← Quay lại trang sách

Chương 10 - Nữ Thần Bast Biến Thành Màu Xanh Lục.

Sadie, thôi đi! Đúng thế, anh sẽ kể đến phần đó.] Xin lỗi, con bé mãi làm tôi sao lãng bằng việc châm lửa lên… thôi đừng bận tâm. Tôi đang kể đến đoạn nào nhỉ?

Chúng tôi lao như bay xuống khỏi cầu Williamsburg và tiến vào Manhattan, đi thẳng về hướng bắc trên đường Clinton.

“Chúng vẫn đang đuổi theo đấy,” Sadie cảnh báo.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những người vận chuyển chỉ cách họ có một khối nhà, len lỏi quanh những chiếc xe và giẫm đạp lên các biển trưng bày của quầy hàng xôn dành cho du khách bên vỉa hè.

“Chúng ta sẽ phải câu giờ thôi.” Nữ thần Bast phát ra một tiếng gầm trầm thấp trong cổ họng - một âm thanh thật lớn và mạnh mẽ khiến hàm răng tôi va lập cập. Cô bẻ mạnh vô lăng và chuyển hướng vào đường East Houston.

Tôi nhìn ra phía sau. Ngay khi những tên vận chuyển đó xuất hiện ở góc đường, một bầy mèo hiện ra bao vây lấy chúng. Một vài con nhảy ra từ các cửa sổ. Một vài con chạy đến từ các vỉa hè và các con hẻm. Một vài con bò xuống từ các ống dẫn nước mưa. Tất cả chúng cùng đổ về phía các tên vận chuyển đó như một đợt sóng những lông và móng vuốt - leo lên chân của những tên người đồng, cào lưng chúng, bám chặt vào mặt, và đè cái hộp kiệu xuống. Những tên vận chuyển loạng choạng, đánh rơi cái hộp. Chúng bắt đầu đập loạn xạ vào những con mèo. Hai chiếc xe ngoặc tay lái để tránh những con mèo thế là đâm vào nhau, chắn cả con phố, rồi những tên vận chuyển đó sụm xuống dưới một đội quân họ nhà mèo đang phẫn nộ. Chúng tôi rẽ vào đường FDR Drive, và cảnh đó biến mất khỏi tầm nhìn.

“Tuyệt đấy,” tôi thừa nhận.

“Sẽ chẳng giữ chân chúng được lâu đâu,” nữ thần Bast nói. “Giờ thì - công viên Trung Tâm thẳng tiến nào!”

Nữ thần Bast bỏ chiếc Lexus lại bên ngoài Bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan[9].

“Chúng ta sẽ chạy từ đây,” cô ấy nói. “Ngay sau bảo tàng thôi mà.”

Khi nói chạy, cô ấy có ý là chạy hết tốc lực thật sự. Sadie và tôi phải chạy nước rút để theo kịp, còn nữ thần Bast thậm chí còn chả nhỏ một giọt mồ hôi nào. Cô ấy không ngừng lại vì những thứ lặt vặt như các quầy bán bánh mì kẹp xúc xích hay những chiếc xe đang đậu. Bất cứ thứ gì cao dưới ba mét, cô ấy đều nhảy qua một cách dễ dàng, để lại chúng tôi phải cật lực bò lóp ngóp quanh các chướng ngại vật.

Chúng tôi chạy vào công viên trên đường East Drive. Ngay khi chúng tôi rẽ về hướng bắc, một đài tưởng niệm hiện ra sừng sững phía trên chúng tôi. Nó cao hơn hai mươi mốt mét một chút, trông giống hệt bản sao cái tháp ở Luân Đôn. Cột tháp dựng trên một ngọn đồi rợp cỏ, vì thế nó thật sự mang đến cảm giác lẻ loi, một điều khó có được ở trung tâm thành phố New York. Chẳng có ai ở quanh ngoại trừ hai người chạy bộ ở phía cuối lối đi. Tôi có thể nghe thấy tiếng xe cộ ở phía sau chúng tôi trên Đại lộ số Năm, nhưng ngay cả âm thanh đó cũng dường như khá xa xăm.

Chúng tôi ngừng lại ở đế đài tưởng niệm. Nữ thần Bast ngửi ngửi trong không khí như thể đang ngửi thấy mùi rắc rối. Khi đã đứng yên lại, tôi mới nhận thấy mình lạnh đến thế nào. Mặt trời ở ngay trên đầu đấy, nhưng gió lại thổi thốc qua bộ áo quần bằng vải lanh mà tôi mượn tạm.

“Ước gì tôi có vơ theo được thứ gì đó ấm hơn,” tôi lẩm bẩm. “Một cái áo khoác len thì hay biết mấy.”

“Không, không hay ho gì đâu,” nữ thần Bast nói, mắt dõi nhìn về phía chân trời. “Cậu đang mặc đồ dành cho phép thuật đấy.”

Sadie run rẩy. “Chúng tôi buộc phải đông lạnh để có được phép thuật sao?”

“Các pháp sư tránh dùng các sản phẩm làm từ động vật,” nữ thần Bast lơ đãng nói. “Lông, da, len, bất cứ thứ gì tương tự như thế. Tàn dư thần khí của sự sống có thể cản trở các câu thần chú.”

“Đôi giày ống của tôi dường như không sao,” Sadie lưu ý.

“Da thuộc,” nữ thần Bast nói ít nhiều ghê tởm. “Cô có thể có một sức chịu đựng cao hơn, vì thế một ít da thuộc sẽ không ảnh hưởng đến phép thuật của cô. Ta không biết. Nhưng áo quần bằng vải lanh luôn là thứ tốt nhất, hay vải bông - nguyên liệu thực vật. Dù sao đi nữa, Sadie này, ta nghĩ chúng ta đang được an toàn trong lúc này. Có một khoảng thời gian giờ lành đang bắt đầu vào ngay lúc này đây, vào lúc mười một giờ ba mươi phút, nhưng nó sẽ không tồn tại lâu đâu. Hãy bắt đầu đi.”

Sadie chớp mắt. “Tôi á? Sao lại là tôi? Cô là một nữ thần cơ mà!”

“Ta không giỏi về thuật mở cổng dịch chuyển cho lắm,” nữ thần Bast nói. “Mèo là những người bảo vệ. Chỉ việc kiểm soát các cảm xúc của cô. Sự hoang mang hay sợ hãi sẽ làm hỏng một câu thần chú. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi Set triệu hồi các vị thần khác thuộc phe hắn.”

Tôi cau mày. “Ý cô là thần Set có, như là, các vị thần xấu xa khác ở đường dây quay số nhanh sao?”

Nữ thần Bast bồn chồn liếc nhìn về phía những ngọn cây. “Tốt và xấu có thể không phải là cách tốt nhất để nghĩ về điều đó, Carter. Là một pháp sư, cậu phải nghĩ về sự hỗn loạn và trật tự kia. Đó là hai nguồn lực sức mạnh kiểm soát vũ trụ. Set biểu thị cho sự hỗn loạn.”

“Nhưng thế còn các vị thần khác mà Cha đã thả ra thì sao?” tôi khăng khăng. “Chẳng phải họ là những người tốt sao? Nữ thần Isis, thần Osiris, thần Horus, nữ thần Nephthys - họ đang ở đâu?”

Nữ thần Bast nhìn tôi chằm chằm. “Đó là một câu hỏi hay đấy, Carter.”

Một con mèo Xiêm lao ra khỏi bụi cây và chạy về phía nữ thần Bast. Họ nhìn nhau một lúc. Rồi con mèo Xiêm phóng đi.

“Những tên vận chuyển đang đến gần,” nữ thần Bast thông báo. “Và thêm thứ gì đó nữa… thứ gì đó mạnh hơn nhiều, cũng đang tiến đến từ phía đông. Ta nghĩ chủ của các tên vận chuyển đã hết kiên nhẫn.”

Tim tôi hụt đi một nhịp. “Thần Set đang đến ư?”

“Không phải,” nữ thần Bast nói. “Có thể là một tay sai. Hay là kẻ đồng minh. Những con mèo của ta gặp rắc rối trong việc mô tả những gì chúng nhìn thấy, còn ta thì không muốn tìm hiểu điều đó. Sadie, giờ đã đến lúc rồi đấy. Hãy tập trung vào việc mở ra một cánh cửa đến Cõi Âm. Ta sẽ chặn những tên tấn công. Phép thuật chiến đấu là chuyên môn của ta.”

“Như những gì cô đã làm trong biệt thự sao?” tôi hỏi.

Nữ thần Bast nhe ra hàm răng nhọn hoắc của mình. “Không, đó chỉ là đánh nhau thôi.”

Cánh rừng kêu xào xạt, và những tên vận chuyển xuất hiện. Tấm vải liệm của cái kiệu đã bị móng vuốt mèo xé nát. Bản thân những tên vận chuyển đó cũng bị cào xước trầy trợt. Một tên đi khập khiễng, chân hắn ta cong lại ra sau ở chỗ đầu gối. Một tên khác có vành chắn lốp ô-tô quấn quanh cổ.

Bốn tên kim loại đó cẩn thận đặt cái kiệu xuống. Chúng nhìn chúng tôi và rút các cây dùi cui bằng kim loại màu vàng kim từ thắt lưng ra.

“Sadie, bắt tay vào làm đi,” nữ thần Bast ra lệnh. “Carter, mời cậu đến giúp ta.”

Miêu nữ thần rút dao ra. Cơ thể cô ấy bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lục. Một luồng hào quang bao phủ lấy cô ấy, mỗi lúc một lớn hơn, như một bong bóng năng lượng, và nhấc cô ấy lên khỏi mặt đất. Vầng hào quang hình thành cho đến khi nữ thần Bast được bao bọc trong hình ảnh ba chiều to gấp bốn lần kích thước cơ thể bình thường của cô ấy. Đó là hình ảnh nữ thần ở hình dáng cổ xưa - một người phụ nữ cao sáu mét với cái đầu của một con mèo. Lơ lửng trong không trung giữa các hình ảnh không gian ba chiều, nữ thần Bast bước lên phía trước. Miêu nữ thần khổng lồ di chuyển cùng với cô ấy. Có vẻ như hình ảnh trong suốt mà lại có thể chất là điều bất khả dĩ, nhưng chân của hình ảnh ấy lại làm rung chuyển mặt đất. Nữ thần Bast đưa tay lên. Chiến binh màu xanh lục phát sáng đó cũng làm tương tự, giương ra các móng vuốt dài và sắc như những thanh trường kiếm. Nữ thần Bast vụt tay xuống vỉa hè phía trước mặt cô ấy đập cho lề đường vỡ tan thành những dải bê-tông. Cô ấy quay lại và mỉm cười với tôi. Cái đầu mèo khổng lồ cũng làm y hệt như thế, nhe những cái răng nanh đáng sợ có thể cắn tôi ra thành hai mảnh.

“Đây,” nữ thần Bast nói, “là phép thuật chiến đấu.”

Thoạt tiên tôi quá sửng sốt nên chỉ biết đứng nhìn khi nữ thần Bast phóng cái cổ máy chiến tranh màu xanh lục của mình vào giữa những tên vận chuyển.

Cô ấy chém một tên vận chuyển ra thành từng mảnh chỉ với một cú đánh, rồi giẫm lên một tên khác và đè bẹp hắn thành một miếng bánh kếp kim loại. Hai tên còn lại tấn công vào đôi chân hình ảnh ba chiều của cô ấy, nhưng những cây dùi cui kim loại của chúng bật ra một cách vô hại khỏi ánh sáng ma quái đó làm tia lửa bắn ra tung tóe.

Trong lúc đó Sadie đứng trước đài tưởng niệm với hai tay đưa lên cao, rồi hét lớn: “Mở ra nào, hỡi mẩu đá ngu ngốc kia!”

Cuối cùng tôi cũng rút kiếm ra. Hai tay tôi run lẩy bẩy. Tôi không muốn lao vào trận đánh, nhưng tôi nghĩ là mình nên giúp sức. Và nếu tôi buộc phải chiến đấu, tôi cho rằng có một chiến binh mèo phát sáng cao sáu mét ở bên cạnh mình là cách để ra tay. “Sadie này, anh... anh sẽ đi giúp nữ thần Bast. Tiếp tục cố gắng nhé!”

“Em đang cố đây!”

Tôi chạy về phía trước vừa kịp lúc nữ thần Bast chém đứt đôi hai tên vận chuyển như hai ổ bánh mì. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ: Ừm, vậy là xong xuôi.

Thế rồi cả bốn tên vận chuyển bắt đầu tái tạo lại. Tên bị giẫm bẹp tách người hắn ta ra khỏi vỉa hè. Những tên bị chém thành từng mảnh kết nối lại với nhau như những viên nam châm, và những tên vận chuyển đứng lên mới tinh như ban đầu.

“Carter, giúp ta chém chúng tách ra!” nữ thần Bast gọi lớn. “Chúng cần phải được băm ra nhỏ hơn nữa!”

Tôi cố tránh khỏi đường đi của nữ thần Bast khi cô ấy chém xả và giẫm đạp. Rồi ngay khi cô ấy vô hiệu hóa được tên nào, tôi bắt tay vào chặt phần còn lại của chúng ra thành các mảnh nhỏ hơn. Chúng dường như giống những miếng đất sét hơn là thép, vì lưỡi dao của tôi nghiền nát chúng một cách dễ dàng.

Thêm một vài phút nữa và tôi bị bao vây bởi các đống đồng vụn. Nữ thần Bast nắm chặt tay lại và đập tan cái kiệu thành một đống bùi nhùi.

“Vậy cũng có khó khăn gì lắm đâu,” tôi nói. “Thế sao chúng ta đang chạy trốn chứ?”

Bên trong lớp vỏ phát sáng của mình, khuôn mặt nữ thần Bast phủ đầy mồ hôi. Tôi đã không nghĩ rằng một nữ thần có thể bị mệt, nhưng hình ảnh hiện thân phép thuật của cô ấy ắt đã phải hao tổn nhiều công sức lắm.

“Chúng ta vẫn chưa an toàn đâu,” cô ấy cảnh báo. “Sadie, mọi việc diễn ra thế nào rồi?”

“Vẫn không gì xảy ra cả,” Sadie than phiền. “Không có cách nào khác sao?”

Trước khi nữ thần Bast có thể trả lời, các bụi cây kêu sột soạt với một âm thanh mới - như tiếng mưa rơi, chỉ là trơn tuột hơn.

Một cơn ớn lạnh chạy lên phía sau lưng tôi. “Đó… đó là gì thế?”

“Không,” nữ thần Bast lẩm bẩm. “Không thể thế được. Không phải con ả.”

Rồi các bụi cây nổ tung. Một ngàn con côn trùng kinh dị màu nâu ùa ra từ khu rừng tạo thành một lớp thảm gớm ghiếc - tất cả đều có càng và những cái đuôi có ngòi châm.

Tôi muốn hét lên, “Bọ cạp!” Nhưng giọng tôi tắt nghẹn. Hai chân tôi bắt đầu run rẩy. Tôi ghét bọ cạp. Chúng có khắp mọi nơi ở Ai Cập. Rất nhiều lần tôi tìm thấy chúng trên giường hay phòng tắm khách sạn. Một lần tôi thậm chí còn tìm thấy một con trong chiếc tất của tôi. “Sadie!” nữ thần Bast khẩn thiết gọi lớn.

“Vẫn không có gì!” Sadie rên rỉ.

Những con bọ cạp vẫn tiếp tục tiến đến - hàng ngàn hàng ngàn con. Rồi từ trong cánh rừng một người phụ nữ xuất hiện ra, bước đi tỉnh bơ giữa một đống động vật thuộc họ nhện kia. Ả mặc một chiếc đầm dài màu nâu với trang sức bằng vàng sáng lấp lánh quanh cổ và hai tay. Mái tóc đen dài được cắt theo kiểu người Ai Cập cổ đại - với một cái vương miện kỳ lạ phía trên đỉnh đầu. Rồi tôi nhận ra rằng đó không phải là một cái vương miện - ả ta có một con bọ cạp còn sống, siêu lớn làm tổ trên đầu. Hàng triệu con vật nhỏ bé gớm ghiếc đó bao quanh lấy ả như thể ả là rốn bão của chúng.

“Serqet,” nữ thần Bast gầm gừ.

“Nữ thần bọ cạp,” tôi đoán. Có thể điều đó lẽ ra đã phải làm tôi khiếp sợ, nhưng tôi đã kịch đỉnh của sự sợ hãi. “Cô có thể đấu lại với ả không?”

Nét mặt nữ thần Bast làm tôi thấy chẳng an tâm chút nào.

“Carter, Sadie,” cô ấy nói, “chuyện này sẽ trở nên ghê gớm lắm đây. Hãy đi đến bảo tàng. Tìm một cái đền thờ. Nó sẽ bảo vệ hai đứa.”

“Đền thờ nào?” tôi hỏi.

“Thế còn cô thì sao?” Sadie chen vào.

“Ta sẽ ổn thôi. Ta sẽ đuổi theo hai đứa.” Nhưng khi nữ thần Bast nhìn tôi, tôi có thể nói rằng cô ấy không chắc lắm về điều đó. Cô ấy chỉ đang câu giờ cho chúng tôi mà thôi.

“Đi đi!” cô ấy ra lệnh. Cô quay con mèo chiến binh màu xanh lục khổng lồ của mình sang đối diện với đống con bọ cạp.

Sự thật đáng xấu hổ ư? Đối đầu với những con bọ cạp đó, tôi thậm chí còn không thèm vờ tỏ ra dũng cảm. Tôi tóm lấy cánh tay Sadie mà co giò bỏ chạy.