← Quay lại trang sách

Chương 2 PHẦN THƯỞNG

Hiến chương muôn năm! Tôi vô cùng sung sướng được gặp lại ông, thưa ông Rodolphe, à xin lỗi Đức ông! – Chọc Tiết reo to.

Y thật sự vui mừng khi gặp lại Rodolphe bởi sự gắn bó khắng khít với nhau không những vì việc nghĩa ở phía bên làm mà vì cả tình cảm ở phía bên nhận.

– Chào anh bạn, tôi rất vui được gặp lại anh.

– Ông Murph chỉ được cái khỏe đùa! Thế mà ông ấy lại bảo tôi là Đức ông đi vắng. Dám thưa Đức ông là…

– Cứ gọi tôi là Rodolphe, tôi thích thế!

– Thế thì thưa ông Rodolphe, xin lỗi, tôi đã không đến thăm ông ngay sau cái đêm có việc với lão Thầy Đồ. Tôi càng thấy là tôi có phần thất lễ. Ông không giận tôi chứ?

– Tôi sẵn sàng bỏ qua. – Rodolphe cười. – Murph đã đưa anh đi xem nhà rồi chứ?

– Rồi ạ, ông Rodolphe! Một ngôi nhà đẹp, một cửa hàng buôn bán tiện nghi đầy đủ, tuyệt vời. Nói đầy đủ thì phải nói là tôi từ nay mới thật đầy đủ, thưa ông Rodolphe, những bốn franc một ngày, ông Murph đã tìm cho tôi một công ăn việc làm bốn franc một ngày, bốn franc!

– Này, anh bạn! Tôi lại muốn bàn với anh một món tươm hơn kia!

– Chà! Khá hơn ấy à? Không dám nói trái ý Đức ông chứ, cái đó khó lắm ạ! Bốn franc rồi còn gì!

– Tôi nói thật đấy, tôi còn có cái tươm hơn nữa cho anh: toàn bộ ngôi nhà này với tất cả những gì cất chứa trong ấy, với cửa hàng và một nghìn đồng vàng trong túi này, tất tật đều là của anh, thuộc về anh.

Chọc Tiết mỉm cười ngớ ra, vò bẹp mũ lông vào giữa hai đầu gối run run, không hiểu Rodolphe nói gì.

Từ tốn và nhân hậu, Rodolphe nói:

– Tôi thông cảm với sự ngạc nhiên của anh. Nhưng tôi nhắc lại, nhà này, tiền này là của anh, là sở hữu của anh.

Chọc Tiết đỏ chín cả người, xoa bàn tay chai cứng lên trán đẫm mồ hôi, lập bập lạc cả giọng:

– Ôi! Nghĩa là… là của tôi, riêng tôi!

– Chứ sao! Của anh cả, tôi tặng anh mà! Anh hiểu chưa? Tôi cho anh, tặng cho anh!

Chọc Tiết xoay mình, cựa quậy, gãi đầu, ho khan, nhắm mắt, cúi đầu và không trả lời. Y cảm thấy mọi ý nghĩ trong đầu rối tung. Y nghe rất rõ lời Rodolphe, chính vì nghe rõ mà y không thể tin ở điều mà mình nghe. Giữa cảnh khốn đốn cùng cực trước đây, trong quãng đời sa đọa y từng sống với địa vị mà Rodolphe vun đắp hiện nay cho y, có một hố sâu thẳm mà việc y cứu giúp Rodolphe có lấp mấy cũng chẳng đầy.

Không muốn thúc hối kẻ mình đỡ đầu mở mắt nhìn thẳng vào thực tế, Rodolphe thích thú ngắm nét mặt ngạc nhiên, ngây ngất vì hạnh phúc bất ngờ của Chọc Tiết.

Trong vui mừng lẫn cay đắng khôn tả, Rodolphe nhận ra rằng, có một số người nào đó quá quen với đau khổ và bất hạnh đến mức họ có lý do để không dễ chấp nhận khả năng của một cuộc sống trong tương lai mà một số đông người khác có thể coi như là chẳng đáng ao ước cho lắm.

Rodolphe nghĩ: Nếu con người, noi gương theo thần Prométhée, cướp giật lấy ngọn lửa của Thượng đế, thì chính là lúc mà thần đã làm việc Thượng đế phải làm, đôi khi phải làm, để sáng tạo ra thế giới này, là “cầu xin tha cho kẻ tội phạm này…”, chứng minh cho cả kẻ ti tiện lẫn người hiểm ác biết rằng: Thưởng cho kẻ này và trừng phạt cho kẻ kia là điều tất nhiên.

Sau khi ngắm Chọc Tiết ngẩn ngơ vì hạnh phúc, Rodolphe tiếp:

– Những gì mà tôi tặng cho anh, anh cho là quá cao so với ước vọng à?

Chọc Tiết đứng bật lên, đáp:

– Thưa Đức ông, Đức ông định ban cho tôi cả ngôi nhà, cả túi tiền vàng để thử thách tôi, tôi không thể theo ý ông được.

– Sao lại không thể, vì cớ gì kia chứ? – Rodolphe ngạc nhiên hỏi lại.

Gương mặt Chọc Tiết bỗng trở nên linh hoạt, hết cả thẹn ngạc nhiên hỏi lại.

– Tôi biết, ông không muốn tôi phải trộm cắp nên mới cho tôi nhiều tiền như thế, tôi biết lắm chứ! Vả lại suốt đời tôi, tôi chưa bao giờ biết trộm cắp. Có lẽ để buộc tôi phải giết người… Nhưng mà tôi đã quá ngán những cơn ác mộng về người đội trưởng rồi. – Chọc Tiết rầu rĩ nói.

Rodolphe chép miệng:

– Chao ôi! Bọn người khốn khổ các anh! Lòng trắc ẩn của người khác đối với họ sao mà hiếm hoi đến thế! Đến mức khiến họ cứ tưởng rằng phải trả bằng giá của tội ác mới được hưởng những ân huệ ấy.

Rồi ông dịu dàng bảo Chọc Tiết:

– Anh đánh giá tôi không đúng đấy! Anh nhầm! Tôi chỉ muốn đòi hỏi ở anh những điều đúng đắn, lương thiện, tôi tặng anh những thứ này là vì anh rất xứng đáng mà thôi.

– Thưa, tôi ấy ạ! – Chọc Tiết sửng sốt – tôi mà xứng đáng, và xứng đáng thế nào kia ạ?

– Tôi sẽ nói cho anh hay. Không có khái niệm thiện ác rõ ràng; lại còn buông lỏng cho bản năng cục cằn thô lỗ lôi kéo bị tù đày suốt mười lăm năm ròng rã; cùng sống với những tên ăn cướp ghê gớm; bị nghèo đói thúc ép; lại do vết nhơ quá khứ mà bị những người lương thiện xa lánh; anh bắt buộc phải chung đụng với những kẻ bất lương mạt hạng nhất. Thế mà anh vẫn còn giữ được tấm lòng trung hậu, tuy nhiên niềm hối hận về tội ác đã qua vẫn còn không ngớt giày vò anh cho đến giờ; mặc dù anh đã đền xong tội lỗi mà công lý xã hội buộc anh phải chịu.

Những lời chân thành và cao quý ấy càng khiến Chọc Tiết ngạc nhiên hơn. Y nhìn Rodolphe đầy tôn kính, nể sợ và biết ơn. Nhưng y vẫn chưa chịu.

– Thế nào kia, thưa ông Rodolphe? Có phải vì ông đã đánh tôi một trận; có phải vì tưởng ông cũng là dân lao động như tôi, có phải vì ông nói tiếng lóng thông thạo không kém ai và tôi đã kể chuyện đời tôi cho ông nghe giữa bữa rượu và có phải tôi đã cứu ông khỏi chết đuối… Thưa ông, sao kia ạ? Sau hết, tôi ấy ạ… này nhà, này vốn liếng, tiền bạc… tôi như một ông chủ hiệu. Ái chà chà! Thưa ông Rodolphe một lần nữa, thật là khó hiểu quá ạ!

– Tưởng tôi cũng như bọn các anh, anh đã kể cho tôi nghe về cuộc đời anh, hồn nhiên, không giả dối, thêm bớt, không giấu giếm những gì xấu xa. Tôi đã nghĩ kĩ và rất hài lòng được ban thưởng cho anh.

– Nhưng, thưa ông Rodolphe, không thể thế được. Thưa, không ạ. Với lại, có những người suốt đời làm ăn lương thiện mà vẫn…

– Tôi biết chứ và có lẽ tôi phải giúp nhiều người trong bọn họ hơn là giúp anh. Nhưng nếu con người lương thiện, sống giữa những người lương thiện khác được khích lệ và được quý trọng, xứng đáng được quan tâm và giúp đỡ, còn người bị cô lập, xa rời những người đúng đắn, nhân hậu mà vẫn sống lương thiện được giữa những tên ăn cướp ghê tởm nhất thì người đó cũng xứng đáng được quan tâm và nâng đỡ! Vả lại, anh còn cứu sống tôi, cứu sống cả ông Murph, người bạn thân nhất của tôi. Những gì tôi làm cho anh không phải chỉ xuất phát từ lòng biết ơn mà còn bởi lòng mong muốn cứu vớt một con người ra khỏi bùn nhơ tội lỗi, một tâm hồn nhân hậu đã trót lầm lạc nhưng biết hối cải và chuộc tội.

– Tôi còn làm được gì nữa kia ạ, thưa ông Rodolphe?

Rodolphe nắm lấy tay y, thân ái:

– Đầy lòng trắc ẩn trước sự bất hạnh của kẻ trước đó muốn giết anh, thế mà anh đã không thù lão lại còn giúp đỡ lão, cho lão nương náu ở nơi trú ngụ tồi tàn của anh, hẻm Đức Bà, nhà số 9.

– Thưa ông Rodolphe, ông cũng biết chỗ tôi ở ư?

– Bởi vì anh quên những việc anh đã vì tôi mà làm, còn tôi thì lại không thể quên, nên khi anh rời khỏi nhà tôi, có người đã theo sát gót anh, thấy anh về nhà cùng lão Thầy Đồ.

– Nhưng ông Murph đã nói với tôi rằng ông không hề biết tôi ở chỗ nào kia mà, thưa ông Rodolphe?

– Tôi có dụng ý muốn thử thách anh thêm một lần cuối nữa. Tôi muốn biết anh có thật vô tư trong hành động hào hiệp đó không? Quả vậy, sau việc làm hào hiệp đó, anh lại trở về với công việc cực nhọc hàng ngày, chẳng đòi hỏi gì, chẳng trông mong gì, cũng chẳng kêu ca, phàn nàn, oán thán gì về sự bạc bẽo ra mặt của tôi đối với việc anh đã làm. Và hôm qua, khi Murph dự tính giới thiệu cho anh một việc làm được trả công cao hơn công việc thường ngày của anh thì anh đã hưởng ứng ngay, vui vẻ và cảm kích.

– Thưa ông Rodolphe, ông hiểu cho, nếu chỉ nói về việc ấy thì bốn franc một ngày cũng vẫn chỉ là bốn franc một ngày. Nhưng giữa tôi và ông thì đáng ra tôi phải đội ơn ông mới phải!

– Sao thế?

– Đúng thế ạ! Thưa, đúng ạ! – Chọc Tiết rầu rầu nói. – Tôi còn nhớ… Từ khi biết ông và được nghe ông nói với tôi: “Anh vẫn còn giữ được lương tâm và danh dự”, tôi đâm ra suy nghĩ nhiều, thật lạ! Thật là lý thú khi chỉ có những từ ấy thôi mà gây ra được như thế! Gieo có vài hạt thóc mà lại gặt được những bông lúa sum sê.

Cách so sánh gần như nên thơ ấy khiến Rodolphe ngạc nhiên. Quả vậy, chỉ những từ ấy thôi nhưng là những từ mạnh mẽ và thiêng liêng, làm nảy nở lại trong tâm hồn cương nghị ấy mầm bản chất nhân hậu và hào hiệp vốn có.

– Thưa Đức ông, ông có thấy chăng, tôi đã cứu ông và phần nào ông Murph, đúng vậy, nhưng dù tôi có cứu hàng trăm, hàng nghìn người đi nữa, thì cũng chẳng làm sống lại được những người mà…

Nói xong, Chọc Tiết cúi đầu ủ rũ.

– Hối cải là cần thiết cho sự cứu rỗi linh hồn nhưng việc thiện thì bao giờ cũng được kể đến.

– Trong những lời ông nói với lão Thầy Đồ, thưa ông Rodolphe, có những điều hợp với tôi về cả hai mặt Thiện và Ác…

Để cắt đứt dòng suy nghĩ của Chọc Tiết, Rodolphe nói với y:

– Thế chính anh đã đưa Thầy Đồ đến trọ ở Saint-Mandé à?

– Vâng, thưa ông Rodolphe, lão đã nhờ tôi lấy số tiền mua vàng và mua một chiếc thắt lưng mà tôi tự tay thắt cho lão. Lão đã giấu vàng vào đó và… xin chào tạm biệt, lão trọ mất ba mươi xu mỗi ngày, ở nhà những người nhân hậu và họ cũng kiếm thêm được ít tiền mua đồng quà tấm bánh.

– Còn việc này nữa anh phải giúp tôi.

– Xin ông cứ dạy.

– Vài ngày nữa anh sẽ tìm Thầy Đồ với tờ giấy này; đó là ngân phiếu cho một chỗ cư trú suốt đời ở Viện tế bần Bons-Pauvres, ngân phiếu trị giá bốn nghìn năm trăm franc cho phép lão sống ở đấy đến cuối đời. Lão được bảo đảm sống những ngày còn lại của đời lão, tại đó lão chỉ còn có việc nghĩ đến chuyện ăn năn hối lỗi. Tôi rất tiếc đã không tạo ngay cho lão cơ hội được thu nhận vào tổ chức ấy thay vì cho lão một món tiền có thể bị đem ra phung phí hoặc bị lấy cắp mất! Nhưng lúc đó lão khiến tôi kinh tởm quá, khiến tôi chỉ muốn tống lão đi cho khuất mắt. Anh sẽ đưa cho lão tấm ngân phiếu ấy và đưa lão đến Viện tế bần. Nếu chẳng may lão không nhận, chúng tôi sẽ tìm cách khác xem sao. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tìm gặp lão.

– Rất vui lòng, thưa ông Rodolphe, tôi sẵn sàng giúp ông việc đó nhưng tôi không biết là tôi có được rảnh rỗi không. Nhờ ông Murph bảo lãnh, tôi đã xin được việc làm với tiền công nhật bốn franc, ông chủ đã nhận.

Rodolphe sửng sốt nhìn Chọc Tiết:

– Ô kìa! Vậy thì cửa hàng này, căn nhà này…

– Ối chà! Thưa ông Rodolphe, ông tha cho, đừng giỡn với thằng Chọc Tiết nghèo khổ này, ông đã bỏ công thử thách tôi rồi, như ông nói ấy, cửa hàng của anh, cơ ngơi của anh, cứ thế mà nói mãi,cứ vẫn là bài hát cũ thôi, có thể ông nghĩ thầm: Để xem cái thằng cha Chọc Tiết có ngốc nghếch đến mức tin rằng… Xin thôi, xin đủ ạ. Thưa ông Rodolphe, ông thật là vui tính, vui tính thật sự ạ!

– Làm sao? Thế lúc nãy tôi chẳng nói để anh hiểu à?

– Để cho có vẻ đấy thôi… biết rồi… và quả thật suýt nữa thì tôi cắn câu… Có mà là đồ ngu mới mắc hợm như thế!

– Không phải như thế đâu, anh điên à?

– Không! Không ạ! Thưa ông Rodolphe. Nào xin hãy nói về ông Murph. Tuy rằng khá kỳ lạ đấy, bốn franc mỗi ngày thì cũng tạm công nhận được, nhưng một căn nhà, một cửa hiệu, một món tiền lớn. Trò đùa hay quá! Trời đất ơi! Trời đất ơi!

Chọc Tiết cười ha hả thành thực và sảng khoái.

– Này, một lần nữa…

– Thưa Đức ông, xin ông nghe tôi ạ, thực tình thì đã có lúc ông đã phỉnh được tôi vào tròng, đó là lúc tôi tự nhủ: Ông Rodolphe là một người láu lỉnh hiếm thấy đấy, bộ ông ta có thể muốn xóa sổ tên nào đó, ông ta định ủy thác cho mình làm việc ấy và ông ta muốn cám dỗ mình để mình khỏi phải lo sợ hỏng việc… Nhưng sau đó tôi lại nghĩ: Chết thật! Mình nghi ngờ ông ấy như thế thì bậy quá! Thế là tôi phát hiện ra, ông đùa tôi. Vì nếu tôi đủ nghệt để tin rằng ông cho tôi cả một gia tài mà lại chẳng được gì cả thì xin thưa Đức ông, thay vì việc ấy, giá mà ông lại nói: “Cái thằng cha Chọc Tiết tội nghiệp này! Thôi! Chú mày khiến ta đau lòng. Chú mày ốm hay sao đấy?”

Rodolphe thấy lúng túng trong việc thuyết phục Chọc Tiết, nên ông nói với y bằng một giọng trầm trầm, oai nghi và gần như nghiêm khắc.

– Tôi không bao giờ đùa với lòng biết ơn và sự quan tâm của tôi trước một thái độ cư xử cao quý. Tôi đã nói rằng căn nhà này, món tiền này là của anh, chính tôi tặng cho anh. Vì rằng anh ngần ngại không dám tin, như là bắt buộc tôi phải lấy danh dự mà thề rằng: Tất cả những thứ này thuộc về anh, tôi tặng cho anh, tất cả chỉ có thế!

Nghe giọng nói kiên quyết và trang nghiêm, thấy vẻ nghiêm khắc của Rodolphe, Chọc Tiết không còn hồ nghi gì nữa. Y lặng nhìn ông một lúc, không hề khoa trương với giọng nói run run, cảm động, y nói:

– Thưa Đức ông, tôi xin ông và xin rất cảm tạ ông. Một người như tôi không biết nói văn vẻ, một lần nữa, xin Đức ông hiểu cho, tôi rất cảm tạ ơn ông. Tôi chỉ có thể thưa với Đức ông rằng từ nay tôi sẽ không bao giờ ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời kêu cứu của những người khốn khổ, vì đói khát và khốn cùng, khác hẳn các con mụ như mụ Ponisse đã từng quyến rũ cô bé Sơn Ca tội nghiệp ấy, xô đẩy họ xuống vực thẳm ô nhục còn nạn nhân thì không phải ai cũng có đủ ý chí để thoát ra.

– Không có cách nào để trả ơn tôi tốt hơn thế được anh bạn ạ! Anh đã hiểu tôi. Anh sẽ thấy trong giấy sở hữu cơ ngơi này của anh dưới cái tên ông FrancœurTâm địa thẳng thắn.

– Ông Francœur là…

– Vì anh không có họ tên, từ nay tôi đặt cho anh cái tên ấy đấy. Đặt như vậy cho khước! Tôi tin chắc rằng anh sẽ làm vẻ vang cho cái tên ấy.

– Thưa Đức ông, tôi xin hứa với ông…

– Hãy cố gắng nữa lên, anh bạn! Anh còn có một việc thiện nữa phải làm giúp cho tôi.

– Tôi ấy à, thưa Đức ông?

– Anh, chứ còn ai nữa. Trước thiên hạ, anh sẽ là một tấm gương sáng và có ích. Dịp may mắn mà Thượng đế ban cho anh lúc này đây chứng tỏ rằng những người sa ngã vẫn có những kỳ vọng ở tương lai miễn là họ biết ăn năn hối cải và giữ được nguyên vẹn những đức tính đáng kể của họ. Thấy dù từng phạm tội nhưng đã chịu đền tội bằng những hình phạt kinh khủng, vẫn giữ được sự trung thực, can đảm, không vụ lợi và có hạnh phúc thì những ai đó dù đã sa ngã vẫn sẽ cố gắng tự cải tạo tốt để trở nên tốt hơn. Tôi muốn rằng không ai không biết đến quá khứ của anh. Sớm muộn rồi họ cũng biết thì tốt hơn hết là ta đi trước sự phát hiện của họ. Lát nữa tôi sẽ cùng anh đến gặp ông Thị trưởng. Tôi đã tìm hiểu về ông ta. Đó là một người xứng đáng góp công sức vào việc thiện này của tôi. Tôi sẽ tự giới thiệu tôi là ai, sẽ đứng ra bảo lãnh cho anh và để thiết lập mối quan hệ tốt đẹp giữa anh và hai nhân vật tiêu biểu cho đời sống tinh thần của khu vực này, tôi sẽ đảm bảo đóng đều đặn trong hai năm, một số tiền là một nghìn franc mỗi tháng để giúp đỡ kẻ khó. Hàng tháng tôi sẽ gửi số tiền đó cho anh, để anh, ông Thị trưởng và ông linh mục tùy nghi sử dụng vào việc ấy! Nếu một trong hai người còn giữ kẽ, ngại ngần trong việc tiếp xúc với anh thì sự đắn đo ấy phải nhượng bộ trước đòi hỏi của việc thiện. Một khi những quan hệ đó đã được thiết lập vững chắc, tự anh thôi, tự anh sẽ tỏ ra xứng đáng với lòng quý trọng của những người đáng tin cậy ấy, điều mà anh sẽ để tâm không quên.

– Thưa Đức ông, tôi hiểu ý ông. Ông làm tất cả những điều thiện ấy không phải cho tôi, thằng Chọc Tiết này, mà là cho tất cả những ai nghèo khổ cũng như tôi, đang ở trong hoàn cảnh túng thiếu, trong vòng vây của tội ác mà vẫn xa lánh được như ông đã nói: “với lương tâm và danh dự trọn vẹn”. Nói trộm phép ông, khác nào như trong quân đội ấy! Khi cả một tiểu đoàn đã lao vào chiến đấu chí tử, thì không thể tặng thưởng huân chương cho tất cả mọi người. Chỉ có bốn tấm cho năm trăm người dũng cảm. Nhưng những ai không được tặng ngôi sao lên ngực, đều tự nhủ: Lần khác, sẽ đến lượt mình, và lần sau, họ xung phong quên cả hy sinh bản thân mình.

Rodolphe sung sướng nghe người mình đỡ đầu nói. Phục hồi cho con người ấy lòng tự trọng, nâng đỡ y thực sự, và tạo cho y ý thức về giá trị bản thân, hầu như ông đã làm nảy nở tức thì trong con người y những suy tư có ý nghĩa, đáng phục và có thể nói là khá tế nhị.

Ông nói tiếp:

– Anh Francœur ạ, anh nói những điều như vậy là thêm một cách tỏ lòng biết ơn nữa đối với tôi, tôi cảm ơn anh đó.

– Thưa Đức ông, như thế thì hay quá, vì tôi sẽ rất lúng túng không biết trả ơn ông như thế nào được.

– Bây giờ ta hãy đi thăm nhà của anh. Anh bạn già Murph của ta đã đi trước rồi, ta cũng muốn có cái thú đó.

Rodolphe và Chọc Tiết đi xuống dưới gác.

Khi hai người đi xuống sân, anh thợ phụ mổ nói với Chọc Tiết bằng giọng rất lễ phép:

– Thưa ông Francœur, ông là ông chủ hiệu ở đây ạ? Vậy tôi xin đến báo để ông mừng là cửa hàng ta đắt khách lắm ạ. Hết sạch cả sườn, cả đùi nữa. Dễ phải làm thịt ngay một hoặc hai con nữa mới đủ bán ạ!

– Tất nhiên, – Rodolphe nói với Chọc Tiết – đây là một dịp để anh trổ tài. Và tôi muốn được ưu tiên thưởng thức cái tài ấy. Không khí thoáng mát ngoài trời khiến tôi ngót dạ, muốn ăn. Tôi sẽ nếm thử món sườn của anh, mặc dù tôi e rằng nó khó gặm đấy!

– Thưa Đức ông, ông tốt quá! – Chọc Tiết vui vẻ đáp lời. – Ông quá khen, tôi sẽ hết sức cố gắng.

– Ta cho hai con cừu xuống buồng mổ thịt chứ, thưa ông chủ? – Anh thợ phụ mổ hỏi.

– Được, và đem đến cho tôi một con dao sắc, lưỡi phải đừng mỏng quá, sống phải dày đấy nhé!

– Tôi đã sẵn thứ ông cần. Thưa ông chủ, xin ông cứ yên tâm, dao sắc có thể cạo râu được, ông thấy không?

– Trời đất ơi! Thưa ông Rodolphe, – Chọc Tiết hấp tấp cởi vội chiếc áo redingote, vén tay áo sơ mi để lộ hai bắp tay gân guốc – tôi nhớ thuở còn trẻ ở lò mổ. Ông sẽ thấy tôi vào việc, ơ thế này là làm sao nhỉ, tưởng như đã làm từ lúc nảo lúc nào rồi ấy nhỉ! Này, chú mình, đưa dao đây, đưa đây! Được. Anh biết nghề đấy! Chà! Thế này mới là dao chứ! Nào, có ai muốn chơi không? Mẹ kiếp! Với một lưỡi dao thế này thì tôi xoi một con bò mộng hung dữ dễ như bỡn!

Thế là Chọc Tiết huơ dao lên. Mắt y vằn những tia máu đỏ, trong y con thú đánh quỵ con người, sự thèm khát máu đổ lại trỗi dậy, với sức mạnh ghê gớm.

Buồng mổ thịt đặt trong sân.

Gian nhà mái vòm, âm u, nền lát đá, trổ một khe nhỏ hẹp để chiếu sáng từ phía trên.

Người phụ mổ dắt một con cừu cái đến cửa buồng.

– Có phải buộc nó không, thưa ông chủ?

– Buộc nó à? Khỏi cần! Trời đất ơi! Thế thì hai đầu gối này để làm gì? Yên trí! Tôi sẽ kẹp chặt nó như là một cái ê-tô. Đưa con cừu đây rồi quay về chỗ quầy hàng đi.

Người thợ phụ mổ đi ra.

Chỉ có mỗi Rodolphe và Chọc Tiết, ông có ý quan sát y, có thể nói, gần như băn khoăn là đằng khác.

– Này, ra tay đi chứ!

– Ngay thôi ạ! Trời đất ơi! Ông hãy chờ xem tay dao của tôi. Tay tôi ngứa ngáy lắm rồi. Tai tôi đang ù lên đây này! Thái dương tôi rần rật như khi tôi đang điên tiết lên đây này!

– Lại đây con! Ê! Ê! Cái gì kia! Tao sẽ chọc tiết mày con ạ!

Mắt ánh lên man rợ, không còn chú ý đến sự có mặt của Rodolphe, y nhấc con cừu lên như bỡn, và chỉ một bước, y đã bế nó vào buồng mổ thịt. Tưởng như là một con sói tha mồi vào hang.

Rodolphe theo sát y, tựa vào một tấm ván cửa rồi khép lại.

Buồng mổ thịt âm u một tia sáng chói từ cao chiếu thẳng xuống bộ mặt thô lỗ của Chọc Tiết với mớ tóc dài hoe nhạt và chòm râu hung hung. Cúi nửa người, ngậm con dao sáng loáng giữa hai hàm răng trong gian buồng tranh tối tranh sáng, y lôi con cừu, đặt nó vào giữa hai chân, kẹp chặt, rồi túm đầu nó ngược lên, thọc dao vào cổ.

Lúc con cừu bị đâm, nó kêu khe khẽ như van xin và ngước nhìn Chọc Tiết với đôi mắt dịu dần, hai tia máu vọt vào mặt người đồ tể.

Tiếng kêu, cái nhìn và máu của con vật còn nhỏ giọt trên người gây cho Chọc Tiết những cảm giác ghê rợn. Y buông dao, mặt tái mét nhăn nhúm dễ sợ và đỏ ngòm những máu, mắt y trợn tròn, tóc y dựng lên, rồi bỗng dưng hoảng sợ, lùi lại, y la lên với giọng nghẹn ngào:

– Trời đất ơi! Người đội trưởng!

Rodolphe chạy lại đỡ y.

– Hãy tỉnh lại, anh bạn!

– Kìa! Kìa! Người đội trưởng. – Chọc Tiết nhắc đi nhắc lại, lùi dần từng bước, mắt nhìn thẳng, nhớn nhác, tay như đang chỉ vào một bóng ma vô hình. Thét lên một tiếng kinh khủng như bị bóng ma quệt phải, y lao vào góc buồng tại nơi tối nhất, ở đó y ấn ngực chống tay vào tường như muốn xô đổ để chạy trốn khỏi ảo ảnh khủng khiếp, y lẩm bẩm không thôi, giọng nặng nề, lẩy bẩy:

– Chao ôi! Người đội trưởng! Người đội trưởng! Người đội trưởng!