← Quay lại trang sách

PHẦN MỞ ĐẦU

Ngày 29 tháng Sáu năm 1613

Nhìn từ dưới sông lên, như thể đang có hai mặt trời chiếu sáng London.

Một mặt trời đang lặn dần về phía tây, tỏa ra những dải hào quang màu hồng và vàng. Nhưng mặt trời thứ hai mới là nguyên nhân làm xuất hiện trên mặt nước sẫm màu của sông Thames một đám đông hỗn độn thuyền, mảng, ghe và đò: từ tòa tháp đổ nát của nhà thờ thánh Paul thẳng qua bên kia sông, một quả cầu lửa màu da cam ảm đạm như thể đã lạc hướng đường chân trời và đâm xuống bờ nam. Phình to ra giữa những quán trọ và nhà thổ của khu Southwark, những lưỡi lửa dữ dội của nó như xé toạc màn đêm.

Tất nhiên đó không phải là một mặt trời khác, cho dù những người tự coi mình là thi sĩ đang lan truyền ý tưởng đó từ thuyền này sang thuyền khác. Đó là - hay đã từng là - một tòa nhà. Nhà hát nổi tiếng nhất trong số những nhà hát có tiếng tăm của London, một tòa nhà hình tròn bằng gỗ rỗng, nơi ngự trị những giấc mơ của thành phố, nhà hát Quả cầu đang cháy. Và cả London quay về hướng bờ sông quan sát.

Trong đó có bá tước Suffolk. ” Thượng đế đã giáng lửa từ thiên đường xuống Sodom và Gomorrah”, bá tước lẩm bẩm trong khi nhìn về phía nam từ chiếc du thuyền riêng lộng lẫy như một cung điện nổi của mình. Giữ chức thị thần Anh quốc, Suffolk điều khiển cả triều đình của nhà vua. Một tai họa như vậy rơi xuống đấu những người được nhà vua sủng ái - đoàn nghệ sĩ được Hoàng thượng yêu quý, những người này không chỉ trình diễn ở Quả cầu khi họ không bận biễu diễn tại triều đình, mà họ còn là chủ sở hữu nhà hát - đáng ra phải làm ông bận tâm. Hay ít nhất cũng làm ảnh hưởng ít nhiều tới sự vui vẻ của bá tước. Song hai người ngồi cùng ông dưới mái che bằng lụa đều không tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa nhấp rượu vang vừa quan sát đám cháy.

Sự im lặng làm Suffolk không hài lòng. ” Lộng lẫy đấy chứ?” ông mào đầu

” Phô trương.” người lên tiếng cắt ngang là ông bác dù tóc đã bạc nhưng vẫn còn phong độ lịch lãm ở tuổi ngoài bảy mươi, bá tước Northampton.

Người trẻ tuổi nhất trong ba người, cũng là con trai và người thừa kế của Suffolk, Theophilus, Lord Howard de Walden, cúi người về phía trước với dáng vẻ của một con sư tử trẻ sung sức ngắm nhìn con mồi. ” Sự báo thù của chúng ta sẽ còn cháy sáng hơn và buổi sáng, khi ngài Shakespeare và gánh hát biết sự thật.”

Northampton nheo mắt nhìn chăm chú vào người cháu, ” Ngài Shakespeare và gánh hát, như cháu gọi, sẽ không biết điều gì hết.”

Trong khoảnh khắc, Theo ngồi cứng người dưới cái nhìn của ông mình. Sau dó y bật dậy ném mạnh cốc rượu của mình vào khoang thuyền, làm rượu vang bắn lên những bộ chế phục màu vàng nghệ của đám gia nhân thành vệt lốm đốm như da beo.

” Chúng đã nhạo báng em gái tôi trên sân khấu trước công chúng.” y lớn tiếng. ” Không toan tính nào của những ông già có thể tước đi của tôi quyền đòi món nợ danh dự cho mình.”

” Cháu thân mến”, Northampton quay đầu lại nói với Suffolk. ” Với một sự thường xuyên đáng ghi nhận, con trai anh đã thể hiện khuynh hướng hấp tấp rất đáng buồn. Ta không rõ nó từ đâu ra. Nhưng đây không phải là tính cách của một người dòng họ Howard.”

Ông ta lại quay sang Theo, lúc này tay phải đang nóng nảy hết nắm chặt lấy chuôi kiếm lại buông ra. ” Nhìn kẻ thù của mình một cách hả hê chỉ là cách trả thù của một gã ngốc.” ông bá tước già lên tiếng. ” Bất cứ gã nông dân nào cũng có thể làm được vậy”. Ông ra hiệu cho gia nhân rót cốc rượu khác cho Theo, anh cháu cau có miễn cưỡng cầm lấy. ” Thú vị hơn nhiều”. Northampton tiếp tục. ” Khi thương hạn kẻ thù và buộc hắn phải cảm ơn anh - cho dù hắn nghi ngờ anh mà không lý giải được vì sao.”

Trong khi ông ta đang nói, một chiếc thuyền nhỏ cập mạn du thuyền. Một người đàn ông lướt người trên thang vụt tới trước mặt Northampton, lẩn tránh ánh sáng như thể một linh hồn lang thang lén lút quay về với thân xác của mình. ” Những gì đáng làm, Seyton đây sẽ nói cho các anh biết”. Northampton nói tiếp, ” Việc đó đáng được làm một cách tế nhị. Ai làm điều đó không đáng bận tâm lắm. Ai biết ai đã làm điều đó cũng hoàn toàn không đáng quan tâm”. Seyton quỳ gối trước mặt bá tước già trong khi ông ta đặt tay lên vai y. ” Bá tước Suffolk và cậu cháu họ của ta cũng đang tò mò muốn nghe anh kể lại mọi chuyện như chính ta vậy.”

Gã đàn ông khẽ hắng giọng. Giọng nói của gã, cũng như quần áo và cả đôi mắt gã, đều ám một màu khó tả giữa xám và đen. ” Thưa ngài, đám cháy bắt đầu khi người pháo thủ của đoàn kịch bị ốm bất ngờ sáng hôm nay. Người thay thế anh ta có vẻ đã nạp khẩu đại bác bằng đồ độn rời. Người ta thậm chí còn nghi ngờ chúng đã bị tẩm hắc ín”. Miệng gã hơi nhếch lên như kín đáo mỉm cười ranh mãnh.

” Tiếp tục đi!” Northampton phẩy tay.

“Vở kịch diễn chiều nay là một vở khá mới, có tên gọi là Tất cả đều đúng . Vở kịch nói về vua Henry VIII”.

“Harry vĩ đại,” Suffolk lẩm bẩm, một tay đưa xuống khỏa nước. “Cha đẻ của nữ hoàng quá cố. Một chủ đề nguy hiểm.”

“Theo nhiều cách thưa ngài.” Seyton trả lời. “Vở kịch gồm vũ hội hóa trang và diễu binh, có cả màn bắn đại bác chào mừng. Khẩu súng bắn như dự định, nhưng khán giả đã quá cuốn hút vào câu chuyện tào lao trên sân khấu đến mức chẳng ai phát hiện ra những tàn lửa rơi trên mái. Khi có người ngửi thấy mùi khói thì cả mái lá đã ngập lửa, và họ chỉ còn cách chạy tháo thân.”

“Thiệt hại về người?”

“Hai người bị thương”. Kẻ thuật chuyện liếc mắt về phía Theo. “Một người đàn ông tên là Shelton”.

Theo giật mình. “Cái gì?” anh lắp bắp. “Bị thương ra sao?”

“Bị bỏng. Không nặng lắm. Nhưng rất khủng khiếp. Từ chỗ quan sát của mình - một chỗ rất đẹp nếu tôi có thể nhận xét - tôi thấy anh ta kiểm soát tình hình, tổ chức cho mọi người sơ tán khỏi nhà hát. Đúng lúc có vẻ như tất cả đã thoát ra ngoài, một cô bé xuất hiện ở một cửa sổ tầng trên. Một cô bé rất xinh, với mái tóc sẫm rối bù và đôi mắt điên dại. Giống như bị quỷ ám.

“Trước khi có ai đó kịp ngăn anh ta lại. Shelton chạy trở vào bên trong. Nhiều phát trôi qua, đám đông bắt đầu tuyệt vọng, thì anh ta lao qua màn lửa với cô bé trên tay, phía sau người anh ta bốc cháy. Một cô gái làng chơi khu Southwark tạt thùng bia vào anh ta, và anh ta lại biến mất. Lần này trong làn hơi mù mịt. Hóa ra cái quần của anh ta đã bắt lửa, nhưng thật thần kỳ là anh ta chỉ bị vài vết bỏng.”

“Anh ta đâu?” Theo to tiếng. “Tại sao mi không đưa anh ta về cùng?”

“Tôi đâu có quen anh ta, thưa ngài.” Seyton phân trần. “Hơn nữa, anh ta là người hùng vào thời điểm đó. Tôi không thể kéo anh ta khỏi đám đông một cách kín đáo được.”

Liếc nhìn đứa cháu họ một cách khinh bỉ, Northampton cúi người về phía trước. “Thế còn đứa bé?”

“Bất tỉnh.” Seyton đáp.

“Tội nghiệp thật,” ông bá tước già nói, “Nhưng lũ trẻ có thể mạnh mẽ đến độ đáng kinh ngạc”. Có gì đó không được nói ra thành lời diễn ra giữa ông ta và người gia nhân của mình. “Có thể con bé sẽ qua khỏi!”

“Có thể.” Seyton nói.

Northampton ngồi xuống. “Thế còn gã pháo thủ?”

Một lần nữa, miệng Seyton nhếch lên thoáng mỉm cười, “Không tìm thấy đâu cả.”

Không có gì thực sự thay đổi trên khuôn mặt Northampton, tuy thế, khuôn mặt ông ta bừng lên vẻ hài lòng đen tối.

“Cái quan trọng là Quả cầu”. Suffolk băn khoăn.

Seyton thở dài.” Mất trắng hoàn toàn, thưa ngài. Nhà hát cháy rụi, khu nhà nghỉ phía sau, kho trang phục của đoàn kịch, đồ trang sức giả, gươm và khiên gỗ… tất cả đã ra tro. John Heminges đứng như trời trồng giữa đường, khóc rống lên vì tòa nhà hát đáng yêu của ông ta, tiền của ông ta, và hơn hết là những kịch bản. Thưa ngài, giờ đây Những Người Của Nhà Vua không còn chốn dung thân nữa.”

Bên kia sông, một tiếng động lớn vang lên bầu trời. Những gì còn lại của nhà hát nổ tung, đổ sụp xuống thành một đống tro và những cục than hồng. Một làn gió nóng bất thần thổi qua sông, cuốn theo cơn mưa tàn tro đen kịt.

Theo hét lên đắc ý. Bên cạnh y, ông bố đưa bàn ta kiểu cách lên vuốt tóc và râu. “Ngài Shakespeare sẽ không bao giờ dám đùa giỡn với họ Howard nữa.”

“Chừng nào ta hay anh còn sống,” Northampton nói. Được rọi sáng bởi đám cháy, cặp mi nặng nề sụp xuống đôi mắt nham hiểm, sống mũi nhọn hoắt như bị tuổi tác mài dũa, ông ta trông như bức tượng của một vị ác thần được tạc từ cẩm thạch đen. “Nhưng không bao giờ là mãi mãi”.