Chương 3
Suốt đêm, Vĩnh Huy không sao ngủ được, anh cứ chập chờn thức giấc bởi cơn mê hoảng loạn của cô gái... cho đến gần sáng thì anh cũng chìm vào giấc ngủ ở cuối phòng.
Ánh nắng le lói đầu ngày sau một đêm mưa đang tràn qua ô cửa sổ, hắt mảng nóng vào mặt Vĩnh Huy.
Cảm giác âm ấm làm anh choàng tỉnh.
Vĩnh Huy nheo mắt vì ánh sáng. Anh đưa tay lên che mặt và nhìn về phía giường ngủ, cô gái đã biến mất.
Vĩnh Huy ngỡ ngàng bật người dậy và nhẹ nhàng bước về phía cánh cửa lớn. Cái chốt khóa đã được mở... nghĩa là cô ấy đã bỏ đi.
Anh bước nhanh ra ngoài, hành lang trống trơn. Chiếc Mazda vẫn đậu sát hiên nhà. Vĩnh Huy thẫn thờ đưa tay dụi mắt.
Anh tỉnh hay mơ? Lẽ nào chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một cơn mộng mỵ hoang đường? Còn nếu là sự thật thì cô gái ấy đã bỏ anh để đi đâu?
Cô ấy không phải là Mạc Chiêu Dung của anh hay sao?
Vĩnh Huy thở dài, anh ngơ ngác đưa mắt nhìn về phía ghềnh đá. Những bọt sóng trắng xóa bung cao như hoa nở sau từng đợt sóng. Biển xám xịt một màu buồn tênh và hụt hẫng như lần nghe tin cô ấy...
Không! Không thể nào. Một bóng người con gái đang đi dọc theo triền cát đập vào mắt Vĩnh Huy.
Lao mình chạy theo hướng đó, anh vừa sãi những bước chân dài, vừa kêu to:
- Mạc Chiêu Dung!
Cô gái dừng lại nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng lẫn bối rối:
- Anh nhầm rồi! Nhưng có phải vì thế mà anh đã đưa tôi về đây?
Vĩnh Huy khổ sở nhìn cô gái.
- Lẽ nào em còn giận anh? Khi em còn sống...
Cô gái lúng túng, bậm môi:
- Tôi không phải là Mạc Chiêu Dung của anh đâu. Tôi là...
Cô chợt ngừng bặt khiến Vĩnh Huy ngờ vực hỏi:
- Sao chứ? Em định phịa ra cái tên khác nữa sao?
Cô gái buồn rầu:
- Tôi là Du Thuyết Hoa.
Vĩnh Huy bước tới trước:
- Em gạt anh hả, Chiêu Dung?
Thái độ của Vĩnh Huy khiến cô gái bực bội cau mày:
- Sao anh vẫn không tin lời tôi nói thật. Có thể cô gái tên Chiêu Dung gì đó của anh giống tôi hay ngược lại. Nhưng tôi đâu thể là cô ta được. Tôi đã mang ơn anh giúp tôi đêm qua. Nhưng tôi cảm thấy khó xử vì anh vẫn khăng khăng cho tôi là một người khác... khi tôi chưa biết tên anh.
Vĩnh Huy ôn tồn:
- Cứ gọi tôi là Vĩnh Huy. Dường như vừa rồi cô không muốn nói rõ tên mình.
Thuyết Hoa ngập ngừng nhìn Vĩnh Huy với ánh mắt thăm dò:
- Có thể anh đoán đúng như thế!
Vĩnh Huy nhún vai:
- Một cái tên đẹp! Tại sao cô không muốn người khác biết?
Thuyết Hoa im lặng, cô chưa biết nên nói như thế nào thì có tiếng xe hơi vang lên từ con đường tiến vào ngôi nhà của Vĩnh Huy.
Anh nheo mắt nhìn chiếc xe màu xám đang chạy vào khoảng sân.
Vĩnh Huy nhíu mày nghĩ, trong số những người anh quen, chẳng ai có chiếc xe như vậy. Đó là một chiếc Hyundai nhỏ và đã cũ kỹ.
Dù muốn hay không, anh cũng phải quay về khi biết có người tìm mình, dù là người lạ. Nhưng có nên cho cô ta theo mình hay không? Sao một thoáng lưỡng lự, Vĩnh Huy trầm giọng:
- Có lẽ Thuyết Hoa nên ở đây.
Thuyết Hoa ngó anh rồi lẳng lặng gật đầu.
Cô nhìn theo dáng Vĩnh Huy đi như chạy về phía ngôi nhà của anh.
Khi Vĩnh Huy về đến gần nhà thì chiếc Hyundai xám đã bò sát cạnh chiếc Mazda.
Từ trên xe, một gã mắt xếch, mặt dài như mặt ngựa, da ngăm đen bước xuống.
Gã đưa ánh mắt nhìn vào bên trong rồi chợt quay lại khi nhìn thấy Vĩnh Huy.
Nhìn vẻ mặt hất lên của gã và ánh mắt khinh khỉnh đang hướng vào mình, Vĩnh Huy thấy khó chịu.
- Anh tìm ai?
Gã nhếch mép trông thật dễ ghét:
- Dĩ nhiên là không tìm anh rồi.
Giọng xấc xược của gã khiến Vĩnh Huy nổi giận, anh bước đến gần gã:
- Thế anh vào đây làm gì?
Từ cabin chiếc Hyundai một cái đầu ló qua ô cửa:
- Sao Quang “móm”? Có tin tức gì không?
Gã tên Quang làu bàu:
- Chờ một chút! Mẹ kiếp...!
Giọng gã cộc lốc:
- Anh có thấy một chiếc Fiat màu trắng, biển số 3422... qua đây không?
Vĩnh Huy trong lòng nãy giờ đã bực bội trước vẻ xấc láo của gã nên anh nói:
- Tôi đâu có qua tâm đến mấy cái xe qua lại trên đường làm gì chứ, đừng nói chi đến số xe... Anh nên đi hỏi người khác thì hay hơn.
Gã nhún vai khinh khỉnh:
- Chuyện đó tôi đã làm rồi, đâu cần anh nhắc nhở. Thật ra chúng tôi cần tìm một gã đàn ông và con nhóc em nó hơn là chiếc Fiat cổ lỗ ấy. Bởi bọn nó có thể phù phép cho chiếc xe lao xuống biển rồi biến mất.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vĩnh Huy khi anh nghĩ đến Thuyết Hoa... Nhưng rồi anh vội gạt phăng chuyện ấy.
Mọi diễn biến dù rất nhanh trên nét mặt Vĩnh Huy cũng không thoát khỏi ánh mắt dò xét của Quang “móm”.
Gã dò dẫm hỏi tiếp:
- Có phải anh đã thấy hai kẻ kia.
Vĩnh Huy lắc đầu dứt khoát:
- Không! Và họ cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Gã rời mắt khỏi anh, nhìn vào nhà rồi quay lại ngó Vĩnh Huy giọng lạnh tanh đầy hăm dọa:
- Hy vọng rằng anh không thấy, không biết tụi nó, nếu không anh sẽ hối hận đấy.
Gã xoay lưng bỏ đi về phía chiếc xe và đóng mạnh cửa lại.
Chiếc Hyundai gầm lên và chồm về phía cổng và mất hút sau khúc quanh với lớp bụi mù.
Vĩnh Huy đứng lặng người vì tức tối khi nhớ đến thái độ côn đồ và ngạo mạn của gã kia... nhưng chẳng hiểu sao hôm nay anh lại kiên nhẫn chịu đựng được chuyện ấy chứ?
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Vĩnh Huy:
- Bọn họ đi rồi hả anh?
Vĩnh Huy ngỡ ngàng quay lại, Thuyết Hoa đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng.
Vĩnh Huy trầm ngâm:
- Phải! Bọn chúng đã bỏ đi. Nhưng có trở lại hay không tôi chẳng đoán được.
Thuyết Hoa dò dẫm:
- Có chuyện gì vậy?
Bóp những ngón tay vào nhau, Vĩnh Huy nhíu mày:
- Chúng đang tìm một người đàn ông và một cô gái đi trên chiếc Fiat trắng biển số 3422... gì đó. Tôi quên rồi! Chán thật!
Thuyết Hoa tái mặt như có vật gì đè nặng vào ngực mình, cô loạng choạng đứng không muốn vững làm Vĩnh Huy hốt hoảng đỡ lấy Thuyết Hoa, anh dìu cô về phía hành lang, giọng ân cần:
- Dường như cô vẫn chưa được khỏe lắm!
Thuyết Hoa chống chế:
- Tôi hơi choáng thôi.
Vĩnh Huy vẫn nhỏ nhẹ:
- Có lẽ cô nên vào nhà nằm nghỉ là tốt nhất. Cô đừng ngại. Sau đó cô muốn đi đâu thì tôi sẽ đưa đi.
Để mặc cho Vĩnh Huy dìu mình về phía chiếc giường mà lúc nãy cô vừa thức dậy.
Thuyết Hoa mệt mỏi ngã mình xuống:
- Tôi làm phiền anh quá.
Vĩnh Huy thật tình:
- Ô! Không đâu! Có cô căn nhà như ấm hơn.
Thuyết Hoa ngượng ngùng:
- Tôi... đâu có quan trọng như vậy. Anh khéo đùa.
Vĩnh Huy chống tay lên cửa sổ đưa mắt bâng quơ nhìn ra biển, nơi những con tàu dật dờ trên sóng nước xa xa. Giọng anh trầm lắng:
- Từ ngày Chiêu Dung mất tích căn nhà trống vắng đến lạnh tanh. Nhiều lúc tôi muốn tìm một nơi khác... Nhưng suy đi nghĩ lại tôi vẫn ở lại, vì đây là nơi cô ấy quay về. Hơn nữa nó cũng có kỷ niệm của hai chúng tôi.
Thuyết Hoa chợt tò mò. Cô quên bẵng những chuyện vừa qua... Vả lại cô cũng muốn biết cô gái tên Chiêu Dung kia là gì của Vĩnh Huy anh lúc nào anh cũng nhắc đến cô ta như thế.
Cô buột miệng:
- Mạc Chiêu Dung là vợ anh?
Vẫn không quay lại, Vĩnh Huy nói:
- Cô muốn nghĩ thế nào cũng được.
Thuyết Hoa thắc mắc:
- Tôi không hiểu.
Giọng anh cay đắng:
- Nếu không vì chuyện ấy xảy ra, chúng tôi đã cưới nhau.
Thuyết Hoa thở dài:
- Buồn thật! Chắc là anh yêu cô ấy lắm!
Vĩnh Huy sâu lắng nói:
- Cô ấy là một nửa của tôi.
- Thế tại sao anh vẫn nhầm tôi với cô Chiêu Dung?
Vĩnh Huy quay lại nhìn Thuyết Hoa:
- Bởi hai người rất giống nhau, giống nhau đến nỗi tôi không ngờ được.
Thuyết Hoa chống tay lên giường, cô dựa lưng vào gối, cố chịu đựng cái nhìn của Vĩnh Huy.
- Giờ anh còn ý nghĩ đó không?
Vĩnh Huy khẽ cười:
- Có hay không Thuyết Hoa cũng thừa hiểu mà đâu cần tôi phải khẳng định. Tuy nhiên những ai từng quen biết Chiêu Dung khi họ gặp Thuyết Hoa thì cũng nhận lầm như tôi thôi.
- Anh khéo biện hộ cho mình nhỉ! Lẽ nào giữa tôi và Chiêu Dung giống nhau đến mức độ anh không thể thấy chúng tôi có những điểm khác biệt nào sao?
Vĩnh Huy buông mình ngồi xuống ghế.
- Giờ thì tôi đã nhận ra rồi. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao đêm qua cô lại rơi vào tình trạng như vậy? Cô đã gặp chuyện gì đến nỗi phải bỏ chạy như thế?
Thuyết Hoa tựa cằm vào lòng bàn tay, giọng đắn đo:
- Anh tò mò muốn biết sự thật hay anh muốn giúp tôi?
Vĩnh Huy nhún vai đứng lên:
- Nếu cô không nói thì thôi. Thật ra vì cú điện thoại ấy mà tôi đã đến tu viện.
Nhưng vẫn không hiểu ai lại gọi cho tôi vào giờ ấy và thật quái dị là ngoài tiếng súng nổ, tiếng chuông, tiếng chó tru...
không có tiếng người.
Thuyết Hoa vẫn lặng thinh, ký ức hình ảnh như một cuộn phim được quay chậm trong đầu cô. Cô chợt tự hỏi có nên tin vào Vĩnh Huy không, khi chính anh là người đã cứu cô trong mưa gió đêm qua? Bây giờ, ngoài anh ra ai có thể giúp đỡ cô trong lúc này? Vả lại Vĩnh Huy cũng không phải là người xấu, nếu không cô đã trả giá cho việc qua đêm ở ngôi nhà này rồi.
Tuy nhiên, mỗi người có một hoàn cảnh và số phận riêng của mình... Liệu anh ta sẽ nghĩ gì khi nghe cô kể lại?...
Cô xoay người, nằm úp mặt vào vách.
Khi nghe tiếng chân Vĩnh Huy xa dần ngoài hành lang. Du Thuyết Hoa bật khóc nức nở... Những giọt nước mắt chảy dài trên gò má như muốn cuốn trôi những muộn phiền lo lắng trong cô.