Chương 19
Chẳng mấy chốc xe cảnh sát lại xuất hiện. Lũ ruồi nhặng, xua đuổi thế nào chúng cũng ló ra từ đâu đó và bám theo.
Xe cảnh sát chạy song song với tôi, thét bảo gì không rõ, chắc là gọi đứng lại. Tôi xoay vô lăng quay ngang tấn công. Có vẻ không ngờ đến phản ứng này, chiếc xe phi luôn lên dải phân cách.
Tôi chạy thêm một lúc rồi rẽ vào đường nhỏ, vứt xe lại đấy. Từ đây đi bộ một quãng là tới, giờ này cũng chẳng ai ngó đến.
Quần áo bị cháy lở ra, tôi nắm lấy xé toang rồi vứt đi. Những vết bỏng ngâm ngẩm đau.
Tôi trót lọt đến được cửa căn hộ. Vấn đề bây giờ là chìa khóa. Kể cả có nhấn chuông, cô ta cũng không mở nếu biết là tôi.
Tôi cầm lấy tay nắm, từ từ xoay rồi kéo thử. Bất ngờ là cửa không khóa. Ra vậy! Hẳn là có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tôi sẽ quay lại, nên mới khinh suất và quên khóa cửa.
Tôi vào nhà. Đèn đang bật, cô gái hí hoáy viết gì đó trên bàn ăn. Nghe động, cô ta quay lại, mở to mắt, “Jun!”
Tôi tiến lại gần.
“Jun, anh đi đâu thế? Em đã lo… lo lắng lắm.” Khuôn mặt như đang khóc, lại như đang mừng rỡ. “Sao lại thế này? Còn bị thương nữa. Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Thật đáng tiếc!” Tôi nói, “Tao vẫn sống.”
Cô ta giả ngu, “Đáng tiếc ư? Ý anh là sao?”
“Chúng nó đã đến đây, nhờ nhận thông tin của mày, đúng chứ? Chúng nó đã định làm tao hôn mê rồi đốt cháy cùng cả nhà kho. Kiểu giết người này là ý tưởng của mày phải không?”
“Chúng nó… quả nhiên là đã có người đến đây hả anh?”
“Tao đã chán ngấy mấy trò bịp bợm rồi.” Tôi lắc đầu. “Tao nôn mất.”
Cô gái đứng dậy khỏi ghế, đi vòng qua bàn, có lẽ đã hiểu ra không bưng bít được nữa, “Chờ đã, Jun à. Hãy nghe em nói. Đám người đó bám theo em rồi phát hiện chỗ này.”
“Thôi đủ rồi. Câm miệng đi.” Tôi tiến lại gần cô gái.
“Em xin anh, Jun à. Anh có giết em cũng không sao, nhưng xin đừng nghi ngờ em. Em chỉ nghĩ đến mình anh thôi.” Cô gái giật lui, chạy trốn vào phòng ngủ.
Tôi lừ lừ đi theo. Cô ta có mà chạy đằng trời.
“Jun, dừng tay. Anh hãy tỉnh dậy đi, hãy nhớ ra em đi.” Cô gái dựa vào tường, nước mắt lăn dài. Cô ta khóc vì biết những giây phút cuối cùng của mình đã đến. Tôi khum tay quanh cổ cô ta rồi siết lại, nhưng cô ta chẳng hề kháng cự. Tôi dồn sức vào những đầu ngón tay. Móng tôi hằn vào cổ cô ta.
Cô gái nhắm mất lại. Đúng lúc đó, một cơn giông tố kéo đến trong đầu tôi.
Vẫn là cơn đau đầu ấy, nhưng dữ dội, gấp gáp hơn bất kỳ lần nào từ trước tới nay. Suýt nữa tôi ngất xỉu. Khi cơn đau qua đi, tôi thấy một cảnh không thể tin nổi, tay tôi đã hoạt động trái với ý thức của chính tôi. Hai bàn tay buông cổ cô gái, đấm mạnh vào tường phía sau cô. Lực dội ngược khiến tôi lảo đảo giật lui.
Tôi chằm chằm nhìn tay mình, sau đó nhìn cô gái. Cô gái… Hamura Megumi, hé mắt và thầm thì, “Jun à!”
Tội nghiệp quá, tôi nghĩ. Giết đi thì tội nghiệp quá. Cô ấy là người bị hại bị cuốn vào thứ tai ương là tôi.
Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Cái ý tưởng giết chóc lúc nãy chẳng rõ đã biến đi đâu. Tôi lắc đầu, nhìn cửa kính ban công theo thói quen. Trong đó đang phản chiếu hình ảnh của tôi.
Tôi ở trong mặt kính đang lặng lẽ nhìn tôi. Không phải cặp mắt đó, không phải là cặp mắt cá chết. Rõ ràng đây là mắt của Naruse Junichi.
Cậu ta vẫn chưa chết, cậu ta chưa biến mất. Dù trông qua có vẻ bị Shunsuke chi phối, nhưng Junichi đang ẩn mình bên dưới lớp ý thức và lúc nào cũng nhìn tôi. Naruse Junichi đang ở đây ngay lúc này.
Tôi đưa mắt về phía chiếc đàn piano. Không thể để thua một thứ như thế thêm nữa. Tôi cầm cái đàn lên rồi thẳng cánh ném nó xuống sàn nhà và giẫm mạnh. Một vài phím văng ra.
Tôi nhìn Megumi. Dù vẫn còn sợ sệt, nhưng dường như em đã thấy được sự biến đổi ở tôi. Tôi chìa tay phải ra, em ngập ngừng một chút rồi chạm vào các đầu ngón tay tôi.
“Jun.” Giọng em khàn đi. “Jun phải không anh? Em biết, là anh.”
“Anh không thể quên là đã yêu em.”
Từ đôi mắt của Megumi, những giọt lệ lớn giàn giụa, ánh lên như kim cương rồi rơi xuống sàn. Tôi buông tay, quay lưng về phía em.
“Anh đi đâu?” Megumi hỏi.
“Anh đi lấy lại.” Tôi nói. “Lấy lại con người anh.”
Tôi ra khỏi phòng, lao vào màn đêm.