← Quay lại trang sách

Chương 20

Dưới ánh nắng lung linh màu vàng nhạt, mặt biển mênh mông và sáng lóng lánh, Chiêu Dung bước theo dấu giày còn in mờ trên bãi cát về phía vũng nước trong cái vịnh dọc chân núi nơi có con đường xuyên qua đồi cát dẫn đến trại phong...

Sau cô là Vĩnh Huy và Thuyết Hoa. Vĩnh Huy đi tới trước khi thấy Chiêu Dung dừng lại sát mép nước. Anh đưa tay chỉ vào những dấu vết trên mặt cát và ngó cô:

- Em thấy rõ chứ? Anh đâu có nói sai.

Chiêu Dung lặng thinh đưa mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nói:

- Dưới vũng nước này có một cửa hang thiên nhiên, nhưng em chưa vào sâu trong hang, nên em không biết ở đó có lối nào thông ra bên ngoài hay không.

Vĩnh Huy phân vân:

- Nếu có, bố em đâu cần phải lặn vào trong hang như thế.

- Nhưng nếu đây là lối ra vào duy nhất, thì trong hang bây giờ còn kẻ lạ mặt đêm qua. - Chiêu Dung thắc mắc.

Thuyết Hoa ngơ ngác:

- Ồ! Sao lại như vậy?

Chiêu Dung nói giọng quả quyết:

- Chúng ta đâu thấy dấu giày đi trở ra.

- Phải! Trên cát không có dấu ngược lại. Như thế trong hang phải có không khí để thở, có những vách nứt tự nhiên thông ra ngoài. - Vĩnh Huy nhếch môi.

Chiêu Dung khẽ nói:

- Em không biết nữa. Nhưng em nhớ khi cùng bố em vào hang, hang ẩm ướt, lạnh và thoáng, không đến nỗi quá tối.

Vĩnh Huy đắn đo nhìn Chiêu Dung:

- Em và Thuyết Hoa chờ anh ở đây.

Anh lặn xuống trước để xem có gì không.

Chiêu Dung cau mày nhìn vũng nước xanh thẳm:

- Nhưng anh chưa từng lặn vào đó lần nào mà?

Khẽ nhún vai, Vĩnh Huy nhếch môi.

- Xuống dưới kia, anh tìm ra cửa hang thôi. Chuyện ấy đâu có gì khó khăn.

Chiêu Dung bướng bỉnh nhìn Vĩnh Huy:

- Em sẽ cùng anh lặn vào hang... Em không sợ gì đâu.

Thuyết Hoa lo lắng nói:

- Hai người cẩn thận đấy. Tôi ở trên này chờ.

Chiêu Dung nhìn Vĩnh Huy rồi nói:

- Giờ này thủy triều đang xuống, miệng hang chẳng cách xa mặt nước bao nhiêu. Chúng ta không cần phải lặn sâu xuống.

Cô tháo túi xách trên vai xuống lấy ra hai cái kính lặn đưa cho Vĩnh Huy một cái.

Vĩnh Huy mang vào và cầm theo cái đèn bấm bước về phía mép nước.

Chiêu Dung đưa tay ra hiệu cho Vĩnh Huy theo mình rồi cô lao xuống nước.

Vĩnh Huy vội vàng phóng theo, chỉ qua mấy sải tay thật mạnh, Vĩnh Huy đã nhận ra một cửa hang tối đen qua lớp kính lặn trên mắt. Mạc Chiêu Dung đang bơi gần đến miệng hang, cô chĩa cây đèn, quét luồng ánh sáng vào đó.

Đạp mạnh đôi chân, Vĩnh Huy lướt người về phía Chiêu Dung bơi vào trong hang.

Chẳng bao lâu, hai người ngoi lên khỏi dòng nước lạnh buốt và bước chân trên lớp cát ẩm màu trắng đục.

Chiêu Dung tháo kính lặn ra, cô đưa mắt nhìn sâu vào bên trong. Dưới ánh sáng của đèn bấm, những cột thạch trụ như treo lơ lửng trên lòng hang lấp lánh như muôn ngàn viên kim cương.

Vĩnh Huy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lộng lẫy của lớp thạch nhũ. Anh dò dẫm đi lần vào bên trong. Nơi đây hang có vẻ khô ráo hơn, cát màu sáng và có cả dấu giày khiến anh giật mình lùi lại. Thì ra nơi này thủy triều không lên tới nên còn dấu vết kẻ kia.

Anh thì thầm vào tai Chiêu Dung:

- Có người còn trong hang. Em cẩn thận nha!

Cô im lặng gật đầu nhưng mặt hơi biến sắc.

Vĩnh Huy bóp nhẹ tay cô như muốn truyền thêm sức mạnh của mình để Chiêu Dung cảm thấy yên tâm trong sự che chở của anh.

Chiêu Dung nói khẽ:

- Đêm qua nước thủy triều xuống thấp, kẻ áo đen ấy đâu cần phải lặn xuống nước để vào hang.

Vĩnh Huy cau mày thắc mắc:

- Sao thế?

Chiêu Dung trầm giọng đăm chiêu.

- Ba em bảo những lúc như thế cửa hang ló lên cao hơn mặt nước, người ta chỉ cần lội xuống nước là đi vào trong hang.

- Nghĩa là đến nơi chúng ta đứng lúc nãy chứ gì?

- Phải! Nơi chúng ta ngoi lên cũng cạn, khi thủy triều xuống thấp.

Vĩnh Huy phân vân:

- Hừ! Như vậy lẽ nào kẻ đó đợi lúc nước thấp xuống sẽ ra khỏi đây. Trong khi đêm qua hắn thừa thời gian để trở ra mà. Hắn làm gì suốt đêm trong này?

Chợt sâu trong hang vang lên một tiếng động nhỏ rồi im lặng.

Chiêu Dung bậm môi:

- Đúng là có người trong kia.

Vĩnh Huy lặng thinh, anh nắm chặt cái đèn trong tay chĩa về phía trước và căng mắt nhìn dọc theo hang.

Càng vào sâu, đáy hang có vẻ bằng phẳng và dốc ngược lên trên.

Chiêu Dung bám sau anh, cô hồi hộp bước đi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu gặp kẻ bí ẩn ấy. Cô muốn biết rõ trong hang này có gì bí mật để bố cô vào đây.

Hai người lẳng lặng tiến vào trong, khi đến một ngách nhỏ có lối rẽ trái, Vĩnh Huy ngạc nhiên khi thấy ánh sáng từ đó hắt ra.

Chiêu Dung cũng nhận ra điều đó, cô nghe giọng Vĩnh Huy vang lên bên tai:

- Em thấy gì không?

- Dường như lòng hang có vẻ rộng hơn.

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Có thể kẻ bí ẩn đêm qua trong đó.

Vĩnh Huy rón rén bước về phía trước. Chiêu Dung giật mình sửng sốt lùi lại khi trước mắt cô là một cái động lớn, đầy những chiếc quách bằng đá với những ngọn đèn cầy leo lét, lớn có, nhỏ có, như một mộ địa trong lòng đất.

Trên bệ đá gần cửa động, có một người mặc áo đen đang quỳ gối lưng xoay về phía hai người. Trên tay kẻ ấy là một xâu chuỗi hạt, hắn đang cầu kinh...

Dù không phải là người yếu bóng vía, nhát gan nhưng Vĩnh Huy cũng rợn người trước cảnh tượng quái dị ấy.

Người tu sĩ kia là ai? Những chiếc quách bằng đá cổ xưa ấy chứa gì trong đó... và bố của Chiêu Dung từng lặn vào đây làm gì?

Trong đầu Vĩnh Huy ngập tràn những thắc mắc không sao giải thích được.

Nhưng đã vào đây, Vĩnh Huy không thể lùi được nữa khi chính kẻ áo đen kia là người nhiều lần xuất hiện và đêm qua hắn đã đột nhập vào nhà Chiêu Dung.

Vĩnh Huy trấn tĩnh bước về phía bệ đá.

Những mảng sáng leo lét hắt bóng anh chập chờn qua những quách đá trông thật quái đãng và đáng sợ như những bóng ma.

Khi chỉ còn vài bước chân nữa là Vĩnh Huy đến gần cái bệ thì người mặc áo đen bất ngờ xoay lại và đứng lên.

Vĩnh Huy ngỡ ngàng khi trông thấy đó là một ma nữ tu mặt bịt kín chỉ chừa đôi mắt đang hướng vào anh.

Anh nhíu mày:

- Nữ tu là ai? Sao phải che mặt như vậy?

Người mặc áo nữ tu thở dài:

- Ta là người đã cứu Chiêu Dung.

Chiêu Dung sững sờ bước đến:

- Người là nữ tu Mai Lan?

- Phải! Và ta cũng là cô Út của con.

- Tại sao con không nghe bố con nhắc đến cô lần nào cả?

Người nữ tu buồn bã nói:

- Anh ấy rất hận ta. Cũng vì ta mà gia đình anh ấy tan nát.

Chiêu Dung bàng hoàng:

- Nhưng cô Út đã gây ra chuyện gì chứ?

Nữ tu Mai Lan nói giọng ân hận:

- Trong một lần dẫn Chiêu Loan ra biển chơi, ta đã để nó đi lạc và mất tích. Chính vì thế mà mẹ con buồn rầu và lâm bệnh, ít năm sau thì mất...

Chiêu Dung tò mò:

- Nhưng Chiêu Loan là ai?

- Đó là đứa em gái sinh đôi với con.

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Nữ tu nói sao chứ? Chiêu Dung còn có một người em gái song sinh với mình?

Nữ tu Mai Lan trầm ngâm:

- Phải! Con bé ấy rất giống Chiêu Dung. Sau khi chuyện đó xảy ra, mọi người cố tìm Chiêu Loan nhưng chỉ là vô ích. Còn ta cứ bị dằn vặt khi nhớ đến Chiêu Loan. Ta cũng như kẻ mất hồn... ta không thể nào tiếp tục sống trong một gia đình mà bầu không khí lúc nào cũng nặng nề u ám. Ta rời khỏi nhà và đi tu. Sau đó ta tình nguyện ra phục vụ tại trại phong ngoài đảo.

Nữ tu Mai Lan ngừng lại nhìn hai người rồi nói tiếp:

- Để chuộc lại những lầm lỗi của mình, ta đem hết nhiệt tình chăm sóc cho những người bệnh, không ngờ sau một thời gian ta lại nhiễm phong và khuôn mặt ta sần sùi biến dạng. Kể từ đó ta không muốn ai nhìn thấy mặt và ta lẩn tránh luôn chuyện trở về đất liền... Cho đến lúc được tin bố con chết trong tai nạn máy bay. Ta định trở về, nhưng lần ấy lại lâm một trận bệnh suýt chết nên đành đớn đau nằm lại trên đảo.

Chiêu Dung thắc mắc:

- Lúc bố con còn sống, ông ấy không biết cô Út ở đâu sao?

Nữ tu Mai Lan thở dài:

- Không! Dường như bố con đã giận ta nên ông cũng chẳng cần tìm hiểu ta còn sống hay không và ở đâu? Làm gì?... Mà điều ấy ta cũng không buồn trách ông vì chính ta là người gây bất hạnh cho mọi người... Cho đến lúc ta đưa số người bị nhiễm dịch đau màng não về đây. Ta lén lút trở về ngôi nhà ngày xưa... và thăm lại cái hang động của dòng họ Mạc này.

Chiêu Dung thắc mắc:

- Cô Út nói sao chứ?

Mai Lan nhìn những chiếc quách đá:

- Con đã biết những sự bất hạnh, rủi ro mà dòng họ ta gánh chịu rồi chứ?

- Con đã nghe ba kể về chuyện đó.

Nữ tu Mai Lan buột miệng:

- Sau đời ông cụ tổ Mạc Cung thì có nhiều người trong họ bị chết nối tiếp nhau trùng vào một ngày rất quái dị. Và người ta đồn rằng dòng họ Mạc bị thần Trùng, nghĩa là chết trùng ngày giống nhau.

Chiêu Dung nhăn mặt:

- Sao ghê vậy?

- Họ bảo nếu ban đêm có một con chim mỏ đỏ đáp xuống mổ vào nấm mồ người chết trong dòng họ Mạc thì ngay hôm sau sẽ có người trong họ ấy qua đời. Muốn tránh chuyện này phải chôn người chết ở một nơi mà con chim quỷ ấy không đến được. Thế là mọi người nghĩ ngay tới cái hang ngầm của ông cụ tổ Mạc Cung ngày xưa chôn giấu những đồ quý giá ăn cướp được và người ta đục những cái quách bằng đá thay cho quan tài. Họ đem tất cả hài cốt dòng họ Mạc vào hết trong cái động này và từ đó những cái chết kế tiếp trùng ngày không còn lặp lại nữa. Những lời nguyền như một dấu ấn luôn bám chặt những người mang họ Mạc, đeo đuổi, đẩy họ vào những tai họa, khổ đau và bất hạnh. Mãi đến đời cô và bố con, chỉ còn hai anh em mà không thoát nổi số kiếp thương đau...

Chiêu Dung ngập ngừng:

- Cô Út cũng tin vào chuyện lời nguyền ấy sao?

Nữ tu Mai Lan trầm ngâm:

- Không muốn tin rồi cũng phải tin khi có những trường hợp không sao giải thích được. Nhưng cô nghĩ có lẽ đến bây giờ, lời nguyền ấy đã thành vô nghĩa.

- Sao cô Út lại nghĩ thế?

- Vì cô không ngờ được, kẻ gặp nạn bị sóng tấp vào eo biển là con. Và con đã sống sau những ngày hôn mê tưởng đã chết. Lúc ấy cô đã dùng xe chở con trên đường đến đây, nhưng...

Chiêu Dung tái mặt, rùng mình:

- Ồ! Con không...

Nữ tu Lan nhỏ nhẹ:

- Dù sao chuyện ấy cũng qua rồi.

Chiêu Dung thắc mắc:

- Tại sao cô muốn tránh mặt con?

Nữ tu Lan thở dài:

- Cô không muốn khuấy động lại những đau thương mất mát đã qua. Cô định tối qua là lần cuối trở về nhà xem sức khỏe con ra sao mà đã trốn khỏi trại phong. Rồi cô sẽ trở ra đảo, dù suốt đời cô vẫn chưa thanh thản vì luôn nhớ tới Chiêu Loan, chẳng biết nó sống chết ra sao, ở phương trời nào nữa...

Vĩnh Huy không ngờ hoàn cảnh gia đình Chiêu Dung lại có những nghịch cảnh lạ lùng và bi đát như vậy. Anh nhìn nữ tu Mai Lan rồi hỏi:

- Vừa rồi nữ tu nói Chiêu Dung và Chiêu Loan rất giống nhau, nhưng có điều gì đặc biệt nhận ra Chiêu Loan không?

Nữ tu Mai Lan im lặng, một lúc sau bà nghiêm túc nói:

- Ngoài điểm hai đứa rất giống nhau về khuôn mặt, vóc dáng thì trên mười đầu ngón tay của Chiêu Dung có mười cái hoa tay. Trái lại, trên mười đầu ngón tay của Chiêu Loan chỉ có chín cái, thiếu mất hoa tay trên ngón áp út bàn tay mặt. Hôm gặp Chiêu Dung trên bãi biển cô nhận ra nó ngay.

Chiêu Dung bỡ ngỡ đưa hai tay lên, dưới ánh đèn pin của Vĩnh Huy, mười ngón tay cô đều có hoa tay.

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Sao nữ tu nhớ dai vậy?

Nữ tu Lan thở dài:

- Lúc còn bé, Chiêu Dung và Chiêu Loan rất thích nghịch cát biển nên tôi thường buộc chúng phải rửa sạch tay trước khi ăn thứ gì đó...

Vĩnh Huy nói nhanh:

- Có một cô gái rất giống Chiêu Dung, chính tôi đã lầm lẫn người này với người kia...

Nữ tu Mai Lan nhíu mày:

- Có chuyện ấy thật sao?

- Cô ấy tên Du Thuyết Hoa, tuổi trạc Chiêu Dung. Cô ấy đang chờ chúng tôi trên bãi cát.

- Có phải cô gái đang ở trong nhà Chiêu Dung?

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Sao nữ tu biết?

- Đêm ấy tôi đã nhìn qua cửa sổ vào phòng nhưng tối quá không rõ là ai... rồi chợt nghe tiếng người hét lên, tôi vội bỏ đi... Nhưng lẽ nào tôi gặp được Chiêu Loan giống như trong giấc mơ đêm qua tại hang này?

Chiêu Dung nhìn nữ tu Lan:

- Cô Út nằm mơ gặp Chiêu Loan?

Nữ tu Lan chua cay nói:

- Nhưng chắc gì giấc mơ lại có thật chứ?

Vĩnh Huy bật giọng:

- Đôi khi giấc mơ lại có thật đấy?

Nữ tu Lan cười nhẹ:

- Anh muốn xoa dịu nỗi đau triền miên và suốt đời của tôi sao?

Vĩnh Huy vội vàng kể lại giấc mơ khủng khiếp về con tàu mà Chiêu Dung gặp nạn.

Nghe xong, nữ tu Mai Lan khẽ thốt lên:

- Thật khó tin nhưng lại là sự thật.

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Tôi mong rằng giấc mơ của nữ tu cũng là sự thật nếu những ám ảnh, những bóng mây đen tối không còn phải phủ trùm lên dòng họ Mạc nữa...

Mạc Chiêu Dung nói:

- Dù sao cô Út cũng phải trở về thăm nhà chứ không thể lẩn tránh con được nữa rồi.

Nữ tu Lan bước đi:

- Thôi được! Chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Mọi người tiến dần ra ngoài miệng hang. Đúng lúc đó chợt có tiếng người hét lớn.

Mạc Chiêu Dung hốt hoảng nói:

- Thủy triều đã xuống rất thấp, lộ rõ miệng hang trên mặt nước, có chuyện gì xảy ra trên kia với Thuyết Hoa chăng?

Vĩnh Huy giật mình, anh lao nhanh ra cửa hang.