Chương 19 NGƯỜI HỘ LÝ
Nhờ Chọc Tiết cứu khỏi cái chết đem về nhà ở phố Gái Góa nơi mụ Vọ đi thăm dò, Rodolphe nằm trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Trong lò sưởi lửa cháy đỏ, một ngọn đèn trên nóc tủ tỏa ánh sáng khắp gian phòng. Giường của Rodolphe nằm có màn che bằng những tấm vải gấm hoa màu xanh lá cây dày rủ xuống vây quanh.
Một người da đen tầm thước, râu tóc bạc trắng, ăn mặc kiểu cách, đeo một dải băng màu da cam và lục ở khuyết áo, tay trái cầm một chiếc đồng hồ vàng có kim giây, đang đếm nhịp tim của Rodolphe bằng tay phải.
Người da đen này tỏ ra lo lắng, nghĩ ngợi đăm chiêu nhìn Rodolphe ngủ, ân cần trìu mến.
Chọc Tiết, quần áo rách rưới, bê bết bùn, đứng bất động ở cuối giường, hai tay buông thõng, bàn tay cài vào nhau, râu dài màu hung hung, mái tóc dày, màu hoe hoe nhạt rối bù, đẫm nước, vẻ mặt dữ và rám nắng. Tuy vậy, dưới vẻ bên ngoài xấu xí, xù xì vẫn toát ra tình cảm thiết tha, thương xót. Không dám thở mạnh, y cố hạn chế bộ ngực nở rộng vươn cao. Băn khoăn trước vẻ trầm ngâm của ông bác sĩ da đen, lo ngại một tình huống xấu, y đăm chiêu nhìn Rodolphe và đánh bạo nói rất nhỏ những suy nghĩ theo kiểu triết lý của mình.
– Không ai có thể tin được con người ốm yếu thế kia lại là người đã dần cho tôi một trận ra trò bằng những quả đấm khủng khiếp. Ông ấy mà khỏe lại như trước chắc cũng chẳng lâu đâu, thưa bác sĩ, tôi thề là tôi rất muốn được ông ấy đấm vào lưng như người đánh trống trận để lại sức, cái đó sẽ lay ông ấy dậy phải không, thưa ông bác sĩ?
Ông bác sĩ da đen không trả lời, chỉ khẽ vẫy tay, ra hiệu.
Chọc Tiết câm bặt.
– Thuốc nước đâu? – Người da đen hỏi.
Chọc Tiết vốn đã lễ phép để đôi giày đế sắt ngoài cửa hết sức nhẹ nhàng đi đến cái tủ trên mười đầu ngón chân, vì thế mà phải uốn éo thân mình, vung vẩy tay chân, gò vai khom lưng trông đến khôi hài, con người nghèo khổ đáng thương ấy có vẻ như muốn thu lại toàn bộ trọng lực để khỏi chạm đất. Vậy mà mặc dù có trải thảm, sàn gỗ vẫn rung lên bởi thân hình nặng nề của y. Không may cho y, do nhiệt tình muốn làm thật tốt mà lại sợ làm rớt cái ve pha lê trong suốt đựng thuốc, y nắm chặt đến nỗi cái ve thuốc vỡ tan, nước thuốc chảy tràn xuống thảm. Do sự vụng về đó, Chọc Tiết đứng như trời trồng, một chân giơ lên không, những ngón tay co rúm lại, nét mặt bối rối, hết nhìn ông bác sĩ lại nhìn cái cổ chai còn lại trong tay.
– Thằng quái. Vụng quá đi mất! – Người da đen la lên cáu kỉnh.
– Trời đất ơi! Tôi ngu quá! – Chọc Tiết tự mắng mình.
– Chà, may quá! – Khi nhìn lại cái tủ, ông “Esculape”* nói. – Anh nhầm rồi, tôi muốn lấy cái lọ kia kìa.
Esculape: Thầy thuốc cổ phương Tây, nổi tiếng, như Hoa Đà bên phương Đông.
– Cái lọ nhỏ màu hồng phải không ạ? – Anh chàng hộ lý bất đắc dĩ hỏi rất khẽ.
– Phải rồi.
Chọc Tiết quay ngoắt lại theo kiểu nhà binh, giẫm nát những mảnh thủy tinh vỡ, người khác thì có thể bị rách nát bàn chân nhưng đối với người làm nghề bốc dỡ hàng, gan bàn chân chai như một đôi dép, cứng như móng ngựa, thì chẳng sao cả.
– Cẩn thận, anh có thể bị thương đấy. – Ông bác sĩ nói to.
Chọc Tiết chẳng mảy may chú ý đến lời dặn dò, chỉ chú trọng đến nhiệm vụ lần này, cố gắng thực hiện tốt để chuộc lại sự vụng về trước đó. Hết sức nhẹ nhàng, khéo léo, thận trọng, hai ngón tay chuối mắn của y nắm lấy cái ve pha lê mỏng manh.
Một con bướm cũng khó để lại một hạt phấn vàng giữa ngón cái và ngón trỏ tay y.
Ông bác sĩ da đen chỉ lo ngại một tai biến mới sẽ đến nhưng rất may, lần này ve thuốc không can gì.
Chọc Tiết bước lại gần giường, một lần nữa lại giẫm tan những mảnh thủy tinh còn sót dưới chân.
Ông bác sĩ thì thầm:
– Khổ thân chưa, anh muốn què đấy à?
Chọc Tiết ngạc nhiên nhìn ông ta:
– Ơ! Cái gì làm tôi què, thưa bác sĩ?
– Đã hai lần anh giẫm lên thủy tinh.
– Nếu chỉ có thế, xin ông đừng chú ý, da chân tôi dày như da voichân tôi lót hai lần gỗ ấy mà.
– Làm ơn, cho một cái cùi dìa nhỏ. – Ông bác sĩ phán lần nữa và Chọc Tiết mang cùi dìa lại cho bác sĩ.
Sau một vài thìa thuốc, Rodolphe cựa mình, tay cựa nhè nhẹ.
– Tốt quá! Tốt quá! Ngài đã khỏi hôn mê. – Bác sĩ nói. – Việc chích máu đã khiến ngài đỡ nhiều, chẳng mấy chốc là khỏi.
– Cứu được rồi! Cứu được rồi! Hoan hô! Muôn năm Hiến chương.
Chọc Tiết nhảy lên vui sướng.
– Nhưng anh phải im lặng.
– Vâng, thưa bác sĩ.
Mạch đã ổn. Tuyệt quá! Tuyệt quá!
– Thế còn người bạn tội nghiệp của ông Rodolphe? Trời đất ơi! Đến lúc mà ông ấy biết được… Cũng may mà…
– Im nào!
– Vâng, thưa bác sĩ.
– Anh ngồi xuống.
– Nhưng thưa…
– Anh ngồi xuống đi, tôi rất ngại khi anh chạy quanh tôi, tôi sợ đãng trí lắm. Này ngồi xuống đi.
– Thưa bác sĩ, người tôi bẩn như một bó củi vừa vớt lên, tôi sẽ làm bẩn ghế.
– Thế thì ngồi xuống sàn vậy.
– Tôi sẽ làm bẩn thảm.
– Thôi, tùy anh, nhưng nhân danh Chúa, anh nghỉ ngơi đi. – Bác sĩ sốt ruột nói và ông ngồi lọt trong một ghế bành, tay đỡ lấy trán.
Sau một lúc ra điều suy nghĩ lung lắm, không phải Chọc Tiết muốn nghỉ mà chính là muốn vâng lời ông bác sĩ, Chọc Tiết cầm một cái ghế đặt ngược lên rất thận trọng, vẻ hài lòng và ngồi khiêm tốn lên chân ghế đằng trước để khỏi làm bẩn đệm ghế, bẩn thảm.
Không may cho Chọc Tiết, y không biết gì về luật đòn bẩy và sự cân bằng của các vật, cái ghế tựa bập bênh, anh chàng khốn khổ vì một cử động vô ý, giơ tay ra phía trước để đỡ, lại làm lật cái bàn đựng khay chén và ấm trà.
Tiếng động dữ dội làm ông bác sĩ da đen bừng tỉnh, nhảy chồm khỏi ghế.
Bị thức tỉnh đột ngột, Rodolphe ngồi bật dậy nhìn xung quanh, lo lắng cố nhớ lại các sự việc, rồi kêu to.
– Murph, Murph đâu rồi?
– Xin Đức ông yên tâm. – Ông bác sĩ da đen lễ phép thưa. – Có rất nhiều hy vọng.
– Ông ấy bị thương ư? – Rodolphe lại kêu lên. – Ông ấy ở đâu, tôi muốn được thấy ông ấy! – Và Rodolphe thử đứng dậy, nhưng lại ngã xuống vì thấy đau nhói do hậu quả chấn thương. – Cõng ngay tôi đến chỗ Murph. Tôi không đi nổi.
– Thưa Đức ông, ông ấy đang nằm nghỉ, vào gặp lúc này gây cho ông ấy xúc động mạnh rất nguy hiểm.
– Ông nói dối tôi, ông ấy chết rồi… ông ấy bị giết chết rồi và chính tôi đã gây ra! – Rodolphe kêu lên xé ruột, tay giơ lên trời.
– Thưa Đức ông, chắc ông biết rằng tôi không biết nói dối. Tôi xin lấy danh dự đoan chắc rằng Murph còn sống, tuy bị thương khá nặng. Đó là sự thật, nhưng có nhiều cơ may là sẽ khỏi chắc chắn.
– Ông nói với tôi như vậy để chuẩn bị cho tôi chịu đựng những tin tức đau lòng. Chắc chắn ông ấy đang ở trong tình trạng tuyệt vọng.
– Thưa Đức ông…
– Tôi chắc là như vậy… Ông nói dối tôi, tôi muốn ngay bây giờ ông đưa tôi đến bên ông ấy. Nhìn thấy bạn mình, tôi mới cảm thấy yên tâm và đỡ ân hận hơn.
– Một lần nữa, thưa Đức ông, tôi xin lấy danh dự cam đoan rằng nếu không có những tai biến khác xảy ra với ông Murph thì sớm hay muộn ông ấy sẽ bình phục.
– Thật chứ, ông David thân mến?
– Rất đúng, thưa Đức ông.
– Ông nghe đây, ông đã biết tôi rất quý trọng ông từ khi ông đến với tôi, ông luôn luôn được tôi tin tưởng, chưa bao giờ tôi nghi ngờ sự hiểu biết hiếm có của ông, nhưng vì Chúa, nếu cần hội chẩn…
– Đây cũng chính là ý nghĩ ban đầu của tôi, thưa Đức ông. Nhưng bây giờ thì hội chẩn tuyệt nhiên vô ích. Đức ông có thể tin ở tôi và hơn nữa tôi không muốn để người lạ vào đây, trước khi biết, nếu mệnh lệnh hôm qua của Đức ông…
– Nhưng tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra? – Rodolphe ngắt lời người da den. – Ai đã đưa tôi lên khỏi hầm nơi tôi sắp chết đuối? Tôi mường tượng đã nghe tiếng Chọc Tiết. Có phải tôi lầm không?
– Không! Không! Con người trung hậu này sẽ nói rõ để Đức ông biết, thưa Đức ông, vì chính anh ta đã làm tất cả.
– Nhưng anh ta ở đâu? Anh ta ở đâu?
Bác sĩ đưa mắt tìm người hộ lý bất đắc dĩ, đang bối rối sau lúc ngã, đã nấp sau bức màn che giường.
– Anh ta ở đây. – Bác sĩ nói. – Anh ta xấu hổ.
– Nào! Lại đây, hỡi con người dũng cảm của tôi. – Rodolphe nói và đưa tay cho người cứu mình.