24. ĐÊM LẶNG
Livia khoanh tay. Livia câm lặng. Cái lạnh thấm vào thân thể nàng, nhưng tiếng nhạc vẫn tràn qua như một làn hơi lửa, ấm nồng, hạnh phúc.
Người đàn ông của nàng đã đi xa, anh đã chết nơi biển ca. Toàn thân nàng như băng giá, mái tóc xanh ánh nước rũ ngang vai. Phải, nàng đã không được nhìn thấy tấm thân đã chết của Guma sau khi mọi người ngừng tay tìm kiếm, khi ngọn nến chìm khuất sau mặt sóng nặng nề như ánh dầu khép lại, biển cũng tự khép mình như thân thể của Livia.
Nhiều kẻ lượn lờ tán tỉnh bên cửa nhà nàng. Họ muốn ve vãn tấm thân giờ vô chủ, tấm thân hoàn hảo của nàng. Livia, người phụ nữ được bao kẻ khát khao vẫn đứng khoanh tay, đắm chìm trong yên lặng. Không một tiếng kêu than đau khổ thốt ra, hơi thở vẫn đều từ bầu ngực tròn căng ngậm nắng. Giọng ca ấm áp của chàng da đen hát bài ca quen thuộc những canh khuya vẫn sưởi ấm cho nàng như thuở trước:
Thật ngọt ngào được chết giữa biển khơi.
Không một tiếng kêu than đau xót. Chỉ có cơn giá lạnh lan trùm và hình ảnh sóng sánh ánh dầu trên biển chết. Thăm thẳm b là thân xác Guma lang bạt như con thuyền không lái. Những đàn cá vây quanh. Iemanja đi cùng với mái tóc xoã dài che phủ người anh. Guma sẽ đi đến những miền đất lạ như thuỷ thủ trên một con tàu lớn. Anh sẽ qua khắp những vùng huyền ảo nhất của biển khơi, luôn có Iemanja theo sát bên mình. Anh cũng sẽ đi theo hải trình của anh, của người đi biển tìm về nơi bến cũ.
Livia nhìn ra mặt biển nặng màu chì. Biển không sóng, nặng nề như biển dầu. Đâu là những con tàu, những thuỷ thủ, những kẻ chết chìm của ngươi, hỡi biển chết? Hỡi đại dương của những lời nức nở, đâu những người vợ góa, sao họ không đi ven bờ của ngươi để khóc than cho người chồng đã mãi mãi ra đi? Đâu những đứa trẻ đã chìm trong sóng dữ của ngươi vào những đêm giông tố? Đâu cánh buồm của những con thuyền đắm đã bị ngươi nuốt chửng vào lòng? Đâu thân xác của Guma với mái tóc đen xoã dài giữa bao ngọn sóng xanh của ngươi khi bơi vào bờ để cứu mạng bao kẻ khác? Trên mặt sóng ánh dầu nặng màu chì của biển chết đang lặng lờ trôi như một hồn ma ánh sáng ngọn nến dẫn đường đi tìm xác người đã chết. Không, không chỉ có anh đã chết. Chính biển cũng đã chết, biến thành dầu, ngưng đọng lại, không dậy nổi một con sóng nhỏ. Biển đã chết, không còn phản chiếu bầu trời sao trên mặt nước âm u ảm đạm của mình.
Nếu trăng lên trăng sẽ trải ánh váng trên mặt biển chết, sẽ kiếm tìm như ngọn nến đi kiếm tìm thân xác Guma, chàng trai có mái tóc đen dài, chàng trai đã đi trên con đường của biển để về với miền đất vô cùng, những bến bờ của xứ Aioca.
Qua cửa sổ Livia nhìn ra biển chết vắng ánh trăng. Những gã đàn ông lân la bên cửa nhà nàng, bên tấm thân vô chủ của nàng, đã tản về nhà. Vạn vật giờ trở nên huyền bí. Tiếng nhạc cũng đã ngưng. Chỉ giây lát nữa tất cả sẽ thức dậy, khung cảnh sẽ xoay vần, cuộc đời sẽ trở lại, mọi người sẽ lại vui vẻ nói cười. Bình minh đang vươn lên trên biển chết.
Riêng thân xác và trái tim Livia là mãi còn băng giá. Với Livia nhiều đêm tối sẽ trôi qua, những đêm vắng sao trên biển chết.