Chương 17 QUÁN TRÁI TIM RỎ MÁU
Chủ quán Trái Tim Rỏ Máu sau khi đáp lại hiệu gọi của Thầy Đồ, nhã nhặn tiến ra ngưỡng cửa.
Nhân vật này Rodolphe đã định tìm trong thành phố và chưa biết gì ngoài tên thật hoặc đúng hơn là biệt danh Cánh Tay Đỏ. Nhỏ chắc, mảnh khảnh, gầy còm và ốm yếu, hắn khoảng năm mươi tuổi. Mặt choắt, nửa như mặt chồn, nửa như mặt chuột, mũi nhọn, cằm lẹm, hai gò má giơ xương, đôi mắt nhỏ, đen, sáng và sắc sảo tạo cho hắn một dáng vẻ gian hùng trí trá có một không hai. Bộ tóc giả đã cũ màu hoe vàng, vàng ủng như nước da người mắc bệnh vàng da thì đúng hơn, chụp trên đầu hắn không che kín phần tóc đã hoa râm. Hắn mặc áo vest và một chiếc tạp dề dài màu đen mà những người bán rượu thường mặc.
Ba người vừa xuống hết bậc thang cuối cùng thì có một đứa trẻ độ chừng hơn mười tuổi, rất bé, tinh nhanh nhưng ốm yếu, tập tễnh và hơi dị dạng, chạy theo Cánh Tay Đỏ và rất giống hắn, giống đến nỗi ai cũng nhận ngay ra là con hắn.
Cũng vẫn cái nhìn soi mói và xảo trá như bố mình, trán thằng bé lấp một nửa dưới mái tóc dày vàng nhạt cứng như bờm ngựa.
Cái quần nâu hạt dẻ, áo choàng xám thắt đai lưng da, là tất cả bộ đồ của thằng Tập Tễnh, tên đặt theo khuyết tật của nó; nó đứng bên bố, thẳng đơ trên cái chân lành như con diệc bên bờ đầm.
– Đúng là thằng nhóc kia rồi. – Thầy Đồ nói. – Mụ thân mến, gấp lắm rồi, tối đến nơi rồi, phải tranh thủ lúc còn sáng.
– Đúng đấy lão già ạ, để tao hỏi bố thằng ôn con đã.
– Xin chào ông bạn già. – Cánh Tay Đỏ chào Thầy Đồ với giọng kim nhỏ, the thé chối tai. – Có việc gì hầu ông đây?
– Ông bạn cho mụ nhà mình mượn thằng nhóc độ mười lăm phút, mụ vừa đánh mất cái gì đó, nhờ cháu tìm giúp mà!
Cánh Tay Đỏ nháy mắt với Thầy Đồ và bảo con:
– Tập Tễnh đi theo bà nhé!
Thằng bé gớm guốc bị quyến rũ trước vẻ xấu xí và dữ tợn của mụ Vọ không khác gì những đứa trẻ khác quấn quýt lấy người hiền hậu, đi cà nhắc đến cầm tay mụ Vọ.
Mụ Vọ phỉnh nó:
– Thằng bé xinh làm sao! Nào! Thế mới là con trai chứ! Chẳng bù cho con Lỏi Con ăn xin ấy lúc nào cũng như đứa bị đau tim, xanh xám cả mặt mày khi đến gần tao.
– Thôi nhanh lên mụ, mở to mắt ra và phải coi chừng đấy! Tao đợi ở đây.
– Không lâu đâu, nào Tập Tễnh đi trước đi.
Thế rồi mụ Vọ và thằng bé trèo lên cầu thang trơn như đổ mỡ.
– Cầm lấy ô, cưng! – Tên cướp nhắc to.
– Chỉ thêm vướng. – Mụ già nói với lại và cùng thằng Tập Tễnh biến mất trong hơi sương mù của buổi hoàng hôn, trong tiếng gió ảo não lay động những cành trụi lá của những cây du ở Champs-Élysées.
– Chúng ta vào thôi. – Rodolphe nói.
Ông phải cúi xuống để đi qua cửa quán. Quán rượu chia làm hai gian. Trong một gian người ta thấy một quầy hàng và một bàn bi-a hỏng, bên gian kia là những bộ bàn ghế thô kệch sơn xanh đã cũ. Hai cửa sổ hẹp trổ ở tường, xanh xỉn, ẩm ướt, phủ diêm tiêu.
Rodolphe đứng chưa được một phút thì Cánh Tay Đỏ và Thầy Đồ đã kịp trao đổi nhanh với nhau bằng nhiều ám hiệu.
Thầy Đồ đon đả:
– Ông dùng tạm một vại bia hoặc một cốc rượu trắng trong khi chờ đợi mụ nhà tôi nhé?
– Không, tôi không khát.
– Tùy ông. Tôi uống rượu trắng. – Tên cướp nói và ngồi bên một bàn nhỏ sơn xanh ở gian thứ hai.
Bóng tối đã tràn ngập hầu hết cái sào huyệt đó, nên không thể nhìn thấy trong góc gian thứ hai có một cửa hầm trống hốc có cửa sập hai cánh, một cánh luôn luôn mở để tiện đi lại tiếp khách.
Thầy Đồ ngồi ở cái bàn rất gần với cửa hầm tối đen và sâu. Lão quay lưng lại để che khuất tầm mắt của Rodolphe. Còn ông thì nhìn qua cửa sổ để giữ vẻ ung dung mà che giấu nỗi lo lắng. Murph phóng ngựa rất nhanh về phía đường Gái Góa vẫn không khiến ông yên tâm hoàn toàn. Ông e nhà quý tộc đáng kính này không hiểu hết ý nghĩa của lá thư, ông buộc phải viết quá ngắn gọn với mấy chữ: “Tối nay, mười giờ.”
Vì bắt buộc không thể đến đường Gái Góa trước giờ đó và không được rời Thầy Đồ nên ông không khỏi băn khoăn hồi hộp, sợ bỏ mất thời cơ duy nhất để nắm được những bí mật mà ông rất cần biết. Tuy ông rất khỏe và đủ vũ khí nhưng lại phải đương đấu với một tên giết người không gớm tay và liều lĩnh.
Có cần phải nói ra không? Vốn có bản lĩnh ý chí kiên cường kỳ lạ, ưa tìm những cảm xúc mãnh liệt căng thẳng, Rodolphe cảm thấy một hứng thú vô bờ trong nỗi lo âu có những trở ngại cho kế hoạch đã bàn bạc với Murph và Chọc Tiết tối hôm trước. Không muốn để người khác biết được ý đồ của mình, Rodolphe đến ngồi cùng bàn với Thầy Đồ và gọi một cốc rượu để tỏ ra vẫn bình thản, vẫn chỉ như thường.
Từ lúc trao đổi thì thầm với tên cướp, Cánh Tay Đỏ nhìn Rodolphe với thái độ tò mò, thâm hiểm và ngờ vực.
Thầy Đồ bỗng lên tiếng:
– Ông trẻ ạ, nếu mụ nhà tôi cho biết là những người mà ta muốn đến thăm lại có mặt ở nhà, chúng ta có thể đến đấy vào lúc tám giờ.
– Như vậy sớm những hai giờ.
– Ông tưởng thế sao?
– Chắc chắn là thế!
– Này! Ông bạn ạ, chỗ bạn bè với nhau không nên giữ kẽ.
– Biết chứ! Tôi nhắc lại không nên đến đó trước mười giờ.
– Ông cứ khăng khăng như vậy sao, ông trẻ?
– Đấy là ý định của tôi, dù quỷ có bắt tôi, tôi cũng không nhích khỏi đây trước mười giờ.
Cánh Tay Đỏ the thé giọng:
– Ông đừng ngại, tôi không bao giờ đóng cửa hàng trước nửa đêm. Đấy là lúc khách của tôi đến và hàng xóm cũng chẳng phàn nàn gì về tiếng ồn trong nhà tôi.
– Đành phải nghe theo ý ông thôi, ông trẻ ạ. Được, chúng ta sẽ đi thăm hỏi vào lúc mười giờ.
– Mụ Vọ đấy! – Cánh Tay Đỏ vừa lắng nghe vừa trả lời tiếng huýt giống tiếng huýt của Thầy Đồ khi bước xuống nhà hầm. Phút sau, một mình mụ Vọ bước xuống gian hầm để bàn bi-a.
– Xong rồi, lão già ạ! Như đã nắm chắc trong tay. – Mụ Vọ nói khi bước vào.
Cánh Tay Đỏ lặng lẽ rút lui, cũng không hỏi về thằng Tập Tễnh tuy biết chắc rằng con mình chưa về ngay được.
Quần áo mụ già ướt sũng, mụ ngồi trước mặt Rodolphe và tên cướp.
– Thế nào? – Thầy Đồ hỏi.
– Ông này nói đúng sự thật!
– Anh thấy chưa? – Rodolphe nói.
– Để cho mụ Vọ giải thích, ông trẻ, nói đi mụ.
– Tao đến số nhà 17 và để thằng Tập Tễnh canh chừng, nấp dưới một cái hố. Trời còn sáng, tao kéo chuông ở một cái cửa nhỏ bản lề bắt bên ngoài cánh cửa hở cách ngưỡng cửa hai lóng tay. Chẳng thấy gì. Tao lại kéo chuông, người gác cổng mở, đó là một người cao to khoảng năm mươi tuổi, dáng ngái ngủ và dễ tính, chòm râu má hung đỏ, đầu hói. Trước khi kéo chuông tao cất mũ vào túi để ra vẻ người hàng xóm. Vừa thấy người gác, tao than vãn ầm ĩ, kêu to rằng tao mất con vẹt, con Cocotte rất quý của tao. Tao bảo là tao ở phố Marbeuf và từ vườn này qua vườn khác, tao đuổi theo con Cocotte. Sau đó, tao xin cho tao vào tìm.
– Thấy chưa! – Thầy Đồ chỉ vào mụ Vọ một cách hãnh diện. – Đàn bà dễ có mấy ai cừ được như thế.
– Thánh thật! Nhưng rồi sao nữa? – Rodolphe hỏi.
– Người gác cho tao vào, và thế là tao tung tăng khắp vườn gọi “Cocotte… Cocotte”, đồng thời nhìn kĩ mọi xó xỉnh để biết hết tất cả. Phía trong tường chỗ nào cũng rào thép mắt cáo dễ trèo. Góc tường bên trái có một cây thông như một cái thang, đàn bà đẻ cũng lên xuống được. Có sáu cửa sổ ở tầng trệt, không có tầng trên, có bốn cửa hầm không chấn song, cửa sổ tầng trệt chốt bên dưới khóa bên trên.
– Một, hai “úm-ba-la” là mở được thôi! – Tên cướp nói.
Mụ Vọ kể tiếp:
– Cửa ra vào có kính, hai cánh cửa chớp phía ngoài.
– Nhớ rồi! – Tên cướp nói.
Rodolphe gật gù:
– Như thế đấy, đúng như là ở trong ấy.
– Phía bên trái – mụ Vọ tiếp – gần sân có một cái giếng, cái dây gầu có thể được việc, vì ở đây, tường không có thép mắt cáo, lúc rút lui mà tắc ở cổng thì được việc quá. Khi vào nhà…
– Mụ đã vào tận trong nhà đó à? Mụ ấy đã vào đấy! – Thầy Đồ hãnh diện nói.
– Chứ sao! Tao đã vào nhà. Không tìm thấy Cocotte, tao rên rỉ như người hết hơi. Tao xin lão gác cửa cho phép tao ngồi ở bậu cửa, lão mời tao vào, lại còn mời tao một cốc nước hoặc cốc vang tùy thích. “Một cốc nước thôi ạ, một cốc nước thường thôi, ông tốt quá.” Tức thì, lão cho tao vào phòng đợi, thảm trải khắp nơi… Nền phòng tuyệt quá, không nghe được tiếng chân bước, tiếng kính rơi nếu cần phải đập một miếng. Cửa kính bên phải bên trái đều có khóa mỏ vịt, ấn mạnh là nhả thôi. Cuối nhà là một cái cửa lớn khóa kĩ, có dáng một cái két hẳn là để cất tiền. Tao có sẵn cục sáp trong túi.
– Mụ ấy có sáp… ông trẻ ơi! Chẳng bao giờ mụ ấy đi mà không mang theo sáp.
Mụ Vọ nói tiếp:
– Phải làm sao đến gần cái cửa, chắc là ở đó có tiền. Tao làm như mình đang lên cơn ho dữ dội, đến nỗi buộc phải tựa vào tường. Nghe tao ho, lão gác bảo: “Tôi sẽ lấy cho bà một miếng đường”, chắc chắn lão đi tìm cái thìa vì tao nghe tiếng thìa nĩa bạc loảng xoảng. Bên gian phải, lão trùm ạ, đừng có quên đấy! Vừa ho vừa than vãn tao đến gần cái cửa cuối phòng. Có sẵn miếng sáp trong lòng bàn tay, tao dựa vào ổ khóa tự nhiên như không. Đây, dấu ổ khóa đây. Hôm nay nếu chưa dùng thì để dành lần khác. – Mụ Vọ đưa cho tên cướp mẩu sáp vàng in rất rõ đầu ổ khóa.
– Ông hãy xem có đúng đấy là cửa két bạc không? – Mụ Vọ hỏi.
– Đúng, đấy chính là nơi để tiền. – Rodolphe nói.
Và ông tự nhủ: Có phải Murph đã bị con mụ già khốn kiếp này lừa bịp không? Có thể lắm. Ông ấy chắc chỉ có thể bị tấn công vào lúc mười giờ… Đến giờ ấy thì tất cả mọi việc chuẩn bị đã được bố trí đâu vào đó.
– Nhưng tất cả tiền không phải ở đấy! – Mụ Vọ nói, mắt xanh lóe lên. – Khi đến gần cửa sổ, nói là để tìm Cocotte, tao nhìn thấy trong một gian phòng phía bên trái cửa có những túi tiền vàng để trên bàn giấy. Tao nhìn thấy những túi đó như đang nhìn ông đây. Lão già ạ… có ít nhất là một tá.
– Thế còn thằng Tập Tễnh đâu? – Thầy Đồ hỏi đột ngột.
– Nó vẫn ở trong cái hố nấp của nó, chỉ cách cửa vườn hai bước, nó nhìn trong bóng tối như mèo. Nơi đó có cái cửa duy nhất vào nhà số 17. Khi chúng ta đến đó, nó sẽ cho biết đã có người nào vào trong ấy chưa.
– Tuyệt!
Vừa nói xong tiếng ấy, Thầy Đồ bất ngờ nhảy xổ vào Rodolphe, tóm lấy yết hầu, ấn mạnh ông xuống cái hầm trống hốc ngay sau bàn.
Đòn tấn công bất ngờ nhanh, mạnh đến nỗi Rodolphe không tài nào tránh kịp.
Mụ Vọ run sợ rú lên, vì cuộc ẩu đả quá nhanh chóng không thấy kịp kết thúc.
Khi tiếng lăn của thân hình Rodolphe nghe đã xuống đến bậc cuối cùng – Thầy Đồ biết rất rõ dưới hầm đó có những gì – lão đi thong thả xuống hầm và lắng tai nghe.
– Lão trùm, hãy coi chừng đấy, – mụ Vọ cúi xuống cửa hầm, la to giục giã – rút dao ra!
Tên cướp không trả lời và biến mất.
Thoạt đầu không nghe thấy gì, nhưng một lúc sau tiếng động của cái cửa gỉ rít bản lề vang lên từ dưới sâu căn hầm và rồi lại im lặng trở lại.
Tối như mực.
Mụ Vọ lục tìm trong cái lẵng một que diêm và thắp nến, ánh sáng nhờ nhờ trải khắp gian nhà tối tăm. Đúng lúc đó, bộ mặt quỷ sứ của Thầy Đồ hiện ra trên miệng hầm.
Mụ Vọ không kìm nổi tiếng la hoảng sợ khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt phủ đầy sẹo, rạch ngang rạch dọc gớm guốc cùng đôi mắt lóe sáng gần như lân tinh và hình như lão đang bò sát đất trong bóng tối mà ánh sáng của cây nến không đủ làm tiêu tan.
Trấn tĩnh lại, mụ Vọ kêu lên, vừa nịnh vừa sợ:
– Lão làm gì mà gớm thế, hả lão trùm? Lão làm tao sợ quá!
– Nhanh lên! Đến phố Gái Góa! – Tên cướp nói và chốt hai cánh cửa căn hầm bằng một thanh sắt. – Một giờ nữa có thể là quá muộn đấy. Nếu là một cái bẫy chuột thì nó chưa được giăng. Còn không phải, chúng ta sẽ đánh quả một mình.