CHƯƠNG 9 BỨC THƯ
Đồng hồ trang trại Bouqueval điểm chín giờ khi bà Georges nhẹ nhàng đi vào phòng Marie.
Vốn ngủ chập chờn nên Marie đã thức dậy ngay tức khắc. Mặt trời mùa đông lóng lánh hắt những tia nắng qua cửa chớp và những ri đô vải in hoa Ba Tư lót vải phin hồng guingan làm ửng hồng căn phòng và làm cho khuôn mặt xanh xao hiền dịu của cô có những màu sắc mà cô không có.
- Này, cháu yêu, - bà Georges vừa nói vừa ngồi xuống giường, hôn lên trán cô và hỏi - cháu có khỏe không?
- Thưa bà, cháu khá hơn rồi ạ… cháu xin cảm ơn bà!
- Sáng nay cháu không bị đánh thức quá sớm đấy chứ?
- Thưa bà, không ạ!
- Càng hay, ông già khốn khổ và con ông ta hôm qua ngủ lại trang trại muốn ra đi từ sáng sớm. Ta sợ tiếng động khi mở cửa có thể làm cháu thức giấc.
- Những con người khốn khổ! Sao họ ra đi sớm thế?
- Ta không biết! Chiều qua, để cháu nghỉ ngơi, ta đã xuống bếp thăm họ. Nhưng cả hai người đều quá mệt nên đã xin phép đi ngủ sớm. Bố Châtelain nói với ta là ông già mù đầu óc dường như không bình thường. Mọi người đều cảm động trước sự chăm sóc tận tình của đứa con đối với bố nó. Nhưng, nói cho ta biết, Marie, cháu hơi sốt phải không? Hôm nay ta không muốn cháu ra ngoài, sợ cháu bị lạnh, cháu không ra khỏi phòng khách nhé!
- Thưa bà, bà tha lỗi cho cháu. Chiều nay cháu phải đến nhà xứ lúc năm giờ. Cha xứ chờ cháu ở đó.
- Như thế là kém thận trọng đấy, ta chắc là cháu đã qua một đêm khó ngủ. Trông mắt cháu phờ phạc thế kia, hẳn là cháu đã không ngủ được.
- Thưa bà, đúng thế ạ… cháu còn có những giấc chiêm bao rất đáng sợ. Cháu gặp lại trong giấc mơ người đàn bà đã hành hạ cháu khi cháu còn nhỏ. Cháu sực tỉnh, sợ quá. Cháu thật xấu hổ vì đã quá yếu đuối!
- Còn ta, điều đó làm ta buồn, vì nó đã làm cháu đau đớn, cháu tội nghiệp của ta! - Bà Georges thiết tha trìu mến nói với Marie đang nước mắt giàn giụa.
Cô gái ngả vào lòng bà mẹ nuôi, gục đầu vào ngực bà.
- Lạy Chúa! Có chuyện gì thế cháu, Marie? Cháu làm ta lo đấy!
- Bà thật tốt với cháu! Thưa bà, cháu tự trách chưa thổ lộ với bà những điều mà cháu đã nói với cha xứ. Sáng mai thế nào cha cũng nói lại với bà, cháu sẽ rất đau khổ nếu phải kể lại với bà.
- Này này, con của ta, hãy nghĩ lại đi, ta dám chắc những điều bí mật mà cháu đã thổ lộ với cha xứ của chúng ta chỉ đáng khen hơn là đáng trách. Cháu đừng khóc thế, ta buồn.
- Cháu xin lỗi bà! Nhưng cháu không hiểu sao đã hai ngày nay, thỉnh thoảng tim cháu lại như muốn vỡ tan… dù cháu không muốn, nước mắt cứ rưng rưng… Cháu có những linh cảm đen tối. Hình như có chuyện gì bất hạnh sẽ đến với cháu.
- Marie, con ơi, ta sẽ quở trách cháu nếu cháu cứ nghĩ đến những chuyện sợ hãi tưởng tượng như thế. Những nỗi buồn thật sự làm cháu phải khổ sở chưa đủ hay sao?
- Bà nói có lý, bà ạ. Cháu đã sai lầm. Cháu sẽ cố gắng vượt qua sự yếu đuối đó. Nếu bà biết, lạy Chúa, cháu đã tự trách mình biết mấy vì đã luôn không vui vẻ, tươi cười, sung sướng… như cháu đáng được như thế. Than ôi! Nỗi buồn của cháu hẳn phải được coi như là đã tỏ ra bạc bẽo đối với bà.
Bà Georges đang an ủi Marie, thì Claudine gõ cửa bước vào.
- Con cần gì vậy, Claudine?
- Thưa bà, Pierre từ Arnouville tới bằng xe của bà Dubreuil, đem theo một bức thư gửi cho bà. Anh ấy nói là có chuyện rất gấp.
Bà Georges đọc to bức thư:
“Bà Georges thân mến, bà có thể giúp tôi rất nhiều, gỡ bí giúp tôi một việc cực kỳ rắc rối, bà hãy đến ngay trang trại, Pierre sẽ đưa bà đi và chở bà về chiều nay ngay sau bữa ăn. Tôi không biết trông cậy vào ai lúc này. Ông nhà tôi đang ở Pontoise để bán len, vậy nên tôi phải cầu cứu đến bà và Marie. Clara sẽ ôm hôn cô ấy và đang sốt ruột chờ em cô ấy…
Hãy gắng đến vào lúc mười một giờ để ăn trưa nhé.
Bạn rất thân của bà.
Bà DUBREUIL”
- Có chuyện gì thế nhỉ? - Bà Georges nói với Marie. - Rất may là tinh thần bức thư tỏ ra không có gì nghiêm trọng.
- Cháu cùng đi với bà chứ, thưa bà? - Marie hỏi.
- Như vậy có lẽ không nên, vì trời lạnh, nhưng chuyện đó sẽ giúp cháu bớt phiền muộn. Mặc thật ấm vào thì quãng đường ngắn đó chỉ làm cháu dễ chịu hơn thôi.
- Nhưng, thưa bà, cha xứ chờ cháu chiều nay vào năm giờ ở nhà tu viện.
- Cháu nói phải, chúng ta sẽ quay về trước năm giờ. Ta hứa với cháu như thế.
- Ôi! Cháu cảm ơn bà. Cháu rất vui được gặp cô Clara.
- Lại còn thế nữa à! - Bà Georges trách yêu. - Cô Clara, liệu cô bé có phải xưng hô với cháu là cô Marie không nhỉ?
- Thưa bà, không… - Marie cúi mặt trả lời - chính bởi vì cháu, cháu …
- Cháu, cháu là đứa trẻ không ngoan, chỉ nghĩ đến làm khổ mình thôi, cháu đã quên lời cháu vừa hứa với ta rồi sao? Mặc quần áo nhanh lên, mặc thật ấm vào, chúng ta sẽ đến Arnouville trước mười một giờ.
Rồi vừa ra khỏi phòng, bà Georges dặn Claudine:
- Bảo Pierre đợi một lát, chúng tôi sẽ chuẩn bị trong vài phút.