Chương 9 ĐÔI BẠN LÁNG GIỀNG
Màu hồng trên khuôn mặt cô Rigolette tái dần. Khuôn mặt kiều diễm của cô cho đến lúc này tươi tắn, tròn trĩnh nhưng dài thuỗn ra một chút. Nét mặt hóm hỉnh bình thường rất linh lợi, rất tươi tắn của cô trở nên nghiêm nghị hơn, buồn hơn lúc vừa đây cô gặp Marie ở cổng nhà tù Saint-Lazare.
– Em sung sướng biết bao được gặp ông, ông hàng xóm của em. – Rigolette nói với Rodolphe khi ông này ra khỏi phòng bà Pipelet. – Em có chuyện để nói với ông, ta đi đi.
– Trước hết, cô hàng xóm của tôi, cô có khỏe không? Không! Tôi thấy cô xanh xao. Tôi tin là cô làm việc quá nhiều đấy.
– Ôi, thưa ông, em xin cam đoan với ông lúc này em đã hoàn thành công việc làm thêm. Điều làm em thay đổi là chuyện buồn. Vâng, lạy Chúa, mỗi lần gặp anh Germain, em càng đau buồn hơn.
– Cậu ấy vẫn khỏe chứ?
– Hơn bao giờ hết, thưa ông, những gì em làm để an ủi anh ấy đều phản lại em cả. Đúng như một số phận. – Một giọt nước mắt làm mờ đôi mắt đen to của Rigolette.
– Hãy nói cho tôi biết đi, cô hàng xóm của tôi.
– Thí dụ hôm qua em đến thăm anh ấy và đem đến cuốn sách mà anh ấy nhờ em mượn, vì đó là cuốn sách mà chúng em cùng đọc thời gian sống bên nhau. Vừa trông thấy sách, anh ấy khóc, điều đó không làm em ngạc nhiên. Đó là chuyện tự nhiên. Đáng buồn là cái kỷ niệm của những buổi tối lặng lẽ thú vị đó, bên lò sưởi, trong căn phòng xinh xắn ấm cúng của em lại tương phản với cuộc sống khủng khiếp trong nhà tù. Anh Germain đáng thương! Thật là tàn nhẫn.
– Hãy bình tĩnh! – Rodolphe nói với cô gái. – Khi Germain được ra tù, được công nhận là vô tội, cậu ấy sẽ được gặp lại mẹ cậu ấy, những người bạn của cậu ấy, cậu ấy sẽ nhanh chóng quên đi những thử thách nghiêm trọng đó.
– Nhưng chờ đến lúc đó, anh ấy sẽ tự giày vò nhiều hơn. Và chưa phải là đã hết chuyện…
– Còn chuyện gì nữa?
– Vì anh ấy là người tử tế duy nhất trong đám ăn cướp đó, bọn chúng ác cảm với anh ấy vì anh ấy không chịu hạ mình giao thiệp với bọn chúng. Người gác phòng tiếp khách là một người tốt, nói với em nên khuyên anh ấy bớt lên mặt mà gắng chan hòa với những con người xấu đó thì có lợi hơn. Nhưng anh ấy không thể làm hơn được, quá sức với anh ấy. Em rất sợ một ngày nào đó họ sẽ làm hại anh ấy. – Rồi bỗng ngừng lại lau nước mắt, cô nói tiếp: – Thế đó, em chỉ nghĩ đến em, quên chưa nói với ông về cô Sơn Ca.
– Về cô Sơn Ca? – Rodolphe ngạc nhiên hỏi.
– Hôm kia khi đi gặp Louise ở Saint-Lazare, em đã gặp cô ấy.
– Sơn Ca?
– Vâng, thưa ông.
– Ở Saint-Lazare?
– Cô ấy đi với một bà già.
– Vô lý. – Rodolphe ngạc nhiên kêu lên.
– Em cam đoan với ông là chính cô ấy, người hàng xóm của em ạ.
– Có thể cô nhầm đấy!
– Không, không, mặc dù cô ấy ăn mặc theo kiểu nông dân, em vẫn nhận ra ngay. Mặc dù hơi xanh, cô ấy vẫn rất đẹp, vẫn có cái nét dịu dàng và buồn như xưa.
– Cô ấy ở Paris mà tôi không được biết! Tôi không thể tin. Thế cô ấy đến làm gì ở Saint-Lazare?
– Theo em, chắc cô ấy đi thăm người tù gái. Em không có thì giờ hỏi thêm. Bà già đi cùng cô ấy có thái độ khá vội vã. Thế ông cũng biết Sơn Ca sao?
– Đúng thế.
– Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ấy đã nói với em về ông.
– Về tôi?
– Đúng, ông hàng xóm của em ạ! Em đã kể cho cô ấy nghe về nỗi bất hạnh của Louise và Germain. Cả hai rất tốt, rất thật thà, và đều bị lão Ferrand ám hại. Em giữ bí mật không nói, như ông đã dặn, là ông đã giúp đỡ họ. Cô ấy nói với em là nếu một người độ lượng mà cô ấy quen biết được nỗi bất hạnh của hai người đó thì ông ấy sẽ giúp đỡ ngay. Em hỏi người đó tên là gì thì cô ấy nói là Rodolphe.
– Thế thì đúng là cô ấy.
– Ông có biết là chúng em ngạc nhiên về sự trùng tên đó. Chúng em đều hẹn với nhau là sẽ cùng viết thư nếu hai ông là một. Và hình như là một thật, ông hàng xóm của em nhỉ.
– Đúng là tôi cũng rất quan tâm đến cô bé đáng thương đó. Nhưng chuyện cô ấy ở Paris làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. Nếu như cô không nói với tôi nhiều chi tiết về cuộc gặp gỡ đó thì tôi khẳng định là cô đã nhầm. Nhưng tạm biệt, cô hàng xóm của tôi. Điều mà cô vừa cho tôi biết về Sơn Ca buộc tôi phải tạm xa cô. Vẫn cần giữ kín đối với Louise và Germain về những người đã giúp họ. Điều bí mật đó rất cần hơn bao giờ hết. Hiện nay gia đình Morel ra sao?
– Ngày một tốt hơn, thưa ông. Bà mẹ đã đứng lên được. Lũ trẻ khỏe lên trông thấy. Cả gia đình họ đội ơn ông suốt đời. Ông thật là rộng lượng với họ!
– Còn ông Morel, ông ấy hiện nay ra sao?
– Tốt! Em lại được tin là hôm qua có lúc ông ấy tỉnh táo. Người ta hy vọng sẽ chữa được bệnh điên cho ông ấy.
– Hãy can đảm lên, cô hàng xóm. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau. Cô không cần gì sao? Tiền kiếm được từ công việc làm của cô, có đủ dùng không?
– Vâng. Thưa ông Rodolphe, em làm việc thêm ban đêm và chuyện ấy không có hại gì, vì em gần như không ngủ.
– Than ôi! Cô hàng xóm đáng thương của tôi, tôi tin là hai con chim của cô sẽ không hót nữa, nếu chúng chờ cô để bắt đầu.
– Thưa ông, ông không nhầm, hai con chim của em không hót nữa. Lạy Chúa, không, nhưng, đấy ông lại cười em, hình như chúng biết là em đang buồn. Đúng, lẽ ra chúng phải ríu rít vui vẻ khi em về thì chỉ gù rất nhẹ, rất ai oán như muốn an ủi em. Nghĩ như thế có lẽ em điên rồi thì phải, thưa ông Rodolphe.
– Tôi tin là những con chim của cô rất yêu cô. Chúng thông cảm với nỗi đau buồn của cô.
– Đúng thế! Những con chim đáng thương đó rất thông minh. – Rigolette nói một cách ngây thơ. – Chúng muốn an ủi người bạn cô đơn của chúng.
– Đúng thế! Không gì bằng lòng biết ơn. Tạm biệt! Sẽ sớm gặp lại! Tôi mong đôi mắt đẹp của cô chóng trở lại linh hoạt, đôi má cô hồng hơn và tiếng hát của cô rất vui, rất hay đến mức hai con chim của cô cũng không sánh kịp.
Rodolphe không thể hiểu vì sao bà Georges lại không báo cho ông khi đưa Sơn Ca đến Paris. Ông trở về nhà và gửi ngay một bức điện về trang trại Bouqueval.
Trong lúc trở về phố Plumet, ông thấy một xe thùng thư dừng lại trước khách sạn. Xe đưa Murph trở về từ Normandie.
Ông điền chủ đã đi tới đó, như chúng tôi đã nói, để vô hiệu hóa những ý đồ đen tối của bà mẹ kế phu nhân d’Harville và tên Bradamanti.