← Quay lại trang sách

Chương 43

Sáng hôm sau, người đấu giá ẩn danh qua điện thoại thực hiện ba cuộc gọi rồi rời khỏi số 44 Quảng trường Eaton vài phút trước mười giờ. Anh ta vẫy một chiếc taxi và yêu cầu tài xế chở mình tới số 19 phố St James. Khi xe dừng lại bên ngoài Ngân hàng Midland, anh ta dặn người lái taxi đợi mình.

Anh ta không ngạc nhiên khi ông giám đốc ngân hàng sẵn sàng tiếp mình. Nói cho cùng, ông ta không thể có quá nhiều khách hàng chưa bao giờ nổi giận. Ông giám đốc mời anh ta vào phòng làm việc của mình, rồi sau khi vị khách hàng đã ngồi, ông ta hỏi, “Ngài muốn ngân hàng làm giấy chuyển tiền cho ai?”.

“Sotheby’s.”

Ông giám đốc viết giấy chuyển tiền, ký tên, đặt vào một phong bì, rồi đưa nó cho ông Martinez trẻ tuổi, như ngân hàng nhìn nhận anh ta. Diego cất phong bì vào túi áo trong rồi rời đi không nói thêm lời nào.

“Sotheby’s,” lại là từ duy nhất anh ta nói ra khi đóng cửa taxi và ngồi xuống băng ghế sau.

Khi chiếc xe dừng lại bên ngoài lối vào nhà đấu giá trên phố Bond, Diego một lần nữa dặn tài xế đợi. Anh ta ra khỏi chiếc taxi, bước vào cửa trước và hướng thẳng tới quầy thanh toán.

“Tôi có thể giúp được gì cho ngài, thưa ngài?” Người đàn ông trẻ đứng sau quầy hỏi.

“Tôi đã mua lô hai mươi chín trong phiên bán tối qua,” Diego nói, “và giờ tôi muốn thanh toán hóa đơn của mình”. Người đàn ông trẻ lật giở qua tập ca-ta-lôc.

“À vâng, bức tượng Người suy tư của Rodin.” Diego tự hỏi có bao nhiêu hiện vật đấu giá được dành cho hai từ “À vâng” như vậy. “Một trăm hai mươi nghìn bảng, thưa ngài.”

“Tất nhiên,” Diego nói. Anh ta lấy phong bì từ trong túi áo ra, cùng tờ giấy chuyển tiền của ngân hàng - một công cụ đảm bảo người mua không bao giờ có thể bị lần ra dấu - rồi đặt tất cả lên mặt quầy.

“Thưa ngài, chúng tôi sẽ đem giao bức tượng, hay ngài thích tự đến lấy hơn?”

“Tôi sẽ lấy nó sau một giờ nữa.”

“Tôi không dám chắc chuyện đó liệu có thể hay không,” người đàn ông trẻ nói. “Ngài biết đấy, thưa ngài, vào hôm sau ngày diễn ra một cuộc bán lớn chúng tôi thường bận tối mắt tối mũi.”

Diego lấy từ trong ví ra một tờ năm bảng đặt lên mặt quầy, nhiều khả năng còn nhiều hơn số tiền người đàn ông trẻ kiếm được trong một tuần.

“Hãy dành sự bận rộn đó cho tôi,” anh ta nói. “Và nếu kiện hàng đã đợi sẵn khi tôi trở lại sau một giờ nữa, sẽ có thêm hai tờ từ nơi tờ này vừa được lấy ra.”

Người đàn ông trẻ nhét tờ tiền vào một túi quần sau để xác nhận thỏa thuận đã được nhất trí.

Diego quay trở ra chiếc taxi đang đợi và lần này nói với lái xe một địa chỉ ở Victoria. Khi anh này dừng xe bên ngoài tòa nhà, Diego ra khỏi chiếc taxi và chia tay với thêm một tờ năm bảng nữa của bố mình. Anh ta đợi tiền trả lại, rồi nhét hai tờ bạc một bảng thật vào trong ví và đưa cho người lái taxi sáu penny. Anh ta bước vào trong tòa nhà rồi đi thẳng tới chỗ trợ lý bán hàng duy nhất sẵn sàng phục vụ.

“Tôi có thể giúp gì ngài?” Một cô gái trẻ mặc đồng phục màu nâu vàng hỏi.

“Tôi là Martinez,” anh ta nói. “Tôi đã gọi trước sáng nay đặt một xe tải lớn hạng nặng.”

Sau khi đã điền xong một biểu mẫu bắt buộc, Diego chia tay với một tờ năm bảng nữa, và nhét thêm ba tờ tiền thật vào trong ví của mình.

“Cảm ơn, thưa ngài. Ngài sẽ tìm thấy xe tải ở sân sau. Chiếc xe đỗ trong nhà xe số bảy mươi mốt.” Cô gái đưa cho anh ta một chiếc chìa khóa.

Diego sải bước vào sân, sau khi nhận diện chiếc xe tải, anh ta mở khóa cửa sau và kiểm tra bên trong. Chiếc xe hoàn hảo cho việc cần làm. Anh ta leo lên ngồi vào sau vô lăng, xoay chìa khóa điện nổ máy và lên đường quay trở lại Sotheby’s. Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng bên ngoài lối vào phía sau trên phố George.

Trong khi anh ta xuống xe, cửa sau nhà đấu giá mở ra, và một kiện hàng lớn với vài băng dán ghi ĐÃ BÁN dán khắp trên đó được đẩy ra ngoài vỉa hè. Sáu người đàn ông tháp tùng nó mặc áo khoác dài màu lục, những người này, xét từ cơ thể vạm vỡ của họ, có vẻ từng là võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp trước khi làm việc cho Sotheby’s.

Diego mở cửa sau xe tải, và mười hai bàn tay nhấc kiện hàng lên khỏi xe đẩy như thể trong đó là một chiếc chăn lông vũ rồi đẩy nó vào thùng xe. Diego khóa cửa lại và đưa cho anh chàng trẻ tuổi đã có mặt ở quầy thanh toán thêm hai tờ năm bảng nữa.

Sau khi đã quay lại ngồi vào sau vô lăng, anh ta xem đồng hồ: 11 giờ 41 phút. Chẳng có lý do gì anh ta lại không trở về tới Shillingford trong vài giờ nữa, dù bố anh ta hẳn đã nóng lòng đi đi lại lại dọc lối xe vào từ lâu trước đó rồi.

Khi Sebastian nhìn thấy hình trăng lưỡi liềm màu xanh lơ nhạt của Đại học Cambridge giữa đám thư tín buổi sáng, cậu vồ ngay lấy phong bì và lập tức mở nó ra. Điều đầu tiên cậu luôn làm với bất kỳ lá thư nào là kiểm tra chữ ký phía cuối trang. Tiến sĩ Brian Padgett, một cái tên không xa lạ gì với cậu.

Ông Clifton thân mến,

Cách xưng hô này vẫn đòi hỏi chàng trai chút thời gian để thích ứng.

Xin nhiệt liệt chúc mừng ông đã được trao học bổng Ngôn ngữ Hiện đại của trường. Như tôi tin chắc là ông biết, học kỳ mùa thu bắt đầu từ ngày 16 tháng Chín, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể gặp nhau trước đó nhằm trao đổi một vài vấn đề, bao gồm danh sách tác phẩm cần đọc của ông trước khi học kỳ bắt đầu. Tôi cũng muốn được hướng dẫn ông chương trình năm học đầu tiên của mình.

Có lẽ ông có thể viết cho tôi vài dòng, hay tốt hơn nữa là gọi cho tôi một cuộc điện thoại.

Trân trọng

Tiến sĩ Brian Padgett. Trợ giáo cao cấp.

Sau khi đã đọc lá thư lần thứ hai, cậu quyết định gọi điện thoại cho Bruno để tìm hiểu xem bạn mình có nhận được một lá thư tương tự hay không, trong trường hợp đó họ có thể tới Cambridge cùng nhau.

Diego chẳng hề ngạc nhiên khi thấy bố mình chạy ra ngoài cửa trước ngay khi anh ta lái xe qua cổng vào. Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là thấy cậu em Luis cũng như tất cả đội ngũ người làm tại Shillingford Hall theo sau cách ông ta vài bước. Karl đi sau cùng, cầm theo một cái túi da.

“Con có bức tượng chưa?” Bố anh ta hỏi, thậm chí từ trước khi Diego xuống khỏi chiếc xe tải.

“Rồi,” Diego trả lời, bắt tay người em trai trước khi đi vòng ra đằng sau chiếc xe. Anh ta mở khóa cửa để lộ kiện hàng đồ sộ với trên một tá những miếng dán màu đỏ với dòng chữ ĐÃ BÁN. Don Pedro mỉm cười và vỗ lên kiện hàng như thể đó là một trong những con chó cưng của ông ta, rồi bước tránh sang bên để những người còn lại làm phần việc nặng.

Diego giám sát họ, nhóm người bắt đầu kéo và đẩy kiện hàng đồ sộ ra khỏi thùng xe tải từng chút một cho tới khi nó sắp sửa đổ nhào ra ngoài. Karl và Luis nhanh nhẹn đỡ lấy hai góc trong khi Diego và người đầu bếp đỡ lấy hai đầu còn lại, còn người lái xe và người làm vườn giữ chắc giữa kiện hàng.

Sáu người khuân vác bất đắc dĩ này khệ nệ bước vòng ra đằng sau ngôi nhà và đặt kiện hàng xuống giữa bãi cỏ. Người làm vườn trông không vui vẻ gì.

“Bố muốn dựng đứng nó lên à?” Diego hỏi sau khi họ đã thở lấy hơi.

“Không,” Don Pedro nói, “cứ để nó nằm xuống, như thế sẽ dễ tháo phần bệ ra hơn”.

Karl lấy từ trong túi dụng cụ của anh ta ra một cái búa vuốt rồi bắt tay vào nạy những cái đinh được đóng lút sâu để giữ cố định các tấm gỗ. Cùng lúc, người đầu bếp, người làm vườn và người lái xe bắt đầu dùng tay bẻ các tấm ván gỗ khỏi các bên thành thùng.

Sau khi mảnh ván cuối cùng đã được gỡ ra, tất cả họ đứng lui lại nhìn chằm chằm vào Người suy tư đang nằm nghiêng không chút trang trọng. Đôi mắt Don Pedro không rời khỏi cái bệ gỗ. Ông ta cúi xuống và nhìn gần hơn, nhưng không thể phát hiện ra bất cứ điều gì gợi ý rằng đáy bệ đã bị đụng vào. Ông ta ngước lên nhìn Karl và gật đầu.

Tay vệ sĩ tin cẩn cúi xuống xem xét bốn cái ốc tai hồng. Anh ta lấy một cái kìm từ trong túi dụng cụ ra và bắt đầu tháo một cái. Thoạt đầu cái ốc nhúc nhích một cách khó khăn, rồi dễ dàng hơn một chút, cho tới khi cuối cùng nó rời ra khỏi trục vít và rơi xuống cỏ. Anh ta lặp lại quá trình này thêm ba lần nữa cho tới khi cả bốn chiếc ốc tai hồng đã được tháo ra. Sau đó anh ta dừng lại, nhưng chỉ giây lát trước khi giữ lấy cả hai bên của tấm bệ gỗ, rồi dùng hết sức bình sinh, lôi phần bệ rời khỏi bức tượng và thả nó xuống cỏ. Với một nụ cười hài lòng, anh ta đứng sang bên để ông chủ mình hưởng niềm vui là người đầu tiên nhìn vào trong.

Martinez quỳ gối xuống nhìn chằm chằm vào trong khoảng trống, trong khi Diego và những người còn lại chờ lệnh tiếp theo của ông ta. Một khoảng im lặng kéo dài trước khi Don Pedro bất thần bật ra một tiếng hét chói tai có thể khiến những người đang bình yên an nghỉ trong nghĩa địa giáo khu gần đó phải bừng tỉnh. Sáu người kia, biểu hiện mức độ sợ hãi khác nhau, nhìn chằm chằm xuống ông ta, không rõ điều gì đã gây ra sự bùng nổ này, cho tới khi ông ta hét lên với giọng lớn cực độ, “Tiền của tao đâu?”.

Diego chưa bao giờ thấy bố mình giận dữ như vậy. Anh ta nhanh chóng quỳ gối xuống bên cạnh ông bố, lùa hai bàn tay vào trong bức tượng và khua khoắng tìm kiếm số bạc triệu mất tăm, nhưng tất cả những gì anh ta có thể lấy ra được là một tờ năm bảng giả bị mắc bên trong lòng bức tượng đồng thau.

“Tiền biến đi đằng quái nào rồi?” Diego thốt lên. “Hẳn đã có kẻ lấy trộm,” Luis nói.

“Cái đó rõ quá rồi, cần quái gì phải nói!” Don Pedro gầm lên. Không ai khác nghĩ đến chuyện đưa ra ý kiến trong khi ông ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào bệ tượng rỗng không, vẫn chưa cam lòng thừa nhận rằng tất cả những gì mình có sau một năm chuẩn bị cho khoảnh khắc này là một tờ bạc giả năm bảng duy nhất. Vài phút trôi qua trước khi ông ta lảo đảo đứng dậy, và khi cuối cùng cũng lên tiếng, Don Pedro có vẻ bình tĩnh một cách đáng chú ý.

“Tao không biết kẻ nào đã gây ra chuyện này,” ông ta nói, chỉ tay vào bức tượng, “nhưng dù đây có là việc cuối cùng tao làm, tao cũng sẽ lần ra dấu chúng, và để lại lời nhắn của mình”.

Không nói thêm lời nào, Don Pedro quay lưng về phía bức tượng và bước về phía ngôi nhà. Chỉ Diego, Luis và Karl dám đi theo ông ta. Ông ta đi qua cửa trước, qua tiền sảnh, vào trong phòng khách và dừng bước trước một bức chân dung toàn thân nhân tình của Tissot. Ông ta nhấc phu nhân Kathleen Newton khỏi tường và để bà ta tựa vào bậu cửa sổ. Sau đó, ông ta bắt đầu vặn một mặt số vài lần, đầu tiên sang trái rồi sang phải, cho tới khi một tiếng tách vang lên, rồi ông ta mở cánh cửa két an toàn nặng trịch ra. Martinez nhìn chăm chăm trong khoảnh khắc vào những chồng giấy bạc năm bảng xếp ngay ngắn mà các thành viên trong gia đình và các thuộc hạ tin cẩn của ông ta đã tuồn vào Anh trong mười năm qua, trước khi lấy ra ba chồng tiền lớn và đưa một cho Diego, một cho Luis và một cho Karl. Ông ta nhìn chăm chú vào ba người. “Không ai được ngừng nghỉ cho tới khi chúng ta tìm ra kẻ chịu trách nhiệm việc lấy cắp tiền của tao. Mỗi người phải thực hiện phần của mình, và chúng mày sẽ chỉ được thưởng theo kết quả.”

Ông ta quay sang Karl. “Tao muốn mày tìm ra kẻ đã báo cho Giles Barrington chuyện cháu của hắn đang trên đường đi Southampton chứ không phải cảng hàng không London.”

Karl gật đầu, trong khi Martinez quay ngoắt lại đối diện Luis. “Mày sẽ xuống Bristol tối nay và tìm xem kẻ thù của Barrington là những ai. Các thành viên Nghị viện luôn có kẻ thù, và đừng quên là nhiều trong số đó ở cùng bên với hắn. Và trong khi mày ở đó, hãy cố thu thập bất cứ thông tin nào có thể về công ty hàng hải của gia đình hắn. Bọn họ có đang phải đối diện với khó khăn tài chính hay không? Họ có rắc rối gì với các nghiệp đoàn không? Có bất đồng nào về chính sách hoạt động giữa các thành viên hội đồng quản trị không? Các cổ đông có bày tỏ lo ngại gì không? Hãy tìm hiểu thật kỹ, Luis. Hãy nhớ, mày có thể sẽ không tìm thấy gì cho tới khi đã lặn xuống đủ sâu dưới bề mặt.”

“Diego,” ông ta nói, chuyển sự chú ý sang người con trai cả, “mày hãy trở lại Sotheby’s và tìm ra kẻ đã đấu giá thua lô hai mươi chín, bởi vì chúng chắc chắn biết tiền của tao không còn ở trong bức tượng, nếu không chúng đã không dám mạo hiểm nâng giá lên cao đến thế”.

Don Pedro dừng lại giây lát trước khi bắt đầu ấn một ngón trỏ vào ngực Diego. “Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của mày là lập ra một đội cho phép tao hủy diệt bất cứ kẻ nào chịu trách nhiệm gây ra vụ trộm này. Hãy bắt đầu bằng việc chỉ thị cho những luật sư sắc sảo nhất sẵn có, bởi vì bọn họ sẽ biết tất cả những gã cảnh sát đồi bại cũng như những tay tội phạm không bao giờ bị bắt, và họ sẽ không đặt quá nhiều câu hỏi chừng nào tiền đủ nhiều. Sau khi tất cả các câu hỏi này được trả lời và mọi thứ ở đúng chỗ, tao sẽ sẵn sàng dành cho chúng thứ chúng đã làm với tao.”