và nếu không giành được phần thắng, chuyện đó rất có thể là dấu chấm hết cho sự nghiệp dân biểu của anh.

1* BBC Home Service là đài phát thanh quốc gia của Anh phát sóng từ năm 1939 đến 1967.

2*Địa chỉ của phủ Thủ tướng Anh.