Chương 11 ĐIỀU MONG ƯỚC
Lúc xe đã chạy quá làng Sarcelles, Rodolphe bảo người đánh xe:
– Rẽ vào con đường đầu tiên bên phải, qua Villiers-le-Bel, rồi rẽ trái và cứ thế đi thẳng. – Rồi ông nói với Sơn Ca. – Bây giờ cháu đã hài lòng về ta, chúng ta có thể giải trí như lúc nãy bằng cách mơ ước viển vông. Như vậy chẳng mất gì cả, chắc cháu không trách ta hoang phí về việc này.
– Không ạ, ông mơ ước những gì cơ ạ?
– Cháu nói trước đã!
– Xem nào, ông thử đoán sở thích của cháu đi, ông Rodolphe?
– Ừ thì thử… Ta cứ ví dụ con đường này… Ta nói con đường này, vì chúng ta đang đi trên đó.
– Đúng thôi, không nên tìm đâu xa.
– Ta giả dụ rằng con đường này dẫn đến một cái làng rất đẹp, khá xa đường cái.
– Vâng, như thế thì yên tĩnh hơn.
– Làng ở lưng chừng đồi, quanh làng có rất nhiều cây xen lẫn.
– Ngay bên cạnh có một dòng sông nhỏ.
– Đúng thế, một con sông nhỏ, ngay đầu làng người ta thấy một trang trại đẹp, phía bên này nhà là một vườn cây ăn quả, phía bên kia, một vườn đầy hoa.
– Cháu tưởng như thấy từ ngay ở đây, ông Rodolphe ạ!
– Tầng trệt có nhà bếp rộng dành cho người làm và một phòng ăn cho bà chủ.
– Nhà có cửa chớp xanh… như thế rất vui mắt, phải không ông Rodolphe.
– Cửa chớp xanh… Ta đồng ý với cháu… Không gì vui mắt bằng những cửa chớp xanh… Tất nhiên bà chủ trại là bác của cháu.
– Tất nhiên… hẳn sẽ là một người tốt.
– Tuyệt vời, bà ấy chắc sẽ yêu cháu như một người mẹ…
– Một người bác tốt bụng! Được một người nào yêu mến thì thật là tuyệt!
– Và cháu cũng sẽ yêu bà ấy chứ?
– Ôi! – Sơn Ca reo lên, tay chắp lại, mắt ngước lên trời, biểu lộ một niềm sung sướng khôn tả. – Ôi! Đúng, cháu sẽ rất yêu bà ấy, rồi cháu sẽ giúp bà ấy làm việc, nào khâu vá, nào xếp quần áo, nào giặt giũ, nào bảo quản trái cây trong mùa đông, tất cả mọi việc nội trợ nói chung… Bà ấy sẽ chẳng phải rầy la cháu vì lười nhác… Cháu đoán chắc như thế… Buổi sáng…
– Thong thả đã, Sơn Ca! Cháu sốt ruột à! Để ta tả hết ngôi nhà đã nào!
– Nói đi, nói đi ông họa sĩ, đúng là ông quen vẽ phong cảnh đẹp trên quạt. – Sơn Ca vừa cười vừa nói.
– Con bé liến láu… để ta tả xong cái nhà đã nào!
– Đúng là cháu liến láu thật, nhưng thật vui quá ông Rodolphe, cháu nghe đây, ông tả nốt đi, cái nhà trang trại ấy.
– Phòng của cháu ở tầng trệt.
– Phòng của cháu! Tuyệt quá, phòng của cháu như thế nào kia ạ? – Và cô bé nép sát vào Rodolphe, mắt mở to, khát khao muốn biết.
– Phòng của cháu có hai cửa sổ trông xuống mảnh vườn đầy hoa và một bãi cỏ, một con sông nhỏ chạy bên dưới. Bờ sông bên kia, một quả đồi nhỏ trồng nhiều cây dẻ, ở giữa nhô lên một tháp chuông nhà thờ…
– Sao mà đẹp đến thế! Sao mà đẹp đến thế! Ông Rodolphe, cháu thèm được ở đấy!
– Ba, bốn con bò sữa gặm cỏ trên bãi, cách vườn một hàng rào cây đào gai.
– Và từ cửa sổ cháu nhìn thấy những con bò?
– Rất rõ.
– Trong đó có con mà cháu yêu nhất, đúng không ông Rodolphe? Cháu sẽ làm cho nó cái vòng cổ với cái chuông nhỏ và cháu sẽ tập cho nó đến ăn ngay trên tay cháu.
– Nó chẳng quên đâu, nó thật trắng, thật to, tên nó là Musette.
– Ôi! Cái tên đẹp, con Musette dễ thương, cháu yêu nó biết bao!
– Hãy tả nốt phòng của cháu, Sơn Ca ạ, phòng của cháu được chăng bằng vải Ba Tư với những bức rèm cũng thế; một cây hồng lớn và một cây kim ngân cổ thụ che kín tường của trang trại; bao quanh cửa sổ để mỗi sáng cháu chỉ cần với tay là hái được một bó những hoa hồng, hoa kim ngân thật đẹp.
– Ôi! Ông Rodolphe, ông thật là một họa sĩ tài hoa.
– Bây giờ bàn qua công việc hàng ngày của cháu.
– Xem nào, một ngày của cháu ra sao nào?
– Bà bác yêu quý của cháu trước hết đến âu yếm hôn lên trán để đánh thức cháu dậy, bà ấy đem đến cho cháu một bát sữa nóng, vì cháu yếu phổi, cháu tội nghiệp! Cháu thức dậy, cháu đi một vòng quanh trại, nhìn con Musette, đàn gà, ngắm những bạn chim câu của cháu, hoa trong vườn. Đến chín giờ, thầy giáo của cháu đến.
– Thầy giáo của cháu à?
– Cháu có thấy cần phải học đọc học viết để biết viết, biết tính toán, để có thể giúp bác cháu giữ sổ sách của trang trại không?
– Đúng đấy, ông Rodolphe ạ! Thế mà cháu chẳng nghĩ đến. Cháu phải học để giúp bác cháu. – Cô bé nghiêm trang nói, bị hấp dẫn trước câu chuyện mô tả một cảnh đời êm dịu tươi đẹp đến nỗi cô tưởng như đang sống thực.
– Học xong, cháu khâu vá hoặc thêu một cái mũ trùm kiểu thôn nữ. Buổi chiều, lúc hai giờ, cháu học viết rồi đi dạo với bà bác, xem người gặt lúa hè, xem người cày vụ thu; cháu thấm mệt, cháu trở về với một bó cỏ khá to ở ngoài đồng mà cháu đã chọn cắt cho Musette yêu quý của cháu.
– Vì cháu vừa đi qua đồng cỏ phải không, ông Rodolphe?
– Tất nhiên, có một chiếc cầu gỗ bắc qua sông. Khi cháu về đến nhà thì đã sáu, bảy giờ. Lúc này lửa đã bập bùng reo vui trong căn bếp lớn. Cháu sà vào sưởi ấm và nói chuyện với những người trung hậu đang ăn tối sau một ngày lao động. Sau đó, cháu ngồi ăn với bác cháu. Thỉnh thoảng ông linh mục hay một vài người bạn thân của gia đình cùng ăn với cháu, ăn xong, cháu tập đọc hoặc làm việc trong khi bác cháu chơi bài. Đến mười giờ, hai bác cháu hôn nhau, cháu trở về phòng và đến hôm sau, tất cả lại bắt đầu.
– Người ta có thể sống trăm năm như thế! Chẳng lúc nào mà nghĩ đến nỗi buồn nữa!
– Nhưng đã thấm gì! Còn ngày Chủ nhật, ngày lễ nữa.
– Những ngày đó thì sao, ông Rodolphe?
– Cháu trang điểm, cháu mặc một chiếc váy đẹp kiểu thôn nữ, đội một chiếc mũ trùm đầu hợp với cháu, đẹp tuyệt vời. Cháu bước lên xe có ghế đệm cùng bác cháu và Jacques – chàng trai làm trong trang trại – để đi dự ngày lễ trọng trong làng; về mùa hè, cháu không quên tham dự cùng bác của cháu tất cả các ngày lễ của giáo khu bên cạnh. Cháu vừa ngoan ngoãn vừa hiền dịu vừa đảm đang, bác cháu vô cùng yêu cháu, linh mục biểu dương cháu khiến cho tất cả thanh niên hàng ấp đều muốn nhảy với cháu, và thường thường như vậy bắt đầu các cuộc hôn nhân… Thế rồi dần dần cháu để ý một anh chàng… và…
Rodolphe ngạc nhiên trước sự im lặng của Sơn Ca, ông nhìn lại cô.
Cô bé tội nghiệp nghẹn ngào, nức nở.
Trong giây phút, những lời nói của Rodolphe làm cô quên cảnh sống hiện tại nhưng sự tương phản giữa hiện tại đắng cay với ước mơ một đời sống êm đềm vui tươi nhắc cô nhớ đến hoàn cảnh khủng khiếp của mình.
– Sơn Ca, cháu sao thế?
– Ôi! Ông Rodolphe, dù muốn hay không muốn, ông cũng đã làm cháu rất buồn… Đã có lúc cháu tin ở cảnh thiên đường đó…
– Nhưng, cháu tội nghiệp, cảnh thiên đường đó có thật. Này, xem đây… xe, dừng lại!
Chiếc xe dừng.
Sơn Ca ngẩng đầu lên và nhận thấy mình đang ở trên đỉnh một quả đồi nhỏ. Cô vô cùng ngạc nhiên và sửng sốt.
Ngôi làng đẹp ở lưng chừng đồi, trại ấp, đồng cỏ, những con bò sữa đẹp đẽ, dòng sông nhỏ, rừng dẻ, nhà thờ xa xa, một bức tranh hiện ra trước mắt. Chẳng thiếu thứ gì. Đến cả Musette, con bò cái tơ trắng đẹp, con bò ưa thích sau này của Sơn Ca.
Nắng thu đẹp chiếu sáng phong cảnh tươi vui đó. Những lá dẻ vàng và đỏ lác đác còn ở trên cây nổi bật trên nền trời xanh trong.
– Này! Sơn Ca, cháu bảo sao? Ta có phải họa sĩ giỏi không? – Rodolphe mỉm cười.
Sơn Ca nhìn ông với vẻ kinh ngạc pha lẫn lo âu. Đối với cô thật quá phi thường.
– Sao lại thế này? Ông Rodolphe… nhưng, trời ơi! Có phải giấc mơ chăng? Cháu sờ sợ… những điều ông đã nói với cháu…
– Rất đơn giản cháu ạ… Bà coi trại đây là bảo mẫu của ta, ta đã lớn lên ở đây. Sáng nay, từ tinh mơ ta đã viết cho bà ấy một lá thư hẹn sẽ đến thăm, ta tả đúng nguyên mẫu đấy.
– Ôi! Thật đúng thế, ông Rodolphe ạ. – Sơn Ca xúc động thở dài.