← Quay lại trang sách

Chương 18 NÀNG ĐẾN CHẬM QUÁ ĐẤY, HỠI THIÊN THẦN CỦA ANH

Đến dự dạ hội để làm tròn bổn phận tôn trọng tập tục, Rodolphe cũng muốn nhân thể cố gắng tìm hiểu thêm xem là những lo ngại của ông quanh vấn đề Hầu tước phu nhân d’Harville liệu có căn cứ hay không, rằng nàng có thực sự là nhân vật nữ chính trong câu chuyện của bà Pipelet hay không.

Rời ngôi vườn nhà kính cùng Bá tước phu nhân de +++, Rodolphe đi qua nhiều phòng khách, hy vọng sẽ gặp d’Harville một mình, ông quay lại khu nhà kính, dừng một lát ở chân cầu thang vừa đúng lúc được mục kích cảnh tượng xảy ra nhanh chóng giữa phu nhân d’Harville và Charles Robert sau trò đùa đáng ghét của ông de Lucenay. Ông bắt gặp sự trao đổi bằng mắt nhiều tình ý giữa hai người. Một linh cảm bí ẩn báo cho ông biết: chàng trai cao lớn và đẹp đẽ ấy đúng là gã “chỉ huy”. Muốn nắm chắc sự việc, ông quay trở vào hành lang.

Rodolphe tìm gặp ông Murph.

– Ông có nhận ra gã trai tóc hoe vàng kia không, giữa nhóm ấy, chỗ kia kìa!

– Gã cao lớn trông có vẻ tự mãn ấy à? Thưa Đức ông, có ạ.

– Ông cố gắng đến sát gã, làm sao nói thật khẽ chỉ mình gã nghe thấy thôi, câu này nhé: “Nàng đến chậm quá đấy, hỡi thiên thần của anh!”

Nhà quý tộc sửng sốt nhìn Rodolphe.

– Thưa Đức ông, nghiêm túc đấy chứ ạ.

– Nghiêm túc đấy! Nếu nghe thấy mà gã quay ngoắt lại thì ông cứ giữ vẻ bình tĩnh đáng khâm phục xưa nay để gã không biết là ai nói nữa.

– Tôi thật chẳng hiểu gì cả, thưa Đức ông, nhưng tôi xin tuân theo lời ngài dặn.

Trước khi bản nhạc valse chấm dứt, Murph đáng kính đã lần tới được sau lưng Charles Robert.

Rodolphe đứng ở một vị trí thuận lợi hoàn toàn để quan sát cuộc thử nghiệm; ông đưa mắt theo dõi Murph từng li từng tí. Chỉ sau một giây, Charles Robert bỗng đột nhiên sửng sốt quay lại.

Ông quý tộc vẫn tỉnh như không. Chắc hẳn người đàn ông cao to, hói đầu, nét mặt oai vệ và nghiêm nghị này là người cuối cùng mà gã “chỉ huy” dám ngờ là nhân vật đã nói ra cái câu khiến gã nhớ lại chuyện bé cái nhầm thực khó chịu do bà Pipelet gây ra và là nhân vật nữ chính.

Bản nhạc valse chấm dứt, Murph quay lại chỗ Rodolphe:

– Vậy là thưa Đức ông, gã trai ấy quay phắt lại như thể bị cắn ấy! Câu nói có phép lạ hay sao ạ?

– Có phép lạ đấy, ông bạn già Murph ạ! Câu nói ấy đã báo cho tôi những gì tôi cần biết đấy!

Rodolphe chỉ còn biết thương hại phu nhân d’Harville vì nàng đã phạm sai lầm lớn, sai lầm càng nguy hại hơn vì ông mơ hồ cảm thấy rằng Sarah hoặc là đồng mưu hoặc là bạn tâm tình. Phát hiện ra việc này khiến Rodolphe cảm thấy đau lòng, ông không còn hồ nghi gì nữa về những nguyên nhân thống khổ của ông d’Harville mà ông yêu mến, chắc chắn lòng ghen tuông đã gây ra tất cả; bà Hầu tước với nhiều đức tính tốt đẹp trời phú lại trao thân cho một kẻ không xứng đáng chút nào. Nắm được một bí ẩn do tình cờ, nhưng bất lực, không thể làm gì hơn để phu nhân d’Harville biết rõ ngọn ngành, vả chăng nàng cũng không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của dục vọng mù quáng, Rodolphe thấy mình đành phải chịu làm người chứng kiến dửng dưng trước sự sa ngã của nàng.

Ông de Graün đến thức tỉnh Rodolphe giữa lúc trầm tư:

– Nếu Đức ông thuận cho tôi được trao đổi với ngài một lát trong phòng khách đằng kia, hiện không có ai ở đấy, tôi sẽ vinh dự được báo cáo với ngài về những điều ngài muốn biết và đã ra lệnh cho tôi đi và dò hỏi bằng được.

Rodolphe đi theo ông de Graün.

Ông Nam tước bắt đầu báo cáo:

– Công tước phu nhân duy nhất có tên họ khớp với những chữ đầu N và L là Công tước phu nhân de Lucenay vốn có nhũ danh là de Noirmont, tối nay bà ta không ở đây.

– Tôi vừa gặp ông de Lucenay, cách đây năm tháng ông này đã đi du lịch ở phương Đông, lẽ ra thì chuyến ngao du này kéo dài đến một năm kia đấy, ông ta bất ngờ quay về, mới được hai, ba ngày nay.

Ta nhớ lại rằng trong khi thăm ngôi nhà ở phố Temple, Rodolphe đã tìm thấy ở ngay bậc thềm thang gác, trước cửa buồng lão lang băm César Bradamanti một chiếc khăn mùi soa đẫm nước mắt, viền ren rất đẹp, góc thêu hai mẫu tự N và L dưới một cái mũ miện Công tước. Theo lệnh của ông, nhưng không biết hết tình tiết, ông de Graün đã đi hỏi thăm tên họ các Công tước phu nhân hiện đang ở Paris và ông đã nhận được những thông tin vừa báo cáo.

Rodolphe hiểu hết mọi chuyện.

Ông chẳng thấy lý do gì mà quan tâm đến de Lucenay phu nhân, nhưng ông không thể tự ngăn mình rung động khi nghĩ rằng nếu bà này thực sự đã đến nhà lão lang băm thì kẻ khốn nạn ấy, chẳng ai khác ngoài lão Polidori sẽ nắm được tên tuổi bà ta, đã cho thằng nhóc Tập Tễnh rình theo và sẽ lợi dụng điều bí mật ghê gớm để buộc bà này phải phụ thuộc vào lão.

– Sự tình cờ đôi lúc cũng thực là kỳ diệu, thưa Đức ông. – Ông de Graün nói tiếp.

– Như thế là làm sao?

– Ngay lúc ông de Grangeneuve vừa nói cho tôi biết về gia đình Công tước de Lucenay, và thêm thắt láu lỉnh là sự trở về bất ngờ của ông này làm phật ý bà vợ rất nhiều cùng một chàng trai trẻ đẹp, thanh lịch đệ nhất ở Paris, Tử tước de Saint-Remy. Thì ngài Bá tước đại sứ liền hỏi tôi xem liệu tôi có thể xin Đức ông cho phép ông Tử tước ấy, hiện đang có mặt tại đây đến diện kiến, Tử tước mới sung vào đoàn đại diện ở Gerolstein; ông ta sẽ lấy làm may mắn được vào chầu Đức ông lúc này.

Rodolphe không giấu được một cử chỉ sốt ruột:

– Đây là một việc làm tôi vô cùng khó chịu, nhưng tôi cũng không thể khước từ được! Ông hãy báo cáo cho Bá tước de +++ rằng “Hãy đưa ông de Saint-Remy đến đây.”

Dù rằng trong khi bực bội, Rodolphe đã quá thạo nghề quân vương nên không tỏ ra thiếu nhã nhặn lúc này. Vả chăng nghe đồn ông de Saint-Remy là tình nhân của bà de Lucenay nên ông cũng nảy ra sự hiếu kỳ muốn biết mặt.

Tử tước de Saint-Remy do Bá tước de +++ hướng dẫn tiến vào:

de Saint-Remy là một chàng trai trẻ đẹp, khoảng hai mươi lăm tuổi, mảnh khảnh, dong dỏng cao, tư thế cốt cách diện mạo vào loại duyên dáng nhất, với nước da sẫm nhưng mịn màng, sáng sủa màu hổ phách dễ dàng nhận thấy trên các bức tranh của Murillo*, tóc mun bóng nhẫy rẽ ngôi trái, phía trên bên trán thì tròn, quanh mặt lại xoăn và gần như che kín dái tai nhợt nhạt, lòng con ngươi đen láy nổi bật trên nhãn cầu, thay vì màu trắng thì lại ánh lên sắc xà cừ pha màu xanh da trời nhạt khiến cái nhìn của anh ta có vẻ thật quyến rũ như người Ấn Độ. Do tính thất thường của tự nhiên mà bộ ria rậm rì, mềm mại tương phản với cái cằm và hai má nhẵn nhụi, đầy đặn như má con gái; do muốn đỏm dáng, anh ta thắt cà vạt satin đen, rất thấp, để lộ cái cổ thanh nhã, đáng đem so với pho tượng chàng trai thổi sáo cổ xưa.

(*)Bartolomé Esteban Murillo (1617-1682): Danh họa người Tây Ban Nha theo trường phái Baroque, ngoài những bức tranh về tôn giáo ông còn nổi tiếng với những bức tranh vẽ chân dung vô cùng sống động về những người phụ nữ, trẻ em trong cuộc sống hàng ngày.

Chỉ mỗi một hạt ngọc trai cài những nếp dài của cà vạt nhưng hạt ngọc thực vô giá vì độ lớn, hình dáng thanh nhã, và ánh ngọc rực rỡ chói lọi mà ngay cả loại ngọc mắt mèo cũng không tỏa ngũ sắc huy hoàng bằng. Trang phục của de Saint-Remy hoàn toàn theo đúng mốt thời thượng, phù hợp tuyệt diệu với món trang sức giản dị và lộng lẫy này.

Người ta không bao giờ quên gương mặt và con người de Saint-Remy chính là vì anh ta vượt ra ngoài khuôn khổ điển hình con người thanh lịch thông thường.

Xe và ngựa thì lại càng xa hoa cực độ. Là một con bạc lớn và sang trọng, sổ cá ngựa của anh ta mỗi năm thường ghi tới con số hai, ba nghìn louis vàng. Người ta đánh giá ngôi nhà của anh ta ở phố Chaillot là kiểu mẫu xa hoa và thanh lịch, ở đấy ăn rất sang và sau đó thì đánh bạc như sấm; nhiều lần anh ta thua to nhưng vẫn tỏ thái độ hiếu khách vô tư lự. Tuy nhiên thiên hạ cũng biết chắc chắn là gia tài thừa hưởng đã bị anh ta phá tán từ lâu.

Để giải thích những món tiêu hoang phí, không thể cắt nghĩa nổi, những kẻ đố kỵ và độc ác thường đồn đại chẳng khác gì Sarah, rằng Công tước phu nhân de Lucenay lắm của, nhưng họ nào biết rằng, nếu gạt những giả thiết đê tiện ấy sang một bên thì: Công tước de Lucenay tất nhiên là phải kiểm soát tài sản của phu nhân, mà de Saint-Remy thì mỗi năm phung phí ít nhất là năm vạn écu, tức là hai trăm nghìn franc; một vài người nào đó thì lại chê bọn cho vay kém thận trọng vì de Saint-Remy chẳng còn chút gia tài nào để lại mà thừa hưởng nữa; một số người khác rốt cuộc lại nói là anh này thường quá may mắn ở trường đua ngựa và xì xào xung quanh mấy người luyện ngựa và mấy chú nài ngựa đua bị anh ta mua chuộc để ghìm những con ngựa mà anh ta đã cá cược với số tiền lớn… Nhưng đa số dân thượng lưu thì cũng chẳng mấy ai quan tâm cho lắm đến những phương tiện mà de Saint-Remy phải cầu viện tới để cung phụng cho cuộc sống quá xa hoa.

Anh ta sinh trưởng trong một gia đình thuộc giới thượng lưu gia giáo, vui vẻ, gan dạ, dí dỏm, mến bạn, dễ tính, hay tổ chức những buổi ăn đêm cực sang cho bạn trai độc thân và “cân” đủ mọi trò cá cược người ta thách đố. Hỏi còn thiếu gì nữa nào!

Phụ nữ tôn thờ anh ta, tính không xuể được những thắng lợi đủ vẻ của anh ta, trẻ, đẹp, tình tứ, hào phóng trong tất cả những lần gặp gỡ mà một người đàn ông có thể vo ve với phụ nữ thượng lưu, tóm lại thiên hạ hâm mộ anh ta đến mức mà ngay cả hỏa mù tung ra về nguồn gốc giàu có của anh taquanh suối nguồn Pactolus mà từ đó ông ta đã ngâm mình* cũng mang một vẻ quyến rũ bí ẩn nào đấy, họ thường cười nụ mà nói một cách vô tư: “Có lẽ cái thằng quỷ de Saint-Remy này đã tìm được hòn đá tạo vàng!”

Pactolus là một dòng sông chảy qua tàn tích của thành phố cổ Sardis, từng chứa electrum (hợp kim của vàng và bạc) dùng để đúc tiền xu ở Lydia cổ đại. Theo thần thoại Hy Lạp, vua Midas đã tắm dưới sông để gột sạch vàng nên Pactolus được mệnh danh là dòng sông có vàng.

Biết anh ta đã chạy chọt được một chân tùy viên trong ngoại giao đoàn Pháp quốc bên Công quốc Gerolstein, nhiều người cho rằng, de Saint-Remy muốn làm một cuộc rút lui danh dự.

Bá tước de +++ giới thiệu de Saint-Remy với Rodolphe.

– Thưa đức Điện hạ, tôi rất được vinh dự được trân trọng giới thiệu với Người, Tử tước de Saint-Remy, tùy viên ngoại giao đoàn Gerolstein.

Tử tước kính cẩn cúi chào rất thấp và thưa với Rodolphe:

– Không rõ đức Điện hạ có rủ lòng thứ lỗi cho sự nôn nóng được diện kiến của chúng tôi không, chúng tôi có lẽ quá vội vã muốn được hưởng vinh dự vô giá ấy chăng?

– Thưa ngài, tôi sẽ rất hài lòng được gặp lại ngài ở Gerolstein. Liệu ngài đã sắp đáo nhiệm chưa?

– Thưa, đức Điện hạ hiện còn lưu lại ở Paris nên chúng tôi cũng chưa vội khởi hành.

– Sự yên tĩnh ở các vương triều Đức chúng tôi sẽ khiến ngài phải ngạc nhiên nhiều đấy, ngài vốn đã quen với cuộc sống ở Paris, thưa ngài.

– Chúng tôi xin dám chắc với đức Điện hạ rằng sự khoan dung mà ngài sẽ hạ cố ban cho, và sẽ vẫn gia ân này, đủ khiến cho chúng tôi chẳng bao giờ phải luyến tiếc Paris cả.

– Điều đó sẽ không do tôi mà do ngài quyết định, trong suốt thời gian ngài công tác ở Gerolstein đấy.

Đến đây Rodolphe nghiêng đầu chào, báo hiệu cho de Saint-Remy: Buổi ra mắt như thế đã xong.

Rodolphe hay xem tướng người và dễ bị ảnh hưởng cả những thiện cảm hay ác cảm, hầu như lúc nào cũng đúng.

Sau vài lời ít ỏi trao đổi với de Saint-Remy, không thể tìm được nguyên do nào, nhưng ông thấy bất giác chán ghét anh này – như có một vẻ gì thâm hiểm, xảo quyệt trong khóe mắt nhìn và diện mạo gian hùng ấy.

Chúng ta sẽ gặp lại de Saint-Remy trong những trường hợp rất tương phản với địa vị hiển hách của anh ta khi được giới thiệu với Rodolphe, chúng ta sẽ đánh giá xem những linh cảm của ông hoàng này thật đến thế nào!

Khi buổi giới thiệu ra mắt đã xong, nghĩ đến những cuộc gặp gỡ kỳ quặc mà sự ngẫu nhiên đưa đến, Rodolphe quay xuống khu vườn nhà kính, giờ ăn tối đã điểm, các phòng khách hầu như vắng vẻ, nơi xa nhất và hẻo lánh nhất của nhà kính ở đầu một lùm cây, góc cao hai bức vách, nơi có một bụi chuối khổng lồ xung quanh có dây leo bao bọc che gần hết. Một lối cửa nhỏ sau nhà còn mở rộng, tuy bị che bớt nhờ phên mắt cáo, dẫn tới phòng ăn, do một hành lang không xa mấy.

Rodolphe ngồi ở đấy, nấp dưới tấm bình phong cây lá đó. Ông ngồi một lúc và đang thẫn thờ mơ mộng thì bỗng giật mình khi nghe nhắc đến tên mình bằng một giọng khá quen thuộc.

Sarah ngồi phía bên kia lùm cây che khuất hết Rodolphe, nói bằng tiếng Anh với Tom.

Tom mặc trang phục đen; dù chỉ hơn Sarah vài tuổi, tóc gã đã gần bạc trắng, gương mặt báo hiệu một ý chỉ lạnh lùng, nhưng ngoan cường, bền bỉ, lời nói gọn và quả quyết, cái nhìn ủ rũ, giọng nói ồ ồ. Con người ấy hẳn bị héo hắt vì một nỗi buồn hay là một mối căm hờn sâu sắc.

Rodolphe chăm chú nghe câu chuyện trao đổi sau đây:

– Hầu tước phu nhân cũng đi dự cuộc khiêu vũ ở nhà Nam tước de Graün một lúc, may sao ả lại ra về mà không thể trao đổi được gì với Rodolphe đang cố tìm gặp. Em vẫn luôn luôn e ngại ảnh hưởng của hắn đối với nàng, nên em mất rất nhiều công sức để chống lại, làm mất dần ảnh hưởng ấy từng phân một. Tóm lại, do linh cảm, em biết ả này là một đối thủ mà em luôn đề phòng. Cả bây giờ, cả về sau, ả còn có thể gây cản trở rất nhiều cho những dự kiến của em… Ngày mai đây, kẻ đối thủ ấy sẽ phải thất bại. Nghe này, anh Tom, quan trọng đấy…

– Cô lầm rồi, Rodolphe chẳng bao giờ để ý đến Hầu tước phu nhân cả.

– Bây giờ đã đến lúc em phải giải thích cho anh biết một số điều của vấn đề… nhiều việc đã xảy ra trong lúc anh đi xa, vừa qua… và vì rằng cần phải hành động ngay, sớm hơn em tưởng… Ngay đêm nay, khi ở đây đi ra, cuộc trao đổi này rất là cần thiết đấy… cũng may là chỉ có mỗi chúng ta ở đây thôi!

– Tôi nghe đây, cô cứ nói đi.

– Trước khi gặp Rodolphe, em chắc rằng ả chưa hề yêu ai. Em không rõ vì lẽ nào ả lại rất mực chê chồng và chồng lại rất yêu ả. Có một điều bí ẩn gì đấy em đang ra sức tìm hiểu mà vẫn uổng công vô ích; nhưng sự có mặt của Rodolphe đã gây cho Clémence vô vàn cảm xúc mới mẻ. Em cố bóp nghẹt mối tình chớm nở ấy bằng việc tiết lộ nhiều điều khó chối cãi về hắn. Nhưng lòng khao khát yêu đương đã được nhen nhóm lên ở Hầu tước phu nhân. Gặp Charles Robert ngay ở nhà em, ả đã ngạc nhiên trước vẻ đẹp của gã, ngạc nhiên như khi người ta thấy một bức danh họa ấy. Nhưng không may là gã này đẹp thì có đẹp nhưng xuẩn ngốc thì cũng chẳng kém; để bù lại gã có đôi mắt dễ khiến người ta cảm động. Em tán dương tâm hồn cao quý, tính tình cao thượng của gã. Em biết rõ tấm lòng nhân hậu sẵn có của phu nhân d’Harville, em bịa thêm cho Robert nhiều nỗi bất hạnh khá lý thú, em còn dặn gã lúc nào cũng phải ra dáng sầu não, buồn đến chết người và chỉ mở cuộc tấn công bằng những tiếng thở dài và những lời than vãn, trước hết và chủ yếu là chỉ được nói ít thôi. Gã đã nghe theo. Nhờ có tài hát hò, bộ mặt đẹp đẽ và nhất là bề ngoài có vẻ khổ sở, gã gần như được phu nhân d’Harville yêu và đã lường gạt được lòng khao khát yêu đương của ả, tình cảm ấy chỉ Rodolphe mới thức tỉnh được ả mà thôi. Đấy, như thế anh đã hiểu chưa?

– Được, cô cứ nói tiếp.

– Robert và d’Harville chỉ gặp nhau ở nhà em. Một tuần hai lần, chúng em ba người chơi nhạc vào buổi sáng, con người đẹp ủ dột ấy thở dài, nói một vài lời âu yếm khe khẽ, lén lút đưa vài ba lá thư tỏ tình gì đó. Em còn lo văn chương của gã hơn cả lời gã nói ra cơ; phụ nữ thì bao giờ cũng dễ tha thứ cho những lời tỏ tình nhận được lần đầu tiên; những lời tỏ tình của người mà em nâng đỡ ấy, may quá, không gây nên tác hại nào cả. Điều quan trọng nhất là làm thế nào có được một buổi hò hẹn. Hầu tước phu nhân nặng về nguyên tắc đạo đức hơn là ái tình, hay nói cho đúng, yêu chưa đủ nhiều để quên nguyên tắc đạo đức… Trong trái tim ả, vô hình trung vẫn thường trực kỷ niệm về Rodolphe chăm chú bảo vệ – nếu có thể nói được như thế – và chống lại khuynh hướng yếu ớt đối với Charles Robert… khuynh hưởng giả tạo nhiều hơn là thực, nhưng lại được nuôi dưỡng bằng những nỗi bất hạnh tưởng tượng của Charles Robert, bởi sự phóng đại không ngớt về những điều tốt đẹp của gã tốt mã ấy, cuối cùng thì nàng Clémence bị chinh phục trước vẻ đẹp tuyệt vọng của con người tội nghiệp đã tôn thờ mình và một ngày nào đó đã quyết định nhận một buổi hẹn hò bấy lâu gã mong ước.

– Bà ta đã xem cô như bạn tâm tình à?

– Ả cũng thú nhận với em về lòng quyến luyến đối với Charles Robert, thế thôi! Em cũng chẳng làm gì để biết được nhiều hơn bởi như thế thì cũng phiền, nhưng gã, quá vui sướng vì hạnh phúc hay đúng hơn là vì tự hào, có tiết lộ cho em biết may mắn của mình nhưng không hề cho em biết ngày và nơi hò hẹn.

– Thế sao cô lại biết được?

– Theo lệnh của em, Karl, hôm sau và cả ngày hôm sau nữa, đã rình phục ở nhà Charles Robert từ lúc sáng sớm tinh mơ và đi theo. Ngày thứ hai, vào lúc trưa, gã si tình của chúng ta gọi một cỗ xe đi vào một khu hẻo lánh, đến phố chợ Temple, gã xuống xe vào một ngôi nhà khả nghi, một giờ rưỡi sau lại ra về. Karl đợi khá lâu coi có ai ra sau Charles Robert không nhưng chẳng thấy ai cả. Hầu tước phu nhân đã thất hẹn. Ngày hôm sau, em được gã si tình kể cho biết, vừa bực bội lại cũng vừa thất vọng. Em mới mách nước cho gã là càng phải làm ra vẻ tuyệt vọng gấp bội. Lòng thương hại của Clémence lại bồi hồi thêm nữa. Có một cuộc hò hẹn khác nhưng cũng chẳng thành như lần đầu. Tuy nhiên, lần sau này thì ả đến tận cửa. Anh cũng thấy là ả đã ra sức đấu tranh phải biết, vì sao nào? Vì rằng, em chắc là thế, và cũng vì thế mà em càng ghét ả, trong thâm tâm ả vẫn tôn trọng mà không tự giác những suy tưởng về Rodolphe dường như để tự vệ. Cuối cùng thì tối nay, Hầu tước phu nhân ấy đã hứa với Charles Robert một buổi gặp gỡ vào trưa mai, lần này, thì chẳng phải nghi ngờ gì nữa, ả sẽ đến chỗ hẹn thôi! Ông de Lucenay đã giễu cợt gã trai ấy một cách thô bỉ khiến Hầu tước phu nhân, ngao ngán vì người tình bị làm nhục, đã vì thương hại mà thuận cho điều mà nếu không có chuyện ấy thì chẳng bao giờ ả chấp nhận cả. Lần này hẳn ả sẽ giữ lời hứa cho mà xem.

– Ý bà ta thế nào?

– Người phụ nữ ấy chỉ nặng thương người nồng nhiệt, không nghe tiếng gọi của yêu đương. Charles Robert đâu có phải sinh ra để mà hiểu cho hết sự tế nhị trong tình cảm đã dẫn dắt ả Hầu tước phu nhân bằng lòng tới nơi hò hẹn, cho nên gã sẽ mưu toan lợi dụng dịp này và rồi gã sẽ hoàn toàn thất bại, sẽ không còn ra gì đối với ả, vì ả đã liều dấn thân vào nơi nguy hiểm không phải do sự cám dỗ, do ham muốn nhục dục mà chỉ vì quá thương hại mà thôi! Tóm lại, em tin rằng ả mà có đến đó thì chỉ là để tỏ ra mình quan tâm và dũng cảm nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo và chắc chắn sẽ không lúc nào quên bổn phận làm vợ. Kiểu người như Charles Robert chẳng hiểu được như thế đâu, Hầu tước phu nhân hẳn sẽ ghê tởm gã và khi đã vỡ mộng, ả lại sẽ sa vào ảnh hưởng của những kỷ niệm về Rodolphe vẫn thường ấp ủ tận đáy lòng.

– Vậy thì…

– Vậy thì em muốn khiến ả mất mặt ngay trước mũi Rodolphe. Em tin rằng hắn trước sau rồi cũng đáp lại mối tình của Clémence và phản lại tình bạn thôi! Nhưng hắn sẽ khinh ghét ả ra mặt nếu ả lại phụ chồng không phải với hắn mà với người khác, như thế là một tội khó tha thứ đối với đàn ông. Cuối cùng, lấy cớ là vì tình bạn keo sơn gắn bó với d’Harville, hắn sẽ từ mặt ả vì tội lừa chồng, lừa người bạn chí thân mà hắn yêu mến.

– Vậy là cô sẽ báo cho ông chồng biết?

– Đúng thế, ngay đêm nay thôi, nếu anh không có ý kiến gì khác! Theo như Clémence đã cho em biết, chồng ả đã bắt đầu ngờ vực nhưng còn bán tín bán nghi, chẳng biết ai mà ngờ! Bây giờ đã nửa đêm, chúng ta về thôi, anh sẽ đến quán cà phê đầu tiên trên đường về, anh sẽ viết thư cho Hầu tước d’Harville báo là ngày mai, lúc một giờ trưa, vợ ông sẽ đến ngôi nhà số 17, phố Temple để yêu đương tình tự, ông ta sẽ nổi cơn ghen để đi bắt Clémence tại trận, em thừa đoán sau đó sẽ thế nào!

Nhà quý tộc lạnh nhạt trả lời:

– Hành động ấy ghê tởm lắm.

– Anh Tom ạ, anh quá là câu nệ đấy!

– Lúc này thì tôi sẵn sàng làm theo ý cô, nhưng tôi nói lại lần nữa để cô biết, đó là một hành động ghê tởm!

– Dù sao thì anh cũng đồng ý chứ?

– Cũng được thôi! Đêm nay ông d’Harville sẽ biết hết mọi chuyện và… nhưng mà… hình như có người đằng sau lùm cây ấy. – Tom bỗng ngắt lời và hạ giọng. – Tôi thấy bất an…

Sarah lo sợ:

– Xem sao nào!

Tom đứng dậy, đi vòng quanh lùm cây. Không có một ai.

Rodolphe đã lánh đi qua lối cửa nhỏ sau nhà.

Tom quay trở lại:

– Tôi nhầm, chẳng có ai cả.

– Thế mà em cứ tưởng là…

– Nghe đây Sarah, tôi không tin rằng người đàn bà ấy lại nguy hiểm cho công cuộc của chúng ta sau này đâu! Như cô đã nghĩ ấy, Rodolphe có những nguyên tắc mà hắn không bao giờ dám vi phạm. Đứa con gái ti tiện mà hắn đưa về trang trại cách đây sáu tuần lễ, đứa con gái ấy được hắn chăm sóc chu đáo, được hưởng một nền giáo dục ưu tú, được hắn thăm nhiều lần gây cho tôi một mối lo ngại chính đáng hơn. Ta cũng chẳng biết nó là ai, mặc dù biết nó thuộc vào tầng lớp thấp hèn của xã hội, nhưng nó lại được phú cho một sắc đẹp hiếm có, qua lời đồn đại. Rodolphe cải trang để dẫn nó về làng, quan tâm đến nó ngày càng nhiều, tất cả đều minh chứng là lòng quý mến ấy rất đáng lưu ý, vì thế tôi đã đi trước ý muốn của cô. Muốn gạt sang một bên trở ngại mới này, thiết thực hơn, tôi thấy rằng ta phải hành sự hết sức thận trọng, dò hỏi những người trong trang trại và về những thói quen của đứa con gái. Những chỉ dẫn ấy đã có sẵn đây này! Thời cơ hành động đã đến! Sự may mắn tình cờ đã đưa lại cho tôi con mụ già kinh tởm, mụ đang còn giữ địa chỉ của tôi. Nhưng mối liên hệ của mụ với bọn người thuộc loại cái thằng ăn cắp đã trấn lột chúng ta ở khu Nội Thành, sẽ phục vụ chúng ta đắc lực. Tất cả đều đã được tính toán sẵn, không có dấu tích gì để chống lại chúng ta. Vả chăng nếu qua bề ngoài, con bé quả thực kém sang như ta nghĩ thì nó sẽ chẳng đắn đo gì đâu, giữa những gì ta hứa hẹn với nó và ngay cả với số phận rực rỡ mà nó có thể với đến, vì Rodolphe vẫn cứ hết sức giữ bí mật hành tung. Tóm lại, ngày mai vấn đề sẽ được giải quyết, bằng không thì… ta cứ hãy đợi, xem sao…

– Hai trở ngại ấy mà gạt đi được… anh Tom ạ! Thế là dự định lớn lao của chúng ta…

– Sẽ có nhiều khó khăn đấy, nhưng có thể thành công được.

– Anh sẽ thấy rằng ta sẽ thêm may mắn nếu chúng ta thực hiện dự kiến này vào lúc Rodolphe lúng túng cả về hai mặt, vừa vì chuyện tai tiếng của phu nhân d’Harville, vừa vì con bé mà hắn hết sức quan tâm bị mất tích.

Tom nhìn Sarah sa sầm nét mặt:

– Tôi tin vậy… nhưng nếu hy vọng cuối cùng này lại cũng hỏng nốt nữa… thì tôi thôi, tôi bỏ cuộc đấy nhé.

– Lúc đó sẽ tùy anh thôi!

– Cô đừng vật nài nữa nhé, đã hai lần rồi đấy! Cô làm tôi đành phải gác lại mối thù chưa trả đấy! – Rồi chỉ vào dải băng tang nhiễu kếp đen trên mũ với đôi găng tay đen, Tom nhếch mép cười thê thảm. – Tôi ấy, tôi vẫn cứ chờ đấy… và tôi chỉ thôi lúc nào…

Nét mặt Sarah bất giác biểu lộ nỗi sợ hãi, bà ta vội ngắt lời ông anh và tỏ vẻ lo âu:

– Em đã nói là anh sẽ được tự do mà… anh Tom… Vì lúc đó thì lòng tin sâu sắc vốn nâng đỡ em trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, lòng tin ấy đã được minh chứng là ở phía bên kia, trên cả những dự kiến của con người… lòng tin ấy đã rời bỏ em rồi… nhưng cho đến lúc đó, thì sẽ không có một mối nguy hiểm nào, dù bề ngoài tưởng như nhỏ mọn đi nữa, mà em lại không muốn xóa đi bằng mọi giá. Kết quả thường phụ thuộc vào những nguyên nhân nhỏ nhất… Những trở ngại kém phần quan trọng có thể xảy ra trên đường khi em gần đến đích, để tha hồ hành động, em sẽ san bằng tất cả. Phương tiện của em có phần bỉ ổi, thật đấy, cũng được thôi! Có ai gượng nhẹ với em không đã! Em ấy! – Sarah bất giác nói to hẳn. – Yên nào! Người ta đi ăn về đấy! Nếu thấy báo cho ông d’Harville về cuộc hò hẹn ngày mai là cần thiết thì ta làm thôi, khuya rồi đấy.

– Khuya thế này mà lại nhận được tin báo như thế thì càng thấy là quan trọng đây.

Tom và Sarah rời cuộc khiêu vũ do đại sứ phu nhân de +++ tổ chức.