Chương 10
Tôi ngày càng bị cô lập ở chỗ làm. Một phần vì bản báo cáo cải tiến công việc tôi nộp vài ngày trước đã được công bố. Báo cáo đề xuất nếu muốn nâng cao năng suất thì nên cắt giảm một phần ba số nhân công hiện tại. Nói cách khác, ngần ấy người đang không được tích sự gì.
Những kẻ yếu đuối ghét bị vạch trần, và căm thù người nói ra sự thật.
Tôi vốn đã ít bạn bè, giờ thì một trong số đó là Kasai Saburo cũng không còn đếm xỉa đến tôi nữa. Chắc cậu ta cho rằng làm thế thì sẽ được sống bình yên vô sự ở công ty. Cậu ta cũng là một kẻ yếu đuối.
Tôi nghĩ tình trạng này chắc sẽ phải thay đổi chứ không kéo dài lâu.
Sự thật chứng minh phán đoán của tôi rất chính xác, nhưng lại theo một chiều hướng tôi không ngờ tới.
Chuông báo giờ làm buổi chiều vừa rung lên, tôi được gọi tới chỗ tổ trưởng.
“Tôi mới thảo luận với giám đốc nhà máy và đưa ra quyết định, vì đồng chí đã nghỉ dài nên cũng không có quá nhiều việc không thể dứt ra được.”
Tổ trưởng không nhìn tôi, anh ta nhìn tập tài liệu đặt trên bàn và đưa ra thông báo. Trước đây, anh ta gọi tôi là “cậu”, nhưng dạo gần đây anh ta gọi tôi là “đồng chí”.
Anh ta nói với tôi về việc điều động nhân sự.
Nghe bảo xưởng sản xuất số 3 đã đề đạt nguyện vọng rằng cần một công nhân sang dây chuyền của họ. Người đó sẽ đứng bên cạnh băng tải, cài đặt linh kiện hoặc lắp ghép máy móc. Xưởng số 3 đang vô cùng vất vả vì thiếu người.
Chuyện có gì khó hiểu đâu, không chỉ lương thấp, xưởng bên ấy còn nổi tiếng vì điều kiện làm việc vô nhân đạo. Tay tổ trưởng dốt nát này đã chọn tôi cho vị trí công nhân đang thiếu.
Tôi hết sức kinh ngạc. Anh ta giữ lại một lũ cầm tiền lương mà không làm việc gì cho ra hồn, và đá người nộp hơn hai mươi đề án trong vòng một tuần đi. Không hiểu thần kinh anh ta có bị làm sao không. Phát điên mất thôi!
“Những kẻ chướng tai gai mắt thì sẽ bị loại, phải không?”
Tôi hỏi, và tổ trưởng giận dữ ra mặt.
“Đồng chí đang nói gì vậy? Không có chuyện đó.”
“Nhưng hiện tại lượng công việc một mình tôi đang đảm nhiệm chắc chắn nhiều hơn của những người khác. Tôi nghĩ nếu là một cấp trên bình thường thì sẽ không đẩy tôi đi.”
“Ý đồng chí là tôi không bình thường à?”
“Ý tôi là ở nơi này, có những kẻ thừa thãi đến mức nên quét ra khỏi cửa, một lũ rác rưởi cả.”
“Vì cái giọng sửng cồ này mà mọi người cô lập đồng chí đấy.”
Nghe thấy thế, tôi bất giác bĩu môi. Anh ta vừa chối không có chuyện trù dập vừa buột miệng thừa nhận tập thể cô lập tôi.
Tổ trưởng đằng hắng, xem chừng đã tự nhận ra mâu thuẫn, bèn nói như xoa dịu, “Tôi cố gắng thực hiện việc điều chuyển nhân sự trên cơ sở duy trì sự đoàn kết tập thể thôi. Đây là sự thật. Đồng chí đừng nghĩ xiên nghĩ xẹo.” Tôi đứng lặng, anh ta khoát tay y như đuổi ruồi, “Chỉ vậy thôi, đồng chí về vị trí đi.”
Đi đến cửa ra vào, tôi quay người lại.
“Chuyện gì?” Bộ mặt bần tiện ngẩng lên nhìn tôi.
Cơ má giần giật, tôi nói với cái tên vô tích sự đó, “Anh là thằng rác rưởi nhất.”
Tổ trưởng sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Tôi trở lại vị trí làm việc. Một vài người vụng trộm ngó qua, tôi ngó lại và họ lập tức nhìn lảng đi. Xem ra đều biết về việc điều chuyển.
Tạ ơn trời đất, cả ngày hôm đó không ai lân la lại gần tôi. Cứ trông thấy cái mặt bọn họ, cơn ghê tởm trong tôi lại muốn bùng phát, thật đáng sợ.
Tan làm, tôi không về nhà ngay mà đi lang thang ngoài phố buổi tối. Sự trống rỗng và nỗi tức giận đan xen trong tôi.
Tôi nghĩ, nếu là trước tai nạn thì không biết thế nào. Nếu vẫn là Naruse Junichi của trước đây thì có phải tôi sẽ không bị chọn làm bia bắn cho lần điều chuyển nhân sự này không? Dù tôi chẳng nổi bật, nhưng với tay tổ trưởng thì tôi lại là kiểu cấp dưới dễ xử lý nhất. Nhưng tôi của trước đây cũng đâu thể nói là hạnh phúc hơn, chẳng giữ được chủ kiến. Thậm chí còn không chắc mình có chủ kiến hay không nữa.
Nhưng tôi không được quên. Tính cách bây giờ liệu có phải của bản thân mình hay không tôi vẫn chưa rõ.
Chân đưa tôi đến quán rượu.
Rượu không phải là thứ lợi lộc gì, tôi biết. Tôi nhớ lại vụ say rượu rồi quậy phá lần trước, rõ ràng nó ảnh hưởng rất lớn đến chức năng não. Nhưng dẫu thế đi nữa, cũng có những đêm người ta phải uống rượu, chẳng hạn như đêm nay.
Tôi loạng choạng bước vào quán bar. Quán nhỏ đến nỗi vừa mở cửa vào đã vấp luôn ghế quầy bar, nhưng bên trong vẫn có một chút không gian đặt chiếc đàn piano màu đen trông đã cũ. Tôi ngồi xuống quãng giữa quầy và gọi Wild Turkey. Khách trong quán ngoài tôi còn một cặp nam nữ nữa. Họ đang nói chuyện thân mật với người pha chế như có quen biết.
Ngẫm cho kỹ thì tôi của trước đây chưa bao giờ tưởng tượng đến việc một mình đi bar. Không chỉ có thế, tôi của trước đây có bao giờ đi uống rượu đâu cơ chứ!
Không phải tôi không hiểu được mong muốn loại bỏ mình của tổ trưởng. Một trong các nguyên nhân là tôi khó đối phó, gây chướng mắt anh ta. Một cấp dưới thật thà bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, ai mà không hoang mang cho được.
Thay đổi môi trường ư? Đúng là trò cười!
Tiến sĩ Dogen rõ ràng đang che giấu điều gì đó. Mấy hôm trước, trong lúc phân tích tâm lý (mà bọn họ gọi là liên tưởng tự do), chắc chắn họ đã nhận thấy hành vi dị thường của tôi, nhưng không đả động đến, vì sợ tôi nhận ra.
Liên quan đến người hiến, hay là bản thân ca phẫu thuật đã thất bại? Dù sao đi chăng nữa, sự thay đổi tính cách mà tôi đã nhiều lần phản ánh không thể đơn thuần là nỗi sợ hãi vẩn vơ.
Bản thân tôi rồi sẽ ra sao? Nếu tính cách tiếp tục thay đổi thì chờ đợi tôi ở điểm cuối là gì?
Tôi uống một hơi cạn cốc và gọi bourbon. Rượu đang thấm vào bên trong tôi y như thấm vào miếng bọt biển hút nước. Một thứ gì trong tôi thức dậy.
Có âm vang khe khẽ, tôi ngẩng mặt lên. Một người đàn ông trung niên gầy gò với sắc mặt xanh xao đang ngồi trước cây đàn piano. Anh ta đặt bản nhạc xuống, xem vẻ sắp chơi đàn.
Không hứng thú gì lắm với âm nhạc, tôi nhìn lại ly của mình, ném hạt lạc vào miệng rồi dốc nốt bourbon vào bao tử.
Bài biểu diễn piano bắt đầu. Một bản nhạc tôi đã từng nghe. Không phải nhạc cổ điển, hình như là nhạc phim.
Hay thật, tôi nghĩ.
Bản nhạc rất tuyệt vời, nhưng vì sao tiếng piano lại khuấy động tim tôi một cách kỳ lạ thế? Vì tài nghệ của người chơi đàn ư? Dù sao thì cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghe biểu diễn piano với cảm giác như vậy. Tôi cứ cầm cái ly và say sưa nghe.
Lúc bản nhạc đầu tiên kết thúc, có vài người khách mới đi vào quán, bốn thanh niên nam nữ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Họ ngồi ở cái bàn tròn duy nhất còn lại, ngay cạnh đàn piano. Tự dưng tôi có linh tính chẳng lành.
Nhạc công piano đứng tuổi kia chuyển sang bản thứ hai. Lần này là nhạc cổ điển, một bản thường xuyên nghe thấy nhưng lại không biết tên. Tôi gọi một cốc bourbon khác và ngồi nhích gần về phía cây đàn. Từng âm thanh vang ra theo nhịp phím, gõ vào trái tim tôi. Cảm giác nhớ thương, cảm giác luyến tiếc. Tại sao đêm nay tôi lại có cảm giác này? Tại sao trước đây tôi chưa từng nhận ra tiếng đàn piano tuyệt vời đến thế?
Cơ thể lâng lâng, tôi cảm thấy mình đang trôi bồng bềnh tựa làn khói. Không phải do chất cồn, mà là âm thanh, là tiếng đàn piano khiến tôi như vậy. Tôi khép mi mắt, toàn thân say sưa.
Đột nhiên, tiếng cười ầm ĩ vang lên, những cảm xúc đẹp đẽ bị phá vỡ. Tôi mở bừng mắt. Đúng như dự đoán. Tôi nhìn sang chỗ bàn tròn, mấy người khách trẻ vừa vào đang há mồm cười nói oang oang. Từ đầu đến chân lũ này toát ra sự ngạo mạn, như kiểu mình vui là đủ, mặc kệ người khác ra sao.
Người trong quán dĩ nhiên không nhắc nhở, có lẽ đã quen cảnh này. Nhạc công bình thản tiếp tục chơi. Đôi trai gái còn lại chỉ mải thầm thì với nhau.
Tôi đã định phớt lờ họ, nhưng không thể. Phần tinh tế của bản nhạc bị át đi bởi những tạp âm khiếm nhã. Cơn khó chịu từ từ dâng cao, đầu ngâm ngẩm đau, một khối đen và nặng từ lồng ngực tôi bò lên.
Một kẻ trong nhóm rú lên như tiếng kêu của loài động vật bậc thấp nào đó chứ không phải con người.
Tôi đi đến bên bàn họ, tóm lấy vai cậu thanh niên đang phát ra tiếng to nhất, “Các cô cậu yên lặng chút đi. Tôi không nghe được tiếng đàn.”
Bốn người ngơ ngác nhìn như không hiểu. Chắc lũ này không biết đến chân lý là làm gì không hợp quy củ thì sẽ bị phê bình hả.
Trông chúng khó chịu ra mặt. Hai đứa con gái cong cớn môi đỏ như thể niềm vui đang lên bị dập tắt, còn hai thằng kia nhíu mày và nhìn tôi chằm chặp.
“Sao thế thằng này?” Một thằng đứng dậy túm lấy cổ áo sơ mi của tôi. “Mày cằn nhằn cái gì?”
Trông như thằng học sinh cấp ba bất hảo, mặt mày hung hãn, tóc tai cứng đơ bết dính nói lên sự phù phiếm trong con người nó.
“Tôi nói, các cô các cậu ồn ào quá, trật tự chút. Đây không phải nhà trẻ.”
Đúng vào lúc tôi nghĩ nó xụ mặt, thì mặt tôi rung lên, người loạng choạng, lưng đập vào góc quầy. Ly rơi xuống nền nhà vỡ tan.
“Đánh nhau ra ngoài!” Người pha chế từ trong quầy nói vọng ra.
“Đánh xong rồi.” Thằng nhãi nói và nhổ nước bọt, trúng chân tôi, rồi cười hềnh hệch. “Một thằng phế như mày nên về nhà ngủ đi thì hơn.”
Ba đứa còn lại hẳn nghĩ câu đó thông minh lắm, nên cười rống lên.
Cơn đau đầu trở nên dữ dội, tai ù đi. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Nỗi căm thù dâng trào trong tôi như một quả bóng phồng to. Tôi nhìn bãi nước bọt trên chân và nghĩ, đã có lý do để giết thằng này. Loại người như vậy sống chẳng có giá trị gì cả.
Thấy tôi đứng dậy, nó khệnh khạng, “Sao nào? Mày định…”
Không đợi nó nói hết, tôi tung chân đá mạnh vào háng nó. Nó rên rỉ, lưng cong như con tôm. Không một chút chần chừ, tôi vớ chai bia rỗng bên cạnh, dồn hết sức lực nện xuống sau đầu thằng nhãi. Chai bia không vỡ vụn như trong mấy bộ phim hành động mà cộp một tiếng chói tai. Tôi bồi thêm một cú nữa. Thằng nhãi đổ gục.
Thằng bạn nó đứng lên khỏi ghế. Nhưng tôi vừa trừng mắt, nó lập tức giật lui. Đúng là đồ mềm nắn rắn buông. Hai con kia thì run như dế.
Tôi đặt chai bia xuống, tiến đến gần bàn chúng nó và cầm lấy chai brandy. Bên trong vẫn còn kha khá. Tôi tưới nó lên đầu thằng nhãi đang bị choáng. Bộ vest trắng như nhuộm màu, mùi cồn nồng nàn bay ra. Khi cái chai cạn, tôi lại lấy một chai khác ở quầy và tưới xuống thằng đó. Cuối cùng nó cũng mở mắt, cau mày.
“Tỉnh rồi ha.”
Lần này tôi lấy chiếc bật lửa không rõ của ai ở bên cạnh, đẩy nấc gas lên cao nhất và hỏi người pha chế, “Brandy bắt cháy đúng không?”
“Hả?” Như thể nhất thời chưa nghe rõ, người pha chế máy móc gật đầu.
Xem chừng nghe ra ngụ ý từ đoạn hội thoại đó, thằng nhãi ướt đẫm brandy rú lên, “Này, dừng tay!”
“Hỏa táng!” Tôi hướng cái bật lửa đến thằng nhãi, định châm. Đám con gái hét lên. Đúng lúc này một bàn tay vươn ra nắm cổ tay tôi lại. Tôi ngoảnh sang, nhạc công piano gầy gò đang lắc đầu.
“Đừng như thế!”
“Buông ra.”
“Đừng làm trò ngu ngốc.” Giọng anh ta khàn đi.
Thằng nhãi thừa cơ tông cửa bỏ chạy. Tôi hất tay nhạc công, cầm bật lửa đuổi theo.
Cầu thang vang lên tiếng chân dồn dập. Quán bar nằm ở tầng ngầm, tôi quành lên cầu thang, trông thấy thằng nhãi đang lao ra đường, chấn thương đầu lúc nãy làm bước chân nó loạng choạng. Quãng này vắng người, thừa sức đuổi kịp. Mày trốn hả con?
Quả nhiên, chỉ một lát là tôi gần bắt kịp. Thằng nhãi cũng phát hiện ra, nó lỉnh như bay vào con hẻm gần đó. Tôi đuổi theo. Hẻm rất hẹp, ngập ngụa mùi rác và nước thải. Trong đó thoang thoảng mùi brandy từ người thằng kia.
Tôi mải miết đuổi theo, đến một chỗ tương đối rộng chất chồng cả đống thùng giấy thùng gỗ. Thằng nhãi đang bới đạp trong đống thùng. Đây là hẻm cụt. Tôi cười đắc chí.
“Mày muốn làm gì?” Biết không trốn được, thằng nhãi nhìn tôi và gào lên.
Tôi bật lửa, và khi chắc chắn ngọn lửa đã đủ lớn, tôi lừ lừ tiến lại. Tôi không biết áo quần tưới ngần ấy brandy sẽ bốc cháy ra sao, nhưng cứ hình dung cảnh thằng này chìm trong lửa xanh, tôi bất giác sướng run. Đồng thời trong tâm trí tôi, một hình ảnh nổi lên. Cảnh con chuột bị cháy. Tôi tưới dầu lên con chuột trong lồng, châm lửa đốt nó. Lông da nó bốc mùi thối khó tả. Chuyện này xảy ra khi nào?
“Dừng lại đi, xin anh dừng lại!” Thằng nhãi gào lên. “Em sai rồi, em xin lỗi anh. Xin anh tha cho em.”
“Hỏa táng! Tao sẽ thiêu sống mày.” Tôi đến gần hơn.
Đúng lúc ấy, có tiếng chuột kêu chít chít ngay bên cạnh. Tôi bất giác nhìn về phía đó. Thằng nhãi vớ một thùng carton ném vào tôi. Nhằm lúc tôi lật người né, nó ù té quyền theo hướng ngược lại con đường đã đến.
Tôi tức tốc đuổi theo. Vừa chạy vừa thoáng nghĩ: Mình đang làm cái quỷ gì thế này? Tôi đang chạy trong hẻm. Đây thực sự là tôi sao? Thằng quái nào đây? Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Vừa ra khỏi hẻm, tôi thấy đầu chấn động. Không kìm được tiếng rên, tôi vừa bưng đầu vừa ngước nhìn. Thằng nhãi đang cầm một tấm gỗ xẻ, hình như vừa dùng nó để nện tôi.
Dù gục xuống, tôi vẫn túm lấy cổ chân thằng nhãi. Nó mất đà ngã ngửa.
“Buông, buông tao ra.”
Thằng nhãi giãy đành đạch nhưng tôi không buông. Tôi bám lấy người nó và bật lửa.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại đi.” Thằng nhãi vung tấm gỗ nện tới tấp.
Trán tôi rách toạc, máu chảy xuống bên mũi. Nhưng lạ là tôi không cảm thấy đau đớn. Tôi không nới sức. Lửa đã bén gần đến quần áo thằng nhãi, nó rú lên bải hải. Gần như cùng lúc, ai đó túm lấy bàn tay đang cầm bật lửa của tôi. Và tiếng nói vang lên phía trên đỉnh đầu.
“Các cậu đang làm gì vậy?”
Tôi ngước nhìn, thì thấy một người đàn ông xa lạ. Đằng kia nhấp nháy đèn đỏ của xe cảnh sát.
“Hắn mất trí rồi.” Thằng nhãi suýt bị thiêu la lên.
Xe tuần tra chở tôi, không phải đến đồn cảnh sát mà đến bệnh viện. Thằng kia hình như được đưa đến đồn bằng xe tuần tra khác, có lẽ cảnh sát thấy vết thương của nó không nặng bằng tôi. Về phần mình, tôi rách đầu chảy máu, và vừa lên xe thì ngất lịm đi nên chắc cảnh sát cũng cuống.
Băng bó cho tôi xong, bác sĩ bảo chỉ xây xước bên ngoài, không có gì đáng ngại, nhưng cẩn thận hơn thì vẫn nên chụp X-quang. Tôi kịch liệt phản đối. Bởi tôi lo qua việc kiểm tra, bác sĩ sẽ phát hiện ra bí mật của mình. Cũng may bác sĩ tưởng vết sẹo trên đầu tôi là do tai nạn giao thông hay na ná thế thôi.
Bác sĩ nhắc nhở tôi sau này nhất định phải chụp X-quang, rồi cho tôi về. Vẫn nguyên băng bó trên đầu, tôi được đưa đến đồn cảnh sát.
Màn thẩm vấn diễn ra trên tầng hai đồn cảnh sát. Trông qua chỉ là vụ ẩu đả của mấy thằng say nên viên cảnh sát trực ban có vẻ chán chường muốn làm mau cho xong. Tuy nhiên, anh ta thực sự nổi giận ở tình tiết tôi định đốt quần áo của thằng kia. Chẳng may lỡ tay chắc tôi sẽ gây ra vết thương nặng hoặc làm nó thiệt mạng. Về phần mình, tôi nghĩ rằng nó chết cũng chẳng sao, nhưng tôi không nói ra miệng.
Thẩm vấn xong, viên cảnh sát dẫn tôi sang phòng chờ vốn để nghi phạm tiếp người đến thăm. Căn phòng trống trơn, chỉ có ghế dài. Chẳng có một ai, chắc là do ban đêm nên không thể vào thăm tù. Ờ mà mấy giờ rồi? Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Nó dừng ở 10 giờ 5 phút.
Quả thật mình không thể rượu chè gì được, tôi xác nhận thêm lần nữa. Rượu sẽ tấn công não bộ tôi. Hơi men mà bốc lên thì người bình thường có khi còn mất tự chủ. Cứ nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ, việc kích thích thứ đang ẩn giấu dưới lớp ý thức quả thật quá nguy hiểm.
Dù thế nào tôi cũng không thể tin nổi hành vi của mình mấy giờ trước. Tôi chưa bao giờ bột phát cảm xúc như thế cả, nhất là cảm xúc căm thù. Thằng đó đúng là đáng ghét nhưng tại sao tôi lại phải dồn nó vào chỗ chết? Có ngòi dẫn nào không? Nếu có thì đó là gì?
Tôi ngả lưng ra băng ghế dài và nghĩ về hiện tượng đa nhân cách. Hồi còn bé tôi từng đọc một cuốn truyện có tên Bác sĩ Jekyll và ông Hyde , xem cả phim Ba khuôn mặt của Eva nữa. Nhớ đến hai tác phẩm ấy, tôi nhận ra mình không phải người đa nhân cách. Người đa nhân cách có nhiều nhân cách, nhưng nhân cách nọ thường không nhớ được hành trạng của nhân cách kia. Tôi thì khác, không phải thay đổi qua lại giữa những người khác nhau, mà là biến đổi theo một hướng nào đó. Dĩ nhiên tất cả hành động đều là từ suy nghĩ của tôi mà ra, không thể nói là tôi hành động trong lúc chẳng hay biết gì cả được.
Vậy tình trạng hiện giờ có an toàn hơn so với việc đa nhân cách không?
Nó còn tệ hại hơn đa nhân cách, vì chính tính cách vốn có của tôi đang dần dần biến mất. Là như vậy sao?
Có phải Naruse Junichi đang biến mất thật không? Tôi xoa mặt rồi lấy tay ôm đầu, hình dung tới một tương lai sau khi mình biến mất hoàn toàn và thấy bấn loạn.
Tầm một tiếng trôi qua thì có tiếng bước chân lại gần, tôi ngồi dậy. Cửa mở ra và viên cảnh sát ban nãy xuất hiện.
“Tình hình cậu sao rồi?” Anh ta hỏi.
“Không sao hết ạ.” Tôi trả lời.
Viên cảnh sát gật đầu với gương mặt vô cảm rồi quay ra phía cửa, cất tiếng, “Xin mời.”
Người bước vào trông khá quen, chừng như tôi gặp ở đâu rồi. Tuy không nhớ được ngay, nhưng trông dáng vẻ anh khi cười và gật đầu thì tôi nhận ra. Đó là anh Saga Michihiko mà tôi đã gặp ở chỗ tiến sĩ Dogen. Tại sao anh ta lại ở đây?
“Lúc nãy tiến sĩ Dogen gọi điện báo Naruse đang ở đồn cảnh sát. Tôi bèn đến ngay.” Anh Saga nói với giọng nhẹ tênh như thể đang đến đón tôi ở ga tàu vậy. Khi thẩm vấn nghe hỏi có ai bảo lãnh được không, tôi đã buột miệng nhắc tên tiến sĩ Dogen.
“Trông thương tích nặng đấy, cậu có sao không?”
“Không sao.” Tôi chạm vào mặt. Đầu ngón tay cho thấy mặt đang sưng tướng.
“Không ngờ cậu này lại quen anh Saga.” Viên cảnh sát chằm chằm nhìn tôi. “Hai người có quan hệ gì vậy?”
“Trước đây cậu ấy đã cứu con gái tôi. Cậu ấy là ân nhân.”
“À, là sao nhỉ?”
“Khi con gái tôi sắp chết đuối ở biển, chính cậu ấy đã xả thân cứu giúp.”
“Ra vậy. Ở biển à!” Viên cảnh sát không lộ vẻ cảm phục hay gì.
“Tôi có thể đưa cậu ấy về không?”
“Có thể.” Anh ta gãi tai, mắt nhìn tôi. “Đừng gây rắc rối nữa.”
Tôi im lặng gật đầu.
Sau khi nhận các vật dụng cá nhân, chúng tôi rời khỏi đồn cảnh sát. Anh Saga bảo tôi lên xe. Volvo trắng, có vết xước trên cánh phải. Anh ta chạm ngón tay vào đó và cười cay đắng, “Đỗ có một chút mà bị ai rạch. Mới mua chưa bao lâu.”
“Trên đời quả lắm thằng mất trí.” Tôi nói. Và nhủ thầm, chắc mình cũng nằm trong số đó.
Chạy xe được một lúc, anh Saga nhẹ nhàng hỏi, “Thật không ngờ cậu lại hành động như thế. Ngày trước cậu cũng thường đánh lộn à?”
Tôi lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên. Tôi không hiểu mình bị làm sao nữa.”
“Về sau nên cẩn thận hơn. Lần này tuy rằng cả hai bên đều có lỗi, nhưng bên kia suýt kiện đấy.”
“Ảnh hưởng đến cả cái quán đó.”
“Hình như vậy. Nghe nói họ báo cảnh sát ngay rồi. Về phía họ tôi sẽ thu xếp, cậu không phải lo.”
“Bồi thường tôi sẽ tự trả.”
“Không sao mà.”
“Không, đừng làm tôi khó xử.” Tôi quay sang, nhìn nét mặt trông nghiêng của anh ta. “Không có lý do gì để anh giúp đỡ tôi đến mức này. Chẳng liên quan gì đến chuyện của con gái anh cả.”
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”
“Anh giúp đủ nhiều rồi.”
Đèn giao thông chuyển đỏ, anh Saga dừng xe lại, ngoảnh nhìn tôi và mỉm cười. “Thật cứng đầu!”
“Cái gì ra cái đấy. Vô công bất thụ lộc. Không thể tự dưng nhận tiền của người khác được.”
“Tôi không cho là ‘tự dưng’. Nhưng cậu đã nói đến nước ấy thì cũng chẳng còn cách nào khác. Vậy lần này tôi sẽ rút lui.” Anh Saga khởi động lại xe. “Nhân tiện, xin lỗi vì lâu rồi không liên lạc gì với cậu cả. Vẫn muốn dẫn cháu sang thăm hỏi mà mãi chẳng có thời gian.”
“Anh đừng bận tâm.”
“Sức khỏe cậu thế nào? Tôi nghe tiến sĩ Dogen bảo là tất cả vẫn bình thường, hồi phục rất suôn sẻ đúng không?”
“Tiến sĩ đã nói vậy thì đúng là vậy rồi.” Giọng tôi đanh lại.
“Cậu nói lạ quá, có chuyện gì khiến cậu bận tâm sao?” Anh Saga hỏi bằng giọng bất an. Nếu tôi chưa bình phục hoàn toàn thì anh ta khó mà cất gánh nặng tâm lý đi được.
“Không, không có gì cả. Ý tôi là vấn đề chuyên môn thì tôi không tường tận bằng tiến sĩ.”
Hình như anh Saga chưa thỏa mãn với lời giải thích, thái độ trầm tư thấy rõ.
Xe dừng lại ở chung cư. Tôi nhìn đồng hồ xe, đã sắp rạng đông. Hôm nay đành phải nghỉ làm, may là chỉ ở chỗ đó thêm một thời gian ngắn nữa thôi, có vắng mặt một hai hôm cũng không sao. Vừa khéo mai lại là thứ Bảy.
“Thật ra tôi có chuyện này muốn nói với cậu Naruse.” Anh Saga kéo phanh tay. “Tôi cũng đã nói với vợ rồi, chúng tôi rất muốn mời cậu bữa cơm. Khi nào thì tiện nhất cho cậu?”
Tôi mỉm cười, lắc đầu, “Anh đừng bận lòng. Thực sự, đừng để ý đến tôi nữa.”
Anh Saga đáp lại, “Chúng tôi rất muốn ăn cơm cùng cậu. Nếu đi một mình mất tự nhiên thì dẫn theo ai cũng được. À phải, cô gái cậu đang hẹn hò ấy…”
Hẳn anh ta đã nghe đến Megumi qua tiến sĩ Dogen. Nghĩ đến Megumi, tôi lại thấy đầu ngâm ngẩm đau và nhoi nhói nơi ngực.
“Để tôi thử hỏi cô ấy.” Tôi trả lời.
“Tốt quá rồi. Tôi sẽ liên lạc lại sau. Thế nhé!” Anh Saga nhấn ga.
Tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi ở nhà cả ngày. Người vẫn đau âm ỉ. Lúc tắm tôi nhìn thấy chi chít vết bầm tím và vết rách, giội nước nóng vào rát đến mức nhảy dựng cả lên.
Chập tối, Tachibana ghé qua xem tình hình. Lúc mở cửa tôi không nhận ra ngay người đang đứng trước mặt mình là cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô không mặc blouse trắng. Cô mặc váy ngắn màu lục thẫm và áo dệt không tay màu xanh non.
Tôi vô thức mải mê ngắm cô. Tachibana quan sát từ đầu đến chân tôi, lúc lắc đầu, “Một trận ra trò, hả?”
“Tôi đang định liên lạc đấy. Làm phiền mọi người rồi.” Tôi cúi đầu xin lỗi.
“Cũng không có gì phiền cả, nhưng chúng tôi đã rất lo đấy. Đầu có bị đánh mạnh không?”
“Hơi bị thương, nhưng không sao.” Đáng gì so với việc bị bắn vào đầu. “Tiến sĩ Dogen có nói gì không?”
“Cười khổ, bảo là người trẻ thật xốc nổi.” Tachibana nhún vai.
“Cười khổ.” Tôi lắc đầu. “Nếu có mặt ở đó chứng kiến hành động của tôi thì chắc ông ấy sẽ không nói năng nhẹ tênh như vậy đâu.”
“Là sao?” Tachibana nghiêng đầu vẻ bối rối.
“Tôi tự nhớ lại mà còn thấy hành động tối qua của mình thật khác thường. Nếu không có lý do uống rượu say thì hẳn tôi đáng bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần.”
“Nhưng anh say rượu thật mà?”
“Không say đến mức đó. Mà nếu là tôi trước đây thì kể cả có say cũng không hành động như thế được. Tôi lại thực sự muốn giết người.”
Tôi hơi to tiếng. Hàng xóm tình cờ đi ngang đưa mắt liếc chúng tôi. Tachibana cúi mặt, “Chuyện này đứng đây nói chắc không tiện nhỉ?”
Tôi nhường đường cho cô vào.
“Chỗ anh sạch sẽ quá. Chắc Megumi thường xuyên đến dọn dẹp hộ hả?” Tachibana đứng ở chỗ cửa và nhìn một lượt quanh phòng.
“Tôi tự dọn. Cô vào đi? Tôi pha trà.”
“Thôi, đứng đây là được rồi.” Tachibana không nhúc nhích.
“Cảm thấy tôi sẽ làm gì cô chăng?” Tôi nhếch mép. Tachibana chăm chú quan sát tôi, rồi từ tốn lắc đầu, “Ăn nói thế này không giống anh cho lắm.”
“Đúng thế, chẳng phải cô biết hay sao? Tôi bây giờ không phải là tôi. Thế nên tôi đã nói với các vị nhiều lần rồi, tính tình nhân cách tôi đang thay đổi. Nhưng câu trả lời của các vị luôn là: không đời nào.”
“Đúng đấy. Không đời nào đâu.”
Tôi đấm tay vào cái cột bên cạnh, rồi trỏ mặt Tachibana, “Tôi trả lại cô câu ấy. Không đời nào. Không đời nào một thằng chưa bao giờ đánh nhau lại phát điên lên ở quán bar cả. Nói chút sự thật đi? Các vị đang giấu diếm điều gì? Nhất định có trục trặc trong cái đầu này mà.”
Hàng mày dài hơi đậm nhíu lại, Tachibana lắc đầu, “Anh đừng kích động.”
“Tôi đang hỏi cô đấy, hãy trả lời đi.” Tôi tiến đến gần Tachibana, dùng hai tay nắm lấy cánh tay trần của cô. Tachibana lộ vẻ hoảng hốt, nhưng tôi không buông ra. “Tôi xin cô đấy, Tachibana, hãy nói sự thật cho tôi nghe đi. Tại sao cô lại giấu diếm?”
“Đau!” Cô quay mặt đi. “Anh buông tay ra.”
Tôi nghe câu ấy, cùng lúc có cảm nhận về da thịt cô. Cánh tay hơi lạnh, mịn màng.
“Da đẹp thật.” Tôi nói. “Như gốm mới ra lò.”
“Buông tay.” Cô nhắc lại.
Sau khi tận hưởng thêm lần nữa cảm giác ở lòng bàn tay mình, tôi từ từ buông cô ra.
“Tôi xin lỗi, tôi không định làm đau cô.”
Tachibana khoanh tay, xoa xoa phần tôi đã nắm lấy, “Tôi hiểu nỗi bất an của anh, nhưng đừng làm khó tôi, vì tôi tin là anh vẫn bình thường mà.”
“Dối trá.”
“Không hề dối trá. Lẽ nào có ai bảo anh là không bình thường ư?”
“Dù không ai bảo tôi không bình thường, nhưng rất nhiều người bảo tôi kỳ quái đấy. Cấp trên nhận xét tôi trở nên khó bảo, vì thế điều chuyển công tác của tôi rồi.”
“Anh nằm viện mấy tháng trời, thay đổi chút ít cũng không có gì là lạ.”
“Tình yêu thay đổi có lạ không?”
“Tình yêu?” Tachibana lộ vẻ bối rối.
“Tình cảm với Megumi.” Tôi thổ lộ cho Tachibana nghe sự thay đổi về cảm xúc gần đây. Tôi vốn không định kể với ai hết, nhưng lúc này lại muốn giãi bày với cô.
Tachibana tỏ ra bất ngờ, trầm mặc một lúc như cân nhắc từ ngữ, rồi mới lên tiếng, “Nói thế này không hay lắm, nhưng chuyện yêu đương thời trẻ đều thế cả, không phải sao?”
“Đều thế? Ý chỉ việc thay lòng đổi dạ ấy hả?” Tôi cười chua chát trước câu trả lời đúng như dự đoán. Cô ta không hiểu tình cảm tôi dành cho Megumi trước đây nên mới nói những lời tầm thường như vậy. “Không nói nữa. Cô về đi, và báo với tiến sĩ Dogen, từ giờ tôi không đến phòng nghiên cứu nữa đâu.”
“Không được.”
“Đừng có ra lệnh cho tôi. Các người ra lệnh cho tôi hơi lâu rồi đấy!” Một tay tôi nắm lấy đấm cửa, một tay đẩy Tachibana ra.
Cô quay người lại, nhìn vào mặt tôi, “Khoan, nghe tôi nói đã…”
“Tôi không cần nghe những lời nhảm nhí.”
“Không phải vậy. Tôi có một đề nghị.”
“Đề nghị?” Tôi thả lỏng tay. “Đề nghị thế nào?”
Tachibana lắc đầu, thở dài, “Tôi chỉ nghe từ chỗ thầy Dogen thôi, và cũng chỉ hành động theo mệnh lệnh. Dựa trên những gì nghe được thì tôi thấy tình hình của anh vẫn rất bình thường, nhưng thật lòng, tôi không biết suy nghĩ của các thầy.”
“Sao nữa?”
“Nghe anh kể, tôi băn khoăn, phải chăng có một sự thật nào đó chúng ta chưa biết, và đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến các kết luận.”
“Có thể.”
“Thế này đi, tôi sẽ tìm hiểu suy nghĩ thật của thầy, có gì sẽ báo cho anh biết. Bù lại, anh vẫn đi kiểm tra định kỳ bình thường. Được không?”
“Không có gì đảm bảo những điều cô cho tôi biết là thật cả.”
Tachibana thở dài, “Tin tôi đi. Tôi chỉ biết nói đến thế. Lẽ nào còn cách khác sao?”
Tôi im lặng lắc đầu. Không có cách khác nào cả.
Tachibana nắm lấy hai tay tôi, “Đừng lo, tất cả sẽ tốt đẹp thôi.”
Tôi chăm chú nhìn cánh tay nõn nà của cô, gật đầu. Thật lạ lùng, trái tim tôi bình lặng lại.
“Vậy tôi về đây.” Tachibana buông tay tôi, mở cửa.
Tôi nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô, và sực nhớ, “Jacqueline Bisset.”
“Sao cơ?”
“Từ trước tôi đã nghĩ cô giống một ai đó. Cuối cùng đã nhớ ra.”
“Jacqueline Bisset?” Tachibana mỉm cười. “Hồi đi học cũng có người nhận xét như vậy.”
“Tachibana này, cô tên là gì?”
“Tên tôi? Sao anh lại hỏi thế?
“Muốn tìm hiểu thôi. Không được ư?”
Tachibana ngờ vực nín thở, rồi chải chải tóc mái như để che giấu bối rối.
“Naoko.”
“Tachibana Naoko, một cái tên thật đẹp.”
“Vậy, hẹn anh ở phòng nghiên cứu lần tới nhé.” Tachibana Naoko bước đi, vẻ mặt hơi khó chịu.
Tôi tiến ra khóa cửa.
Không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Tối đến, Megumi tạt qua. Chắc đã nghe vụ quậy phá ở quán rượu. Và chắc người báo cho em là Naoko.
Megumi bảo tôi nằm nghỉ, đắp chăn cho tôi, rồi lăng xăng giúp tôi việc này việc nọ.
“Đừng làm gì thiếu suy nghĩ nữa!” Em lau vết thương trên trán tôi bằng khăn ướt.
So với Tachibana Naoko, gương mặt cô gái này non nớt hơn. Chắc một ngày nào đó đám tàn nhang trên mặt sẽ biến mất thôi nhỉ?
“Anh đang nghe đấy chứ?” Megumi bồn chồn hỏi.
“À, nghe đây. Anh sẽ không hành động như thế nữa đâu.”
Tôi thầm áy náy vì so sánh em với Naoko. Megumi là cô gái không thể thay thế được.
Em không hỏi tại sao việc tối qua lại xảy ra. Dường như em sợ đề cập đến nó. Dường như em đang dùng cách riêng của mình để lý giải sự thay đổi trong tôi. Ngoài ra, rõ ràng đêm nay em rất kiệm lời.
“Nè, Jun, em ở lại đây đêm nay được không?” Em nhìn tôi với ánh mắt y như đứa trẻ sắp thú nhận điều gì. Trước đây em chưa bao giờ hỏi tôi như thế.
“Tất nhiên là được,” tôi đáp. “Ở lại với anh đi.”
Megumi đứng lên, khuôn mặt nửa cười nửa mếu, tiến đến gần giá vẽ đã bị bỏ mặc lâu ngày.
“Anh đã hoàn thành rồi nhỉ, bức tranh này.”
“Ừ.”
Đó là một bức tranh phong cảnh nhìn từ cửa sổ. Nhưng vì quá hổ lốn nên tôi không đủ can đảm xem lại. Thậm chí không sao tin được là tác phẩm của mình nữa. Đâu đó gần đây vọng lại tiếng chó sủa hung hăng. “Ồn quá!” Tôi lẩm bẩm.
“Hình như chó nuôi của nhà dân phía sau.” Megumi nói.
“Chắc thế. Cái loại chó đấy thì giết chết mẹ nó đi.” Tôi nói, nhưng Megumi không phản ứng gì. Em chăm chú nhìn khung vẽ, cuối cùng quay lại phía tôi.
“À, Jun, em định về quê một thời gian.”
“Quê?”
Em gật đầu, “Mẹ không được khỏe, vả lại cũng lâu rồi em chưa về. Dạo trước ở nhà gọi điện bảo em về suốt.”
“Thế à? Khi nào về?”
“Em đã mua vé ngày mai rồi.”
“Hừm.” Tôi chỉ nói thế. Có lẽ bảo “Em đừng về” mới là phản ứng nên có của Naruse Junichi nhỉ?
“Thật ra hôm qua em đã trả phòng rồi. Tối qua em ở nhà bạn. Hôm nay anh mà không cho em ở lại đây là em sẽ phải ngủ ngoài trời đấy.”
Hẳn là em cố hết sức để đùa, tôi nhận ra nụ cười của em rất gượng gạo.
“Em ở lại đây là được mà,” tôi nói.
Đêm hôm đó chúng tôi chung chăn gối. Megumi gối đầu lên cánh tay tôi, úp mặt vào nách tôi mà khóc. Tôi hiểu đến đau đớn cả lý do em khóc lẫn lý do em rời đi. Nhưng cách giải quyết là gì đây? Cho đến giờ tôi vẫn cố gắng che giấu sự thay đổi trong nội tâm mình, nhưng rõ ràng em đã nhận ra từ lâu.
Tôi dịu dàng ôm lấy cơ thể Megumi. Đã lâu rồi tôi mới lại gần gũi em, thế nhưng tôi không thấy chút hứng thú nào. Sự thật này thật đáng buồn.
Hôm sau, tôi tiễn Megumi ra ga. Khi chúng tôi đứng cạnh nhau trên sân ga, tôi băn khoăn không biết nói điều gì cho giống với Naruse Junichi. Nếu nài nỉ em đừng đi thì em có an tâm không? Cho dù níu kéo được em ở bên mình, thì tương lai của chúng tôi sẽ ra sao đây?
Đoàn tàu từ từ vào ga. Megumi xách hành lý lên. Hành lý này em đã gửi trước ở tủ gửi đồ.
“Em đi đây.” Megumi nói.
Tôi biết em đang gắng sức nén lại nỗi đau thương đến chết trong tim. Phải giữ em lại. Níu kéo em tức là níu kéo chính mình. Nhưng rốt cuộc, tôi đã chẳng thể thốt ra “Em đừng đi”. Thay vào đó là, “Em đi cẩn thận.” Một lời thoại chẳng có giá trị gì.
“Cảm ơn anh. Jun cũng phải giữ sức khỏe nhé.” Megumi trả lời.
Em lên tàu, mặt quay về phía tôi, với vẻ não nề tôi chưa thấy bao giờ. Trước biểu cảm ấy, đầu tôi ngâm ngẩm đau, tựa như nghe thấy tiếng trống từ xa dồn dập lại gần.
Cửa đóng. Đoàn tàu di chuyển. Megumi vẫy tay với tôi, và tôi vẫy tay lại.
Tiếng trống trong đầu càng lúc càng to. Tùng, tùng, tùng. Tôi nhìn đoàn tàu khuất bóng, cảm thấy đứng cũng khó khăn, bèn ngồi xổm xuống. Buồn nôn và hoa mắt, tôi đưa tay ôm đầu.
“Này… anh có sao không?” Ai đó bên cạnh hỏi. Tôi xua tay, ra dấu rằng mình vẫn ổn.
Một lúc sau, trong đầu tôi yên tĩnh trở lại. Tiếng trống xa dần, cơn đau cũng biến mất. Tôi cứ ngồi như thế nhìn đường ray phía trước. Tất nhiên đoàn tàu chở Megumi đã đi xa hẳn rồi.
Sao tôi lại phải nhớn nhác như thế chứ, chỉ là bớt đi một cô gái thôi mà?
Tôi đứng dậy, trừng mắt nhìn những kẻ tọc mạch xung quanh, rồi sải chân bước đi.