← Quay lại trang sách

Chương 28 - Tôi Hẹn Hò Với Vị Thần Giấy Vệ Sinh.

Nữ thần Bast có một định nghĩa thú vị về từ thú vị: một hồ nước rộng vài dặm sôi ùng ục có mùi giống mùi xăng cháy và thịt thiu. Con tàu chạy bằng hơi nước của chúng tôi ngừng lại bất thình lình ở nơi tiếp giáp giữa sông và hồ, vì một cánh cổng kim loại khổng lồ chắn ngang lối đi của chúng tôi. Cổng là một cái đĩa đồng giống một tấm khiên, dễ chừng rộng bằng con thuyền của chúng tôi, một nửa ngập sâu trong dòng sông. Tôi không rõ làm thế nào nó không bị tan chảy với hơi nóng như thế, nhưng nó làm cho chúng tôi không thể nào tiến thêm được nữa. ở hai bên bờ sông, đối diện với cái đĩa, là một con khỉ đầu chó bằng đồng khổng lồ, với hai cánh tay đưa lên cao.

“Đó là gì thế?” tôi hỏi.

“Cánh Cổng Phía Tây,” nữ thần Bast nói. “Con thuyền mặt trời của Ra sẽ đi xuyên qua và được làm mới lại trong các ngọn lửa của hồ, rồi đi qua phía bên kia và dâng lên qua Cánh Cổng Phía Đông để chào đón một ngày mới.”

Ngước nhìn các con khỉ đầu chó khổng lồ kia, tôi băn khoăn không biết liệu con Khufu có được mật mã khỉ đầu chó bí mật nào đó sẽ giúp chúng tôi qua được chỗ này không. Nhưng thay vì vậy, nó lại sủa vào các bức tượng và rồi co rúm lại một cách oanh liệt sau chân tôi.

“Làm sao chúng ta qua được chỗ này đây?” tôi tự hỏi.

“Có lẽ,” một giọng nói lạ vang lên, “cô nên hỏi tôi.”

Không khí lung linh huyền ảo. Carter vội vàng lùi lại, còn nữ thần Bast thì rít lên.

Phía trước mặt tôi, một linh hồn hình chim phát sáng xuất hiện: một ba. Nó là sự kết hợp giữa đầu người và cơ thể của con gà tây sát thủ như mọi khi, với hai cánh được nhét ở phía sau lưng và toàn bộ cơ thể của nó phát sáng, nhưng có điều gì đó hoàn toàn khác biệt về ba này. Tôi nhận ra mình biết khuôn mặt của linh hồn đó - một ông già hói đầu với làn da nâu, nhăn nheo, đôi mắt trắng đục, và nụ cười hiền hậu.

“Iskandar ư?” tôi thốt lên.

“Xin chào, cháu yêu.” Giọng nói của vị pháp sư già vang vọng như thể nó được phát ra từ đáy giếng.

“Nhưng…” tôi nhận ra mắt mình đang ngấn nước. “Thế nghĩa là, ông thật sự đã chết rồi ư?”

Ông ấy cười khúc khích. “Lần cuối cùng ta kiểm tra là thế.”

“Nhưng tại sao? Cháu đã không làm cho ông…”

“Không phải, cháu yêu của ta. Đó không phải là lỗi của cháu. Đơn giản chỉ là đã đến đúng thời điểm mà thôi.”

“Thời điểm tồi tệ!” Sự ngạc nhiên và nỗi buồn trong tôi bất ngờ biến thành sự giận dữ. “Ông đã bỏ lại bọn cháu trước khi bọn cháu được huấn luyện gì đó, và giờ Desjardins đang săn lùng bọn cháu và…”

“Cháu yêu à, hãy xem cháu đã tiến xa như thế nào rồi kia. Hãy xem cháu đã làm tốt mọi chuyện ra sao. Cháu không cần ta, cũng như bất cứ sự huấn luyện thêm nào cũng sẽ chẳng ích lợi gì. Anh em đồng đạo của ta sẽ sớm nhận ra sự thật về hai cháu thôi. Họ rất giỏi đánh hơi ra các vật chủ như cháu, ta e là thế, và họ sẽ không chịu hiểu điều đó.”

“Ông biết mà, đúng không? ông biết bọn cháu bị các vị thần chiếm giữ.”

“Vật chủ của các vị thần.”

“Gì cũng được! ông đã biết điều đó.”

“Sau cuộc gặp mặt lần thứ hai của chúng ta, thì đúng là thế thật. Sự hối tiếc duy nhất của ta là ta đã không nhận ra điều đó sớm hơn. Ta đã không thể bảo vệ cháu và anh trai cháu được như…”

“Được như ai?”

Đôi mắt Iskandar trở nên ưu sầu và xa vắng. “Ta đã lựa chọn, Sadie à. Một vài lựa chọn vào lúc đấy có vẻ như là sáng suốt lắm. Một vài lựa chọn, giờ hồi tưởng lại…”

“Quyết định ngăn cấm các vị thần của ông. Mẹ cháu đã thuyết phục ông rằng đó là một ý tưởng tồi, phải không ạ?”

Đôi cánh quang phổ của ông ấy chấp chới. “Cháu phải hiểu cho ta, Sadie à. Khi Ai Cập rơi vào tay của người La Mã, tâm hồn ta tan nát. Sức mạnh và truyền thống hàng ngàn năm của người Ai Cập đã bị lật đổ bởi Nữ hoàng Cleopatra ngu ngốc, người nghĩ rằng cô ta có thể làm vật chủ cho một nữ thần. Dòng dõi của pharaoh dường như suy yếu đi và lai tạp - và biến mất mãi mãi. Vào lúc đó ta đã đổ lỗi cho mọi người - cho các vị thần đã sử dụng con người để thực hiện mấy trò tranh cãi vụn vặt của họ, cho những kẻ cai trị nhà Ptolemaic đã đưa Ai Cập đến chỗ tàn vong, cho các người anh em đồng đạo của ta trong Ngôi Nhà vì đã trở nên suy yếu, tham lam và thối nát. Ta đã trao đổi với thần Thoth, và cả hai ta đều đồng ý rằng: các vị thần phải bị tách ra, phải bị trục xuất. Các pháp sư phải tự tìm ra lối đi của mình mà không có thánh thần. Những luật lệ mới đấy đã giữ cho Ngôi Nhà Sự Sống được nguyên vẹn thêm hai ngàn năm nữa. Vào thời điểm đó, đó là một sự lựa chọn đúng đắn.”

“Còn hiện tại thì sao?” tôi hỏi.

Vầng ánh sáng quanh Iskandar mờ đi. “Mẹ cháu đã nhìn thấy trước được một sự mất cân bằng nghiêm trọng. Bà ấy đã nhìn thấy được ngày - sẽ sớm thôi - mà Ma’at sẽ bị tiêu diệt, và sự hỗn mang sẽ giành lại tất cả của Sự Sáng Tạo. Bà ấy đã khăng khăng rằng chỉ khi các thần và Ngôi Nhà sát cánh bên nhau thì mới đánh thắng. Cách cũ - đường lối của các vị thần - sẽ phải được tái thiết lập. Ta là một ông già ngốc nghếch. Tận sâu trong tim mình, ta biết rằng bà ấy nói đúng, nhưng ta đã không muốn tin… thế là cha mẹ cô đã tự mình hành động. Họ đã hy sinh bản thân để cố làm cho mọi việc trở nên đúng đắn, vì ta đã quá ngoan cố không chịu thay đổi. Vì điều đó, ta thành thật xin lỗi cháu.”

Dù cố đến thế nào, tôi thấy thật khó để tiếp tục nổi giận với một con gà tây già. Thật hiếm có khi một người lớn thừa nhận rằng họ đã sai với một đứa trẻ - đặc biệt là một người lớn vô cùng khôn ngoan, hai ngàn năm tuổi. Tốt hơn hết bạn phải biết trân trọng những khoảnh khắc đó.

“Cháu tha thứ cho ông, Iskandar,” tôi nói. “Thật sự đấy. Nhưng Set sắp tiêu diệt cả Bắc Mỹ với một cái kim tự tháp đỏ khổng lồ. Cháu phải làm gì với điều đó đây?”

“Điều đó, cháu yêu của ta, ta không thể trả lời cho cháu. Sự lựa chọn của cháu…” ông ấy ngả đầu ra sau về phía cái hồ, như thể đang lắng nghe tiếng ai nói. “Thời gian của chúng ta đã hết. Ta phải làm công việc gác cổng của mình đây, và quyết định liệu có nên cho phép cháu đi vào Hồ Lửa hay không.”

“Nhưng cháu còn có nhiều câu hỏi nữa!”

“Và ta ước gì chúng ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa,” Iskandar nói. “Cháu có một linh hồn mạnh mẽ, Sadie Kane. Một ngày nào đó, cháu sẽ là ba giám hộ xuất sắc.”

“Cảm ơn,” tôi lẩm bẩm. “Cháu nôn muốn trở thành gá qué suốt đời đây.”

“Ta chỉ có thể nói cho cháu nghe điều này: sự lựa chọn của cháu sẽ đến. Đừng để cảm xúc của cháu che mờ đi những gì là đúng đắn nhất, như ta đã từng như thế.”

“Sự lựa chọn nào chứ? Đúng đắn nhất cho ai mới được?”

“Đó là điểm mấu chốt, chẳng phải sao? Cha cháu - gia đình cháu - các vị thần - thế giới. Ma’at và Isfet, trật tự và hỗn mang, đang sắp xung đột với nhau còn bạo liệt hơn bao giờ hết. Cháu và anh trai mình sẽ phải góp phần cân bằng các thế lực đó, hay hủy diệt mọi thứ. Đó, cũng là, điều mà mẹ cháu nhìn thấy trước.”

“Khoan khoan, ông vừa nói…”

“Hẹn gặp lại vậy, Sadie. Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ có cơ hội nói thêm nhiều điều nữa. Nhưng vào lúc này, bỏ qua chuyện đó đi! Nhiệm vụ của ta là đánh giá sự dũng cảm của cháu - và cháu thì có dư dũng cảm.”

Tôi muốn cãi lại là không, nhưng sự thật thì tôi chẳng thể cất tiếng. Tôi muốn Iskandar ở lại và nói cho tôi nghe chính xác những gì mẹ tôi đã nhìn thấy trước về tương lai của tôi. Nhưng linh hồn của ông ấy mờ dần, chỉ còn lại sàn tàu im lặng và tịch mịch. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng chẳng có ai khác trên thuyền mở miệng nói một tiếng.

Tôi quay lai nhìn Carter. “Để mọi thứ cho em giải quyết, hử?”

Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, thậm chí không thèm chớp mắt. Khufu vẫn bám chặt lấy chân tôi, im lìm như hóa đá. Mặt nữ thần Bast bị đông lại khi đang rít lên nữa chừng.

“Ừm, mọi người này?” tôi búng tay, và mọi người trở lại bình thường.

“Ba!” nữ thần Bast rít lên. Rồi cô ấy nhìn quanh và cau có. “Khoan, ta nghĩ ta nhìn thấy… chuyện gì vừa mới xảy ra thế?”

Tôi tự hỏi một pháp sư mạnh như thế nào mới có thể ngăn thời gian ngừng trôi, làm đông cứng thậm chí cả một nữ thần. Một ngày nào đó, Iskandar sẽ dạy cho tôi trò đó, dù sống hay chết.

“À,” tôi nói. “Tôi cho là đó là một ba. Giờ đã biến mất.”

Các bức tượng khỉ đầu chó bắt đầu gầm gừ và kêu ken két khi các cánh tay của chúng hạ thấp xuống. Cái đĩa mặt trời bằng đồng ở giữa con sông chìm sâu bên dưới mặt nước, mở rộng đường cho chúng tôi tiến vào hồ. Con thuyền bắn về phía trước, tiến thẳng vào giữa đám lửa và những con sóng đỏ đang sôi trào. Qua làn hơi nhiệt mờ mờ ảo ảo, tôi chỉ có thể lờ mờ nhận ra một hòn đảo ở ngay giữa hồ. Một ngôi đền màu đen lộng lẫy trông chẳng thân thiện chút nào sừng sững trên đảo.

“Sảnh Phán Xét,” tôi đoán.

Nữ thần Bast gật đầu. “Những lúc như thế này, ta mừng vì mình không có linh hồn của con người.”

Khi chúng tôi cập thuyền vào đảo, Lưỡi Rìu Vấy Máu đi xuống chào tạm biệt chúng tôi.

“Tôi hy vọng được gặp lại hai người lần nữa, Quý ông và Quý Cô Kane,” ông ta rền rền nói. “Phòng của hai người luôn sẵn sàng trên con tàu Nữ Hoàng Ai Cập. Dĩ nhiên, trừ phi hai người thấy đã đến lúc giải thoát tôi khỏi dịch vụ này.”

Phía sau lưng ông ta, nữ thần Bast lắc đầu quầy quậy.

“Ừm, chúng tôi vẫn sẽ giữ ông lại,” tôi nói với vị thuyền trưởng. “Cảm ơn vì mọi điều ông đã làm cho chúng tôi.”

“Như quý cô mong muốn,” viên thuyền trưởng nói. Nếu những cái rìu có thể cau mày, tôi chắc là ông ấy sẽ làm thế.

“Hãy cứ sắc như thế nhé,” Carter nói với ông ta, rồi cùng nữ thần Bast và Khufu, chúng tôi đi xuống ván cầu. Thay vì rời đi, con thuyền chỉ việc chìm xuống dòng dung nham đang sôi ùng ục kia và biến mất.

Tôi quắc mắt nhìn Carter. “Hãy cứ sắc ư?”

“Anh nghĩ nghe buồn cười mà.”

“Anh thật là hết thuốc chữa.”

Chúng tôi bước lên bậc thềm của đền thờ đen. Một rừng cột đá nâng giữ trần nhà. Mỗi một bề mặt của cột đá được khắc các chữ tượng hình và các hình ảnh, nhưng chẳng có lấy một màu sắc - chỉ là màu đen trên đen mà thôi. Khói mù từ hồ nước bay dạt khắp đền thờ, và mặc dù có cây đuốc sậy được đốt trên mỗi một cột đá, thật khó có thể nhìn xa được trong khung cảnh mờ mịt như thế này.

“Hãy cảnh giác nhé,” nữ thần Bast cảnh báo, ngửi ngửi trong không khí. “Hắn ta đang ở gần.”

“Ai chứ?” tôi hỏi.

"Con Chó," nữ thần Bast khinh khỉnh đáp.

Rồi tiếng gầm gừ, rồi một cái bóng đen to lớn nhảy ra từ sương mù. Nó lao vào nữ thần Bast, cô lăn sang một bên và ré lên tiếng như bị xúc phạm của loài mèo, rồi co giò bỏ chạy, để lại chúng tôi một mình với con quái vật. Tôi nghĩ cô ấy đã cảnh báo chúng tôi rằng cô ấy không được dũng cảm lắm.

Con vật mới xuất hiện này đen tuyền và bóng mượt, giống con vật của Set mà chúng tôi đã gặp ở thủ đô Washington, nhưng rõ ràng là loài chó, duyên dáng và dễ thương hơn nhiều. Một chú chó rừng, tôi nhận ra, với một cái vòng cổ bằng vàng quanh cổ nó.

Rồi nó biến thành một cậu thanh niên, làm tim tôi suýt nữa thì ngừng đập. Anh ta là anh chàng trong các giấc mơ của tôi, đúng theo nghĩa đen - anh chàng vận đồ đen mà tôi đã gặp đến hai lần trước đó trong các cảnh mộng mà ba của tôi mang đến.

Về cá nhân, nếu có thể, Anubis thậm chí còn quyến rũ đến chết người, [ồ... ha, ha. Em đã không ngộ ra trò chơi chữ đó, nhưng cảm ơn nhé, Carter. Vị thần của người chết, đẹp đến chết người. Phải rồi, buồn cười thật. Giờ thì, liệu em có thể tiếp tục câu chuyện của mình không?]

Anh ta có làn da xanh mét, mái tóc đen rối bù, đôi mắt nâu ấm áp giống sô-cô-la tan chảy. Anh ta vận quần jean đen, giày ống quân đội (giống của tôi!), một áo phông bị xé rách, và một áo khoác da đen trông hợp với anh ta ghê lắm. Anh ta cao và gầy giống y hệt chú chó rừng. Hai tai, giống tai của chú chó rừng, hơi nhô ra ngoài (mà tôi thấy dễ thương lắm), và đeo một sợi xích vàng quanh cổ.

Nào, làm ơn hãy hiểu cho tôi, tôi không có cuồng trai. Tôi không phải! Tôi dành phần lớn thời gian ở trường để chọc quê Liz và Emma, bọn này thích trai lắm, và tôi mừng vì lúc này họ không ở cạnh tôi, nếu không họ sẽ trêu tôi đến chết.

Cậu con trai mặc đồ đen đứng dậy và phủi phủi chiếc áo khoác của mình. "Tôi không phải là một chú chó," anh ta càu nhàu.

“Không,” tôi đồng ý. “Anh là…”

Hẳn là tôi sẽ buột miệng nói ra ngọt ngào hay điều gì xấu hổ tương đương thế, nhưng Carter đã cứu tôi.

"Cậu là Anubis?" anh ấy hỏi. "Chúng tôi đến vì chiếc lông vũ sự thật."

Anubis cau mày. Anh ta nhìn lom lom vào mắt tôi. "Hai người đâu có chết."

"Vâng," tôi nói. "Mặc dầu chúng tôi đang cố gắng cật lực để chết đây."

"Tôi không giao tiếp với người sống," anh ta nói một cách kiên quyết. Rồi anh ta nhìn Khufu và Carter. "Tuynhiên, hai người đi cùng với một con khỉ đầu chó. Cho thấy sở thích hay đây. Tôi sẽ không giết cả hai cho đến khi hai người có cơ hội để giải thích. Sao Bast lại mang hai người đến đây?"

"Thật ra là," Carter nói, "thần Thoth đã cử chúng tôi đến đây."

Carter bắt đầu kể cho anh ta nghe câu chuyện, nhưng Khufu không kiên nhẫn chen ngang. "Agh! Agh!"

Tiếng nói của khỉ đầu chó ắt phải là hiệu quả lắm, vì Anubis gật đầu như thể anh ta đã thông suốt toàn bộ câu chuyện. "Ta hiểu."

Anh ta cau mày nhìn Carter. "Vậy cậu là Horus. Và cô là..." Ngón tay anh ta chuyển hướng về phía tôi.

"Tôi là... tôi là... ừm..." tôi ấp úng. Líu lưỡi chẳng giống tôi chút nào, thừa nhận là thế, nhưng khi nhìn Anubis, tôi có cảm giác như thể bác sĩ nha khoa vừa tiêm cho tôi một liều lớn thuốc tê. Carter nhìn tôi như thể tôi bị mất trí vậy.

"Tôi không phải là nữ thần Isis" tôi nói. "Ý tôi là, nữ thần Isis đang lang thang ở bên trong cơ thể tôi, nhưng tôi không phải là bà ấy. Bà ấy chỉ... đang ghé thăm mà thôi."

Anubis nghiêng đầu. “Và hai người dự định thách đấu với Set ư?"

"Đại để là thế," Carter đồng ý. "Anh sẽ giúp chúng tôi chứ?"

Anubis quắc mắt nhìn chúng tôi. Tôi nhớ thần Thoth có nói rằng Anubis có tâm trạng tốt duy nhất chỉ có một lần trong cỡ một niên kỷ. Tôi có cảm giác lần này không phải là lần mong đợi đó.

"Không anh ta từ chối thẳng thừng. "Tôi sẽ cho hai người biết lý do tại sao."

Anh ta biến trở lại thành chó rừng và phóng như bay về lại nơi anh ta đã đến. Carter và tôi nhìn nhau. Không biết phải làm gì khác, chúng tôi chạy đuổi theo Anubis, vào sâu hơn trong vùng bóng tối.

Ở trung tâm của ngôi đền là một cái phòng hình tròn lớn dường như được chia thành hai vị trí trong cùng một chỗ. Nói cách khác, đó là một sảnh lớn có các lò than cháy sáng và đầu xa kia là một cái ngai trống. Chiếm vị trí giữa căn phòng là một cái cân - hình chữ T bằng sắt đen với các sợi dây thừng gắn kết với hai đĩa cân bằng vàng, mỗi một cái đủ lớn để chứa một người - nhưng cái cân đã bị gãy. Một trong hai cái đĩa cân bằng vàng đã bị bẻ cong thành chữ V, như thể thứ gì đó quá nặng đã nhảy lên nhảy xuống trên đấy. Cái đĩa còn lại đang được treo lủng lẳng trên mỗi một sợi dây thừng.

Cuộn mình lại ở đế cái cân, đang say ngủ, là con quái vật quái lạ nhất mà tôi từng nhìn thấy. Nó có cái đầu của cá sấu kết hợp với cái bờm của sư tử. Nửa trước cơ thể có hình dáng của sư tử, nhưng nửa sau lưng là một con hà mã béo mượt, màu nâu và mập ú ù, tôi khẳng định thế. Điều quái lạ là, con vật bé xíu xiu - ý tôi là, không lớn hơn một chú chó xù trung bình, điều đó khiến tôi quyết định gọi nó là hà mã chó xù.

Vậy đó là cái sảnh, ít nhất là một mặt của nó. Nhưng cùng lúc, tôi dường như đang đứng trong một nghĩa địa ma - giống một hình ảnh chiếu rọi ba chiều được đặt chồng lên căn phòng, ở một vài nơi, sàn đá cẩm thạch nhường chỗ cho mấy mảng bùn và những viên đá lát đường phủ đầy rêu. Các dãy mộ nhô lên mặt đất giống các dãy nhà thu nhỏ từ giữa căn phòng tỏa sáng ra theo hình nan hoa. Phần lớn các ngôi mộ đều bị mở tung. Một vài cái được xây bít lại, những cái khác được bao quanh bằng các hàng rào sắt. Quanh mép phòng, những cái cột đen biến hình, đôi khi biến thành các cây bách cổ thụ. Tôi cảm giác như thể mình đang bước vào giữa hai thế giới khác nhau, và tôi không thể phân biệt cái nào là thật được.

Khufu nhảy cẫng lên phía trên cái cân bị gãy và leo lên đỉnh, tự nhiên như ruồi. Nó chẳng thèm chú ý gì đến con hà mã chó xù.

Chú chó rừng chạy lon ton lên các bậc thang dẫn đến cái ngai và biến trở lại thành Anubis.

“Chào mùng,” anh ta nói, “các ngươi đến với căn phòng cuối cùng mà các ngươi có thể thấy được."

Carter sững sờ nhìn quanh. "Sảnh Phán Xét." Anh ấy chăm chú nhìn con hà mã chó xù và cau mày. "Đó phải là..."

"Ammit - Kẻ Xé Xác" Anubis nói. "Hãy nhìn xuống nó mà run sợ."

Ammit ắt hẳn nghe thấy tên nó trong giấc ngủ. Nó kêu lên ẳng ẳng rồi quay lưng lại. Hai cái chân sư tử và hà mã của nó giật giật. Tôi tự hỏi liệu các con quái vật của địa ngục có phải đang mơ về việc đuổi theo những con thỏ hay không.

"Tôi luôn hình dung nó... lớn hơn cơ," Carter thừa nhận.

Anubis lườm Carter. "Ammit chỉ buộc phải lớn đủ để ăn tim của kẻ xấu. Tin ta đi, nó thực sự làm tốt công việc của mình. Hay... nó đã làm tốt công việc của mình."

Phía trên cái cân, Khufu kêu lầm bà lầm bầm. Nó suýt mất thăng bằng trên cây xà chính giữa, và cái đĩa cân méo mó rơi leng keng xuống sàn nhà.

"Sao cái cân lại bị vỡ vậy?" tôi hỏi.

Anubis cau mày. "Ma'at đang dần yếu đi. Ta đã cố sửa chúng, nhưng..."Anh ta xòe hai tay mình ra với thái độ thể hiện sự bất lực.

Tôi chỉ về phía dãy mộ ma quái. "Đó là lý do, à, nghĩa địa đang chen vào sao?"

Carter nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. "Nghĩa địa nào?"

"Các ngôi mộtôi nói. "Những cái cây."

"Em đang nói chuyện gì thế?"

"Cậu ta không thể thấy được chúng," Anubis nói. "Nhưng cô, Sadie... cô thật am tường. Cô nghe thấy gì nào?"

Lúc đầu tôi không hiểu lắm ý anh ta là gì. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng máu rần rật trong tai, và tiếng ùng ục lách tách vọng lại từ Hồ Lửa ở ngoài xa. (Và Khufu đang gãi gãi và làu bàu, nhưng cái này thì không có gì mới.)

Rồi tôi nhắm mắt lại, và tôi nghe thấy một âm thanh văng vẳng khác - tiếng nhạc đó đã khơi lại các ký ức lâu đời của tôi, cha tôi đang mỉm cười khi ông cùng tôi khiêu vũ quanh căn nhà chúng tôi ở Los Angeles.

"Nhạc jazztôi nói.

Tôi mở mắt ra, và sảnh Phán Xét biến mất. Hay không biến mất, mà chỉ mờ đi. Tôi có thể nhìn thấy cái cân bị gãy và cái ngai trống. Nhưng không có các cột đá đen, không có tiếng lửa cháy xì xèo. Thậm chí cả Carter, Khufu và Ammit đều biến mất.

Nghĩa trang trông rất thật. Các phiến đá lót đường nứt nẻ nghiêng ngả dưới chân tôi. Khí trời đêm ẩm ướt có mùi gia vị, mùi cá hầm và mùi của các nơi ở đã cũ và ẩm mốc. Có lẽ tôi đã quay lại nước Anh - một khu nghĩa địa nằm ở góc nào đó của Luân Đôn, có lẽ thế - nhưng chữ viết trên các ngôi mộ lại là tiếng Pháp, và không khí quá ấm áp cho mùa đông ở nước Anh. Cây cối sà thấp xuống và sum sê tươi tốt, được bao phủ bởi cây tóc rối.

Và đâu đó vang lên tiếng nhạc. Ngay phía bên ngoài hàng rào nghĩa trang, một ban nhạc jazz đang diễu hàng qua phố trong bộ đồ vest đen tuyền và những cái mũ tiệc tùng màu sắc sáng chói. Các tay chơi kèn Saxophon nhấp nhô lên xuống. Tiếng kèn coóc-nê và cla-ri-nét nghe rền rĩ. Những tay trống cười toe toét và lắc lư, dùi trống chớp lóe. Và phía sau họ, mang theo hoa và đuốc, là một đám người tham dự tang lễ vận đồ tang, nhảy múa quanh một chiếc xe tang kiểu cổ khi nó lăn bánh.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?" tôi nói, lấy làm ngạc nhiên.

Anubis từ đỉnh một ngôi mộ nhảy đáp xuống bên cạnh tôi. Anh ta hít vào làn không khí ở nghĩa địa, và nét mặt dãn ra thư thả. Tôi thấy mình đang nhìn chăm chú khuôn miệng anh này, vào đường cong môi dưới của anh ta.

"New Orleans" anh ta nói.

"Hả?"

"Thành phố Chìm," anh ta nói. "Ở Khu phố Pháp, nằm trên bờ tây của con sông - bờ của những người chết. Tôi thích được ở đây. Đó là lý do tại sao sảnh Phán Xét thường kết nối với vùng này của thế giới con người."

Đám tang nhạc jazz đi về cuối đường, lôi kéo theo thêm nhiều người đang đứng nhìn tham gia vào đoàn người.

"Họ đang cử hành nghi lễ gì thế?"

"Một đám tang," Anubis đáp.

"Họ vừa mới đặt người mới mất xuống mồ. Giờ họ đang 'giải thoát khỏi sự liên hệ về thể xác.' Những người chịu tang tưởng niệm cuộc sống của người đã chết bằng hát hò và khiêu vũ khi họ đưa xe tang trống ra khỏi nghĩa địa. Nghi thức này ấy mà, mang đậm nét Ai Cập."

"Sao anh lại biết được nhiều như thế?"

"Ta là thần đám tang. Ta biết mỗi một phong tục đám tang trên toàn thế giới - cách để chết một cách đúng đắn, cách chuẩn bị thân xác và linh hồn cho kiếp sau. Ta sống cho cái chết."

"Anh hẳn là rất vui vẻ ở các buổi tiệc nhỉ," tôi nói. "Sao anh lại mang tôi đến đây?"

"Để nói chuyện." Anh ta xòe hai bàn tay mình ra và ngôi mộ gần nhất rung chuyển. Một sợi ruy băng trắng dài bắn ra từ các khe nứt trên bức tường. Sợi ruy băng vẫn tiếp tục kéo dài, tự dệt thành một kiểu hình dáng nào đó đứng kế bên Anubis, và ý nghĩ đầu tiên của tôi là, Chúa tôi, anh này có một cuộn giấy vệ sinh phép thuật.

Rồi tôi nhận ra đó là vải, một khúc vải liệm bằng lanh trắng - vải quấn xác ướp. Khúc vải quấn mình thành hình dạng một cái ghế dài, và Anubis ngồi xuống.

"Ta không thích Horus." Anh ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống. "Anh ta ồn ào và kiêu ngạo và nghĩ rằng anh ta giỏi hơn ta. Nhưng Isis luôn đối xử với ta như một đứa con trai."

Tôi khoanh tay lại. "Anh không phải con trai tôi. Và tôi nói cho anh biết rằng tôi không phải nữ thần Isis."

Anubis nghiêng đầu. "Không.Cô không hành động như một vật chủ. Cô gợi cho tôi nhớ đến mẹ cô."

Câu này làm tôi choáng váng như một xô nước đá lạnh (và buồn thay, tôi biết chính xác cảm giác đó là như thế nào, tất cả là nhờ vào Zia.) "Anh đã gặp mẹ tôi sao?"

Anubis chớp mắt, như thể nhận ra anh ta vừa làm điều gì đó sai lầm. "Ta-ta biết tất cả người chết, nhưng lối đi của mỗi một linh hồn là điều bí mật. Lẽ ra ta không nên nói ra."

"Anh không thể cứ việc nói ra điều gì đó như thế và rồi lại câm như hến! Đời sau của bà ấy có ở Ai Cập không? Bà ấy có qua được Sảnh Phán Xét bé tí của anh không?"

Anubis bứt rứt liếc nhìn cái cân vàng, hiện đang phát sáng như một ảo ảnh trong nghĩa địa. "Đó không phải là sảnh của ta. Ta chỉ trông chừng nó cho đến khi Vua Osiris quay trở lại thôi. Ta xin lỗi nếu đã làm cô buồn, nhưng ta không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa. Ta không biết tại sao ta lại nói điều đó. Chỉ là... linh hồn cô phát ra quầng ánh sáng y hệt như thế. Một quầng ánh sáng mạnh mẽ."

"Vinh dự quá" tôi càu nhàu. "Linh hồn tôi phát sáng."

"Ta xin lỗi," anh ta lại lặp lại câu đó. "Xin mời ngồi."

Tôi không hứng thú lắm đến việc chủ đề nói chuyện bị lờ đi, hay là ngồi với anh ta trên một cái ghế dài làm từ vải liệm xác ướp, nhưng cách thu thập thông tin một cách trực tiếp của tôi dường như không hiệu quả. Tôi ngồi phịch xuống ghế và cố trông ra vẻ khó chịu hết mức có thể.

"Vậy." Tôi liếc nhìn anh ta đầy hờn dỗi. "Thế thì, hình dáng đó là gì? Anh cũng là một vật chủ sao?"

Anh ta cau mày và đặt tay mình lên ngực. "Ý cô là, ta có đang cư trú trong một cơ thể của con người không chứ gì? Không, ta có thể cư trú trong bất cứ nghĩa địa nào, bất cứ nơi nào có chết chóc hoặc tang thương. Đây là vẻ ngoài tự nhiên của ta."

"Ồ." Một phần trong tôi đã hy vọng rằng có một chàng trai thực sự đang ngồi kế bên mình - một người nào đó tình cờ thay cũng đang làm vật chủ cho một vị thần. Nhưng đáng ra tôi nên biết rằng chuyện đó thật quá hão huyền. Tôi cảm thấy thất vọng. Rồi tôi cảm thấy giận dữ với chính mình vì đã có cảm giác thất vọng đó.

Việc này rồi chẳng đi đâu đến đâu, Sadie à, tôi trách móc mình. Anh ta là vị thần tang lễ chết tiệt. Anh ta cũng cỡ năm ngàn năm tuổi rồi.

"Vậy," tôi nói, "nếu anh không thể kể cho tôi nghe bất cứ điều gì hữu ích, ít ra hãy giúp tôi. Chúng tôi cần chiếc lông vũ sự thật."

Anh ta lắc đầu. "Cô không biết mình đang yêu cầu điều gì đâu. Chiếc lông vũ sự thật đó quá nguy hiểm. Đưa nó cho một con người sẽ chống lại các luật lệ của Osiris."

"Nhưng thần Osiris không có ở đây." Tôi chỉ về phía cái ngai không. "Đó là ghế ngồi của ông ta, chẳng phải sao? Anh có nhìn thấy thần Osiris trên đó không?"

Anubis giương mắt nhìn cái ngai. Anh ta di chuyển những ngón tay dọc theo sợi xích vàng như thể nó đang siết chặt hơn. "Đúng là ta đã đợi ở đây hàng bao nhiêu năm, giữ đúng vị trí của mình. Ta không bị cầm tù như tất cả những thần còn lại. Ta không biết tại sao... nhưng ta đã hết khả năng. Khi nghe thấy nhóm năm thần được giải thoát, ta hy vọng Vua Osiris sẽ quay trở lại, nhưng..." Anh ta buồn bã lắc đầu. "Sao ông ấy lại bỏ bê nhiệm vụ của mình cơ chứ?"

"Chắc là vì ông ta bị mắc kẹt bên trong cơ thể của cha tôi."

Anubis trố mắt nhìn tôi. "Con khỉ đầu chó đã không giải thích điều đó."

"Ồ, tôi không thể giải thích hay bằng một con khỉ đầu chó. Nhưng về cơ bản cha tôi muốn thả một vài vị thần ra vì các lý do tôi không... Có lẽ ông ấy đã nghĩ, Ta chỉ ghé qua Bảo tàng Anh và cho nổ tung Phiến đá Rosetta thôi! Và ông ấy đã giải thoát cho thần Osiris, nhưng ông ấy cũng đồng thời có được thêm Set và toàn bộ bọn họ."

"Vậy Set đã cầm tù cha cô khi ông ấy đang làm vật chủ cho OsirisAnubis nói, "điều đó có nghĩa là Osiris cũng bị nhốt lại bởi ch... tôi." Anh ta ngừng lại. "Bởi Set."

Thú vị đây, tôi nghĩ.

"Vậy là anh đã hiểu điều đó rồi," tôi nói. "Anh phải giúp chúng tôi."

Anubis ngần ngừ, rồi sau đó lắc đầu. "Ta không thể. Ta sẽ gặp rắc rồi mất thôi."

Tôi nhìn anh ta chằm chằm và rồi bật cười. Tôi không thể không

làm thế, anh ta nói nghe mới buồn cười làm sao. "Anh sẽ gặp rắc rối sao? Anh bao nhiêu tuổi, mười sáu à? Anh là một vị thần cơ mà!"

Thật khó để nhìn rõ trong bóng tối, nhưng tôi thề là anh ta đỏ mặt. "Cô không hiểu đâu. Chiếc lông vũ đó không thể chịu được một lời nói dối nhỏ nhất. Nếu ta đưa nó cho cô, và cô chỉ cần nói điều gì đó không thật trong khi cầm nó, hay hành động theo cách không trung thực, thì cô sẽ bị đốt thành tro.

"Anh đang cho rằng tôi là một kẻ nói dối."

Anh ta chớp mắt. "Không, ta chỉ..."

"Anh chưa bao giờ nói dối sao? Thế điều anh vừa định nói lúc nãy là gì - về Set ấy? ông ta là cha anh, tôi đoán thế. Đúng không?"

Anubis ngậm chặt miệng lại, rồi sau lại mở ra. Anh ta trông như thể muốn nổi giận nhưng không biết cách làm sao thể hiện điều đó. "Cô khi nào cũng phừng phừng như thế này sao?"

"Thường còn hơn nữa ấy," tôi thừa nhận.

"Sao gia đình cô không gả cô cho ai đó ở xa, xa thật là xa nhỉ?"

Anh ta hỏi như thể đó là một câu hỏi thành thật, và giờ đến lượt tôi sửng sốt. "Xin lỗi chứ, anh chàng đã chết kia! Nhưng tôi chỉ mới mười hai! ồ... sắp mười ba, và là một cô gái rất ư chín chắn sắp mười ba tuổi, nhưng đó không phải là vấn đề. Trong gia đình tôi chúng tôi không 'gả' con đi, và anh có thể biết mọi điều về tang lễ đấy, nhưng rõ là anh quá lù đù các cách thức tán tỉnh!"

Anubis trông khá hoang mang. "Hình như là vậy."

"Phải rồi! Khoan đã - chúng ta đang nói chuyện gì thế này? ồ, nghĩ anh có thể làm tôi phân tâm, hử? Tôi nhớ rồi. Set là cha anh, đúng không? Nói sự thật đi."

Anubis liếc nhìn ra phía bên kia nghĩa địa. Âm thanh của tiếng nhạc jazz trong đám ma đang nhỏ dần vào trong các con đường của Khu Phố Pháp.

"Đúng thế," anh ta nói. "ít ra, đó là những gì các truyền thuyết đã kể lại. Ta chưa bao giờ gặp ông ấy. Mẹ ta, Nephthys, đã trao ta cho Osiris khi ta còn là một đứa bé."

"Bà ấy... đã cho đi anh sao?"

"Bà ấy nói rằng bà ấy không muốn ta biết về cha mình. Nhưng sự thật thì ta không chắc bà ấy biết phải làm gì với ta đây. Ta không giống anh họ Horus. Ta không phải là một chiến binh. Ta là... một đứa trẻ khác biệt."

Giọng anh ta nghe khá là cay đắng, tôi không biết phải nói gì. Ý tôi là, tôi đã yêu cầu sự thật, nhưng thường thì bạn thật sự không có được sự thật, đặc biệt là từ bọn con trai. Tôi cũng hiểu đôi điều về việc là một đứa trẻ khác biệt - và tôi có cảm giác như cha mẹ tôi đã cho tôi đi.

"Có lẽ mẹ anh đang cố bảo vệ anh," tôi nói. "Dầu gì thì cha anh là Chúa Tể của Điều Ác cơ mà."

"Có lẽ thế" anh ta miễn cưỡng nói. "Osiris đã bảo trợ ta. ông ấy đưa ta lên làm Thần Mai Táng, Người Canh Giữ Tử Ngả. Đây là một việc làm tốt, nhưng... cô đã hỏi ta bao nhiêu tuổi. Sự thật thì ta không biết. Thời gian không thay đổi trong Vùng Đất của Người Chết. Ta vẫn cảm thấy mình khá trẻ, nhưng thế giới quanh ta đã trở nên già đi. Còn Osiris thì đã đi quá lâu... Ông ấy là gia đình duy nhất mà ta có."

Nhìn Anubis trong ánh sáng lờ mờ của nghĩa trang, tôi chỉ thấy được một cậu thiếu niên cô độc. Tôi cố nhắc nhở mình rằng anh ta là một vị thần, hàng ngàn năm tuổi rồi, có lẽ có khả năng kiểm soát tốt những sức mạnh khổng lồ chứ không chỉ là cuộn giấy vệ sinh phép thuật kia, nhưng tôi vẫn thấy tội nghiệp anh ta.

"Hãy giúp chúng tôi giải thoát cho cha tôi," tôi nói. "Chúng tôi sẽ đưa Set quay trở lại Cõi Âm, và thần Osiris sẽ được tự do. Tất cả chúng ta đều sẽ được hạnh phúc."

Anubis lại lác đầu. "Tôi đã nói với cô..."

"Cái cân của anh bị gãy" tôi nhận xét. "Đó là vì thần Osiris không có ở đây, tôi đoán thế. Chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả các linh hồn đến để nhận sự phán xét?"

Tôi biết mình đã chạm đến vấn đề nhạy cảm. Anubis ngọ nguậy không yên trên ghế. "Sự hỗn loạn gia tăng. Các linh hồn trở nên lúng túng. Một vài linh hồn không thể đi về thế giới bên kia. Một vài người thành công, nhưng họ phải tìm các cách khác. Ta đã cố giúp, nhưng... sảnh Phán Xét cũng được gọi là sảnh của Ma'at. Nó đáng ra phải là trung tâm của trật tự, một cơ sở vững chắc. Không có Osiris, nó đang rơi vào tình trạng hư nát, sụp đổ."

"Thế thì anh đợi chờ gì nữa? Hãy đưa cho chúng tôi cái lông đó. Trừ phi anh sợ cha mình sẽ cấm túc anh."

Đôi mát anh ta lóe lên bực tức. Trong một lúc tôi nghĩ anh ta đang lên kế hoạch cho đám tang của tôi, nhưng anh ta chỉ thở dài bực bội. "Ta thực hiện một nghi lễ được gọi là mở miệng. Nó giúp các linh hồn người chết tiến về phía trước. Còn đối với cô, Sadie Kane à, ta sẽ tạo ra một nghi lễ mới: ngậm mồm lại."

"Ha, ha. Anh có đưa cái lông cho tôi hay không?"

Anh ta mở tay ra. Một tia sáng lóe lên, và một chiếc lông vũ phát sáng trôi bềnh bồng phía trên lòng bàn tay anh ta - một chiếc lông vũ trắng như tuyết giống như cây bút lông ngỗng. "Vì Osiris - nhưng ta sẽ yêu cầu nhiều điều kiện. Trước hết, chỉ có cô mới được giữ nó."

"Ồ, dĩ nhiên rồi. Anh không nghĩ tôi sẽ để anh Carter..."

"Đồng thời, cô phải lắng nghe những gì mẹ Nephthys của ta nói. Khufu đã kể cho ta rằng cô đang tìm kiếm bà ấy. Nếu cô tìm được bà ấy, hãy lắng nghe bà nói."

"Dễ thôi," tôi nói, mặc dầu lời yêu cầu đó làm tôi thấy khó chịu là lạ. Sao Anubis lại yêu cầu một việc như thế?

"Và trước khi cô đi," Anubis nói tiếp, "cô phải trả lời ta ba câu hỏi khi cô giữ chiếc lông vũ sự thật, để chứng tỏ rằng cô thành thật."

Miệng tôi đột nhiên khô khát, "ừm... kiểu câu hỏi nào?"

"Bất cứ câu hỏi nào tôi muốn. Và hãy nhớ, chỉ một chút xíu nói dối sẽ giết chết cô đấy."

"Đưa tôi chiếc lông vũ khỉ gió đó."

Khi anh ta đưa nó cho tôi, chiếc lông vũ đó ngừng phát sáng, nhưng nó vẫn có cảm giác ấm áp và nặng hơn so với một chiếc lông vũbình thường.

"Nó là lông đuôi của một con bennu," Anubis giải thích, "là con mà cô thường gọi là phượng hoàng ấy. Nó có trọng lượng bằng với linh hồn của con người. Cô đã sẵn sàng chưa?"

"Chưa," tôi nói, điều đó ắt phải là sự thật, vì tôi đã không bị đốt cháy. "Câu vừa rồi có được tính như là một câu hỏi không?"

Anubis thật sự mỉm cười, thật là lóa cả mắt. "Ta cho rằng là có. Cô mặc cả như một thương nhân biển người Phê- ni-xi, Sadie Kane. Thôi, đây là câu hỏi thứ hai: Cô sẽ hy sinh mạng sống của mình vì anh trai chứ?"

"Sẽ," tôi nói ngay lập tức.

(Tôi biết. Chính tôi cũng ngạc nhiên về điều đó. Nhưng việc cầm chiếc lông vũ đó trong tay buộc tôi phải thành thật. Dĩ nhiên nó đã không làm cho tôi trở nên thông

minh hơn chút nào.)

Anubis gật đầu, hình như không lấy làm ngạc nhiên lắm. "Câu hỏi cuối cùng: Nếu làm như thế sẽ cứu cả thế giới, cô có sẵn sàng mất đi cha mình không?"

"Đó không phải là một câu hỏi công bằng!"

"Hãy trả lời thành thật đi."

Sao tôi có thể trả lời câu hỏi như thế? Đó không đơn giản chỉ là một câu hỏi có hay không.

Dĩ nhiên tôi biết được câu trả lời "đúng". Nữ nhân vật chính thường bị buộc phải từ chối hy sinh cha mình. Rồi cô ấy sẽ liều lĩnh rời đi và cứu lấy cha mình lẫn thế giới, đúng không nào? Nhưng nhỡ phải thật sự chọn một trong hai thì sao? cả thế giới thật là một nơi quá rộng lớn: ông bà ngoại, anh Carter, chú Amos, nữ thần Bast, Khufu, Liz và Emma, mọi người mà tôi biết. Cha tôi sẽ nói gì nếu tôi chọn ông ấy?

"Nếu... nếu thật sự không có lựa chọn nào khác," tôi nói, "chẳng có lựa chọn nào khác - ồ, thôi đi. Câu hỏi nực cười quá."

Chiếc lông vũ bắt đầu phát sáng.

"Được rồi," tôi dịu lại. "Nếu tôi buộc phải chọn, thế thì tôi cho là... tôi cho là tôi sẽ cứu thế giới."

Mặc cảm tội lỗi dày vò tôi. Tôi là kiểu con gái gì thế này? Tôi siết chặt cái bùa tyet trên vòng cổ - vật kỷ niệm duy nhất về Cha. Tôi biết một vài người trong số các bạn sẽ nghĩ rằng: Cậu hiếm khi gặp được cha mình. Cậu chẳng biết được là bao về ông ấy. Sao cậu lại quan tâm quá thế làm gì?

Nhưng dầu có như vậy cũng không khiến cho cha không còn là cha tôi nữa, đúng không? Hay khiến cho ý nghĩ mất đi ông mãi mãi bớt đáng sợ hơn chút nào. Và ý nghĩ làm ông thất vọng, sẵn sàng chọn để ông chết nhằm cứu thế giới - tôi là kiểu người tồi tệ gì đây cơ chứ?

Tôi hầu như không thể nhìn vào mắt Anubis, nhưng khi tôi nhìn, nét mặt anh ta dịu đi.

"Tôi tin cô, Sadie."

"Ồ, thật vậy sao. Tôi đang giữ chiếc lông vũ sự thật chết tiệt, và anh tin tôi. Vâng, cảm ơn nhé."

"Sự thật luôn khắc nghiệt/' Anubis nói. "Các linh hồn luôn phải đến Sảnh Phán Xét, thế mà họ không thể không nói dối. Họ từ chối các tội lỗi, các cảm xúc thật, các sai lầm của họ... mãi cho đến khi Ammit phá hủy linh hồn họ mãi mãi. Phải có sức mạnh và lòng dũng cảm mới thừa nhận được sự thật."

"Ờ. Tôi cảm thấy thật mạnh mẽ và dũng cảm. cảm ơn."

Anubis đứng dậy. "Giờ ta nên để cô đi. Cô không còn nhiều thời gian. Chỉ còn hơn hai mươi bốn giờ thôi, mặt trời sẽ mọc lên vào sinh nhật Set, và ông ta sẽ hoàn tất kim tự tháp của mình - trừ phi hai người bọn cô ngăn được ông ta lại. Có lẽ lần tới chúng ta gặp nhau..."

"Anh cũng phiền phức như thế này chứ gì?" tôi đoán.

Anh ta chăm chú nhìn tôi với ánh mắt nâu ấm áp đó. "Hoặc lẽ có thể cô sẽ giúp ta lanh lợi trong cách thức tán tỉnh hiện đại vậy."

Tôi ngồi đó sững sờ cho đến khi anh ta thoáng mỉm cười với tôi - chỉ vừa đủ để tôi biết rằng anh ta đang trêu tôi. Rồi anh ta biến mất.

"Ồ, buồn cười đấy!" tôi hét lên. Cái cân và ngai vàng biến mất. Chiếc ghế bằng vải lanh rã ra và làm tôi té phịch xuống giữa nghĩa địa. Carter và Khufu xuất hiện bên tôi, nhưng tôi chỉ la hét vào cái điểm mà Anubis từng đứng, kêu tên anh ta chửi rủa một tí.

"Chuyện gì xảy ra thế?" Carter hỏi. "Chúng ta đang ở đâu?"

"Anh ta thật tệ!" tôi lẩm bẩm. "Tự cao tự đại, mỉa mai, vô cùng nóng bỏng, không thể chịu được..."

"Agh!" Khufu phàn nàn.

"ờ,"Carter đồng ý. "Em có lấy được chiếc lông vũ đó không?"

Tôi đưa tay ra, và ở đó - một chiếc lông vũ trắng phát sáng trôi bềnh bồng phía trên những ngón tay tôi. Tôi siết chặt nắm tay mình và nó lại biến mất.

"Ối chà," Carter kêu lên. "Nhưng còn Anubis thì sao? Làm cách nào em..."

"Hãy đi tìm nữ thần Bast và ra khỏi đây," tôi cắt ngang. "Chúng ta có việc phải làm."

Rồi tôi đi ra khỏi nghĩa địa trước khi anh ấy có thể hỏi tôi thêm bất cứ câu nào nữa, vì tôi không có tâm trạng muốn nói sự thật với anh ấy.