Chương 13 NGÀI MURPH VÀ THẦY TU POLIDORI
Rodolphe khi còn nhỏ có thể chất rất yếu ớt. Đại công tước thân phụ chàng đã lý giải thế này, thoạt nghe không hợp lý lắm nhưng lại rất thuyết phục:
“Những quý tộc nông thôn nước Anh thường nổi bật khác người do có sức khỏe và tráng kiện. Những lợi thế đó thường là rèn luyện thể chất mà có; nền giáo dục giản dị và nghiêm khắc ấy đã giúp họ phát triển mạnh mẽ. Rodolphe đã đến lúc phải rời sự chăm sóc của mấy bà vú nuôi vốn khí chất ẻo lả, biết đâu nếu cho đứa trẻ này sống theo nếp con cái các nhà trại chủ Ăng-lê, ngoại trừ một số điều cần gượng nhẹ, ta sẽ làm cho thể tạng của nó tốt hơn chưa biết chừng.”
Đại công tước bèn cho tìm ở Anh quốc một người xứng đáng và có khả năng chỉ đạo thực hiện nền giáo dục ấy; Đức ông Murph, một hiệp sĩ đúng mẫu quý tộc nông thôn xứ Yorkshire, được giao nhiệm vụ quan trọng này. Cách chỉ đạo cho ông hoàng trẻ tuổi đáp ứng hoàn toàn dự kiến của Đại công tước.
Murph và học trò của mình ở nhiều năm trong một trang trại đẹp đẽ giữa đồng ruộng và rừng cây, chỉ cách kinh thành Gerolstein vài dặm đường, trong một khung cảnh đẹp như tranh vẽ và không khí trong lành nhất.
Rodolphe không bị lễ nghi ràng buộc, cùng với Murph đã làm những công việc nhà nông hợp với lứa tuổi, sống một cuộc sống điều độ, trượng phu, mực thước nơi thôn dã, tìm thú vui tiêu khiển trong những buổi ôn luyện mạnh mẽ, đánh quyền, tập ngựa, đi săn.
Giữa bầu không khí trong lành của đồng cỏ, núi rừng, ông hoàng dường như biến đổi hẳn; lớn phổng lên mạnh mẽ như một cây sồi tơ, nước da xanh xao nhợt nhạt nhường chỗ cho làn da săn bóng của người khỏe mạnh, tuy vẫn mảnh khảnh nhưng gân cốt rắn chắc, chàng luôn vượt qua được những thử thách nhọc nhằn nặng nề nhất; khéo léo, quả quyết, dũng cảm bổ sung cho những gì còn thiếu của sức mạnh cơ bắp, chẳng bao lâu chàng đã chiếm thế thượng phong khi đấu sức tranh tài với những chàng trai trẻ lớn tuổi hơn, dù lúc đó chàng mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Sự giáo dục khoa học, tất nhiên phải chịu tác hại do đã quá dành ưu tiên cho rèn luyện thể lực. Rodolphe rất kém hiểu biết, nhưng Đại công tước tỏ ra khá khôn ngoan khi nghĩ rằng muốn đòi hỏi nhiều ở trí tuệ thì phải có sự hỗ trợ của một cấu tạo thể chất mạnh mẽ; tuy chậm đi chăng nữa nhưng đến lúc này việc mở mang trí năng mới có thể đem lại hiệu quả mau chóng.
Ông Murph là người nhân hậu nhưng không được thông thái cho lắm; ông chỉ có thể dạy cho Rodolphe một số kiến thức bước đầu, nhưng không có ai có thể giáo dục cho học trò của mình hơn ông trong ý thức về những gì là công bằng, trung thực, độ lượng, về sự ghê tởm những gì đê tiện, hèn nhát và đáng khinh.
Lòng căm ghét cái xấu, niềm khâm phục đức tính cương nghị và lành mạnh thấm sâu mãi mãi trong tâm hồn Rodolphe, sau này, những đạo lý ấy dù có bị lay chuyển mãnh liệt bởi những trận bão lòng nhưng chẳng bao giờ chịu xa rời tâm khảm. Sấm sét có thể rạch ngang trời và chẻ gãy một cái cây đã bắt rễ vững vàng trong lòng đất nhưng nhựa sống vẫn tràn dâng từ bộ rễ của nó, vô vàn cành nhánh xanh tươi lại nảy ra chẳng mấy lúc từ cái thân tưởng đã khô cằn, cháy sém.
Thế là ông Murph đã tạo cho Rodolphe, nếu có thể được phép nói như vậy, cả sức mạnh thể xác lẫn tâm hồn; ông đã giúp chàng trở nên tráng kiện, nhanh nhẹn, hoạt bát và gan dạ, yêu điều hay lẽ phải, căm ghét những gì độc ác, xấu xa.
Nhiệm vụ hoàn thành tuyệt diệu, nhà quý tộc ấy được triệu tập về Anh quốc do nhiều việc riêng quan trọng và sẽ vắng ở nước Đức một thời gian, khiến cho Rodolphe, vốn yêu quý ông thắm thiết, rất buồn.
Khi những công việc cực kỳ quan trọng của ông Murph hoàn tất thì thế nào ông cũng sẽ phải quay về ở hẳn Gerolstein cùng với gia đình; ông ước tính chỉ vắng mặt một năm là cùng.
Đã yên lòng về sức khỏe của con, Đại công tước mới thực sự lo đến việc học hành cho người con yêu dấu ấy.
Một ông thầy tu nào đấy tên là César Polidori, một triết gia nổi tiếng, một thầy thuốc uyên bác, một học giả chuyên nghiên cứu khoa học được ủy thác việc vun trồng và làm bội thu miếng đất phì nhiêu chưa khai thác, vốn đã được ông Murph chuẩn bị khá công phu đầy đủ từ lâu.
Lần này thì sự lựa chọn của Đại công tước lại chẳng may chút nào, hay nói đúng hơn là sự thận trọng của Người đã bị lường gạt quá thể bởi Người tiến cử lão thầy tu, và khiến lão được chấp nhận; lão là linh mục Công giáo mà lại làm gia sư cho một ông hoàng theo đạo Tin lành! Sự cách tân ấy tỏ ra kỳ quặc theo ý một số người và thông thường đó là một điềm báo không tốt lành tí nào cho sự giáo dục Rodolphe.
Do ngẫu nhiên hay do tính cách ghê tởm của lão thầy tu mà phần nào những lời ước đoán đáng buồn ấy trở thành hiện thực?
Nghịch đạo, gian giảo, giả nhân giả nghĩa, khinh thị và bài xích tất cả những gì thiêng liêng nhất đối với con người; lắm mưu mẹo và thủ đoạn khéo léo, che giấu chất vô luân nguy hại nhất, chủ nghĩa hoài nghi đáng sợ nhất dưới bề ngoài khắc khổ và sùng kính; cường điệu quá đáng chất Cơ đốc khiêm nhường để không ai thấy mánh khóe nhũn nhặn, để luồn lọt ngấm ngầm, cũng như ra bộ khoan dung cởi mở, lạc quan, chất phác mà che đậy những lời phỉnh nịnh nham hiểm, và vụ lợi, hiểu biết con người sâu sắc đấy, nhưng nói cho đúng hơn là mới chỉ lịch lãm ở những khía cạnh xấu xa, những dục vọng nhơ nhuốc nhất của con người, lão thầy tu Polidori quả là vị sư phó khả ố nhất có thể tìm được cho một chàng trai trẻ.
Rodolphe vô cùng nuối tiếc quãng đời tự chủ, sôi nổi trôi qua bên ông Murph để quay về miệt mài với sách vở, gập mình tuân thủ những tập tục trịnh trọng ở triều đình, nên lúc đầu chàng ghét cay ghét đắng lão thầy tu.
Tất nhiên phải như thế.
Lúc từ biệt môn đệ, ông quý tộc tội nghiệp đã ví chàng không phải không có lý, với một chú ngựa non đẹp đẽ và hăng sức mà người ta tách ra khỏi đồng cỏ xanh tươi, nơi nó tung tăng chạy nhảy, tự do vui sướng, để bắt nó đóng yên cương, thúc nó bằng đinh ngựa và bắt nó tập chế ngự để tận dụng những sức lực từ trước đến giờ nó chỉ dùng để chạy, để nhảy nhót tùy hứng.
Rodolphe tuyên bố ngay với lão thầy tu rằng chàng thực không thấy mình có chút năng khiếu nào đối với việc học tập; chàng chỉ cần luyện tập thân thể, hít thở không khí đồng ruộng, chạy nhảy leo trèo trong rừng núi; khẩu súng săn, con ngựa đối với chàng còn quý hơn những quyển sách hay nhất trên trái đất này.
Lão thầy tu đáp lời học trò rằng thật ra không có gì chán ngắt hơn việc học hành, nhưng cũng không có gì thô lậu bằng những trò vui mà chàng coi trọng hơn việc học, những trò vui ấy chỉ xứng đáng thật sự với một anh chủ trại người Đức ngu ngốc. Lão còn tô vẽ một cảnh đến là hài hước, châm biếm về cuộc sống nơi thôn dã khiến Rodolphe lần đầu tiên thấy xấu hổ vì đã cảm thấy quá sung sướng ở đấy; thế là chàng khờ khạo hỏi lão thầy tu liệu người ta có thể làm gì cho qua ngày nếu học hành cũng chẳng ưa, đi săn cũng không thích mà ngay cả sống thoải mái nơi thôn dã cũng chẳng màng?
Lão thầy tu chỉ trả lời một cách mập mờ rằng sau này lão sẽ dạy cho.
Về một phương diện khác, thì những kỳ vọng của lão này cũng tham lam chẳng khác nào Sarah.
Mặc dù Đại công quốc Gerolstein chỉ là một quốc gia hạng thứ, lão thầy tu vẫn nuôi dưỡng mộng ước một ngày nào đó sau này trở thành Richelieu* và biến Rodolphe thành một ông hoàng đại lãn, bù nhìn.
(*)Giáo chủ Richelieu (1585-1642), tể tướng nước Pháp thời vua Louis XIII, lừng lẫy một thời, lấn cả quyền vua mà xây dựng vương quyền chuyên chế.
Vì thế, ngay từ đầu, lão cố tỏ ra dễ tính với học trò, khiến chàng quên dần ông Murph, bằng cách ra sức đón ý chiều chuộng và khúm núm xun xoe. Lão đã cố giấu Đại công tước rằng Rodolphe vẫn một mực chán ghét học hành, không chịu tiếp thu khoa học mà trái lại, còn ca ngợi chàng chuyên cần, tiến bộ vượt bậc, nhiều cuộc kiểm tra lục vấn do lão và Rodolphe bố trí sẵn từ trước đã che mắt Đại công tước, khiến Người yên tâm tin tưởng, phải nói là Người cũng ít chữ!
Dần dần thì từ chỗ không muốn thân cận, Rodolphe bắt đầu cảm thấy ngày một gắn bó suồng sã với lão, một kiểu gắn bó khác hẳn sự gần gũi thân mật chính đáng giữa chàng và ông Murph.
Dần dần Rodolphe bị ràng buộc thực sự với lão thầy tu, cho dù bởi những nguyên nhân vô hại đi nữa, vì mối dây liên kết gắn bó giữa hai kẻ đồng lõa với nhau. Nhưng rồi trước sau chàng cũng sẽ khinh miệt một con người ở tuổi lão mà lại tìm cách gian dối tồi tệ để dung thứ cho tội lười nhác của học trò.
Nhưng lão cũng thừa hiểu rằng nếu người ta chưa phát ngấy mà xa lánh ngay những kẻ hư hỏng thì dù không muốn, người ta cũng sẽ dần quen với cách suy nghĩ lắm lúc lại khá hấp dẫn của chúng là đằng khác; và cứ từ từ, không biết từ lúc nào, người ta nghe chúng nói mà chẳng còn biết ngượng, hoặc chẳng còn bất bình nữa khi thấy chúng mỉa mai và bêu riếu những gì trước đây người ta đã sùng kính. Huống chi lão thầy tu lại cũng quá tinh khôn; lão tránh công kích ra mặt những niềm tin cao quý mà ông Murph đã truyền lại cho Rodolphe. Sau nhiều lần gia tăng chế giễu tính thô lậu và tầm thường hóa các trò tiêu khiển những năm đầu thụ giáo của chàng đệ tử, lão thầy tu bỏ cái mặt nạ khắc khổ ra, khêu gợi rất mạnh mẽ trí tò mò của chàng về những chuyện tâm tình nửa kín nửa hở, về cuộc sống sung sướng mê li của những hoàng đế thuở xưa, cuối cùng, làm ra bộ chiều theo sự khẩn khoản van nài của Rodolphe, nể nang lắm lão mới đưa ra những lời nói đùa táo bạo với những việc trịnh trọng nghiêm trang ở triều đình của Đại công tước; lão đã kích động cao độ trí tưởng tượng của chàng trai trẻ tuổi bằng những chuyện tô màu, phóng đại thật mặn mà về các thú vui và thói phong tình từng làm nổi danh thời đại vua Louis XIV, thời kỳ Nhiếp chính và nhất là thời Louis XV, người hùng đối với lão(**).
(**) Louis XIV (trị vì 1643-1715): Hoàng đế Pháp nổi tiếng chuyên chế, được xem là một trong những nhà chinh phạt lớn trong lịch sử.
Thời kỳ nhiếp chính (1715-1723): Thời kỳ Công tước Philippe de Orleans nắm quyền cai trị nước Pháp trước khi Louis XV lên ngôi.
Louis XV (trị vì 1715-1774): Hoàng đế Pháp nổi tiếng phong tình.
Cả ba nhân vật này đều sống xa hoa, yêu đương bất chính.
Lão khẳng định với chàng trai tội nghiệp háo hức nghe lão như nuốt lấy từng lời rằng những niềm khoái lạc dù có quá độ chăng nữa thì còn xa mới khiến một ông hoàng kém sáng suốt, trái lại, còn khiến cho ông hoàng trở nên độ lượng, khoan hồng, và cùng bởi lẽ đó mà những tâm hồn cao cả chẳng bao giờ vì quá hạnh phúc mà kém khoan dung độ lượng.
Louis XV, vua Louis đáng yêu là một chứng cứ không thể bác bỏ của sự khẳng định như thế.
Và còn bao nhiêu là những bậc vĩ nhân xưa và nay chẳng đã từng tin theo chủ nghĩa khoái lạc tinh tế nhất đó sao? Từ Alcibiades* qua Maurice de Saxe*, Antonius* đến Condé vĩ đại*, Caesar* đến Vendôme*, đủ cả đấy!
(*)Alcibiades (450-404 TCN): Chính khách, nhà hùng biện đồng thời là một vị tướng xuất chúng của Athens cổ đại.
Maurice, Bá tước vùng Saxe (1696-1750): Đại thống chế nước Pháp dưới triều đại Louis XV.
Marcus Antonius (83-30 TCN): Chính khách, thống chế La Mã thuộc quân đội của Caesar và là người tình của Cleopatra.
Louis II de Bourbon, Vương công xứ Condé (1621-1686): Thống chế nước Pháp dưới triều đại Louis XIV.
Julius Caesar (100-44 TCN): Lãnh tụ quân sự và chính trị, tác gia văn xuôi Latin lớn của La Mã cổ đại và là người tình của Cleopatra.
Louis Joseph de Bourbon, Công tước xứ Vendôme (1654-1712): Nguyên soái nước Pháp, một trong những chỉ huy quân đội hiếu chiến và thành công nhất dưới triều đại Louis XIV.
Những câu chuyện tâm tình như vậy, hiển nhiên gây nhiều tác hại đối với một tâm hồn trẻ khát khao, trinh trắng, hơn nữa, lão còn định đọc những bài thơ của Horace* cho học trò nghe; thi sĩ thiên tài hiếm có này đã tán dương một cách vô cùng duyên dáng và hấp dẫn những lạc thú ủy mị của một đời dành cho tình ái và nhục cảm tao nhã. Tuy vậy, đôi lúc, để che đậy tính nguy hại của những lý thuyết như thế và cũng là để thỏa mãn bản chất độ lượng trong tính cách của Rodolphe, lão thầy tu lại dỗ dành xoa dịu chàng bằng những mộng tưởng hay ho nhất. Cứ như lão nói, khi tỉnh táo thì vẫn có thể cải thiện đời sống cho thần dân được những thú vui, giáo hóa họ bằng đời sống sung sướng, giác ngộ những kẻ thiếu đức tin Chúa bằng cách khuyến cáo họ tán dương lòng biết ơn đức Sáng thế mà trong thế giới vật chất này đã ban cho loài người quá nhiều lạc thú bất tận.
Horace (65-8 TCN): Nhà thơ của thế kỷ vàng trong văn học La Mã.
Theo lão thì tận hưởng tất cả và mãi mãi là làm sáng danh Chúa trong sự huy hoàng và thiên lộc vĩnh hằng của Người ban phát.
Những lý thuyết ấy đem lại kết quả.
Giữa triều đình mực thước và đức hạnh ấy, quen theo gương của Chúa với những thú vui phong nhã, với những tiêu khiển lành mạnh; Rodolphe do lão thầy tu đầu têu, đã mơ tưởng đến những đêm hành lạc phi thường ở Versailles*, những cuộc trác táng ở Choisy*, những khoái lạc mãnh liệt ở Công viên Lộc Đài* và ngược lại, cũng còn chỗ này chỗ kia, đây đó một số cuộc tình duyên thơ mộng.
Cung điện hoàng gia Pháp trong các triều đại Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI, nằm ở phía Tây của Paris.
Một lâu đài hoàng gia ở không xa Paris, thuộc sở hữu của vua Louis XV từ năm 1739.
Một khu vực trong khuôn viên của cung điện Versailles, được sử dụng làm nơi ở cho các tình nhân của vua Louis XV.
Lão thầy tu cũng chẳng quên chứng minh cho Rodolphe biết rằng trên cương vị vương công của Liên bang Đức, chàng không thể có tham vọng quân sự nào khác hơn là gửi một đội ngũ quân binh đến cho Hội nghị Chính trị mà thôi.
Vả chăng, vì tinh thần thời đại mà không ai còn muốn chiến tranh nữa.
Để thời gian lặng lờ trôi trong khoan khoái, nhàn tản giữa đám mỹ nhân và xa hoa tột bậc, lần lượt hết đắm say về thú vui nhục thể lại đến thú vui tinh thần, thưởng thức nghệ thuật; đôi khi tìm trong săn bắn; không như lũ phường săn tục tử mà như kẻ hưởng lạc sành sỏi, những phút nhọc nhằn thoáng qua để mà tăng gấp bội thú sống đại lãn vô vị, đó mới là cuộc sống duy nhất xứng đáng với một ông hoàng mà phúc làm sao lại tìm được một ông tể tướng, biết tận tụy gánh vác mọi công việc quốc gia nặng nề và chán ngắt.
Tuy không sai trái cho lắm, vì giả thiết như vậy cũng vẫn trong phạm trù những xác suất hiển nhiên, Rodolphe đã có lúc nghĩ rằng; nếu Đại công tước cha mình được gọi về nước Chúa thì chàng sẽ dốc hết tâm lực cho một cuộc đời y hệt như lão thầy tu đã tả với đủ sắc màu tình tứ, vui tươi và chàng sẽ mời lão làm tể tướng.
Xin nhắc lại rằng Rodolphe yêu tha thiết và sẽ thương tiếc phụ vương khôn nguôi khi Đại công tước thăng hà, mặc dù lúc đó thì chàng tha hồ được làm một tiểu vương Sardanapalus*.
Vị vua cuối cùng của Assyria theo thần thoại Hy Lạp, được mô tả là một nhân vật suy đồi, dành cả cuộc đời để hưởng lạc và chết trong một cuộc truy hoan. Sự suy đồi của Sardanapalus đã trở thành một chủ đề trong văn học và nghệ thuật, đặc biệt là trong thời kỳ Lãng mạn, tương tự như hình tượng vua Kiệt, vua Trụ trong dã sử Trung Hoa.
Khỏi cần nói thêm rằng ông hoàng trẻ tuổi này giấu kín những mơ ước chẳng ra gì trong đáy sâu thâm tâm.
Biết rằng những vĩ nhân được phụ vương thán phục nhất là Gustav II Adolf*, Karl XII* và Friedrich Đại đế* (Maximilien Rodolphe có vinh dự họ hàng rất gần với hoàng tộc Brandebourg*), Rodolphe rất có lý khi nghĩ rằng phụ vương mình ngày xưa vốn hết sức thán phục các vị quân vương – đại soái suốt đời lên ngựa ruổi rong, xông pha chiến trận, hẳn sẽ cho rằng thế tử sẽ chẳng làm nên sự nghiệp gì nếu lại tạo nên những thay đổi trong vương triều từ trước đến giờ vốn nghiêm túc kiểu Germain truyền thống, bằng cách du nhập vào đây những tập tục dễ dãi, phóng túng của thời kỳ Nhiếp chính. Một năm, một năm rưỡi trôi qua như vậy. Ông Murph vẫn chưa thấy về, mặc dù đã báo là sắp sửa trở lại.
(*) Gustav II Adolf, còn gọi là Gustav Adolf Đại đế (1594-1632): Người sáng lập Đế quốc Thụy Điển, là vua Thụy Điển từ năm 1611 đến khi qua đời năm 1632.
Karl XII (1682-1718): Vua Thụy Điển từ năm 1697 đến khi qua đời năm 1718, là một trong những vị thống soái lỗi lạc nhất của châu Âu trong thời đại xưng hùng xưng bá của vua Louis XIV nước Pháp.
Friedrich II, còn gọi là Friedrich Đại đế (1712-1786): Vua Phổ từ năm 1740 đến khi qua đời năm 1786, là một nhà chính trị, quân sự tài ba.
Có nguồn gốc từ thời trung cổ, công quốc Brandenbourg là hạt nhân của vương quốc Phổ, sau này trở thành nhà nước tự do Phổ rồi trở thành một phần của bang Brandenbourg thuộc Cộng hòa Liên bang Đức.
Tuy không thiết tha học hành cho lắm, nhưng vì Polidori khéo xun xoe khuyên bảo, nên dù sao Rodolphe cũng tiếp thu được ít nhiều kiến thức khoa học từ sư phó truyền đạt, và có một trình độ học vấn cũng rộng rãi; tuy những hiểu biết ấy còn hời hợt nhưng cùng với trí tuệ bẩm sinh sắc sảo và khôn ngoan, vẫn khiến thiên hạ tưởng là chàng giỏi giang nhiều hơn so với thực tế, bõ công chăm sóc và làm đẹp mặt ông thầy.
Murph từ Anh quốc trở về cùng với gia đình. Ông rơm rớm lệ vui mừng ôm hôn người học trò cũ.
Sau đó vài ngày, không hiểu vì sao Rodolphe có cái gì khác trước, ông Murph rất buồn, ông quý tộc đáng trọng cảm thấy chàng lạnh nhạt, có vẻ không thoải mái khi gặp ông và hầu như mỉa mai khi ông nhắc lại cuộc sống chung khắc khổ trước kia của hai người ở nơi thôn dã. Tin chắc rằng ông hoàng trẻ tuổi vốn bản tính nhân hậu, ông linh cảm thấy rằng chàng đã tạm thời bị hư hỏng trước ảnh hưởng quái ác của lão thầy tu Polidori mà ông căm ghét và tự thấy rằng mình phải theo dõi lão thật cẩn thận.
Về phía lão thầy tu, thì lão cũng hết sức phiền lòng và bực bội vì Murph đã trở về, vì lão e ngại tính thẳng thắn cương trực, lương tri và tính sáng suốt của ông; lão chỉ tâm niệm rằng làm thế nào để ông chẳng còn ra gì đối với Rodolphe nữa.
Cũng chính trong dịp này, Tom và Sarah được đưa đến giới thiệu và được tiếp đón ở vương triều Gerolstein hết sức trọng thể.
Một thời gian trước khi họ đến, Rodolphe cùng với nhóm sĩ quan tùy tùng và Murph đi thanh tra quân đội ở một số đơn vị đồn trú. Cuộc đi ấy hoàn toàn mang tính chất quân sự, Đại công tước cho rằng không để lão thầy tu cùng đi là đúng. Lão thầy tu lấy làm tiếc rẻ thấy ông Murph lại tiếp tục công việc trước đây dù chỉ là trong vài ngày bên ông hoàng trẻ.
Ông quý tộc trông mong rất nhiều ở dịp này để tự mình tìm hiểu rõ ràng hơn nguyên nhân thái độ lãnh đạm của Rodolphe. Nhưng không may cho ông là chàng trai này đã khá giỏi nghề giấu giếm, vì tin rằng nếu để cho cựu sư phó biết được những dự kiến sau này của chàng thì sẽ bất lợi, cho nên chàng đã đối xử với ông thân mật và đáng yêu, lại còn giả vờ nuối tiếc thuở thanh xuân cùng những thú vui thôn dã khiến ông hầu như hoàn toàn yên lòng.
Nói là hầu như vì có những tấm lòng tận tâm được phú cho năng khiếu tuyệt diệu. Mặc dù ông hoàng trẻ tuổi cố tỏ ra quý mến, ông Murph vẫn mang máng cảm thấy như là giữa hai người có điều gì đó bí ẩn, ông muốn phá toang mối nghi ngờ nhưng chỉ uổng công trước tính hai mặt đã sớm phát triển của Rodolphe.
Trong khi hai người đi làm sứ mạng thanh tra, lão thầy tu không chịu bó tay ngồi yên.
Thông thường thì những kẻ gian hùng dễ nhận ra nhau nhờ một số dấu hiệu bí ẩn, cho phép chúng quan sát lẫn nhau tận đến lúc mà quyền lợi riêng của chúng quyết định có nên liên minh với nhau hay là chống đối nhau ra mặt.
Vài ngày sau khi Sarah và anh của nàng đã chắc chân ở triều đình, Tom đặc biệt kết giao với lão thầy tu Polidori, lão này trâng tráo tự cho rằng mình có lòng ưu ái bẩm sinh, gần như không thể tự giác nữa, đối với những kẻ xảo quyệt và độc ác; nên mặc dù không đoán ra được cụ thể anh em Tom và Sarah nhằm mục đích gì, lão vẫn cảm thấy có quá nhiều thiện cảm mạnh mẽ với họ nên ngờ rằng họ hẳn có ấp ủ một âm mưu quái quỷ nào đấy.
Một số vấn đề tìm hiểu của Tom Seyton về tính nết và đời tư của Rodolphe, tưởng như chẳng can hệ gì, nhưng đối với một người không kém cảnh giác và tinh đời như lão Polidori lại khiến lão thấy ngay những mưu toan của anh em nhà họ, nhưng lão cũng không dám thật tin là cô con gái xứ Écosse này lại có những ý định vừa đúng đắn lại vừa cao vọng đến thế.
Theo lão thì đối với cô gái đẹp xứ Écosse, Rodolphe cũng thế. Cô nàng này hẳn sẽ nắm chắc được trái tim nồng cháy yêu đương trong cái “thuở ban đầu lưu luyến ấy”. Điều khiển và khai thác thế mạnh này, dùng nó vĩnh viễn đánh bại ông Murph, kế hoạch của lão thầy tu là như vậy.
Vốn là người khôn khéo, lão đã khiến hai kẻ tham lam ấy hiểu rõ rằng phải kể đến lão vì chỉ có mỗi một mình lão chịu trách nhiệm trước Đại công tước về đời tư của ông hoàng trẻ mà thôi.
Chưa phải đã hết, còn vẫn phải coi chừng người cựu sư phó hiện nay đang tháp tùng ông hoàng trẻ đi thanh tra quân đội; con người nghiêm khắc, lỗ mãng và lắm định kiến phi lý ấy vốn sẵn có uy lực đối với Rodolphe, có thể trở thành người giám sát lợi hại, sẽ còn lâu mới dung tha hoặc nhắm mắt làm ngơ trước những sai trái dại dột, kém suy nghĩ của bọn trẻ; ông sẽ tự buộc mình phải cáo giác những lỗi lầm ấy với Đại công tước là người vốn hết sức nghiêm ngặt về mặt đạo đức.
Tom và Sarah chưa hề tiết lộ chút nào với lão thầy tu về những bí mật của họ. Lúc Rodolphe và ông quý tộc người Anh trở về, cả bộ ba ấy tụ tập lại vì quyền lợi chung, đã mặc nhiên cùng nhau liên minh chống ông Murph, kẻ thù đáng sợ nhất.