Chương 9 - Chúng Tôi Bỏ Chạy Khỏi Bốn Gã Mặc Váy.
THẾ LÀ, ỪM. CON MÈO CỦA CHÚNG TÔI LÀ MỘT NỮ THẦN.
Còn tin gì mới nữa nhỉ?
Cô ta không để cho chúng tôi nhiều thời gian để nói về chuyện đó. Cô ra lệnh cho tôi đi đến thư viện lấy túi đồ nghề phép thuật của Cha tôi, và khi tôi quay lại cô ta đang tranh cãi với Sadie về Khufu và Philip.
“Chúng ta phải tìm chúng!” Sadie nằng nặc.
“Chúng sẽ ổn thôi,” nữ thần Bast nói. “Thế nhưng chúng ta thì không, trừ phi chúng ta đi ngay bây giờ.”
Tôi đưa tay mình lên. “Ừm, xin lỗi, Quý Cô Nữ Thần? Chú Amos bảo chúng tôi rằng ngôi nhà...”
“An toàn chứ gì?” nữ thần Bast khịt mũi. “Carter này, cách hàng rào phòng hộ bị chọc thủng quá dễ dàng. Có ai đó đã ngầm phá hoạt chúng.”
“Ý cô là sao? Kẻ nào...”
“Chỉ có pháp sư của Ngôi Nhà mới có thể làm được điều đó.”
“Một pháp sư khác sao?” tôi hỏi. “Sao một pháp sư khác lại muốn phá nhà của chú Amos chứ?”
“Ôi, Carter ơi,” nữ thần Bast thở dài. “Quá trẻ, quá ngây thơ. Các pháp sư là những sinh vật xảo quyệt. Có thể có hàng triệu lý do cho việc người này đâm sau lưng người kia, nhưng chúng ta không có thời gian để thảo luận việc đó. Giờ thì, đi thôi!”
Cô tóm lấy cánh tay của chúng tôi mà dẫn chúng tôi ra cửa trước. Cô ta đã tra dao vào vỏ, nhưng cô vẫn còn vài cái móng vuốt sắc nhọn nguy hiểm chỗ mấy móng tay khiến tôi đau đớn khi chúng đâm vào da thịt tôi. Ngay khi chúng tôi bước ra ngoài, cơn gió lạnh làm mắt tôi cay xè. Chúng tôi leo quá một dãy dài những cầu thang bằng kim loại xuống đến sân khu công nghiệp bao quanh lấy toàn bộ nhà máy.
Cái túi xách của Cha đè nặng lên vai tôi. Thanh kiếm lưỡi cong được tôi buộc ngang sau lưng trở nên lạnh lẽo khi áp vào bộ quần áo bằng vải lanh mỏng manh. Lúc hai con xà báo tấn công tôi đã đổ mồ hôi, và giờ lớp mồ hôi của tôi có cảm giác như đang biến thành băng.
Tôi nhìn quanh xem có con quái vật nào khác không, nhưng mặt sân dường như bị bỏ hoang. Thiết bị xây dựng cũ chất thành đống gỉ sét - một cái xe ủi đất, một cái cần trục với quả cầu phá bê-tông, 2 chiếc xe trộn xi-măng. Hàng đống tấm kim loại cùng các chồng sọt tạo ra một mê cung chướng ngại vật giữa ngôi nhà và con đường cách đó vài trăm mét.
Chúng tôi đang đi băng qua được nửa sân thì một con mèo đực màu xám già nua chặng chúng tôi lại. Một tai nó bị cắn đứt. Mắt trái của nó nhắm chặt lại do sưng phồng. Căn cứ vào vết sẹo của nó, thì con mèo này đã dành phần lớn cuộc đời của nó để đánh nhau.
Nữ thần Bast cúi người xuống và chăm chú nhìn con mèo. Nó bình thản ngước nhìn lên cô.
“Cảm ơn,” nữ thần Bast nói.
Con mèo già chạy lon ton về phía con sông.
“Vừa rồi là gì thế?” Sadie hỏi.
“Một trong số các thần dân của ta, đề nghị được giúp đỡ. Nó sẽ loan tin về tình thế khó khăn của chúng ta. Sẽ rất nhanh thôi là mọi con mèo ở New York sẽ ở trong tình trạng báo động.”
“Nó thật tả tơi,” Sadie nói. “Nếu nó là thần dân của cô, sao cô không thể chữa lành cho nó chứ?”
“Để rồi lấy đi các dấu tích danh dự của nó sao? Các vết sẹo trong trận chiếc của một con mèo là 1 phần nhân dạng của nó. Ta không thể...” Đột nhiên nữ thần Bast khựng người lại. Cô kéo chúng tôi ra phía sau một chồng sọt,
“Gì thế?” tôi thì thào.
Bast phẩy 2 cổ tay và những con dao trượt vào trong 2 bàn tay. Cô ấy ló đầu nhìn phía trên đỉnh đống sọt, mỗi 1 cơ bắp trong cơ thể cô ấy đều run run. Tôi cố nhìn xem cô ta đang nhìn cái gì, nhưng chẳng có gì ngoài một cái cần trục phá bê tông cũ kỹ.
Miệng nữ thần Bast nhếch lên phấn khích. Đôi mắt cô ta dán vào trái banh kim loại khổng lồ. Tôi đã nhìn thấy những con mèo con trong như thể khi chúng rón rén đi phía sau những con chuột đồ chơi có mùi cây bạc hà mèo, hay các mẫu day, hay các trái banh cao su... Các trái banh ư? Không. Bast là một nữ thần cổ xưa. Chắc chắn là cô ấy sẽ không...”
“Đây có thể là nó.” Cô ta cựa quậy. “Hãy ở thật yên tại chỗ nhé.”
“Có ai đâu,” Sadie rít lên.
“Tôi dợm nói, “Ừm...”
Nữ thần Bast đã lao ra khỏi đống sọt. Cô ta bay đến chín mét xuyên qua không trung, nhưng con dao lóe lên, rồi đáp xuống trên quả cầu phát bê tông với một lực thật mạnh đến mức làm gãy sợi dây xích. Nữ thần mèo và quả cầu kim loại khổng lồ đập mạnh xuống mặt đất và lăn tròn khắp mặt sân.
“Rừ...ừ...ừ!” nữ thần Bast gào lên. Quả cầu phá bê-tông lăng qua người cô ấy, nhưng cô ta dường như không đau một chút nào. Cô nhảy khỏi và tấn công lần nữa. Nhưng con dao của cô áy cắt qua bề mặt kim loai nhu chém lên mặt đất sẽ ướt. Chỉ trong một vài giây, quả cầu bê tông biến thành một đống mảnh vụn.
Nữ thần Bast cất đi các lưỡi dao của mình. “Giờ an toàn rồi!”
Sadie và tôi nhìn nhau.
“Cô đã cứu chúng tôi khỏi một trái banh sắt,” Sadie nói.
“Biết đâu đấy,” nữ thần Bast nói. “Cũng có thể là kẻ thù mà.”
Ngay lúc ấy một tiếng bùm! trầm vang lên rung chuyển cả mặt đất. Tôi quay lại nhìn tòa biệt thự. Các cuộn lửa xanh ngoằn ngoèo bốc lên từ các cửa sổ trên đỉnh.
“Đi thôi,” nữ thần Bast nói. “Hết giờ rồi!”
Tôi tưởng có lẽ cô ấy sẽ dùng phép thuật làm cho chúng tôi biến mất, hay ít nhất cũng gọi một chiếc taxi. Thay vào đó, nữ thần Bast mượn tạm một chiếc Lexus màu bạc mui trần.
“Ồ, đúng thế,” cô ta kêu rừ...ừ. “Ta thích chiếc này! Đi thôi, 2 nhóc.”
“Nhưng đây không phải xe của cô,” tôi huỵch toẹt,
“Cháu yêu, ta là một con mèo. Mọi thứ ta nhìn thấy đều là của ta.” Cô ta chạm tay và khóa nổ máy và lỗ khóa xẹt lửa. Động cơ bắt đầu rừ rừ lên. [Không, Sadie. Không phải như một con mèo, mà là như tiếng của động cơ xe cơ.]
“Nữ thần Bast,” tôi nói, “cô không thể chỉ...”
Sadie thúc cùi chỏ vào người tôi. “Chúng ta sẽ tìm cách trả lại nó sau, Carter. Ngay bây giờ chúng ta đang ở trong tình trạng khẩn cấp.”
Con bé chỉ về phía ngôi biệt thự. Những ngọn lửa màu xanh dương và khói giời bốc lên cuồn cuộn từ mỗi cánh cửa sổ. Nhưng đó không phải là phần đáng sợ - đang đi xuống cách bậc thang là bốn người đàn ông mang theo một cái hộp lớn, như một cái quan tàn ngoại cỡ với các tay cầm dài ló ra ở cả 2 đầu. Cái hộp được che phủ bằng tấm vải liệm màu đen và trông lớn đến cỡ có thể chứa được 2 cái xác. 4 người đàn ông chỉ mặc váy và mang sandal. Làn da màu đồng của họ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời như thể được làm từ kim loại.
“Ồ, tình hình xấu quá,” nữ thần Bast nói. “Vào xe nhanh lên.”
Tôi quyết định không hỏi nữa. Sadie nhanh chân thót lên ghế ngối phía trước nên tôi phải leo vào ghế sau. 4 gã như kim loại kia cùng chiếc hộp đang chạy băng qua sân, thẳng về phía chúng tôi với tốc độ không thể tin được. Trước khi tôi có thể cài dây lưng an toàn vào, nữ thần Bast đã nhấn ga.
Chúng tôi lao vút qua các con phố của Brooklyn, điên cuồng đánh võng xuyên qua dòng giao thông, leo lên các vỉa hè, suýt chút nữa thì đam trúng các khách bộ hành.
Nữ thần Bast lái xe với sự uyển chuyển mà...ừm, giống như mèo vậy. Bất cứ người nào cố lái xe nhanh như thế này hẳn sẽ gây ra hàng tá vụ đụng xe rồi, nhưng cô ấy đã đưa chúng tôi an toàn đi lên cầu Wiliamsburg.
Tôi chắc chắn rằng chúng tôi ắt đã cắt được đuôi những kẻ săn đuổi, nhưng khi tôi ngoái đầu nhìn lại, 4 gã người đồng với chiếc hộp đen đang len lỏi trong các luồng xe cộ đông đúc. Họ trông như đang chạy nhẹ nhàng với tốc độ bình thường, nhưng họ lại qua mặt được những xe đang chạy 80 km/h. Cơ thể họ mờ đi như các hinhfa nhr động trong một bộ phim cũ, như thể họ không đồng bộ với dòng chảy thông thường của thời gian.
“Họ là gì thế?” tôi hỏi. “Shabti à?”
“Không, người vận chuyển.” Nữ thần Bast liếc nhìn vào gương chiếu hậu. “Được triệu hồi trực tiếp từ Cõi Âm. Chúng sẽ không ngừng lại cho đến khi tìm được các nạn nhân, ném chúng vào bên trong kiệu...”
“Cái gì?” Sadie cắt ngang.
“Cái hộp lớn,” nữ thần Bast nói. “Một dạng như thi hành công vụ. Những người vận chuyển bắt 2 đứa, đánh cho 2 đứa bất tỉnh, ném cả hai vào trong đó, và mang cả 2 quay trở về cho chủ của chúng. Chúng không bao giờ để mất con mồi, và không bao giờ bỏ cuộc.”
“Nhưng họ muốn 2 đứa chúng tôi làm gì?”
“Tin ta đi,” nữ thần Bast lẩm bẩm, “cậu không muốn biết đâu.”
Tôi nghĩ về gã đàn ông lửa ở Phoenix tối qua - cách gã nướng cháy một trong số các thuộc hạ của mình thành một đống mỡ. Tôi khác chắc rằng mình không muốn đối mặt với gã một lần nào nữa.
“Nữ thần Bast,” tôi nói, “nếu cô là một nữ thần, không phải chỉ cần cô búng tay và những tên đó biến mất sao? Hay vẫy tay và di chuyển chúng ta đến một nơi nào khác ấy?”
“Vậy chẳng phải hay lắm sao? Nhưng sức mạnh của ta bị giới hạn trong vật chủ này.”
“Ý cô là Muffin hả?” Sadie hỏi. “Nhưng cô không còn là một con mèo nữa cơ mà.”
“Nó vẫn là vật chủ của ta, Sadie, là vật neo ta ở phía bên này của Cõi Âm - và vẫn là một vật chủ vô cùng thiếu hoàn thiện. Lời kêu gọi giúp đỡ của cô đã cho phép ta có được hình dáng con người, nhưng chỉ nội việc đó đã lấy đi của ta một lượng lớn sức mạnh. Ngoài ra, ngay cả khi ở trong vật chủ có sức mạnh, thì phép thuật của Set cũng mạnh hơn ta.”
“Cô có thể làm ơn nói những điều mà tôi thật sự hiểu được không?” tôi khẩn khoản.
“Carter, chúng ta không có nhiều thời gian để thảo luận đến đầu đến đũa về các vị thần và các vật chủ cùng các giới hạn của phép thuật! Ta phải đưa 2 đứa đến nơi an toàn.”
Nữ thần Bast đạp chân ga và lao thẳng lên giữa cây cầu. Bốn người vận chuyển cùng với cái kiệu đuổi theo chúng tôi, làm mờ không khó khi họ di chuyển, nhưng không có chiếc xe nào bẻ lái để tránh họ. Không có bất cứ người nào hoảng loạn hay thậm chí nhìn họ lấy một cái.
“Sao mọi người lại không nhìn thấy họ?” tôi nói. “Họ không có thấy 4 người đàn ông bằng đồng mặc váy chạy lên cầu với một cái hộp đen kỳ lạ sao?”
Nữ thần Bast nhún vai. “Những con mèo có thể nghe được các âm thanh mà loài người không thể. Một vài động vật có thể nhìn thấy mọi vật trong quang phổ tử ngoại mà đối với con người lại là vô hình. Phép thuật cũng tương tự như thế. Thế cậu có nhận ra được tòa biệt thư khi lần đầu tiên cậu đến đó không?”
“Ừm...không.”
“Ấy mà cậu lại được sinh ra với phép thuật cơ đấy,” nữ thần Bast nói. “Hình dung xem điều đó sẽ khó như thế nào đối với một người phàm.”
“Được sinh ra với phép thuật ư?” Tôi nhớ lại những gì mà chú Amos đã nói về gia đình chúng tôi thuộc về Ngôi Nhà Sự Sống từ rất lâu rồi. “Nếu phép thuật ấy mà, được kế thừa trong gia đình ấy, thì sao trước đây tôi chưa từng có thể vận dụng đến được vậy?”
Nữ thần Bast mìm cười qua gương. “Em gái cậu hiểu điều đó đấy.”
2 tai Sadie đỏ bừng. “Không, tôi không hiểu! Tôi vẫn không thể tinh cô là một nữ thần. Trong tất cả những năm qua, cô toàn chỉ ăn những thứ giòn giòn, toàn ngủ trên đầu tôi...”
“Ta đã thỏa thuận với cha cô,” nữ thần Bast nói. “Ông ấy để ta ở lại thế giới miễn là ta mang lấy hình dáng thứ yếu, một con mèo nhà bình thường, để ta có thể bảo vệ và trông chừng cô. Đó là điều ít nhất ta có thể làm sau khi...” Cô ta đột ngột dừng lại.
Một ý nghĩ tối tệ xuất hiện trong đầu tôi. Dạ dày tôi nhọn nhạo, dù chẳng liên quan đến việc chúng tôi đang đi nhanh như thế nào. “Sau cái chết của mẹ chúng tôi à?” tôi đoán.
Nữ thần Bast nhìn thẳng phía kính chắn gió.
“Là thế, phải không nào?” tôi nói. “Cha và mẹ đã thực hiện một loại nghi thức phép thuật nào đó ở Cleopatra’s Needle. Chuyện gì đó hóa hỏng. Mẹ chúng tôi chết và...và họ đã giải thoát cho cô?”
“Điều đó giờ không còn quan trọng nữa,” nữ thần Bas nói. “Vấn đề là ta đã đồng ý trông nom Sadie. Và ta sẽ làm thế.”
Cô ta đang che giấu điều gì đó. Tôi chắc mà, nhưng giọng cô ấy thể hiện rõ rằng chủ đề đó đã kết thúc.
“Nếu thần thánh các người mạnh mẽ và hữu ích đến vậy,” tôi nói. “thế thì tại sao Ngôi Nhà Sự Sống lại cấm các pháp sư triệu hồi những người như cô?”
Nữ thần Bast bẻ lái qua làn đường cao tốc. “Các pháp sư là những kẻ hoang tưởng. Niềm hy vọng duy nhất của 2 người là ở cùng ta. Chúng ta sẽ rời khỏi New York càng xa càng tốt. Rồi chúng ta sẽ tìm được trợ giúp mà kiêu chiếc với Set.”
“Sự giúp đỡ nào?” Sadie hỏi.
Nữ thần Bast nhướng mày. “Còn gì nữa chứ, chúng ta sẽ triệu hồi thêm nhiều vị thần khác, dĩ nhiên là thế rồi.”