Chương 6 TOM VÀ SARAH
Hai người vừa vào quán Thỏ Trắng thuộc một tầng lớp cao hơn nhiều so với những người khách quen ở đó. Một người cao lớn, dong dỏng, tóc gần như trắng, lông mày và chòm râu má đen, mặt xương xương rám nắng, bộ dạng cay nghiệt, nghiêm khắc. Trên chiếc mũ tròn của gã có một dải băng tang: cái áo đuôi tôm đen, dài, cài cúc đến tận cổ, gã mặc quần dạ xám bó sát người nhét trong đôi ủng kiểu Suwarow.
Người đi cùng gã, nhỏ nhắn, cũng mặc đồ tang – xanh xao và đẹp. Mái tóc dài, đôi lông mày và đôi mắt đen sẫm làm nổi lên màu trắng bệch của gương mặt. Nhìn dáng đi, tầm vóc, đường nét thanh tú của khuôn mặt dễ đoán đó là người đàn bà cải trang đàn ông.
– Tom! Gọi cái gì uống đi và hỏi những người này về hắn. – Sarah nói, luôn luôn dùng tiếng Anh.
– Được, Sarah ạ. – Người tóc trắng lông mày đen đáp. Ngồi vào bàn trong lúc Sarah lau mồ hôi trán, gã nói với mụ chủ quán bằng tiếng Pháp rất thạo và gần như không pha giọng.
– Thưa bà, bà vui lòng cho chúng tôi cái gì để uống.
Việc hai nhân vật này vào quán đã kích thích mạnh sự chú ý của mọi người, quần áo, tác phong của họ chứng tỏ chẳng bao giờ họ lui tới thứ quán ăn hạ đẳng này. Thấy vẻ lo ngại, vội vã của họ, người ta đoán ngay được họ đến khu phố này có lý do quan trọng.
Chọc Tiết, Thầy Đồ và mụ Vọ nhìn họ chăm chú, tò mò. Sơn Ca, kinh hãi vì cuộc gặp gỡ với mụ Vọ, sợ những lời đe dọa của Thầy Đồ muốn bắt cô theo lão, nhân lúc vợ chồng tên khốn kiếp sơ ý, cô liền lách qua cánh cửa còn hé mở, ra khỏi quán. Trong khi đó, Chọc Tiết và Thầy Đồ thấy chẳng có lý do gì để dấy lên một cuộc ẩu đả mới. Bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người khách lạ, mụ chủ quán cũng chia sẻ sự chú ý chung.
Tom sốt ruột nhắc lại lần nữa:
– Chúng tôi đã gọi rượu, thưa bà, bà hãy vui lòng dọn cho chúng tôi.
Mụ Ponisse, cảm động trước thái độ lịch sự đó, rời khỏi quầy, duyên dáng vịn vào bàn Tom ngồi và nói:
– Ngài muốn dùng vang lít hay vang nguyên chai ạ?
– Cho chúng tôi một chai vang, cốc và nước lọc.
Mụ chủ quán dọn rượu, Tom quẳng cho mụ một trăm xu và từ chối không nhận tiền thừa trả lại.
– Bà giữ lấy, bà chủ, và mời bà vui lòng dùng một cốc với chúng tôi.
– Ngài lịch sự quá, thưa ngài! – Mụ Ponisse nói và nhìn Tom ngạc nhiên nhiều hơn là cảm kích.
– Thưa bà, bà cho biết, chúng tôi có hẹn gặp một người bạn ở trong những quán phố này, có lẽ chúng tôi nhầm chăng?
– Đây là quán Thỏ Trắng, chúng tôi luôn sẵn sàng hầu ngài. Không thể có hai quán Thỏ Trắng ở phố này. – Mụ chủ quán huênh hoang khoe. – Nhưng bạn của ngài là ai?
– Vâng, bạn tôi phải đợi tôi ở quán Thỏ Trắng. Anh ta dong dỏng cao, tóc và râu màu nâu hạt dẻ sáng. – Tom nói.
– Thong thả nào! Thong thả nào! Thôi đúng là người ban nãy rồi, một người bán than rất cao to đến tìm ông ta và họ cùng đi ra.
– Chính họ đấy. – Tom nói.
– Và chỉ có mình họ ở đây sao? – Sarah hỏi.
– Nghĩa là người bán than chỉ đến có một thoáng còn người bạn kia của các vị thì ăn tối ở đây với con Sơn Ca và anh Chọc Tiết. – Mụ chủ quán đưa mắt chỉ người cùng ăn với Rodolphe hiện còn ở lại trong quán.
Tom và Sarah quay sang nhìn Chọc Tiết.
Sau vài phút xem xét, Sarah nói bằng tiếng Anh với người cùng đi:
– Anh biết người này không?
– Không. Karl đã mất dấu Rodolphe khi vào đến đầu những phố tối tăm này. Nhìn thấy Murph cải trang thành người bán than lởn vởn bên quán này và luôn luôn nhìn ra cửa kính, anh ta nghi có chuyện gì nên đã đến báo với chúng ta.
Trong khi hai người thì thầm trao đổi bằng tiếng Anh, tên Thầy Đồ vừa nói khẽ với mụ Vọ vừa nhìn Tom và Sarah:
– Thằng cao gầy đã rút trăm xu trả cho mụ chủ quán, sắp nửa đêm rồi, trời lại mưa gió. Chúng ta phải hành động ngay, tao sẽ quật thằng lớn cướp lấy tiền, gã đi với một con đàn bà chắc không dám kêu đâu.
– Nếu con nhỏ dám kêu cứu, sẵn lọ acid trong túi đây, tôi sẽ đập vỡ cái chai trên đầu nó, – mụ Vọ bảo – phải luôn luôn cho bọn nhãi con uống cái đó để ngăn chúng nó kêu – rồi mụ nói thêm – này, lão trùm, hễ mà tìm thấy con Lỏi Con, cứ lôi cổ nó đi, không đi không xong. Một khi đã nhốt nó trong nhà ta, ta sẽ hắt acid vào mõm nó để cho nó hết làm bộ với cái mặt non choẹt xinh đẹp của nó.
– Này, mụ Vọ, thế nào tao cũng lấy mụ. Không ai gan góc và thiện nghệ bằng mụ. Cái đêm ta khử lão lái bò ấy, tao đã đánh giá đúng về mụ, tao bảo: “Mụ phải là vợ ta, mụ sẽ hành nghề tốt hơn đàn ông.”
Suy nghĩ một lúc, Sarah chỉ vào Chọc Tiết và nói với Tom:
– Nếu hỏi người này về Rodolphe, có thể chúng ta sẽ biết điều gì đã dẫn hắn đến đây.
Tom bảo:
– Thử xem. – Rồi quay về phía Chọc Tiết:
– Anh bạn ạ, chúng tôi phải tìm gặp trong quán này một người bạn, ông ta vừa ăn tối với anh; vì anh đã biết ông ta, anh hãy cho chúng tôi rõ nếu anh biết bây giờ ông ta đi đâu.
– Tôi chỉ mới biết ông ta cách đây hai giờ vì ông ta đã bênh con Sơn Ca và nện tôi một trận ra trò.
– Anh chưa gặp ông ta bao giờ ư?
– Chưa bao giờ… Chúng tôi gặp nhau trong ngõ nhà Cánh Tay Đỏ.
– Bà chủ! Thêm một chai nguyên nhé! Loại hảo hạng ấy. – Tom gọi.
Sarah và gã chỉ mới nhấp sơ sơ, cốc rượu vẫn còn đầy. Mụ Ponisse muốn đề cao hầm rượu của mình, đã nhiều lần nâng cốc.
– Và bà sẽ dọn rượu cho chúng tôi trên bàn của ông đây nếu ông ấy cho phép. – Tom nói thêm đồng thời cùng với Sarah đến ngồi bên Chọc Tiết; Chọc Tiết vừa ngạc nhiên vừa khoái chí về cử chỉ lễ độ đó.
Thầy Đồ và mụ Vọ luôn luôn thì thầm về những dự kiến đen tối của chúng.
Chai rượu được đem ra, Tom và Sarah ngồi cùng bàn với Chọc Tiết, mụ chủ quán chẳng cần mời đến lần thứ hai, cũng sáp lại, cuộc nói chuyện tiếp tục.
Chạm cốc với Chọc Tiết, Tom hỏi:
– Ông bạn ạ, ông bảo với chúng tôi là ông đã gặp ông bạn Rodolphe của chúng tôi trước nhà Cánh Tay Đỏ phải không?
– Thưa ông, vâng. – Chọc Tiết trả lời và nhanh nhẹn cạn hết cốc rượu.
– Cái tên đặc biệt nhỉ! Cánh Tay Đỏ! Là ai vậy?
– Hắn “đánh quả bờ lờ”, – Chọc Tiết nói một cách hờ hững rồi khen – rượu ngon tuyệt, mụ Ponisse ạ!
– Vì vậy không nên để cốc vơi, anh bạn ơi! – Tom vừa nói vừa rót thêm rượu cho Chọc Tiết.
– Chúc sức khỏe ông, và chúc sức khỏe người bạn bé nhỏ của ông… thôi đủ rồi… Nếu bà cô tôi là đàn ông thì bà ta sẽ là ông cậu tôi như tục ngữ nói… Này, tôi nói đùa thôi nhé.
Sarah hơi đỏ mặt một cách kín đáo.
– Tôi chưa hiểu rõ những điều anh vừa nói về cái ông Cánh Tay Đỏ. Rodolphe chắc từ nhà đó ra phải không?
– Tôi đã nói với ông là Cánh Tay Đỏ “đánh quả bờ lờ”…
Tom ngơ ngác nhìn Chọc Tiết.
– Thế nghĩa là gì? Đánh quả bờ… anh nói cái gì thế?
– Đánh quả bờ lờ, à là chuyện buôn lậu đấy! Hình như ông không “tóng lói niếng” thì phải?
– Anh chàng ạ! Tôi không hiểu gì hết.
– Tôi nói với ông, ông không biết nói tiếng lóng như ông Rodolphe.
– Tiếng lóng ư? – Tom nói và nhìn Sarah ngạc nhiên.
– Vậy thì các ông tẩm thật! Còn ông bạn Rodolphe thì hết ý, ông ấy chỉ là người thợ vẽ quạt nhưng nói tiếng lóng… nếu ông không nói được thứ tiếng tốt đẹp của chúng tôi, tôi sẽ nói với ông bằng thứ tiếng Pháp rất chuẩn: Cánh Tay Đỏ là tay buôn lậu. Nói vậy không phải là phản bội hắn đâu, vì hắn nào có giấu giếm, hắn còn khoe khoang các phi vụ ngay trước mũi bọn thuế quan: “Cứ điều tra đi và bắt giữ đi, nếu được”, vì Cánh Tay Đỏ rất láu cá.
– Vậy Rodolphe đến nhà người ấy làm gì? – Sarah hỏi.
– Thực tình thưa ông, hay thưa bà… Tôi hoàn toàn không biết gì như tôi uống cốc rượu này. Hồi tối, tôi muốn đánh con Sơn Ca; tôi có lỗi, đó là một cô bé tốt; cô ấy lủi sâu vào trong ngõ nhà Cánh Tay Đỏ, tôi đuổi theo… Trời tối đen như mực. Thay cho việc tóm được Sơn Ca, tôi xông vào Rodolphe, ông ấy đã đánh trả tôi với một sức mạnh khủng khiếp… Ồ, đúng thế! Ông ấy có những quả đấm kết thúc… Trời đất ơi! Hết ý! Ông ấy hứa sẽ dạy cho tôi những thế võ ấy.
– Còn Cánh Tay Đỏ là loại người nào, hắn buôn lậu những loại hàng gì? – Tom hỏi.
– Thế đấy! Hắn bán tất cả những hàng cấm, làm tất cả những việc cấm làm, đó là nghề chuyên môn của hắn, nghề buôn bán của hắn. Phải không mẹ Ponisse?
– Ôi! Hắn nhiều mẹo thân tình lắm. – Mụ chủ nói.
– Hắn đã từng chơi xỏ mấy ông thuế vụ, – Chọc Tiết nói tiếp – đã hơn hai mươi lần người ta đến túp lều tồi tàn của hắn và chẳng bao giờ tìm thấy thứ gì. Thế mà hắn lại thường từ đó đi ra với những chiếc ba lô căng phồng.
– Tinh quái thật! – Mụ chủ nói. – Người ta đồn rằng ở nhà hắn có chỗ ẩn giấu dưới giếng sâu, ăn thông với một hầm mộ.
– Chẳng thế mà chưa bao giờ người ta tìm ra cái hầm của hắn. Phải phá cả cái túp lều của hắn may ra mới tìm thấy được. – Chọc Tiết nói.
– Nhà Cánh Tay Đỏ số mấy?
– Số 13 phố Hàng Đậu. Cánh Tay Đỏ buôn đủ thứ người ta muốn… Khét tiếng trong Nội Thành.
– Tôi sẽ ghi địa chỉ này trong sổ, nếu chúng tôi không tìm được Rodolphe. Tôi sẽ cố gắng hỏi được tin tức về ông ta qua Cánh Tay Đỏ. – Tom nói và ghi số nhà, đường phố của tay buôn lậu.
– Và ông có quyền tự hào vì đã có một người bạn cương nghị như Rodolphe. – Chọc Tiết nói. – Lại hiền hậu nữa. Không có người bán than, ông ấy còn đánh nhau với lão Thầy Đồ đang ngồi trong góc kia với mụ Vọ… Trời đất! Tôi phải cố nhịn để khỏi cho con mụ phù thủy già đó một trận, khi tôi nghĩ đến những điều mụ đã làm với Sơn Ca, nhưng… cứ đợi đấy… một quả đấm chẳng bao giờ uổng… như người ta nói.
– Rodolphe đã đánh anh, anh phải ghét ông ta chứ! – Sarah hỏi.
– Tôi ấy à? Ghét một người hào hiệp như vậy sao? Biết như thế là kỳ cục thật… Tên Thầy Đồ kia kìa! Lão đã đánh tôi, nên tôi sung sướng biết chừng nào khi thấy lão bị treo cổ. Ông Rodolphe đã đánh tôi và khỏe hơn tôi nhiều, thế mà ngược lại, tôi chỉ mong điều tốt đẹp đến với ông ấy. Nói cho hết nhẽ, tôi có thể nhảy vào lửa vì ông ấy tuy chỉ mới biết ông ấy tối nay thôi.
– Anh nói vậy vì chúng tôi là bạn ông ấy, phải không anh bạn?
– Đâu phải? Trời đất ơi! Lấy danh dự con người để nói. Bà biết không, ông ấy có những quả đấm quyết định… ông ấy không vì thế mà lên mặt vênh váo. Có thể nói đó là bậc thầy, một bậc thầy hết ý. Và sau đó, ông ấy nói với ta những lời… những lời thấu tận đáy lòng. Cuối cùng, khi ông ấy nhìn người ta, trong mắt hình như có cái gì ấy… Tôi đã đi lính, thưa quý ông, quý bà, với người chỉ huy như thế, người ta có thể làm chuyện long trời lở đất.
Tom và Sarah nhìn nhau im lặng.
Sarah cay đắng nhận xét:
– Cái sức chinh phục lòng người cứ gắn với hắn ở mọi nơi, mọi lúc, thật ư?
– Đúng… cho đến khi nào chúng ta phá bỏ được ma lực ấy.
– Vâng, và dù có bằng giá nào cũng phải thế, cũng phải thế. – Sarah vừa nói vừa đưa tay lên trán như muốn xua đuổi một kỷ niệm nặng nề.
Đồng hồ thị sảnh điểm mười hai giờ khuya.
Đèn lồng trong quán chỉ còn leo lét.
Trừ Chọc Tiết và những người cùng bàn, Thầy Đồ, mụ Vọ, cùng tất cả khách khác trong quán dần dần lui hết.
Thầy Đồ nói nhỏ với mụ Vọ:
– Náu bên kia đường, khi thấy những con mồi đi ra, chúng ta sẽ đi theo ngay. Nếu chúng đi về bên trái chúng ta sẽ chờ chúng ở ngách phố Saint-Éloi. Nếu chúng đi về phía phải, chúng ta sẽ chờ chúng tại ngôi nhà đang phá dở bên cạnh quán bán lòng; ở đấy có một cái hố lớn, tao có cách. – Rồi Thầy Đồ và mụ Vọ đi ra.
– Ông và bà không khướt tối nay à? – Mụ chủ quán hỏi chúng.
– Không, mẹ Ponisse ạ… Chúng tôi vào núp một lúc. – Thầy Đồ trả lời và đi ra với mụ Vọ.