← Quay lại trang sách

Chương 7 ÂM MƯU

Thọt Lớn được bọn tội phạm ở Hố Sư Tử đón tiếp rầm rộ vui vẻ, nguy cho Germain vì hắn sẽ tố cáo cậu ta. Đó là một người tầm thước, tuy phì nộn và tật nguyền nhưng có vẻ nhanh nhẹn và mạnh mẽ.

Tướng mạo hắn cũng như phần đông đồng bọn, rất gần gũi với hình ảnh chó ngao, mặt bẹt, hàm to, nặng nề, trán tẹt, mắt nhỏ, da vàng, má xệ, hàm bạnh, nhất là hàm dưới nhô tợn, với những cái răng dài, đúng hơn là những cái nanh dài sứt mẻ chìa ra ngoài, làm hắn càng giống thú vật. Hắn đội một cái mũ trùm bằng da rái cá và khoác áo măng tô màu lam, cổ lông.

Thọt Lớn đi vào trại giam cùng với một người khoảng ba mươi tuổi đi theo sau, khuôn mặt người này sạm nắng gió với vẻ sa đọa chưa nhiều so với những tù nhân khác. Tuy cố tình làm điệu cứng rắn không thua người cùng đi, nhưng người này đôi lúc hay sa sầm nét mặt và mỉm cười chua chát.

Tên Thọt Lớn, theo cách nói thông tục, là ngựa về chuồng cũ, hắn không kịp đáp lại những lời chào đón hàn huyên của bọn tù ở khắp mọi xó nhà giam.

– Thế là lại gặp mày, thằng béo vui nhộn! Càng hay, rồi tha hồ cười đùa với nhau!

– Lâu nay thiếu mày ghê!

– Sao mày chậm trễ thế!

– Tao đã giở đủ mọi cách để gặp lại anh em. Bọn cớm chua muốn chiếu cố đến tao chứ! Đâu phải tại tao!

– Thế mới đúng lẽ, lão hữu ạ, có ai lại tự mình chui vào tù bao giờ, nhưng đã vào đến đây, phải tìm cách xoay xở và cũng cần phải cười đùa tí chứ!

– Mày may mắn thật vì Hề Giấm cũng ở đây!

– Cả hắn à? Một tay kỳ cựu ở Melun đấy! Tay cừ! Cừ thật. Hắn sẽ kể chuyện cho chúng ta tiêu khiển và sẽ không thiếu khách nghe đâu. Này, báo cho chúng mày biết, có “lính mới” đấy!

– Những tên nào đấy?

– Lúc nãy, ở phòng lục sự, trong khi họ ghi tên tao vào sổ, họ còn giải đến hai tên đàn em. Có một tên tao không biết rõ nhưng còn tên kia, đội một cái mũ trùm vải bông màu lam và một cái áo blouse xám, thì mắt tao không thể bỏ qua, hình như tao đã thấy thằng đó ở đâu rồi. À, ở quán Thỏ Trắng của mụ Yêu Tinh thì phải. Một thằng khỏe ra dáng!

– Này, Thọt Lớn, mày có nhớ không, ở Melun ấy, tao đã cá với mày là chưa hết năm, mày sẽ lại bị tóm?

– Đúng! Mày thắng vì tao có nhiều cơ may ngựa về chuồng cũ hơn là được biểu dương về đạo đức. Nhưng còn mày, mày làm gì mà lại ở đây?

– Tao đã ăn trộm kiểu Hoa Kỳ.

– Ái chà! Được, lúc nào cũng kiểu ấy sao?

– Vẫn thế! Tao cứ dần dần vững bước tiến lên. Mẹo ấy ai cũng biết, mà cơn đen vận bĩ thì ai cũng phải qua, và nếu không có cái thằng đồng bọn ngu như con lừa thì tao đã chẳng ở đây. Thôi kệ! Dù sao cũng được bài học. Khi nào mần ăn trở lại, tao sẽ đề phòng cẩn thận hơn. Tao đã có kế hoạch.

– Chà, Cardillac à? – Thằng Thọt Lớn xuýt xoa khi thấy một tên nhỏ bé ăn mặc tiều tụy, mặt mũi bần tiện, hung ác và tinh quái nửa giống cáo, nửa giống sói. – Chào anh bạn!

– Thôi đi, đồ chậm như sên. – Phạm nhân có biệt danh Cardillac vui vẻ đáp lời Thọt Lớn. – Có ngày nào mà bọn tao không bảo: “Nó đến, nó không đến” đâu. Ngài làm như ngài là mỹ nhân ấy, người ta phải cầu cạnh kia!

– Mà đúng thôi! Đúng chứ!

– Úi dào. – Cardillac nói tiếp. – Có cái gì thú vị lắm hay sao mà mày vào đây thế?

– Bạn thân mến! Tao nói thật, tao vào vì diễn trò “đập hộp”ăn trộm, trước đây thì vào cầu trúng quả, nhưng vừa mới đây thì gãy cầu… phi vụ lớn, tuyệt vời. Tuy nhiên còn tiếp tục được. Vô phúc làm sao mà cả tao lẫn Frank đều hỏng ăn.

Thọt Lớn chỉ vào tên đồng bọn, mọi con mắt đều dồn cả vào tên này.

– Chà, đúng vậy. – Cardillac nói. – Frank à? Tao suýt nữa không nhận ra nó vì cái bộ râu này. Thế nào? Mày đấy à? Tao cứ tưởng lúc này mày đang còn làm xã trưởng ở khu mày kia. Mày định học nghề lương thiện à?

– Tao ngu, nên mới đến nông nỗi này, – Frank đột nhiên bảo – nhưng “tội lội xuống sông” cái gì cũng chỉ tốt có một lần. Nay thì tao thuộc giới tay chơi cho đến chết, hãy coi chừng lúc tao ra khỏi đây!

– May quá! Thế mới là ăn nói chứ!

– Nhưng có chuyện gì xảy ra với mày thế, Frank?

– Chuyện xảy ra cho mọi tù nhân khá ngớ ngẩn khi được phóng thích mà lại muốn, như mày nói, học làm lương thiện. Số mệnh mới công bằng làm sao! Ở trại Melun ra, tao có một món tiền chín trăm franc và bao nhiêu số lẻ đấy.

– Đúng đấy, mọi sự khổ não cũng đều từ chỗ nó cứ khư khư ôm lấy món tiền thay vì đem ra mà tiêu pha lúc được thả. Các mày sẽ thấy hối hận chỉ dẫn đến hòa vốn, công toi! – Thọt Lớn nói.

– Người ta bắt tao phải quản thúc ở Étampes. – Frank bảo. – Vốn có nghề thợ nguội, tao đã tìm đến một tay phó cả trong nghề, bảo với ông ta: “Tôi là tù được phóng thích, tôi biết rằng thiên hạ không thích thuê những người như tôi vào làm, nhưng đây là chín trăm franc vốn liếng của tôi, ông hãy cho tôi việc làm, số tiền này là để bảo lãnh cho ông yên tâm, tôi muốn lao động và sống lương thiện.”

– Thề danh dự! Chỉ Frank mới có những ý tưởng như vậy thôi!

– Hắn thì lúc nào cũng sẵn mẹo vặt.

– Chà, dân thợ khóa mà lị!

– Đồ bông lơn ở đây đấy!

– Rồi chúng mày xem, như vậy mà hắn thành công đấy.

– Thế là tao đem tiền ra gạ lão phó cả để lão xếp việc cho! Nhưng lão lại bảo: “Tôi không phải là chủ ngân hàng mà nhận tiền đặt lãi, tôi không muốn dùng tù nhân được phóng thích trong cửa hàng. Tôi đi sửa tận nhà, mở cửa cho những nhà nào đánh mất chìa khóa, nghề tôi được tín nhiệm và nếu họ biết là tôi thuê cựu tù nhân làm thợ phụ thì tôi sẽ mất hết khách. Thôi, xin đủ, anh bạn ạ!”

– Có phải không, Cardillac, như thế cũng đáng kiếp cho nó?

– Tất nhiên!

– Rõ trẻ con! – Thọt Lớn nói với Frank ra vẻ cha chú. – Thay vì trốn quản thúc ngay lập tức và đến Paris tiêu pha cho hết tiền để chẳng còn một xu nào và lại giở nghề trộm cắp cho xong! Đến lúc đó hẵng nghĩ ra được nhiều điều tuyệt vời đấy!

Frank hơi bực mình:

– Lúc nào mày cũng nói đi nói lại mấy điều ấy, đúng là tao không đem tiền ra tiêu hết là sai vì sau đó tao chẳng được hưởng tí gì. Lại nói về chuyện tao bị quản chế, do ở Étampes chỉ có bốn chủ hiệu khóa, người đầu tiên tiếp xúc với tao đã bép xép. Khi tới gặp những người khác, họ đều nói như đồng nghiệp của họ. Xin đủ! Đâu cũng là một luận điệu như thế!

– Các chiến hữu thấy không? Như thế có được việc gì không nào? Chúng ta đã bị đánh dấu suốt đời rồi! Kệ.

– Thế là tao tự bãi công trên hè phố của thị trấn Étampes. Tao sống với số vốn liếng ấy trong một tháng, rồi hai tháng. Tiền cạn dần, công việc vẫn không có, mặc dù đang bị quản chế, tao cũng rời bỏ nơi đó.

– Đó là việc lẽ ra mày phải làm ngay từ đầu, thằng “tẩm” ạ!

– Tao đến Paris, ở đây tao tìm được việc làm. Lão chủ không biết tao trước đây thế nào, tao bảo tao là người hàng tỉnh, không có người thợ nào có tay nghề giỏi hơn tao. Tao bèn gửi bảy trăm franc còn lại cho một nhà kinh doanh, hắn đưa cho tao một trái phiếu. Đến kỳ hạn, hắn không trả. Tao bèn đưa trái phiếu cho một tay mõ tòa, đi kiện và đòi được tiền. Tao lại để tiền nơi tay mõ tòa và tự bảo: “Tích cốc phòng cơ”, ngay lúc đó tao gặp Thọt Lớn.

– Đúng đấy, các chiến hữu ạ! Và chính tao, tao là cơn đói khát đây, rồi bọn mày sẽ biết. Frank là thợ nguội, sản xuất chìa khóa, tao có một phi vụ, hắn có thể góp sức, tao bèn gạ hắn cộng tác. Tao đã lấy được dấu ổ khóa, chỉ theo dấu mà làm, đấy là nghề của hắn mà! Thằng bé lại từ chối kia chứ! Hắn vẫn muốn cải tà quy chính. Tao mới tự bảo: “Cứ phải làm phúc cho hắn dù hắn không muốn.” Tao bèn gửi một cái thư nặc danh cho chủ hắn, một cái nữa cho lũ thợ bạn, tố cáo hắn là tù được phóng thích. Lão chủ tống hắn ra khỏi cửa, bọn thợ bạn không nhìn nhận hắn nữa. Hắn tìm đến một chủ khác, làm ở đây được tám ngày. Tao vẫn giở miếng đòn cũ. Hắn có làm với mười chủ đi nữa thì tao vẫn cứ hiến hắn miếng đó.

– Tao vẫn không hề ngờ là mày tố giác tao, nếu không thì mày biết tay tao!

– Phải! Nhưng tao có ngu đâu, tao đã bảo mày là tao đi Longjumeau thăm ông chú, nhưng thực ra vẫn ở Paris và tao biết hết tất cả mọi công việc của mày nhờ thằng nhóc Ledru!

– Sau đó, ở nhà chủ cuối cùng, người ta cũng đuổi tao như đuổi một thằng ăn mày đáng đem treo cổ. Cứ làm việc đi nhé! Cứ hiền lành chịu khó để cho người ta thay vì hỏi mày rằng “mày đang làm gì?” thì lại hỏi “mày đã làm gì?” Một khi đã ra đứng đường, tao mới tự bảo: “Cũng may mình còn có một món tiền trong khi chờ đợi.” Tao đến tìm tên mõ tòa, hắn lỉnh đâu mất. Thế là đi đứt món tiền, chẳng còn một xu dính túi để mà trả tám ngày tiền trọ. Tức giận không thể tả được! Vừa lúc đó thằng Thọt Lớn làm như ở Longjumeau về, lợi dụng ngay cơn thịnh nộ của tao. Tao đang không biết bấu víu vào đâu, tao thấy chẳng còn cách nào để trở lại lương thiện được nữa, một khi tay đã nhúng chàm, sa vào nghề đạo tặc thì cứ đạo tặc suốt đời mà thôi. Nói thật thì thằng Thọt Lớn thúc ép tao ghê quá!

Thọt Lớn bèn bảo:

– Thôi đi! Đừng hờn dỗi nữa, chú chàng Frank ạ! Thế rồi lúc đó hắn đành liều nghe theo tao tham gia phi vụ. Công chuyện tưởng như trơn tru trót lọt, không thế thì thật là tuyệt vời còn gì.

– Thây kệ! Giả sử cái thằng mõ tòa ăn mày ấy không cướp tiền của tao thì tao đâu đã phải ở đó. – Frank cố nén cơn thịnh nộ nói tiếp.

– Thôi mà! Thôi mà! – Thọt Lớn bảo. – Mày lại “ấm đầu” rồi. Như thế này mày không sung sướng hơn là còng lưng ra lao động hay sao?

– Nhưng lúc đó tao tự do!

– Phải! Tự do ngày Chủ nhật và lúc công việc chưa thúc gấp, nhưng những ngày còn lại trong tuần thì mày cứ như chó xích một chỗ, và chắc chắn là chẳng bao giờ tìm được việc. Này, mày không biết hưởng cái sướng đâu!

– Mày còn dạy tao nữa sao? – Frank cay đắng nói.

– Sau đó, công bằng mà nói, mày có quyền phật ý, rất tiếc là đã gãy cầu. Kể ra phi vụ ấy tuyệt thật, một hai tháng sau nữa vẫn còn tuyệt. Chủ nhà sẽ yên trí và tất cả sẽ lại bắt đầu. Cái nhà ấy giàu, giàu thực! Tao lúc nào cũng có nguy cơ mắc án trốn quản thúc, vì thế tao không thể tiếp tục đánh quả. Nhưng nếu tao tìm được tay nào chịu chơi, tao sẽ nhường lại, rẻ thôi. Cái dấu lỗ khóa ở chỗ bà xã tao, chỉ cần làm những chìa khóa giả khác, tao có thể hướng dẫn và mọi việc cứ thế mà làm, mày sẽ bằng lòng thôi, Frank ạ!

Tên đồng bọn của Thọt Lớn lắc đầu, khoanh tay trước ngực và không trả lời.

Cardillac nắm cánh tay Thọt Lớn, kéo hắn đến góc nhà chơi và sau một hồi yên lặng:

– Phi vụ đánh hụt vẫn còn ăn thua chứ?

– Trong hai tháng nữa vẫn cứ còn tốt như lúc mới bắt đầu.

– Mày chứng tỏ được không?

– Chẳng phải bảo!

– Mày muốn bao nhiêu?

– Một trăm franc đặt cọc! Tao sẽ trao mật khẩu đã dặn bà xã để mụ giao dấu khóa dùng đánh chìa giả. Hơn nữa, nếu trúng quả, phải trả cho bà xã tao một phần năm số tiền kiếm được.

– Cũng hợp lý.

– Do tao biết mụ sẽ đưa dấu lỗ khóa cho ai. Nếu nuốt phần của tao, tao sẽ tố giác. Lúc đó, mặc kệ đấy nhé!

– Mày có quyền làm thế, nếu ai chơi xỏ mày, nhưng trong làng chơi, người ta trung thực, anh em phải dựa dẫm vào nhau làm ăn chứ. Không thế thì còn làm ăn được gì!

Một điều khác thường trong những tập quán tồi tệ!

Thằng khốn kiếp ấy đã nói thật.

Rất hiếm khi bọn trộm cướp thất hứa với nhau trong những cuộc trao đổi, mua bán kiểu này. Những cuộc giao dịch tội lỗi thường thường được thực hiện rất thực tâm, hay nói đúng hơn, để khỏi làm nhục ngôn từ này, cần thiết phải giữ lời hứa, vì nếu nuốt lời, như tên đồng lõa với Thọt Lớn đã nói, sẽ không thể làm ăn gì được.

Một số vụ trộm cắp được nhường, được mua bán và mưu tính như vậy, ngay trong nhà ngục, một hậu quả đáng ghét khác của chế độ giam giữ tội đồ chung.

Cardillac nói tiếp:

– Nếu điều mày nói là chắc chắn, tao có thể tự thu xếp được “quả” này. Không có chứng cứ gì buộc tội tao. Tao chắc chắn sẽ được trắng án. Chừng nửa tháng nữa, tao sẽ phải ra tòa, và sẽ được tha, hai mươi ngày là nhiều. Thời gian để thích ứng với hoàn cảnh mới, để thuê làm chìa khóa giả, đi “tăm”theo dõi chỉ một tháng, sáu tuần gì đó thôi.

– Vừa đúng thời gian cần thiết để bọn chủ nhà bình tâm lại sau lần báo động. Vả lại, người ta đã bị tấn công một lần thì sẽ cho là không bị lại lần thứ hai, mày thừa biết!

– Tao biết chứ! Tao nhận quả này. Thỏa thuận rồi nhé!

– Nhưng mày lấy gì để trả cho tao? Tao muốn nhận tiền đặt cọc.

– Đây này, cái khuy cuối cùng của tao, và khi hết thì vẫn còn có đây. – Cardillac vừa nói vừa bứt một trong những cái khuy bọc vải của cái áo redingote màu xanh xấu xí. Rồi hắn dùng móng tay xé lớp vải bọc và chỉ cho Thọt Lớn thấy, thay vì cái cốt, trong khuy áo có một đồng bốn mươi franc. – Mày thấy không, tao có thể ứng trước cho mày khi chúng ta thảo luận xong công việc.

– Thế thì, đưa tay đây, bố già! – Thọt Lớn bảo. – Vì mày sắp được thả ra, và mày lại có “sìn” để mần ăn, tao có thể cho mày cái khác nữa, nhưng đây là một vố tuyệt diệu, một vụ “chôm chỉa” công phu mà tao và bà xã đã trù liệu hai tháng nay, chỉ còn chờ thực hiện nữa thôi. Mày cứ tưởng tượng một cái nhà biệt lập, trong một phường hẻo lánh, tầng trệt, một mặt ngoảnh ra phố vắng, mặt kia trông ra vườn, hai người già đi ngủ từ chập tối. Từ ngày có báo động và trong nỗi sợ bị cướp bóc, họ đã giấu trong vữa trét tường một bình đựng đầy vàng. Chính vợ tao đã phát hiện được nhờ khơi gợi tính bép xép của người hầu gái. Nhưng tao báo mày trước, phi vụ này cao giá hơn, tiền mặt mà! Nấu sẵn ăn ngay! Chỉ có việc xơi thôi!

– Ta sẽ thu xếp với nhau sau thôi, yên trí. Nhưng tao thấy là mày làm ăn cũng khá đấy, từ ngày mày ra khỏi nhà lao trung tâm.

– Đúng! Tao gặp may nhiều. Tao nhặt tạp nham cũng được khoảng trên một nghìn năm trăm franc, một trong những “quả” vớ bẫm là khoản tao nẫng được của hai mụ đàn bà ở cùng nhà trọ, hẻm Brasserie.

– Nhà bố Micou oa trữ ấy à?

– Đúng!

– Thế mụ Josephine, vợ mày thì sao?

– Luôn luôn sục sạo, mụ đi làm thuê cho hai ông bà già lúc nãy, chính mụ đã đánh hơi được lọ vàng.

– Đúng là một phụ nữ tuyệt vời!

– Tao tự hào về bà xã! Nói đến tuyệt vời thì mày có biết mụ Vọ không?

– Có, Nicolas có nói cho tao biết, lão Thầy Đồ đã giết chết mụ, còn lão thì phát điên.

– Có thể do thằng ấy bị mù vì một tai nạn nào đó. Úi dào, bố già Cardillac, thỏa thuận nhé… Vì mày muốn nhận thu xếp một công việc dài hơi của tao thì tao thôi không bàn với ai nữa!

– Đừng nhé! Tao đã khoán rồi. Tối nay ta bàn tiếp.

– Úi dà, họ làm gì thế này?

– Cười đùa xả láng chết thôi!

– Đại ca ở đây là tay nào thế?

– Bộ Xương.

– Thằng đó khó chơi đấy! Tao đã gặp nó ở nhà Martial trên đảo Ravageur. Chúng tao đã ăn chơi xả láng với Josephine và con Boulotte ở đó!

– À, tiện thể, Nicolas cũng ở đây!

– Tao biết thừa, bố Micou đã bảo tao. Bố phàn nàn là Nicolas bắt chẹt bố, thằng già ăn mày! Thế nào rồi tao cũng bắt lão phải phun ra. Bọn oa trữ mà!

– Vừa nhắc đến Bộ Xương thì… này! Nó đến đấy. – Cardillac chỉ cho đồng bọn tên đại ca vừa xuất hiện ở cửa nhà sưởi.

– Chú em! Nghe bảo này, lại đây! – Bộ Xương bảo Thọt Lớn.

– Dạ thưa, em đây! – Tên này khoác tay Frank bước vào.

Trong khi bộ ba Thọt Lớn, Frank và Cardillac trao đổi thì Cá Trê theo lệnh của tên đại ca đã chọn và tập hợp được mười hai hay mười lăm tên phạm nhân. Để giám thị khỏi nghi ngờ, từng đứa một lần lượt bước vào nhà sưởi.

Những tù nhân khác ở ngoài sân chơi, một vài người theo lời Cá Trê dặn, ra điều giận dữ to tiếng với nhau để thu hút và làm người gác lạc hướng, kém để mắt đến phía nhà sưởi. Ở đó đã tập trung đầy đủ, mau chóng Bộ Xương, Cá Trê, Nicolas, Frank, Cardillac, Thọt Lớn và mười lăm tên tội phạm nữa, tất cả đều nóng lòng tò mò chờ đợi tên đại ca nói chuyện.

Cá Trê đứng gần cửa ra vào, được phân công trông chừng và truyền tin khi giám thị đến.

Bộ Xương nhả cái tẩu thuốc và bảo Thọt Lớn:

– Mày có biết một thằng trai trẻ nhỏ bé tên là Germain, mắt xanh, tóc nâu, dáng vẻ như một tên “tẩm” không?

– Germain ở đây à? – Thọt Lớn tức thì sửng sốt, căm tức và giận dữ nói ngay.

– Mày biết nó sao? – Bộ Xương hỏi.

– Tao có biết nó không à? Thưa các chiến hữu, tôi xin tố cáo nó, nó là thằng chó săn đấy. Phải tẩn cho nó một trận mới được.

Bọn tội phạm đồng thanh:

– Đúng, đúng!

– Úi dà! Có chắc chắn là nó tố giác không? – Frank hỏi. – Nếu lầm thì sao? Tẩn oan một người thì…

Nhận định ấy làm Bộ Xương không hài lòng, hắn cúi xuống ghé sát vào tai Thọt Lớn:

– Thằng nào đấy?

– Nó từng mần ăn với tao!

– Mày chắc chứ?

– Chắc! Nhưng nó “lưng mật” nhu nhược bỏ mẹ!

– Được! Tao sẽ theo dõi.

Một tên tội phạm nói:

– Xem thằng Germain nó bán anh em ra sao?

– Thọt Lớn, mày nói đi! – Bộ Xương phán mà không ngớt quan sát Frank.

– Thế này ạ! Một người ở Nantes tên là Vélu, tù được thả, đã nuôi dạy thằng này. Không biết nó là con cái nhà ai. Khi nó đến tuổi thì Vélu xếp đặt cho nó vào làm ở một ngân hàng, chắc mẩm đưa được “sói” vào trong tủ két, và lại còn dùng Germain để chơi một “quả kĩ thuật” tuyệt vời mà hắn đã trù liệu, tính toán từ lâu. Hắn có đến hai cách để đạt mục tiêu: một vụ giả mạo giấy tờ và một vụ nẫng két. Có thể là một trăm nghìn franc tất cả. Chơi cả hai đòn! Mọi việc sẵn sàng, Vélu tin tưởng trông cậy ở thằng này như là chính hắn vậy. Thằng nhóc thì ngủ trong buồng để két sắt. Vélu tiết lộ kế hoạch cho nó. Germain chẳng ừ mà cũng chẳng chối, cáo giác mọi việc với chủ, và ngay tối hôm ấy lỉnh đi Paris.

Bọn tội phạm cằn nhằn, phẫn nộ ghê gớm, thốt ra nhiều lời đe dọa.

– Nó là thằng phản bội! Róc xương nó ra!

– Nếu mọi người nhất trí, tao sẽ gây chuyện và sẽ khử nó, cho mất ngáp!

– Có nên ghi trên mặt hắn một vé đi viện không?

– Im hết cả đi. – Bộ Xương ra oai.

Bọn tội phạm im bặt.

– Nói tiếp đi, – tên đại ca bảo Thọt Lớn và lại rít tẩu thuốc.

– Tưởng là Germain đồng ý tiếp tay, Vélu và hai chiến hữu ra tay ngay trong đêm ấy nhưng tên chủ ngân hàng đã có đề phòng. Một trong hai chiến hữu của Vélu đang trèo tường thì bị tóm, còn hắn thì may mắn trốn thoát. Hắn đến Paris tức điên ruột vì bị Germain bán đứng và mất ăn một quả lớn. Một bữa tốt ngày, hắn bắt gặp thằng đó. Đang giữa ban ngày ban mặt, chịu không làm gì được nên hắn đành chỉ rình theo. Biết chỗ ở rồi, tôi và Vélu, hai anh em cùng thằng nhỏ Ledru trõm được Germain nhưng chẳng may nó lại thoát được. Nó bán xới nơi nhà trọ phố Temple, từ đó không biết nó ở đâu mà tìm nữa, nhưng nếu nó ở đây thì… tao yêu cầu…

– Mày không cần xin xỏ gì cả! – Bộ Xương nói rất oai vệ.

Thọt Lớn nín bặt.

– Tao nhận hợp đồng với mày, mày nhượng cái mạng thằng Germain để tao lột da nó ra. Chẳng phải không đâu mà tao lại tên là Bộ Xương. Tao đã chết sẵn rồi. Lỗ huyệt của tao đã đào ở nghĩa địa Clamart, tao chẳng có gì để mất vì phục vụ dân chơi chúng ta, bọn chó săn diệt chúng ta còn quá hơn bọn cớm. Chúng nó chuyển những thằng chó này từ nhà lao Roquette về La Force, từ La Force lại về Roquette, quân này cứ tưởng thế là thoát được kia! Đợi đấy! Khi ở mỗi nhà ngục đã khử thằng chó, dù cho là nó bán chiến hữu ở đâu đi nữa thì những tên khác sẽ ăn không ngon mà ngủ cũng chẳng yên. Tao nêu gương đây. Những anh em khác sẽ làm như tao.

Tất cả bọn tội phạm đều trầm trồ trước quyết định của Bộ Xương và xúm quanh hắn. Cả Cá Trê, thay vì đứng cảnh giới ở cửa ra vào, cũng nhập bọn và không biết là đã có một người tù vừa đi vào khu nhà sưởi.

Người này mặc một cái áo blouse xám, đội một mũ trùm vải bông xanh thêu len đỏ sụp tận mắt. Hắn phác một cử chỉ khi nghe nhắc đến tên Germain, rồi hắn cũng trà trộn vào giữa những tên hâm mộ Bộ Xương, cũng lớn tiếng tán thành bằng lời và cả bằng dáng điệu quyết định tội lỗi của tên đại ca.

– Bộ Xương mới “chì” chứ! – Một tên nói. – Đúng là hắn có đầu óc!

– Chúa quỷ xuất hiện cũng không làm hắn chùn bước đâu!

– Nếu tất cả dân chơi chúng ta đều gan dạ như hắn cả thì chúng ta sẽ có một ngày xét xử và lên án chém bọn “tẩm”.

– Như thế mới đúng, cờ đến tay ai nấy phất!

– Đúng! Nhưng mọi người không nhất trí với nhau.

– Thây kệ! Hắn làm cho hội một việc phi thường. Thấy có đứa bị khử, bọn chó săn có vòi không dám làm phản nữa!

– Chắc chắn là thế!

– Và vì rằng Bộ Xương chắc chắn mất chỗ đội nón thì có khử tên chó săn đi nữa, hắn cũng chẳng mất gì thêm nữa đâu.

– Tao thì tao thấy giết chàng trai đó thì nghiệt ngã quá. – Frank nói.

Bộ Xương gắt giọng:

– Nghiệt cái gì? Cái gì mà nghiệt? Ta không có quyền tiêu diệt một thằng phản bội hay sao?

– Đúng, về việc ấy thì nó là một thằng phản bạn, kệ xác hắn! – Sau một phút suy nghĩ, Frank công nhận.

Những lời vừa nói và sự bảo lãnh của Thọt Lớn làm cho bọn tội phạm bớt nghi ngờ Frank và dịu dần.

Riêng Bộ Xương vẫn không hết ngờ vực.

– Úi chà! Làm thế nào với tên gác bây giờ? Nói xem! Thằng chết sẵn rồi ơi! Đó cũng là tên mày nữa đấy, Bộ Xương ạ. – Thằng Nicolas cười gằn nói.

– Vậy thì ta phải làm cho lão gác bị hút về một phía.

– Không! Tóm chặt lấy lão thì hơn!

– Không xong đâu!

– Bọn mày có im đi không nào? – Bộ Xương nói lớn.

Mọi người im bặt.

Tên đại ca nói, giọng khàn khàn:

– Nghe kĩ lời tao nói đây, không có cách nào hành động khi lão gác còn ở trong nhà sưởi hay ở sân chơi. Tao không dùng dao, sẽ có vài tiếng kêu la, ú ớ, thằng chó săn cũng sẽ chống cự!

– Thế thì làm sao?

– Như thế này này: Hề Giấm đã hẹn, hôm nay, sau bữa ăn sẽ kể câu chuyện Thằng Còm và Chặt Đôi. Mưa! Chúng ta sẽ rút tất cả về đây, tên chó săn sẽ cũng ngồi ở góc kia, như mọi khi. Chúng ta cho Hề Giấm vài xu để hắn kể chuyện. Lúc đó sắp đến giờ ăn chiều của nhân viên nhà ngục. Lão gác thấy chúng ta yên lặng, mải mê nghe câu chuyện Thằng Còm và Chặt Đôi sẽ không nghi ngờ gì, và đi loanh quanh xuống bếp ăn. Ngay sau khi lão ra khỏi sân, chúng ta có mười lăm phút, tên chó săn sẽ bị khử trước khi lão gác quay lại. Tao nhận hết. Tao đã hạ nhiều tên còn cứng cựa gấp mấy thằng chó săn này nữa kia. Tao không muốn đứa nào tiếp tay cho tao đâu nhé!

– Khoan! – Cardillac la to. – Thế còn cái thằng mõ tòa hay xuống đây cười cợt với chúng ta vào giờ ăn? Nếu hắn cũng vào nhà sưởi để nghe Hề Giấm kể chuyện và thấy chúng ta thủ tiêu Germain, hắn có thể kêu cứu. Hắn không phải là dân gan dạ, cái tên mõ tòa ấy, hắn ở phòng giam ưu đãi, phải coi chừng hắn!

– Có một thằng mõ tòa ở đây à? – Frank kêu to. Người ta đã biết hắn là nạn nhân của vụ bội tín do thầy Boulard làm. – Ở đây có một tên mõ tòa à? – Hắn ngạc nhiên hỏi tiếp.

– Boulard! – Cardillac bảo.

– Đúng là người của tao rồi! – Frank nắm chặt hai quả đấm la lớn. – Chính hắn đã nẫng tiền của tao!

Tên đại ca hỏi:

– Thằng mõ tòa ấy à?

– Đúng, nó đã lĩnh thay tao bảy trăm franc và nẫng mất.

– Mày biết nó sao? Nó đã thấy mày chưa? – Bộ Xương hỏi.

– Chắc chắn tao biết nó. Thế mới vô phúc cho tao! Không có nó thì tao đâu phải vào đây!

Những lời ân hận ấy làm Bộ Xương thấy chướng tai khó chịu, hắn giương đôi mắt gian xảo trừng trừng nhìn Frank khá lâu. Frank thì mải trả lời mấy người bạn tù. Thế rồi Bộ Xương cúi xuống thì thầm với Thọt Lớn:

– Đây là một tên đàn em có khả năng báo cho bọn giám thị biết trước công việc của chúng ta.

– Không đâu! Tao xin đảm bảo, hắn sẽ không tố giác ai. Trước việc xấu hắn còn run tay, nhưng rất có thể hắn nảy ra ý muốn bảo vệ Germain. Tốt hơn hết là điều hắn ra xa nhà chơi.

– Được! – Bộ Xương lớn tiếng nói tiếp.

– Này, Frank, liệu mày có dám tẩn thằng mõ tòa ăn cướp ấy không?

– Cứ để mặc tao. Nó cứ việc đến, tao sẽ tính sổ sòng phẳng với nó.

– Nó sắp tới đấy! Mày chuẩn bị đi!

– Tao đã sẵn sàng! Nó sẽ biết tay tao.

Bộ Xương lại thì thầm với Thọt Lớn:

– Coi như phạm tội ẩu đả, người ta sẽ tống tên mõ tòa về phòng biệt đãi và nhốt Frank vào ca-sô, thế là chúng ta tống khứ được cả hai đứa!

Thằng Thọt Lớn trầm trồ, bái phục:

– Đầu óc mới cừ làm sao! Bộ Xương kền thật!

Rồi hắn nói to:

– Úi chà, liệu có nên báo trước được cho Hề Giấm là ta cần đến câu chuyện kể của hắn khiến lão gác ngẩn tò te để mà ta thịt thằng chó săn cho gọn không?

– Không được! Thằng Hề Giấm quá nhu nhược và nhút nhát, nếu hắn biết được, hắn sẽ không muốn kể chuyện nữa, nhưng nếu việc đã rồi, thì hắn cũng phải nghe.

Chuông báo giờ ăn chiều gióng giả.

– Đi đớp! Lũ chó chúng mày! – Bộ Xương hô lớn. – Hề Giấm và Germain sắp trở về nhà chơi. Các chiến hữu lưu ý! Cả lũ chúng mày gọi tao là thằng chết-sẵn-rồi, nhưng thằng chó săn cũng sắp-chết-đến-nơi!