← Quay lại trang sách

Chương 16 CHUẨN BỊ

Mụ Vọ trở vào mang theo xì gà.

– Tôi thấy hình như trời đã tạnh, – Rodolphe vừa nói vừa châm xì gà – nếu chúng ta đi gọi xe lấy thì cũng đỡ chồn chân.

– Sao? Hết mưa rồi à? Ông mắt kém à? Chắc ông tưởng tôi chịu để mụ vợ yêu quý của tôi bị nhiễm lạnh hay sao? Phí một sinh mạng quý giá đến như vậy, lại còn làm hỏng chiếc khăn quàng mới và đẹp của mụ ấy nữa.

– Ông nói đúng đấy, thời tiết đáng ghét quá!

– Này, cô hầu bàn sắp đến, khi trả tiền, ta sẽ nhờ cô ta đi gọi một chiếc xe. – Rodolphe nói.

– Như vậy mới thật chí lý, chú mình ạ. Ta có thể dạo qua đường Gái Góa.

Cô hầu bàn đến. Rodolphe đưa cho cô ta một trăm xu. Thầy Đồ xuýt xoa.

– Ôi, ông xài ngông quá, tôi không theo kịp. Ai lại để…

– Thôi mà! Lần sau sẽ đến lượt anh.

– Tôi chịu thua ông thôi, nhưng lát nữa tôi sẽ thết ông một chầu ra trò trong cái quán nhỏ ở đường Champs-Élysées, tôi biết quán đó không chê được.

– Được thôi! Được thôi! Tôi tán thành.

Trả tiền xong, mọi người đi ra. Để giữ lịch sự, Rodolphe muốn đi sau nhường mụ Vọ đi trước. Thầy Đồ không chịu, theo ông sát sạt, quan sát từng cử chỉ nhỏ của ông.

Chủ quán cơm cũng có quầy bán rượu. Trong số khách uống rượu có một người bán than, mặt đen nhẻm, cái mũ rộng vành sụp xuống tận mắt cũng đang trả tiền ở quầy khi ba người xuất hiện.

Mặc cho sự theo dõi rất chặt chẽ của Thầy Đồ và mụ Vọ, đi trước cặp vợ chồng ghê gớm này, Rodolphe vẫn kín đáo đưa mắt ra hiệu cho Murph.

Cửa xe mở, Rodolphe dừng lại, lần này ông quyết định lên xe sau cùng vì người bán than đang từ từ lại gần.

Quả nhiên, mụ Vọ lên xe trước, sau nhiều trò kiểu cách khách sáo, Rodolphe bắt buộc phải lên xe vì Thầy Đồ đã rỉ vào tai ông.

– Ông muốn tôi nghi ngờ ông à?

Rodolphe lên xe, người bán than tiến lên đứng ở ngưỡng cửa, huýt sáo và nhìn Rodolphe vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

– Đi đâu đây ông chủ? – Người đánh xe hỏi.

Rodolphe nói to:

– Đến hẻm…

– Phố Cây Keo phía rừng Boulogne, – Thầy Đồ ngắt lời Rodolphe và nói thêm – và sẽ trả tiền cao hơn, anh bạn ạ.

– Quỷ ám ông hay sao mà ông lại nói chỗ chúng ta định đến trước những bọn tò mò, ngày mai công việc sẽ lộ, một chi tiết như vậy cũng có thể khiến chúng ta đi tong. Ôi! Ông trẻ, ông trẻ, ông vô ý thật.

Xe bắt đầu chạy, Rodolphe trả lời:

– Đúng đấy, tôi không nghĩ đến chuyện đó, nhưng với điếu xì gà, tôi sẽ hun mọi người như hun cá trích. Chúng ta nên mở một tấm kính cửa. – Và vừa nói ông vừa mở tấm kính, khéo léo bỏ ra ngoài cửa xe mẩu thư đã kín đáo viết trong quán.

Mắt của Thầy Đồ rất tinh, nên tuy nét mặt của Rodolphe tỉnh khô, tên cướp vẫn đoán ra được ở đối thủ vẻ hài lòng như vừa thành công một việc gì đó, lập tức lão thò đầu ra cửa xe và gọi vội người đánh xe.

– Dừng lại! Dừng lại! Hình như có người ở đằng sau xe.

Rodolphe giật mình nhưng cũng lên tiếng theo tên cướp.

Xe dừng, người đánh xe đứng lên khỏi ghế, nhìn lại và nói:

– Không, không, thưa ông, chẳng có người nào.

– Tất nhiên, nhưng tôi muốn yên tâm hơn. – Thầy Đồ vừa nói vừa nhảy ra khỏi xe.

Lão không thấy ai, không nhìn thấy gì, từ lúc Rodolphe ném mảnh giấy xe đã chạy được một quãng.

Thầy Đồ tưởng rằng mình đã lầm.

– Ông sẽ cười tôi, – lão vừa nói vừa bước lên xe – không hiểu sao tôi cứ tưởng tượng như có người đang theo dõi chúng ta.

Trong khi đó chiếc xe đã rẽ ngang. Chiếc xe khi khuất, Murph không lúc nào rời mắt và đã thấy hành động của Rodolphe, ông chạy lại và lượm được mảnh giấy lấp dưới kẽ hai tảng đá lát đường.

Xe chạy độ mười lăm phút, Thầy Đồ bảo:

– Xà ích, chúng tôi đã thay đổi ý định, đi về quảng trường Madeleine!

Rodolphe nhìn lão ngạc nhiên.

– Tất nhiên, ông trẻ ơi, từ quảng trường này ta có thể đi nghìn ngả khác nhau. Nếu người ta muốn làm rầy chúng ta thì lời khai của gã đánh xe cũng sẽ vô bổ.

Khi cỗ xe đi đến chỗ barie, một người cao lớn, mặc áo đuôi tôm trắng, dài, mũ sụp tận mắt, da mặt rám nâu, phóng nhanh qua đường, gò lưng trên con ngựa săn to, đẹp, phi nước đại.

– Ngựa hay thì kỵ mã giỏi! – Rodolphe nói và nhìn theo Murph. – Phi mới ghê chứ, anh thấy không?

– Thực tình hắn phóng qua nhanh quá, tôi không kịp chú ý nữa.

Rodolphe giấu niềm vui đặc biệt, Murph đã đọc được những chữ Ai Cập cổ mà ông viết vội trong mảnh giấy. Thầy Đồ tin chắc cỗ xe không bị theo dõi, đã có vẻ an tâm và muốn bắt chước mụ Vọ đang ngủ hay là vờ ngủ, chợp mắt một lúc. Lão nói với Rodolphe:

– Xin lỗi ông, ông trẻ ạ, xe chạy bao giờ cũng làm tôi gà gà buồn ngủ như trẻ con.

Tên cướp giả vờ ngủ để dò xem có dấu hiệu gì khả nghi trên nét mặt Rodolphe.

Rodolphe đoán được mẹo đó, bèn trả lời:

– Sáng nay vì dậy sớm nên tôi cũng như anh, rất buồn ngủ. – Và ông nhắm mắt lại.

Lát sau, tiếng ngáy vang cùng một lúc của cặp vợ chồng đã đánh lừa được Rodolphe. Tưởng chúng ngủ say, Rodolphe hé mắt nhìn.

Thầy Đồ và mụ Vọ ngáy đều nhưng mắt vẫn mở, đang ra hiệu bằng tay với nhau như phù thủy bắt quyết. Làm hiệu với nhau xong, tên cướp biết chắc là Rodolphe vẫn thức, cười to:

– Ái chà! Ông bạn, ông muốn thử chiến hữu à?

– Điều đó anh còn lạ gì, anh ngáy nhưng mắt vẫn mở.

– Khác chứ, tôi mắc bệnh mộng du.

Cỗ xe dừng lại ở quảng trường Madeleine. Mưa đã tạnh được một lúc nhưng nhiều mây đen bay rất thấp, trời tối nhanh, đêm đã buông xuống.

Rodolphe, Thầy Đồ và mụ Vọ đi về phía Cours-la-Reine.

– Ông trẻ, tôi nảy ra một ý không đến nỗi tồi. – Tên cướp bảo.

– Sao?

– Tôi cần phải được yên tâm về tất cả những gì ông đã nói về ngôi nhà đường Gái Góa là đúng sự thật.

– Anh muốn đến đó ngay bây giờ dù với cớ gì cũng dễ bị nghi ngờ.

– Tôi không khờ như vậy đâu. Thế người ta có một mụ vợ khôn ngoan để làm gì?

Mụ Vọ vênh mặt lên.

– Ông thấy mụ chưa, ông trẻ? Đúng là con ngựa chiến khi nghe kèn xung trận.

– Anh muốn bảo mụ đi “tăm” ư?

– Đúng như ông nói.

– Số nhà 17, đường Gái Góa phải không? – Mụ Vọ hỏi, có vẻ sốt ruột. – Yên trí, tao chỉ có một mắt nhưng rất tinh.

– Ông thấy mụ chưa, ông trẻ, mụ đang nóng lòng muốn đến đấy ngay.

– Nếu mụ khôn khéo vào được trong nhà ấy thì quả là ý kiến của anh khá hay.

– Giữ lấy cái dù, lão trùm, nửa giờ thôi tao sẽ trở lại đây và các người sẽ biết gái này làm ăn như thế nào!

– Thong thả đã mụ, chúng ta hãy vào quán Trái Tim Rỏ Máu, chỉ cách đây vài bước. Nếu thằng Tập Tễnh ở nhà, mụ sẽ đem nó đi theo, nó sẽ đứng gác ở ngoài khi mụ vào trong nhà.

– Phải đấy, chưa đến mười tuổi mà nó đã ranh ma như một con cáo.

Một cử chỉ của Thầy Đồ ra hiệu cho mụ im lặng.

– “Trái Tim Rỏ Máu” là cái gì? Sao lại có cái tên quán ăn kỳ khôi thế? – Rodolphe hỏi.

– Ông đến mà truy tay chủ quán ấy.

– Hắn tên là gì?

– Chủ quán Trái Tim Rỏ Máu ấy à?

– Đúng.

– Hắn có hỏi tên khách hàng đâu.

– Nhưng còn…

– Ông muốn gọi hắn là gì cũng được. Pierre, Thomas, Christophe, Barnabé, hắn đều thưa tuốt. Nhưng chúng ta đã đến nơi rất đúng lúc, vì trời lại mưa và nước sông réo mới ghê chứ, như một cái thác. Nhìn xem, chỉ mưa thêm hai ngày nữa là nước tràn ngập mặt cầu.

– Anh nói chúng ta đã đến nơi, thế cái quán quỷ quái ấy đâu nào? Tôi chẳng thấy nhà nào ở đây cả.

– Nếu ông nhìn xung quanh thì đúng là thế.

– Vậy anh muốn tôi nhìn ở đâu?

– Dưới chân ông.

– Dưới chân tôi ấy à?

– Đúng!

– Đâu?

– Đấy! Đấy! Ông có thấy cái mái không? Cẩn thận đừng bước lên trên đó.

Thật vậy, Rodolphe chưa nhìn thấy một trong số các quán rượu ngầm dưới đất. Những năm gần đây đang còn loại quán này ở khu Champs-Élysées và nhất là ở gần Cours-la-Reine. Một cầu thang đào trong nền đất ẩm và trơn dẫn tới một hầm rộng. Về phía dốc thẳng đứng có một mái nhà thấp, tường đã nứt nẻ, mái nhà lợp ngói phủ đầy rêu nhô lên gần ngang tầm nơi Rodolphe đứng; những túp lều dựng bằng ván mục dùng làm hầm rượu, kho hàng, chuồng thỏ nối theo sau căn nhà khốn khổ ấy. Một lối đi rất hẹp xuyên qua chiều dài căn hầm từ cầu thang ra cửa. Phần còn lại của đám đất có một gian mái vòm đan mắt cáo, bên trong kê hai dãy bàn thô kệch, chân bàn chôn xuống đất.

Gió rung tấm biển tôn rách kêu kèn kẹt buồn buồn. Qua lớp gỉ, vẫn còn nhận ra một quả tim đỏ bị mũi tên xuyên qua. Tấm biển đó đu đưa trên chiếc cột dựng trên hầm, một cái hang cáo chính hiệu cho người!

Sương mù dày đặc, ẩm ướt theo với mưa; trời tối dần.

– Ông thấy khách sạn này thế nào, ông trẻ? – Thầy Đồ hỏi.

– Mưa to từ mười lăm ngày nay, ở đây không quá ẩm thấp như một cái ao, nhưng câu cá ở đây thì tốt đấy. Đi thôi!

– Thong thả để tôi xem tay chủ quán có nhà không đã, chú ý đấy. – Và tên cướp nhấn lưỡi lên vòm miệng và thổi một hồi sáo miệng rất lạ, một thứ tiếng rung từ yết hầu, vừa vang xa vừa kéo dài “prrrrr…”

Một tiếng huýt như thế đáp lại từ sâu dưới túp lều.

– Hắn có nhà đấy, xin lỗi ông trẻ, nên lịch sự với phụ nữ, để mụ nhà tôi đi trước, tôi theo ông, cẩn thận kẻo ngã, trơn lắm đấy.