← Quay lại trang sách

Chương 17 - Một Chuyến Đi Sóng Gió Đến Paris.

Dược rồi trước khi tôi kể về phần tôi gặp những con dơi quạ quỷ ăn trái cây, tôi nên kể lùi lại một chút.

Cái đếm trước khi chúng tôi bỏ trốn khỏi Luxor, tôi đã ngủ không được nhiều lắm - trước hết là vì cái kinh nghiệm hồn lìa khỏi xác ấy, rồi đến cuộc đụng độ với Zia. [Ngừng ngay việc cười mỉa anh đi, Sadie. Đó không phải là lần đụng độ đẹp đẽ gì cho cam.]

Sauk hi đèn đóm tắt đi, tôi cố nhắm mắt ngủ. Nói thật đấy. Tôi thậm chí còn dùng cái gối đầu phép thuật ngu ngốc mà họ đưa cho tôi thay cho một cái gối, nhưng việc đó cũng không giúp gì nhiều. Ngay khi tôi cố nhắm mắt lại, phần ba của tôi quyết định thực hiện một cuộc hành trình nho nhỏ.

Cũng giống hệt như trước, tôi cảm thấy chính mình trôi lềnh bềnh phía trên cơ thể, trong hình dạng có cánh. Rồi luồng khí của Cõi Âm quét tôi đi với tốc độ mờ ảo. Khi tầm nhìn của tôi đã rõ hơn, tôi thấy mình đang ở trong một hang động tối đen. Chú Amos đang lén lút đi xuyên qua nó, tìm đường với ánh sang xanh nhạt ở đầu cây gậy. Tôi muốn cất tiếng gọi chú ấy, nhưng giọng nói không phát ra được. Tôi không rõ làm sao chú ấy có thể không nhìn thấy tôi, hiện đang trôi lềnh bềnh chỉ cách chú ấy một vài phân trong hình dáng một con gà phát sang, nhưng rõ ràng là tôi vô hình với chú ấy rồi.

Chú ấy bước về phía trước và mặt đất dưới chân chú ấy đột nhiên bùng cháy với một chữ tượng hình đỏ. Chú Amos thét lên, nhưng miệng chú ấy mở ra nửa chừng đã đông cứng lại. Các cuộn ánh sáng quấn quanh chân chú ấy như những nhắnh dây leo. Chẳng mấy chốc những cái tua màu đỏ đó quấn chặt lấy chú ấy, đôi mắt không chớp của chú ấy chăm chú nhìn thẳng phía trước.

Tôi cố bay đến chỗ chú ấy, nhưng tôi như bị dính chặt lại một chỗ, bay lềnh bềnh vô dụng, vì thế tôi chỉ có thể quan sát mà thôi.

Tiếng cười vang vọng khắp hang động. Một bầy gì gì đó từ trong bóng tối túa ra - các sinh vật có hình dáng của con cóc, các con quỷ có đầu động vật và cả những con quái vật kỳ lạ hơn nữa đang nửa giấu nửa ló mặt ra từ bóng tối. Chúng đã nằm im phục kích, tôi ngộ ra - chờ đợi chú Amos. Phía trước chúng xuất hiện hình bóng lửa - Set, nhưng hình dáng của gã giờ đã rõ hơn rất nhiều, và lần này không phả là con người. Cơ thể gã hốc hác, đầy nhớt, có màu đen và đầu gã là đầu của một con dã thú.

“Bon soir, Amos,”[15] Set nói. “Thật tuyệt khi thấy ngươi đến. Chúng ta sẽ có một tối vui vẻ đây!”

Tôi ngồi thẳng dậy trên giường, quay trở lại cơ thể của chính mình, tim đập thình thịch.

Chú Amos đã bị bắt. Điều này thì tôi chắc chắn. Và thậm chí còn tệ hơn… Set bằng cách nào đó đã biết được chú Amos sẽ đến. Tôi suy nghĩ về điều mà nữ thần Bast đã nói, về cách các con xà báo xông vào biệt thự. Cô ấy đã nói rằng các hang rào phòng thủ đã bị phá huỷ, và chỉ có pháp sư của Ngôi Nhà mới có thể làm được điều đó. Một nỗi nghi ngờ kinh hoàng bắt đầu hình thành trong tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng tối trong một lúc lâu, lắng nghe đứa trẻ kế tôi lẩm bà lẩm bẩm các câu thần chú trong giấc ngủ. Khi chịu không nổi nữa, tôi đẩy mở cửa bằng tâm trí, cách mà tôi đã làm khi còn ở trong căn biệt thự của chú Amos, rồi tôi lẻn ra ngoài.

Tôi đi lang thang xuyên qua khu chợ trống không, nghĩ về Cha và chú Amos, lặp đi lặp lại các sự kiện, cố tìm ra điều gì đó mình đã có thể làm khác đi để cứu họ, chợt tôi nhìn thấy Zia.

Cô ta đang vội vã bang qua sân nhỏ như thể bị ai đó đuổi theo, nhưng điều thực sự khiến tôi chú ý là đám mây đen lờ mờ quanh người cô ấy, như thể ai đó đang bọc cô trong một cái bóng sang lấp lánh. Cô ta đi về phía khu vực tường trống và vây tay. Đột nhiên, một cánh cửa xuất hiện. Zia lo lắng liếc nhìn ra phía sau lung rồi lẻn nhanh vào bên trong.

Dĩ nhiên là tôi đi theo.

Tôi kín đáo tiến về phía cánh cửa. Tôi có thể nghe thấy tiếng Zia ở bên trong, nhưng lại không thể hiểu được những gì cô ta đang nói. Rồi cánh cửa bắt đầu trở nên đặc quánh lại, biến trở lại thành bức tường, thế tôi đã có một quyết định trong tích tắc. Tôi nhảy qua cánh cửa đó.

Bên trong, Zia chỉ có một mình với lung quay về phía tôi. Cô ta đang quỳ ở bệ thờ bằng đá, đang nhỏ tiếng lầm rầm gì đó. Các bức tường được trang trí bằng các bức vẽ của người Ai Cập cổ đại và các bức ảnh hiện đại.

Bóng tối phát sang không còn bao quanh Zia nữa, nhưng có điều gì đó kỳ lạ hơn nữa đang diễn ra. Tôi đã tính kể cho Zia về cơn ác mộng của mình, nhưng điều đó hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi khi tôi nhìn thấy việc cô ta làm. Cô ta khum hai tay mình lại, như các bạn cầm một con chim, và một khối cầu xanh dương phát sang xuất hiện, có kích thước gần bằng một trái banh golf. Vẫn tiếp tục lầm rầm, cô ta đưa hai tay lên cao. Khối cầu bay lên, xuyên qua trần nhà, rồi biến mất.

Bản năng nào đó nói với tôi rằng chuyện vừa xảy ra không phải là điểu mà tôi được phép nhìn thấy.

Tôi nghĩ đến chuyện lùi ra khỏi căn phòng. Vấn đề duy nhất là: cánh cửa đã biến mất. Không có bất cứ lối ra nào khác. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi - Ối chà.

Có lẽ tôi gây ra tiếng động. Có lẽ các giác quan phép thuật của cô ta đã bừng tỉnh. Nhưng nhanh hơn mức tôi có thể phản ứng, Zia lôi cây đũa phép của mình ra và xoay về phía tôi, những ngọn lửa lập loè tiến nơi phía rìa của cái bu-mơ-răng.

“Chào,” tôi bồn chồn lên tiếng.

Nét mặt cô ta chuyển từ giận dữ sang ngạc nhiên, rồi lại quay lại giận dữ. “Carter, cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Chỉ đi quanh quanh thôi. Tôi nhìn thấy cô trong sân, vì thế…”

“Cậu đã nhìn thấy tôi là sao?”

“Ừm… cô đang chạy, cô có cái thứ gì đó màu đen phát sang lờ mờ bao quanh, thế nên…”

“Cậu đã nhìn thấy nó sao? Không thể thế được.”

“Tại sao? Đó là gì thế?”

Zia hạ cây đũa phép của mình xuống và ngọn lửa tắt ngúm. “Tôi không thích việc bị theo đuôi lắm đâu, Carter.”

“Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ cô có thể đang gặp rắc rối.”

Zia muốn nói điều gì đó, nhưng hình như lại đổi ý. “Gặp rắc rối… điều đó cũng đúng.”

Cô ngồi phịch xuống và thở dài. Dưới ánh nến, đôi mắt màu hổ phách của cô trông tối sầm và buồn bã.

Zia chăm chú nhìn vào các bức ảnh phía sau bệ thờ, tôi nhận ra cô có mặt ở một trong số các bức ảnh đó. Kia là Zia khi còn là một cô bé con, chân trần đứng bên ngoài một ngôi nhà làm từ gạch bùn, nheo mắt khó chịu về phía máy ảnh như thể không muốn được chụp. Kế bên đó, là tấm ảnh chụp rộng hơn cho thấy toàn bộ một ngôi làng bên sông Nile - giống những nơi mà cha đôi lúc mang tôi đến, nơi mà chẳng có gì thay đổi nhiều trong hai ngàn năm qua. Một đám đông dân làng cười toe toét và vẫy tay về phía máy ảnh như thể họ đang tiệc tùng, phía trên họ là Zia bé nhỏ đang cưỡi trên vai một người đàn ông, chắc đó là cha cô ta. Một bức ảnh khác là ảnh gia đình: Zia đang nắm tay ba mẹ. Họ có thể là bất cứ gia đình nông dân ở bất cứ nơi nào đó trong đất nước Ai Cập, nhưng cha cô ta có đôi mắt vô cùng nhân hậu, long lanh lấp lánh - tôi nghi rằng ông ta ắt có khiếu hài hước lắm đây. Khuôn mặt mẹ Zia không đeo mạng, bà ấy đã cười như thể chồng bà ta vừa mới kể một câu chuyện phiếm nào đó.

"Cả cô trông vui vẻ nhỉ," tôi nói. "Đó là quê cô sao?"

Zia dường như muốn nổi giận, nhưng cô ta kìm chế cảm xúc của mình lại. Hoặc có lẽ cô ta chỉ không có đủ năng lượng. "Đó từng là quê của tôi. Ngôi làng đã không còn tồn tại nữa."

Tôi chờ đợi, không dám mở miệng hỏi. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, và tôi có thể nhận ra rằng cô ta đang quyết định sẽ kể cho tôi nhiều đến mức nào.

"Cha tôi là nông dân" Zia kể, "nhưng đồng thời cũng làm việc cho các nhà khảo cổ. Trong lúc rảnh rỗi ông lùng sục khắp sa mạc tìm kiếm các di chỉ hay địa điểm mới mà họ có thể muốn đào."

Tôi gật đầu. Những gì Zia kể khá là bình thường. Người Ai Cập đã kiếm thêm tiền bằng cách đó trong nhiều thế kỷ qua.

"Một đêm, khi tôi lên tám, cha tôi đã tìm thấy một bức tượng. Nhỏ nhưng khá hiếm: một bức tượng quái vật, được điêu khắc từ đá đỏ. Nó đã bị chôn vùi trong một cái hố cùng với nhiều bức tượng khác, tất cả đều bị vỡ nát. Nhưng chẳng biết sao mà cái tượng đó lại là thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn. Ông đã mang nó về nhà. ông không biết... ông đã không biết được rằng các pháp sư cầm tù quái vật và linh hồn bên trong những bức tượng như thế, rồi đập vỡ chúng để tiêu diệt phần linh hồn cốt lõi của chúng. Cha tôi đã mang bức tượng không bị vỡ đó về làng, và... và vô tình giải thoát..."

Giọng Zia lạc đi. Cô chăm chú nhìn bức ảnh cha đang mỉm cười và nắm tay cô ta.

“Zia, tôi xin lỗi.”

Lông mày cô ta cau lại. "Iskandar đã tìm thấy tôi. ông ấy và các pháp sư khác đã tiêu diệt con quái vật... nhưng không kịp. Họ tìm thấy tôi nằm cuộn tròn trong một hố lửa bên dưới một đám lau sậy, nơi mẹ tôi đã giấu tôi. Tôi là người sống sót duy nhất."

Tôi cố hình dung Zia trông như thế nào khi Iskandar tìm thấy cô ta - một cô bé con vừa mất đi tất cả, đơn độc một mình trong đống đổ nát của ngôi làng. Thật khó để hình dung cô ta theo cách đó.

"Vậy căn phòng này là lăng mộ cho gia đình cô," tôi đoán. "Cô đến đây để tưởng nhớ họ."

Zia ngây người nhìn tôi. "Đó là vấn đề đấy, Carter. Tôi không thể nhớ. Iskandar kể cho tôi về quá khứ của tôi. Ông ấy đã đưa cho tôi những bức ảnh này, giải thích những gì đã xảy ra. Nhưng... tôi không có một chút ký ức nào."

Tôi định nói, "Cô chỉ mới tám tuổi mà thôi." Rồi chợt nhận ra tôi cũng chừng tuổi đó khi mẹ tôi mất, khi Sadie và tôi bị chia cách. Tôi nhớ tất cả chuyện đó rất rõ ràng. Tôi vẫn có thể nhớ về căn nhà chúng tôi ở Los Angeles và các vì sao trông như thế nào từ mái hiên sau nhìn ra biển vào ban đêm. Cha tôi sẽ kể cho chúng tôi những câu chuyện không có căn cứ về các chòm sao. Rồi mỗi đêm trước khi đi ngủ, Sadie và tôi sẽ ôm lấy Mẹ trên ghế sofa, đấu tranh với nhau để có được sự chú ý của bà, rồi bà sẽ bảo chúng tôi rằng đừng tin vào bất cứ câu chuyện nào của Cha. Bà sẽ giải thích cơ sở khoa học đằng sau các vì sao, nói về vật lý và hóa học như thể chúng tôi là các sinh viên đại học của bà. Mỗi khi nhớ lại, tôi tự hỏi liệu có phải mẹ đang cố cảnh báo chúng tôi: Đừng tin vào các vị thần và các câu chuyện thần thoại đó. Chúng quá nguy hiểm.

Tôi nhớ lại chuyên đi đến Luân Đôn cuối cùng của chúng tôi khi còn là một gia đình, cách mà cha mẹ tôi đã lo lắng trên máy bay như thế nào. Tôi nhớ cha chúng tôi đã quay lại căn hộ của ông bà ngoại sau khi mẹ mất, và bảo với chúng tôi rằng đó là một tai nạn. Thậm chí ngay cả trước khi ông giải thích, tôi biết điều đó là điều xấu, vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông khóc trước đây.

Một số chi tiết nhỏ quả là có phai dần đi khiến tôi nổi điên - như mùi nước hoa của mẹ, hay giọng bà nghe như thế nào. Càng lớn, tôi càng níu giữ những điều này. Tôi không thể hình dung được việc không thể nhớ được bất cứ điều gì. Sao Zia có thể chịu được nhỉ?

"Có lẽ..." tôi cố gắng để tìm những lời hợp lý. "Có lẽ cô chỉ..."

Zia đưa một tay lên. "Carter, tin tôi đi. Tôi đã cố nhớ lại. Nhưng vô ích. Iskandar là gia đình duy nhất mà tôi có."

“Thế còn bạn bè thì sao?”

Zia chăm chú nhìn tôi như thể tôi vừa nói tiếng nước ngoài. Tôi nhận ra mình đã không gặp được bất cứ ai bằng tuổi chúng tôi ở Khu Vực 1. Mọi người hoặc là nhỏ hơn hoặc là lớn hơn.

"Tôi không có thời gian cho bạn bè cô nói. "Ngoài ra, khi các môn sinh vỡ lòng được mười ba tuổi, họ được phân bổ đến các Khu Vực khác khắp thế giới. Tôi là người duy nhất ở lại đây. Tôi thích được ở một mình, ổn thôi."

Tóc sau gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Tôi cũng đã nói như thế, rất nhiều lần, khi có người hỏi tôi việc được cha dạy học tại nhà có cảm giác như thế nào. Chẳng phải tôi đã không có cơ hội kết bạn hay sao? Chẳng phải tôi cũng muốn có một cuộc sống bình thường sao? "Tôi thích được ở một mình, ổn thôi."

Tôi cố hình dung Zia đi đến trường trung học bình thường, nhận biết khóa số, đàn đúm với bạn bè ở căn tin. Tôi không thể hình dung điều đó. Tôi nghĩ rằng cô ấy cũng sẽ lạc lõng y hệt như tôi.

"Nói cho cô điều này nhé," tôi nói. "Sau khi hoàn tất việc kiểm tra, sau các Ngày Đen Tối, khi mọi việc lắng xuống…”

"Mọi việc sẽ không lắng xuống đâu..."

"... tôi sẽ đưa cô đến trung tâm mua sắm."

Zia chớp chớp mắt. "Trung tâm mua sắm hả? Vì lý do gì chứ?"

"Để đi chơi" tôi nói. "Chúng ta sẽ đi ăn hamburger. Xem phim."

Zia ngần ngừ. "Đó có phải là điều mà các cậu gọi là một 'cuộc hẹn' không?"

Nét mặt tôi hẳn là rất khó đỡ, vì Zia thật sự đã mỉm cười. "Cậu trông giống một con bò bị quất cho một xẻng vậy."

"Tớ không có ý đó... Tớ chỉ muốn nói..."

Cô nàng bật cười, và đột nhiên tôi thấy dễ dàng hơn khi tưởng tượng Zia như là một học sinh trung học bình thường.

"Tớ sẽ mong được đi đến khu mua sắm đó, Carter à," Zia nói. "Cậu hoặc là một người rất thú vị... hoặc là vô cùng nguy hiểm."

“Ta hãy cứ cho là thú vị đi vậy.”

Zia vẫy tay, và cánh cửa lại xuất hiện. "Giờ thì đi đi. Và hãy cẩn thận nhé. Lần tới nếu cậu lặng lẽ theo đuôi tớ, cậu sẽ không được may mắn như lần này đâu."

Khi đi đến cánh cửa, tôi quay người lại. "Zia này, cái thứ đen đen lập lòe đó là gì thế?"

Nụ cười cô tắt dần. "Đó là một câu thần chú vô hình. Chỉ có các pháp sư rất mạnh mới có thể nhìn xuyên qua nó. Cậu đáng lý ra không nên thấy được mới phải."

Cô chăm chú nhìn tôi để có được lời giải đáp, nhưng tôi chẳng có lời đáp nào.

“Có lẽ nó… đang yếu dần đi hay gì gì đó,” tôi ráng nghĩ cho ra. “A, liệu tôi có thể hỏi cô điều này không, về cái khối cầu màu xanh ấy?”

Zia lại cau mày. “Cái gì?”

"Cái thứ mà cô thả ra và nó bay lên trần nhà ấy."

Cô trông bối rối. "Tớ... tớ không biết cậu muốn nói điều gì. Có lẽ ánh nến đã đánh lừa mắt cậu."

Một sự im lặng ngượng nghịu. Hoặc là cô ta đang nói dối tôi, hoặc tôi đang bị điên, hoặc... tôi không biết là gì nữa. Tôi nhận ra mình đã không kể cho Zia nghe cảnh mộng của tôi về chú Amos và Set, nhưng tôi cảm nhận rằng mình đã thúc ép cô ấy nhiều hết mức trong một đêm rồi.

“Được rồi,” tôi nói. “Ngủ ngon.”

Tôi quay về lại phòng ngủ, nhưng tôi không thể ngủ lại ngay được cả một đỗi thật lâu.

Chuyển nhanh tới đoạn ở Luxor. Có lẽ giờ các bạn hiểu tại sao tôi đã không muốn để Zia lại, và tại sao tôi không tin là Zia sẽ thật sự gây hại cho chúng tôi.

Mặt khác, tôi biết cô ấy đã không nói dối về Desjardins. Tay ấy sẽ không ngần ngại biến chúng tôi thành những con ốc sên đâu. Và sự thật rằng Set đã nói tiếng Pháp trong giấc mơ của tôi - "Bon soir, Amos." Liệu đó có phải chỉ là một sự trùng hợp... hay có điều gì đó còn tệ hơn nhiều nữa đang diễn ra?

Dù sao thì khi Sadie tóm lấy cánh tay tôi, tôi đã đi theo nó.

Chúng tôi chạy ra khỏi đền thờ và hướng thẳng về phía cột tháp. Nhưng dĩ nhiên, chuyện không đơn giản như thế. Chúng tôi thuộc dòng họ Kane. Từ trước đến nay chẳng có chuyện gì diễn ra một cách đơn giản cả.

Ngay khi chúng tôi đến được cột tháp, tôi nghe thấy tiếng lạch xạch, âm thanh của cổng dịch chuyển phép thuật. Cách khoảng một trăm thước về phía cuối con đường, một pháp sư đầu hói trong chiếc áo choàng tráng bước ra khỏi một xoáy cát.

"Nhanh lên," tôi bảo Sadie. Tôi chộp lấy cái que-gậy trong túi và ném nó về phía con bé. "Vì anh đã cát đôi cái gậy của em. Anh sẽ dùng thanh kiếm vậy."

"Nhưng em không biết mình phải làm gì!" con bé cãi lại, lần tìm quanh chân cột tháp như thể con bé hy vọng tìm thấy một công tắc bí mật nào đó.

Tên pháp sư lấy lại thăng bằng và phun cát ra khỏi miệng. Rồi gã ta nhìn thấy chúng tôi. "Đứng lại!"

"Đúng thật," tôi lẩm bẩm. "Cứ như là bọn này sẽ đứng lại ấy."

"Paris." Sadie quay lại nhìn tôi. "Anh nói cái cột tháp còn lại đang ở Paris, phải vậy không?"

"Đúng thế. ừm, không phải là muốn giục em đâu, nhưng mà..."

Tên pháp sư nâng cây gậy của mình lên và bắt đầu ngâm.

Tôi lần mò tìm cán kiếm. Tôi có cảm giác như hai chân tôi nhũn ra như bơ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể lôi ra chiến binh chim ưng đó lần nữa không đây. Oách thật đấy, nhưng đấy lại là một trận đấu tay đôi. Và bài kiểm tra ở cây cầu bắt qua vực thẳm, khi tôi làm lệch hướng các con dao găm đó - đó dường như chẳng giống tôi chút nào. Cho đến tận lúc này, mỗi một khi tôi rút thanh kiếm này ra là tôi đã được giúp đỡ: Zia đã ở đó, hoặc nữ thần Bast. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn đơn độc. Lần này, chỉ có một mình tôi. Tôi có điên mới nghĩ rằng mình có thể giữ chân được một gã pháp sư đầy pháp thuật. Tôi không phải là một chiến binh. Mọi thứ tôi biết về các loại kiếm đều đến từ sách vở - truyện lịch sử về Alexander Đại Đế, Ba Chàng Lính Ngự Lâm - như thể là có ích lắm vậy! Khi Sadie bận rộn ở cột tưởng niệm, thì tôi chỉ có một mình.

Không, cậu không chỉ có một mình, một giọng nói bên trong tôi vang lên.

Tuyệt thật, tôi nghĩ. Tôi chỉ có một mình và đang phát điên.

Ở phía cuối xa xa kia của đại lộ, tên pháp sư gọi lớn: "Phục vụ cho Ngôi Nhà Sự sống!"

Nhưng tôi có cảm giác rằng gã ta không phải đang nói với tôi.

Không khí giữa chúng tôi bắt đầu phát sáng. Các luồng hơi nóng tuôn ra từ hai hàng nhân sư đối diện, khiến chúng trông như đang di chuyển. Rồi tôi nhận ra đúng là chúng đang di chuyển thật. Từng con nứt ngay chính giữa, và các bóng ma hiện hình ùa ra từ viên đá như những con ve đang phá kén chui ra. Không phải tất cả đều ở trong tình trạng nguyên vẹn. Các linh hồn từ các bức tượng vỡ không có đầu hoặc chân. Một vài con đi khập khiễng chỉ với mỗi ba chân. Nhưng ít ra thì mười hai con nhân sư tấn công đều ở trong tình trạng tốt, và tất cả đều đi về phía chúng tôi - mỗi một con có kích thước của con Doberman, được tạo ra từ khói màu trắng sữa và hơi nước nóng. Vậy là thôi rồi cái trò nhân sư ở phe chúng tôi đi nhé.

“Nhanh lên!” tôi cảnh báo Sadie.

"Paris!" con bé vừa hét, vừa nâng cây gậy và đũa phép của nó lên. "Ta muốn đến đó ngay bây giờ. Hai vé. Hạng nhất lại càng tốt!"

Các con nhân sư tấn công. Con gần nhất lao về phía tôi, may mắn lắm tôi mới chém được nó đứt đôi.

Con quái vật bốc hơi, biến thành một làn khói, nhưng lại phát ra một luồng hơi cực nóng khiến tôi nghĩ khuôn mặt tôi sẽ tan chảy ngay vào lúc đó.

Thêm hai con ma nhân sư nữa lê bước về phía tôi. Chừng mười hai con khác chỉ cách phía sau hai con này một vài bước. Tôi có thể cảm nhận được các mạch máu ở cổ đập thình thịch.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển. Bầu trời tối sầm, Sadie hét lớn, "Có thế chứ!"

Cây cột tháp phát ra ánh sáng màu tía, kêu o o với năng lượng khởi động. Sadie chạm vào phiến đá và kêu thé lên. Con bé bị hút vào bên trong và biến mất.

“Sadie!” tôi hét lên.

Trong một giây lơ đãng, hai con nhân sư nhảy bổ vào tôi, hất tôi ngã xuống đất. Thanh kiếm bị hất văng ra xa. Lồng ngực kêu rắc rắc và ngực tôi đau nhói. Sức nóng phát ra từ từ hai sinh vật đó thật không thể chịu được - tôi như thể đang bị nghiền nát bên dưới một cái lò nướng nóng.

Tôi vươn mấy ngón tay mình về phía cột tháp. Chỉ cách một vài phân thôi. Tôi nghe ra các con nhân sư còn lại đang tiến đến, tên pháp sư đang ngâm, "Giữ hắn lại! Giữ hắn lại!"

Vận đến chút sức mạnh cuối cùng, tôi lao mình về phía cột tháp, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể tôi đều đang kêu gào vì đau. Khi những đầu ngón tay tôi chạm được vào chân cột, thế giới biến thành một màu đen.

Đột nhiên tôi đang nằm trên mặt đá ướt và lạnh lẽo. Tôi đang ở giữa một quảng trường công cộng rộng lớn. Mưa đang trút xuống, làn không khí lạnh giá mách cho tôi biết rằng mình đã không còn ở Ai Cập nữa. Sadie đang ở đâu đó gần đây, đang hét lên cảnh báo tôi điều gì đó.

Tin xấu: tôi đã mang hai con nhân sư theo. Một con nhảy khỏi người tôi và lao vọt về phía Sadie. Con còn lại vẫn còn đứng trên ngực tôi, lừ mắt nhìn xuống, lưng nó bốc hơi trong cơn mưa, đôi mắt tráng như khói của nó chỉ cách mặt tôi một vài phân.

Tôi cố nhớ lại từ lửa nói như thế nào bằng tiếng Ai Cập. Biết đâu tôi có thể làm cho con quái vật tự bốc cháy... nhưng tâm trí tôi giờ chỉ toàn là hoảng loạn. Tôi nghe thấy một tiếng nổ ngay phía bên tay phải, ở hướng Sadie đã bỏ chạy. Hy vọng con bé đã thoát được, nhưng tôi không chắc lắm.

Con nhân sư há miệng ra và để lộ những cái răng nanh bằng khói mà chẳng có chút liên quan nào đến một vị vua Ai Cập cổ đại cả. Nó suýt nữa nhai lấy mặt tôi thì một hình bóng tối đen hiện ra sau lưng nó mà quát lên, "Mange des muffins!"

Chém!

Con nhân sư tan biến thành làn khói.

Tôi cố ngồi dậy nhưng không thể. Sadie ngã dập người xuống. "Anh Carter! ôi Chúa ơi, anh có sao không?"

Tôi chớp mắt nhìn người còn lại - người vừa mới cứu tôi: một hình dáng người cao ráo, mảnh khảnh đang mặc một chiếc áo mưa có mũ trùm đầu, màu đen. Cô ấy vừa mới hét lên điều gì ấy nhỉ: Ăn bánh bông lan sao? Tiếng hô xung trận kiểu gì ngộ nhỉ?

Cô cởi phăng áo mưa ra, và một người phụ nữ mặc bộ đồ da báo bó sát đang nhìn xuống và cười toe toét với tôi, hé ra những chiếc răng nanh cùng đôi mắt vàng như ánh đèn.

"Nhớ ta không?" nữ thần Bast cất tiếng hỏi.