← Quay lại trang sách

Chương 9 ĐIỀU BẤT NGỜ

Như chúng ta đã nói, Sơn Ca ngồi trên một thân cây đổ gục bên bờ một miệng hố sâu.

Bỗng, một người từ dưới hố đứng lên, rũ đống rác đã dùng rải ổ, cười phá lên rất to.

Sơn Ca quay lại sợ hãi hét lên.

Người đó chính là Chọc Tiết.

– Đừng sợ, cô mình ạ. – Chọc Tiết nhìn nét mặt hoảng sợ của cô bé đang nép mình vào Rodolphe. – Thật là hạnh ngộ! Hay thật! Ông anh Rodolphe, chắc ông anh không chờ đợi cuộc gặp gỡ này, tôi cũng vậy. – Rồi y nói với giọng nghiêm trang. – Này, ông ạ, ông thấy không, ai muốn nói gì thì nói chứ… hình như có cái gì trên kia kìa… trên đầu chúng ta ấy. Chúa rất anh linh khiến tôi có ấn tượng là Người định nói với ta: “Hãy làm như ý ta.” Người đã run rủi để ông lại đến đây, quả thật lạ vô cùng.

– Anh làm gì ở đây? – Rodolphe ngạc nhiên hỏi.

– Tôi bảo vệ ông đấy, ông anh ạ! Nhưng trời đất ơi! Cái gì đã run rủi ông đến đúng ngôi nhà nghỉ mát của tôi… Này, có một cái gì đấy, nhất định có cái gì đấy thôi.

– Nhưng một lần nữa, anh hãy nói anh làm gì ở đây?

– Lát nữa ông sẽ biết, hãy để tôi leo lên xe quan sát đã. – Và Chọc Tiết chạy đến cái xe đậu gần đó, đứng trên xe nhìn chăm chú khắp nơi trên đồng cỏ rồi chạy vội đến chỗ Rodolphe.

– Hãy cắt nghĩa tất cả những việc làm đó ngụ ý gì?

– Từ từ, từ từ đã nào! Ông chủ ơi! Còn cái này nữa! Bây giờ mấy giờ rồi?

Rodolphe xem đồng hồ:

– Mười hai giờ rưỡi.

– Tốt… chúng ta còn nhiều thời gian. Sau nửa tiếng nữa, mụ Vọ mới đến đây.

– Mụ Vọ à? – Rodolphe và cô bé cùng kêu lên.

– Đúng ạ! Mụ Vọ. Vắn tắt thôi, ông chủ ơi! Chuyện là như thế này: Hôm qua, khi ông rời khỏi quán Thỏ Trắng thì có người đến… một người đàn ông cao lớn với một người đàn bà cải trang đàn ông và họ hỏi tôi.

– Tôi đã biết việc đó. Sau đó thì sao?

– Sau đó họ bao tôi chầu rượu và muốn hỏi dò tôi về công việc của ông. Tôi thì tôi chẳng muốn nói gì cả vì lẽ ông chẳng nói gì với tôi ngoài trận đòn tôi bị quật coi như lễ ra mắt… Tôi chẳng biết gì về những bí mật của ông. Mà dù tôi có biết gì về ông thì cũng thế thôi! Chúng ta sống chết có nhau, ông Rodolphe ạ. Trời hại tôi đi nếu tôi biết tại sao, đối với ông, tôi lại cảm thấy khắng khít như con chó đối với chủ, nhưng dù sao… Thật như thế đó. Tôi không thể làm khác được, tôi không muốn dính líu đến nữa… Việc đó của riêng ông, ông phải liệu thôi.

– Ta cảm ơn anh, anh bạn ạ, cứ nói tiếp đi.

– Người cao lớn và người đàn bà cải trang đàn ông thấy chẳng khai thác được gì ở tôi đã ra khỏi quán, tôi cũng vậy; họ đi về phía tòa án, tôi thì đi về phía Nhà thờ Đức Bà. Đến đầu phố, trời mưa như xối vào mặt, nước đổ như trút. Gần đó có ngôi nhà đang dỡ. Tôi mừng rỡ tự bảo: Nếu mưa kéo dài thì ngủ ở đây cũng tốt như cái ổ ở nhà. Tôi chui xuống một cái hầm có mái che, tôi nằm trên một chiếc xà cừ cũ, đầu gối lên một tảng vữa, như nằm trên giường ngự.

– Thế sau đó, sau đó thì sao?

– Hôm qua chúng ta đã cùng uống, ông Rodolphe ạ, lúc đó tôi đã ngà ngà say, tôi còn uống tiếp với người đàn ông to lớn và người đàn bà cải trang đàn ông; nói để ông rõ là lúc đó, đầu tôi đã hơi nằng nặng. Đã vậy tiếng mưa rơi còn làm tôi díu cả mắt. Tôi bắt đầu ngủ. Tôi chắc là vừa thiu thiu thì một tiếng động khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Đấy là lão Thầy Đồ đang nói chuyện với một người khác tử tế lắm.

– Tôi lắng nghe… Trời đất ơi! Cái gì thế này? Đấy là giọng nói của người vừa đến quán Thỏ Trắng với người đàn bà cải trang đàn ông!

– Họ nói chuyện với tên Thầy Đồ và mụ Vọ ư? – Rodolphe sửng sốt.

– Với Thầy Đồ và mụ Vọ. Họ bàn sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau.

– Chính ngày hôm nay đây sao? – Rodolphe hỏi.

– Lúc một giờ chiều.

– Chỉ lát nữa thôi.

Chọc Tiết chỉ:

– Ở ngã tư đường Saint-Denis và đường Révolte.

– Ngay chỗ này à?

– Đúng như ông nói, ông chủ Rodolphe ạ, chính chỗ này.

– Lão Thầy Đồ! Phải coi chừng đấy, ông Rodolphe ạ. – Sơn Ca la lên.

– Bình tĩnh, cô bé ạ, lão không đến đâu. Chỉ một mình mụ Vọ thôi.

– Làm sao hai người đó lại giao thiệp với hai tên khốn kiếp ấy được nhỉ? – Rodolphe hỏi.

– Thật tình tôi cũng chẳng biết, thật tình không biết gì sất. Sau đó, ông chủ ạ, tôi chỉ tỉnh hẳn khi câu chuyện sắp kết thúc; vì người cao lớn muốn chuộc lại cái ví mà mụ Vọ sẽ phải đem đến đây cho gã để đổi lấy năm trăm franc.

Chắc chắn là lão Thầy Đồ đã lột cái ví của họ, không hiểu vì sao sau đó họ lại nói chuyện với nhau vồn vã thế.

– Cái đó lạ thật!

– Lạy Chúa! Cháu sợ cho ông lắm, ông Rodolphe ạ.

– Đại ca Rodolphe không phải trẻ con. Cô mình ơi! Nhưng như cô mình nói, chuyện đó căng đấy chứ chẳng chơi đâu. Nhưng đã có tớ.

– Nói nốt đi anh chàng.

– Người cao lớn và người đàn bà bé nhỏ hứa cho Thầy Đồ hai nghìn franc để hãm hại ông về một cái gì đấy, tôi không biết. Lát nữa, chính mụ Vọ đến đây mang theo cái ví và sẽ biết hai người kia muốn chúng phải làm gì, để rồi mụ về kể lại với Thầy Đồ, thằng này sẽ cáng đáng phần còn lại.

Sơn Ca rùng mình.

Rodolphe mỉm cười khinh bỉ.

Chọc Tiết nói:

– Hai nghìn franc để gây ra việc gì cho ông? Đại ca Rodolphe, ông là ai vậy? Nghĩ đến chuyện, tôi không so sánh đâu nhé, khi người ta treo giải năm trăm franc cho ai tìm được con chó lạc thì tôi bảo đúng thôi. Còn như tôi ấy à, đồ của tôi mà có lạc thì dù treo một trăm xu cũng chẳng ai thèm bỏ ra để chuộc. Hai nghìn franc để gây sự với ông? Thế thì ông là ai mới được chứ?

– Lát nữa sẽ biết!

– Đủ rồi, ông chủ ạ. Khi tôi biết bọn họ tung tiền ra cho mụ Vọ, tôi tự nhủ: Phải dò xem bọn cóc vàng này ở chỗ nào, sao chúng lại suỵt lão Thầy Đồ săn đuổi ông Rodolphe? Như thế chắc là được việc đấy. Khi họ đã đi xa, tôi ra khỏi đống gạch, tôi rón rén theo họ; hai người đến chỗ chiếc xe trước thềm Nhà thờ Đức Bà. Họ lên xe, tôi bám vào sau xe và cùng đến đại lộ Đài Thiên Văn. Trời tối như hũ nút, tôi chẳng thấy gì. Tôi rạch vội vào thân một gốc cây để làm dấu hôm sau dễ nhận.

– Rất tốt! Chú mình ạ.

– Sáng nay, tôi quay lại đó. Cách cái cây tôi đánh dấu mười bước, tôi thấy một con hẻm có thanh chắn ngang, trên đường hẻm bùn lầy có dấu chân nhỏ và dấu chân lớn, đầu hẻm có một ngôi nhà… Cái ổ của thằng lớn, con bé chắc ở đây.

– Cảm ơn chú mình… Anh đã giúp tôi nhiều mà không hề biết đấy là một việc rất quan trọng.

– Xin lỗi, ông miễn thứ, đại ca Rodolphe! Tôi cũng ngờ như vậy và vì thế tôi đã hành động.

– Tôi biết chứ, và tôi rất muốn thưởng công cho sự giúp đỡ của chú mình bằng cách nào khác hơn là lời cảm ơn suông, nhưng buồn thay, tôi chỉ là anh thợ quèn, mặc dù họ đã thuê đến hai nghìn franc, như chú mình nói để làm một chuyện gì không hay cho tôi. Tôi sẽ nói rõ để chú mình hiểu việc này.

– Như thế thì tốt, nếu ông thích, còn nếu không, đối với tôi cũng chẳng sao. Người ta muốn ám hại ông, tôi chống đối lại. Còn việc khác thì tôi mặc kệ.

– Tôi đoán được chúng muốn gì. Nghe tôi nói đây này. Tôi tìm ra được bí quyết xẻ ngà voi bằng máy, nhưng bí quyết đó không phải của riêng tôi, tôi còn chờ một người cộng tác để áp dụng phương pháp này vào sản xuất, và chắc chắn chính vì kiểu mẫu chiếc máy đó để ở chỗ tôi mà người ta muốn cướp đoạt bằng mọi giá, phát minh này chẳng kiếm được ối tiền mà!

– Người to lớn và người đàn bà là…

– Bọn chủ xưởng chỗ tôi làm, tôi không muốn truyền bí quyết nhà nghề cho họ.

Cách giải thích đó dường như thỏa mãn Chọc Tiết, vì y không thông minh như những người bình thường, và y nói tiếp:

– À ra thế! Ông thấy chưa, rõ quân bợm ti tiện. Chúng không có can đảm để tự làm điều xấu. Nhưng để nói cho hết, sáng nay tôi nghĩ: Ta biết chỗ hẹn với mụ Vọ với người cao lớn, ta sẽ đến đó chờ họ. Người chủ thầu bốc vác chờ tôi, mặc họ… Tôi đến đây, tôi thấy cái hố này, tôi ôm một bó rơm khô đằng kia, tôi nấp kĩ và chờ mụ Vọ. Nhưng chẳng là ông đã chạy trên cánh đồng và Sơn Ca đến ngồi đúng chỗ công viên của tôi, thế là tôi la lối om sòm, nhảy ra khỏi ổ để đùa ông một tí.

– Bây giờ ý định của anh là gì?

– Chờ mụ Vọ, chắc chắn mụ sẽ đến trước, cố gắng nghe mụ nói gì với người cao lớn, vì điều đó có thể có ích cho ông. Từ chỗ thân cây đổ gục này ta có thể nhìn khắp cánh đồng như chỗ ngồi định trước ấy. Chỗ hẹn của mụ Vọ chỉ cách đó bốn bước chân, ngay chỗ ngã ba đường này. Chắc chắn họ sẽ đến ngồi ở đây. Nếu họ không đến đây và nếu tôi không nghe được gì… Khi họ đã chia tay, tôi sẽ túm lấy mụ Vọ, buộc phải làm thế thôi. Tôi sẽ bắt mụ trả món nợ cái răng của Sơn Ca và tôi sẽ vặn cổ mụ cho đến lúc mụ phải nói tên cha mẹ cô bé đáng thương. Ông nghĩ sao về ý định của tôi, ông Rodolphe?

– Nói chung là tốt, nhưng phải sửa một vài điểm trong kế hoạch của anh.

– Ôi! Trước hết, anh Chọc Tiết ạ, đừng gây chuyện vì tôi. Nếu anh đánh mụ Vọ, lão Thầy Đồ sẽ…

– Thôi đi cô em! Thế nào tao chẳng tóm được mụ Vọ, mẹ kiếp! Vì lão Thầy Đồ yểm trợ con mụ nên tao sẽ nện mụ gấp đôi.

– Nghe đây, chú mình! Tôi có cách trả thù hay hơn cho Sơn Ca về tội ác của mụ Vọ. Chốc nữa tôi sẽ nói, còn bây giờ… – Rodolphe đi cách Sơn Ca vài bước và hạ thấp giọng – còn bây giờ anh có muốn giúp tôi một việc đáng kể không?

– Nói đi, ông Rodolphe.

– Mụ Vọ không biết anh phải không?

– Hôm qua là lần đầu tiên tôi thấy mụ ở quán Thỏ Trắng.

– Đây là những gì anh phải làm. Anh hãy trú ẩn đi đã. Khi anh thấy mụ đến gần đây, anh ra khỏi chỗ nấp.

– Để vặn cổ mụ?

– Không! Sau này kia! Hôm nay chỉ cần đừng để cho mụ ấy nói chuyện với người cao lớn. Nhìn thấy có người đi cùng mụ, người kia sẽ không dám đến gần. Nếu gã vẫn đến gần, không được rời mụ một phút… Người kia sẽ không thể nói cho mụ Vọ những ý đồ của gã trước mặt anh.

– Nếu người kia thấy tôi quá tò mò, tôi sẽ có cách liệu, gã không phải Thầy Đồ, cũng không phải là đại ca Rodolphe của tôi.

– Tôi biết bọn ăn sẵn mà, gã chẳng dám đụng đến anh đâu.

– Được ạ! Tôi sẽ trõm mụ Vọ như cái bóng, người kia không thể nói một tiếng mà tôi không thể nghe được và cuối cùng phải chuồn thôi.

– Nếu chúng thỏa thuận với nhau một chỗ hẹn khác, anh phải biết vì anh luôn luôn không rời họ, vả lại sự hiện diện của anh cũng đủ tống gã tư sản ấy đi xa.

– Được, được! Sau đó tôi mới giần mụ Vọ một trận cho bằng được.

– Chưa đến lúc đâu. Mụ Vọ chưa biết anh có phải kẻ trộm cướp không.

– Chưa! Chắc lão Thầy Đồ đã nói với mụ là tôi không có ý ấy.

– Nếu lão đã nói, anh phải tỏ ra đã thay đổi cách làm ăn.

– Tôi ấy à?

– Chứ còn ai nữa!

– Trời đất ơi! Ông Rodolphe! Nhưng mà…! Chà! Đối với tôi, cái trò ấy tôi chịu thôi.

– Anh chỉ làm điều gì anh muốn. Anh sẽ thấy là tôi sẽ không xui anh làm điều gì hèn hạ.

– Ồ! Nếu được thế tôi sẽ yên lòng.

– Đúng!

– Nói đi ông chủ! Tôi xin nghe.

– Khi người kia đã đi xa, anh cố gắng dỗ dành mụ Vọ.

– Tôi mà lại đi phỉnh mụ già khốn kiếp ấy à? Thà đục nhau với lão Thầy Đồ còn hơn. Tôi không hiểu sẽ làm gì để khỏi giần ngay cho mụ một trận.

– Thế thì hỏng hết việc.

– Nhưng thế thì tôi phải làm gì cơ chứ?

– Mụ Vọ sẽ ức vì mất đi món bở, anh cố gắng làm cho mụ nguôi đi và nói với mụ là anh biết một vụ đánh quả rất lớn, rằng anh ở đó để đợi chiến hữu – nếu Thầy Đồ muốn cùng vào cầu thì sẽ trúng to.

– Chà! Chà!

– Sau khoảng một giờ chờ đợi, anh sẽ nói với mụ: “Chiến hữu của tôi không đến. Thôi để lúc khác…” và anh hẹn với mụ Vọ và Thầy Đồ chỗ gặp ngày mai, thật sớm, anh hiểu chứ?

– Tôi hiểu.

– Còn tối nay, lúc mười giờ anh đến chỗ góc đường Champs-Élysées và đường Gái Góa; tôi sẽ gặp anh và nói phần còn lại.

– Nếu đó là cái bẫy thì ông hãy cẩn thận! Thầy Đồ tinh quái lắm đấy! Ông đã đánh lão, lão mà nghi ngờ thì lão có thể giết ông ngay.

– Hãy yên tâm.

– Trời đất ơi! Không đùa được đâu… Nhưng thôi, tôi xin ông dùng tôi thế nào cũng được, chẳng có gì phải bối rối. Tôi linh cảm rằng bọn Thầy Đồ và mụ Vọ sẽ thất bại. Dẫu sao… một câu nữa, ông Rodolphe ạ, tôi muốn biết thêm.

– Nói đi.

– Tôi không tin rằng ông có thể giăng một cái bẫy để cho cảnh sát tóm lão Thầy Đồ. Đấy là tên vô lại đáng chết đến trăm lần, nhưng khiến lão bị bắt… đó không phải là “nghề” của tôi.

– Đối với tôi cũng thế, chú mình ạ! Nhưng tôi có món nợ phải thanh toán với lão và mụ Vọ vì chúng đã âm mưu cùng với những người khác muốn hại tôi. Và, cả hai chúng ta sẽ thắng chúng, nếu anh giúp tôi.

– Ồ! Được thôi, thằng cha chẳng hơn gì con mụ, tôi sẵn sàng.

– Nếu chúng ta thành công – Rodolphe nói với giọng trang nghiêm gần như long trọng – anh cũng sẽ tự hào như lúc anh cứu người đàn ông và người đàn bà khỏi dòng nước, ngọn lửa ngày xưa.

Câu nói đó khiến Chọc Tiết rung động.

– Đúng như ông đã nói, đại ca Rodolphe ạ! Tôi chưa bao giờ thấy ông có cái vẻ như thế. Nhưng thôi, nhanh lên, tôi thấy đằng kia một điểm trắng, đấy có thể là mũ trùm đầu của mụ Vọ. Ông đi đi, tôi lại ẩn vào trong hố.

– Và tối nay mười giờ nhé.

– Tại góc đường Gái Góa và Champs-Élysées! Đúng vậy ạ!

Sơn Ca không nghe được phần cuối câu chuyện giữa Rodolphe và Chọc Tiết. Cô bước lên xe cùng với ông.