← Quay lại trang sách

Chương 34 - Cậu Bé Bột Mì Đưa Chúng Tôi Đi.

TÔI TRIỆU HỒI ĐỒ NGHỀ MA THUẬT CỦA CHA từ Cõi Âm, và tóm lấy anh bạn không chân bé xíu của chúng tôi. “Cậu Bé Bột Mì, chúng ta cần nói chuyện.”

Cậu Bé Bột Mì mở đôi mắt sáp của mình. “Rốt cuộc rồi đấy! Cậu cũng nhận ra được ở trong này ngột ngạt như thế nào sao? Ít nhất cậu cũng nhớ được rằng cậu cần sự hướng dẫn khôn ngoan của tôi.”

“Thật ra chúng tôi cần ông trở thành một cái áo khoác. Chỉ một lúc thôi.”

Cái miệng nhỏ xíu của ông ấy há hốc. “Trông tôi có giống đồ mặc không? Tôi là vua của tri thức! Là người cực kỳ…”

Tôi đập mạnh ông ấy vào cái áo khoác của mình, chèn nó lại, ném nó lên vỉa hè rồi giẫm mạnh lên đó. “Zia, câu thần chú là gì?”

Zia đọc các từ đó lên, tôi lặp lại câu ngâm đó. Cái áo khoác phồng lên và trôi lơ lửng trước mặt tôi. Nó phủi bụi khỏi người và vò nhàu cổ áo. Nếu những chiếc áo khoác có thể tức giận, thì đây chính là nó.

Sadie nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Nó có thể lái một chiếc xe tải khi không có chân để đạp phanh sao?”

“Điều đó không thành vấn đề,” Zia nói. “Nó là một chiếc áo khoác dài.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Trong giây phút đó, tôi hình dung mình cũng phải làm cho cái quần của tôi tỉnh thức. Có thể gượng gạo lắm đấy.

“Hãy đưa chúng tôi đến Phoenix,” tôi bảo cái áo khoác.

Cái áo làm ra một cử chỉ khiếm nhã về phía tôi – hay ít nhất, sẽ thật là khiếm nhã nếu cái áo khoác có bàn tay. Rồi nó trôi vào ghế tài xế.

Ca-bin còn lớn hơn tôi nghĩ. Phía sau ghế ngồi là khu vực được che màn với một chiếc giường lớn, Sadie ngay lập tức chiếm lấy nó.

“Em sẽ để cho anh và Zia có thời gian cho nhau,” con bé bảo với tôi. “Chỉ hai người và cái áo khoác của anh.”

Chiếc áo khoác lái chúng tôi về phía tây trên con đường cao tốc I-10 khi một đám mây đen che khuất các vì sao. Không khí có mùi của cơn mưa.

Sau một lúc, Zia hắng giọng. “Carter, tôi xin lỗi về… ý tôi là, tôi ước gì tình huống có thể tốt hơn.”

“Ừm,” tôi nói. “Tôi đoán cô sẽ gặp khá nhiều rắc rối với Ngôi Nhà.”

“Tôi sẽ bị xa lánh,” cô ấy nói. “Gậy của tôi sẽ bị đập gãy. Tên tôi sẽ bị xóa khỏi những cuốn sách. Tôi sẽ bị lưu đày, giả sử như họ không giết tôi.”

Tôi nghĩ về cái điện nho nhỏ của Zia ở Khu Vực 1 – tất cả những bức ảnh về ngôi làng và gia đình mà cô chẳng thể nào nhớ ra. Khi cô nói về việc bị lưu đày, cô mang cùng nét mặt y hệt hét mặt cô ta đã từng thể hiện vào lúc đó: không chút hối hận hay buồn rầu, giống với bối rối hơn, như thể chính cô cũng không hình dung được sao mình lại nổi loạn, hay Khu Vực 1 có ý nghĩa gì với cô ấy. Cô đã nói rằng Iskandar giống như gia đình duy nhất củ mình. Giờ thì cô chẳng còn ai.

“Cô có thể đi theo chúng tôi,” tôi nói.

Cô ta liếc sang. Chúng tôi đang ngồi sát vào nhau, và tôi cảm thấy nhận rõ bờ vai cô ta tì vào vai tôi. Ngay cả khi với mùi ớt cháy nồng nặc trên người hai chúng tôi, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa Ai Cập của cô. Có một trái ớt khô mắc trên tóc Zia, và chẳng biết sao như thế thậm chí làm cho cô trông còn xinh hơn.

Sadie nói não tôi bị ung. [Nghiêm túc đấy, Sadie, anh không bao giờ chen ngang nhiều như thế này khi em đang kể chuyện.]

Dù sao thì, Zia nhìn tôi đầy buồn bã. “Chúng ta sẽ đi đâu hả, Carter? Ngay cả khi cậu đánh bại Set và cứu lục địa này, cậu sẽ làm gì? Ngôi Nhà sẽ truy bắt cậu. Các vị thần sẽ khiến cho cuộc đời cậu trở nên khốn khổ.”

“Chúng ta sẽ nghĩ ra thôi,” tôi hứa. “Tôi đã quen đi chu du rồi. Tôi giỏi ứng biến, và Sadie cũng không tệ lắm.”

“Em nghe đấy!” Giọng nghèn nghẹt của Sadie vang lên từ phía bên kia tấm màn.

“Và cùng với phần cô,” tôi nói tiếp, “ý tôi là, cô biết đấy, với phép thuật của cô, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.”

Zia siết chặt tay tôi, làm cánh tay tôi tê rần. “Cậu thật tốt, Carter à. Nhưng cậu không hiểu tôi. Không thật sự hiểu. Tôi nghĩ rằng Iskandar đã nhìn thấy trước điều này.”

“Ý cô là gì?”

Zia lấy tay khỏi tay tôi, làm tôi thấy quê. “Khi Iskandar và tôi quay về từ Bảo tàng Anh, Iskandar đã nói chuyện riêng với tôi. Ông ấy nói rằng tôi đang gặp nguy hiểm. Ông ấy nói rằng sẽ đưa tôi đến một nơi nào đó an toàn và…” Hai hàng lông mày của cô nhíu lại. “Lạ nhỉ. Tôi không nhớ được.”

Một cảm giác lạnh buốt bắt đầu gặm nhấm tôi. “Chờ đã, ông ấy có đưa cô đến nơi nào đó an toàn không?”

“Tôi.. tôi cho là thế.” Cô ta lắc đầu. “Không, rõ ràng là ông ấy không thể làm thế. Tôi vẫn ở đây cơ mà. Có lẽ ông ấy không có thời gian. Ông ấy đã gởi tôi đến tìm hiểu các cậu ở New York gần như ngay lập tức.”

Bên ngoài, một cơn mưa nhẹ hạt bắt đầu rơi xuống. Cái áo khoác khởi động cần gạt nước.

Tôi không hiểu những gì Zia vừa mới kể cho tôi. Có lẽ Iskandar đã cảm nhận được sự thay đổi của Desjardins, và ông ấy đang cố bảo vệ cho cô học trò yêu quý của mình. Nhưng có điều gì đó khác nữa về câu chuyện khiến tôi lo lắng – điều gì đó mà tôi không thể chỉ ra.

Zia nhìn chăm chú vào cơn mưa như thể cô ta nhìn thấy được những điều xấu xa trong bóng đêm ở bên ngoài kia.

“Chúng ta chẳng còn nhiều thời gian,” cô ta nói. “Ông ta đang quay lại.”

“Ai đang quay lại?”

Cô ta nhìn tôi khẩn nài. “Điều tôi cần phải nói cho cậu – điều cậu cần biết. Danh tính bí mật của Set.”

Cơn bão ập đến. Tiếng sấm đì đùng và chiếc xe tải rung lắc trong cơn gió.

“Ch-chờ đã,” tôi lắp bắp. “Sao cô biết tên của Set? Làm thế nào cô biết được chúng tôi cần nó?”

“Cậu đã đánh cắp cuốn sách của Desjardins. Desjardins đã nói cho chúng tôi về chuyện này. Ông ấy nói rằng điều đó không quan trọng. Ông ấy nói các cậu không thể sử dụng câu thần chú nếu như không có danh tính bí mật của Set, mà nó thật không dễ gì có được.”

“Vậy làm thế nào cô lại biết được? Thần Thoth nói rằng chỉ có chính bản thân Set mới biết được, hoặc đến từ người…” Giọng tôi lạc đi khi một ý nghĩ khủng khiếp xuất hiện. “Hoặc đến từ người thân cận nhất của hắn.”

Zia nhắm mắt lại như thể cô ấy đang đau đớn vậy. “Tôi… tôi không thể giải thích được điều đó, Carter à. Tôi… chỉ là có một giọng nói đang nói cho tôi nghe cái tên…”

“Nữ thần thứ năm,” tôi nói. “Nephthys. Cô cũng đã có mặt tại Bảo tàng Anh.”

Zia trông hoàn toàn choáng váng. “Không. Điều đó không thể.”

“Iskandar đã nói cô gặp nguy hiểm. Ông ấy muốn đưa cô đến nơi nào đó an toàn. Đó là những gì ông ấy muốn nói. Cô cũng là vật chủ.”

Zia bướng bỉnh lắc đầu. “Nhưng ông ấy đã không đưa tôi đi. Tôi vẫn ở ngay đây. Nếu tôi là vật chủ cho một vị thần, các pháp sư khác của Ngôi Nhà đã khám phá ra điều đó từ lâu rồi. Họ biết tôi quá rõ. Họ sẽ nhận ra các thay đổi trong phép thuật của tôi. Desjardins sẽ tiêu diệt tôi.”

Cô ấy có lý – nhưng rồi một ý nghĩ tồi tệ khác nữa lại xuất hiện trong tôi. “Trừ khi Set đang kiểm soát ông ta,” tôi nói.

“Carter, cậu thật sự không nhận ra ư? Desjardins không phải Set.”

“Vì cô nghĩ đó là chú Amos,” tôi nói. “Chú Amos là người đã liều mạng để cứu chúng ta, người đã bảo chúng ta đi mà không có chú ấy. Ngoài ra, Set không cần cơ thể của con người. Gã đang sử dụng kim tự tháp làm cơ thể mình.”

“Cậu biết điều đó vì…?”

Tôi ngần ngừ. “Chú Amos nói cho bọn tôi nghe.”

“Điều đó chẳng giúp ích gì cho chúng ta,” Zia nói. “Tôi biết danh tính bí mật của Set, và tôi có thể nói cho cậu. Nhưng cậu phải hứa với tôi rằng cậu sẽ không nói cho Amos.”

“Ồ, thôi nào. Ngoài ra, nếu cô biết cái tên đó, sao cô không tự dùng nó?”

Zia lắc đầu trông có vẻ tuyệt vọng như tôi cảm nhận. “Tôi không biết tại sao… tôi chỉ biết rằng đó không phải là vai trò của tôi. Đó là việc của cậu hoặc Sadie- dòng dõi các pharaoh. Nếu cậu không…”

Chiếc xe tải đột ngột chạy chậm lại. Ở phía trước kính chắn gió, khoảng mười tám mét, một người đàn ông vận áo khoác xanh đang đứng trong tầm đèn pha xe chúng tôi. Chú Amos. Áo quần của chú rách tươm như thể vừa bị súng xả đạn vào, nhưng còn lại thì chú ấy trông ổn. Trước khi chiếc xe tải ngừng hẳn, tôi nhảy ra khỏi buồng lái và chạy ra về phía chú ấy.

“Chú Amos!” tôi hét lớn. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Chú đã đánh lạc hướng Sekhmet,” chú ấy nói, nhét một ngón tay qua một trong số những cái lỗ trên áo khoác của mình. “Trong khoảng mười giây. Chú mừng nhìn thấy cháu còn sống.”

“Có một nhà máy nước sốt,” tôi bắt đầu giải thích, nhưng chú Amos đưa tay lên.

“Giải thích sau đi,” chú ấy nói. “Ngay lúc này chúng ta phải lên đường.”

Chú ấy chỉ về phía tây bắc, và tôi nhìn thấy ý chú ấy muốn nói. Cơn bão đang ngày càng dữ dội phía trước. Dữ dội hơn rất nhiều. Một bức tường đen che kín bầu trời đêm, các ngọn núi, đường cao tốc; như thể nó sẽ nuốt chửng toàn bộ thế giới.

“Cơn bão của Set đang tích tụ lại,” chú Amos nói với một tia lấp lánh lóe lên trong mắt. “Chúng ta sẽ lái xe tiến thẳng vào đó chứ?”