Chương 37 - Leroy Báo Được Thù.
CÓ LẼ TÔI LÀ MỘT KẺ HỌC VIỆC TRÌ ĐỘN, ĐỒNG Ý KHÔNG NÀO?
Vì không phải đến giây phút đó, khi đối mặt với thần Set ở ngay giữa chánh điện của hắn, ngay giữa tâm của kim tự tháp ma quỷ này, với một đội quân quỷ ở bên ngoài còn thế giới thì sắp nổ tung, mà tôi mới nghĩ rằng, Đến đây là một ý tưởng vô cùng tồi tệ.
Set đứng dậy từ ngai. Gã có làn da đỏ và cơ bắp cuồn cuộn, với áo giáp lửa và cây gậy sắt màu đen. Đầu gã biến đổi từ đầu của dã thú thành đầu người. Lúc thì gã có ánh nhìn trông đói khát và miệng thì chảy đầy nước dãi giống hệt người bạn cũ Leroy của tôi, con quái vật ở sân bay D.C. Tiếp đó gã lại có mái tóc hung đỏ và một khuôn mặt đẹp trai nhưng tàn nhẫn, với đôi mắt tinh anh sáng lấp lánh đầy hóm hỉnh cùng nụ cười nhếch mép độc ác. Gã đá chú Amos ra khỏi lối đi của gã và chú Amos rên rỉ, ít nhất cho biết chú ấy còn sống.
Tôi siết thanh kiếm chặt đến mức lưỡi kiếm rung rung.
“Zia nói đúng,” tôi nói. “Ngươi đã ám lấy chú Amos.”
Set xòe hai tay ra, cố tỏ vẻ khiêm tốn. “Ồ, ngươi biết đấy… Cũng không phải ám hoàn toàn đâu. Các vị thần có thể tồn tại ở nhiều nơi cùng một lúc, Carter à. Horus có thể nói cho ngươi nghe điều đó nếu thằng nhóc đó thành thật. Ta tin chắc Horus đã đang tìm kiếm một đài tưởng niệm chiến tranh đẹp đẽ nào đó để chiếm lấy, hay một học viện quân sự ở đâu đó – bất cứ thứ gì ngoài thân hình bé nhỏ gầy trơ xương của mi. Phần lớn cơ thể ta hiện đều được chuyển sang công trình kiến trúc hùng vĩ này.”
Hắn vung tay đầy tự hào quanh chánh điện. “Nhưng chỉ một phần nhỏ linh hồn ta đã khá đủ để điều khiển Amos Kane.”
Gã chìa ngón út ra, và một làn khói mỏng màu đỏ bay ngoằn ngoèo về phía chú Amos, chìm vào trong áo quần chú ấy. Chú Amos ưỡn cong lưng, như thể chú vừa mới bị một tia chớp đánh trúng người.
“Ngừng lại!” tôi hét lên.
Tôi chạy về phía chú Amos, nhưng sương mù đỏ đã hoàn toàn tiêu tan. Cơ thể chú trở nên mềm nhũn.
Set thả tay xuống như thể đã chán với màn tấn công. “Chẳng còn lại được bao nhiêu, ta e là thế. Amos đã chống cự rất giỏi. Hắn rất thú vị, cần nhiều năng lượng của ta hơn là những gì ta đã dự tính. Phép thuật hỗn mang – đó là ý tưởng của hắn. Hắn cố hết sức để cảnh báo các ngươi, để cho thấy rõ ràng ta đang kiểm soát hắn. Điều thú vị là, ta buộc hắn phải sử dụng phép thuật dự trữ của chính mình để thực hiện các câu thần chú đó. Hắn suýt đốt cháy linh hồn mình khi cố gởi cho các ngươi các tia pháo sáng cảnh báo. Biến các ngươi trở thành một cơn bão ư? Làm ơn đi. Ai còn làm điều đó nữa chứ?”
“Ngươi là đồ quái vật!” Sadie hét lên.
Set há hốc miệng với vẻ ngạc nhiên giễu cợt. “Thật ư? Ta ấy à?”
Rồi hắn cười rống lên khi Sadie cố kéo chú Amos ra khỏi nơi nguy hiểm.
“Chú Amos đã ở Luân Đôn vào cái đêm đó,” tôi nói, hy vọng hướng sự chú ý của hắn vào tôi. “Chú ấy ắt đã đi theo bọn tôi đến Bảo tàng Anh, và ngươi đã điều khiển chú ấy kể từ lúc đó. Desjardins chưa bao giờ là vật chủ của ngươi.”
“Ồ, gã người bình dân đó sao? Làm ơn đi,” Set nhạo báng. “Bọn ta luôn thích dòng dõi các pharaoh hơn, mà ta chắc là ngươi đã nghe thấy điều đó. Nhưng ta thích đánh lừa các ngươi. Ta nghĩ cái phần bon soir có tác dụng ngoài sức tưởng tượng đấy nhỉ.”
“Ngươi biết ba của ta đang ở đó, đang theo dõi. Ngươi buộc chú Amos phá hoại ngôi nhà của chính mình để cho các con quái vật của ngươi có thể vào đó. Ngươi khiến chú ấy rơi vào cuộc phục kích. Sao ngươi không làm cho chú ấy bắt cóc bọn tôi?”
Set xóe hai tay ra. “Như ta đã nói, Amos chống cự rất giỏi. Có những việc mà ta không thể buộc hắn làm mà không hủy diệt hắn hoàn toàn, và ta không muốn làm hỏng đồ chơi của mình sớm như thế.”
Sự giận dữ bùng lên trong tôi. Tôi cuối cùng cũng hiểu được hành vi kỳ lạ của chú Amos. Đúng thế, chú đã bị Set điều khiển, nhưng chú đã chống cự bằng mọi cách. Mâu thuẫn mà tôi đã cảm nhận được trong chú là nổ lực muốn cảnh báo cho chúng tôi từ chú. Chú suýt hủy diệt chính mình khi cố bảo vệ chúng tôi, và Set đã ném chú đi như một món đồ chơi hỏng.
Hãy để ta kiểm soát, thần Horus giục. Chúng ta sẽ báo thù cho anh ta.
Tôi sẽ làm điều đó, tôi nói.
Không! Thần Horus nói. Cậu phải để ta. Cậu chưa sẵn sàng.
Set cười phá lên như thể cảm nhận được sự đấu tranh của chúng tôi. “Ồ, Horus tội nghiệp. Vật chủ của ngươi chỉ là tay mơ. Ngươi thật sự cho rằng có thể thách đấu với ta bằng cái thứ đó sao?”
Lần đầu tiên trong đời, Horus và tôi có cùng một cảm giác tại cùng một thời điểm: phẫn nộ.
Không cần nghĩ, chúng tôi cùng nhau đưa cao tay lên, hướng năng lượng về phía Set. Một nắm đấm phát sáng nện thẳng vào hắn, và Chúa Đỏ bay ra sau mạnh đến nỗi, hắn làm nứt một cái cột, và rồi nó đổ ập xuống người hắn.
Trong nháy mắt, âm thanh duy nhất tiếng rào rào của bụi và các mảnh vỡ. Rồi từ bên dưới đống gạch vụn đó, một tiếng cười trầm thấp phát ra. Set đứng dậy từ đống đổ nát, quẳng sang bên một khúc đá lớn.
“Đánh đẹp lắm!” gã rống lên. “Hoàn toàn vô tích sự, nhưng đánh đẹp lắm! Thật vui khi được chặt ngươi ra thành từng mảnh nhỏ, Horus à, như ta đã làm với cha ngươi trước mặt ngươi ấy. Ta sẽ tống táng tất cả các ngươi trong căn phòng này để gia tăng sức mạnh cho cơn bão – tất cả bốn người họ hàng yêu quý của ta, và cơn bão sẽ lớn đủ để bao phủ toàn thế giới!”
Tôi chớp mắt, mất đi sự tập trung trong giây lát. “Bốn ư?”
“Ồ, đúng thế.” Mắt Set hướng về phía Zia, người đã lặng lẽ lùi lại ở một góc phòng. “Anh đã không quên được em, người yêu dấu.”
Zia liếc nhìn tôi với sự tuyệt vọng. “Carter, đừng lo cho tôi. Hắn đang cố làm cho cậu phân tâm đấy.”
“Nữ thần xinh đẹp,” Set thì thầm. “Hình dáng đó không xứng với nàng, nhưng sự lựa chọn của nàng có hạn, chẳng phải sao?”
Set di chuyển về phía cô ấy, cây gậy của hắn bắt đầu phát sáng.
“Không!” tôi thét lên. Tôi tiến tới, nhưng Set cũng giỏi việc xô đẩy bằng phép thuật như tôi. Gã chỉ vào tôi, thế là tôi đổ ầm lên một bức tường, bị áp chặt vào nó như thể toàn bộ một đội bóng bầu dục đang đè bẹp tôi xuống.
“Anh Carter!” Sadie kêu lên. “Cô ấy là nữ thần Nephthys. Cô ấy có thể tự chăm lo cho mình.”
“Không.” Tất cả các bản năng trong tôi bảo với tôi rằng Zia không thể là nữ thần Nephthys được. Lúc đầu tôi đã nghĩ như thế, nhưng tôi càng nghĩ, điều đó càng trở nên không đúng. Tôi không cảm nhận được chút phép thuật thần thánh nào từ cô ta, và điều gì đó mách với tôi rằng mình sẽ cảm nhận được điều gì đó nếu cô ta thật sự làm vật chủ cho một nữ thần.
Set sẽ nghiền nát cô ta trừ khi tôi ra tay giúp. Nhưng nếu Set đang cố làm tôi phân tâm, thì hắn đã thành công. Khi gã nghênh ngang đi về phía Zia, tôi cố chống lại phép thuật của gã, nhưng tôi không thể tự giải thoát cho mình. Tôi càng cố kết hợp sức mạnh của tôi với thần Horus, như cách tôi đã làm trước đây, thì sự sợ hãi và đau đớn lại càng dâng lên trong tôi.
Cậu phải nhường cho ta! Thần Horus cố nài, và hai chúng tôi chiến đấu để dành quyền kiểm soát đầu óc tôi, khiến đầu tôi nhức như búa bổ.
Set bước thêm một bước nữa về phía Zia.
“À, Nephthys,” gã ngâm nga. “Vào lúc khởi thiên lập địa, nàng là cô em phản bội của ta. Ở kiếp khác, ở một thời đại khác, nàng là người vợ phản bội của ta. Giờ, anh nghĩ nàng sẽ là một món khai vị tuyệt hảo. Đúng, nàng là người yếu nhất trong số chúng ta, nhưng nàng vẫn là một trong nhóm năm, và ta sẽ có được sức mạnh trong việc thu thập toàn bộ bộ sậu.”
Hắn ngừng lại, rồi cười toe. “Nguyên bộ Set! Buồn cười quá! Giờ chúng ta sẽ tiêu thụ sức mạnh của nàng và tống táng linh hồn nàng, nhé?”
Zia đẩy đũa phép của mình. Một khối cầu đỏ chứa năng lượng phòng thủ phát sáng bao lấy người cô ta, nhưng ngay cả tôi cũng có thể thấy là nó rất yếu. Set bắn ra một luồng cát từ gậy của gã và khối cầu nổ tung. Zia loạng choạng lùi lại, cát rơi xuống từ tóc và áo quần cô ấy. Tôi cố bước tới, nhưng Zia hét lên. “Carter, tôi không quan trọng! Hãy tập trung vào! Đừng kháng cự!”
Cô ấy đưa gậy của mình lên cao và hét lớn, “Ngôi Nhà Sự Sống!”
Cô ấy phóng ra một tia chớp lửa về phía Set – một cú tấn công có thể đã lấy đi tất cả năng lượng còn sót lại của cô. Set đánh các ngọn lửa sang một bên, bay thẳng về phía Sadie, con bé đã phải nhanh chóng đưa đũa phép của mình lên để bảo vệ chính mình và chú Amos khỏi bị nướng chín. Set kéo mạnh không khí như thể đang kéo một sợi dây thừng vô hình, và Zia bay về phía gã như một con búp bê giẻ rơi thẳng vào tay hắn.
Đừng chống cự. Sao Zia có thể nói điều đó? Tôi đã chống cự điên cuồng, nhưng điều đó chẳng giúp gì được cho tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn chằm chằm một cách vô dụng khi Set hạ thấp mặt hắn xuống mặt Zia và xem xét cô ta.
Lúc đầu Set dường như khá đắc thắng, hân hoan, nhưng nét mặt hắn nhanh chóng biến thành bối rối. Hắn cau mày, mắt tóe lửa.
“Cái trò lừa gạt quỷ quái gì thế này?” hắn gầm lên. “Ngươi đã giấu cô ấy ở đâu?”
“Ngươi sẽ không chiếm được bà ấy,” Zia cố nói, hơi thở cô bị nghẹt lại bởi cái siết tay của hắn.
“Cô ấy ở đâu?” Hắn ném Zia sang một bên.
Cô đập người vào bức tường và sắp trượt xuống cái hào, nhưng Sadie đã hét lên “Gió!” và một luồng không khí đã nhấc cơ thể Zia lên đủ để cô ấy nhào xuống nền nhà.
Sadie chạy qua và kéo cô ta khỏi cái rãnh đang phát sáng.
Set rống lên. “Đó là thủ đoạn quỷ quyệt của ngươi sao, Isis?” Hắn bắn ra một luồng bão cát về phía họ, nhưng Sadie đã đưa đũa phép mình lên. Cơn bão gặp phải một cái khiên sức mạnh đã làm chệch hướng gió quanh nó – cát làm rỗ mặt tường phía sau lưng Sadie, tạo thành một vết sẹo hình hào quang ở trên đá.
Tôi không hiểu Set đang giận dữ vì chuyện gì, nhưng tôi không thể cho phép hắn gây thương tổn cho Sadie.
Nhìn con bé một mình, bảo vệ Zia khỏi sự phẫn nộ của một vị thần, có điều gì đó trong tôi chợt ráp lại, như một động cơ chuyển sang số lớn hơn. Ý nghĩ của tôi trở nên nhanh hơn và rõ ràng hơn. Sự giận dữ và nỗi sợ hãi không biến mất, nhưng tôi nhận ra chúng không quan trọng. Chúng sẽ chẳng giúp tôi cứu em gái mình.
Đừng chống cự. Zia đã nói với tôi.
Cô ấy không nói về việc chống cự Set. Cô ta nói về thần Horus. Vị thần chim ưng và tôi đã chiến đấu với nhau trong nhiều ngày qua khi ông ta cố kiểm soát cơ thể tôi.
Nhưng cả hai chúng tôi không thể điều khiển lẫn nhau. Đó chính là câu trả lời. Chúng tôi phải cùng nhau hành động, phải hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, hoặc cả hai chúng tôi đều phải chết.
Đúng thế, thần Horus nghĩ, và ông ta ngừng việc thúc ép tôi. Tôi thôi chống cự, để cho ý nghĩ của hai chúng tôi ùa về. Tôi hiểu sức mạnh, các ký ức, và nỗi sợ hãi của ông ta.Tôi nhìn thấy mỗi một vật chủ mà ông ta có trong hơn một ngàn cuộc đời. Và ông ta nhìn đọc được ý nghĩ của tôi – mọi thứ, ngay cả những điều mà tôi chẳng lấy làm tự hào.
Thật khó để miêu tả cảm giác đó. Và tôi biết từ ký ức của thần Horus rằng kiểu kết hợp này rất hiếm khi xảy ra – như vào thời điểm khi đồng xu đáp xuống chẳng phải mặt sấp cũng chẳng phải mặt ngửa, nhưng lại đứng trên cạnh của nó, hoàn toàn cân bằng. Ông ta không điều khiển tôi. Tôi không dùng ông ta chỉ vì sức mạnh. Chúng tôi hòa làm một.
Giọng chúng tôi phát ra nhịp nhàng. “Ngay lúc này.”
Và xiềng xích phép thuật đang giữ lấy chúng tôi ta tan vỡ.
Hóa thân chiến binh của tôi hình thành quanh tôi, nhấc tôi lên khỏi mặt sàn và bao lấy tôi với năng lượng vàng. Tôi bước về phía trước và đưa kiếm lên cao. Chiến binh chim ưng làm theo hành động của tôi, phù hợp hoàn toàn với các mệnh lệnh của tôi.
Set quay người lại và nhìn tôi chăm chú với đôi mắt lạnh lùng.
“Vậy, Horus,” hắn nói. “Ngươi đã tìm được bàn đạp trong chiếc xe đạp nhỏ bé của ngươi, hử? Điều đó không có nghĩa là ngươi có thể đạp được xe.”
“Ta là Carter Kane,” tôi nói. “Dòng dõi của các pharaoh, Con Mắt của Horus. Và giờ thì, Set – em trai, cậu, kẻ phản bội – ta sẽ đè bẹp ngươi như một con muỗi.”