← Quay lại trang sách

Chương 2

Hải Thụ nghiêng đầu tránh những hạt mưa lất phất tạt vào mặt mình rồi chống tay ngồi dậy. Gã dáo dác nhìn quanh và sực nhớ mình đang ở đâu khi đầu gã nặng như đeo chì... choáng váng đứng lên, Hải Thụ nhìn hành lang tu viện trống vắng và yên lặng một cách đáng sợ...

Nhưng điều này chả làm cho gã lo ngại hay chùn bước bằng chuyện khẩu súng ngắn đã biến mất khỏi tay gã.

Gã nhìn vào bóng đêm, một cảm giác ơn ớn lạnh buốt còn hơn nước mưa chạy dọc theo sống lưng gã.

Phải chăng con nhóc ấy đã quanh quẩn đâu đây trong một hốc tối nào đó với mũi súng đang chĩa vào gã?

Gã chợt thấy ân hận khi chọn nhầm cái tu viện bỏ hoang này làm điểm hẹn với Nhật Toàn.

Mọi việc trở nên tồi tệ khi chiếc xe của Nhật Toàn đâm vào vách núi. Toàn gục trên tay lái còn con bé ấy thì thoát nạn vào đây...

Càng nghĩ, gã càng tức tối. Nếu mềm mỏng chút nữa hẳn con bé ấy không sợ hãi và hoảng hốt tháo chạy. Chính hành động hăm dọa của gã với khẩu súng trên tay khiến cô ta phản ứng lại...

Mẹ kiếp! Chỉ một cú trượt ngã vì cái hành lang đẫm nước mưa mà tất cả đã toi công.

Cô gái đã vuột khỏi tay gã, gã thấy mình bay bổng lên đầu cắm xuống đất... và khẩu súng nổ vang...

Giờ đây trong lòng gã nguôi lạnh dục vọng mà thay vào đó là sự căm giận pha lẫn lo âu...

Giá như gã chộp được con bé ấy.... thì chuyện gì xảy ra nhỉ?

Hải Thụ nhếch mép bước dò dẫm theo hành lang tăm tối, đôi mắt dán chặt vào bóng đêm và cố phát hiện ra một tiếng động nào chứng tỏ có người đang rình rập...

Gã rón rén đi như một tên trộm, khác xa thái độ hùng hổ trước kia với cây súng trên tay khi lao theo cô gái.

Ôi! Thật nhục nhã. Nhưng thà thế còn hơn mất mạng bởi viên đạn vô tình sẽ được chui ra từ nòng súng ấy nếu như con bé có nó.

Mưa gió vẫn từ bầu trời tối đen ập xuống. Những hạt nước nhảy nhót trên hành lang và bắn vào người gã không chút thương tiếc.

Gã chợt đứng lại co mình vì lạnh, cái lạnh từ quần áo ướt thấm sâu vào thịt da khiến gã run lên.

Bất ngờ, một bóng đen vụt qua trước mặt gã rồi mất hút sau cửa phòng bên trái.

Hải Thụ giật mình lùi lại. Trái tim gã như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, đúng khi đó có tiếng kêu:

- Meo! Meo!

Gã bóp chặt nắm tay tức tối gầm gừ:

- Hừm! Đồ quỷ sứ!

Hải Thụ cắn chặt hàm răng, lấy lại tinh thần đi qua những dãy phòng được khóa kín.

Gã dừng lại ở phòng khách. Vẫn không một bóng người, ngoài sự hiện hữu của chiếc điện thoại và cái ống nghe đang đung đưa dưới sợi dây lúc con nhóc ấy quăng lại rồi bỏ chạy.

Gã thất vọng đảo người nhìn lên dãy lầu hình chữ U ôm lấy tu viện, rồi lại xoay mình ngó các hành lang hẹp cạnh cầu thang... Một mê hồn trận im ắng đến lạnh lùng, mênh mông và tràn đầy bóng tối.

Trong tay không một tấc sắt, gã đứng lặng người, lòng bối rối chưa biết mình nên tiến về phía nào.

Đúng lúc ấy, Hải Thụ chợt nghe văng vẳng lời kinh cầu nguyện vang lên từ một nơi nào đó trong tu viện.

Lời cầu kinh thánh thót, trầm bổng quyện cùng gió rít nghe rờn rợn làm sao...

dường như từ trên cao hơn đầu gã.

Hải Thụ ngửa mặt ngó lên cầu thang và giật mình khi thấy có ánh lửa vàng lung linh trên bức vách. Điều này chứng tỏ trên kia có ánh sáng và có người vì giọng cầu kinh vang xuống từ đó...

Gã thoáng chút phân vân, cuối cùng rồi cũng đặt chân lên bậc thang với suy nghĩ:

“Có thể con bé ấy cũng có mặt trên kia!”.

Những bậc thang lùi dần sau bước chân của Hải Thụ, nhưng sự hồi hộp càng lúc càng tăng trong lòng gã.

Khi Hải Thụ bước qua bậc thang cuối cùng, cũng là lúc gã điếng hồn đưa tay vịn vào lan can.

Gã choáng váng trước cảnh tượng rùng rợn trong căn phòng rộng lớn của nhà nguyện đang đập vào mắt gã.

Một thân người nằm bất động giữa phòng với những hàng nến trắng được đốt sáng xung quanh...

Hai chân gã chợt run lên như muốn sụm xuống vì không thể đỡ nổi cơ thể của mình khi lời cầu kinh đã ngưng bặt và kẻ mặt áo đen trùm kín đầu như một nữ tu đang quỳ trên chiếc ghế xoay về phía gã.

Gã giật bắn người, miệng há hốc, như chạm phải một luồng điện cao thế.

Hải Thụ muốn la lên và bỏ chạy nhưng cái âm thanh ấy chưa thoát ra được bên ngoài đã tắt nghẹn lại từ cổ họng... khi gã đối diện với khuôn mặt ma quái ấy.

Quá kinh hoàng, Hải Thụ thụt lùi về phía cầu thang, bước chân gã gần như lếch trên nền gạch.

Rồi bất ngờ, gã xoay mình phóng ào xuống những bậc cấp và lao qua khoảng sân về hướng cổng sắt bất chấp gió mưa ào ạt như phủ xuống đầu mình.

Trong nhà nguyện chợt vang lên tiếng chuông inh ỏi.

Hải Thụ thở hồng hộc và dừng lại cạnh chiếc Toyota của mình. Gã cho tay vào túi, xâu chìa khóa xe đã rơi mất.

Gã sửng sốt, cố giật mạnh cửa xe. Nó chẳng buồn nhúc nhích kể từ lúc gã lao ra và sập lại, khi đuổi theo cô gái.

Sự nhớ đến chiếc xe của Nhật Toàn còn nằm bên vách núi, Hải Thụ lập tức lao đi và trong đầu gã lúc này luôn vang lên một ý nghĩ phải thoát khỏi nơi này bằng mọi giá...

Gã cắm đầu bỏ chạy như điên bỏ lại cái tu viện sau lưng với những hình ảnh khủng khiếp và tiếng chuông cầu hồn quái dị...

Trước mặt gã, nơi vách núi cạnh eo biển, chiếc xe của Nhật Toàn đã biến mất.

Gã dáo dác nhìn khắp nơi, ngoài tiếng sóng ầm ì vỗ vào ghềnh đá hòa cùng gió mưa rít bên tai, con đường vắng lặng âm u dọc theo vách núi không một bóng người, bóng xe qua lại...

Tất cả chỉ còn trơ trọi một mình gã với đêm mưa gió kinh hoàng.

Sự sợ hãi càng lúc càng tăng lên theo trí tưởng tượng hoang tưởng mà lúc này đã hình thành trong đầu gã.

Tiếng chuông vẫn theo gió đuổi theo Hải Thụ. Gã ngoái đầu nhìn về hướng tu viện nhưng chẳng thấy gì ngoài màn mưa và bóng tối.

Hải Thụ gào lên như một kẻ tâm thần rồi lao đầu bỏ chạy. Ở khúc quanh, có ánh đèn pha xe hơi lóe sáng và ập vào mắt gã...