2. NHỮNG BÀI CA MIỀN BIỂN
Đột ngột như khi ập đến, bão bỗng chuyển sang vùng biển khác, đi ánh đắm những con thuyền khác. Giờ Livia có thể nghe rõ tiếng rên rỉ của Maria Clara. Những tiếng kêu nhói trong nỗi đau hoan lạc của một con thú bị thương vọng qua giông bão đầy thách thức. Giờ mới là lúc màn đêm đúng nghĩa loang trên thành phố, trải dọc bến tàu, tràn ra biển, đêm của vầng trăng và những ánh sao, đêm dành cho tình yêu và âm nhạc. Cơn ân ái trên con thuyền của Manuel giờ trở nên êm ả, ngọt ngào, tiếng rên rỉ của Maria Clara đượm vẻ ngất ngây, thì thầm như một bài ca êm ái. Livia thoáng rời mắt khỏi mặt biển lặng và lắng nghe tiếng rên rỉ ấy. Guma hẳn sắp trở về, thuyền “Quả cảm” sắp vượt qua cửa vịnh, nằm sắp được ôm anh trong đôi cánh tay rám nắng của mình và họ cũng sẽ rên rỉ trong bài ca hoan lạc. Biển đã lặng êm, nàng không lo sợ nữa. Nàng sắp trông thấy ánh đèn đỏ giữa màn đêm trên biển. Những con sóng nhẹ xô bờ đá, các con thuyền trên bến khẽ chòng chành. Những ánh đèn phản chiếu từ vỉa hè đẫm nước. Từng tốp người không còn vội vã lo lắng hướng về phía các bậc đá dẫn lên cao. Livia lại quay nhìn ra biển. Nàng đã không gặp Guma suốt một tuần qua. Nàng vẫn ở lại trong căn nhà nhỏ cũ kỹ gần bến cảng. Nàng đã không đi cùng anh lần này vào những cuộc phiêu lưu luôn mới lạ băng vịnh ngược đến vùng sông yên tĩnh. Giá có mặt cùng anh trên thuyền khi bão đến! Hẳn anh sẽ phải lo sợ cho tính mạng người bạn đồng hành bé nhỏ, nhưng ngược lại Livia sẽ chẳng hoảng sợ chút nào bởi được ở bên anh, bởi anh thông thạo mọi lạchồng trên biển, có ánh mắt dẫn đường sáng hơn mọi ngọn đèn và bàn tay rắn chắc trên tay lái. Chắc anh sắp về đến, ướt đầm sau cơn bão, cơ bắp cuồn cuộn với tên của Livia và hình một mũi tên xăm trên cánh tay, sẽ vui vẻ ồn ào kể lại nhiều chuyện. Nàng thoáng mỉm cười, xoay hẳn tấm lưng dài mảnh mai rám nắng của mình về hướng tiếng rên của Maria Clara. Cảng tối đen, rải rác vài ánh đèn trên các con thuyền song nàng có thể phân biệt rõ thuyền của Manuel trong số đó, nơi xuất phát những âm thanh ấy. Nó ở kia, neo cạnh cầu cảng, đang dập dềnh trên sóng. Ở đó có một người đàn ông và một người đàn bà đang ân ái và tiếng rên rỉ hoan lạc của họ vọng đến tai nàng. Lát nữa thôi, chắc không lâu lắm, chính nàng, Livia, trên chiếc “Quả cảm” đã buông neo, cũng sẽ ghì xiết vào mình tấm thân rắn chắc của Guma, hôn mái tóc đen của anh, cảm nhận vị biển trên da thịt anh lẫn nỗi kinh hoàng trong ánh mắt vừa vượt qua cơn bão chết người. Và tiếng rên rỉ yêu đương của nàng hẳn sẽ dịu dàng hơn Maria Clara bởi được dồn nén từ những ngày dài trông đợi cùng với cơn sợ hãi mới tràn qua. Maria Clara hẳn sẽ ngừng ân ái để nghe tiếng nức nở khóc cười từ môi nàng khi được Guma ghì xiết trong đôi cánh tay còn vương bọt biển của mình.
Có ai đó đi ngang cất tiếng chào Livia. Phía sau xa vài người đang xem xét mảnh buồm từ con thuyền xấu số. Nó nằm đó, trắng toát, tả tơi, ngay cạnh mép nước. Vài kẻ đang dong thuyền đi tìm xác những người đã mất. Riêng Livia vẫn thả hồn về việc Guma sắp cập bến và một đêm cháy bỏng yêu thương đang đợi chờ nàng. Nàng sẽ hạnh phúc hơn Maria Clara, kẻ không phải khắc khoải đợi chờ và bồn chồn lo sợ.
- Livia, cô có biết ai chết không?
Nàng giật mình. Không, đó không phải là cánh buồm từ chiếc “Quả cảm”. Buồm của anh ấy lớn hơn nhiều và không thể tả tơi như vậy. Livia quay lại và hỏi Rufino:
- Ai vậy?
- Raimundo và con ông ấy. Thuyền lật ngay gần bến... Bão lớn quá..
Đêm nay - Livia nghĩ - chuyện ái ân sẽ không còn với Judith đáng thương, trong túp lều nhỏ lẫn trên con thuyền của chồng cô ấy. Jacques, con trai Raimundo, đã chết. Nàng phải ghé đó, nhưng để sau khí Guma đã trở về, sau khi cả hai đã làm dịu đi nỗi đau chờ đợi, khi những phút giây ân ái đã qua đi. Rufino nhìn vầng trăng đang mọc:
- Mọi người đang đi
- Judith biết tin chưa?
- Tôi tính đến báo cho cô ấy...
Livia nhìn chàng da đen. Một chàng khổng lồ còn vương mùi rượu, chắc vừa uống ở quán “Sao hải đăng”. Tại sao lại như vậy chứ, nàng tự hỏi trong khi anh ta nhìn vầng trăng tròn nhô lên giữa biển soi rõ vạn vật bằng dòng ánh sáng bạc của mình. Maria Clara vẫn đang rên rỉ trong cơn hoan lạc. Đêm nay Judith sẽ chẳng có tình yêu, Livia sẽ ân ái cùng Guma khi anh về, ướt đầm qua giông bão, và đẫm vị đại dương. Biển đẹp biết bao khi ánh trăng dát vàng vạn vật! Rufino vẫn đứng đó. Tiếng nhạc vọng đến từ pháo đài cổ. Ai đó đang chơi dàn gió và hát.
Đêm ngọt ngào, đêm của tình yêu
Giọng hát mạnh mẽ như vẫn thường gặp ở những người da đen. Rufino vẫn nhìn trăng. Có thể anh ta cũng nghĩ Judith không còn có tình yêu, đêm nay, đêm mai và mãi mãi... Người đàn ông của chị ta đã chết nơi biển cả.
Hãy đến cùng em, ta yêu nhau trong nước biếc
Đang long lanh dưới ánh trăng vàng.
Livia hỏi Rufino:
- Judith đang sống với mẹ chị ấy phải không?
- Không, bà ấy đã theo thuyền về Cachoeira rồi.
Anh trả lời như vô cảm, mắt vẫn dõi nhìn vầng trăng. Giọng ca tuyệt vời từ chàng da đen vẫn vọng về từ pháo đài cổ, nhưng bài ca liệu có an ủi được gì cho Judith đáng thương?
Rufino chìa tay cho Livia:
- Thôi, tôi phải đi đây...
- Vâng, em cũng sẽ ghé đó sau..
Rufino đi mấy bước rồi chợt dừng lại:
- Tội nghiệp... Mà biết nói sao với Judith chứ... Nói cậu ta đã chết...
Anh gãi đầu, vẻ trầm ngâm. Livia cảm thấy thật buồn. Judith sẽ không bao giờ còn được biết đến niềm vui ái ân trên biển cùng người thương vào những đêm trăng. Với chị ấy đêm không còn dành cho tình yêu mà cho những giọt nước mắt. Rufino chìa tay cho nàng:
- Đi với tôi đi Livia, cô biết cách phải nói sao..
Nhưng chính Livia cũng đang chờ đợi tình yêu của mình. Guma sắp trở về, ánh đèn đỏ từ con thuyền “Quả cảm” chắc sắp hiện ra ngoài xa kia - lát nữa thôi - và thời khắc thân thể họ được ghì xiết vào nhau hẳn không còn xa nữa. Chỉ lát nữa, thuyền của anh sẽ trở về trên con đường sáng lát ánh trăng trải dài qua biển. Livia đang chờ đợi tình yêu của mình, nàng chưa thể đi. Đặc biệt hôm nay, sau nỗi kinh hoàng ấy, khi trước mắt hiển hiện hình ảnh Guma chìm trong biển sóng, Livia càng khao khát cơn hoan lạc đam mê cùng những tiếng rên rỉ của người đang sở hữu. Nàng chưa muốn đi khóc cùng Judith, người phụ nữ bất hạnh không bao giờ còn được yêu đương.
- Em phải đợi Guma về, Rufino.
Liệu anh ta có nghĩ mình thật vô tình… Nhưng Guma sắp về đến..Livia nói khẽ:
- Em sẽ ghé đó sau…
Rufino giơ tay chào:
- Vậy tôi đi nhé…
- Chào anh…
Rufino thẫn thờ đi tiếp, vẫn nhìn trăng và nghe tiếng hát từ xa:
Hãy để sóng ru tình ta tha thiết
Và xem trăng soi tỏ, huy hoàng…
Anh ta chợt quay lại:
- Livia…
- Sao?
- Cô có biết cô ấy sắp có con?
- Chị Judith?
- Ừ…
Anh bước đi, vẫn ngước nhìn trăng. Lời ca từ pháo đài cổ vẫn đang vọng đến:
Đêm ngọt ngào, đêm của tình yêu…
Maria Clara đang khóc cười trong vòng tay ôm xiết của chồng. Livia vụt chạy theo bóng Rufino đang thấp thoáng đằng xa:
- Em đi với anh…
Họ bước đi. Nàng vẫn không rời mắt khỏi biển. Biết đâu ngọn đèn đỏ ngoài xa kia là con thuyền của “ Quả cảm” đang về.
Judith là một phụ nữ lai đen mang chiếc bụng bầu đã nhô cao sau lần áo vải. Mọi người yên lặng. Chàng da đen Rufino sợ hãi nhìn quanh, đôi tay ngọ nguậy không biết đặt vào đâu. Livia nhẹ nhàng nâng mái đầu Judith, lòng đầy thương cảm. Nhiều người đã tụ tập đến. Sau khi ấp úng những lời chia buồn, họ đứng đó chờ đợi người ta đưa xác những người đã mất đang được tìm kiếm ngoài khơi. Từ chỗ Judith vọng ra tiếng nức nở đứt đoạn, và bàn tay Livia đưa lên xuống nhẹ nhàng trong cử chỉ vỗ về an ủi. Sau đó Manuel đến, đi theo sau anh là Maria Clara với ánh mắt vẫn còn ngái ngủ
Không còn gì gợi nhớ về cơn bão vừa qua. Tiếng rên rỉ yêu đương của Maria Clara cũng không còn nữa.Vậy sao Judith lại khóc, sao chị trở thành góa phụ? Sao chị lại tụ tập ở đây chờ hai cái xác sắp được đưa về. Rufino những mong rời khỏi đây, mong được ẩn trong vòng tay háo hức giang rộng của Esmeralda. Trước cảnh buồn thảm trong nhà, trước nỗi đau của Judith, anh thấy tay chân thừa thải, cảm giác nặng nề, và biết sẽ còn khổ tâm hơn khi xác Jacques về đến, khi tất cả phải chứng kiến cuộc chia tay cuối cùng của Judith với chồng, người đã để lại trong bụng chị đứa con, người từng sở hữu thân xác chị.
Livia tỏ ra rất vững vàng, và như vậy trông nàng càng xinh đẹp. Ai mà không sẵn lòng lấy Livia để được nàng khóc thương nếu chẳng may bỏ thân ngoài biển cả? Lúc này nàng đang an ủi Judith như một người chị lớn…
Tất nhiên nàng cũng mong được chạy khỏi đây, ra bờ biển ngóng đợi Guma, chờ đêm tình yêu dưới trời sao của mình sắp đến. Ai cũng xót cho nỗi đau của Judith, Maria Clara chợt nghĩ một ngày nào đó Manuel cũng nằm lại ngoài khơi trong cùng một đêm giông bão và Livia cũng sẽ dứt khỏi nơi đang đợi Guma để đến báo tin với cô. Bất giác cô xiết chặt khuỷu tay Manuel khiến anh ngạc nhiên:
- Em làm sao thế?
Nhưng cô đang khóc và Manuel đứng lặng. Một bình rượu được mang ra, Livia dìu Judith vào trong. Maria Clara đi theo chỗ Livia cùng khóc với người góa phụ, khóc cho cả bản thân mình.
Livia quay trở lại chỗ mọi người. Đám đàn ông đang thấp giọng chuyện trò bàn tán về cơn bão mới qua, về cha con người đánh cá vừa bị chết. Một chàng da đen nói:
- Ông ấy khỏe khiếp… Mà gan cũng ít ai bằng…
Một người khác nhắc lại câu chuyện xảy ra đã lâu:
- Mấy ông còn nhớ cơn gió giật hồi tháng sáu không? Phải, hôm đó Raimundo…
Có ai đó mở nút bình rượu. Livia đi ngang qua đám đàn ông ra phía cửa…Nàng nghe tiếng vọng của biển lặng, đơn điệu mỗi ngày, rì rầm vô tận. Guma chắc sắp về và thế nào cũng đến nhà Judith để tìm nàng. Qua bóng đêm trùm trên cảng nàng nhìn rõ những cánh buồm của các con thuyền đang về bến. Một linh cảm kinh hoàng hệt như của Maria Clara chợt khiến tim nàng lạnh buốt! Điều gì xảy ra nếu một đêm nào đó như đêm nay người ta báo tin cho nàng Guma đã bỏ thây ngoài biển? và con thuyền “Quả cảm” trôi dạt lang thang trên mặt sóng, không lái, không chèo? Chỉ lúc này nàng mới thật sự ngấm nỗi đau của Judith, cảm thông sâu sắc với người chị gái của mình, cũng là chị của Maria Clara, là chị em của tất cả những phụ nữ miền biển khác được an bài một số phận như nhau: chờ tin dữ trong một đêm giông tố báo cái chết của người đàn ông yêu quí nhất của mình.
Tiếng nức nở của Judith vọng ra từ phòng trong. Chỉ còn lại mình chị với đứa con trong bụng, ngay dưới tim mình. Có thể một ngày nào đó rồi chị lại phải gạt nước mắt lần nữa khóc cho cái chết của đứa con ấy ngoài biển lớn. Chàng da đen vẫn đang tiếp tục câu chuyện của mình với cánh đàn ông:
- Năm người được cứu thoát…Đúng là đêm tận thế… Đêm mà nhiều người đã nhìn thấy nữ thần biển cả, bằng chính mắt mình… Còn Raimundo..
Judith nức nở phía cuối phòng. Số phận của mọi người phụ nữ ở đây là vậy. Đàn ông vùng biển chỉ có một con đường trong cuộc sống - đường ra biển. Họ theo đường đó, bởi đây là phần số của mình. Biển ngự trị tất cả bọn họ. Biển mang tới cho họ mọi niềm vui, mọi bất hạnh, bởi biển quá huyền bí khiến không ai có thể hiểu được tận tường, kể cả các ngư phủ già giờ chỉ còn ngồi trên bờ vá lưới kể những chuyện ngày xưa. Ai đoán giải được bí mật của biển khơi? Biển mang theo âm nhạc, tình yêu và cái chết. Trăng trên biển chẳng phải là vầng trăng đẹp nhất sao? Nhưng biển dễ đổi thay, và tương tự, cuộc sống của những con người dưới cánh buồm cũng bất ổn. Ai trong số họ đến cuối đời còn được cưng nựng đám cháu nội, cháu ngoại hoặc dùng bữa trưa, bữa tối quần tụ cả gia đình như dân vùng đất liền? Không ai trong số họ có thể làm theo những bước tự tin như vậy của những người sống ở đất liền. Mỗi người trong số họ đều để lại nơi đáy biển chút gì đó của mình: một đứa con, một người em, một cánh tay bị cá mập cắn lìa, một chiếc thuyền bị sóng lật, một cánh buồm bị gió xé bay đi. Nhưng mặt khác ai trong số họ không biết hát say sưa những bài tình ca trên bến cảng? Ai trong số họ không biết cách ái ân vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào? Bởi mỗi lần họ hát, họ yêu đều có thể trở thành lần cuối. Khi rời vợ ra đi họ không hôn phớt như dân đất liền vội vã với công việc. Họ chia tay rất lâu, và vẫy tay, vẫy mãi như muốn gọi theo mình.
Livia nhìn người đang kéo lên theo con phố dốc ven đồi. Họ đến thành hai nhóm. Những ngọn đèn đem lại vẻ liêu trai cho cuộc diễu hành tang tóc. Như linh cảm được đám người đang đến, tiếng nức nở của Judith chợt vang to phòng trong. Chỉ nhìn mái đầu trần của đám đàn ông cũng hiểu họ đang mang xác đến. Xác hai cha con đã chết trong cơn bão. Rõ ràng họ đã gắng cứu nhau và cả hai đều bỏ mạng. Thẳm xa từ đâu đó, từ pháo đài cô, từ bến cảng, từ những con thuyền, từ một nơi vô định xa vời không ai biết vọng về bài ca tiễn đưa thi thể những người đã mất. Lời ca nói:
Thật ngọt ngào được chết giữa biển khơi…
Livia bật khóc. Áp mái đầu Judith vào ngực mình, nàng khóc nức nở bởi biết rằng một ngày như vậy của nàng, của Maria Clara, của mọi phụ nữ rồi sẽ đến. Bài ca băng qua bến cảng đến với họ, với những người phụ nữ ấy:
Thật ngọt ngào được chết giữa biển khơi..
Ngay sự có mặt của Guma - đến cùng đám rước và là người đầu tiên tìm thấy hai xác kia - cũng không an ủi được Livia giữa giây phút ấy.
Chỉ còn bài ca - về sự ngọt ngào khi được chết ngoài biển - vọng đến không rõ từ đâu (chắc từ pháo đài cổ) nhắc Livia vì cái chết của chồng Judith. Hai thi thể đã được vào nhà, Judith nức nở quỳ bên xác chồng, những người đàn ông đứng quanh, Maria Clara lo sợ nghĩ đến một ngày nào đó Manuel của mình cũng sẽ trở về như vậy. Nhưng còn nàng, Livia, sao nàng lại phải nghĩ về cái chết, về những nỗi khổ đau kia khi tình yêu đang chờ đợi sát bên? Bởi giờ đây nàng đã ở trên thuyền “Quả cảm”, cùng với Guma. Livia duỗi người trên tấm ván dưới bóng cánh buồm đã hạ nhìn người đàn ông của mình đang lặng lẽ hút thuốc. Sao lại phải nghĩ về cái chết, về những gã đang chóng chèo cùng sóng biển khi người đàn ông của nàng đang ở ngay đây, an toàn mạnh khỏe, và đốm lửa nhỏ từ tẩu thuốc của anh trên biển tối hẳn là vì sao rực rỡ nhất? Livia suy nghĩ. Nàng hơi buồn vì anh vẫn chưa đến ôm nàng trong đôi cánh tay mạnh mẽ của mình với những hình xăm nàng thuộc từng chi tiết. Nàng chờ đợi, đầu gối trên tay, khuôn ngực thiếu nữ hơi lộ ra sau tà áo mỏng được ngọn gió đêm - giờ đã hiền hòa - đang lay nhẹ. Biển cũng nhẹ lay con thuyền dập dềnh trên mặt nước.
Liv. Nàng thật xinh đẹp trong sự chờ đợi ấy. Nàng đẹp nhất trong số phụ nữ trên cảng, cũng như trên mọi con thuyền, không một chàng trai biển nào ở đây có được người phụ nữ như vậy. Tất cả bọn họ đều nói ra miệng điều đó và đều niềm nở với nàng. Ai cũng sẵn lòng đưa nàng đi biển, ước ao được ôm nàng trong đôi tay cuồn cuộn cơ bắp bởi bao chuyến khơi xa của mình. Song nàng chỉ thuộc về Guma, người duy nhất nàng đã kết hôn ở nhà thờ Monte Serrat, nơi các ngư dân, các chủ tàu, chủ thuyền thường làm đám cưới. Ngay những thủy thủ các con tàu viễn dương khổng lồ cũng làm đám cưới ở nhà thờ Monte Serrat, tòa thánh đường nằm trên đồi cao ngự trị cả một vùng biển. Đó là thánh đường của họ, của biển. Livia và Guma thành hôn ở đó, và từ ấy họ đã cùng nhau ân ái trên bờ biển đêm, trên thuyền “Quả cảm”, trong các phòng ở “Sao đêm”, trên bãi cát ven bờ, hòa quyện thân xác thành một trên biển, dưới trăng.
Và hôm nay, sau khoảng thời gian dằng dặc lo âu chờ đợi, nỗi khao khát của nàng càng cao bởi cơn sợ hãi của nàng quá lớn. Vậy mà anh vẫn lặng lẽ hút thuốc… Cũng vì vậy nàng lại nghĩ đến Judith, kẻ sẽ không bao giờ còn biết đến ái ân, tương lai chỉ là những đêm dài đầy nước mắt. Nàng nhớ lại: chị ấy đã đổ sụp xuống bên xác chồng, nhìn vào mặt anh, khuôn mặt bất động không còn biết đến nụ cười, khuôn mặt đã chìm trong sóng nước, đôi mắt đã nhìn thấy Iemanja, nữ thần biển cả.
Livia tức giận nghĩ đến vị nữ thần, mẹ của biển cả, chúa tể các đại dương, vì vậy các người đàn ông sống trên sóng nước đều yêu thương và đều sợ hãi. Người trừng phạt họ vì nỗi sợ và vì tình yêu ấy. Người không bao giờ hiển hiện trước mắt ai trừ khi họ chết nơi biển cả. Người yêu thích những kẻ chết trong bão tố. Những kẻ chết do cứu người được nữ thần đưa theo đến mọi nơi, như những con tàu cập vào mọi cảng, qua khắp các đại dương. Thi thể họ không bao giờ được tìm thấy bởi họ đã ra đi cùng với nữ thần. Để được thấy nữ thần nhiều người đã gieo mình xuống nước với nụ cười trên môi và không bao giờ trở lại. Phải chăng bà ta đã ngủ với tất cả những người đàn ông chết trong sóng nước? Livia giận dữ nghĩ đến nữ thần. Lúc này đây chắc bà ta đang ở bên hai cha con vừa chết trong bão tố, và có thể vì bà ta mà họ đang ẩu đả, hai con người vốn thân thiết biết bao khi còn sống. Họ chết như bạn bè, vậy mà giờ đây, ai biết được, có thể vì Iemanja - nữ thần biển chỉ những kẻ chết mới trông thấy - mà họ đánh nhau. Raimundo có thể đã rút con dao thường thấy nơi thắt lưng nhưng không còn khi vớt xác. Có thể họ đã quyết đấu dưới tầng nước sâu xem ai sẽ được theo nữ thần đến những miền xa xôi trên thế giới. Judith, kẻ đang khóc thương, Judith, kẻ đang mang đứa con trong bụng, Judith, kẻ kiệt sức vì bao công việc nặng nhọc, Judith, kẻ không còn biết đến niềm vui ân ái có lẽ đã bị lãng quên bởi tuyệt vời mà y phục duy nhất là mái tóc vàng óng thật dài đi lại khỏa thân trong làn nước biếc, mái tóc vàng được thấy trong những đêm trăng sáng biển xa.
Người của đất liền (mà họ biết gì chứ?) nói đó là dòng ánh trăng trên biển. Cánh thủy thủ, các chủ thuyền, dân đánh cá cười nhạo người trên cảng chẳng biết gì. Họ tin chuyện về mái tóc của nữ thần biển cả Iemanja đang ngắm trăng trên biển. Họ biết có Người ở đó. Những tay da đen chơi ghi ta, kéo đàn đánh trống và ca hát. Những người khác đốt tẩu thuốc để Iemanja nhìn được rõ hơn. Tất cả đều yêu quý Người, thậm chí quên cả vợ mình mỗi khi mái tóc của nữ thần trải dài trên biển lớn.
Đó cũng là tâm trạng của Guma lúc này khi anh mãi ngắm nhìn dải ánh bạc lấp lánh trên mặt biển sâu và lắng nghe tiếng hát của chàng da đen mời gọi đi vào cõi chết. Bài ca nói về sự ngọt ngào được chết trong biển cả, nơi có nữ thần sóng nước, người phụ nữ đẹp nhất trần gian, đang chờ bạn đến. Guma đắm nhìn mái tóc của Người, quên cả Livia ở sát bên với bộ ngực trẻ vun đầy thoáng lộ sau nếp áo đang duỗi mình chờ đợi… Mà Livia đã phải chờ đợi biết bao lâu nhng phút giây ân ái ấy, Livia, kẻ đã nhìn thấy bão tố tàn phá vạn vật, lật sấp những con thuyền, cướp đi bao mạng sống… Livia, kẻ đã khắc khoải âu lo cho mạng sống của anh. Nàng những muốn ôm ghì anh trong vòng tay mình, hôn lên môi anh để nghe từ anh nỗi lo sợ khi đèn cảng vụt tắt, áp chặt vào người anh để cảm nhận từ anh những vết đau do sóng gió dập vùi. Nhưng lúc này anh đã quên Livia, tâm trí chỉ nghĩ về nữ thần biển cả, nữ chúa của đại dương. Thậm chí có thể anh còn ganh tị với hai cha con người đã mất đang phiêu diêu ở những miền xa, nơi chỉ thủy thủ của các tàu viễn dương từng được thấy. Nỗi uất hận trào dâng trong lòng Livia, nàng những muốn khóc, muốn chạy xa khỏi biển, đến tận nơi cuối đất cùng trời.
Một chiếc thuyền đi ngang. Livia chống người trên khuỷu tay để nhìn rõ hơn. Có tiếng ai đó gọi sang:
- Chào Guma…
Guma vẫy tay chào tiễn:
- Chúc thuận buồm xuôi gió…
Livia nhìn anh. Giờ đây khi một đám mây che khuất vầng trăng và Iemanja biến mất, anh dập tẩu, mỉm cười. Nàng sung sướng cuộn tròn, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh sắp chạm đến. Guma nói
- Tay da đen ấy hát ở đâu vậy?
- Làm sao em biết… Chắc chỗ pháo đài cổ…
- Bài hát hay quá..
- Ôi, tội nghiệp cho Judith…
Guma nhìn ra biển:
- Ừ… Chị ấy sẽ cực lắm… Lại còn đứa con trong bụng nữa…
Vẻ mặt anh sa sầm khi nhìn Livia. Nàng thật đẹp và đầy quyến rũ. Đôi tay nàng quá mảnh mai, không thích hợp với những công việc nặng. Nếu anh bỏ mạng ngoài khơi hẳn nàng phải tìm một ai đó khác mới sống nổi. Nàng không có đôi tay cho công việc nặng. Ý nghĩ ấy khiến anh giận dữ. Gò ngực nàng thoáng hiện sau tà áo mỏng. Mọi đàn ông trên cảng đều ao ước có được nàng, bởi nàng là người đẹp nhất. Và chuyện gì sẽ đến khi anh cũng đi xa theo nữa thần biển cả? Cơn giận dữ khiến anh những muốn giết chết Livia ngay tại chỗ để nàng không bao giờ còn thuộc về ai.
- Chuyện gì sẽ xảy đến nếu một mai anh cũng bị lật thuyền và làm mồi cho cá? - Anh bật cười khô khốc.
Giọng của chàng da đen lại vẳng đến qua màn đêm:
Thật ngọt ngào được chết giữa biển khơi…
- Em cũng sẽ làm việc nặng nhọc hay lấy một ai đó khác?
Nàng bật khóc. Phải, nàng lo sợ biết bao cái ngày mà người đàn ông của nàng bỏ thân ngoài biển, ngày anh không còn trở lại, ngày anh ra đi cùng nữ thần biển cả, Iemanja đến những vùng đất lạ, xa xôi. Nàng vươn mình quàng tay ôm cổ Guma:
- Hôm nay em sợ lắm. Em đợi anh ngoài cảng, cứ thấy như anh sẽ chẳng bao giờ v
Anh ôm nàng. Phải, anh biết Livia đã phải chờ đợi quá lâu trong nỗi lo âu khắc khoải nhường nào. Anh đã đến với nàng, với tình yêu của nàng, với vòng tay của nàng đang ghì xiết. Giọng chàng da đen vẫn vọng đến từ xa:
Thật ngọt ngào được chết giữa biển khơi…
Và giờ đây dưới ánh trăng mái tóc của Iemanja, nữ thần biển cả, không còn lấp lánh nữa. Giọng ca chàng da đen đã chìm trong tiếng rên rỉ yêu đương của Livia, người phụ nữ được bao kẻ khát khao, đang yêu mãnh liệt, đam mê người đàn ông của mình trên con thuyền “Quả cảm” bởi đã lo sợ quá nhiều, nỗi sợ ấy vẫn đang còn day dứt.
Những ngọn gió của bão tố đã đi xa. Mưa từ những đám mây của những đêm không đúng nghĩa cũng đã đi đâu đó tới những bờ bến khác. Iemanja đưa thân xác những người đã mất về các miền đất lạ. Biển trở nên êm ả, dịu dàng, thành bằng hữu của những người sống trên ngọn sóng. Biển chẳng là nhà, là đường, là hẽm của tất cả bọn họ sao? Ngay trên biển, trong các khoang thuyền, họ đã yêu đương, và tạo ra bao mầm sống mới, không phải vậy sao?
Vâng, Guma yêu biển và Livia cũng vậy. Biển thật đẹp trong những đêm như thế, xanh thẳm như mặt gương soi phản chiếu ánh sao trời, lấp lánh ánh đèn từ các con thuyền cùng những đốm lửa trên đầu ngọn tẩu và những âm thanh âu yếm của tình yêu.
Biển là bạn, người bạn thân thương của tất cả những ai sống cùng sóng biển. Và Livia cảm nhận hương vị biển từ da thịt Guma. Chiếc “Quả cảm” chòng chành như đưa võng