Chương 18 - Khi Những Con Dơi Ăn Trái Trở Thành Bọn Ác.
CHÚNG TÔI TÚM TỤM BÊN DƯỚI MÁI HIÊN của một tòa nhà chính phủ sơn trắng thật lớn mà nhìn mưa đang rơi như trút xuống quảng trường Concorde[16]. Đến Paris vào một ngày như thế này thì thật là khốn khổ. Bầu trời mùa đông nặng nề ảm đạm, làn không khí ẩm ướt lạnh lẽo ngấm hẳn vào xương tôi. Không bóng dáng du khách, không người đi lại. Bất cứ ai thông minh một chút hiện đều đang ở trong nhà mà nhấm nháp thức uống nóng bên cạnh lò sưởi rồi.
Phía bên phải chúng tôi, con sông Seine lờ đờ trôi xuyên qua thành phố. Phía bên kia của quảng trường rộng lớn này, khu vườn Tuileries[17] như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Cột tháp của người Ai Cập đứng đơn độc âm u giữa quảng trường. Chúng tôi đang chờ đợi xem có thêm nhiều kẻ thù nữa sẽ ló ra từ nó hay không, nhưng chẳng có thêm kẻ nào đến cả. Tôi nhớ điều Zia nói về việc các di chỉ cần mười hai tiếng để làm nguội trước khi có thể được tái sử dụng. Hy vọng là cô ấy nói đúng.
"Nằm yên," nữ thần Bast bảo tôi.
Tôi cau mày khi cô ấy ép lòng bàn tay lên ngực tôi. Cô ấy thì thầm điều gì đó bằng tiếng Ai Cập, cơn đau trong cơ thể tôi dần biến mất.
"Xương sườn bị gãy," cô ấy nói. "Giờ thì đỡ hơn rồi, nhưng cậu nên nằm nghỉ ít nhất là vài phút."
“Thế còn những tên pháp sư?”
"Tôi sẽ không lo gì về chúng đâu. Ngôi Nhà sẽ cho rằng cậu đã dịch chuyển đến nơi nào đó khác rồi."
“Tại sao chứ?”
"Paris thuộc Khu Vực 14 - tổng hành dinh của Desjardins. Cậu đúng là điên mới trốn ở lãnh địa của ông ta."
“Hay thật.” tôi thở dài.
"Và những cái bùa hộ mạng của hai người đã che chắn cho cả hai," nữ thần Bast nói tiếp. “Ta có thể tìm thấy Sadie ở bất cứ nơi đâu vì lời hứa bảo vệ con bé của ta. Nhưng những cái bùa hộ mạng đó sẽ che chở cô cậu khỏi con mắt của Set và các pháp sư khác."
Tôi nghĩ về căn phòng tối ở Khu vực 1 và mọi đứa trẻ đang nhìn chăm chú vào những bắt dầu. Liệu chúng có đang tìm kiếm chúng tôi vào lúc này không? Ý nghĩ này ghê rợn thật.
Tôi cố ngồi dậy và lại nhăn nhó.
"Nằm yên," nữ thần Bast ra lệnh. "Thật tình ấy, Carter à, cậu nên học cách rơi xuống như một con mèo đi thôi."
"Tôi sẽ cố tập," tôi hứa. "Sao cô vẫn còn sống thế? Có phải là do điều mà người ta gọi là 'chín mạng' không?"
"Ồ, điều đó chỉ là truyền thuyết vớ vẩn ấy mà. Ta là người bất tử."
"Nhưng những con bọ cạp!" Sadie bước đến gần hơn, run lập cập và đang kéo chiếc áo mưa của nữ thần Bast quàng quanh vai mình. "Chúng tôi đã nhìn thấy chúng vùi lấy cô mà."
Nữ thần Bast phát ra tiếng rừ... rừ. "Sadie yêu quý, cô cũng biết quan tâm nhỉ! Ta phải nói rằng ta đã làm việc cho nhiều con cái của các pharaoh rồi, nhưng cô cậu thì..." Cô ấy trông thật lòng xúc động, "ừm, ta xin lỗi vì đã làm cho cô lo lắng. Sự thật là các con bọ cạp đó gần như làm tiêu tán hết sức mạnh của ta. Ta đã cầm chân chúng trong thời gian lâu đến mức ta có thể. Rồi ta chỉ còn đủ sức mạnh để trở lại hình hài con mèo Muffin và lẻn đến Cõi Âm mà thôi."
"Tôi nghĩ cô không thạo việc mở các cổng dịch chuyển cơ mà," tôi nói.
"Ừm, trước hết, Carter à, có nhiều cách để ra vào Cõi Âm. Nó có khá nhiều vùng khu vực và tầng lớp - Vực Thẳm, Sông Đêm, Vùng Đất Người Chết, Vùng Đất Ma Quỷ..."
"Nghe đáng yêu nhỉ," Sadie lẩm bẩm.
"Dù sao thì các cổng dịch chuyển như các cánh cửa. Chúng đi xuyên qua Cõi Âm để kết nối các phần trong thế giới con người với nhau. Và đúng thế, ta không giỏi làm việc đó. Nhưng ta là sinh vật của Cõi Âm. Nếu ta chỉ có một mình, việc lẻn vào tầng gần nhất để thoát trốn đi khá là dễ dàng."
“Và nếu họ giết chết cô thì sao?” tôi hỏi. "Ý tôi là, giết chết Muffin ấy?"
"Việc đó sẽ tống ta chìm sâu hơn vào Cõi Âm. Đúng hơn là giống như chôn chân ta vào trong bê tông rồi sau đó thả ta giữa biển khơi vậy. Ta phải mất nhiều năm, thậm chí là hàng thế kỷ, mới có đủ sức mạnh để quay lại thế giới con người. May thay, điều đó đã không xảy ra. Ta đã quay trở lại ngay, nhưng khi ta đến được bảo tàng, những tên pháp sư đó đã bắt được cả hai rồi."
"Chính xác thì chúng tôi không bị bắt," tôi nói.
"Thật vậy sao, Carter? Hai người đã ở Khu Vực 1 trong bao lâu trước khi họ quyết định giết hai người?"
"ừm, khoảng hai mươi tư tiếng."
Nữ thần Bast huýt gió. "Họ đã trở nên thân thiện hơn nhiều! Họ từng cho nổ tung tiểu thần thành bụi ngay một vài phút đầu tiên."
"Chúng tôi không - đợi đã, cô vừa gọi chúng tôi là gì?"
Sadie trả lời, âm thanh nghe như thể đang bị thôi miên. "'Các tiểu thần/ Bọn mình là như thế, phải không nào? Đó là lý do tại sao Zia lại khiếp sợ chúng ta, tại sao Desjardins muốn giết chúng ta."
Nữ thần Bast vỗ nhẹ lên đầu gối của Sadie. "Cô luôn sáng dạ, cháu yêu."
"Khoan đã," tôi nói. "Ý cô nói về việc làm vật chủ cho các vị thần ấy à? Điều đó không thể. Tôi nghĩ tôi sẽ biết nếu..."
Rồi tôi nghĩ về giọng nói trong đầu mình, cảnh báo tôi phải trốn đi khi gặp Iskandar. Tôi nghĩ về tất cả những việc tôi đột nhiên có thể làm - như chiến đấu với một thanh kiếm và triệu hồi một cái vỏ giáp phép thuật. Những việc đó không phải là điều mà tôi có được từ việc học tại gia.
"Carter này," Sadie nói. "Khi Phiến đá Rosetta vỡ tan, nó đã giải thoát năm vị thần, đúng không? Osiris đã nhập vào Cha. Chú Amos đã bảo với chúng ta như thế. Set... em không biết. Hắn ta bằng cách nào đó đã biến đi. Nhưng anh và em..."
"Cái bùa hộ mạng đã bảo vệ chúng ta." Tôi nám chặt Con Mắt Horus đang nằm trên cổ mình. "Cha đã bảo chúng sẽ bảo vệ chúng ta."
"Nếu chúng ta đã ở bên ngoài cái phòng đó, như Cha đã bảo," Sadie nhớ lại. "Nhưng chúng ta đã có mặt ở đó mà quan sát. Chúng ta muốn giúp ông. Thực tế mà nói, chúng ta đã yêu cầu sức mạnh, anh Carter à."
Nữ thần Bast gật đầu. "Điều đó khiến cho mọi việc khác hẳn. Một lời mời."
"Và kể từ đó..." Sadie nhìn tôi với vẻ dò hỏi, như thể tôi sẽ trêu nó vậy. "Em có cái cảm giác này. Giống như thể có một giọng nói nào đó trong người em..."
Lúc này, nước mưa lạnh buốt đã thấm qua áo quần tôi. Nếu Sadie không nói điều đó, có lẽ tôi có thể đã chối bỏ những chuyện đã xảy ra thêm một lúc nữa.
Nhưng tôi nghĩ về những gì chú Amos đã nói, rằng gia đình tôi có một lịch sử lâu dài với các vị thần. Tôi nghĩ về những điều Zia đã nói về dòng dõi của chúng tôi: "Các vị thần vô cùng cẩn trọng trong việc chọn người làm vật chủ của họ. Họ thường thích những người thuộc dòng dõi các pharaoh hơn."
"Đúng thế," tôi thừa nhận. "Anh cũng có cảm giác y hệt em vậy.
Vậy hoặc là cả hai chúng ta đều điên..."
“Bùa hộ mạng." Sadie lôi nó ra khỏi cổ áo sơ-mi của mình và đưa nó cho nữ thần Bast xem. "Nó là biểu tượng của một nữ thần, đúng không ạ?"
Tôi đã lâu rồi không nhìn thấy bùa hộ mạng của con bé. Nó khác cái của tôi. Nó nhắc tôi về từ ankh, hoặc có lẽ là một kiểu nút thát rối rắm nào đó.
"Một nút thắt pháp thuật. Và đúng thế, nó thường được gọi là..."
"Nút Thắt của Isis," Sadie nói. Tôi không hiểu làm thế nào con bé có thể biết được điều đó, nhưng nó trông vô cùng tự tin. "Trong Hành Lang Thời Đại, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của nữ thần Isis, rồi tôi là nữ thần Isis, đang cố thoát khỏi Set, và - ồ, Chúa ơi. Chính là thế, đúng không? Tôi là bà ấy."
Con bé nắm lấy áo sơ-mi của mình như thể nó muốn kéo nữ thần ra khỏi người mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chòng chọc vào nó. Em gái tôi, với mái tóc nhuộm vệt đỏ rối tung, vận bộ pyjama bằng vải lanh và mang giày ống - sao con bé lại có thể chỉ lo lắng về việc bị ám bởi một nữ thần nhỉ? Nữ thần đó sẽ muốn gì từ nó cơ chứ, ngoại trừ đó là nữ thần kẹo gôm chăng?
Nhưng rồi... tôi cũng đã từng nghe thấy một giọng nói bên trong cơ thể mình. Một giọng nói hoàn toàn không phải của tôi. Tôi nhìn vào chiếc bùa hộ mạng của mình, Con Mắt Horus. Tôi nghĩ về những câu chuyện thần thoại tôi biết - làm thế nào mà Horus, con trai của Osiris, báo thù cho cha mình thông qua việc đánh bại Set. Và ở Luxor tôi đã triệu hồi linh hồn hình người có đầu của con chim ưng.
Tôi sợ phải khi thử làm chuyện này, nhưng tôi đã nghĩ: Horus à?
À, cũng đã đến lúc, giọng nói khác vang lên. Xin chào, Carter.
"Ôi, không," tôi nói, sự hoảng loạn đang dần dâng lên ngực tôi. "Không, không, không. Ai đó lấy giùm cái mở hộp nào. Tôi có một vị thần mắc kẹt trong đầu tôi đây này."
Mắt nữ thần Bast phát sáng. "Cậu đã trực tiếp nói chuyện với Horus sao? Đó là một bước tiến vô cùng xuất sắc."
"Một bước tiến ư?" Tôi đập lòng bàn tay mình vào đầu. "Mang ông ta ra khỏi đầu tôi!"
Bình tĩnh nào, Horus nói.
"Đừng có bảo tôi phải bình tĩnh."
Nữ thần Bast cau mày. "Ta đâu có."
"Đang nói với ông ta!" Tôi chỉ vào trán mình.
"Kinh khủng quá," Sadie rên rỉ. "Tôi có thể dứt bỏ bà ta bằng cách nào đây?"
Nữ thần Bast khụt khịt. "Trước hết, Sadie à, cô không có toàn bộ bà ấy. Các vị thần rất mạnh. Bọn ta có thể xuất hiện một lúc ở nhiều nơi. Nhưng đúng thế, một phần linh hồn của Isis giờ cư trú bên trong cô. Cũng như Carter hiện đang mang linh hồn của Horus. Và thẳng thắn mà nói, cô cậu nên cảm thấy vinh dự mới đúng."
"Đúng thế, rất vinh dự," tôi nói. "Luôn muốn bị chiếm hữu!"
Nữ thần Bast đảo tròn mắt. "Làm ơn đi, Carter, đấy không phải là chiếm hữu. Ngoài ra, cậu và Horus muốn cùng một điều - đánh bại Set, cũng như Horus đã làm cách đây một thiên niên kỷ, khi Set lần đầu tiên giết chết Osiris. Nếu cậu không làm thế, cha cậu sẽ tận số đấy, rồi Set sẽ trở thành vua của trái đất."
Tôi liếc nhìn Sadie, nhưng con bé chẳng nói hộ tôi. Con bé giật bùa hộ mệnh ra khỏi cổ mà ném xuống đất. "Isis đi vào người tôi qua cái này, đúng không? Nếu thế, tôi sẽ..."
"Nếu là ta, ta sẽ không làm điều đó đâu," nữ thần Bast cảnh báo.
Nhưng Sadie đã lôi cây đũa phép ra và đập mạnh vào cái vòng cổ. Những tia lửa xanh bán ra từ cái bu- mơ-răng bằng ngà voi. Sadie hét lên và thả cây đũa phép giờ đang bốc khói xuống. Tay con bé đầy những vết cháy xém. Chiếc bùa hộ mạng không một chút trầy xước. "Ối!" con bé kêu lên.
Nữ thần Bast thở dài. Cô ấy đặt tay mình lên tay Sadie, thế là những vết cháy biến mất. "Ta đã bảo cô rồi mà. Đúng là Isis truyền sức mạnh của mình qua cái vòng cổ này, nhưng bà ấy không ở trong đó. Bà ấy ở bên trong cô. Và ngay cả khi bà ấy ở trong đó, các bùa hộ mạng phép thuật cơ bản là không thể bị phá vỡ."
"Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ?" Sadie hỏi.
"À, với những người mới bắt đầu," nữ thần Bast nói, "Carter phải sử dụng sức mạnh của Horus để đánh bại Set."
"Ồ, chỉ cần vậy thôi sao?" tôi nói. "Chỉ có một mình tôi à?"
"Không, không. Sadie có thể giúp."
"Ôi, tuyệt vời."
"Ta sẽ hướng dẫn cho cô cậu hết mức," nữ thần Bast hứa, "nhưng cuối cùng, hai cô cậu sẽ phải chiến đấu. Chỉ có Horus và Isis mới có thể đánh bại Set và trả thù cho cái chết của Osiris. Đó là việc xảy ra từ trước đến nay. Và giờ mọi việc cũng sẽ như thế."
“Rồi chúng tôi sẽ mang cha chúng tôi về ư?" tôi hỏi.
Nụ cười trên môi nữ thần Bast dần tắt. "Nếu mọi việc tiến triển tốt."
Cô ấy đang không nói hết mọi chuyện cho chúng tôi. Không có gì ngạc nhiên. Nhưng đầu óc tôi rối tinh rối tang không thể nghĩ ra được mình đã bỏ qua điều gì.
Tôi nhìn xuống hai tay mình. Chúng dường như chẳng có gì khác biệt - không mạnh mẽ hơn, cũng chẳng thần thắnh hơn. "Nếu tôi có sức mạnh của một vị thần, thế thì sao tôi lại quá..."
“Nhát cáy hả?” Sadie tiếp lời.
"Im miệng," tôi nói. “Sao tôi không thể sử dụng sức mạnh của tôi tốt hơn?"
"Phải cần luyện tập," nữ thần Bast nói. "Trừ phi cậu muốn trao quyền kiểm soát cho Horus. Thế thì lúc đó ông ta sẽ sử dụng cơ thể cậu, và cậu sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì."
Ta có thể, giọng nói bên trong tôi vang lên. Hãy để ta đánh bại Set. Cậu có thể tin ta.
Vâng, phải rồi, tôi bảo ông ta. Sao tôi có thể tin chắc rằng ông sẽ không để tôi bị giết để mà di chuyển sang một vài vật chủ khác? Sao tôi có thể tin chắc rằng ngay lúc này ông đang không gây ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi?
Ta sẽ không làm điều đó, giọng nói tiếp tục. Ta chọn cậu vì tiềm năng của cậu, Carter à, và vì chúng ta có cùng một mục tiêu. Ta xin lấy danh dự của ta, nếu cậu để ta kiểm soát...
“Không,” tôi nói.
Tôi nhận ra mình đã nói thành tiếng; cả Sadie và nữ thần Bast đều đang nhìn tôi.
"Ý tôi là tôi sẽ không từ bỏ việc kiểm soát," tôi nói. "Đây là cuộc chiến của chúng tôi. Cha chúng tôi đã bị nhốt trong một cái quan tài. Chú của chúng tôi cũng đã bị bắt giữ."
"Bị bắt giữ á?" Sadie hỏi. Tôi bàng hoàng nhận ra rằng tôi đã không kể cho con bé về chuyến du lịch nho nhỏ vừa qua mà phần ba của tôi thực hiện. Đúng là do không có thời gian.
Khi tôi kể cho con bé chi tiết, nó trông đau khổ. "Chúa ơi, không."
"ừ," tôi đồng ý. "Và Set nói bằng tiếng Pháp - 'Bon soir.' Sadie, những gì em nói về việc Set trốn đi - có lẽ hắn không làm thế. Nếu hắn đang tìm kiếm một vật chủ đầy sức mạnh..."
"Desjardins," Sadie kết thúc câu nói của tôi.
Nữ thần Bast gầm gừ trong cổ. "Desjardins là kẻ xuất hiện ở Luân Đôn, vào đêm cha hai người làm vỡ Phiến đá Rosetta, đúng không? Desjardins luôn là một kẻ đầy giận dữ, đầy tham vọng, về nhiều mặt, hắn ta sẽ là một vật chủ hoàn hảo dành cho Set. Nếu Set chiếm hữu được cơ thể của Desjardins, điều đó có nghĩa Chúa Đỏ giờ sẽ kiểm soát người là Pháp sư trưởng của Ngôi Nhà... Thề có ngai của thần Ra, Carter này, ta hy vọng cậu đã sai. Hai cô cậu sẽ phải nhanh chóng học cách sử dụng sức mạnh của các vị thần đi.
Cho dù Set có lên kết hoạch nào đi chăng nữa, hắn sẽ thực thi việc đó vào ngày sinh nhật của mình, đó là thời điểm hắn mạnh nhất.
Đó là ngày thứ ba trong các Ngày Đen Tối - chỉ còn ba ngày nữa tính từ thời điểm này."
"Nhưng chẳng phải tôi đã sử dụng sức mạnh của nữ thần Isis sao?" Sadie hỏi. "Tôi đã triệu hồi các chữ tượng hình. Tôi đã kích hoạt cột tháp ở Luxor. Đó là do bà ấy hay do tôi vậy?"
"Cả hai, cưng à" nữ thần Bast nói. "Cô và Carter đều có những khả năng to lớn của chính riêng mỗi người, nhưng sức mạnh của các vị thần đã thúc đẩy nhanh sự phát triển của hai người, cho cả hai thêm một nguồn dự trữ sức mạnh để hai người lấy ra. Những gì đáng lẽ cô cậu cần học trong nhiều năm thì cô cậu đã đạt được chỉ trong vài ngày. Càng trao đổi sức mạnh của các vị thần, cô cậu sẽ ngày càng trở nên mạnh hơn."
"Và càng lúc càng gặp nguy hiểm," tôi đoán. "Các pháp sư đã bảo với chúng tôi rằng việc trở thành vật chủ của các vị thần có thể đốt cháy con người bạn, giết chết bạn, và khiến bạn bị điên."
Bast nhìn thẳng vào mặt tôi.
Chỉ trong chốc lát, chúng biến thành mắt của một dã thú - cổ xưa, đầy sức mạnh, nguy hiểm. "Không phải ai cũng có thể làm vật chủ cho một vị thần đâu, Carter à. Đó là sự thật. Nhưng cả hai người đều thuộc dòng dõi các pharaoh.
Hai người là sự kết hợp của hai dòng máu cổ. Điều đó rất hiếm, rất mạnh mẽ. Ngoài ra, nếu cô cậu nghĩ mình sẽ sống sót mà không cần sức mạnh của các vị thần, thì hãy nghĩ lại đi. Đừng lặp lại những gì mà mẹ hai người..." Cô ấy ngừng nói.
"Gì?" Sadie gặng hỏi. "Chuyện gì về mẹ chúng tôi chứ?"
"Lẽ ra ta không nên nói điều đó."
"Nói cho chúng tôi nghe đi, con mèo kia!" Sadie nói.
Tôi cứ sợ rằng nữ thần Bast có thể rút những con dao của mình ra. Nhưng thay vào đó cô ấy tựa lưng vào tường và nhìn chăm chú vào màn mưa. "Khi cha mẹ cô giải thoát ta khỏi Cleopatra's Needle... nguồn năng luợng sung mãn nhiều hơn mức họ tưởng. Cha cô đã nói ra chính câu thần chú triệu hồi, và vụ nổ chắc chắn sẽ giết ông ta ngay lập tức, nhưng mẹ cô đã quẳng ra một tấm khiên. Trong giây phút ngắn ngủi đó, ta đã đề nghị được giúp đỡ. Ta đề nghị kết hợp các linh hồn của ba người lại để giúp bảo vệ họ. Nhưng bà ta đã không chấp nhận sự giúp đỡ của ta. Bà ta chọn cách sử dụng sức mạnh dự trữ của chính mình..."
"Phép thuật của riêng mẹ," Sadie lẩm bẩm.
Nữ thần Bast buồn bã gật đầu. “Khi một pháp sư nguyện dâng chính mình cho một câu thần chú, chẳng thể nào quay ngược trở lại được. Nếu người đó sử dụng quá sức mạnh của mình... ừm, mẹ cô đã dùng chút sức mạnh còn lại để bảo vệ cho cha cô. Để cứu ông ấy, bà ta đã hy sinh chính mình. Bà ấy đã..."
"Bị thiêu rụi," tôi lên tiếng. "Đó là những gì Zia đã cảnh báo chúng tôi."
Mưa vẫn tiếp tục trút nươc. Tôi nhận ra mình đang run rẩy.
Sadie lau nước mắt khỏi má mình. Con bé cầm chiếc bùa hộ mạng của mình lên và nhìn nó đầy phẫn uất. "Chúng ta phải cứu Cha. Nếu ông thật sự có linh hồn của thần Osiris..."
Con bé không nói hết câu, nhưng tôi biết nó đang nghĩ gì. Tôi cũng đã nghĩ về Mẹ khi tôi còn bé, cánh tay bà quàng quanh vai tôi khi chúng tôi đứng ở hiên sau nhà chúng tôi tại L.A. Bà chỉ cho tôi những vì sao: sao Bắc Cực, chòm sao Orion, chòm sao Thiên Lang. Rồi bà nhìn tôi mỉm cười, tôi cảm thấy mình quan trọng hơn bất cứ chòm sao nào trên bầu trời. Mẹ tôi đã hy sinh chính mình để cứu lấy Cha. Bà đã sử dụng quá nhiều phép thuật, vì thế bà đã bị thiêu rụi. Làm sao tôi được dũng cảm đến như thế nhỉ? Thế nhưng tôi đã cố cứu Cha. Nếu không tôi cứ có cảm giác rằng sự hy sinh của Mẹ thật vô nghĩa. Và có lẽ nếu chúng tôi có thể cứu Cha, ông có thể làm cho mọi việc trở lại như cũ, thậm chí mang mẹ chúng tôi quay trở lại.
Điều đó có thể chứ? Tôi hỏi Horus, nhưng ông ta không lên tiếng.
“Được rồi," tôi quyết định. "Vậy chúng ta làm cách nào để ngăn Set lại?"
Nữ thần Bast suy nghĩ trong chốc lát, rồi mỉm cười. Tôi có cảm giác rằng bất cứ điều gì cô ấy sắp sửa nói ra, tôi sẽ chẳng thích chút nào đâu. "Có lẽ có một cách mà không cần phải trao hết thân mình cho các vị thần. Có một cuốn sách được viết bởi Thoth - một trong số những cuốn sách thần chú khá hiếm được chính vị thần thông thái viết ra. Cuốn sách mà ta đang nghĩ đến đây có viết ra chi tiết cách để đánh bại Set. Nó là vật sở hữu tự hào của một tay pháp sư nọ. Tất cả những gì chúng ta cần là lẻn vào bên trong pháo đài của hắn ta, đánh cắp cuốn sách, rồi rời đi trước khi mặt trời lặn, khi chúng ta vẫn có thể tạo ra một cổng dịch chuyển đến Mỹ."
“Tuyệt,” Sadie nói.
"Khoan đã," tôi nói. “Pháp sư nào? Và pháo đài đó nằm ở đâu?"
Nữ thần Bast trố mắt nhìn tôi như thể tôi là một thẳng đần. "Sao chứ, ta nghĩ chúng ta đã thảo luận về hắn ta rồi mà. Desjardins. Nhà của hắn ở ngay tại Paris này."
Khi nhìn thấy nhà của Desjardins, tôi thậm chí còn ghét ông ta hơn nữa. Đó là một căn biệt thự lớn nằm phía bên kia của Vườn Tuileries, trên đường Kim Tự Tháp.
"Đường Kim Tự Tháp?" Sadie nói. "Cũng quá rõ ràng, nhỉ?"
"Có lẽ ông ta không tìm được một nơi trên con đường mang tên Pháp Sư Độc Ác Ngu Ngốc," tôi đoán.
Ngôi nhà thật choáng ngợp. Chóp nhọn của hàng rào sắt được mạ vàng. Thậm chí ngay trong những cơn mưa mùa đông, khu vườn trước nhà vẫn nở rộ nào hoa là hoa. Năm tầng lầu bằng những bức tường đá cẩm thạch tráng và những cánh cửa sổ màu đen đóng kín hiện ra lù lù trước mắt chúng tôi, cả khối kiến trúc còn được thêm phần ấn tượng với một khu vườn phía trên nóc. Tôi đã từng thấy những cung điện hoàng gia còn nhỏ hơn nhiều so với nơi này.
Tôi chỉ về phía cánh cổng được sơn màu đỏ tươi. "Chẳng phải màu đỏ là màu xui xẻo ở Ai Cập sao? Đó là màu của Set mà?"
Nữ thần Bast cào cào cằm mình. "Giờ cậu nhắc ta mới nhớ, đúng thế. Đó là màu của sự hỗn loạn và hủy diệt."
"Tôi nghĩ màu đen mới là màu đại diện cho điều xấu chứ," Sadie nói.
"Không phải đâu, cưng à. Như thường lệ, những người hiện đại luôn làm chuyện ngược ngạo. Màu đen là màu của đất đai màu mỡ, như đất của sông Nile. Cô có thể trồng lương thực trong đất đen. Lương thực là thứ tốt. Do đó màu đen là màu của cái tốt, cái đẹp. Màu đỏ là màu của cát trong sa mạc. Chẳng có thứ gì mọc được trong sa mạc. Vì thế màu đỏ là màu của cái xấu." Cô ấy cau mày. "Thật kỳ lạ khi Desjardins có một cánh cổng được sơn màu đỏ."
"Ôi, tôi đang phấn khởi cả lên này," Sadie càu nhàu. "Chúng ta đến gõ cửa nào."
"Ngôi nhà sẽ có lính bảo vệ," nữ thần Bast nói. "Và các loại bẫy. Các loại báo động. Ta có thể cá rằng ngôi nhà đã được trang bị chằng chịt các loại bùa phép để ngăn chặn các vị thần."
"Các pháp sư có thể làm điều đó sao?" tôi hỏi. Tôi hình dung ra một can thuốc trừ sâu to tướng có dán nhãn Thần-Xéo.
"Chao ôi, đúng là thế," nữ thần Bast nói. "Ta sẽ không thể đi qua cánh cửa đó nếu không được mời. Thế nhưng, cô cậu thì khác..."
"Tôi nghĩ chúng tôi cũng là thần cơ mà," Sadie nói.
"Cái hay chính là ở đó," nữ thần Bast nói. "Là vật chủ, cô cậu vẫn còn khá là con người. Ta đã hoàn toàn chiếm hữu Muffin, vì thế ta cơ bản là chính ta rồi - một nữ thần. Nhưng cô cậu vẫn là - ừm, chính là cô cậu. Rõ cả chưa?"
“Chưa ạ.” Tôi nói.
“Ta gợi ý rằng cả hai nên biến thành những con chim,” nữ thần Bast nói. “Cả hai có thể bay lên khu vườn trên nóc nhà và từ đó đi vào bên trong. Với lại, ta thích chim chóc mà.”
"Khó khăn đầu tiên," tôi nói, "chúng tôi không biết cách để biến thành chim."
"Chuyện nhỏ! Và đó cũng là một bài kiểm tra về việc trao đổi sức mạnh thần thánh, cả Isis và Horus đều mang hình dáng của những chú chim. Cứ đơn giản tưởng tượng rằng mình là những con chim, thế là sẽ hóa thành chim ngay."
"Chỉ như thế thôi," Sadie nói. "Cô sẽ không tấn công chúng tôi chứ?"
Nữ thần Bast trông phật ý. "Diệt cái ý nghĩ chết tiệt đó đi!"
Tôi ước gì cô ấy đã không sử dụng từ diệt.
"Được rồi," tôi nói. “Biến hình đây."
Tôi nghĩ: ông ở đó không, Horus?
Gì? Ông ta gắt gỏng nói.
Hình dáng một chú chim, làm ơn đi.
ồ, ta hiểu rồi. Cậu không tin ta. Nhưng giờ cậu cần sự giúp đỡ của ta.
Trời đất, thôi nào. Biến ra chim ưng đi cho.
Thành đà điểu sa mạc có được không?
Tôi cho rằng cuộc nói chuyện này sẽ chẳng giúp được gì, vì thế tôi nhắm mắt lại và hình dung mình là một con chim ưng. Ngay lập tức, da tôi bắt đầu nóng ran.
Tôi khó nhọc thở. Tôi mở mắt ra và thở hồng hộc.
Tôi thật sự, thật sự thu nhỏ lại
- Tầm mắt tôi chỉ nhìn thấy được cẳng chân của nữ thần Bast. Người tôi đầy lông, và hai bàn chân biến thành bộ vuốt sắc bén, kiểu giống như hình dáng ba của tôi vậy, nhưng đây là thật một trăm phần trăm. Áo quần và cái túi của tôi biến mất, như thể chúng tan vào trong bộ lông của tôi. Tâm nhìn của tôi cũng hoàn toàn thay đổi. Tôi có thể nhìn quanh một trăm tám mươi độ, và rõ ràng một cách chi tiết. Mỗi một chiếc lá trên từng ngọn cây hiện rõ ra. Tôi nhìn thấy một con gián cách đó hàng trăm thước, đang chạy nháo nhác vào trong ống cống thoát nước. Tôi có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt nữ thần Bast, giờ đang hiện ra lù lù phía trên tôi và đang cười toe toét.
"Muộn còn hơn không," cô ấy nói. "Cậu phải mất gần mười phút đấy."
Hử? Sự biến đổi dường như xảy ra ngay tức khắc kia mà. Rồi tôi nhìn sang bên cạnh mình và thấy một con chim săn mồi màu xám xinh đẹp, nhỏ hơn tôi một chút, với đầu cánh chớm đen và đôi mắt vàng. Tôi không chắc làm sao mình lại biết rõ, nhưng tôi biết đó là một con diều hâu - diều là từ chỉ một loài chim ấy, chứ không phải là thứ người ta thả lên trời với một sợi dây đâu.
Con diều hâu phát ra tiếng hót líu lo - "Ha, ha, ha." Sadie đang cười với tôi.
Tôi há mỏ mình, nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra.
"Ồ, cô cậu trông ngon lành quá," nữ thần Bast vừa nói vừa liếm môi mình. "Không, không - ờ, ý ta là hai ngươi thật tuyệt. Giờ thì hãy bay đi!"
Tôi dang đôi cánh lớn của mình ra. Tôi đã thật sự làm được! Giờ tôi là một con chim ưng cao quý, chúa tể của bầu trời. Tôi phóng mình ra khỏi vỉa hè và bay thẳng vào hàng rào.
"Ha-ha-ha," Sadie líu lo phía sau tôi.
Nữ thần Bast cúi người xuống và bắt đầu phát ra các âm thanh ríu rít kỳ lạ. ối chà. Cô ấy đang giả dạng những con chim. Tôi đã thấy khá nhiều con mèo làm thế khi chúng đang rình mồi. Đột nhiên một đoạn cáo phó cho chính tôi hiện ra trong đầu: Carter Kane, 14 tuổi, chết một cách bi thảm ở Paris khi cậu ta bị xơi tái bởi Muffin, con mèo của em gái cậu ta.
Tôi trải rộng cánh, đá chân, thế là với ba cú vỗ cánh mạnh mẽ, tôi bay vút lên xuyên qua cơn mưa. Sadie ở ngay phía sau tôi. Chúng tôi cùng nhau bay theo hình xoắn ốc vào không trung.
Tôi phải thừa nhận một điều rằng: cảm giác tuyệt cú mèo. Từ khi còn là một đứa bé, tôi đã từng có những giấc mơ rằng tôi đang bay, và tôi luôn ghét phải thức dậy. Giờ điều đó không còn là giấc mơ hay thậm chí là chuyến du hành của ba nữa. Chuyện này thật một trăm phần trăm. Tôi bay trong dòng chảy của luồng không khí lạnh phía trên các nóc nhà ở Paris. Tôi có thể nhìn thấy dòng sông, bảo tàng Louvre, các khu vườn và cung điện. Và một con chuột - ngon tuyệt.
Thôi nào, Carter, tôi nghĩ.
Không phải săn chuột đâu. Tôi tập trung vào căn biệt thự của Desjardins, gập cánh lại và lao như tên bắn xuống bên dưới.
Tôi nhìn thấy khu vườn trên nóc nhà, các cánh cửa hai lớp kính dẫn vào bên trong, và giọng nói trong tôi vang lên: Đừng ngừng lại. Đó chỉ là ảo ảnh. Cậu phải đâm xuyên qua các rào cản phép thuật của chúng.
Đó là ý nghĩ điên khùng. Tôi đang lao thẳng xuống quá nhanh đến nỗi tôi sẽ đập mạnh vào mặt kính và trở thành một cái bánh kếp lông lá mất, nhưng tôi đã không giảm tốc.
Tôi đâm thẳng vào các cánh cửa - và bay xuyên qua chúng như thể chúng không hề tồn tại. Tôi sải cánh và đáp xuống một cái bàn. Sadie cũng đáp xuống ngay phía sau tôi.
Chỉ có duy nhất chúng tôi ở giũa một thư viện. Đến giờ mọi việc đều tiến triển tốt đẹp.
Tôi nhắm mắt nghĩ về việc biến lại thành hình dáng bình thường. Khi tôi mở mắt ra lại, tôi đã là Carter thân quen, đang ngồi trên một cái bàn trong bộ quần áo của mình, với túi xách đeo trên vai.
Sadie vẫn là một con diều hâu.
"Giờ em có thể biến lại thành người rồi đấy," tôi bảo nó.
Nó nghiêng đầu và nhìn tôi một cách dò hỏi. Con bé phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.
Tôi mỉm cười. "Em không thể, đúng không? Em bị mắc kẹt à?"
Nó mổ vào tay tôi bằng cái mỏ sắc như dao lẻm của mình.
"Ối!" tôi kêu lên. "Đó không phải lỗi của anh. Cố thử lại xem nào."
Con bé nhắm mắt lại và xù lông lên cho đến khi nó gần như nổ tung, nhưng nó vẫn là một con diều hâu.
"Đừng lo," tôi nói, cố giữ một mặt tỉnh rụi. "Nữ thần Bast sẽ giúp em khi chúng ta ra khỏi đây."
“Ha-ha-ha.”
"Thôi cứ canh cửa đi. Anh sẽ đi vòng vòng xem sao."
Căn phòng rất lớn - giống một thư viện truyền thống hơn là hang ổ của một pháp sư. Bàn ghế được làm từ gỗ gụ sẫm màu. Mỗi một bức tường đều được bao phủ bởi những kệ sách cao đến trần nhà. Sách tràn vương ra cả sàn nhà. Một vài cuốn được chất trên bàn hay nhét vào trong những kệ sách nhỏ hơn. Một cái ghế bành lớn đặt cạnh cửa sổ trông giống nơi Sherlock Holmes sẽ ngồi hút ống điếu vậy.
Ván sàn nhà kêu kẽo kẹt bên dưới mỗi bước chân tôi, khiến tôi phải cau mày. Tôi không thể nghe thấy tiếng của bất cứ ai khác trong ngôi nhà, nhưng tôi cũng không muốn liều.
Ngoài những cánh cửa kính cao đến tận mái nhà, một lối ra còn lại duy nhất là một cánh cửa gỗ chắc nụi được khóa từ bên trong. Tôi vặn then. Rồi tôi chêm cái ghế vào bên dưới tay cầm. Tôi không chắc làm như thế sẽ giữ chân pháp sư được lâu, nhưng vẫn có thể câu giờ cho tôi một vài giây nếu mọi chuyện trở nên xấu đi.
Tôi tìm kiếm kháp các kệ sách chừng như lâu thật là lâu. Đủ mọi loại sách khác nhau được nhồi nhét vào cùng một chỗ - chẳng được đánh số thứ tự, hay được đánh dấu theo bảng chữ cái. Phần lớn tựa sách không phải bằng tiếng Anh. Cũng chẳng có cuốn nào bằng chữ tượng hình. Tôi đang hy vọng tìm thấy cuốn sách nào đó với dòng chữ mạ vàng lớn viết rằng Cuốn Sách của Thoth, nhưng tôi chẳng có cái may mắn đó.
"Cuốn Sách của Thoth sẽ trông như thế nào nhỉ?" tôi tự hỏi.
Sadie quay đầu lại và quắc mắt lên với tôi. Tôi khá chắc là con bé đang bảo tôi nhanh lên.
Tôi ước gì ở đây có các shabti để giúp bạn tìm kiếm thứ gì đó, như những con ở trong thư viện của chú Amos, nhưng tôi không thấy bất cứ con nào ở đây. Hoặc có lẽ...
Tôi giở túi đồ của cha khỏi vai. Tôi đặt hộp phép thuật của ông lên bàn và đẩy mở nắp. Hình nhân bằng sáp nhỏ xíu vẫn ở đó, ngay nơi tôi đã đặt ông ta vào. Tôi nhấc ông ta lên và nói, "Cậu Bé Bột Mì, hãy giúp ta tìm Cuốn Sách của Thoth trong thư viện này."
Đôi mắt bằng sáp của ông ta đột ngột mở ra. "Và sao tôi lại giúp cậu chứ?"
"Vì ông không có lựa chọn nào khác."
"Ta ghét cái lý lẽ đó! Tốt thôi - giữ ta đứng thẳng lên. Ta không thể nhìn thấy các kệ sách."
Tôi mang ông ta đi vòng quanh căn phòng, cho ông ta thấy các cuốn sách. Tôi cảm thấy nhảm nhí quá khi mang một con búp bê bằng sáp đi vòng vòng, nhưng chắc chắn là không nhảm nhí như Sadie cảm thấy đâu. Con bé vẫn trong hình dáng của con chim, lút cút chạy qua chạy lại trên bàn và đớp đớp cái mỏ vì bực bội khi nó cố thử biến đổi thành con người.
"Ngừng lại!" Cậu Bé Bột Mì lên tiếng. "Đây là một cuốn sách cổ - ngay tại đó."
Tôi lôi xuống một cuốn sách mông được bọc bằng vải lanh. Cuốc này nhỏ tí, hẳn tôi đã bỏ qua, nhưng rõ rành rành kia, bìa trước của cuốn sách được viết bằng chữ tượng hình. Tôi mang sách đến bàn rồi cẩn thận mở ra. Cuốn này giống một cái bản đồ hơn là sách, mở thành bốn phần cho đến khi tôi đang nhìn vào một cuộn giấy cói rộng và dài, với chữ viết cũ đến nỗi tôi không thể nào nhận ra mặt chữ.
Tôi liếc nhìn Sadie. "Anh cá là em có thể đọc cái này cho anh nếu em không phải là một con chim."
Con bé cố mổ vào tay tôi lần nữa, nhưng lần này tôi đã nhích tay khỏi tầm với của nó.
"Cậu Bé Bột Mì," tôi nói. "Cuộn sách này là gì thế?"
"Một câu thần chú đã bị thất lạc trong nhiều năm!" ông ta thông báo. "Những chữ cổ xưa chứa sức mạnh dữ dội!"
"Thế sao?" tôi hỏi. "Nó có nói cách để đánh bại Set không?"
"Còn hơn thế nữa! Tựa đề cuốn sách là: Cuốn Sách về Việc Triệu Hồi Những Con Dơi Ăn Quả!"
Tôi trố mắt nhìn ông ta. "ông đang nói thật đó hả?"
"Liệu tôi có thể nói đùa với những việc như thế này không?"
"Ai muốn triệu hồi những con dơi ăn quả chứ?"
“Ha-ha-ha,” Sadie kêu léo nhéo.
Tôi đẩy cuộn giấy sang một bên và chúng tôi quay lại với việc tìm kiếm.
Sau khoảng mười phút, Cậu Bé Bột Mì kêu ré lên với sự vui sướng. "Ồ, nhìn kìa! Ta nhớ bức tranh này!"
Đó là một bức tranh sơn dầu nhỏ nằm trong một khung tranh mạ vàng, được cuối một kệ sách. Nó chắc phải quan trọng đây, vì nó được viền bằng các tấm màn lụa nhỏ. Một ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt của người đàn ông trong tranh khiến cho ông ta dường như đang chuẩn bị kể một câu chuyện ma vậy.
"Đó chẳng phải là người đóng vai Wolverine sao?" tôi hỏi, vì ông ta mang bộ râu quai nón cũng xồm xoàm như thế.
"Ta khinh!" Cậu Bé Bột Mì nói. "Đây là Jean-Francois.”
Tôi bần thần trong một giây, nhưng tôi nhớ cái tên đó. "Là người đã giải mã các chữ tượng hình từ Phiến đá Rosetta."
"Dĩ nhiên. Là ông cậu của Desjardins."
Tôi nhìn vào bức ảnh của Champollion lần nữa, và tôi có thể thấy sự giống nhau giữa hai người họ. Họ có cùng đôi mắt đen hung dữ. "Ông cậu à? Nhưng chẳng phải như thế thì Desjardins..."
"Khoảng hai trăm tuổi," Cậu Bé Bột Mì xác nhận, “vẫn còn trẻ lắm. Cậu có biết khi Champollion lần đầu tiên giải mã các chữ tượng hình, ông ta đã bị hôn mê trong năm ngày không? ông ta đã trở thành người đầu tiên, không thuộc Ngôi Nhà Sự sống, từng giải phóng được phép thuật của những chữ đó, và việc đó xém chút lấy mạng ông ta. Dĩ nhiên, chuyện này khiến Khu Vực 1 chú ý. Champollion chết trước khi ông ta có thể gia nhập vào Ngôi Nhà Sự Sống, nhưng Pháp sư trưởng đã chấp nhận cho hậu duệ của ông ta được vào đó để huấn luyện. Desjardins rất tự hào về gia đình mình... nhưng cũng hơi nhạy cảm nữa, vì anh ta chỉ là người mới.”
"Đó là lý do ông ta đã không thân thiện lắm với gia đình chúng tôi" tôi đoán. "Chúng tôi kiểu như là... lão làng ấy."
Cậu Bé Bột Mì cười khúc khích. "Và cha cậu đã phá vỡ Phiến đá Rosetta ư? Desjardins sẽ nghĩ việc đó như một lời lăng mạ đối với thanh danh gia đình anh ta! ồ, cậu phải nên chứng kiến các cuộc cãi vã giữa ông chủ Julius và Desjardins diễn ra trong căn phòng này."
"Ông đã từng có mặt tại đây sao?"
“Rất nhiều lần! Ta đã có mặt ở khắp nơi. Ta là biết-tuốt mà."
Tôi cố hình dung Cha và Desjardins đang có một cuộc cãi vã ở đây. Không khó gì. Nếu Desjardins ghét gia đình chúng tôi, và nếu các vị thần thường thích tìm các vật chủ có cùng mục đích với mình, thì việc Set sẽ cố sáp nhập vào Desjardins là điều hoàn toàn dễ hiểu, cả hai đều muốn quyền lực, cả hai đều phẫn uất và giận dữ, cả hai đều muốn nghiền nhỏ Sadie và tôi ra. Và nếu hiện Set đã bí mật kiểm soát Pháp sư trưởng... Một giọt mồ hôi nhỏ xuống một bên mặt tôi. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự này.
Thốt nhiên có một tiếng sập cửa mạnh vang lên ở bên dưới chúng tôi, như thể ai đó đang đóng cửa ở dưới nhà.
"Chỉ cho ta nơi Cuốn Sách của Thoth nào," tôi ra lệnh cho Cậu Bé Bột Mì. "Nhanh lên!"
Khi chúng tôi đi về cuối các dãy kệ sách, Cậu Bé Bột Mì ngày càng ấm hơn trong đôi tay tôi, tôi sợ là ông ta sẽ tan chảy mất thôi, ông ta vẫn tiếp tục bình luận trực tiếp về các cuốn sách.
“A, Tinh thông Năm Nhân Tố!”
"Đó có phải là cuốn chúng ta muốn không?" tôi hỏi.
"Không phải, nhưng cũng là một cuốn sách hay. Cách để thuần phục năm nhân tố căn bản của vũ trụ - đất, không khí, nước, lửa, và pho-mát!"
“Pho-mát ư?”
Ông ta gãi gãi cái đầu sáp của mình. "Ta khá chắc rằng đó là nhân tố thứ năm, đúng thế. Nhưng thôi đi tiếp nào!"
Chúng tôi chuyển sang kệ sách kế bên. "Không," ông ta bảo.
“Không. Chán. Chán. Ồ, Clive Cussles! Không. Không.”
Tôi gần như từ bỏ hy vọng thì ông ta nói, "Đây rồi."
Tôi đứng khựng lại. "ở đâu - ở đây á?"
"Cuốn sách màu xanh với rìa sách bằng vàng," ông ta nói. "Cuốn mà..."
Tôi kéo nó ra, và toàn bộ căn phòng băt đầu lung lay.
"... có bẫy," Cậu Bé Bột Mì nói tiếp.
Saddie quác lên đầy hốt hoảng
Tôi quay lại và nhìn thấy con bé vỗ cánh bay. Có thứ gì đó nho nhỏ đen đen rơi xuống từ trần nhà. Sadie bay lên giữa chừng không thì va vào thứ ấy, rồi cái thứ màu đen đó biến mất xuống cổ con bé.
Trước khi tôi có thể ý thức được chuyện đó gớm guốc như thế nào, tiếng chuông báo động đã ré vang bên dưới lầu. Thêm nhiều hình dáng màu đen đang từ trần nhà rơi xuống và dường như chúng nhân lên trong không khí, cuộn xoáy thành một cái vòi rồng những lông và cánh.
“Đó là câu trả lời cho cậu đấy,”
Cậu Bé Bột Mì nói với tôi. "Desjardins là người muốn triệu hồi những con dơi ăn quả. Cậu đã chạm vào cuốn sách không nên chạm, cậu đã kích hoạt dịch dơi ăn quả. Đó là cái bẫy!"
Những con vật đen đúa đó lao vào tôi như thể tôi là một quả xoài chín mọng - lao vào mặt tôi, vồ vào hai cánh tay tôi. Tôi nám chặt cuốn sách và chạy về phía bàn, nhưng tôi hầu như không nhìn thấy được gì. "Sadie, ra khỏi đây ngay!" tôi hét lên.
"ZÕ!" con bé kêu rít lên, tôi hy vọng đó là từ RÕ của con bé.
Tôi tìm thấy túi xách của Cha và nhét cuốn sách cùng Cậu Bé Bột Mì vào trong. Cánh cửa dẫn vào thư viện rung lên bần bật. Những giọng nói bằng tiếng Pháp vang lên nheo nhéo.
Horus, tới giờ biến thành chim nào! Tôi tuyệt vọng nghĩ. Và không được là đà điểu đâu đấy nhé, làm ơn đi!
Tôi chạy về phía các cánh cửa kính. Đến giây cuối cùng, tôi mới nhận ra mình đang bay - một lần nữa trong hình hài của con chim ưng, lao bán vào trong làn mưa lạnh buốt. Tôi biết bằng giác quan của sinh vật săn mồi rằng có khoảng gần bốn ngàn con dơi ăn quả đang điên tiết bám đuôi tôi.
Nhưng loài chim ưng nhanh vô cùng. Khi thoát được ra ngoài, tôi đua về phía bắc, hy vọng kéo những con dơi tránh xa Sadie và nữ thần Bast. Tôi dễ dàng bỏ xa lũ dơi nhưng vẫn để chúng đến đủ gần nhằm làm cho chúng không từ bỏ việc đuổi theo tôi. Rồi, với tốc độ như tên lửa, tôi quay vòng lại và lao thẳng về phía Sadie cùng nữ thần Bast với cú bổ nhào có tốc độ một trăm dặm một giờ.
Nữ thần Bast nhìn lên đầy ngạc nhiên khi tôi rơi thẳng xuống vỉa hè, ngã nhào khi tôi biến trở lại thành người. Sadie chộp lấy cánh tay tôi, và chỉ khi đó tôi mới nhận ra con bé cũng đã quay trở lại hình hài như cũ.
"Chuyện vừa rồi kinh quá!" con bé lên tiếng.
"Kế hoạch rút lui, nhanh lên nào!" tôi chỉ về phía bầu trời, nơi một đám mây dơi ăn quả đen xì đầy giận dữ đang mỗi lúc một đến gần hơn.
"Bảo tàng Louvre." Nữ thần Bast tóm lấy tay hai chúng tôi. "Nơi đó có cổng dịch chuyển gần nhất."
Cách đây những ba khối nhà. Chúng tôi sẽ không bao giờ đến được đó.
Thế rồi cánh cửa đỏ của nhà Desjardins nổ tung, nhưng chúng tôi không đứng chờ để thấy được biết thứ gì đang đi ra khỏi đó. Chúng tôi đang chạy bán mạng về phía cuối đường Kim Tự Tháp.