← Quay lại trang sách

Ghi chép của Dogen (11)

Thứ XX, YY/XX.

Tôi phải ghi lại chuyện tối hôm ấy. Nếu không làm rõ nó, tôi sẽ chẳng thể nào nhẹ nhõm được.

Hơn 3 giờ sáng. Naruse Junichi gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói có việc gấp, bảo tôi đến phòng nghiên cứu của trường.

Đến nơi thì cậu ấy đã chờ trước cửa. Vừa nhìn tôi đã ngạc nhiên. Vì đứng ở đó không phải là người bị Kyogoku Shunsuke chi phối não, mà chính là Naruse Junichi khi vừa phẫu thuật xong.

“Cậu đã trở lại như cũ rồi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Junichi cười nhạt, từ tốn lắc đầu. “Không phải trở lại, nhưng Junichi đã tạm thời quay về chỗ tôi.”

“Chỉ tạm thời ư?”

“Vào phòng đã. Những chuyện để nói thì nhiều như núi nhưng thời gian của tôi không còn lại bao nhiêu.”

Tôi gật đầu, mở khóa phòng. Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua bàn y như lúc tiến hành kiểm tra và điều trị trước đây.

“Chúng ta hãy bắt đầu từ Phức cảm Oedipus.” Junichi mở lời, rồi kể về những chuyện xảy ra gần đây, tính đến trước lúc gọi điện cho tôi. Cậu ấy điềm tĩnh kể về những chuyện ấu thơ mà cậu ấy nhớ được, đều là những chuyện tôi không ngờ tới. Tôi bị choáng và chẳng thốt lên lời.

“Tôi đã tìm ra một cách khả thi.” Junichi nói.

“Khả thi?”

“Để chiến thắng linh hồn Shunsuke.”

“Cách gì?” Tôi thấy hứng thú và nhoài người tới trước. Song điều cậu ấy nói là hoàn toàn phi thực tế. Cậu ấy bảo tôi cứ loại bỏ tất cả phần đã cấy ghép cho cậu là được.

Tôi trả lời rằng việc đó thì không thể. Làm như thế cậu ấy sẽ thành người thực vật. Nếu không may thì còn mất mạng nữa. Nhưng Junichi tha thiết muốn phẫu thuật lại, dù có thành người thực vật cũng cam lòng.

“Bảo là người thực vật nhưng cũng chỉ theo khái niệm ở thế giới này thôi. Dù không thể sống trên đời nữa, Naruse Junichi cũng có thể sống trong thế giới vô thức. Bằng chứng là cậu ấy không biến mất và đã đến gọi ông thế này đây.”

“Thế giới vô thức ư?”

“Thế giới đó nhất định không nhỏ đâu. Một thế giới khai mở với bên ngoài, với những cuộc sống nằm ngoài tầm mắt con người. Nếu phẫu thuật không diễn ra suôn sẻ, phải chết, thì cũng không sao cả. Sống mà làm một kẻ có ý định giết người con gái yêu thương mình bằng cả trái tim thì thà chết còn hơn.”

Đúng là tôi không có gì để phản bác những điều Junichi nói. Sau đó, ánh mắt cậu xuyên qua tôi, nhìn ra đâu đó xa xăm. Có lẽ là thế giới vô thức mà cậu ấy tưởng tượng.

Nhưng tôi vẫn từ chối, đã là bác sĩ thì không thể tước đoạt ý thức của người sống, càng không thể thỏa hiệp với cái chết.

“Hóa ra ông để lũ sát thủ giết tôi thì được, chứ bảo ông tự xuống tay thì không được.” Junichi nói, ánh mắt dồn ép.

“Tóm lại tôi không thể,” tôi nói. Junichi khép mắt, trầm ngâm một lúc khá lâu.

“Vậy chẳng còn cách nào khác nữa.” Sau cùng cậu ấy mở miệng. “Ông từ chối thì thôi đành…”

“Việc vô lý thế thì không được! Nhưng tôi sẽ dốc hết sức để chữa trị cho cậu.”

“Hết sức hả?” Junichi lại cười, rồi đứng lên cáo từ. Đến cửa cậu ngoái lại. “Ông không còn não dự phòng, đúng không?”

“Não dự phòng?”

“Là não đem cấy ghép ấy, bộ não tương thích với tôi, tỉ lệ 1/100.000 ấy.”

“À,” tôi gật đầu. “Đáng tiếc, không còn.”

“Nghe vậy là an tâm rồi. Một lần là quá đủ.”

Junichi bước đi. Chỉ tích tắc, tôi nhận ra ý nghĩa của lời nói đó. Tôi đứng bật dậy, cùng lúc nghe thấy tiếng súng. Thôi rồi. Tôi lao vút ra khỏi phòng. Junichi ngã xuống hành lang, bên phải đầu vỡ tung, tay phải nắm lấy súng. Sau này tôi biết rằng, khẩu súng ấy là do cậu cướp của một cảnh sát trước khi đến gặp tôi.

Nhũng chuyện tiếp theo chẳng cần giải thích chi tiết nữa. Tôi đã quyết tâm dù có thế nào cũng sẽ cứu Naruse Junichi. Dĩ nhiên là một cách đền bù. Tôi đã vượt qua vô số khó khăn (dĩ nhiên là khó khăn do con người dựng ra), kết thúc ca phẫu thuật hết sức thành công. Lần này không thể cấy ghép, nhưng tính mạng còn giữ được.

Naruse Junichi trở thành người sống trong thế giới vô thức, như ước nguyện của cậu ấy. Và sáng hôm nay, khi khép lại cuộc đời ngắn ngủi đó, biểu hiện của cậu ấy quả thật tràn trề hạnh phúc. Cậu ấy đã sống cuộc đời như thế nào trong thế giới vô thức? Việc đó chúng tôi không biết. Chúng tôi cũng không rõ liệu cái thế giới mà cậu ấy trông chờ có tồn tại hay không nữa.

Những sự kiện diễn ra với Junichi trong thời gian từ khi được cấy ghép não đến khi từ bỏ phần cấy ghép ấy, được lưu giữ gần như trọn vẹn trong tài liệu của chúng tôi. Tôi không nghi ngờ gì rằng những tài liệu này rất có ích cho các nghiên cứu về sau, nhưng có thể không bao giờ được công khai với đại chúng. Vụ tự sát bất thành của Naruse Junichi vĩnh viễn là một bí ẩn.

Sau đó, chúng tôi nhận ra một câu hỏi lớn: Cái chết của con người là gì? Lý do khiến chúng tôi phải giải quyết chuyện của Naruse Junichi trong bí mật không phải chỉ bởi người hiến là hung thủ, hay bởi hóa ra chúng tôi đã mang bất hạnh đến cho Junichi. Vì đấy tính ra lại toàn là chuyện nhỏ.

Vấn đề lớn nhất là, tuy chỉ còn một lát não, Kyogoku Shunsuke vẫn tiếp tục sống. Dù đã được xác định chết tim và sóng não đã ngừng, nhưng hắn vẫn còn sống. Nói cách khác, tế bào não của hắn chưa hề chết, nên mới đem cấy ghép được.

Nếu thế, chẳng phải không thể phán đoán được một người đã chết hay chưa sao? Dù tất cả các phản ứng của sự sống mà ta biết có biến mất hoàn toàn đi chăng nữa, con người có lẽ vẫn bí mật sống, theo cái cách chúng ta hoàn toàn không tưởng tượng ra.

Đó là bài tập của chúng tôi, là câu hỏi mà có thể chúng tôi không bao giờ trả lời được.

Ngoài ra, buồn cười là sau vụ việc đã có người muốn mua đống tranh Junichi để lại. Cô bạn gái Hamura Megumi đã mang triển lãm vài bức, xong lại lọt vào mắt ai đó, được đánh giá khá cao nên cô gái đem bán chúng để trang trải chi phí kéo dài sự sống cho Junichi.

Cô ấy vừa ra về ban nãy, sau khi đến để cảm ơn chúng tôi đã giúp đỡ trong thời gian dài. Về phần mình, tôi thấy cảm động với những hy sinh của cô ấy. Cô có cho tôi xem một bức tranh, nói rằng còn mỗi bức này thôi và cô ấy sẽ không bán, là bức cuối cùng của Junichi vẽ.

Bức tranh khỏa thân duy nhất mà Junichi từng vẽ, dù chưa hoàn thành, vẫn được vẽ hết sức chi tiết, chi tiết đến cả từng nốt tàn nhang của Hamura Megumi.