← Quay lại trang sách

Chương 20 MỘT THIÊN THẦN

Phu nhân d’Harville tiến vào nhà.

Vì hiếu kỳ, ông bà Pipelet và bà hàng trai sò đã túm tụm lại ở ngoài buồng trực.

Cầu thang tối đến mức khi ở ngoài vào, người ta không thấy nó ngay; Hầu tước phu nhân bắt buộc phải tìm đến bà Pipelet và hỏi bà ta bằng giọng đã lạc, gần như yếu ớt:

– Ông Charles… thưa bà?

– Ô… ai ạ? – Bà già nhắc lại, giả vờ như không nghe thấy để cho chồng bà ta và bà hàng trai sò có đủ thời gian kịp thấy mặt người phụ nữ tội nghiệp qua tấm mạng che.

– Tôi muốn hỏi ông Charles… thưa bà. – Clémence nhắc lại bằng một giọng run run, cúi gằm mặt xuống để tránh những cặp mắt nhìn nàng soi mói và ngạo mạn.

– À! Ông Charles à! May quá, bà nói khẽ quá, làm tôi không nghe thấy ngay… Vậy thì, phu nhân nhỏ nhắn ơi! Vì bà đã đến tìm ông Charles, dù sao ông ấy cũng trẻ, đẹp trai thật… cứ lên thẳng cánh cửa đằng trước ấy!

Hầu tước phu nhân ngượng nghịu đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

– Này, này, – bà già cười khẩy nói tiếp – hình như hôm nay thực sự là ăn tiền đây! Tung tẩy xả láng muôn năm!

– Nào!!!

Bà hàng trai sò đế thêm:

– Chẳng trách tay chỉ huy mê là phải! “Mèo” của gã xinh thế kia mà!

Phu nhân d’Harville thẹn chín người, sợ đến chết đi được, có lẽ nàng sẽ đi xuống cầu thang ngay lúc đó, quay ra nếu không bắt buộc phải đi qua buồng trực một lượt nữa, nơi bọn người kia vẫn đứng lì ra, nàng cố gắng lần cuối cùng và đến trước thềm gác. Sững sờ mới khiếp chứ, chạm trán ngay với Rodolphe, ông dúi vào tay nàng túi tiền nói hấp tấp:

– Chồng chị biết hết rồi! Đang đi theo đấy!

Vừa lúc đó, nghe thấy giọng nói the thé của bà Pipelet quát to:

– Ông kia! Đi đâu đó?

Rodolphe, rất nhanh, đẩy phắt phu nhân d’Harville lên cầu thang gác hai:

– Anh ấy đấy! Trèo lên gác năm. Chị đến để cứu giúp một gia đình khốn khổ, tên của họ là Morel.

Bà Pipelet quát to và chắn lối ông d’Harville:

– Ông kia, thà ông giẫm lên người tôi còn hơn là trèo lên gác mà không nói là ông đi đâu mới được.

Từ đầu ngõ thấy vợ đang nói gì với người gác cổng, ông ta dừng lại một lát.

– Tôi cùng đi với phu nhân mà… vừa mới đi vào!

– Như thế thì lại khác! Thế thì đi đi!

Nghe thấy ồn ào, Charles Robert hé cánh cửa. Rodolphe đột ngột bước ngay vào trong phòng và tự nhốt mình với gã trong đó, vừa đúng lúc ông d’Harville lên đến thềm cầu thang gác.

Dù ở đây tối quá nhưng cũng sợ bị Hầu tước nhận ra, Rodolphe đã tiện dịp tránh ông này cho chắc chắn.

Lộng lẫy trong chiếc áo choàng bằng vải hoa in cành lá với cái mũ trùm Hy Lạp bằng nhung thêu, Charles Robert sững sờ khi thấy Rodolphe vì đêm hôm trước chưa được gặp ông ở đại sứ quán và ông lúc này lại ăn mặc quá xoàng xĩnh.

– Thế này là thế nào, thưa ông?

– Suỵt, ông im đi cho! – Rodolphe khẽ nói với một giọng kinh hoàng khiến Charles Robert im bặt.

Một tiếng động rất mạnh vang dội trong cầu thang im ắng, dường như có tiếng người ngã lăn xuống đến mấy bậc cũng nên.

Rodolphe buột miệng la lên:

– Thằng khốn giết nàng mất rồi!

Charles Robert tái mặt nói khe khẽ:

– Giết à! Ai kia? Nhưng có cái gì xảy ra ở đây mới được chứ?

Không trả lời, Rodolphe mở hé cửa.

Ông thấy thằng Tập Tễnh vội vã cà nhắc xuống cầu thang, trong tay cầm chiếc túi lụa đỏ ông vừa mới đưa cho phu nhân d’Harville.

Tập Tễnh biến đi ngay.

Người ta nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của phu nhân cùng bước chân nặng trịch của chồng nàng, ông này vẫn đi theo nàng lên tầng gác trên.

Không hiểu tại sao Tập Tễnh lại có được cái túi ấy, nhưng đã hơi yên tâm, Rodolphe nói với ông Robert:

– Đừng có ra khỏi đây, suýt nữa thì ông làm hỏng hết cả!

– Nhưng rốt cuộc thì, thưa ông, – Charles Robert vừa sốt ruột vừa bực bội, càu nhàu – ông có nói cho tôi biết như thế này là nghĩa làm sao không? Ông là ai và ông có quyền gì mà…

– Thưa với ông, như thế là ông d’Harville đã biết mọi chuyện, ông ấy theo vợ đến tận cầu thang phòng này và đang còn đi theo lên mãi các tầng trên kia nữa đấy!

– Ôi! Trời ơi! Trời ơi! – Charles Robert giơ cả hai tay. – Kinh sợ thế… thế phu nhân trèo lên gác trên để làm gì?

– Chẳng can hệ gì đến ông cả. Ông cứ ở trong nhà và đừng có ra đến ngoài trước khi bà gác cổng lên báo cho ông, nghe chưa!

Bỏ mặc Charles Robert vừa sợ, vừa sững sờ, Rodolphe đi xuống buồng trực.

Thấy ông, bà Pipelet hớn hở:

– Vậy là, to chuyện rồi! To chuyện rồi đấy! Có một ông nào đấy theo sát bà phu nhân nhỏ nhắn. Hẳn là đức ông chồng, ông ấy bị mọc sừng: tôi đã đoán ngay được mà! Tôi để cho lên gác, sẽ đâm giết nhau với tay chỉ huy thôi! Sẽ ồn ào cả khu phố lên cho mà xem! Thiên hạ sẽ sắp hàng kéo nhau đến coi như là lần trước đây ở nhà 36 ấy, ở nhà ấy đã xảy ra một “hung thủ”*…

Bà Pipelet nói nhầm, lẽ ra nói “hung án” thì lại nói “hung thủ”.

– Bà Pipelet thân mến ơi! Bà có vui lòng giúp tôi một việc quan trọng không? – Vừa nói Rodolphe vừa dúi vào tay bà ta năm đồng louis. – Khi bà phu nhân nhỏ nhắn ấy đi xuống… bà hãy hỏi xem gia đình nhà Morel đáng thương hại ấy thế nào rồi nói với bà ta rằng bà ta đã làm được một việc thiện rất lớn, cứu giúp họ như bà ta đã hứa khi đến hỏi thăm tình hình của họ lần trước đây.

Bà Pipelet sững sờ nhìn món tiền và Rodolphe:

– Sao… thưa ông… số tiền vàng này… cho tôi ấy à? Và bà phu nhân nhỏ nhắn ấy! Bà ta không đến với tay chỉ huy à?

– Cái ông vừa rồi là chồng bà ấy đấy. Được báo kịp thời, người phụ nữ tội nghiệp ấy đã kịp lên chỗ gia đình Morel ở làm như là đến cứu giúp họ, bà hiểu chứ?

– Có, tôi hiểu… Tất nhiên là tôi phải giúp ông để thắng anh chồng chứ! Việc này tôi làm bay đi… Này ông ơi, cứ như là tôi cả đời chỉ làm những việc như thế! Nào!

Lúc này cái mũ loe chỏm của ông Pipelet bất ngờ nhô lên trong phòng trực tranh tối tranh sáng.

Ông ta nghiêm nghị:

– Bà Anastasie, thế là bà chẳng còn biết kiêng nể gì hết cả! Khác gì lão César Bradamanti nữa! Có những việc mà dù thân mật với nhau đến mấy đi chăng nữa cũng không được máy móc mà làm đấy!

– Này ông lão thân yêu, cả thẹn vừa vừa chứ, mà cũng đừng giương đôi mắt lên như cái lỗ đáo thế kia! Ông thừa biết là tôi đùa kia mà! Có phải ông không biết là trên đời này chẳng có ai dám khoe là… Nói thế là đủ… Nếu tôi làm ơn cho tuổi trẻ ấy, đó là giúp ông thuê nhà mới của chúng ta vốn là người tốt bụng đấy.

Rồi quay lại phía Rodolphe:

– Ông sẽ thấy tôi trổ tài… ông vui lòng đứng ở góc kia kìa, ông nhé, sau rèm cửa ấy! Này, ông vừa nghe họ đang nói…

Rodolphe vội vã đi nấp.

Vợ chồng d’Harville đi xuống, ông Hầu tước đưa tay cho vợ khoác.

Khi họ đến trước cửa buồng trực, thấy nét mặt ông ta tỏ ra sung sướng cực kỳ, vừa tỏ ra ngạc nhiên lại vừa tỏ ra ngường ngượng.

Clémence thì tỏ ra bình tĩnh và nhợt nhạt.

– Thế nào hả bà phu nhân nhỏ nhắn và tốt bụng? – Bà Pipelet từ buồng gác đi ra. – Bà đã gặp được họ rồi chứ ạ? Gia đình Morel đáng thương hại quá ấy mà! Tôi chắc là cảnh ngộ của họ hẳn khiến bà phải đau lòng! Chà! Lạy Chúa tôi! Bà đã làm được một việc phúc đức lắm đấy… Lần trước, tôi chẳng nói với bà là họ đáng thương hết sức khi bà đến đây hỏi thăm họ là gì! Bà cứ yên tâm thôi! Này bà ạ, bà có giúp những người tử tế trung hậu ấy đến mấy thì cũng chẳng đủ đâu! Có phải không hả ông Alfred?

Ông Pipelet xưa nay vốn là người đạo đức và thẳng thắn, bực mình vì phải nhúng tay vào việc chống lại đạo nghĩa vợ chồng ấy chỉ trả lời ừ ào bằng một vài tiếng làu bàu nghe không rõ.

Bà Pipelet nói chữa:

– Ông Alfred bị bệnh co thắt môn vị thành ra nói năng không rõ, khó nghe, nếu không thì ông ấy cũng đã nói như tôi rằng những người khốn khổ ấy sắp ra sức cầu Chúa thiện lành ban phước cho bà, phu nhân đáng kính ạ!

Ông d’Harville nhìn vợ khâm phục và nhắc đi nhắc lại mãi:

– Thật là một thiên thần! Một thiên thần! Ôi, cái trò vu cáo!

Phu nhân d’Harville vốn đã phải chịu đựng một sự tự kiềm chế bản thân quá sức mình từ lúc vào ngôi nhà này đến giờ, cảm thấy mình không còn gắng gượng hơn được nữa:

– Chàng ơi, ta đi thôi!

Ông Hầu tước chỉ nói:

– Ừ, ta đi thôi.

Vừa ra khỏi ngõ, ông ngậm ngùi nói với vợ:

– Clémence, anh rất muốn được tha thứ và thương hại…

Người thiếu phụ thở dài:

– Có ai mà không như thế!

Rodolphe ra khỏi chỗ nấp, hết sức cảm động vì cái cảnh vừa ghê sợ lại vừa buồn cười và thô bạo, kết thúc một tấn bi kịch bí ẩn đã gây nên biết bao là dục vọng khác nhau.

Bà Pipelet hể hả:

– Thế nào ông! Tôi tống cổ được ông chồng mọc sừng ấy đi khéo nhỉ! Chuyến này dễ ông chồng phải nhốt vợ trong lồng kính, ông chồng quý báu ấy mới tội nghiệp làm sao! À mà đồ đạc của ông, ông Rodolphe ơi, chưa thấy ai đem đến cả!

– Tôi sẽ tự liệu được! Bây giờ bà đã có thể lên báo cho tay “chỉ huy” là gã có thể đi ra được rồi!

– Đúng đấy ông ạ… ông thấy không? Rõ là trò hề nhé! Mua pháo mà chẳng được đốtTuồng như gã đã thuê nhà cho vua Phổ… cho đáng kiếp… chỉ có mười hai franc cà khổ một tháng thôi mà!

Rodolphe ra về.

– Này ông Alfred! Bây giờ mới đến lượt tay chỉ huy đây… cười đến chết mất thôi!

Bà lên cầu thang đến phòng Charles Robert giật chuông… cửa mở…

Bà Anastasie xòe ngửa lưng bàn tay lên mái tóc giả, chào theo kiểu nhà binh:

– Thưa ông chỉ huy, tôi đến để phóng thích cho ôngcho ông “ra tù” đây! Ông này, vợ chồng người ta vừa âu yếm khoác tay nhau đi ngay trước mũi ông đấy! Nhưng dù sao thì ông cũng đã thoát nạn rồi! Nhờ có ông Rodolphe đấy! Ơn to với ông đấy!

– Thế ra cái ông người mảnh khảnh, để ria là ông Rodolphe đấy à?

– Ông ấy chứ ai nữa!

– Vậy ông ta là người như thế nào?

– Ông ấy à… – Bà Pipelet ra điệu bực bội. – Ông ấy thừa đáng giá hơn nghìn kẻ khác, gấp bội nữa kia! Thư ký nhà buôn đi chiêu hàng, ở thuê trong căn nhà này, thuê chỉ có mỗi một buồng mà không chi li từng xu tí nào, ông ấy đấy chứ ai! Ông ấy đã trả tôi những sáu franc để lo việc trông nhà cho, và ngay từ đầu… còn hơn thế nữa kia… sáu franc không hề mặc cả!

– Tốt thôi! Tốt thôi! Này chìa khóa đấy!

– Ngày mai có phải đốt lò sưởi nữa không, hả ông chỉ huy?

– Không!

– Thế ngày kia?

– Không! Không!

– Vậy thì ông chỉ huy này! Ông còn nhớ không, tôi chẳng đã nói với ông là không bao giờ ông hòa vốn được đâu, đúng không ạ!

Charles Robert khinh bỉ nhìn bà gác cổng và ra đi, cứ băn khoăn không hiểu làm sao mà một thầy ký nhà buôn đi chiêu hàng như Rodolphe lại có thể biết được cuộc hò hẹn của gã với Hầu tước phu nhân d’Harville.

Vừa ra khỏi ngõ, gã gặp thằng Tập Tễnh đang cà nhắc đi vào:

– Mày đấy à? Thằng mất dạy! – Bà Pipelet nói.

– Mụ Vọ không đến tìm tôi à? – Thằng bé hỏi lại bà gác cổng mà không trả lời.

– Mụ Vọ ấy à? Không thấy! Thằng quỷ xấu như ma lem kia! Tại sao mụ ấy lại phải tìm mày?

– Để dẫn tôi về quê chơi ấy mà! – Tập Tễnh đu đưa ở cánh cửa buồng trực.

– Thế chủ mày thì sao?

– Bố tôi xin ông Bradamanti cho tôi nghỉ ngày hôm nay… để đi về quê… về quê… về quê…

– Thằng con lão Cánh Tay Đỏ vừa ê a hát lầm rầm vừa đánh nhịp vào cửa kính buồng trực.

– Mày có thôi đi không, hả thằng ăn cướp kia! Mày lại sắp làm vỡ kính của tao bây giờ! À, có xe đến đây này!

– Chà! Này, mụ Vọ đến đấy! Đi xe! Sướng quá!

Quả vậy, qua kính cửa xe, trên bức mành đỏ đối diện người ta thấy nổi bật bộ mặt nhìn nghiêng nhẵn nhụi và nhợt nhạt của mụ Vọ.

Mụ ra hiệu, Tập Tễnh chạy đến.

Người đánh xe mở cửa, nó trèo lên. Trong xe không phải chỉ có mụ Vọ, bên góc đối diện còn có Thầy Đồ. Lão mặc áo măng tô cũ cổ lông, mặt lấp một nửa nhờ cái mũ trùm bằng len đen đội sụp xuống tận mắt.

Hai mi mắt đỏ ngầu để lộ ra hai con mắt trắng, không động đậy, không con ngươi, khiến gương mặt chằng chịt những sẹo nhợt nhạt, tím đi vì rét, lại càng dễ sợ hơn.

– Này, thằng nhóc, mày hãy phụ lên mấy cái “bàn cuốc”chân của bố này mà sưởi ấm cho lão! – Mụ Vọ bảo thằng Tập Tễnh ngồi chồm hỗm giữa hai cặp chân của Thầy Đồ và của mụ.

Người đánh xe hỏi:

– Bây giờ ta đi đến “vòm”trại Bouqueval phải không, hả mụ Vọ? Mụ sẽ thấy là tôi cũng “kệ nệ được một cánh buồm”đánh xe như ai!

– Nào, phải nhớ “nung con nghẽo”phóng ngựa đấy nhé! – Thầy Đồ bảo vậy.

– Yên chí. Bác “mất ống nhòm”mù ơi! Nó “vọt chạy đến chỗ lệch quãng đường trũng” cũng cứ được như thường.

– Mày có muốn tao kê cho “một đơn thuốc”lời khuyên không?

– Thế nào?

– Biến đi cho lẹ khi qua mấy thằng “thính mũi”cảnh sát. Chúng nó sẽ nhận được đấy, mày chẳng thường hay lảng vảng rình mò ở cái barie mà!

– Tôi sẽ chú ý. – Tên ấy nói và leo lên chỗ ngồi cầm cương.

Nếu chúng tôi ghi lại ngôn ngữ gớm ghiếc ấy thì đó là để chứng tỏ rằng tên đánh xe được giao việc bất ngờ không định trước là một thằng ăn cướp, xứng đáng đồng lõa với Thầy Đồ.

Cỗ xe rời phố chợ Temple.

Hai giờ sau, lúc này ngày sắp tàn, cũng cỗ xe ấy chở Thầy Đồ, mụ Vọ và Tập Tễnh dừng lại trước một giá thập tự bằng gỗ đánh dấu một nhánh đường trũng, hai bên trồng cây vắng vẻ dẫn đến trại Bouqueval, nơi Marie đang sống dưới sự che chở của bà Georges.