← Quay lại trang sách

Chương 35 - Hai Người Đàn Ông Đi Hỏi Đường (Và Các Dấu Hiệu Khác Của Tận Thế).

TÔI KHÔNG BIẾT MÌNH ĐÃ XOAY SỞ THẾ NÀO khi Carter và Zia cứ làm bà làm bàm, nhưng tôi đã ngủ được một ít ở phía sau chiếc xe tải. Ngay cả sau khi vui mừng hớn hở vì thấy chú Amos vẫn còn sống, ngay khi chúng tôi tiếp tục lên đường, tôi quay lại giường và thiếp đi. Tôi cho là câu thần chú ha-di hoàn hảo thật sự rút hết sức lực của người sử dụng nó.

Tất nhiên, ba của tôi đã chiếm lấy cơ hội này để đi chu du. Lạy trời, cầu sao cho tôi được nghỉ ngơi thanh thản.

Tôi thấy mình quay trở lại Luân Đôn, đang đứng bên bờ sông Thames. Cleopatra’s Needle hiện lên sừng sững trước mắt tôi. Đó là một ngày xám xịt, hơi lạnh và lặng gió, ngay cả mùi rác do thủy triều xuống cũng khiến tôi cảm thấy nhớ nhà.

Nữ thần Isis đứng cạnh tôi trong bộ đầm trắng như mây, mái tóc đen của bà được tết bởi những viên kim cương. Đôi cánh đa sắc chấp chới rồi sáng rồi mờ phía sau lưng bà như Bắc Cực Quang.

“Cha mẹ cô đã có ý tưởng đúng đắn,” bà ấy nói. “Bast đang thua.”

“Cô ấy là bạn tôi,” tôi nói.

“Đúng thế. Một người đầy tớ trung thành và tốt bụng. Nhưng sự hỗn mang không thể bị kìm hãm mãi được. Nó sẽ phát triển. Nó thấm qua các khe nứt của nền văn minh, phá vỡ các ngưỡng. Nó không thể được duy trì ở trạng thái cân bằng. Đơn giản đó là bản chất tự nhiên của nó.”

Cột tưởng niệm rung chuyển, tỏa sáng mờ mờ.

“Hôm nay nó hiện diện ở lục địa Bắc Mĩ,” nữ thần Isis suy ngẫm. “Nhưng trừ phi các vị thần tập hợp lại, trừ phi bọn ta đạt được sức mạnh toàn diện, nếu không sự hỗn mang sẽ nhanh chóng hủy diệt toàn bộ thế giới loài người.”

“Chúng tôi đang cố hết sức,” tôi khẳng định. “Chúng tôi sẽ đánh bại Set.”

Nữ thần Isis nhìn tôi buồn bã. “Cô biết đó không phải là điều ta muốn nói. Set chỉ là khởi đầu.”

Hình ảnh thay đổi, và tôi nhìn thấy Luân Đôn trong hoang tàn. Tôi đã từng nhìn thấy một vài bức ảnh khủng khiếp của trận Blitz trong Thế Chiến thứ hai, nhưng nó chả là gì khi so sánh với lúc này. Thành phố bị san bằng: gạch vụn và bụi kéo dài hàng dặm, sông Thames nghẹt cứng rác rến trôi nổi. Thứ duy nhất còn sót lại là cột tưởng niệm, và khi tôi nhìn, nó bắt đầu nứt ra, cả bốn cạnh bóc ra như một bông hoa ghê rợn nào đó đang nở.

“Đừng cho tôi thấy cái này” tôi nài xin.

“Nó sẽ nhanh chóng xảy ra thôi,” nữ thần Isis nói, “như mẹ cô đã nhìn thấy trước. Nhưng nếu cô không thể đương đầu với…”

Cảnh lại được chuyển. Chúng tôi đang đứng trong chánh điện của một lâu đài – giống nơi tôi đã từng nhìn thấy trước đây, nơi Set nhốt thần Osiris vào quan tài. Các vị thần đang tập trung lại, thân thể là những tia sáng rọi khắp chánh điện, quấn quanh các cây cột, và khoác vào hình dáng con người. Một tia sáng biến thành thần Thoth với áo blu vấy bẩn, mắt kinh có gọng kim loại mỏng, còn tóc thì dựng đứng phía trên đầu. Một tia khác lại biến thành thần Hous, tay chiến binh trẻ kiêu ngạo với cặp mắt một con vàng một con bạc. Sobek, vị thần cá sấu, nắm chắc cây gậy nước của mình và gầm gừ về phía tôi. Một đám bò cạp bò lúc nhúc vào phía sau một cây cột và xuất hiện ở phía bên kia với hình dáng Serqet, nữ thần bò cạp mặc bộ áo đầm màu nâu. Rồi trái tim tôi thót lên, vì tôi nhận ra anh chàng vận đồ đen đang đứng trong bóng tối phía sau cái ngai: Anubis, đôi mắt đen của anh ta đang nhìn tôi với sự hối tiếc.

Anh ta chỉ về phía cái ngai, và tôi thấy trống không. Cung điện đã mất đi trái tim của mình. Căn phòng lạnh và tối đen, không thể tin được rằng đây đã từng là nơi tổ chức hội hè.

Nữ thần Isis quay về phía tôi. “Bọn ta cần một người trị vì. Horus phải trở thành pharaoh. Ông ta phải gắn kết các vị thần và Ngôi Nhà Sự Sống. Đó là cách duy nhất.”

“Chúng ta phải giúp cậu ta. Cô và ta.”

Ý tưởng lố bịch đến nỗi tôi sẽ phải bật cười ngặt nghẽo nếu các vị thần không đang nhìn tôi với vẻ mặt trang nghiêm như thế.

“Giúp anh ấy ư?” tôi nói. “Sao không phải là anh ấy giúp tôi trở thành pharaoh chứ?”

“Đã từng có một vài nữ pharaoh mạnh mẽ,” nữ thần Isis thừa nhận. “Hatshepsut đã trị vì rất tốt trong nhiều năm. Quyền lực của Nefertiti ngang bằng với chồng bà ta. Nhưng cô có con đường khác để đi, Sadie à. Quyền lực của cô sẽ không đến từ việc ngồi trên ngai vàng. Ta nghĩ cô biết rõ điều đó.”

Tôi nhìn về phía cái ngai, rồi tôi nhận ra nữ thần Isis đã nói đúng. Ý tưởng ngồi ở đó với một cái vương miện trên đầu, cố cai trị các vị thần vô cùng nóng tính này, chẳng hấp dẫn tôi một chút nào. Thế nhưng… là Carter sao?

“Cô đã trở nên mạnh hơn, Sadie,” nữ thần Isis nói. “Ta không nghĩ rằng cô nhận ra mình mạnh như thế nào. Sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với bài kiểm tra. Chúng ta sẽ chiếm ưu thế nếu như cô duy trì sự dũng cảm và lòng tin của mình.”

“Dũng cảm và lòng tin,” tôi nói. “Không phải là sở trường của tôi.”

“Thời điểm của cô sẽ đến,” nữ thần Isis nói. “Bọn ta phụ thuộc vào cô.”

Các vị thần tập trung quanh tôi, nhìn chòng chọc tôi một cách mong đợi. Họ bắt đầu chen chúc vào, ép sát khiến tôi không thể nào thở nổi, tóm lấy hai cánh tay và lắc lấy lắc để tôi…

ﻤﻤﻤ

Tôi thức dậy và thấy Zia đang chọt vào vai tôi. “Sadie, chúng ta đã ngừng lại.”

Tôi lần tìm cây đũa phép của mình theo bản năng. “Gì? Ở đâu?”

Zia kéo tấm màn ngăn giường ngủ sang một bên và ngả người lên phía trên tôi từ ghế trước, tu thế đó gợi cho tôi nhớ đến một con chim kền kền đáng sợ. “Amos và Carter đang ở trạm xăng. Cô cần chuẩn bị để di chuyển.”

“Tại sao?” Tôi ngồi dậy và nhìn ra ngoài kính chắn gió, thẳng vào cơn bão cát dữ dội. “Ồ…”

Bầu trời đen tối, vì thế không thể nói được lúc này là ngày hay đêm. Qua tiếng rít gào của gió và cát, tôi có thể nhận ra rằng chúng tôi đang đỗ phía trước một trạm xăng được thắp sáng.

“Chúng ta đang ở Phoenix,” Zia nói, “nhưng phần lớn thành phố đã ngừng hoạt động. Mọi người đang di tản.”

“Thời gian?”

“Bốn giờ rưỡi sáng,” Zia nói. “Phép thuật không hiệu quả lắm. Chúng ta càng đến gần ngọn núi, pháp thuật càng trở nên tệ hơn nữa. Và hệ thống GPS của xe tải đã bị hỏng. Amos và Carter đi vào bên trong để hỏi đường.”

Điều đó nghe chẳng có chút hứa hẹn nào cả. Nếu hai nam pháp sư tuyệt vọng đến nỗi ngừng lại để hỏi thăm đường, thì chúng tôi đang ở trong tình thế vô cùng tuyệt vọng.

Buồng lái của chiếc xe tải lung lay trong cơn gió rít gào. Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua, tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi sợ một cơn bão, nhưng tôi leo lên ghế để được ngồi kế bên Zia và có bạn đồng hành.

“Họ đã ở trong đó bao lâu rồi?” tôi hỏi.

“Không lâu,” Zia nói. “Tôi muốn nói chuyện với cô trước khi họ quay lại.”

Tôi nhướn mày. “Về Carter ư? Tốt thôi, nếu cô băn khoăn liệu anh ấy có thích cô hay không, thì cái cách anh ấy nói lắp ba lắp bắp có lẽ là một dấu hiệu đấy.”

Zia cau mày. “Không, tôi…”

“Muốn hỏi liệu tôi có quan tâm không ấy hả? Rất chu đáo đấy. Tôi phải nói rằng lúc đầu tôi có hơi nghi ngờ, nào là chuyện cô đe dọa giết chúng tôi này nọ, nhưng tôi quyết định rằng cô không phải là kiểu người xấu, còn Carter thì mê tít cô, vì thế…”

“Chuyện tôi muốn nói không phải về Carter.”

Tôi nhăn mũi. “Úi. Thế cô có thể quên những gì tôi vừa nói không?”

“Đó là về Set.”

“Chúa ơi,” tôi thở dài. “Không phải nữa chứ. Vẫn còn nghi ngờ chú Amos sao?”

“Cô mù quáng quá chẳng nhìn ra gì cả,” Zia nói. “Set thích các trò lừa đảo và cài bẫy. Đó là cách giết người yêu thích của hắn.”

Một phần trong tôi biết rằng cô ta nói đúng. Chắc chắn bạn sẽ nghĩ rằng tôi thật ngốc khi không biết lắng nghe. Nhưng bạn có bao giờ ngồi yên, à nghe ai đó nói xấu về một thành viên trong gia đình bạn chưa? Ngay cả khi đó không phải là người bà con mà bạn yêu thích, phản ứng tự nhiên là bảo vệ cho họ - ít nhất chuyện đó đã xảy ra với tôi, vì lẽ trước hết là tôi không có nhiều người thân. “Nghe này, Zia, tôi không thể tin được chuyện chú Amos sẽ là…”

“Amos sẽ không,” Zia đồng ý. “Nhưng Set có thể bẻ cong trí não và kiểm soát thân xác. Tôi không phải là chuyên gia về việc chiếm hữu thân xác, nhưng nó là một vấn đề rất phổ biến trong thời cổ đại. Trục xuất mấy con quỷ yếu kém ra khỏi người cũng đã đủ khó rồi. Một vị thần chính yếu…”

“Chú ấy không bị chiếm hữu. Chú ấy không thể bị như thế.” Tôi nhăn mặt. Một cơn nhói đau đang đốt cháy lòng bàn tay tôi, ở điểm nơi tôi đã cầm chiếc lông vũ sự thật lần sau cùng. Nhưng tôi không phải đang nói dối! Tôi có tin rằng chú Amos là vô tội… phải không ta?

Zia nghiên cứu nét mặt tôi. “Cô cần Amos không bị gì cả. Ông ấy là chú cô. Cô đã mất quá nhiều thành viên trong gia đình. Tôi hiểu điều đó.”

Tôi muốn bật rằng cô ta không hiểu gì cả, nhưng giọng cô ta khiến tôi tin rằng cô ta biết rõ nỗi đau đó – có lẽ thậm chí còn hơn cả tôi nữa.

“Chúng ta không còn lựa chọn,” tôi nói. “Gì chứ, chỉ còn ba tiếng nữa là mặt trời mọc ư? Chú Amos biết lối đi tốt nhất vào núi. Có bẫy hay không, chúng ta cũng phải đi đến đó và cố ngăn Set lại.”

Tôi gần như có thể nhìn thấy rõ máy móc chuyển động trong đầu cô ta khi cô ta tìm cách, bất cứ cách nào khác để thuyết phục tôi.

“Được rồi,” cuối cùng cô ta lên tiếng. “Tôi muốn nói cho Carter một điều nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Tôi sẽ nói cho cô vậy. Điều cuối cùng hai người cần ngăn Set…”

“Cô không thể nào biết được danh tính bí mật của gã.”

Zia nhìn tôi chằm chằm. Có lẽ do chiếc lông vũ sự thật, nhưng tôi chắc rằng cô ta không nói dối. Cô tá có cái tên của Set. Hay ít nhất, cô ta đã tin rằng mình có cái tên đó.”

Và thành thật mà nói, tôi đã nghe lỏm một ít cuộc chuyện trò giữa cô ta với anh Carter khi tôi đang ở phía sau buồng lái. Tôi không cố ý nghe lén, nhưng mà không nghe thì khó quá. Tôi nhìn Zia, và cố tin rằng cô ta đang làm vật chủ của Nephthys, nhưng như thế chả có lý nào. Tôi đã nói chuyện với Nephthys. Bà ấy đã nói với tôi rằng mình đang ở rất xa trong một vật chủ đang ngủ yên nào đó. Còn Zia thì đang ở ngay đây, ngay trước mặt tôi.

“Nó sẽ có tác dụng,” Zia nài nỉ. “Nhưng tôi không thể làm điều đó. Phải là cô cơ.”

“Sao cô không tự mình sử dụng nó?” tôi hỏi. “Vì cô đã dùng hết phép thuật của mình ư?”

Cô ta lờ đi câu hỏi đó. “Hãy hứa với tôi rằng cô sẽ sử dụng nó ngay lúc này, với Amos, trước khi chúng ta đến được ngọn núi. Đây có thể là cơ hội duy nhất của cô.”

“Và nếu cô sai, chúng ta sẽ biến đánh mất cơ hội duy nhất chúng ta có. Cuốn sách sẽ biến mất một khi nó được sử dụng, đúng không?”

Một cách miễn cưỡng, Zia gật đầu. “Một khi được đọc, cuốn sách sẽ phân hủy và xuất hiện ở nơi nào đó khác trên thế giới. Nhưng nếu cô chờ lâu hơn, chúng ta sẽ tiêu đời đấy. Nếu Set nhử cô vào trung tâm sức mạnh của gã, cô sẽ không bao giờ có đủ sức mạnh để đối đầu với gã. Sadie, làm ơn…”

“Nói cho tôi cái tên đó,” tôi nói. “Tôi hứa tôi sẽ sử dụng nó vào thời điểm thích hợp.”

“Ngay lúc này là thời điểm thích hợp.”

Tôi ngần ngừ, hy vọng nữ thần Isis sẽ gửi cho tôi vài lời khuyên, nhưng bà ấy im lặng. Tôi không biết liệu mình có đã mủi lòng hay không. Có lẽ mọi việc sẽ trở nên hoàn toàn khác nếu tôi đồng ý với kế hoạch của Zia. Nhưng trước khi tôi có thể đưa ra quyết định, hai cánh cửa xe tải bật mở, và chú Amos cùng Carter leo vào cùng cơn gió cát.

“Chúng ta gần đến rồi.” Chú Amos mỉm cười như thể đó là một tin tốt vậy. “Rất, rất gần.”