← Quay lại trang sách

Chương 15 - Một Bữa Tiệc Sinh Nhật Thần Thánh.

Họ đã mang Carter đến khu nội trú khác, vì thế tôi không biết anh ấy ngủ như thế nào. Nhưng tôi thì không chợp mắt được lấy một cái.

Những lời bình luận của Zia về việc hoặc là đậu hoặc là chết hẳn là đã nặng nề lắm rồi, thế mà khu nội trú dành cho nữ lại còn không được sang trọng như ngôi biệt thự của chú Amos nữa chứ. Các vách tường đá rịn ra hơi ẩm. Những bức tranh ghê rợn về các con quái vật của người Ai Cập nhảy múa trên trần nhà trong ánh sáng của ngọn đuốc. Tôi có một cái võng dùng để ngủ, và đám con gái trong quá trình rèn luyện kia - đám vỡ lòng, Zia đã gọi họ như thế - nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều, vì thế khi bà già quản lý khu nội trú bảo họ đi ngủ ngay, họ quả thật đã vâng theo. Bà quản lý vẫy tay và các ngọn đuốc tắt phụt đi. Bà ta đóng cửa lại sau lưng mình, và tôi có thể nghe thấy được tiếng mấy ổ khóa kêu lách cách.

Mới thú vị làm sao. Bị cầm tù trong hầm ngục của trường mẫu giáo.

Tôi nhìn chăm chăm vào bóng tối cho đến khi tôi nghe thấy tiếng ngáy ngủ của những cô bé khác. Một ý nghĩ duy nhất vẫn đang khiến tôi băn khoăn: một sự thúc giục mà tôi không thể nào rũ bỏ được. Cuối cùng tôi bò ra khỏi giường mà mang đôi giày ống vào.

Tôi lần tìm đường đi về phía cánh cửa. Tôi giật giật tay cầm. Đã bị khóa, như tôi đã ngờ. Tôi những muốn đá vào cánh cửa một phát nhưng lại kịp nhớ ra được những gì Zia đã làm ở phòng chứa chổi trong sân bay Cairo.

Tôi ấn lòng bàn tay mình vào cánh cửa và thì thầm, “Sahad.”

Ổ khóa vang lên một tiếng tách. Cánh cửa bật mở. Mẹo hữu dụng đây.

Bên ngoài, các hành lang tối đen không một bóng người. Rõ ràng là, Khu Vực 1 chẳng có nhiều hoạt động về đêm gì cả. Tôi lẻn qua thành phố, đi ngược lại hướng mà chúng tôi vào lúc đến đây mà chẳng thấy thứ gì ngoài một con rắn hổ mang vô tình trườn ngang sàn nhà. Sau mấy ngày qua thì điều này thậm chí chẳng khiến tôi bối rối. Tôi nghĩ đến việc thử tìm Carter, nhưng tôi không rõ họ đã đưa anh ấy đến đâu, và nói thật là, tôi muốn tự mình làm điều này cơ.

Sau lần tranh cãi của chúng tôi ở New York, tôi không chắc mình cảm nhận như thế nào về anh trai nữa. Ý tưởng là anh ấy có thể ganh tị về cuộc sống của tôi trong khi anh ấy được đi chu du khắp thế giới với Cha - làm ơn đi! Vậy mà anh ta còn có gan gọi cuộc sống của tôi là bình thường nữa chứ? Được rồi, tôi có một vài người bạn ở trường như Liz và Emma, nhưng cuộc sống của tôi còn lâu mới là dễ dàng. Nếu Carter nói hớ trong các buổi tụ họp hay gặp những người mà anh ấy không thích, anh ấy chỉ việc quên đi mà sống tiếp! Còn tôi phải ở nguyên tại chỗ. Tôi không thể trả lời những câu hỏi đơn giản như “Cha mẹ cậu ở đâu?” hay “Gia đình cậu làm gì?” hay thậm chí là câu “Cậu từ đâu đến?” mà không để lộ ra hoàn cảnh của tôi kỳ cục như thế nào. Tôi luôn là một con nhỏ khác biệt. Một con nhỏ lai căng, người Mỹ mà không phải người Mỹ, con nhỏ có mẹ đã chết, con nhỏ vắng mặt cha, con nhỏ luôn gây rắc rối trong lớp học, con nhỏ không thể nào tập trung vào bài vở. Sau một thời gian thì ta nhận ra rằng sống hội nhập là điều không thể. Nếu mọi người sẽ loại tôi ra, thôi thì tôi cũng nhân đó mà cho họ thứ để lom lom nhìn vào. Các lọn tóc màu đỏ trên mái tóc tôi ư? Sao lại không nhỉ! Giày lính với bộ đồng phục của trường sao? Dĩ nhiên là thế rồi. Hiệu trưởng trường tôi bảo, “Tôi sẽ gọi cho ba mẹ cô đấy, cô trẻ ạ.” Tôi nói, “Chúc may mắn.” Carter chẳng biết được bất cứ điều gì về cuộc đời tôi.

Nhưng than thở thế là đủ rồi. Vấn đề là, tôi quyết định thực hiện đặc biệt là chuyến thám hiểm này chỉ một mình thôi, và sau một vài lần rẽ sai, tôi tìm được đường quay lại Hành Lang Thời Đại.

Tôi đang định làm gì, chắc các bạn lại hỏi chứ gì? Tôi chắc chắn là không muốn gặp lại Quý ông Xấu Xa hay Ngài Salamander già nua sởn tóc gáy đó đâu.

Nhưng tôi muốn được nhìn thấy các hình ảnh đó - các ký ức, Sadie đã gọi chúng như thế.

Tôi đẩy mở hai cánh cửa bằng đồng ra. Bên trong, hành lang dường như hoang lạnh. Chẳng có những quả cầu lửa trôi lềnh bềnh quanh trần nhà. Không có các chữ tượng hình phát sáng. Nhưng các hình ảnh vẫn sáng lấp lánh giữa các cây cột, khiến cả hành lang tràn ngập ánh sáng đa màu, kỳ lạ.

Tôi run rẩy bước thêm vài bước nữa.

Tôi muốn nhìn lại Thời Đại của Các Vị Thần. Trong chuyến đi xuyên qua hành lang đầu tiên của chúng tôi, có điều gì đó về các hình ảnh này đã làm tôi sửng sốt. Tôi biết anh Carter đã nghĩ tôi rơi vào một tình trạng thôi miên nguy hiểm nào đó, và Zia đã cảnh báo rằng các hình ảnh sẽ làm não tôi tan chảy; nhưng tôi có cảm giác rằng cô ta đang cố dọa cho tôi sợ mà tránh xa thôi. Tôi cảm thấy có sự gắn kết với các hình ảnh đó, như thể bên trong nó ẩn chứa một câu trả lời - một mẫu thông tin quan trọng mà tôi cần.

Tôi bước khỏi tấm thảm và tiến về phía tấm màn ánh sáng vàng. Tôi nhìn thấy các đụn cát đang di chuyển trong gió, các đám mây bão đang kéo đến, các con cá sấu đang trườn xuống sông Nile. Tôi nhìn thấy một hành lang rộng lớn, đầy những người tham dự tiệc. Tôi chạm vào hình ảnh đó.

Và tôi đang ở trong cung điện của các vị thần.

Các sinh vật khổng lồ lượn vòng quanh tôi, thay đổi hình dáng từ con người đến loài vật đến năng lượng thuần túy. Trên cái ngai được đặt giữa căn phòng là một người đàn ông châu Phi cuồn cuộn cơ bắp đang mặc một chiếc áo choàng đen lộng lẫy. ông ta có khuôn mặt đẹp và đôi mắt nâu ấm áp. Hai tay ông ta trông đủ mạnh có thể bóp nát cả đá.

Các thần khác chúc tụng quanh ông ta. Tiếng nhạc vang lên - âm thanh lớn đến nỗi khiến không khí bùng cháy. Đứng bên cạnh người đàn ông đó là một người phụ nữ xinh đẹp vận đồ trắng, bụng bà ta phồng lên như thể bà ta đang mang thai được vài tháng. Hình dáng của bà ta lập lòe; đôi khi bà ta dường như có đôi cánh đầy màu sắc. Rồi bà ta quay về phía tôi và tôi cứ gọi là há hốc cả mồm miệng ra. Bà ta mang khuôn mặt của mẹ tôi.

Bà ta dường như không chú ý đến tôi. Sự thật là, không một vị thần nào chú ý cả, cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía sau lưng tôi, “Cô là một con ma ư?”

Tôi quay lại và nhìn thấy một anh chàng đẹp trai khoảng mười sáu tuổi, vận một chiếc váy dài màu đen. Nước da anh ta tái xanh, nhưng anh ta có một đôi mắt nâu xinh đẹp như người đàn ông ngồi trên ngai. Mái tóc anh ta đen dài và bù xù - khá là ngông, nhưng lại hợp với tôi. Anh ta nghiêng đầu, và cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng anh ta đang hỏi tôi gì đó.

Tôi cố nghĩ ra điều gì đó để đáp lại. Xin lặp lại? Xin chào? Hãy cưới tôi? Bất cứ điều gì cũng được. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra là một cái lắc đầu.

“Không phải một con ma sao, hử?” anh ta suy ngẫm. “Thế thì là một ba ư?” Anh ta ra hiệu về phía cái ngai. “Cứ xem đi, nhưng không được quấy rầy.”

Không hiểu sao tôi chẳng thích thú gì với việc nhìn cái ngai, nhưng anh chàng trong bộ áo choàng đen đã tan biến vào trong bóng tối và biến mất, để tôi lại mà không có bất cứ sự sao lãng nào can thiệp vào nữa.

“Isis,” người đàn ông trên ngai nói.

Người phụ nữ mang thai quay sang phía ông ta và cười rạng rỡ. “Thưa chúa tể Osiris của ta. Chúc mừng sinh nhật.”

“Cảm ơn, tình yêu của ta. Và sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ đánh dấu ngày sinh của con trai chúng ta - Horus, một người con vĩ đại! Sự hiện thân mới của thẳng bé sẽ là điều vĩ đại nhất cho đến nay. Nó sẽ mang hòa bình và sự thịnh vượng đến cho thế giới.”

Isis nắm tay chồng mình. Tiếng nhạc vẫn vang lên quanh họ, các vị thần chúc mừng, ngay chính không khí cũng xoáy cuộn trong điệu nhảy của sự sáng tạo.

Đột nhiên cánh cửa cung điện bật mở. Một ngọn gió nóng khiến các ngọn đuốc bạt đi.

Một người đàn ông sải bước đi vào hành lang, ông ta cao và mạnh mẽ, gần như là anh em sinh đôi với Osiris, nhưng với nước da đỏ thẫm, một chiếc áo choàng có màu máu, và có bộ râu nhọn vắt. Ông ta trông giống con người, ngoại trừ lúc mỉm cười. Rồi hàm răng của ông ta biến thành những cái răng nanh. Khuôn mặt ông ta lập lòe - khi thì con người, khi thì giống sói một cách kỳ lạ. Tôi phải kiềm chế không hét lên, vì tôi đã nhìn thấy khuôn mặt giống sói đó trước đây.

Việc nhảy múa ngừng lại. Tiếng nhạc biến mất.

Osiris đứng bật dậy khỏi ngai. “Set,” ông ta nói với giọng nguy hiểm. “Sao ngươi lại đến đây?”

Set cười lớn, và sự căng thẳng trong căn phòng biến mất. Mặc cho đôi mắt hung tàn, gã có một giọng cười thật sảng khoái - không giống âm thanh rin rít mà gã đã tạo ra ở Bảo tàng Anh. Giọng cười này vô tư và thân thiện, như thể gã không hề làm điều gì xấu xa.

“Dĩ nhiên là ta đến để chúc mừng sinh nhật anh trai mình!” gã kêu lên. “Và ta còn mang đến cho mọi người một trò giải trí nữa!”

Gã ra hiệu phía sau lưng mình. Bốn người đàn ông to lớn với những cái đầu chó sói tiến vào căn phòng, mang theo một quan tài vàng nạm đá quý.

Trái tim tôi bắt đầu tăng tốc. Đó chính là cái hộp mà Set đã sử dụng để cầm tù cha tôi ở Bảo tàng Anh.

Không! tôi muốn hét lên. Đừng tin hắn ta!

Nhưng các thần đã tập hợp lại ồ à đầy thích thú, chiêm ngưỡng cái hộp, giờ đã được sơn phủ các chữ tượng hình màu đỏ và vàng, được viền ngọc bích và ngọc mắt mèo. Những tên người-sói đặt cái hộp xuống, và tôi nhìn thấy nó không có nắp. Ở bên trong lót một lớp vải lanh đen.

“Chiếc hộp ngủ này,” Set thông báo, “được tạo ra bởi những người thợ thủ công tài giỏi nhất của ta, sử dụng các nguyên liệu đắt tiền nhất. Giá trị của nó không thể nào đong đếm được. Vị thần nào nằm vào bên trong, ngay cả chỉ trong một đêm thôi, sẽ nhận ra rằng sức mạnh trong người mình gia tăng gấp mười lần! Sự khôn ngoan của người đó sẽ không bao giờ bị thui chột. Sức mạnh sẽ không bao giờ lụi tàn. Nó là một món quà” - gã mỉm cười đầy quỷ quyệt về phía Osiris – “dành cho duy nhất và chỉ một vị thần thích hợp hoàn toàn với cái hộp ngủ này.”

Là tôi thì tôi sẽ không xếp hàng ở vị trí đầu tiên đâu, nhưng các vị thần đã ào ào tiến lên phía trước. Họ xô đẩy gạt nhau ra để đi đến cái quan tài vàng. Một vài người leo vào bên trong nhưng nó quá ngắn. Những người khác thì lại quá to. Ngay cả khi họ cố thử thay đổi hình dáng, các vị thần vẫn không gặp may, như thể phép thuật của cái hộp đang cản trở họ. Không một thần nào nằm vừa cái hộp. Các vị thần càu nhàu cẳn nhẳn trong khi những vị khác, nôn nóng muốn được thử, xô họ nhau xuống sàn nhà.

Set quay về phía Osiris với một nụ cười hiền hậu: “Sao nào, anh trai, chúng ta vẫn chưa có được người chiến thắng. Anh có thử không? Chỉ có người giỏi nhất trong số các thần mới có thể làm được.”

Đôi mắt Osiris lóe lên. Rõ ràng ông này chẳng phải là vị thần của trí tuệ gì rồi, vì ông ta dường như hoàn toàn bị vẻ đẹp của cái hộp thu hút. Tất cả các vị thần khác nhìn ông ta một cách hy vọng, và tôi có thể thấy được những gì ông ta đang nghĩ: nếu ông ta nằm vừa chiếc hộp, đó thật là một món quà sinh nhật tuyệt vời. Ngay cả Set, người em quỷ quyệt của ông, cũng sẽ phải thừa nhận rằng ông ta là vị vua chính đáng của các thần.

Chỉ có Isis dường như là lo ngại. Bà đặt tay lên vai chồng mình. “Chúa công, đừng làm thế. Set không có mang quà đến đâu.”

“Ta thấy bị sỉ nhục!” giọng Set vang lên đầy vẻ đau đớn. “Ta không thể chúc mừng sinh nhật cho anh trai mình sao? Có phải chúng ta quá xa cách đến nỗi ta thậm chí không thể xin lỗi đức vua sao?”

Osiris mỉm cười với Isis. “Nàng yêu dấu, đây chỉ là một trò chơi mà thôi. Đừng sợ gì cả.”

Ông ta đứng dậy khỏi ngai. Các vị thần vỗ tay hoan nghênh khi ông ta tiến về phía cái hộp.

“Osiris muôn năm!” Set hét lên.

Vua của các vị thần hạ mình vào trong hộp, và khi ông ta liếc nhìn về phía tôi, trong giây phút đó thôi, ông ta có khuôn mặt y hệt cha tôi.

Không! tôi lại nghĩ. Đừng làm thế!

Nhưng Osiris đã nằm xuống. Cái quan tài vừa in người ông ta.

Tiếng reo hò vang lên từ các thần, nhưng trước khi Osiris có thể ngồi dậy, Set vỗ tay. Một cái nắp vàng hiện ra phía trên cái hộp và đóng sầm xuống.

Osiris hét lên đầy giận dữ, nhưng tiếng kêu của ông ta đã bị bóp nghẹn.

Các chốt vàng siết chặt quanh cái nắp. Các vị thần khác lao đến để can thiệp - thậm chí anh chàng mặc đồ đen mà tôi đã gặp lúc sớm cũng tái xuất hiện - nhưng Set còn nhanh hơn. Gã giẫm chân xuống thật mạnh, sàn nhà bằng đá rung chuyển. Các vị thần đổ ầm vào nhau như các quân cờ đô-mi-nô. Những tên người-sói rút giáo ra, và các vị thần bò lùi lại vì khiếp sợ.

Set nói một từ phép thuật nào đó, và một cái vạt ùng ục sôi từ đâu bỗng xuất hiện. Nó đổ thứ chứa bên trong lên quan tài - chì nấu chảy, bao phủ toàn bộ cái hộp, niêm hộp kín mít, có lẽ là nung nóng bên trong quan tài đến cả một ngàn độ.

“Súc sinh!” Isis kêu than. Bà ta tiến về phía Set và bắt đầu đọc một

câu thần chú, nhưng Set đã đưa một tay lên. Isis bay lên khỏi sàn nhà, tay bấu vào miệng mình, hai môi bà ta ép chặt vào nhau như thể có một lực vô hình nào đó đang bóp nghẹt bà.

“Không phải hôm nay, Isis xinh đẹp,” Set đều đều nói. “Hôm nay, ta là vua. Và con của ngươi sẽ không bao giờ được sinh ra.”

Đột nhiên, một nữ thần khác - một người phụ nữ thanh mảnh vận chiếc váy màu xanh dương - lao ra từ đám đông. “Phu quân, đừng làm thế!”

Bà ta tóm lấy Set, gã trong tích tắc mất đi sự tập trung. Isis rơi xuống sàn, thở hổn hển. Các nữ thần khác hét lên, “Chạy trốn đi!”

Isis quay người lại và bỏ chạy.

Set đứng dậy. Tôi nghĩ gã sẽ đánh nữ thần mặc áo đầm xanh đó, nhưng gã chỉ gầm gừ. “Đồ vợ ngu ngốc! Ngươi ở bên phe nào thế?”

Gã giậm chân thêm một lần nữa, và cái quan tài vàng chìm vào trong sàn nhà.

Set đuổi theo sau Isis. Ra đến rìa cung điện, Isis biến thành một con chim săn mồi nhỏ và sải cánh bay vào không trung. Set mọc ra một đôi cánh của quỷ phóng mình đuổi theo.

Rồi đột nhiên tôi là con chim. Tôi là Isis, đang tuyệt vọng bay qua dòng sông Nile. Tôi có thể cảm nhận được Set đang ở phía sau tôi - đang đến gần. Đến gần hơn nữa.

Cô phải trốn thoát, giọng nói của Isis vang lên trong đầu tôi. Báo thù cho Osiris. Đưa Horus lên làm vua!

Ngay khi tôi nghĩ rằng trái tim mình sẽ nổ tung, tôi cảm nhận một bàn tay đặt trên vai tôi. Các hình ảnh tan biến đi.

Người thầy cao tuổi, Iskandar, đứng kế bên tôi, khuôn mặt ông cau lại đầy quan tâm. Các chữ tượng hình phát sáng nhảy múa quanh ông ấy.

“Thứ lỗi cho sự gián đoạn của ta,” ông ấy nói bằng tiếng Anh rất chuẩn. “Nhưng cô suýt nữa thì đã chết.”

Đó là khi hai đầu gối tôi biến thành nước, và tôi bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi cuộn mình nằm ở chân Iskandar, trên bậc thềm bên dưới cái ngai trống. Chỉ có duy nhất chúng tôi trong sảnh, hiện hoàn toàn tối đen ngoại trừ ánh sáng từ những chữ tượng hình dường như luôn phát sáng quanh người ông ta.

“Chào mừng quay trở lại,” ông nói. “Cháu may mắn là còn sống đấy.”

Tôi không chắc lắm. Tôi có cảm giác đầu mình như vừa mới được nấu trong một chảo dầu.

“Cháu xin lỗi,” tôi nói. “Cháu không có ý…”

“Nhìn vào các hình ảnh chứ gì? Thế nhưng cháu đã làm điều đó. Phần ba của cháu đã rời bỏ cơ thể và đi vào quá khứ. Chẳng phải cháu đã được cảnh báo sao?”

“Đúng thế thật,” tôi thừa nhận. “Nhưng… cháu đã bị các bức ảnh đó thu hút.”

“Ừm.” Iskandar nhìn chăm chú vào khoảng không, như thể đang nhớ điều gì đó xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi. “Chúng quả là khó mà cưỡng lại thật.”

“Ông nói tiếng Anh thật tốt,” tôi nhận xét.

Iskandar mỉm cười. “Sao cháu biết ta đang nói tiếng Anh chứ? Có thể cháu đang nói tiếng Hy Lạp đấy thôi.”

Tôi hy vọng ông ấy đang nói đùa, nhưng tôi cũng không thể chắc được. Ông ấy dường như thật yếu đuối và ấm áp, thế nhưng… giống như là đang ngồi kế bên một lò phản ứng hạt nhân vậy. Tôi có cảm giác rằng ông ấy nguy hiểm hơn nhiều so với những gì tôi muốn biết.

“Ông không thật sự già đến thế, đúng không ạ?” tôi hỏi. “Ý cháu là, già đến mức có thể nhớ về thời Ptolemaic ấy?”

“Ta chính xác là già đến mức ấy đấy, cháu yêu. Ta được sinh ra dưới triều đại của Cleopatra VII.”

“Ồ, làm ơn đi.”

“Ta cam đoan với cháu rằng đó là sự thật. Ta buồn khi chứng kiến những ngày cuối cùng của Ai Cập, trước khi mụ nữ hoàng điên rồ đó đã đánh mất vương quốc của bọn ta vào tay người La Mã. Ta là pháp sư cuối cùng được đào tạo trước khi Ngôi Nhà buộc phải lui vào hoạt động bí mật. Vô số các bí mật quyền lực nhất của bọn ta đã bị thất lạc, bao gồm cả các câu thần chú mà người thầy của ta đã sử dụng để kéo dài cuộc sống của ta. Các pháp sư ngày nay vẫn sẽ sống lâu - đôi khi là hằng thế kỷ - nhưng ta đã sống trong hai thiên niên kỷ rồi.”

“Vậy ông là người bất tử sao?”

Tiếng cười lặng lẽ của ông ấy biến thành một tràng ho sặc sụa. Ông ấy gập người lại và bụm tay lên miệng mình. Tôi muốn giúp, nhưng tôi không biết phải làm sao. Các chữ tượng hình phát sáng nhấp nháy và mờ đi quanh ông ấy.

Cuối cùng cơn ho cũng chấm dứt.

Ông run rẩy hít thật sâu. “Không phải người bất tử, cháu yêu. Sự thật là…” Giọng ông ấy nhỏ dần. “Nhưng đừng quan tâm đến điều đó. Cháu đã nhìn thấy gì trong cảnh mộng của mình?”

Tôi đáng lý ra nên im lặng mới phải. Nhưng tôi không muốn bị biến thành một con bọ vì đã phá luật, và cảnh mộng khiến tôi sợ hãi - đặc biệt là lúc tôi biến thành một con chim săn mồi. Nhưng nét mặt thân thiện của Iskandar khiến tôi khó lòng không nói ra. Rồi tôi đã kể cho ông tất cả. Ừm, gần như là tất cả. Tôi chừa lại phần về anh chàng đẹp trai, và đúng thế, tôi biết điều này khá là ngu ngốc, nhưng mà tôi ngượng. Tôi đã nghĩ rằng phần đó có thể do chính trí tưởng tượng điên khùng của tôi đã tạo ra, vì các vị thần Ai Cập Cổ đại không thể nào được đẹp long lanh đến thế.

Iskandar ngồi trong một lúc, gõ cây gậy của mình lên các bậc thềm. “Cháu đã nhìn thấy được một sự kiện đã xảy ra rất lâu rồi, Sadie - Set dùng vũ lực giành lấy ngôi vua của Ai Cập. Hắn đã giấu đi quan tài của Osiris, cháu biết đấy, và Isis đi khắp thế giới để tìm kiếm nó.”

“Vậy cuối cùng bà ấy cũng đã tìm ra ư?”

“Không hẳn. Osiris đã phục sinh - nhưng chỉ ở Địa Ngục mà thôi. Ông đã trở thành vua của những người chết. Khi con trai họ, Horus, lớn lên, Horus đã thách đấu với Set về ngai vàng Ai Cập và đã dành chiến thắng sau nhiều trận chiến khó khăn. Đó là lý do tại sao Horus lại được gọi là Người Báo Thù. Như ta đã nói - một câu chuyện cũ, nhưng mà là câu chuyện được các vị thần đã lặp đi lặp lại nhiều lần trong lịch sử của chúng ta.”

“Đã lặp đi lặp lại à?”

“Các vị thần thường làm theo bài bản. Nói một cách nào đó thì họ quá rất dễ dự đoán được: cùng một trò cãi vã ầm ĩ, ganh ghét ghen tị qua bao thế hệ. Chỉ có các bối cảnh là thay đổi, và các vật chủ.”

Lại là cái từ đó một lần nữa: vật chủ. Tôi nghĩ về người phụ nữ tội nghiệp trong bảo tàng ở New York, người đã biến thành nữ thần Serqet.

“Trong cảnh mộng của cháu,” tôi nói, “Isis và Osiris đã kết hôn. Horus sắp được sinh làm con trai họ. Nhưng trong một câu chuyện khác mà anh Carter đã kể cho cháu, tất cả ba người họ đều là anh em, là con của nữ thần bầu trời.”

“Đúng thế,” Iskandar đồng ý. “Điều đó có thể gây bối rối với những ai không biết về bản chất của các vị thần. Họ không thể đi trên mặt đất bằng hình dáng thực sự của mình - ít ra thì, không thể đi được quá lâu. Họ buộc phải có các vật chủ.”

"Con người, ý ông là thế chứ gì."

“Hay các vật chứa sức mạnh, như các bức tượng, bùa hộ mạng, đài tưởng niệm, một số loại xe hơi nhất định. Nhưng họ thích hình dáng con người. Cháu biết là các vị thần có sức mạnh rất lớn, nhưng chỉ có con người mới có được tính sáng tạo, là sức mạnh để thay đổi lịch sử chứ không chỉ là đơn giản lặp lại lịch sử. Con người có thể… con người thời nay các cháu nói như thế nào nhỉ… nghĩ bên ngoài một cái tách[14].”

“Cái hộp,” tôi gợi ý.

"Đúng thế. Sự kết hợp giữa tính sáng tạo của con người và sức mạnh thần thánh có thể khá là ghê gớm. Dù sao đi nữa, khi Osiris và Isis lần đầu tiên đặt chân lên trái đất, vật chủ của họ là anh trai và em gái. Nhưng các vật chủ con người không phải là vĩnh cửu. Họ chết, họ kiệt sức. Sau này trong lịch sử, Osiris và Isis mang vào hình dáng mới - là con người với tư cách là vợ chồng. Horus, người ở đời trước là em trai của họ, giờ được sinh ra trong một cuộc đời mới với tư cách là con họ.”

“Rối quá,” tôi nói. “Và hơi gơm gớm.”

Iskandar nhún vai. “Các thần không nghĩ về các mối quan hệ như cách con người nghĩ. Các vật chủ của họ chỉ giống như việc thay đổi quần áo. Đó là lý do tại sao các câu chuyện cổ thường lẫn lộn vào nhau. Đôi khi các thần được mô tả như đã kết hôn, hay anh chị em, hay cha mẹ và con cái, phụ thuộc vào các vật chủ của họ. Chính bản thân Pharaoh được gọi là một vị thần sống, cháu cũng biết đấy. Các nhà nghiên cứu Ai Cập cổ đại tin rằng đó chỉ là một mớ tuyên truyền, nhưng sự thật là điều này thường hoàn toàn chính xác. Các Pharaoh vĩ đại nhất trở thành các vật chủ của các thần, thường là thần Horus. Ông ấy đã trao cho họ sức mạnh và sự thong thái, và để cho họ xây dựng Ai Cập trở thành một đế chế hung mạnh.”

“ Nhưng đó là một điều tốt, chẳng phải sao? Tại sao làm vật chủ cho một vị thần lại là trái luật cơ chứ?”

Khuôn mặt Iskandar tối sầm lại. “ Có những vị thần có mưu đồ khác với con người, Sadie ạ. Họ có thể chế ngự vật chủ, làm họ sức cùng lực kiệt. Đó là lý do tại sao nhiều vật chủ lại chết khi còn trẻ như thế. Tutankhamen, cậu nhóc tội nghiệp, chết khi mới mười chín. Cleopatra II thậm chí còn tệ hơn. Cô ta cố để làm vật chủ cho nữ thần Isis mà chẳng biết mình đang làm gì, và việc này đã phá huỷ tâm trí cô ta. Ngày xưa, Ngôi Nhà Sự Sống có dạy cách sử dụng phép thuật thần thắnh. Các thiếu môn sinh có thể nghiên cứu đường lối của Horus, hay Isis, hay Sekhmet, hoặc bất cứ vị thần nào, để học cách chuyển hoá sức mạnh của họ. Thời đó bọn ta nhiều thiếu môn sinh hơn.”

Iskandar nhìn khắp hành lang không một bóng người, như thể đang hình dung nơi này đầy các pháp sư. “ Một vài người lão luyện thỉnh thoảng mới có thể triệu hồi các vị thần. Một vài người khác cố trở thành vật chủ cho linh hồn họ… Với các mức độ thành công khác nhau. Mục đích cơ bản là trở thành ‘mắt’ của một vị thần - một sự kết hợp hoàn hảo của hai tâm hồn, của kẻ khả tử và bất tử. Chỉ có một vài người đạt được điều đó, thậm chí với cả các pharaoh, những người được sinh ra cho nhiệm vụ đó cũng vậy. Nhiều người đã phá huỷ cuộc sống của mình khi cố thử làm điều đó.” Ông ấy ngửa lòng bàn tay ra, có vô số đường chỉ tay sâu hoắm mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. “Khi Ai Cập cuối cùng rơi vào tay những người La Mã, sự việc đó khiến chúng ta - ta - hiểu rõ rằng loài người, những người thống trị chúng ta, thậm chí các pháp sư mạnh nhất, không còn có đủ sức mạnh ý chí để kiểm soát sức mạnh của một vị thần. Những người duy nhất có thể…” Giọng ông ấy nhỏ dần đi.

“Gì ạ?”

“Không có gì, cháu yêu. Ta nói quá nhiều. Điểm yếu của một người già ấy mà.”

“Ý ông muốn đề cập đến những người thuộc dòng dõi của các pharaoh, phải không ạ?”

Ông ấy nhìn tôi đăm đăm. Đôi mắt không còn màu trắng đục nữa. Chúng bừng sáng mãnh liệt. “Cháu đúng là một cô gái trẻ khác thường. Cháu gợi cho ta nhớ về mẹ cháu.”

Miệng tôi cứ gọi là há hốc cả ra.

“Ông biết bà ấy sao?”

“Dĩ nhiên. Cô ấy đã được đào tạo ở đây, cũng như cha cháu vậy. Mẹ cháu… ừm, ngoài việc là một nhà khoa học lỗi lạc, cô ấy còn có khiếu tiên tri. Một trong số các kiểu phép thuật khó nhất, và cô ấy là người đầu tiên trong nhiều thế kỷ qua sở hữu nó.”

“Tài tiên tri ư?”

“Nhìn thấy trước tương lại. Một việc khó nhằn, không bao giờ hoàn hảo, nhưng cô ấy đã nhìn thấy được những điều khiến cô ấy phải tìm kiếm lời khuyên từ… các nơi khác thường, những điều mà khiến chon ngay cả lão già này cũng thấy nghi ngờ về một vài niểm tin có từ rất lâu rồi…”

Ông ấy lại một lần nữa bọ cuốn vào vùng đất ký ức, mỗi khi ông bà ngoại tôi hay như vậy là tôi đã quá đủ cáu rồi, nhưng khi đấy là một pháp sư phép thuật vô biên đang nắm giữ thông tin giá trị, thì chuyện này đủ khiến người ta phát điên.

“Ông Iskandar này?”

Ông ấy nhìn tô với vẻ hơi ngạc nhiên, như thể đã quên mất tôi đang ở đó. “ Ta xin lỗi, Sadie. Ta nên nói đến vấn đề chính: cháu có một con đường khó khan đang chờ đợi phía trước, nhưng giờ ta tin rằng đó là con đường mà cháu phải đi, vì tất cả chúng ta. Anh trai cháu cần sự dẫn dắt của cháu.”

Tôi muốn phá ra cười. “Anh Carter, cần sự dẫn dắt của cháu ư? Để làm gì? Ý ông muốn nói đến con đường nào thế?”

“Sẽ sớm thôi. Mọi viêc phải được hoàn tất.”

Một câu trả lời điển hình của người lớn. Tôi cố kìm nén nỗi thất vọng. “Và nếu như cháu cần dẫn dắt thì sao?”

“Zia,” ông ấy nói, không chút ngần ngừ. “Con bé là môn sinh giỏi nhất của ta, và con bé khá là khôn ngoan. Khi thời điểm đến, con bé sẽ biết cách giúp cháu.”

“Phải rồi,” tôi nói, hơi thất vọng một tẹo. “Zia.”

“Giờ thì cháu nên đi nghỉ đi, cháu yêu của ta. Và dường như, ta cũng thế, xét cho cùng ta cũng cần nghỉ ngơi.” Giọng ông ấy nghe buồn bã nhưng thanh thản. Tôi không biết ông ta đang nói về điều gì, nhưng ông ta đã không cho tôi cơ hội để hỏi.

“Ta xin lỗi vì thời gian ở bên nhau của chúng ta quá ngắn,” ông ấy nói. “Ngủ ngon, Sadie Kane.”

“Nhưng…”

Iskandar chạm tay vào trán tôi. Và tôi rơi vào một giấc ngủ sâu, không mộng mị.