Chương 20 CHỌC TIẾT KỂ CHUYỆN
Sự ngượng ngùng của Chọc Tiết càng tăng khi nghe bác sĩ gọi Rodolphe là Đức ông nhiều lần.
– Ơ kìa! Lại gần đây… Đưa tay anh đây. – Rodolphe nói.
– Xin lỗi, thưa ông… Không, tôi muốn nói là thưa Đức ông… nhưng…
– Cứ gọi tôi là Rodolphe như thường, tôi thích thế.
– Và tôi cũng đỡ lúng túng, nhưng tay tôi, xin tha lỗi cho tôi, tôi đã làm bao nhiêu việc từ bấy đến nay. – Và y rụt rè đưa bàn tay đen đủi và chai sạn ra.
Rodolphe thân mật nắm chặt bàn tay ấy.
– Được rồi, ngồi xuống và kể cho tôi nghe tất cả. Làm thế nào anh khám phá ra căn hầm? À, tôi đã nghĩ đến đó, thế còn lão Thầy Đồ?
– Lão bị bắt rồi. – Bác sĩ nói.
– Chúng bị trói như bó giò, lão và mụ Vọ.
– Giờ mới thấy hai kẻ ấy, chúng nhìn nhau, chúng đều thấy tởm nhau ra trò.
– Thế còn ông Murph tội nghiệp của tôi? Trời ơi! Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến Murph! David, ông ấy bị thương ở đâu?
– Về phía bên phải, rất may là ở chỗ cuối xương sườn cụt.
– Hừ! Thù này phải trả, trả đến nơi. David, tôi trông cậy ở ông.
– Thưa Đức ông, tôi biết, tôi xin hiến dâng cả linh hồn lẫn thể xác cho ngài. – David trả lời bình thản.
– Và tại sao anh tới đúng lúc đến thế, anh bạn dũng cảm của tôi? – Rodolphe hỏi Chọc Tiết.
– Nếu ông muốn, thưa Đức… à quên, thưa ông Rodolphe, tôi xin kể từ đầu.
– Anh nói đúng đấy, tôi nghe đây.
– Ông có nhớ hôm qua ông nói với tôi những gì khi ông đi với Sơn Ca và khi ở đó trở về không? “Cố gắng tìm cho được Thầy Đồ trong thành phố, nói với lão rằng anh biết một chỗ đánh quả lớn nhưng anh lại không muốn dính dáng vào, nếu lão muốn thế chỗ anh, thì ngày mai, tức là sáng nay, chỉ việc tìm đến chỗ barie Bercy gần quán Lẵng Hoa sẽ gặp người ‘dọn chỗ đập hộp’.”
– Tốt lắm!
– Chia tay ông, tôi đi ngay vào thành phố. Tôi đến quán mụ Ponisse. Không có Thầy Đồ ở đấy. Tôi đến phố Saint-Éloi, phố Hàng Đậu, phố Vieille-Draperie, chẳng gặp ma nào cả. Cuối cùng tôi bắt gặp lão và con mụ Vọ ở sân trước Nhà thờ Đức Bà trong nhà một người thợ may quèn vừa bán quần áo cũ, vừa chứa chấp, vừa ăn trộm. Chúng muốn phung phí ngay số tiền lấy được của gã mặc đồ tang. Mụ Vọ mặc cả một cái khăn quàng màu đỏ… Đồ quỷ già. Tôi rỉ tai với Thầy Đồ. Lão bảo tôi rằng lão đồng ý chơi và sẽ đến chỗ hẹn. Hay! Sáng nay, theo lệnh ông ngày hôm qua, tôi chạy đến đây để báo lại sự việc, ông có bảo: “Chú mình ạ, ngày mai đến đây trước khi trời sáng, ở lại cả ngày, và đến tối sẽ có một chuyện khiến anh thấy bõ công”, ông không nói thêm gì nữa nhưng tôi đã hiểu hơn thế. Đây là một quả lừa lão Thầy Đồ để ngày mai nhử mồi câu lão. Lão thực là thằng gian ác… Lão đã giết ông lái bò… ta sẽ cùng chơi!
– Sai lầm của tôi là không nói hết với anh, anh chàng ạ. Nếu thế điều đau xót này có thể sẽ không xảy ra.
– Tùy ông nghĩ thôi, còn đối với tôi, quan trọng là được phục vụ ông. Vì là… tóm lại… tôi cũng chẳng hiểu sao lại như thế, tôi đã nói với ông, tôi cảm thấy đối với ông, tôi như có tình khuyển mã; sau nữa tôi bảo: Thôi được rồi, ngày mai sẽ có liên hoan, hôm nay ta nghỉ, ông Rodolphe sẽ trả công ta hai ngày nghỉ, sẽ ứng trước hai ngày nữa. Đã ba ngày ta không đến nhà ông cai bốc xếp, vả lại ta có phải là triệu phú đâu, có làm mới có ăn. Ông Rodolphe đã trả công ta, thời giờ của ta là của ông ấy. Tôi bèn nghĩ thế này: Lão Thầy Đồ rất ranh ma. Chắc lão sợ bị Rodolphe đánh bẫy. Đúng thế. Nhưng thằng khốn kiếp đó có thể ngay hôm nay lân la quanh đây để “tăm” và nếu lão nghi ngờ Rodolphe, lão sẽ đưa ngay một thằng trộm khác đến hoặc lão sẽ bảo đến mai, rồi một mình lão ăn mảnh ngày hôm nay.
– Anh đoán đúng, mọi việc xảy ra đúng như thế, và Đấng tối cao muốn tôi phải nợ anh cái ơn cứu mạng.
– Lạ thật kia. Thưa ông Rodolphe, này nhé, dường như từ khi tôi biết ông, có nhiều việc có vẻ như là tiền định ấy. Và có những điều tôi chưa hề nghĩ đến từ khi ông nói với tôi: “Anh bạn, trong anh còn có lương tâm và danh dự.” Lương tâm! Danh dự! Trời đất ơi! Những tiếng đó lay động lòng tôi. Đúng quá! Thưa ông Rodolphe, khi người ta đã quen nghe: “Coi chừng sói!” “Coi chừng chó dại!” Khi người ta chỉ muốn được gần người lương thiện.
– Thế là mấy hôm nay anh đã có những suy nghĩ mới?
– Đúng vậy, thưa ông Rodolphe, tôi còn tự nhủ: Bây giờ nếu biết người nào làm điều xấu, rượu chè, nổi khùng, tóm lại bất kỳ cái gì, tôi sẽ bảo họ: “Anh bạn ạ, anh đã làm một việc xấu, được, nhưng không phải tất cả như vậy, không phải vì chuyện không đâu mà Thượng đế đã an bài những kẻ bị chết chìm, chết cháy, chết đói. Anh hãy làm ơn giúp tôi, nếu anh làm được bốn mươi xu hãy đem hai mươi xu cho những người già yếu hay những đứa trẻ bơ vơ, tóm lại với những người khốn khó hơn anh. Không cơm, sức kiệt, anh bạn ạ. Cần phải cứu, dù phải hy sinh thân mình, đấy chính là sự nghiệp của anh. Điều kiện của tôi là như thế đấy và anh đừng có mà làm bậy, anh sẽ biết tay tôi.” Nhưng xin lỗi, thưa ông Rodolphe, tôi thì ba hoa, mà ông lại muốn biết.
– Không đâu, tôi rất vui khi nghe anh nói như vậy. Vả lại tôi không thể biết sớm hơn tại sao ông Murph đáng thương của tôi lại là nạn nhân của tai họa khủng khiếp này. Tôi tin là tôi sẽ không rời Thầy Đồ một bước, một giây trong công việc nguy hiểm này. Lúc bấy giờ, lão có cơ hội giết tôi đến hàng ngàn lần trước khi đụng đến Murph, than ôi! Số phận lại định khác đi… kể tiếp đi, anh bạn!
– Muốn dành tất cả thời giờ của mình cho ông, thưa ông Rodolphe, tôi nghĩ: Phải rình ở đâu đó để có thể thấy được bức tường cổng vườn, chỉ có lối ấy mới ra vào được thôi, nếu tìm được chỗ ẩn tốt. Dù trời mưa tôi cũng sẽ ở đấy cả ngày, cả đêm có đến sáng mai, sẵn sàng. Tôi nghĩ như vậy vào lúc hai giờ, ở Batignolles nơi tôi ăn qua loa khi chia tay với ông, thưa ông Rodolphe. Tôi trở lại Champs-Élysées, tìm chỗ nấp, tôi đã thấy cái gì nhỉ? Một quán rượu nhỏ cách cổng nhà ông mươi bước chân, tôi ngồi ở tầng trệt gần cửa sổ hỏi mua một lít rượu và hai mươi lăm quả hồ đào, nói là tôi chờ bạn, một người gù và một người đàn bà cao lớn, như thế sẽ tự nhiên hơn. Tôi ngồi lì ở đấy và nhìn chòng chọc vào cửa nhà ông. Trời mưa, rét run lên, chẳng một ai đi qua và đêm xuống…
– Tại sao anh không đến nhà tôi? – Rodolphe ngắt lời.
– Ông dặn tôi ngày mai hẵng đến, tôi không dám đến trước. Tôi không muốn ra vẻ thằng phỉnh nịnh như bọn lính hay nói. Hơn nữa, tôi biết tôi là ai, thằng tù được tha, và khi một con người như ông đối xử với tôi như vậy, thưa ông Rodolphe, tôi không dám đến nếu ông chưa cho gọi. Giá mà ông gọi thì chỉ một con nhện trên cổ áo của ông thôi, tôi cũng sẽ bắt nó ngay lập tức và nghiền nát nó mà chẳng cần xin phép nữa… ông hiểu chứ? Tôi đứng như vậy tại cửa sổ quán rượu nhai hồ đào và nốc rượu. Nhìn qua sương mù tôi thấy xuất hiện mụ Vọ và thằng nhóc nhà Cánh Tay Đỏ, cái thằng Tập Tễnh ấy.
– Cánh Tay Đỏ? Vậy là hắn là chủ quán rượu trong lòng đất ở Champs-Élysées ư? – Rodolphe hỏi to.
– Vâng, thưa ông Rodolphe, ông không biết hắn sao?
– Không, tôi tưởng hắn ở trong thành phố.
– Hắn cũng ở đấy, hắn ở khắp nơi. Hắn là một thằng ranh ma, thằng vô lại rất cừ với bộ tóc giả màu vàng và cái mũi nhọn. Khi thấy mụ Vọ và thằng Tập Tễnh xuất hiện, tôi nghĩ: Căng rồi đây! Thế rồi thằng Tập Tễnh náu mình trong một cái hố gần lối đi đối diện với cổng nhà ông giống như một người trú mưa, một con chuột chũi. Mụ Vọ, chính mụ, bỏ mũ vào túi và bấm chuông. Ông Murph tội nghiệp, bạn của ông mở cổng cho mụ. Thế là con mụ dang tay chạy khắp vườn. Tôi chịu, không thể đoán được con mụ định làm gì trong ấy. Sau đó mụ ra, đội lại mũ, dặn thằng Tập Tễnh gì đó, thằng này lại nhảy xuống hố. Con mụ chuồn ngay. Tôi tự trấn an: Thong thả, đừng rối trí! Thằng Tập Tễnh đến với mụ Vọ, chắc là Thầy Đồ và ông ở nhà lão Cánh Tay Đỏ. Mụ Vọ đến “tăm” đây mà, tối nay chắc chúng sẽ ra tay. Nếu chúng hành sự đêm nay, trong khi ông lại chắc là đến tối mai chúng mới hành sự thì sẽ hỏng bét cả! Nếu ông thất bại, tôi phải đến ngay nhà Cánh Tay Đỏ xem ông xoay xở ra sao? Phải! Nhưng trong thời gian đó, nếu Thầy Đồ đến thì làm thế nào? Đúng thế! Thế rồi, tôi vào nhà nói với ông Murph để ông đề phòng. Cái thằng Tập Tễnh bất lương ở ngay cổng, nó thấy tôi vào nó sẽ mách mụ Vọ nếu mụ trở lại, như vậy sẽ hỏng hết, nhất là ông có thể lại có kế hoạch khác. Trời đất ơi! Cái nên cái không lẫn lộn trong óc tôi, tôi bối rối chẳng hiểu gì hết. Tôi chẳng còn biết phải làm gì. Tôi tự bảo: Ta phải đi ra ngoài, không khí bên ngoài sẽ giúp ta suy nghĩ tỉnh táo hơn. Tôi đi ra và đã tìm được cách, tôi cởi áo khoác, cởi cà vạt, tôi đến chỗ thằng Tập Tễnh nấp, tôi tóm gáy nó, nó giãy giụa, cào cấu, la eo éo. Tôi nhét nó vào trong áo khoác như nhét vào một cái túi, tôi buộc một đầu bằng tay áo, đầu kia bằng cà vạt, nó vẫn thở được. Tôi cắp cái gói đó dưới nách, nhìn thấy một vườn rau có tường thấp bao quanh, tôi ném thằng Tập Tễnh vào giữa luống cà rốt, nó lầu nhầu như con lợn sữa nhưng cách hai bước cũng không ai nghe được tiếng nó. Sau đó tôi chuồn đi; đến giờ rồi. Tôi trèo lên một cây to trên đường, trước cửa nhà ông, ngay trên cái hố mà thằng Tập Tễnh nấp. Trời vẫn mưa, tối như mực. Tối đến nỗi quỷ cũng không mò thấy đường quỷ sứ giẫm cả vào đuôi. Tôi nghe tiếng bước chân, tôi lắng nghe đúng là mụ Vọ: “Tập Tễnh! Tập Tễnh!” Mụ gọi rất nhỏ. “Ừ”, tôi lẩm bẩm, “cứ tìm thằng Tập Tễnh của mày đi!” Cả Thầy Đồ phát bực mà rủa: “Trời mưa, thằng nhãi chờ mãi phát chán, chuồn rồi. Tao mà bắt được, tao lột da nó!!!”
– Này, lão trùm, cẩn thận đấy, – mụ Vọ nói – khéo nó tìm ta để báo tin gì đây, biết đâu đây là cái bẫy. Cái thằng cha đó chỉ muốn khởi sự lúc mười giờ.
– Chính là vì thế đấy mà bây giờ mới là bảy giờ! Mà mụ lại đã thấy tiền. Mụ thấy tiền rồi chứ? Không liều thì nhịn! Đưa kìm và đục đây cho tao.
– Những dụng cụ ấy à? – Rodolphe hỏi.
– Bọn chúng vừa ở nhà Cánh Tay Đỏ ra, nhà hắn cái gì mà chẳng có. Chỉ loáng một cái, cánh cổng đã bật ra. “Được đấy.” Thầy Đồ bảo mụ Vọ. “Chú ý nhé, thấy động hãy la lên: ‘Coi chừng.’”
“Đút con dao găm vào túi áo để rút ra cho nhanh.” Mụ Vọ nói. Rồi Thầy Đồ đi vào trong vườn. Tôi tự bảo: Ông Rodolphe không ở đây. Không biết lúc này ông ấy còn sống hay đã chết? Ta không biết làm thế nào, nhưng bạn của bạn ta là… Ôi! Không! Xin Đức ông tha lỗi.
– Không sao, thế nào nữa?
– Tôi nghĩ: Thầy Đồ có thể giết ông Murph, bạn của ông Rodolphe, ông ấy không đề phòng gì cả. Ở đây đang gay go. Tôi bèn nhảy từ trên cây xuống, nhảy bổ vào mụ Vọ, bằng hai quả đấm có hạng, tôi đánh con mụ ngất đi. Mụ ngã xuống không kêu được một tiếng, tôi vào trong vườn… Trời đất ơi! Thưa ông Rodolphe, muộn quá rồi.
– Tội nghiệp cho Murph.
– Có thể khi nghe thấy tiếng động ngoài cổng, Murph đã bước ra tiền sảnh và đã vật nhau với Thầy Đồ chỗ bậc thềm, đã bị thương nhưng ông ấy không nao núng, không kêu cứu, kiên cường thật! Và đúng lúc ấy, chẳng cần hiểu sấp ngửa gì, tôi lao vào giữa hai người, tóm lấy đùi lão Thầy Đồ, bây giờ chỉ còn chỗ ấy là tóm được. “Hoan hô, tôi đây! Chọc Tiết đây! Chia đôi nhé, ông Murph!” “Ái chà! Thằng kẻ cướp, mày ở đâu ra thế?” Lão Thầy Đồ hét lên với tôi, ngớ ra. “Mày ngạc nhiên à, được!” Tôi vừa trả lời vừa kẹp chân lão vào hai đầu gối, tôi tóm một bên tay lão, tay cầm dao găm ấy, được quá. “Ông Rodolphe đâu?” Murph vừa la lên, vừa giúp sức tôi.
– Con người dũng cảm, con người tuyệt vời! – Rodolphe than khẽ.
– “Tôi không biết gì hết. Thằng vô lại này có thể đã giết ông ấy!” Và tôi càng giữ chặt Thầy Đồ, lão cố quay vào đâm tôi nhưng tôi đã nắm chặt cánh tay lão. Lão chỉ còn cựa quậy được cổ tay thôi. “Có một mình ông thôi ư?” Tôi hỏi ông Murph trong lúc vẫn vật lộn với Thầy Đồ. “Xung quanh có người, nhưng họ không nghe tôi kêu.” “Có xa không?” “Không đến mười phút.” “Chúng ta hãy kêu cứu, nếu có người đi qua họ sẽ đến hỗ trợ chúng ta.” “Không! Chúng ta đã bắt được lão thì phải giữ lão ở đây.” “Nhưng tôi đã thấy yếu sức, tôi đã bị thương.” “Trời đất ơi! Vậy thì hãy chạy đi tìm cách kêu cứu, nếu ông còn đủ thời gian. Tôi cố gắng giữ lão, ông tước con dao của lão đi, chỉ cần giúp tôi đè lên người lão: dù lão khỏe gấp đôi tôi, tôi cũng cứ cân, một khi tôi đã giữ chặt được lão.” Thầy Đồ không nói gì hết, lão chỉ thở phì phò như bò. Nhưng trời đất ơi! Lão khỏe khiếp! Ông Murph không tài nào giằng được con dao ra khỏi tay lão, tay lão như một cái kìm. Cuối cùng, tôi dùng cả thân mình đè lên cánh tay phải của lão, tôi đưa hai bàn tay ra sau gáy lão thít chặt lại, mong muốn nhất lúc đó là ngoắc được nó, tức thì tôi bảo ông Murph: “Nhanh lên, tôi chờ. Nếu ông có thêm người, ông bảo họ nhặt con mụ Vọ sau cổng vườn, tôi đã quật ngã mụ ngất ở đây.” Chỉ còn mình tôi với lão Thầy Đồ, lão biết chuyện gì sẽ đến với mình.
– Lão chẳng biết gì đâu… Cả anh cũng phải biết nữa kia, anh bạn ạ. – Rodolphe nói, cau nét mặt, đầy sát khí.
Chọc Tiết kinh ngạc nói với Rodolphe:
– Tôi cho là lão Thầy Đồ đã ngờ rằng sẽ có chuyện gì xảy đến với mình, vì trời đất ơi! Không phải tôi nói khoe, nhưng có lúc tôi thấy không ngon xơi gì. Chúng tôi nửa người dưới đất, nửa người trên bậc thềm trên cùng, hai tay tôi quành quanh cổ lão, má tôi áp má lão. Tôi nghe răng lão nghiến kèn kẹt. Trời lại tối, vẫn mưa và cây đèn ở tiền sảnh chỉ soi sáng chút ít. Tôi đã kẹp chân lão giữa hai chân tôi nhưng lão rất khỏe, lão vùng lên tung cả hai khỏi mặt đất. Lão muốn cắn tôi nhưng không được. Chưa bao giờ tôi thấy khỏe như lúc đó. Trời đất ơi! Tim tôi đập thình thịch nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Tôi nghĩ mình như người tóm được con chó dại để ngăn không cho nó cắn người.
“Để cho tao trốn, tao thề sẽ không làm gì mày.” Lão Thầy Đồ cầu khẩn với tôi.
“A! Mày hèn thật!” Tôi bảo lão. “Mày can đảm chỉ vì mày khỏe thôi. Mày sẽ không giết ông lái bò ở Poissy để cướp tiền nếu ông ấy cũng có sức khỏe như tao, đúng không?”
“Không! Tao sẽ giết mày như giết nó.” Trong khi nói như vậy, lão chồm lên rất nhanh, mạnh, đồng thời lấy gân hai chân cùng lúc vật tôi sang bên. Nhưng hai tay tôi vẫn luôn luôn ghì cổ lão và tôi vẫn chặn lên tay phải lão. Hai chân lão vừa được tự do, lão đã sử dụng ngay vì đã có đà. Lão sắp lật nghiêng được tôi. Nếu tôi không giữ được tay cầm dao của lão, tôi đã đi đứt với lão. Trong lúc đó, cổ tay trái tôi lại chìa ra, tôi buộc phải nới lỏng các ngón tay. Hỏng mất, tôi tự nhủ: Mình nằm dưới, lão nằm trên, lão sẽ giết mình được thôi. Thế của mình dù sao vẫn hơn thế của lão. Ông Rodolphe đã nói với mình là mình còn có lương tâm và danh dự. Tôi cảm thấy đúng. Lúc đó tôi nhìn thấy mụ Vọ đứng trên thềm với con mắt tròn, cái khăn quàng đỏ. Trời đất ơi! Tôi tưởng như đang trong cơn ác mộng.
“Mụ ơi! Tao đánh rơi con dao, nhặt lấy, đấy, dưới người nó và đâm nó đi, đâm vào lưng giữa hai vai.”
“Đợi một chút, đợi một chút, lão trùm, để tao trấn tĩnh lại đã…” Và thế là con mụ Vọ xoay quanh tôi và lão Thầy Đồ như con ác điểu. Cuối cùng nhìn thấy con dao, mụ muốn nhảy đến lấy. Tôi đang nằm dán bụng xuống, tôi phóng gót chân vào vùng dạ dày mụ, mụ ngã nhào, nhưng lại vùng dậy, lăn xả vào. Tôi mệt quá rồi, không chịu được nữa; tôi còn phải ghì chặt lão Thầy Đồ và lão đấm tôi rất mạnh vào cằm đến nỗi tôi suýt phải thả tay ra, tôi gần như bất tỉnh… Đúng lúc đó, tôi thấy ba bốn người lực lưỡng mang vũ khí lao lên thềm và ông Murph người tái xanh dựa vào ông bác sĩ. Người ta bắt trói lão Thầy Đồ và mụ Vọ.
Chưa hết, phải tìm được ông Rodolphe. Tôi nhảy bổ vào con mụ Vọ, lúc đó tôi nhớ đến cái răng của Sơn Ca, tôi tóm tay mụ, vặn tréo lại và hỏi: “Ông Rodolphe ở đâu?” Mụ không nói. Vặn đến lần thứ hai, mụ mới la lên: “Ở nhà Cánh Tay Đỏ, trong hầm, tại quán Trái Tim Rỏ Máu.” Được, trên đường đi qua, tôi muốn lôi thằng Tập Tễnh đi nhưng trong luống cà rốt chỉ còn chiếc áo khoác của tôi. Nó đã dùng răng rứt ra được. Chạy đến quán Trái Tim Rỏ Máu, tôi nhảy vào tóm gáy lão Cánh Tay Đỏ và hỏi: “Người đàn ông trẻ đến đây lúc chiều với lão Thầy Đồ đâu rồi?” “Đừng thít chặt thế, tao sẽ chỉ cho mày. Người ta muốn chơi xỏ gã, nhốt gã trong hầm, chúng ta sẽ mở cho gã ra.” Tôi và hắn xuống, chẳng có người nào. “Có thể gã đã ra khỏi đây khi tao quay lưng lại, mày thấy đấy, chẳng có ai cả.” Cánh Tay Đỏ bảo tôi thế. Tôi rất buồn, định đi, đến gần ánh đèn tôi thấy một cái cửa khác, tôi chạy lại giật mạnh cửa, một thác nước giội vào người tôi. Tôi nhìn thấy hai cánh tay ông chơi vơi trên mặt nước, tôi vớt ông lên và cõng ông chạy về đây vì biết chẳng nhờ được ai tìm cho chiếc xe. Như vậy đấy, thưa ông Rodolphe, tôi có thể nói, không phải để khoe, là tôi hết sức bằng lòng…
– Anh bạn ơi! Anh đã cứu sống tôi, đó món nợ tôi phải đền đáp, anh hãy tin chắc như thế, trả bằng mọi cách… Anh thật có lòng tốt, anh hãy cùng chia sẻ những tình cảm đang dạt dào trong tôi lúc này. Tôi rất lo ngại về ông bạn mà anh đã dũng cảm cứu thoát và đòi phải trả thù thật ghê gớm đối với cái đứa đã định giết cả hai người các anh.
– Tôi rất hiểu, thưa ông Rodolphe. Lão nhảy xổ vào ông như một thằng hèn, đẩy ông xuống hầm, kéo lê ông đang chết ngất xuống căn hầm nhỏ để ông chết đuối. Chỉ việc đó cũng đủ trị tội lão Thầy Đồ. Lão đã thú nhận với tôi, chính lão đã giết ông lái bò. Tôi không phải người mách lẻo nhưng mẹ kiếp! Lần này tôi sẵn sàng báo cảnh sát bắt lão, cái kẻ ăn cướp ấy.
– David, nhờ ông đi xem tình hình ông Murph ra sao? – Rodolphe nói mà không trả lời Chọc Tiết. – Sau đó ông quay lại đây.
Người da đen đi ra.
– Anh có biết lão Thầy Đồ lúc này ở đâu không?
– Trong một phòng thấp cùng với mụ Vọ. Ông định cho người đi báo cảnh sát chăng, thưa ông Rodolphe?
– Không…
– Hay là ông định thả lão. Trời ơi! Thưa ông Rodolphe, không nên rộng lượng như vậy. Tôi xin nhắc lại điều tôi đã nói, lão là con chó dại, phải coi chừng cho mọi người qua lại.
– Lão sẽ chẳng cắn được ai nữa đâu, anh cứ yên tâm.
– Ông định giam lão ở đâu đây chăng?
– Không! Nửa giờ nữa lão sẽ ra khỏi đây.
– Lão Thầy Đồ ấy à?
– Phải…
– Làm sao kia? Lão được ra khỏi đây, lão được tự do?
– Được tự do.
– Và một mình lão?
– Đúng, một mình lão…
– Nhưng lão sẽ đi…
– Đi đâu lão muốn. – Rodolphe ngắt lời Chọc Tiết và mỉm cười, khiến y phát sợ.
Người da đen đi vào.
– Sao rồi, David, Murph sao rồi?
– Ông ấy ngủ, thưa Đức ông. – Người bác sĩ buồn rầu nói, vẫn còn tức thở.
– Vẫn còn nguy kịch?
– Hiện tại rất nặng, tuy vậy, thưa Đức ông, vẫn phải hy vọng.
– Trời ơi! Murph. Phải trả thù, phải trả thù! – Rodolphe hét lên giận dữ, sau đó nói thêm. – David, một lời thôi.
Ông ta nói nhỏ vào tai người da đen. Ông này giật mình.
– Ông do dự ư? Thế mà tôi vẫn thường trao đổi với ông về ý định ấy. Bây giờ chính là lúc thực hiện.
– Tôi không do dự, thưa Đức ông, ý định đó, tôi thừa nhận nó chứa đựng một sự cải cách về hình luật đáng để những nhà hình sự nghiên cứu vì hình phạt đó có thể là đơn giản, vừa khủng khiếp lại vừa thích đáng. Trong trường hợp này có thể áp dụng được. Không kể những tội ác đã đưa lão vào nhà tù khổ sai, lão còn phạm ba án mưu sát: người lái bò, Murph và Đức ông. Đấy là công lý…
– Và lão còn một chân trời mở rộng của sự hối hận. – Rodolphe nói thêm. – Tốt, David, ông hiểu ý ta.
– Sau đó, năm nghìn franc có đủ cho lão không David?
– Rất đủ, thưa Đức ông.
– Anh bạn, – Rodolphe quay sang Chọc Tiết đang còn sửng sốt – tôi có vài lời muốn nói với ông đây, trong thời gian đó anh sang phòng bên… anh sẽ thấy một cái ví lớn màu đỏ trên bàn giấy; anh lấy trong đó năm tờ một nghìn franc đem đến đây cho tôi.
– Và để cho ai năm nghìn franc này? – Chọc Tiết bất giác kêu lên.
– Cho Thầy Đồ, và cùng lúc anh bảo họ dẫn lão vào đây.