Chương 7 MUỐN SỐNG THÌ BỎ TIỀN RA
Cánh cửa đóng sầm lại khiến Tom và Sarah bừng tỉnh; họ đứng dậy và cảm ơn Chọc Tiết về những tin tức đã được cung cấp. Anh chàng này khiến họ bớt tự tin từ khi y biểu lộ một cách bộc trực nhưng thành thật lòng ngưỡng mộ hiển nhiên đối với Rodolphe.
Khi Chọc Tiết đi ra, gió thổi càng mạnh hơn, mưa đổ như trút.
Thầy Đồ và mụ Vọ trú mưa trong một ngõ đối diện với quán Thỏ Trắng, nhìn thấy Chọc Tiết đi xa dần về phía phố cổ, nơi có ngôi nhà đang phá. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề sau chầu rượu thả cửa chìm dần trong tiếng gió rít, tiếng mưa rơi quật vào tường.
Tom và Sarah ra khỏi quán mặc dù dông bão và đi theo hướng ngược chiều với Chọc Tiết.
– Chúng nó sẽ bị sa bẫy thôi, – Thầy Đồ nói nhỏ với mụ Vọ – mở nút chai acid ra, chú ý!
– Cởi giày ra, chúng không nghe được tiếng chân chúng ta bước sau chúng.
– Mụ nói phải đấy, mụ Vọ ạ, mụ luôn luôn có lý, tao không nghĩ đến điều ấy đấy; bước nhẹ chân thôi…
Cặp vợ chồng gớm ghiếc đó cởi giày và lẩn trong bóng đêm lần theo bức tường của căn nhà.
Nhờ mưu mô đó, tiếng bước chân của chúng như mất hẳn, chúng bám theo sát nách mà Tom và Sarah vẫn không hay biết gì.
– May chưa, xe của chúng ta ở ngay góc phố, mưa sẽ khiến chúng ta ướt đẫm, có rét không, Sarah? Có thể tay buôn lậu sẽ cho chúng ta biết được điều gì, lão Cánh Tay Đỏ ấy.
Sarah mải suy nghĩ không trả lời câu hỏi của Tom.
Bỗng gã dừng lại.
Họ chỉ còn cách chỗ Thầy Đồ và mụ Vọ chọn để gây án một quãng ngắn.
– Tôi lầm ngõ rồi – Tom nói – lẽ ra phải đi về phía tay trái kia. Khi ra khỏi quán, chúng ta phải đi qua một căn nhà đang dỡ để tìm chiếc xe. Quay lại thôi.
Thầy Đồ và mụ Vọ nấp ngay vào khuôn một cái cửa để Tom và Sarah khỏi nhìn thấy vì đã quá gần, có thể gần như chạm vào tay nhau được.
– Tất nhiên tao muốn họ đi về phía đống gạch vỡ hơn – Thầy Đồ thì thào – nếu con mồi kháng cự thì tao sẽ có cách.
Tom và Sarah, sau khi quay trở lại đường cũ, đi qua quán Thỏ Trắng đến ngôi nhà đổ nát, ngôi nhà tồi tàn đó đã đổ gần một nửa, hầm rượu lộ rõ tạo thành một cái vực thẳng chạy dài theo đường phố.
Thầy Đồ nhảy chồm lên, nhanh và gọn như con thú vồ bàn tay rộng tóm lấy yết hầu Tom:
– Tiền đâu? Nếu không tao sẽ quẳng mày xuống hố này. – Tên cướp đẩy lùi Tom về phía sau làm gã mất thăng bằng, một tay vẫn giữ Tom cheo leo trên hố sâu còn tay kia tóm lấy cánh tay Sarah như trong cái ê-tô.
Trước khi Tom kịp phản ứng, mụ Vọ lột túi gã bằng một động tác thành thạo tuyệt vời.
Sarah không kêu cứu, không giằng co và nói bằng một giọng bình tĩnh:
– Đưa túi tiền cho chúng, Tom – và bảo với bọn cướp – chúng tôi không kêu lên đâu, đừng hại chúng tôi.
Mụ Vọ đã lục kĩ túi hai nạn nhân và nói với Sarah:
– Có nhẫn thì đưa tay xem nào. Không à? – Mụ già lẩm bẩm.
– Không có ai tặng nhẫn cho mày sao? Nghèo thế!
Tom không phải đã mất hết bình tĩnh trong cảnh ngộ vừa nhanh vừa bất ngờ đó. Gã bảo Thầy Đồ:
– Ta điều đình với nhau nhé. Ví của tôi đựng những giấy tờ vô ích đối với anh, trao trả lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ cho anh hai mươi lăm đồng vàng.
Thầy Đồ nới dần bàn tay siết cổ gã.
– Xì! Để mày giăng bẫy chúng tao à? Thôi, quay lại đi. Phúc cho mày được thoát chết mà chỉ mất có thế!
– Có cách này, – mụ Vọ nói – nếu nó biết điều, nó sẽ có lại ví, có một cách, – rồi nói với Tom – mày biết bãi Saint-Denis chứ?
– Biết.
– Trước mặt Saint-Ouen, cuối đường Révolte có cánh đồng rất phẳng, cánh đồng trống nhìn từ xa đã thấy. Ngày mai, mày đến đấy một mình, mang theo tiền, mày sẽ gặp tao với cái ví, tiền trao cháo múc, tao sẽ trả lại ví.
– Nhưng gã sẽ khiến mụ bị tóm, mụ Vọ ạ!
– Ai lại ngu như thế! Không có cách gì khác đâu! Ở cánh đồng trống, người ta có thể nhìn rất xa, tao chỉ có một mắt nhưng rất tinh, nếu có người đi cùng với thằng ngợm, gã sẽ chẳng thấy một ai, tao đã lỉnh êm rồi.
Sarah nảy ra một ý rất nhanh, và nói với tên cướp:
– Anh muốn kiếm nhiều tiền không?
– Có chứ.
– Hồi nãy ở trong quán rượu, anh có biết gã đàn ông mà người bán than đến tìm không?
– Một thằng mảnh dẻ, để ria mép? Đúng, tao vừa bị thằng quỷ đó cho một trận, nhưng đó là vì tao trở tay không kịp thôi. Hắn hạ lịm tao đi chỉ bằng hai quả đấm, tao ngã lộn nhào lên bàn… lần đầu tao bị đấy, được! Thù này phải trả!
– Này! Đúng hắn đấy. – Sarah nói.
– Hắn ư? Đưa tao một nghìn franc, tao sẽ giết hắn cho mày.
– Sarah! – Tom sợ hãi kêu lên.
– Thằng khốn! Không phải chuyện giết hắn… – Sarah nói với tên Thầy Đồ.
– Vậy thì chuyện gì? Thế sao nào?
– Ngày mai đến bãi Saint-Denis, anh sẽ gặp bạn tôi ở đấy, anh ấy sẽ nói anh nên làm gì, không phải chỉ một nghìn franc mà là hai nghìn franc, tôi sẽ cho anh… nếu anh làm được.
– Này, lão trùm ơi, – mụ Vọ nói rất nhỏ với Thầy Đồ – quả to đấy! Mấy thằng sụ muốn chơi một vố với kẻ thù đây mà! Kẻ thù đó là thằng nỡm mà mày muốn đập vỡ sọ… đến đó thôi. Nếu tao là mày, tao sẽ đến… Hai nghìn franc, lão trùm ơi! Bõ công đấy!
– Này, vợ tôi sẽ đến; anh sẽ nói cái gì cần phải làm và tôi sẽ liệu.
– Được, ngày mai, lúc một giờ?
– Lúc một giờ.
– Trên cánh đồng Saint-Denis?
– Trên cánh đồng Saint-Denis.
– Giữa Saint-Ouen và đường Révolte ở cuối đường.
– Được.
– Và tôi sẽ trả ví cho anh.
– Và anh sẽ được tặng năm trăm franc đã hứa cùng một ít tạm ứng về việc kia nếu anh biết điều.
– Bây giờ đi về phía phải, còn chúng tao, phía trái, đừng theo chúng tao, nếu không… – Rồi Thầy Đồ và mụ Vọ chuồn đi rất nhanh.
– Chúa phù hộ chúng ta! – Sarah nói. – Thằng cướp này có thể được việc cho chúng ta đấy.
– Sarah! Bây giờ tôi sợ…
– Em không sợ, trái lại, em hy vọng… Nhưng lại đây, lại đây, em nhớ ra rồi, cái xe không ở xa đây đâu. – Và hai nhân vật này bước nhanh về phía sân trước Nhà thờ Đức Bà.
Một nhân chứng không ai thấy đã chứng kiến cảnh ấy. Đó là Chọc Tiết, người đã núp trong tòa nhà đổ nát để tránh mưa.
Điều kiện mà Sarah sẽ đưa ra với tên cướp có liên quan đến Rodolphe đã khiến Chọc Tiết quan tâm đặc biệt, nỗi lo về những hiểm họa đe dọa người bạn mới, khiến y giận mình không giúp bạn được việc gì. Lòng căm ghét Thầy Đồ và mụ Vọ cũng là một biểu hiện của tình cảm tốt đẹp ấy.
Chọc Tiết quyết định báo cho Rodolphe biết mối nguy hiểm đang đe dọa, nhưng làm sao báo được? Y đã quên không hỏi địa chỉ người thợ vẽ quạt đó. Có thể Rodolphe không trở lại quán rượu nữa, thế thì làm sao mà tìm được?
Trong khi suy nghĩ, Chọc Tiết thẫn thờ đi theo Tom và Sarah như một cái máy; y thấy hai người bước lên chiếc xe ngựa đợi sẵn trước Nhà thờ Đức Bà.
Chiếc xe chạy.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chọc Tiết, y liền bám sau xe. Đến một giờ sáng, chiếc xe dừng lại trên đại lộ Đài Thiên Văn. Tom và Sarah đi khuất vào trong ngõ hẻm của phố đó.
Trời tối như mực. Chọc Tiết không thể có dấu hiệu gì làm chuẩn để tìm lại được nơi này vào ngày hôm sau. Với tính minh mẫn và thô lỗ, y rút con dao bỏ túi rạch một đường rộng và sâu trên một cái cây kề chỗ xe đỗ. Thế rồi y trở về nơi trú ngụ khá xa.
Từ lâu lắm, đây là lần đầu tiên Chọc Tiết được ngủ một giấc ngon lành trong túp lều của mình mà không bị giật mình thức giấc vì những cơn ác mộng thường ám ảnh mà y vừa kể lại bằng thứ ngôn ngữ cục mịch của mình.