Chương 19
Thiên Trường châm thuốc hút rồi nói với Thái Dũng:
- Qua lời khai của Nhật Toàn, mọi chuyện đã sáng tỏ phần nào. Tuy nhiên, chúng ta phải tìm xem Thuyết Hoa đang ở đâu, có chuyện gì xảy ra cho cô ta hay không và ai đã lái xe đụng Hải Thụ.
Thái Dũng buột miệng:
- Đã có giám định của bác sĩ?
Thiên Trường trầm giọng:
- Phải! Tai nạn giao thông.
Thái Dũng phân vân:
- Chúng ta không biết được kẻ lái xe đó cố ý hay vô tình đụng Hải Thụ?
Thiên Trường nhíu mày:
- Đây là vấn đề tôi đang thắc mắc. Có điều khó hiểu là tại sao Hải Thụ lại bỏ xe mà chạy ra đường như vậy? Phải chăng hắn đuổi theo Thuyết Hoa hay hắn bị săn đuổi?
Thái Dũng đắn đo:
- Anh nghĩ rất đúng! Phải có lý do gì đó nên Hải Thụ mới làm rơi chìa khóa.
Thiên Trường trầm giọng:
- Theo như lời Nhật Toàn kể lại thì sáng hôm sau vào tu viện, hắn gặp một người mặc áo tu có khuôn mặt rất dị dạng. Chúng ta cần phải biết rõ kẻ ấy là ai khi tu viện Thérésa chỉ có vài người ở lại.
Thái Dũng ngạc nhiên:
- Ý anh nói tu viện ấy bỏ hoang?
Thiên Trường lắc đầu:
- Không hẳn thế! Nhưng có người đã dời sang trại phong gần dốc đá.
- Ủa! Họ làm gì ở đó chứ?
Thiên Trường ôn tồn:
- Các nữ tu ấy chăm sóc những người bệnh cùi từ ngoài đảo đưa vào.
Thái Dũng thắc mắc:
- Ở ngoài đảo có chuyện gì sao?
Thiên Trường băn khoăn:
- Đang có một trận dịch hoành hành trên đảo, nhiều người đã chết nên buộc phải cách ly với những người chưa nhiễm bệnh vào đất liền.
Thái Dũng giật mình:
- Nhưng bệnh gì đáng sợ vậy?
Thiên Trường thở dài:
- Bệnh đau màng não. Những người nữ tu sĩ ấy đã tình nguyện làm chuyện đó mà không hề nghĩ đến bản thân mình.
Thái Dũng khẽ hỏi:
- Ý anh muốn nói đến tu viện Thérésa?
Thiên Trường dứt khoát nói:
- Ngoài việc tôi muốn biết kẻ ấy là ai, tôi còn nghĩ biết đâu Thuyết Hoa cũng có thể trốn tránh nơi nào gần đó vì đêm ấy mưa gió rất lớn, cô ta đâu thể đi xa được. Vả lại ngoài trại trăn của Thuận San, Thuyết Hoa đâu còn người thân nào nữa.
Thái Dũng làu bàu:
- Những kẻ như Hải Thụ cũng xứng đáng lãnh hậu quả như vậy.
Thiên Trường nhếch môi:
- Chúng ta đâu cần nguyền rủa hắn, nhưng cũng không thể bỏ qua nguyên nhân dẫn đến tai nạn ấy. Dù chính hắn và Nhật Toàn là những kẻ chủ mưu trong việc hại Thuyết Hoa. Tôi mong rằng cô bé đáng thương ấy may mắn chạy thoát trong đêm đó.
Thái Dũng nhìn Thiên Trường:
- Dường như anh có cảm tình với Thuyết Hoa. Chắc anh từng biết cô ta?
Thiên Trường lắc đầu cười khẽ:
- Tôi cảm thấy xót xa cho số phận một cô gái tôi vừa biết qua tấm ảnh lưu trong hồ sơ cá nhân thì đúng hơn. Tôi không hiểu vì sao Nhật Toàn lại nhẫn tâm như vậy?
Thái Dũng nhún vai:
- Những kẻ ăn chơi như hắn chuyện gì chẳng dám nhúng tay vào. Những kẻ này chúng ta không thể nhẹ tay được.
Thiên Trường gật đầu:
- Chúng ta nên đến đó.
Chiếc Nissan rời khỏi ngôi nhà, Thái Dũng xoay tay lái, hướng đầu xe về phía con đường dẫn đến tu viện Thérésa.
Sau hơn mười phút, cả hai người đã đến nơi. Thiên Trường bước xuống nhấn tay vào chuông và đưa mắt nhìn vào trong. Sân vắng lặng, không một bóng người.
Thái Dũng sốt ruột:
- Lẽ nào không có ai? Chúng ta vào thử xem.
Thiên Trường khoát tay:
- Chờ ít phút xem sao? Chúng ta cũng nên tôn trọng những người tu hành chứ.
Thái Dũng nhăn mặt:
- Anh thừa cảm tình để làm những chuyện đó.
Thiên Trường nhún vai:
- Cũng tùy nơi tùy lúc.
Chưa đầy một phút có tiếng chân vang trên lối sỏi phía trái tu viện. Một bóng người áo đen xuất hiện tiến ra cổng.
Đó là một nữ tu còn trẻ. Thiên Trường gật đầu chào và chìa tấm ảnh Du Thuyết Hoa mà anh mang theo rồi khẽ hỏi:
- Nữ tu có gặp cô gái này không?
Người nữ tu nhìn vào tấm ảnh rồi nhíu mày ngó Thiên Trường và Thái Dũng:
- Xin lỗi, các anh là ai?
Thiên Trường mỉm cười móc giấy tờ của mình ra và khẽ khàng:
- Chắc nữ tu biết cô gái trong ảnh?
Người nữ tu thở dài:
- Có! Nhưng cô ta chết rồi.
Thiên Trường giật mình hỏi nhanh:
- Sao chứ?
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Thiên Trường, người nữ tu buột miệng:
- Cô gái này dường như bị chìm tàu nên theo sóng tấp vào dưới eo biển kia. Nữ tu Mai Lan tình cờ gặp và mang cô gái ấy về đây. Nhưng cô gái ấy hôn mê suốt mấy ngày sau đó thì chết. Nữ tu Mai Lan đành cho xe chở đi mai táng.
Thiên Trường chới với:
- Nữ tu không lầm chứ?
Người nữ tu thản nhiên:
- Chính tay tôi đốt nến quanh nơi cô ấy nằm để nữ tu Lan đọc kinh cầu nguyện mà.
Thái Dũng ngỡ ngàng hỏi:
- Cô ấy được chôn ở đâu?
Người nữ tu nhíu mày:
- Chuyện này thì nữ tu Mai Lan biết rõ. Tôi nghĩ họ đem qua khu đất thánh bên trại phong. Các anh nên đến đó mà hỏi.
Thiên Trường trầm giọng:
- Tôi cần gặp nữ tu Mai Lan.
- Nữ tu Lan đã qua trại phong mấy ngày rồi.
Thiên Trường băn khoăn:
- Bao giờ souer Lan về đây?
Người nữ tu phân vân:
- Tôi không biết! Tốt nhất hai người nên đến đấy có thể gặp được nữ tu Lan.
Thiên Trường đành cũng Thái Dũng từ biệt người nữ tu rồi bước ra khỏi tu viện Thérésa.
Thiên Trường ngao ngán nhìn Thái Dũng:
- Hừ! Không ngờ chúng ta đến quá chậm.
Thái Dũng nhíu mày:
- Sao nữ tu ấy nói Thuyết Hoa bị chìm tàu, sóng đẩy dạt vào bờ chứ? Lẽ nào cô ta rơi xuống biển cùng với Nhật Toàn?
Thiên Trường nhếch môi:
- Chuyện ấy chúng ta chưa xác định. Tuy nhiên, sợi dây chuyền vàng tôi nhặt được dưới biển lẽ nào của Thuyết Hoa? Nếu đúng như thế thì nữ tu ấy nói đúng.
Thái Dũng dè dặt:
- Chỉ có Nhật Toàn mới biết sợi dây chuyền ấy có phải của Thuyết Hoa hay không. Nhưng tại sao là chữ C.L.
Thiên Trường nói nhanh:
- Chỉ có hắn mới trả lời được câu hỏi ấy. Giờ chúng ta nên đến trại phong ngay.
Hai người lại phóng xe về hướng dốc đá. Thái Dũng khẽ khàng:
- Lẽ ra, chúng ta nên hỏi chính xác thời gian nữ tu Mai Lan gặp Thuyết Hoa dưới bãi biển.
Thuyết Hoa thản nhiên:
- Phải! Nhưng lát nữa ta sẽ rõ hơn.
Cuối cùng thì họ cũng đến trại phong và gặp người quản lý là nữ tu Cát Tiên.
Thiên Trường cho nữ tu Tiên biết anh đã đến tu viện Thérésa tìm Thuyết Hoa và anh đưa hình cho người nữ tu sau khi nói lý do mình đến trại phong.
Nữ tu Cát Tiên ngạc nhiên nhìn vào tấm hình:
- Đúng! Cô gái này do Nữ tu Mai Lan chở đến đây, nhưng cô ấy nói tên là Mạc Chiêu Dung.
Thiên Trường lẫn Thái Dũng ngớ ra:
- Ồ! Cô gái này còn sống! Vậy mà nữ tu bên tu viện nói chết rồi. Nhưng sao lại tên Chiêu Dung?
Người nữ tu cau mày:
- Sau mấy ngày bị hôn mê, người ta phát hiện cô gái chết nên cho xe chở đi mai táng. Không ngờ dọc đường cô ấy sống lại nên nữ tu Lan đưa về đây.
Thiên Trường vội nói:
- Chúng tôi cần gặp cô gái ấy dù cô ta nói tên gì cũng được.
Nữ tu Cát Tiên khẽ khàng:
- Rất tiếc, khi tỉnh lại cô ấy đã bỏ đi mất.
Thiên Trường chán nản nhìn Thái Dũng:
- Lẽ nào chúng ta... thất bại nữa?
Thái Dũng ngó nữ tu Cát Tiên:
- Nữ tu có thể cho tôi gặp nữ tu Mai Lan được chứ?
Người nữ tu nhỏ nhẹ:
- Nữ tu Lan không còn ở đây, nữ tu ấy đã về bên tu viện.
- Sao nữ tu bên tu viện bảo nữ tu Lan qua đây mấy hôm rồi?
Nữ tu Cát Tiên dịu dàng nói:
- Đúng như vậy! Sau khi đưa cô gái đến nữ tu Lan đã ở đây. Nhưng hôm qua nữ tu Lan đã đi rồi.
Thiên Trường nhíu mày:
- Thật ra nữ tu Mai Lan chính thức ở đây hay ở tu viện Thérésa?
Nữ tu Cát Tiên điềm đạm nói:
- Nữ tu Lan là người ở trại phong ngoài đảo. Nữ tu ấy đưa một số người ở trại phong về đây tránh bệnh dịch đang xảy ra ở đó.
Thiên Trường ngao ngán chắc lưỡi:
- Nữ tu không đoán được cô gái ấy đi đâu sao?
Nữ tu Cát Tiên nhíu mày suy nghĩ:
- Có thể cô ta trở về nhà.
Thiên Trường thắc mắc:
- Sao nữ tu biết?
Nữ tu Cát Tiên điềm nhiên nói:
- Sau khi tỉnh lại cô ấy có vẻ sợ hãi.
Dường như cô ấy gặp chuyện gì rất kinh khủng trước khi bị sóng đẩy trôi vào bờ, cô ta bảo nhà ở gần đây. Lúc ấy tôi thấy tâm trạng cô ấy có vẻ không ổn định nên khuyên cô ấy ở lại trại tĩnh dưỡng... Nhưng chẳng hiểu sao sau đó cô ấy bấm chuông báo động rồi bỏ đi mất.
- Cô ấy có nói nhà ở nơi nào không?
Nữ tu Cát Tiên dè dặt:
- Tôi quên hỏi chuyện ấy! Nhưng có người trông thấy cô gái đi về hướng ghềnh đá ngoài bãi biển.
Thiên Trường ngạc nhiên:
- Chắc nơi đó có nhà dân?
Nữ tu Cát Tiên mỉm cười:
- Làm gì có ai ở đấy? Nhưng nếu các anh muốn đến chỉ cần đi dọc theo đồi cát nơi có cái vịnh nhỏ dẫn ra ghềnh đá.
Cả hai đành trở ra xe của mình. Thái Dũng thắc mắc nói với Thiên Trường:
- Bây giờ thì chúng ta biết rõ Thuyết Hoa còn sống, nhưng tại sao cô ta lại tự nhận mình là Mạc Chiêu Dung chứ? Và điều khó hiểu hơn nữa là cô ấy bảo mình có nhà ở gần đây.
Thiên Trường trầm ngâm:
- Trên thế gian này cũng có những người rất giống nhau, nhưng lẽ nào họ lại gặp tai nạn trong cùng một thời điểm chứ? Trừ phi đó là... nhưng quá hi hữu.
Thái Dũng khẽ dựa vào chiếc Nissan:
- Anh muốn nói đến trường hợp đặc biệt của những cặp song sinh trên thế giới chứ gì?
Thiên Trường trầm giọng:
- Phải! Tôi đang nghĩ đến chuyện ấy và liên tưởng vụ án của chúng ta với vụ chìm tàu tuần trước. Lẽ nào trên chuyến tàu ấy có một cô gái tên Mạc Chiêu Dung giống hệt Thuyết Hoa? Cô gái ấy được nữ tu Mai Lan cứu sống?
Thái Dũng băn khoăn:
- Nhưng vụ chìm tàu trong cơn bão ấy đâu thuộc quyền hạn của chúng ta điều tra?
Thiên Trường phân vân:
- Tôi biết! Nhưng chẳng hiểu sao bỗng dưng tôi có linh cảm dường như hai vụ này có liên quan với nhau vì cô gái được nữ tu Mai Lan cứu và Thuyết Hoa rất giống nhau. Lẽ nào cùng một lúc hai ma nữ tu kia cùng nhìn lầm?
Thái Dũng nhún vai:
- Tiếc rằng tôi không xem hồ sơ của Du Thuyết Hoa nên không biết rõ về gia cảnh của cô ta có chị em hay không?
Thiên Trường đắn đo:
- Du Thuyết Hoa là con nuôi trong gia đình Du Tuyết Vân, hai vợ chồng này không có con chỉ có mỗi mình Thuyết Hoa nên tôi mới có những ý nghĩ liên tưởng kỳ lạ ấy.
Thái Dũng luồn tay vào xe nhấc máy điện thoại. Thiên Trường nhíu mày:
- Anh làm gì vậy?
Giọng Thái Dũng thản nhiên:
- Tôi nhờ cảnh sát đường biển cho biết trong chuyến tàu bị chìm ấy có người nào tên Mạc Chiêu Dung không?
Thiên Trường nhún vai:
- Hy vọng tôi nghĩ đúng.
Thái Dũng nhăn mặt:
- Nếu cô gái vừa rời khỏi trại phong này là Mạc Chiêu Dung, người hành khách trên chuyến tàu giông bão ấy thì chúng ta tiếp tục truy tìm Du Thuyết Hoa...
Thiên Trường thản nhiên:
- Có sao đâu! Chúng ta nên mừng vì trên tàu vẫn có người sống sót.
Thái Dũng nhún vai bật máy.
Sau khi đã tự giới thiệu mình và nhờ bộ phận ở đầu dây bên kia cung cấp thông tin anh cần biết, Thái Dũng nghe rõ giọng người điềm đạm vang lên trong ống nghe:
- Anh chịu khó chờ tôi một chút.
Sau đó tiếng người vang rõ trong máy làm anh sững sờ:
- Trên chuyến tàu TG 42A ngày 11... vận chuyển hàng và hành khách có một cô gái tên là Mạc Chiêu Dung.
Thái Dũng hỏi nhanh:
- Ông có thể cho biết địa chỉ cô ta chứ?
- Rất tiếc! Chúng tôi không biết chỗ ở của cô ấy.
Chẳng biết hỏi gì hơn, Thái Dũng cảm ơn và gác máy nhìn Thiên Trường.
- Chuyện anh vừa nghĩ là rất đúng, trên chuyến tàu ấy có cô gái tên Chiêu Dung. Tôi đoán đó là người mà các nữ tu đã nói với chúng ta.
Thiên Trường buột miệng:
- Không ngờ tôi nghĩ vậy lại đúng. Vừa ngẫu nhiên... vừa lôgic... vừa...
Thái Dũng ngắt lời, giọng đùa cợt:
- Vừa phải tiếp tục tìm Thuyết Hoa nữa chứ?
Thiên Trường làu bàu:
- Đó là công việc đâu lẩn tránh được. Tuy nhiên, tôi chợt nghĩ Chiêu Dung là người thế nào, có liên quan gì đến Thuyết Hoa không? Sao hai cô gái này rất giống nhau đến thế?
Thái Dũng trầm ngâm:
- Thật ra khi nghĩ kỹ thì cũng lạ lùng, đây là trường hợp mà chúng ta chưa bao giờ gặp phải vì một chuyện xảy ra trên đất liền và chuyện kia xảy ra dưới tàu TG 42A...
Thiên Trường chợt giật mình khi trong đầu anh bật lên những chữ số... Anh vội vàng lôi cuốn sổ nhỏ của Hải Thụ trong túi ra và sửng sốt kêu lên:
- Ồ! Sao lại thế này chứ?
Đúng lúc ấy chuông máy reo vang, Thiên Trường nói nhanh:
- Alô!
Giọng đàn ông vang lên trong ống nghe:
- Bệnh viện vừa cho chúng tôi biết đêm qua Hải Thụ đã tỉnh lại.
Thiên Trường thở mạnh, dường như anh vừa trút được gánh nặng trên lưng mấy hôm nay.
- Tôi sẽ đến ngay!
Anh vội vàng đưa tay ra hiệu cho Thái Dũng:
- Lên xe nhanh đi!
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thiên Trường, dù chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng Thái Dũng cũng lẹ làng chui vào tay lái. Anh vừa khởi động máy vừa hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng vậy?
- Hải Thụ đã tỉnh lại và trong cuốn sổ của hắn có ghi...
Giọng Thiên Trường bị át trong tiếng máy khi Thái Dũng nhấn ga, chiếc Nissan lao vút về phía quốc lộ.