CHƯƠNG 7 MA HIỆN HÌNH
Khi cô thợ trẻ và người bạn trai về tới cổng nhà họ thì bị bà Pipelet đang bối rối và hốt hoảng chạy cuống cuồng suýt nữa xô ngã.
- Ôi trời đất ôi! - Rigolette vội nói. - Bà làm sao thế hở bà Pipelet? Bà định đi đâu mà phải chạy vội đến như thế?
- Cô đấy à, cô Rigolette? - Bà Pipelet la to. - Đúng là Chúa trời run rủi cho tôi được gặp cô! Cứu ông Alfred giúp tôi với, cô ơi!
- Bà bảo sao kia?
- Ông lão tội nghiệp nhà tôi đang chết ngất, thương chúng tôi với! Chạy mua giúp tôi hai xu rượu absinthe ở chỗ quầy rượu, rượu mạnh ấy nhé! Đấy là thuốc cho ông lão khi giở chứng đau môn vị, uống vào có thể đỡ ngay thôi. Cô làm ơn làm phúc, đừng ngại, để tôi còn quay về với ông ấy. Tôi mất hết cả hồn lẫn vía rồi.
Rigolette rời tay Rodolphe chạy ngay đến quầy rượu.
Rodolphe đi theo bà gác cổng về buồng trực.
- Nhưng có chuyện gì xảy ra thế hở bà Pipelet?
- Kính thưa ông, nào tôi có biết! Tôi ra ngoài phố để đến tòa thị chính, nhà thờ và đi đặt cơm thay cho ông Alfred, để ông ấy đỡ phải đi xa một lèo, khi về đến nhà thì… Ô hay, cái gì thế này? Ông lão thân yêu nhà tôi chổng vó lên trời! Này, ông Rodolphe ạ, - bà Anastasie mở cửa buồng, - ông xem, có đủ rứt ruột không nào!
Cảnh tượng mới thiểu não làm sao! Vẫn đội cái mũ loe chỏm, còn sùm sụp hơn mọi ngày, cái mũ giả lông hải ly hẳn đã bị ấn mạnh (cứ nhìn lằn ngang là đủ rõ) lấp cả hai mắt, ông Pipelet đang ngồi phệt dưới sàn, tựa vào chân giường.
Cơn ngất đã qua, ông Alfred bắt đầu cựa quậy nhè nhẹ, hai tay dường như muốn xua đuổi ai hoặc ngăn cản cái gì đó. Sau đó, ông cố gắng đẩy cái lưỡi trai bất ngờ lên phía trên trán.
Bà gác cổng reo lên:
- Ông ấy cựa quậy rồi! Phúc đức quá! Ông ấy bắt đầu tỉnh lại rồi đấy. - Rồi bà cúi xuống hét to vào tai ông: “Ông làm sao thế, hở ông Alfred? Em là Stasie đây! Ông sao rồi? Sắp có rượu absinthe cho ông đó!” - Rồi lấy gọng kim lanh lảnh, cố làm cho hết sức âu yếm, bà nói thêm: “Chúng nó muốn băm vằm, muốn giết ông lão thân yêu đấy mà! Hừ.”
Ông Alfred thở một hơi dài rồi mới rên rẩm nói ra cái tên xúi quẩy: “Cabrion.”
Đồng thời tay ông lại quờ quạo run rẩy như muốn xua đuổi một ảo ảnh đáng sợ.
Bà Pipelet thét to:
- Lại Cabrion! Lại cái thằng họa sĩ ăn mày ấy! Ông Alfred đã mơ thấy thằng này cả đêm, vì thế mà đã đạp tôi mấy cái đau điếng. Cái thằng quỷ đó đúng là cơn ác mộng của ông lão, làm khổ ông lão cả ngày lẫn đêm, quấy đảo cả giấc ngủ người ta! Thưa với ông, cứ như ông Alfred là kẻ có tội mà thằng Cabrion trời tru đất diệt là nỗi hối hận bám lấy chằng chằng!
Rodolphe kín đáo cười tủm, đoán ngay là anh chàng hàng xóm cũ của Rigolette lại vừa mới bày thêm một trò nữa.
- Ông Alfred ơi, nói đi, đừng có như người câm thế, ông làm tôi phát sợ! Nào, tỉnh lại đi! Mà ai bảo ông nghĩ đến cái thằng vô lại ăn mày ấy làm gì? Ông thừa biết là hễ ông nghĩ đến nó, cứ như là ông ăn phải bắp cải. Ông lại tắc môn vị và rồi ngạt thở!
- Cabrion đấy! - Ông Pipelet nhắc lại, cố đẩy cái mũ sụp xuống che lấp mắt lên phía trên và ngơ ngác nhìn xung quanh.
Rigolette vào nhà, tay cầm một ve nhỏ rượu absinthe.
- Cảm ơn cô, cô phúc đức quá. - Bà lão nói rồi bà dỗ ông chồng. - Này, ông lão tợp đi một ngụm, dễ chịu ngay thôi!
Bà áp cái ve nhỏ vào môi ông Pipelet, tìm cách cho ông uống.
Ông Alfred cố vùng vẫy, nhưng nhân lúc ông chưa thật sự hồi sức, bà vợ một tay túm lấy đầu ông rõ chặt, còn tay kia thì ấn cổ chai vào hẳn giữa mồm, buộc ông phải uống hết chỗ rượu absinthe. Sau đó, bà reo lên đắc thắng:
- Xem nào! Qua cầu thoát nạn rồi, ông ơi!
Quả thế, ông lão lấy bàn tay chùi mồm, mở to mắt, đứng dậy và nói với giọng vẫn còn hoảng hốt:
- Các vị có thấy nó không?
- Ai kia?
- Nó cút đi chưa?
- Nhưng mà nó là ai mới được cơ chứ, hở ông Alfred?
- Cabrion chứ còn ai!
- Nó dám liều mạng à? - Bà gác cổng nói.
Ông Pipelet câm như tượng đá, gật đầu hai cái liền hệt như hồn ma báo oán*, nhận là đúng như vậy.
Liên hệ đến chuyện Don Juan bị oan hồn hiện lên như một tượng đá để báo oán.
Rigolette cố hết sức nín cười mà hỏi:
- Thế ông Cabrion đến đây à?
Bà Pipelet quát to:
- Hóa ra là thằng quỷ Cabrion hành hung ông Alfred nhà tôi! Ái chà, giá lúc đó tôi có ở đây, sẵn cái cán chổi này, tôi sẽ phang cho nó một trận nhừ tử. Nhưng mà này, thế nó hành hung ông ra làm sao?
Ông Alfred ra hiệu sắp nói.
Mọi người nín lặng, nghiêm chỉnh lắng nghe nhân vật đội mũ loe chỏm ấy.
Ông run run cảm động nói:
- Bà lão nhà tôi vừa làm theo lời dặn của ông đây, - ông cúi chào Rodolphe - để tôi khỏi phải đi đến tòa thị chính, nhà thờ và đến quán cơm.
- Ông lão nhà tôi bị bóng đè suốt đêm, tôi nghĩ là phải tránh cho ông lão những việc này.
- Hồi đêm, đúng là có mộng bất thường, trên trời mách bảo cho hay, - ông gác cổng xuýt xoa nói - tôi mơ thấy Cabrion. Cabrion sẽ gieo vạ cho tôi trong ngày hôm sau. Thế là mới sáng tinh mơ, bọn chúng đã ghẹo bà lão.
- Ông Alfred, thôi đi mà! Trước mắt mọi người, ông làm tôi phát ngượng. - Bà Pipelet nỉ non làm điệu, chớp chớp hàng mi, cúi đầu e thẹn.
- Tôi cứ tưởng sau khi hai thằng vô lại đểu cáng ấy cút đi rồi là hết cái hạn của ngày hôm nay, thế mà… Trời ơi là trời!
- Ông Alfred này, hãy vững tâm, có gì đâu mà sợ!
- Ờ, mà phải đấy! - Ông Pipelet ra vẻ anh dũng bảo. - Phải anh dũng chứ! Tôi đang ngồi trước bàn làm việc, lặng yên suy nghĩ chọn cách nào để thay được cái mũi ủng cho người ta thì bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa kính buồng trực. Không biết có phải linh cảm không hay là trời mách bảo. Tôi bỗng sợ thót cả tim, ngẩng đầu lên thì qua ô cửa kính tôi thấy… thấy…
Bà Pipelet xoắn xoắn hai bàn tay lại:
- Cabrion!
Ông Pipelet đáp:
- Đúng là Cabrion, cái mặt xấu gớm ghiếc ấy dán vào cửa sổ, mắt trợn tròn như mắt mèo, như mắt cọp thì đúng hơn, nhìn tôi chằm chằm, hệt như trong giấc chiêm bao đêm trước. Tôi muốn kêu mà cứng cả lưỡi, tôi muốn đứng dậy mà người như bị đóng đinh vào ghế, không đứng lên nổi, để rơi cả cái ủng trong tay và, cũng như mọi lần, mỗi khi có những biến cố quan trọng và nguy kịch trong đời tôi, tôi cứ như người chết đứng. Thế rồi chìa khóa xoay từ từ, cửa mở ra, Cabrion tiến vào.
- Hắn vào nhà à? Quân này to gan thật! - Bà Pipelet la to, sợ chẳng kém gì ông chồng trước hành động táo bạo ấy.
- Hắn từ từ vào, đứng ngay giữa cửa một lúc như để đôi mắt dữ tợn dọa tôi, mỗi bước lại dừng, nhìn như thể xuyên qua người tôi vậy. Chẳng nói chẳng rằng, thẳng đuồn đuỗn, lầm lầm lì lì đến khiếp, chẳng khác gì yêu quái hiện hình.
Bà Pipelet kêu lên:
- Gớm, ông làm tôi rợn tóc gáy lên này!
- Tôi cứng đờ cả người, ngồi chết gí trên ghế. Cabrion vẫn chầm chậm tiến đến, nhìn tôi như rắn nhìn mồi. Hắn làm tôi sợ chết khiếp mà tôi vẫn cứ phải nhìn hắn. Hắn lại gần hơn nữa. Tôi không còn dám nhìn bộ mặt sát nhân của hắn lâu hơn nữa. Thật quá quắt! Tôi không chịu nổi. Tôi đành phải nhắm mắt lại. Thế rồi tôi thấy nó dám đưa tay từ từ lột mũ tôi ra khỏi đầu. Tôi chóng cả mặt, ngực tức, tai ù, ngồi chết gí trên ghế và nhắm nghiền mắt. Rồi tôi cảm thấy hắn cúi xuống, ôm cái đầu của tôi, trước đây có ai dám làm thế đâu, hắn ôm đầu tôi trong hai bàn tay lạnh như tay người chết, rồi hắn đặt một cái hôn trơ trẽn và trâng tráo trên trán tôi đang toát mồ hôi lạnh.
Bà Anastasie đưa cả hai tay lên trời.
- Để cho kẻ tử thù hôn vào trán! Buộc tôi phải chịu những cái ve vuốt tởm lợm ấy, sau khi đã hành tôi đủ cách để lấy tóc của tôi. Một điều quái gở như thế làm tôi ngẩn cả người ra, làm tôi chết đứng! Cabrion thấy vậy bèn đặt lại cái mũ vào đầu tôi, như mọi người thấy đấy! Hành động lăng nhục cuối cùng này làm tôi ngao ngán, quá quắt lắm rồi. Tất cả mọi thứ xung quanh tôi xoay như chong chóng, tôi ngất đi, đúng lúc qua khe hở vành mũ, tôi thấy hắn điềm nhiên, lẳng lặng đi ra, y như lúc vào.
Rồi như chẳng còn sức để nói nữa, ông Pipelet buông phịch người xuống ghế, hai tay giơ lên trời như rủa thầm.
Rigolette vội vã chạy ra ngoài vì cố nhịn cười đến tức cả bụng. Ngay cả Rodolphe cũng phải hết sức cố gắng mới giữ được vẻ nghiêm nghị.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào không rõ rệt của đám đông xúm lại ngoài đường phố, nghe thấy tiếng nhốn nháo ở cổng và liền đó, tiếng báng súng gõ vang trên cánh cửa.