Chương 14 MỐI TÌNH ĐẦU
Điều gì phải xảy ra đã thực sự xảy ra!
Khi thanh tra quân đội xong, trở về, ngày nào cũng gặp Sarah, Rodolphe đâm ra phải lòng nàng. Chẳng mấy chốc, Sarah thú nhận rằng mình cũng có tình cảm với chàng! Dù nàng đã tính ước rằng họ sẽ vì yêu nhau mà phải chịu nhiều nỗi đắng cay. Họ sẽ chẳng bao giờ được sung sướng, giữa họ là cả một khoảng cách khá xa. Vì thế, nàng khẩn khoản chàng giữ gìn thật kín đáo kẻo Đại công tước nghi ngờ, lúc đó sẽ khó lay chuyển được Người, Người sẽ tước đi niềm hạnh phúc độc nhất là hàng ngày họ được trông thấy mặt nhau.
Rodolphe hứa sẽ hết sức ý tứ giấu kín mối tình. Cô gái xứ Écosse thì vốn quá nhiều ham muốn và tự tin nên cũng tránh để lộ hình tích di lụy đến mình giữa chốn triều đình. Ông hoàng trẻ cũng thấy sự cần thiết phải che giấu, theo gương khôn ngoan thận trọng của người yêu. Mối tình thầm kín giữ được vẻ hoàn hảo trong một thời gian. Khi hai anh em thấy Rodolphe mê Sarah đến phát điên phát cuồng, ngày một sâu nặng, khó còn nén được lâu hơn và không khéo sẽ làm lộ ra, sẽ hỏng hết mọi chuyện thì họ bàn nhau đánh đòn quyết định.
Biết lão thầy tu, do tính cách của lão, sẽ không ngăn trở, vả chăng như thế cũng hợp đạo lý thôi, Tom chủ động ngỏ ý bàn với lão làm thế nào để Rodolphe và Sarah thành vợ thành chồng cho bằng được, nếu không thì, gã nói không còn úp mở gì nữa, anh em gã sẽ rời Gerolstein ngay lập tức. Sarah yêu Rodolphe nhưng thà chết còn hơn ô nhục, nàng chỉ có thể là hoàng phi của Điện hạ mà thôi!
Những tham vọng ấy khiến lão thầy tu sững sờ, lão chưa bao giờ dám nhìn nhận là Sarah có những khát vọng táo bạo đến thế! Một cuộc hôn nhân đầy rẫy những khó khăn trở ngại đủ loại như vậy theo lão khó mà thành được. Lão bảo Tom không úp mở những lý do khiến Đại công tước không tài nào ưng thuận một cuộc hôn nhân như thế. Tom thừa nhận là đúng và vấn đề quan trọng là, gã đề nghị một giải pháp trung dung có thể dung hòa được đủ mọi bề.
Đó là một đám cưới bí mật nhưng vẫn đúng thủ tục và chỉ khi nào Đại công tước qua đời mới công bố.
Sarah vốn con nhà dòng dõi quý tộc lâu đời. Một cuộc hôn nhân như vậy không thiếu gì tiền lệ. Tom giao ước với thầy tu, và qua lão, với ông hoàng, tám ngày là thời hạn tối đa để đưa ra quyết định. Em gã sẽ không chịu đựng thêm một ngày nào nữa nếu cứ phải lo lắng quá đáng cho tình thế bấp bênh mãi thế này; thà phải cắt đứt với Rodolphe, nàng cũng đành chịu đau khổ mà quyết định dứt khoát ngay cho sớm.
Để cho cuộc khởi hành đột xuất sau này có lý do xác đáng, Tom đánh liều gửi một lá thư cho một người bạn ở London để người này lại gửi đến Gerolstein từ thành phố thủ đô Anh quốc một lá thư khác; lá thư ấy sẽ cung cấp những lý do cấp bách buộc Tom và Sarah nhất thiết phải từ biệt vương triều Gerolstein ngay trong một thời gian nào đó.
Chẳng gì thì lần này lão thầy tu cũng lại giở ra cái thói ghét đời cố hữu mà đoán được sự thật.
Lúc nào lão cũng dụng công tìm ra ẩn ý trong mọi tình cảm, dù là chính đáng thật, đến khi biết rằng Sarah muốn hợp thức hóa mối tình của mình bằng một cuộc hôn nhân, thì lão biết ngay rằng đó nào phải là biểu hiện đạo lý mà là của tham vọng; may ra thì lão có thể tin rằng cô nàng hoàn toàn vô tư nếu nàng dám hy sinh danh tiết cho Rodolphe; cũng như lão chắc rằng nàng dám như thế lắm với giả thiết là nàng chỉ nhằm mục đích trở thành tình nhân của học trò lão mà thôi. Theo những nguyên lý của lão thì còn chần chừ đòi hỏi, đem nghĩa vụ ra mà nêu, thì đâu phải tình yêu; lão cười khẩy mà bảo: đã nói là yêu mà còn lo trời lo đất lo đủ mọi chuyện thì đó là tình yêu nhu nhược, yếu hèn, nhạt nhẽo.
Chắc chắn không thể nào lầm lẫn về những ý đồ của Sarah, lão thầy tu thực sự lúng túng trước tình thế. Dù sao thì nguyện vọng mà Tom thay mặt cô em nói ra cũng đáng tôn trọng hơn cả. Gã muốn gì nào? Hoặc một cuộc chia tay, hoặc là một cuộc hôn nhân hợp thức! Mặc dù xưa nay vốn vô liêm sỉ, lão cũng không dám tỏ ra ngạc nhiên ra mặt trước Tom về những nguyên nhân đúng đắn, khiến Tom phải cư xử như vậy và lão cũng lại không dám để cho hai anh em nhà này khéo bẫy ông hoàng vào một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối.
Lão thầy tu phải lựa chọn giữa ba điều:
1. Tâu lên Đại công tước biết về âm mưu cuộc hôn nhân ấy.
2. Tiết lộ cho Rodolphe biết về những thủ đoạn của Tom và Sarah.
3. Giúp sức cho cuộc hôn nhân ấy thành.
Nhưng báo cho Đại công tước rõ mọi việc thì tự mình chuốc lấy sự xa lánh mãi mãi của thế tử kế nghiệp.
Làm cho Rodolphe thấy rõ những ý đồ vụ lợi của Sarah, thì lại tự dấn mình đến chỗ mất hết cảm tình của chàng như xưa nay vẫn thế: khi đang yêu mà lại được nghe người khác gièm pha người mình yêu thì chịu sao nổi! Đó là một đòn đau ghê gớm; đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh hoặc là đánh thẳng vào trái tim của ông hoàng, chứ còn gì nữa…
Mách bảo cho ông hoàng biết rằng người ta chỉ muốn kết hôn với địa vị tôn quý của ông đấy thôi! Và, lạ lùng chưa kìa! Một lão thầy tu mà lại đi chê trách phẩm chất, đạo đức của một người con gái muốn giữ lòng trinh bạch và chỉ có thừa nhận cho chồng mình những đặc quyền chính đáng của người mình yêu!
Ngược lại, vun vào cho cuộc hôn nhân ấy thì lão sẽ được thân cận hơn nữa với thế tử và thế tử phi do nàng buộc phải ơn huệ sâu xa hay ít nhất cũng do liên đới trong một hành vi nguy hiểm.
Suy nghĩ chán chê, lão bèn quyết định giúp Sarah, tuy nhiên với đôi chút hạn chế mà chúng tôi sẽ nói đến sau này.
Niềm si mê của Rodolphe đã đến lúc tột cùng, chàng hết sức bực bội vì bị câu thúc và cũng vì sức quyến rũ cực kỳ khéo léo của Sarah, nàng dường như lại còn đau khổ hơn chàng nhiều vì những trở ngại không thể vượt qua do danh dự và nghĩa vụ đặt ra trước hạnh phúc lớn lao của họ; chỉ thêm vài ngày nữa thôi, ông hoàng trẻ sẽ chẳng còn giấu ai được nữa!
Nghĩ mà xem! Đấy là mối tình đầu, đã thắm nồng mà lại ngây thơ, đã tin cậy mà còn say đắm, để khêu gợi mối tình ấy, Sarah đã giở vô vàn mánh khóe quỷ quái tinh ma của tài đỏm dáng tinh vi nhất. Không! Chẳng bao giờ những niềm xúc động trong trắng của một chàng trai chân thành, giàu tưởng tượng và nồng hậu lại bị kích động lâu dài và khôn khéo đến như thế, chưa bao giờ lại thấy một người phụ nữ có sức quyến rũ ghê gớm như Sarah! Nàng lần lượt hết nhởn nhơ đùa nghịch lại âu sầu ủ rũ; lúc thì hồn nhiên trong trắng, lúc lại mê mẩn đắm say; có lúc e thẹn giữ gìn nhưng có khi lẳng lơ khiêu khích: đôi mắt to và đen ấy, mơ màng và rực lửa yêu đương hun cháy trong tâm hồn rạo rực của Rodolphe ngọn lửa tình yêu không tài nào dập tắt.
Khi lão thầy tu khuyên chàng, hoặc đừng bao giờ gặp lại cô gái làm say đắm lòng người ấy nữa, hoặc là chiếm lấy nàng bằng một cuộc hôn nhân bí mật thì Rodolphe ôm chầm lấy lão, rối rít gọi lão là ân nhân, là bạn, là cha! Nhà thờ và cha cố mà có sẵn ở đó lúc ấy thì hẳn là ông hoàng đã làm lễ cưới ngay tức khắc.
Vì thế, lão thầy tu muốn tự mình đảm nhận hết mọi việc.
Lão tìm được một ông mục sư, những người làm chứng và hôn lễ với mọi thể thức, do Tom trông coi, theo dõi cẩn thận; đã được bí mật tổ chức trong khi Đại công tước vắng nhà một thời gian để đi dự Đại hội nghị Germain. Những lời tiên đoán của bà già miền Thượng xứ Écosse đã trở thành hiện thực. Sarah lấy chồng và thừa kế ngai vàng.
Suốt ba tháng đầu khi cưới vợ, Rodolphe là người sung sướng nhất trên đời; đến lúc mà lý trí bắt đầu kế tiếp cho dục vọng, chàng mới tỉnh táo ngẫm nghĩ về địa vị của mình hiện nay. Chàng không ân hận là đã tự ràng buộc mình lại với Sarah bằng một dây liên hệ không thể nào tan vỡ. Chàng cũng không luyến tiếc từ bỏ cuộc sống tình tứ, khoái lạc, ủy mị đã thiết tha dự tính và mong ước cho sau này, mà còn lại bàn với Sarah về những dự án tốt đẹp nhất trần gian cho triều đại của họ trong tương lai.
Trong khi những giả thiết còn xa lắc xa lơ ấy, vai trò tể tướng của lão thầy tu thầm mong ước, chẳng còn quan trọng như xưa; Sarah giành cho mình chức năng hành pháp; vốn tính hống hách xưa nay, nàng khao khát quyền hành, thống trị, nàng đã hy vọng sẽ trị vì thay Rodolphe nữa kia!
Một sự kiện mà Sarah nôn nóng trông chờ đã khiến sự yên lặng thanh bình ấy trở thành dông bão:
Nàng có thai.
Thế là ở người phụ nữ ấy lại xuất hiện những yêu sách mới mẻ khác và đáng e ngại cho Rodolphe, nàng òa lên khóc sướt mướt, dòng lệ giả dối chan hòa mà tuyên bố rằng lúc này nàng không còn chịu nổi sự câu thúc nữa, thai nghén càng khiến nàng thêm khó chịu hơn.
Trong thời phút cực đoan ấy, nàng kiên quyết đòi Rodolphe phải thú nhận mọi sự với Đại công tước; Người cũng như Thái phi càng ngày càng mến Sarah; nàng khẳng định thế. Tất nhiên, thoạt đầu Người sẽ nổi cơn thịnh nộ; nhưng Người vốn thiết tha yêu mến Rodolphe, mà Người lại cũng ưa nàng; nên cơn sấm sét của bậc làm cha sẽ êm dần và rốt cuộc thì nàng cũng sẽ giành được tại triều Gerolstein địa vị xứng đáng với mình, nếu có thể nói được như thế, và còn hơn thế nữa kia, vì nàng còn sắp sinh hậu duệ cho thế tử kế vị.
Tham vọng ấy khiến Rodolphe phát hoảng, chàng biết là phụ vương rất yêu chàng nhưng chàng lại cũng thừa biết rằng Đại công tước coi tính nguyên tắc về nghĩa vụ đối với các bậc vương công là bất di bất dịch.
Trước những ý kiến bắt bẻ ấy, Sarah lạnh lùng trả lời:
– Tôi là vợ của chàng trước Chúa và trước tất thảy mọi người. Chẳng bao lâu nữa tôi không còn giấu nổi ai được là tôi đã mang thai, tôi không muốn xấu hổ vì một hoàn cảnh mà lẽ ra tôi phải tự hào mới đúng, có thể dõng dạc mà tự hào nữa là đằng khác!
Do sắp sửa được làm cha nên Rodolphe càng yêu Sarah bội phần. Mắc kẹt giữa ý muốn chấp nhận nguyện vọng của nàng và nỗi e sợ cơn lôi đình của phụ vương, chàng thấy tâm can như bị vò xé. Tất nhiên là Tom vào hùa với em gái.
Gã bảo với ông em rể cao quý:
– Không thể hủy bỏ cuộc hôn nhân được. Đại công tước có thể buộc vợ chồng ngài rời khỏi vương triều. Nhưng chỉ thế thôi! Huống hồ Đức ông lại rất yêu quý ngài để có thể quyết định một biện pháp nặng nề như vậy; đã không ngăn chặn được nữa, thà chịu đựng còn hơn!
Lập luận như vậy, kể ra cũng đúng, nhưng cũng không khiến Rodolphe hết lo âu. Giữa lúc đó, Đại công tước phái Tom đi tham quan các trại nuôi ngựa ở nước Áo. Chuyến công cán ấy, không thể chối từ, sẽ chiếm mất khoảng nửa tháng là cùng; gã miễn cưỡng đi, tuy vẫn áy náy bởi lúc này có tầm quan trọng quyết định đối với cô em mình.
Sarah vừa buồn vì phải xa anh nhưng đồng thời lại cũng mừng, buồn vì thiếu anh ở bên giúp đỡ ý kiến lúc này nhưng cũng vì trong trường hợp mà mọi việc bị tiết lộ thì anh nàng cũng sẽ tránh được cơn thịnh nộ của Đại công tước.
Sarah có trách nhiệm phải báo cho Tom biết rõ mỗi ngày diễn biến công việc chung của họ. Để có thể trao đổi tin tức an toàn và kín đáo hơn, họ đã thỏa thuận quy ước với nhau một mật mã riêng.
Chỉ nội một sự đề phòng như thế cũng đủ tố rằng Sarah có nhiều vấn đề khác nữa cần bàn với người anh, ngoài chuyện tình duyên với Rodolphe. Thực vậy, người phụ nữ ích kỷ, lạnh lùng, tham lam này chưa bao giờ để cho trái tim lạnh giá của mình ấm lên chút nào trước ngọn lửa tình nồng cháy mà tự mình đã gây nên.
Sắp được làm mẹ, đối với nàng chỉ là một phương tiện thao túng hơn nữa đối với Rodolphe, nên con người có trái tim sắt đá ấy không hề mảy may động tâm. Trẻ trung, yêu say đắm nhưng kém kinh nghiệm việc đời, chưa thực hết tuổi thiếu niên, thế tử bị nàng mê hoặc quyến rũ một cách nham hiểm vào trong một hoàn cảnh khó gỡ, chẳng hề được nàng thiết tha quan tâm chút nào! Khi tâm sự với Tom, nàng thường khinh thị, cay đắng mà phàn nàn là anh chàng choai choai ấy vẫn còn đang run sợ trước một ông bố nhân từ nhất hạng trong hàng ngũ các Công tước nước Đức, gớm, ông này sao lại sống dai đến thế!
Tóm lại, sự trao đổi thư tín giữa ông anh và cô em đã tỏ rõ tính ích kỷ vụ lợi, những tính toán tham lam, sự nôn nóng chết người của họ và vạch trần âm mưu đen tối được hoàn thành bằng cuộc hôn nhân với Rodolphe.
Sau khi Tom ra đi được ít hôm, Sarah có mặt ở cung tiếp tân của bà Thái phi; nhiều bà mệnh phụ lộ vẻ ngạc nhiên khi ngắm nàng và thì thào với người bên cạnh.
Bà Thái phi mặc dù tuổi đã chín mươi, vẫn còn thính tai tinh mắt, những cử chỉ kín đáo ấy không thoát khỏi được mắt bà cụ, bà ra hiệu cho một trong các bà tùy nữ lại gần hỏi và được biết rằng người ta thấy tiểu thư Sarah Seyton de Halsbury kém thanh mảnh, không còn dong dỏng như mọi khi.
Bà Thái phi già vốn yêu mến cô gái mà bà vẫn che chở, bà sẵn sàng đảm bảo trước Chúa về tiết hạnh của Sarah. Phẫn nộ trước những nhận xét độc địa, bà nhún vai nói thật to từ một đầu cung điện, nơi bà đang đứng:
– Này, tiểu thư Sarah thân mến, ta bảo!
Như vậy Sarah phải đi qua vòng người để đến gần bà Thái phi. Vốn từ ái, khoan dung, bà muốn rằng chỉ cần Sarah đi lách qua đám đông cũng đủ khiến những người vu khống phải bẽ mặt và dương dương cho họ biết là thân hình của cô gái được bà che chở vẫn không kém vẻ yêu kiều thanh tú đi chút nào.
Than ôi! Kẻ thù nham hiểm nhất cũng khó tìm ra được cách nào hơn bà Thái phi cực kỳ phúc hậu này đã nghĩ ra để bảo vệ cho cô gái.
Cô tiểu thư đi đến chỗ bà cụ. Phải có sẵn lòng tôn kính bà Thái phi, các bà mệnh phụ mới có thể nhịn thì thào vì kinh ngạc và phẫn nộ khi nàng đi qua vòng người xúm kín.
Những người kém tỉnh táo nhất cũng nhận thấy những gì mà Sarah không còn muốn giấu lâu hơn, vì chuyện bào thai đang còn có thể giấu được; nhưng người phụ nữ tham lam ấy đã muốn sắp đặt tình huống này để buộc Rodolphe phải công bố cuộc hôn nhân của chàng.
Tuy nhiên Đại thái phi vẫn chưa chịu tin vào sự thật hiển nhiên, bà nói khẽ với Sarah:
– Con thân yêu ạ, hôm nay con ăn mặc mới xấu làm sao! Eo lưng con vốn xưa chỉ bằng chét tay, vậy mà hôm nay không còn ai nhận ra con được nữa!
…
Sau đây chúng tôi xin kể tiếp hầu quý vị những hậu quả của sự phát hiện trên đây; chúng dẫn đến nhiều sự kiện lớn lao đáng sợ khác. Nhưng xin tiết lộ ngay từ bây giờ điều mà quý vị độc giả đã hiển nhiên đoán ra được: Cô bé Sơn Ca, còn gọi là Marie, chính là kết quả của cuộc hôn nhân không tốt đẹp gì này; tóm lại, cô là con gái của Rodolphe và Sarah, nhưng hai người đều cứ tưởng là con của họ đã chết rồi.
…
Người ta cũng không quên là Rodolphe sau khi đi thăm ngôi nhà ở phố chợ Temple về nhà, ngay đêm hôm ấy phải đến dự cuộc khiêu vũ do Đại sứ phu nhân de +++ tổ chức.
Chính trong đêm dạ hội ấy, chúng ta còn theo dõi đương kim Đại công tước xứ Gerolstein, Gustave Rodolphe, đi ngao du Pháp quốc với tên Bá tước Duren.