← Quay lại trang sách

Chương 11

Chỗ công tác mới của tôi là dây chuyền sản xuất thiết bị phun tia nhiên liệu cho động cơ dùng xăng. Dây chuyền dạng này hầu hết là tự động hóa, nhưng trong trường hợp trục trặc hoặc sử dụng sức người rẻ hơn thì sẽ cho công nhân làm.

Đầu tiên, để linh kiện chạy trên băng chuyền, mười linh kiện được cho vào một hộp hình chữ nhật gọi là pallet, đó là bộ phận phun của thiết bị phun tia nhiên liệu.

Công việc của tôi là bảo đảm lượng phun của các thiết bị này đồng nhất. Trước tiên phải cài đặt cho máy móc, để chúng phun nhiên liệu tương đương, sau đó căn cứ theo tiêu chuẩn mà điều chỉnh.

Mười chiếc máy, mười linh kiện. Nếu không hoàn thành một lô mười kịp thời, để lô mười tiếp theo dồn đến thì các linh kiện sẽ dần dần ứ đọng.

Công việc khiến cơ thể tôi tê liệt y như đã biến thành một phần máy móc vậy. Nhưng chỗ làm này cũng có điểm lợi, ấy là tôi có thể làm cả ngày mà không phải tiếp xúc với ai. Điểm lợi thứ hai là tôi có thể giữ cho đầu óc mình trống rỗng, không phải bận trí nghĩ ngợi những chuyện không đâu. Song thực sự tôi không rõ, đối với bộ não hiện tại, tình trạng không suy nghĩ có tốt hay không. Đôi lúc, quá trình lặp đi lặp lại những thao tác y hệt nhau khiến ý thức tôi đột ngột gián đoạn. Khi lỗ hổng ý thức thành hình, thế giới xung quanh bỗng như méo mó đi. Hiện tượng này khiến tôi có linh tính chẳng lành.

Cuộc sống ấy kéo dài chừng ba ngày thì tôi nhận được điện thoại của Saga Michihiko.

“Chuyện mấy ngày trước tôi nói với cậu, Chủ nhật này được không nhỉ?” Anh luật sư hỏi bằng giọng vui vẻ.

Chuyện mấy ngày trước là chuyện mời tôi đến chơi nhà ăn cơm. Tôi không hứng thú cho lắm nhưng không nghĩ ra được lý do nào để từ chối. Mà từ chối lần này thì nhất định anh ta sẽ mời mọc bằng hình thức khác. Thôi thì nhanh chóng đến luôn cho xong.

“Chủ nhật được,” tôi trả lời.

“Vậy thì tốt quá. Bạn cậu cũng đi cùng luôn chứ?”

“À, cô ấy không đi được. Hiện đang về quê.”

“Vậy sao? Giá tôi mời hai người sớm hơn thì tốt rồi.” Anh Saga than thở đầy tiếc nuối.

Thứ Bảy, tôi đến phòng nghiên cứu của trường đại học. Kì thực tôi chẳng muốn đi chút nào, nhưng đã hứa với Tachibana Naoko mất rồi. Lần này nên cư xử đĩnh đạc hơn.

Hôm nay, Wakao cho tôi làm một bài kiểm tra quái gở. Đầu tiên, tôi bị bắt đeo một cặp kính kỳ lạ. Trên kính có nắp che di động, có thể che tầm nhìn hai tròng trái phải. Mặt trong nắp che lại là một dạng màn chiếu. Trên chiếc bàn trước mặt đặt lổng chổng một đống đồ nho nhỏ như com⁠-⁠pa, dao, hoặc trái cây như táo, cam…

Giữa khung cảnh sắp đặt ấy, Wakao yêu cầu, “Sau đây tôi sẽ chỉ cấp thông tin cho mắt phải. Bằng tay trái cậu hãy mò và nhặt lấy những vật giống với vật cậu trông thấy.”

Thứ đầu tiên được chiếu lên mắt phải của tôi là cây kéo. Tôi nắm bắt được hình ảnh này ngay lập tức, và vươn tay trái ra mò, chỉ một lát là thấy cái kéo.

“OK. Tiếp theo đổi tay phải.”

Màn chiếu mắt phải hiện ra quả táo. Tôi nắm lấy nó chẳng hề do dự.

Sau đó là chiếu hình ảnh mắt trái, lấy đồ vật bằng tay phải rồi đổi tay trái lấy đồ vật. Chịu không hiểu làm thế để mà làm gì?

Tôi hỏi về mục đích của bài kiểm tra và câu trả lời của họ là, “Để kiểm tra xem có trở ngại nào trong não bộ hay không. Xem ra là không, ở trường hợp của cậu.”

Cái trò lừa trẻ con này thì xem được cái gì?

Cuối cùng, tôi thực hiện một số bài kiểm tra tâm lý như trước rồi sang phòng tiến sĩ Dogen. Giáo sư Mitsukuni mà tôi gặp mấy bữa trước cũng đang ở đó.

Biết là ông tiến sĩ sẽ lại hỏi tình hình sức khỏe gần đây, tôi bèn nhắc đến việc biến đổi tính cách y như lần trước đã kể. Ông tiến sĩ cũng lại đánh trống lảng y như lần trước.

Tôi quyết định rằng mình sẽ thôi không nói chuyện nghiêm túc với họ nữa, thật vô ích khi chân thành thảo luận với những kẻ cứ né tránh sự thật.

“Nhân tiện, làm ăn ra sao? Có chuyện gì mới không?” Chắc vì trông tôi hôm nay có vẻ hợp tác nên ông ta phấn chấn hỏi.

“Tôi chuyển công tác rồi.”

“Chuyển công tác? Ồ, vậy công việc lần này thế nào?”

“Y như việc Chaplin làm trong Thời đại tân kỳ ấy.” Tôi giải thích về nội dung công việc, về tình trạng đầu óc rỗng tuếch do thao tác đơn điệu lặp đi lặp lại.

Nghe xong, mặt ông tiến sĩ tối sầm, “Xem ra công việc khổ sở đấy, có định làm lâu dài ở đấy không?”

“E là có.” Tôi đáp.

Tiến sĩ và giáo sư đưa mắt nhìn nhau, không biết họ nghĩ gì.

“Vậy, tiếp theo nhờ giáo sư.”

Nghe tiến sĩ Dogen nói xong, ông Mitsukuni nở mũi đứng dậy, nhưng tôi nói với người đàn ông nhỏ con ấy. “Mất công ông quá, tôi xin được từ chối điều trị.”

“Tại sao?” ông Mitsukuni sửng sốt.

“Tôi không muốn. Chỉ vậy thôi.”

“Nhưng tôi nghĩ đây là cách phù hợp nhất để hóa giải những bất an của cậu.”

“Trong trường hợp tôi tin ông được.” Tôi nói. Giáo sư Mitsukuni mím chặt môi như thể phật lòng. Tôi bổ sung, “Trong lúc chữa trị mà tôi nổi xung lên thì phiền lắm, phải không?”

Hai nhà khoa học cụp mắt xuống, chừng như tính toán. Tôi tranh thủ nói, “Xin phép,” và ra khỏi phòng.

Tôi đang đi về phía cổng bệnh viện thì có tiếng gọi đằng sau. Là Tachibana Naoko. Tim tôi đập mạnh. Có lẽ là tại cô gái này quá hợp với blouse trắng.

“Anh đến làm tôi nhẹ cả người. Nói thật là tôi đã thấp thỏm lắm đấy.” Cô vừa nói vừa bước cạnh tôi.

“Tại tôi đã nhận lời cô rồi mà. Thế, phía cô có tìm thấy gì chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng gần đây tôi đã trông thấy tài liệu của cuộc họp khẩn ở hội đồng cấy ghép não. Tài liệu chỉ lưu hành nội bộ hội đồng nên chúng tôi không được xem. Có thể bên trong có nội dung liên quan đến anh.”

“Tôi muốn xem quá.”

“Không mang ra ngoài được. Nếu chỉ xem trộm thì may ra. Có lẽ anh sẽ cảm thấy họ hơi làm quá, biên bản họp mà để trong két sắt luôn đấy.”

Nếu thực sự quan trọng như thế thì càng phải xem xem.

“Mong cô giúp tôi. Giờ tôi chỉ biết trông cậy vào cô.”

“Tôi sẽ thử.” Giọng Naoko hơi khàn đi.

Đến cổng, tôi dừng lại và quay sang cô. “Nhân tiện, ngày mai gặp nhau được không?”

“Ngày mai ư? Có việc gì?”

“Anh Saga Michihiko mời tôi dùng cơm. Tôi rất muốn cô đi cùng.”

“Anh Saga? À…” Xem chừng cô đã nhớ ra cái tên đó. “Megumi thì sao?”

“Giờ không có ở đây. Về quê rồi.”

“Ồ!” Có lẽ là thói quen mỗi khi bối rối, Naoko chớp mắt lia lịa.

“Còn nữa,” tôi nói. “Tôi không muốn mình gặp nhau với tư cách bác sĩ và bệnh nhân.”

Naoko hít vào, im lặng một lúc, cô hỏi, “Mấy giờ tôi đến chỗ anh được?”

“6 giờ 30 anh ta đến đón.”

“Vậy 6 giờ gặp.”

“Tôi sẽ chờ.”

Tôi chìa tay phải ra. Sau một thoáng ngập ngừng, Naoko nắm lấy tay tôi.