← Quay lại trang sách

Chương 29 - Zia Lên Lịch Cho Cuộc Hẹn Hò.

Vâng, cảm ơn rất nhiều, Sadie. Em được nói về phần về Vùng Đất của Người Chết. Anh phải miêu tả Xa lộ Liên bang 10 đi xuyên qua Texas.]

Tóm lại là thế này: Con đường kéo dài vô tận và chán vô cùng, trừ phi ý tưởng của bạn về niềm vui là được ngắm nhìn các con bò gặm cỏ.

Chúng tôi rời New Orleans vào khoảng một giờ sáng của ngày hai mươi tám tháng Mười hai, trước ngày Set lên kế hoạch tiêu diệt cả thế giới Nữ thần Bast "đã mượn" một chiếc RV[20] - mà FEMA[21] bỏ lại từ cơn bão Katrina. Lúc đầu nữ thần Bast gợi ý di chuyển bằng máy bay, nhưng sau khi tôi kể cho cô ấy nghe giấc mơ về các pháp sư trên chuyên bay bị nổ tung, chúng tôi đồng ý với nhau rằng máy bay có thể không phải là một ý tưởng tốt. Nữ thần bầu trời - Nut - đã hứa bảo đảm an toàn cho chúng tôi khi di chuyển trên không cho đến tận Memphis, nhưng tôi không muốn liều lĩnh khi chúng tôi đến gần Set.

"Set không phải là rắc rối duy nhất của chúng tanữ thần Bast nói. "Nếu cảnh mộng của cậu chính xác, các pháp sư đang tiếp cận chúng ta đấy. Và không chỉ là pháp sư ba vớ nào - mà là đích thân Desjardins."

"Và ZiaSadie chen vào, chỉ để chọc tức tôi.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định sẽ an toàn hơn nếu lái xe, mặc dầu như thế sẽ đi chậm hơn. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ đến Phoenix vừa kịp lúc để thách đấu với Set. Còn về phần Ngôi Nhà Sự Sống, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là hy vọng tránh được họ khi chúng tôi làm công việc của mình. Có lẽ khi chúng tôi giải quyết xong Set, các pháp sư sẽ quyết định rằng chúng tôi không phải kẻ thù. Có lẽ...

Tôi mãi nghĩ về Desjardisn, tự hỏi liệu ông ta thật sự có thể nào là vật chủ của Set hay không. Một ngày trước đây, chuyện này có lý vô cùng. Desjardins muốn tiêu diệt nhà Kane. ông ta từng ghét cha chúng tôi, và ông ta ghét chúng tôi. ông ta chắc đã chờ đợi trong nhiều thập kỷ, thậm chí nhiều thế kỷ, đến lúc Iskandar chết đi, để ông ta có thể trở thành

Pháp sư trưởng. Quyền lực, giận dữ, kiêu ngạo, tham vọng: Desjardins có tất. Nếu Set tìm kiếm một người bạn tâm linh, đúng mặt chữ luôn đấy, thì hắn không thể nào lựa chọn được người nào phù hợp hơn ông ta. Và nếu Set có thể dấy lên một cuộc chiến giữa các vị thần và các pháp sư bằng cách kiểm soát Pháp sư trưởng, thì kẻ chiến thẳng duy nhất sẽ là đội quân của sự hỗn mang. Ngoài ra, Desjardins là một người dễ để người khác chán ghét. Ai đó đã phá hoại nhà chú Amos và cảnh báo với Set rằng chú Amos đang tiếp cận hắn ta.

Nhưng cách Desjardins cứu tất cả mọi người trên chuyến bay đó - điều đó dường như không phải là điều mà Chúa Tể của Điều Ác sẽ làm.

Nữ thần Bast và Khufu thay nhau lái xe trong khi Sadie và tôi ngủ lơ mơ. Tôi đã không biết rằng các con khỉ đầu chó có thể lái nhà di động, nhưng Khufu đã làm rất tốt. Khi tôi thức dậy vào lúc gần bình minh, nó đang lái băng băng qua giờ cao điểm vào sáng sớm ở Houston, nhe răng quát tháo tứ tung, vậy mà không một tài xế nào dường như chú ý đến bất cứ điều gì khác thường.

Vào lúc ăn sáng, Sadie, nữ thần Bast và tôi ngồi trong phòng bếp của chiếc xe trong khi các cánh cửa ngăn tủ đóng vào mở ra ầm ầm, chén đĩa va lách cách, và hàng dặm quang cảnh chẳng có gì trôi qua ở bên ngoài. Nữ thần Bast đã lấy tạm cho chúng tôi một ít đồ ăn nhẹ và thức uống (và dĩ nhiên là cả Friskies nữa) từ một cửa hàng tiện lợi phục vụ hai mươi bốn giờ ở New Orleans trước khi chúng tôi lên đường, nhưng hình như chẳng ai thấy đói bụng. Tôi có thể nhận ra nữ thần Bast đang lo lắng. Cô ấy đã cắt vụn gần hết thảm của chiếc RV, và giờ đang sử dụng mặt bàn ăn như bàn cào.

Còn về phần Sadie, con bé cứ tiếp tục mở rồi khép tay lại, nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ sự thật đó như thể nó là một cái điện thoại mà con bé ao ước rằng nó sẽ đổ chuông vậy. Suốt từ lúc con bé biến mất trong sảnh Phán Xét, nó cư xử dè dặt và im lặng. Không phải tôi đang phàn nàn gì đâu, nhưng việc này chẳng giống nó chút nào.

"Chuyện gì đã xảy ra với Anubis thế?" tôi hỏi nó lần thứ một triệu.

Nó quắc mắt nhìn tôi, sẵn sàng mắng mỏ tôi thậm tệ. Rồi có lẽ nó

quyết định tôi không đáng cho nó làm thế. Nó lại đưa mắt nhìn chiếc lông vũ phát sáng đang bay lơ lửng phía trên lòng bàn tay nó.

"Bọn em nói chuyện" con bé cẩn thận nói. "Anh ấy hỏi em một vài câu hỏi."

"Kiểu câu hỏi nào?"

"Carter, đừng hỏi. Xin anh đấy."

Xin anh đấy? Được rồi, điều đó thật sự chẳng giống Sadie chút nào.

Tôi nhìn nữ thần Bast, nhưng cô ấy chẳng giúp được gì. Cô ấy đang dùng những cái vuốt của

mình chầm chậm chọc miếng mi-ca thành các lỗ nhỏ.

"Có chuyện gì không ổn sao?" tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy vẫn dán mắt vào cái bàn. "Lúc ở Vùng Đất của Người Chết, ta đã bỏ rơi hai đứa. Một lần nữa."

"Anubis đã làm cô giật mình," tôi nói. "Chuyện đó cũng chẳng có gì to tát."

Nữ thần Bast giương đôi mắt vàng lớn nhìn tôi, và tôi có cảm giác mình chỉ đang làm cho mọi việc xấu thêm.

"Ta đã hứa với cha cậu, Carter. Để đổi lấy sự tự do của ta, ông ấy đã giao cho ta công việc còn quan trọng hơn cả việc chiến đấu với Con Rắn: bảo vệ Sadie - và nếu trong trường hợp cần thiết, bảo vệ cả hai ngươi!"

Sadie đỏ mặt. "Nữ thần Bast, điều đó... ý tôi là, cảm ơn cô về tất cả, nhưng chúng tôi chẳng thể quan trọng bằng việc chiến đấu với... cô biết đấy, hắn."

"Cô không hiểu đâu," nữ thần Bast nói. "Hai ngươi không chỉ là dòng dõi của các pharaoh. cả hai đều là những đứa trẻ hoàng gia mạnh nhất được sinh ra trong

nhiều thế kỷ. cả hai là cơ hội duy nhất chúng ta có để hòa giải các vị thần và Ngôi Nhà Sự Sống, để học lại theo các đường lối cũ trước khi quá muộn. Nếu cả hai có thể học được đường lối của các vị thần, cả hai có thể tìm thấy những người khác thuộc dòng dõi hoàng gia và dạy cho họ. Hai ngươi có thể tái sinh lại Ngôi Nhà Sự Sống. Những gì cha mẹ hai người đã làm - mọi điều họ đã làm, là để chuẩn bị con đường dành cho hai người."

Sadie và tôi đều im lặng. Ý tôi là, các bạn sẽ nói gì với điều như thế? Tôi đoán mình luôn có cảm giác rằng cha mẹ yêu tôi, nhưng sẵn sàng chết vì tôi sao? Tin tưởng vào điều đó là cần thiết để Sadie và tôi có thể làm một vài điều đáng ngạc nhiên để cứu vớt thế giới sao? Tôi đâu có muốn như thế.

"Họ không muốn để hai đứa một mình" nữ thần Bast nói khi đọc thấy nét mặt tôi. "Họ đã không lên kế hoạch làm điều đó, nhưng họ biết việc giải phóng các vị thần sẽ nguy hiểm. Tin ta đi, họ hiểu rõ hai ngươi đặc biệt như thế nào. Lúc đầu ta bảo vệ hai ngươi chỉ vì ta đã hứa làm thế. Giờ thậm chí nếu ta đã không hứa hẹn gì, ta vẫn sẽ làm. Với ta hai ngươi giống như những chú mèo con. Ta sẽ không bỏ rơi các ngươi lần nữa."

Tôi sẽ thừa nhận là cổ họng nghèn nghẹn. Trước nay tôi chưa bao giờ được gọi là con mèo bé nhỏ của ai đó cả.

Sadie khịt khịt mũi. Con bé vừa lau thứ gì đó bên dưới mắt. "Cô sẽ không tắm cho chúng tôi chứ, đúng không?"

Thật tốt khi lại thấy nữ thần Bast mỉm cười. "Ta sẽ cố cưỡng lại điều đó. Và nhân tiện đây, Sadie này, ta tự hào về cô. Tự mình đương đầu với Anubis - mấy vị thần chết đó có thể là các khách hàng khó chịu."

Sadie nhún vai. Con bé dường như có vẻ không thoải mái đến lạ. "Ồ, tôi sẽ không gọi anh ấy là phiền phức. Ý tôi là, anh ấy trông chẳng khác gì một cậu thiếu niên."

"Em đang nói gì thế?" tôi nói. "Anh ta có cái đầu của một con chó rừng mà."

"Không, khi anh ấy biến thành người cơ."

"Sadie..." Giờ tôi bắt đầu có cảm giác lo lắng cho con bé. "Khi Anubis biến thành người, anh ta vẫn giữ nguyên cái đầu chó rừng đó. Anh ta to lớn và đáng sợ, và, đúng rồi, khá phiền phức. Sao vậy chứ, với em anh ta trông giống gì vậy?"

Hai má con bé ửng đỏ. "Anh ấy trông... giống một chàng trai người thường."

"Chắc chắn là bùa mê ảo ảnh rồi,” nữ thần Bast nói.

"Không đâu," Sadie khăng khăng. "Không lẽ nào lại thế được."

"Thôi, chẳng quan trọng gì," tôi nói. "Chúng ta đã có được chiếc lông vũ."

Sadie bồn chồn, như thể điều đó rất là quan trọng. Nhưng rồi con bé nắm chặt nắm tay lại, cọng lông vũ sự thật đó đã biến mất.

"Cái lông cũng sẽ chẳng ích lợi gì cho chúng ta nếu như không có được danh tính bí mật của Set."

"Ta đang cố tìm hiểu điều đó đây." Nữ thần Bast liếc nhìn khắp phòng - cô ấy dường như sợ bị nghe trộm. "Ta có một kế hoạch. Nhưng khá nguy hiểm."

Tôi ngồi ngả người về phía trước. "Là như thế nào ạ?”

"Chúng ta sẽ phải ngừng lại. Ta thà là không gây ra trục trặc gì cho chúng ta cho đến khi chúng ta đến gần hơn, nhưng nó nằm trên đường chúng ta đi. Sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu."

Tôi cố tính toán. "Lúc này là buổi sáng của Ngày Đen Tối thứ hai?"

Nữ thần Bast gật đầu. "Ngày Horus được sinh ra."

"Và ngày sinh nhật của Set là ngày mai, Ngày Đen Tối thứ ba. Điều đó có nghĩa chúng ta chỉ có hai mươi bốn tiếng cho đến khi hán tiêu diệt hoàn toàn Bắc Mỹ."

"Và nếu hắn bắt được chúng ta," Sadie nói thêm, "thì hắn sẽ gia tăng sức mạnh thêm nhiều."

"Sẽ đủ thời gian mà," nữ thần Bast nói. "Phỏng chừng cần hai mươi bốn giờ để lái xe từ New Orleans đến Phoenix, và chúng ta đã đi được năm giờ. Nếu chúng ta không có thêm bất cứ ngạc nhiên khó chịu nào nữa..."

"Giống kiểu chúng ta có mọi ngày ấy à?"

"Đúng thế" nữ thần Bast xác nhận. "Giống những điều đó."

Tôi run rẩy hít vào. Hai mươi bốn giờ và rồi chuyện này cũng kết thúc, hoặc được hoặc mất. Chúng tôi sẽ cứu Cha và ngăn Set lại, hoặc mọi chuyện sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa cả - không chỉ những gì mà Sadie và tôi đã làm, mà tất cả những hy sinh của cha mẹ chúng tôi nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy mình lại đang ở dưới lòng đất, ở một trong số những đường hầm ở Khu Vực 1, với một triệu tấn đá phía trên đầu tôi. Chỉ cần một sự chuyển động nhẹ trên mặt đất, và mọi thứ sẽ đổ ập xuống.

"Tốt," tôi nói. "Nếu cô cần tôi, tôi sẽ ở bên ngoài, chơi với những vật sắc bén."

Tôi cầm lấy thanh kiếm và đi thẳng ra phía sau chiếc RV.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà di động có mái hiên trước đây. Biển hiệu ở cánh cửa đằng sau cảnh báo tôi không được sử dụng nó trong khi xe đang chuyển động, nhưng tôi vẫn sử dụng.

Đây không phải là nơi tốt nhất để rèn luyện kiếm pháp. Nơi này quá nhỏ, và hai cái ghế đã chiếm phần lớn không gian. Cơn gió lạnh quất quanh tôi, và mỗi một lần dằn xóc trên đường đều khiến tôi loạng choạng, mất thăng bằng. Nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể ở một mình. Tôi cần phải đả thông suy nghĩ.

Tôi luyện tập triệu hồi thanh kiếm của mình từ Cõi Âm và đặt nó trở lại đó. Chẳng bao lâu nữa thôi tôi có thể làm điều này vào bất cứ lúc nào, chừng nào tôi giữ được sự tập trung của mình. Rồi tôi luyện tập vài chiêu thức - chặn, đâm, và tấn công - cho đến khi Horus không thể chịu đựng nỗi phải đưa ra lời khuyên của mình.

Nhấc lưỡi kiếm lên cao hơn, ông ta hướng dẫn. Đường kiếm đó phải cong hơn, Carter. Lưỡi kiếm được thiết kế để móc vào vũ khí của kẻ thù.

Im miệng, tôi càu nhàu, ông đã ở đâu khi tôi cần sự giúp đỡ lúc ở trên sân bóng rổ? Nhưng tôi cầm thanh kiếm theo cách ông ta chỉ tôi và nhận ra ông ta nói đúng.

Đường cao tốc luồn lách qua một dãy dài vùng đất cằn, không một bóng người. Khi chúng tôi đi ngang qua xe bán tải của chủ trại nuôi súc vật hay một chiếc suV của một gia đình nào đó, và tài xế sẽ mở to mắt khi nhìn thấy tôi: một đứa trẻ da đen đang vung vẩy thanh kiếm ở phía sau một chiếc RV. Tôi chỉ mỉm cười và vẫy tay chào họ, rồi tài lái xe của Khufu sẽ chóng cho họ hít bụi.

Sau một giờ luyện tập, áo sơ-mi dính chặt vào ngực tôi do mồ hôi lạnh. Hơi thở tôi nặng nề. Tôi quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Nó sắp đến" Horus nói với tôi. Giọng ông ta nghe rất thật, không còn ở trong đầu tôi nữa. Tôi nhìn kế bên mình và nhìn thấy ông ta đang lấp lánh trong ánh hào quang vàng, đang ngồi ở ghế còn lại trong bộ áo giáp bằng da với hai chân mang giày săng-đan gác lên rào chắn. Thanh kiếm, một bản sao ma mị của thanh kiếm của tôi, đang được dựng đứng lên bên cạnh ông ta.

"Cái gì đang đến?" tôi hỏi. "Trận chiến với Set sao?"

"Dĩ nhiên là cái đó rồi," Horus đáp. "Nhưng có một thử thách khác trước đó, Carter à. Hãy sẵn sàng nhé."

"Tuyệt. Như thể tôi không có đủ các thách thức rồi ấy."

Đôi mắt vàng và bạc của ông ta sáng lấp lánh. "Khi ta lớn dần lên, Set đã cố giết ta rất nhiều lần. Mẹ ta và ta đã phải lẩn trốn từ nơi này sang nơi khác, ẩn nấp hắn cho đến khi ta đủ lớn để đối đầu với gã. Tên Chúa Đỏ sẽ gởi đến quân đội y hệt để chống lại cậu. Đội tiếp theo sẽ đến..."

“Ở dòng sông ấy," tôi đoán, nhớ lại hành trình mới nhất của linh hồn mình. "Có điều gì đó không hay sẽ xảy ra ở con sông. Nhưng thách thức đó là gì thế?"

"Cậu phải cảnh giác..." Hình ảnh của Horus bát đầu mờ dần, và vị thần cau mày. "Chuyện gì thế này? Ai đó đang cố sử dụng - một sức mạnh khác - "

Ông ta được thay thế bằng hình ảnh phát sáng của Zia Rashid.

"Zia!" Tôi đứng bật dậy, đột ngột ý thức rằng tôi ướt sũng mồ hôi và khó ngửi và trông như thể tôi vừa mới bị kéo lê qua Vùng Đất của Người Chết.

"Carter?" Hình ảnh cô ta chớp nháy. Cô ta đang cầm cây gậy trong tay và vận áo khoác màu xám phía ngoài váy dài của ríinh như thể cô ta đang đứng đâu đó lạnh buốt. Mái tóc đen ngắn của cô ta nhảy múa quanh mặt. "Cảm ơn thần Thoth, tôi đã tìm thấy cậu."

"Sao cô đến được đây?"

"Không còn thời gian đâu! Nghe này: chúng tôi đang đuổi theo cậu. Desjardins, tôi, và hai pháp sư nữa. Chúng tôi không biết chính xác cậu ở đâu. Các câu thần chú theo dấu của Desjardins đang gặp rắc rối trong việc tìm kiếm cậu, nhưng ông ấy biết chúng tôi đang đến gần. Và ông ấy biết nơi cậu sẽ đến - Phoenix."

Tâm trí tôi gia tốc. "Vậy cuối cùng ông ta cũng tin Set được giải thoát sao? Mọi người đang đến giúp chúng tôi ư?"

Zia lắc đầu. "Ông ấy đến để ngăn cậu lại."

"Ngăn chúng tôi? Zia, Set sắp cho nổ tung lục địa này! Cha tôi..." Giọng tôi ngắt quãng. Tôi ghét việc giọng tôi nghe thật sợ hãi và bất lực. "Cha tôi đang gặp rắc rối."

Zia chìa ra bàn tay sáng lấp lánh, nhưng nó chỉ là một hình ảnh. Các ngón tay chúng tôi không thể chạm vào nhau. "Carter, tôi xin lỗi. Cậu phải hiểu quan điểm của Desjardins. Ngôi Nhà Sự Sống đã cố khóa giữ các vị thần trong nhiều thế kỷ nhằm ngăn điều gì đó giống thế này khỏi phải xảy ra. Giờ cậu đã giải thoát họ..."

"Đó không phải là ý của tôi!"

"Tôi biết, nhưng cậu đang cố chống lại Set với phép thuật thần thánh. Các vị thần không thể bị điều khiển. Cuối cùng cậu cũng sẽ gây ra thêm nhiều hư hại hơn nữa. Nếu cậu để Ngôi Nhà Sự Sống giải quyết chuyện này..."

"Set quá mạnh" tôi nói. "Và tôi có thể kiểm soát Horus. Tôi có thể làm điều đó."

Zia lắc đầu. "Việc đó sẽ trở nên khó khăn hơn khi cậu đến gần Set. Cậu không biết được đâu."

"Và cô thì biết sao?"

Zia lo lắng liếc nhìn về phía bên trái. Hình ảnh cô ta trở nên nhòe nhoẹt, giống như khi bạn gặp tín hiệu truyền hình xấu vậy. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Mel

sẽ sớm ra khỏi phòng vệ sinh."

"Cô có một pháp sư tên là Mel sao?"

"Hãy nghe này. Desjardins tách chúng tôi ra thành hai nhóm. Kế hoạch là chúng tôi sẽ ngăn cậu lại ở cả hai phía và chặn đứng mọi hành động của cậu. Nếu nhóm của tôi gặp cậu trước, tôi nghĩ mình có thể ngăn không cho Mel việc tấn công để có đủ thời gian cho chúng ta nói chuyện. Rồi có lẽ chúng ta có thể nghĩ ra cách để tiếp cận Desjardins, để thuyết phục ông ấy rằng tất cả chúng ta phải hợp tác với nhau."

"Xin đừng hiểu sai nhé, nhưng sao tôi lại phải tin cô?"

Cô ta bĩu môi, trông như bị tổn thương. Một phần trong tôi cảm thấy tội lỗi, trong khi phần còn lại lo lắng rằng đây là một kiểu lừa gạt nào đó.

"Carter... tôi có điều muốn nói với cậu. Điều đó có thể giúp cậu, nhưng tôi phải đích thân nói điều đó với cậu."

"Nói cho tôi luôn lúc này đi."

"Thề với cái mỏ của thần Thoth! Cậu cứng đầu không thể tưởng."

"Vâng, là năng khiếu đấy."

Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau. Hình ảnh của cô ta đang mờ dần, nhưng tôi không muốn cô đi mất. Tôi muốn được nói chuyện lâu hơn.

"Nếu cậu không tin tôi, tôi buộc phải tin cậu" Zia nói. "Tôi sẽ sắp xếp để có mặt ở Las Cruces, New Mexico, tối nay. Nếu cậu lựa chọn đến gặp tôi, có lẽ chúng ta sẽ thuyết phục được Mel. Rồi cùng nhau, chúng ta sẽ thuyết phục Desjardins. Cậu sẽ đến chứ?"

Tôi muốn hứa, chỉ để gặp lại cô ta, nhưng tôi hình dung việc chính mình phải cố thuyết phục

Sadie và nữ thần Bast rằng đây là một ý tưởng tốt. "Tôi không biết, Zia à."

"Hãy cứ suy nghĩ về điều đó," cô ta nài xin. "Và Carter, không được tin Amos. Nếu cậu gặp ông ta..."

Đôi mắt cô ta mở lớn. "Mel đang đến!" cô ta thì thầm.

Zia chém cây gậy xuống trước mặt mình, và hình ảnh cô ta biến mất.