← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12 AN ỦI

Ôi! Thưa bà, cháu thật đến xấu hổ và đau lòng làm sao! - Marie nói với mẹ nuôi khi ở một mình với bà trong phòng nhỏ ở trang trại Bouqueval. - Chắc là bà vì cháu mà giận bà Dubreuil. Ôi, những dự cảm của cháu… Chúa đã trừng phạt cháu vì cháu đã lừa dối bà ấy và tiểu thư Clara… Cháu là nguyên nhân của mối bất hòa giữa bà và bà bạn thân của bà…

- Bạn thân của ta… là một người phụ nữ rất tốt, cháu yêu ạ, nhưng là người có đầu óc yếu đuối… Ngoài ra, vì bà ấy vốn nhân hậu, ngày mai bà ấy tất sẽ hối hận, ta tin như thế, hôm nay bà ấy đã quá nóng giận.

- Than ôi! Thưa bà, xin bà đừng nghĩ là vì muốn biện bạch cho bà ấy mà cháu dám đổ lỗi cho bà… Lạy Chúa, nhưng có thể lòng tốt của bà đối với cháu đã làm cho bà kém tỉnh táo… Ở vào địa vị bà Dubreuil, biết bạn của cô con gái yêu của mình… trước kia lại là… như cháu… bà nói đi… liệu người ta có thể trách cứ sự bực bội của một bà mẹ như thế chăng?

Bà Georges không biết trả lời câu hỏi của Marie như thế nào mới phải. Marie lại nói tiếp, bạo dạn hơn:

- Cái cảnh nhục nhã mà cháu phải chịu đựng trước mặt mọi người, chỉ ngày mai thôi, cả địa phương này biết đến! Không phải vì cháu mà cháu sợ, nhưng lúc này thì ai mà biết được thanh danh của cô Clara… sẽ không vì thế mà bị hoen ố… vì cô ấy đã gọi cháu là bạn thân, là chị gái. Lẽ ra, cháu phải theo phản ứng ban đầu… mà cưỡng lại cái thiên hướng thu hút cháu đến với tiểu thư Dubreuil… dù có nguy cơ làm cho tiểu thư phải kinh tởm để mà chối từ lòng quý mến tiểu thư đã ban cho cháu… Nhưng cháu đã quên mất cái khoảng cách giữa tiểu thư và cháu… Bà thấy không, chính vì thế mà cháu bị trừng phạt đấy… Chao ôi! Trừng phạt thật nặng nề… vì có thể cháu sẽ gây nên một sự thiệt thòi không đền bù được cho người thánh nữ đức hạnh và nhân hậu ấy.

- Con của ta ơi! - Bà Georges suy nghĩ một lát rồi nói. - Cháu quá đau đớn tự trách móc mình như thế là không đúng. Quá khứ của cháu là tội lỗi… Đúng, rất tội lỗi… Nhưng chẳng phải chỉ riêng có ăn năn mà cháu đã xứng đáng được cha xứ tôn kính của chúng ta bảo trợ hay sao? Chẳng phải dưới sự che chở của cha xứ và của những người như ta mà cháu đã được giới thiệu với bà Dubreuil? Chẳng phải chỉ những đức tính tốt đẹp của cháu đã tạo nên sự gắn bó tự giác của bà ấy đối với cháu? Có phải chính bà ấy đã yêu cầu cháu gọi Clara là chị em không? Và tóm lại, cũng như ta nói về bà ấy lúc nãy, bởi vì ta không muốn và cũng không cần giấu bà ấy điều gì, ta có thể thế không, vì yên trí là cháu đã biết hối hận, nếu mà nói lộ ra quá khứ thì sẽ làm cho sự phục hồi danh dự của cháu thêm nặng nề hơn… Không thể như thế được! Có thể làm cháu chán nản bằng cách phó mặc cháu cho sự khinh miệt của những kẻ cũng đau khổ, cũng bị ruồng bỏ như cháu trước đây nhưng lại không thể như cháu, có khả năng bẩm sinh biết giữ gìn bí mật về danh dự và phẩm giá. Sự phát hiện của người phụ nữ ấy là đáng tiếc, bi thảm nhưng ta có thể nào vì để tỏ ra tử tế với chị ta mà hy sinh sự yên tĩnh sau này của cháu, cho một tình huống vị tất đã xảy ra sao?

- Chao ôi! Thưa bà, nếu cháu đang ở trong một tư thế mãi mãi dở dang và khốn khổ thì chính là, bởi vì thương yêu cháu mà bà đã che giấu quá khứ của cháu đi và bà mẹ tiểu thư Clara có đủ lý do để khinh bỉ cháu vì cái quá khứ đó, khinh bỉ cháu… như tất cả mọi người từ nay sẽ khinh bỉ cháu, vì cái cảnh diễn ra ở trang trại Arnouville sẽ bị đồn đại khắp nơi, mọi người sẽ biết… Ôi, cháu sẽ chết mất vì xấu hổ… cháu không thể chịu đựng được cái nhìn của bất cứ ai nữa!

- Kể với cả ta sao? Hỡi đứa con tội nghiệp của ta! - Bà Georges nói, nước mắt giàn giụa và dang rộng hai tay ôm lấy Marie. - Tuy nhiên, con sẽ mãi mãi thấy trong tim ta tình thương và sự tận tụy của một người mẹ… Hãy can đảm lên, hỡi Marie! Hãy có ý thức về sự ăn năn của cháu, ở đây cháu có nhiều bạn xung quanh, cái nhà này sẽ là thế giới của cháu… Chúng ta sẽ đương đầu với sự phát giác khiến cháu lo sợ. Cha xứ tốt bụng của chúng ta sẽ tập hợp tất cả mọi người trong trại lâu nay vẫn yêu mến cháu. Người sẽ nói rõ sự thực về quá khứ của cháu… Hãy tin ở ta, con của ta, tiếng nói của cha đầy uy tín đến mức sự phát hiện đó sẽ càng có lợi cho cháu hơn mà thôi!

- Cháu tin ở bà, bà ạ! Và cháu sẽ nhẫn nhục chịu đựng. Hôm qua trong cuộc trao đổi với cha xứ, cha đã cho cháu biết sẽ có sự chuộc tội đau đớn, hình phạt đã bắt đầu, cháu đừng nên ngạc nhiên… Cha xứ còn nói thêm rằng những đau khổ của cháu sẽ có ngày được tính đến… cháu mong như thế… Được bà và cha xứ nâng đỡ trong những thử thách như thế, cháu sẽ không phàn nàn.

- Lát nữa cháu sẽ đi gặp cha xứ, chưa bao giờ mà những lời khuyên của cha lại bổ ích cho cháu như lúc này. Đã bốn giờ rưỡi rồi, cháu hãy chuẩn bị để đi đến nhà cha xứ… Ta sẽ viết cho ông Rodolphe để ông ấy biết sự việc xảy ra ở trang trại Arnouville… Một đặc phái viên sẽ đem thư của ta đi… sau đó ta sẽ đến với cháu ở nhà cha xứ… vì chúng ta rất cần nói chuyện với nhau.

Chỉ một lát sau, Marie ra khỏi trang trại để đến nhà cha xứ qua con đường trũng mà mụ Vọ, lão Thầy Đồ và thằng Tập Tễnh đã hẹn gặp ở đó.