Tập 2
Cẩm Sơn được sự ủy thác của anh đưa Gia Minh đi mua sắm anh mừng rỡ phấn khởI cứ luôn tâm niệm cám ơn anh trong lòng. Phố xá với những dãy hàng sáng rực ánh đèn. Anh đi bên Gia Minh hời hợt nhìn ngắm cảnh vật mà chỉ chuyên tâm ngắm cô gái đẹp bên mình:
- Anh lăng xăng khi thấy Gia Minh đứng lại bên quầy bán giầy da. Anh lẹ làng hỏi:
Mìa mua giầy à?
- Ừm, cô đáp rồi đưa tay chỉ vào đôi giầy cao gót màu kem hỏi Sơn.
Anh xem kiểu này đẹp không?
- Đẹp!
Còn kiểu này?
- cũng đẹp nữa hợp với Minh lắm.
Thế còn đôi này?
Đôi này thì hết ý rồi:
- vậy còn đôi này?
Đôi, này chậc! Minh mang vào không còn chỗ nào chê:
- Gia Minh liếc xéo Sơn trề môi trong khi anh thao thao bất tuyệt tán hươu tán vượn Gia Minh giựt phắt đôi giày rồi gắt lên:
Đôi nào anh cũng khen đẹp, hỏi anh cũng bằn Gia Khảihông. người gì mà vô tích sự. Lỡ tôi hỏi hết cài quầy này anh cũng nói là đẹp hết qúa:
- O! - Cẩm Sơn bẽ bàng gãi đầu chống chế - Sao lại nóng nảy vậy, tôi nói thật mà, đôi nào Minh chọn cũng đẹp, người đẹp đi cái gì cũng đẹ Phong mà:
- Xí! rất tiếc tôi không phải người đẹp, cũng không thích uống nước đường của anh! Dan gxích ra cho người ta lựa đi.
nói xong cô quay đi lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng:
Cứ như gà cục tác lăng xăng lăng xăng rõ chán!:
- Sơn nghe không rõ hỏi lại:
Cô nói gì?
Gia Minh quay lại trợn mắt gắt lên:
tôi nói anh.. Ờ! Anh dễ thương lắm! Làm ơn đứng yên đó cho tôi mua cho le:
- Sơn híp mắt cười phấn khích:
vậy sao?
Gia Minh chọn mãi mới vừa ý, cô định móc tiền ra trả thì Sơn đã nhanh nhẹn dành lấy:
- Để tôi gởi cho, coi như tôi tặng Minh kỷ niệm ngày mình mới quen nhau được không?
Sao không nói sớm, biết vậy tôi lựa thêm mấy đôi nữa được rồi:
- Sơn ân cần vồn vã:
Trời! Hào phóng vậy.
Mình là đàn ông mà, chẳng lẽ mấy cái chuyện này lại không ga lăng được sao? Gia Minh cũng đâu muốn có người bạn keo kiệt nhỏ mọn phải không?
Gia Minh gật đầu cười nhủ thầm - được, nếu thế cô sẽ cho biết tay, cho bỏ cái tật khoác lác màu mè:
- Gia Minh làm duyên nghiêng đầu nói:
Anh không hối hận chứ?
Làm gì có, Minh thích gì cứ mua cho thỏa đi, tôi tặng Minh mà:
- Nghe thế Gia Minh rảo bước qua hết các quầy hàng, cô mua sắm đủ thứ, đây cái áo, kia cái bóp, nọ cái nón, rồi son phấn, lược cài đủ thứ linh tinh đến khi Cẩm Sơn không còn tay để xách cô mới thôi. cô chăm chú nhìn vẻ mặt của Sơn xem anh chàng ra sao, méo mặt cỡ nào. Thế mà trái với ý cô, tuyệt nhiên Cẩm Sơn vẫn vui vẽ hòa nhã. Anh còn đùa tếu luôn miệng chỉ vật ngày, khen món nọ liền tay thúc hối cô mua thêm:
- Gia Minh nhíu mày ngó sững Cẩm Sơn khiến Sơn ngạc nhiên hỏi:
Nhìn gì tôi ghê vậy Gia Minh?
không! tôi ch? làm lạ thấy sao anh khỏe thế. Xách từng ấy đồ mà vẫn cười nói luôn miệng. Hỏi thiệt nghe, anh không. không giận tôi à?
- Sơn kêu to:
Giận cô?
Trồi! Làm gì la to vậy?
- Minh dáo dác nhìn quanh xem có ai để ý không, rất may không ai chú tâm đến hai người. Cô nói:
Anh nói n hỏ một chút tôi đâu có điếc:
- Tự cô hoi một câu qúa sức tưởng tượng của tôi, thật ra cô có bắt tôi xách gấp mười lần thứ này tôi cũng vui lòng mà:
- Gia Minh ngao ngán thở ra khi thấy đôi mắt tròn lên mang đầy vẻ chân thật của Cẩm Sơn. cô khủng khỉnh đáp:
- thôi được, nếu thế thì tôi cũng không phải áy náy vì sợ mang tiếng ức hiếp anh, nếu anh còn hứng thú thì ngày mai tôi với anh đi nữa, bây giờ tối rồi chúng ta về, dù gì tôi cũng phải có thời gian suy nghĩ xem nên mua sắm thêm thứ gì cho ngày mai nữa chứ:
- Còn sớm mà Gia Minh, hay mình ghé quán uống nước rồi hãy về:
- Gia Minh háy mắt liếc Sơn nghĩ. làm gì có chuyện dễ dàng rủ cô ra qúan như vậy bằng vào bao nhiêu thứ này mà định rủ rê cô à? Đừng mong!:
- thôi, tôi không khát mình về đi, khuya qúa anh hai tôi rầy, còn nếu anh muốn uống thì ghé uống đi tôi về trước:
- Cẩm Sơn luống cuống kêu lên:
vậy thôi, tôi đưa Minh về:
- Có vậy chứ, Xì!:
- Minh cười thầm rồi đáp:
Chút về tôi pha chanh đá cho anh uống, chịu không?
cũng được.
.
Gia Minh ngắm nghía cái áo thun sọc màu trứng mà tối qua cô mua cùng Cẩm Sơn. Cái áo chắc chắn là hợp với anh ấy lắm, cô chọn lưa. kỹ càng không thể không vừa, nghĩ xong cô gấp vội rồi hớn hở đi qua Phong hòng của Phong gõ cửa:
- Phong thấy Minh bước vào liền hỏi:
kiếm anh có chuyện gì Gia Minh?
Cô nhín h?an cười:
Em cho anh cái này nè. Anh mở ra xem xem có thích không?
- Phong ngỡ ngàng rồi nhận gói qùa trên tay Minh giở ra:
Em mua cho anh à?
Ừm! Em thấy nó rất hợp với anh cho nên mua về tặng anh đó, anh mặt thử xem thích không?
- Phong ngập ngừng rồi nói:
Thích lắm! Em cũng khéo chọn đó, màu áo vừa sạch lại vừa sang! Cám ơn em nhiều, để anh gởi lại tiền cho em, bao nhiêu vậy?
- Gia Minh xụ mặt phật ý cô phụng phịu:
Anh đó, vậy mà nói cũng được:
- Sao lại giận anh?
Em tặng anh cái đó đáng giá bao nhiêu mà anh cũng không nhận.
Anh chỉ sợ em không có tiền xài vặt thôi, còn nếu vậy thì coi như anh chư nói gì, anh xin lỗi chịu không? Đừng giận nữa mau già lắm, nè! Có rảnh pha cho anh ly chanh đá đi:
- Gia Minh nhoẻn miệng cười nhanh nhẹn nói:
Năm phút chờ em năm phút:
- Cô chạy ào ra ngoài trước cái lắc đầu của Phong, dù gì cô cũng là cô em gái trong lòng anh thôi. có lẽ anh phải giải quyết cho rõ ràng việc này để lâu càng thêm rắc rối. Càng ngày Gia Minh càng lộ rõ sự săn đón, chăm sóc cho anh cả nhà ai cũng nhận thấy, anh không muốn cho ông bà Định trách anh lấy ơn trả oán, dù gì ông bà cũng rất tốt trong thời gian cho anh ở nhờ trong nhà, vả lại hiện giờ anh còn có Mộng Kỳ, anh không thể để xảy ra hiểu lầm khiến cho cô buồn khô?
- Gia Minh đem ly nước vào cho Phong, Phong đỡ cái ly trên tay Gia Minh rồi nói:
- Minh à! Em ngồi đây anh muốn nói với em một chuyện.
Gia Minh hồi hộp chờ đợi:
chuyện gì vậy anh?
Cẩm Phong tháong nhìn ve bồi hồi của Minh rồi anh lên tiếng:
Anh có chuyện này muốn hỏi em, có lẽ em hiểu hơn anh. Gia Minh nếu em có người yêu em thích người yêu em tặng cho em vật gì vào ngày sinh nhật?
- Phong thấy Minh không lên nói anh lên tiếng:
Sao Minh, chẳng lẽ em cũng không biết à?
- Minh cao giọng:
Em đâu có nói vậy! Em nghĩ anh nên mua thứ gì có ý nghĩa một chút không cần mắc tiền cũng đừng quá tầm thường, người ta sẽ tưởng là anh coi rẻ người ta, nếu cô ấy có tính.. tính trẻ con như em anh nên mua cho cô ấy một món đồ chơi dễ thương lạ lạ một chút cũng được rồi:
- Đơn giản thế à? nhưng anh thấy cô ấy không có tánh trẻ con.
Thế thì một bó hoa thật đẹp và món đồ trang sức nào đó.
Ừm! Cám ơn em em, vậy em có vui lòng đi chọn phụ anh không anh còn muốn mua cho con của người bạn một ít qùa, vì nay là sinh nhật cô bé, chút chiều anh phải đến dự tiệc rồi:
- Gia Minh hớn hở đáp:
được thôi! Chờ em thấy áo rồi đi nghe:
- Cẩm Phong đã có chủ ý trước cho nên anh chờ Gia Minh cùng đi. Gia Minh vui như sáo xoắn xuýt bên Cẩm Phong dạo hết các quầy cửa hàng, cửa tiệm Phong chọn con búp bê thật lớn cho bé Lan con của Lệ Chi và một cái lắc tay băng vàng cẩn hột sa-phia xanh thật xinh xắn, cô bán hàng gói cái hộp xong traoc ho Phong trước cặp mắt sung sướng lẫn hồi hộp của Minh, cô vui vì biết món qùa đó sẽ thuộc về cô, cô đưa mắt nhìn Phong say đắm. Phong lén giấu tiếng thở dài, anh biết anh làm thế sẽ khiến cho cô thất vọng ghê lắm nhưng anh không còn cách nào nói cho cô hiểu được:
- Tha lỗi cho anh, Gia Minh, anh không muốn em thương tổn nhiều hơn, lúc nào anh cũng xem em như đứa em gái của anh, anh rất tiếc:
- Gia Minh cứ như dòng nước được vờ bờ sau khi đi với Phong về, tâm trạng cô phấn khích vui vẻ, cô cứ mỉm một mình và hát những điệu nhạc sôi nổi:
- Khải trố mắt nhìn chị kêu:
Chị ba:
- Gì?
Chị làm em chóng mặt qúa lại cứ luôn miệng ư ử. Chị sao vậy? thiệt là điên khùng không biết giựt trúng sợi dây nào rồi:
- Ê! Tao hát miệng tao, tao di chân tao mắc gì mày nói:
- Chị không mỏi miẹng nhưng lỗ tai em chịu không nổi, dây thần kinh em chịu không nổi, nó sắp đứt trước chị đây nè:
- Xì! Cẩu đệ, làm mất hứng thú của tao hết, dễ ghét.
Đúng rồi, có ghét thì chửi một hai câu đừng có tra tấn em bằng ''cai kiểu này tội lắm:
- Gia Lạc bước ra hỏi:
- chuyện gì lại gấu ó nữa vậy.
Đâu có anh hai.
không có mà lớn họng qúa nhà có hai tụi bây, không hiểu tụi bây có bị lẫn lộn xương cốt với nhau không mà gặp mặt là có chuyện um sùm rồi! Còn Gia Minh nữa làm gì vui dữ vậy, hồi này mới ra phố với thằng Phong về phải không?
- Đúng vậy! Anh hai nè.
Gia Minh kéo tay Gia Lạc ngồi kế bên mình khoe:
Anh Phong mua qùa sinh nhật cho em rồi đó.
Gì, phải không vậy? Nó làm gì mà tốt bụng qúa vậy, chưa chi đã lo trước rồi! Nó có nhờem làm gì cho nó không?
Anh hai nghĩ xấu cho anh ấy không hà:
- phải, chỉ có mình em thấy nó tốt thôi:
- Minh đỏ mặt thẹn:
vậy mà anh hai cũng nói được, không sợ em giận sao?
Sự thật là em thích nó mà, bộ không đúng sao? Mà nè, liệu có giữ được nó không, anh không tin chút nào.
Anh đừng nói lung tung lỡ ai nghe kỳ chết:
- Khải trề môi:
Xì! muốn yêu mà còn mắc cỡ à. vậy thì đừng có yêu, anh Phong mà thương chi, em thành con qụa suốt ngày kêu xạo xạo qúa:
- Minh lườm Khải:
Tao không đụng chạm gì đến mày đừng làm quê tao nhen:
- May mà chưa đụng chị đã sân si như vậy lỡ mà đụng chị chắc bầm dập em rồi:
- vừa khi Phong bước ra anh hỏi lớn tiếng:
Có gì mà lại mắc mỏ vậy Gia Khải?
- Gia Minh lên tiếng chận lời Khải, ngọt ngào đáp:
Có gì đâu em với nó đùa thôi, em để cho anh ly chè, anh ăn em lấy cho anh nghe:
- cũng được.
Gia Khải rùn vai:
thấy ớn lạnh không? phải công nhận anh Phong, có phép thần làm nóng thành lạnh cấp kỳ hay thiệt.
Gia Minh trừng mắt đe dọa Khải rồi rảo bước vào trong đem chè ra cho Phong.
Gia Lạc vỗ vai bạn hỏi:
Nè, nghe nói chiều mày đi dự tiệc phải không?
- Ừm! Sinh nhật con của Lệ Chi, không đến không được:
- Lúc này mày với cô ấy ra sao?
Có gì đâu cũng bình thường thôi, lúc truo chay ghé thăm bởi cô ấy không có bạn bè người thân, lại đeo mang hai đứa nhỏ bịnh hoạn suốt ngày không ai chăm sóc:
- vậy mà tao cứ ngỡ tụi mày thân mật với nhau lắm chứ:
- Làm gì có, bạn bè t hoi.
Đừng để tìnhcảm lệch lạc sinh ra hiểu lầm không tốt:
- Tao biết! Bởi thế tao cũng tránh không đến nhà cô ấy nữa sợ người ta dị nghị mang tiếng cho cô ấy:
- Mày có số đào hoa lắm, liệu mà giữ thân, có ngày tao sợ cả chục bà xúm vào xé mày tan xác ra, không ai cứu nỗi đâu:
- Đừng lo, chỉ cần mình yêu ai yêu một người thì có sao đâu, còn người ta yêu mình là quyền của người ta làm sao mình cản được, mày cũng đâu có thua gì tao.
Gia Lạc nhướng mày cười lớn:
Tao thì lạ không được như mày, cứ phải đi tìm, săn đuổi, làm quen có nhiều lúc còn bị các cô chửi cho mấy câu mà chẳng sơ múi được gì. Còn mày thì cứ yên vị tại chỗ chẳng cần tác các cô cũng xúm xít vây quanh. Chậc! - Gia Lạc thở ra - Có nhiều lúc tao cũng oán ông trời lắm không côngbằng chút nào, tao cũng đâu có thua gì mày, đẹp trai, con nhà giàu lại có sự nghiệp, thế mà bị thua thiệt hoài rõ bất công:
- Cẩm Phong phì cười đấm cho Gia Lạc một cái nói:
Mày làm tao buồn nôn lên đây, cứ như mấy b à cô già ngồi rên rỉ vì không ai để ý. Mày định bao giờ dẫn Như Hảo về giới thiệu với hai đây thằng qủy:
- Gia Lạc phẩy tay:
Mày đừng nói linh tinh má tao nghe tưởng thật thì chết tao:
- Ủa! Chẳng phải mày tốn bao nhiêu thời gian để làm quen với cô ấy à:
- biết vậy! Nhưng. thôi bỏ qua đi, chuyện tình cảm khó nói lắm. Cái ranh giới còn hay mất mỏng manh vô cùng, nó đến rồi đi không ai biết được:
- Như Hảo có vấn đề à?
Đại khái là tao cần thời gian suy nghĩ, mày hiểu không? thôi bỏ đi mà, mày lo cái tiệc sinh nhật con của Lệ Chi đi, đừng có tò mò chuyện của tao, tao cấm:
- Trời đất! tao chứ có phải thằng khải đâu Lạc.
Mày thì mày, tao cũng cấm:
- cô vờ sợ hãi đứng lên:
Sợ mày rồi tao biến đây:
- Cẩm Phong cười lớn khuất vào trong để Gia Lạc lại với những suy tư thầm kín của mình. Từ ngày gặp Mộng Kỳ trong anh đã thấy đổi, tất cả những cô gái anh từng quen biết trước kia như lu mờ và biến mất khỏi tâm trí anh, kể cả Như Hảo người mà cách đây không lâu anh đã si mê ngây:
- Gia Lạc nghĩ đến Mộng Kỳ rồi anh bật đứng lên lấy xe ra khỏi n hà. chiếc xe đưa anh đến trước ngôi biệt thự của gia đình Mộng Kỳ, anh chờ đợi cho đến khi thấy cô lái xe lao vút ra khỏi cổng anh chạy vội theo rồi làm như vô tình gặp giữa đường anh lên tiếng chào:
Mộng Kỳ:
- Ml quay sang nhận ra anh cô hỏi:
- Ủa! Anh Lạc đó à?
- Lạc cười tươi nói:
Cô còn nhớ tôi sao? Cô định đi đâu vậy?
- Mộng Kỳ cau mặt thấy thế Gia Lạc vội nói:
tôi tò mò qúa. Mộng Kỳ, tôi mời cô uống ly nước được không?
Mộng Kỳ thoáng chần chừ rồi nhận lời:
không có gì, Ta đi:
- Lát sau Gia Lạc đưa Mộng Kỳ ghé đến cái quán sang trọng gọi hai ly nước giải khát:
- Nhìn nét mặt đăm chiêu trên mặt cô, Gia Lạc quan tâm hỏi:
Mộng Kỳ có chuyện không vui hả?
-!
Thường thường tôi có chuyện gì không vui tôi ít khi để trong lòng lắm.
tôi hì không làm thế được:
- chuyện gì cũng phải tập, cứ cho nó qua n hư chưa hề xảy ra với mình, còn không Mộng Kỳ cứ nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm ngay, niềm vui đến với đời người ít ỏi lắm, cho nên đừng để nỗi buồn lại lấn át mất:
- tôi không có thói quen kể lể tâm sự với người khác:
- Tại sao chứ!
tôi không thể, nỗi bất hạnh của? mình có gì tốt đẹp đâu:
- Cô sợ người ta cười:
- Có thể là vậy, tôi ghét nhất sự thương hại và chế riễu.
không ai lại thế, như tôi đây, nếu Mộng Kỳ xem tôi như bạn, cô có thể để tôi cùng chia sẽ với cô:
- Mộng Kỳ lắc đầu. Gia Lạc tiếp lời:
thôi được, cô biết chơi bóng rổ chứ.
biết, chẳng lẽ anh định rủ rồi đi chơi bóng vào giờ này?
- Đúng vậy đó, tôi có người bạn thân làm ở câu lạc bộ, chúng ta đi đi.
Gia Lạc thấy Mộng Kỳ còn ngập ngừng anh kéo tay cô lôi đi:
Theo tôi, bảo đảm cô không bị mất mát cái gì đâu!
Mộng Kỳ đáp:
- tôi đâu có ý đó:
- vậy thì đi, đừng có ủ rũ như cái bánh bao nhúng nước vậy, coi khiếp lắm. Đi!
Lát sau Mộng Kỳ và Gia Lạc đã đuổi theo trái banh trong sân chơi, Gia Lạc chơi banh rất cừ, anh dẫn banh khiến cho Mộng Kỳ ban đầu còn chơi uể oải miễn cưỡng một lúc sau thì cô đã chăm chú hết sức mình, để tâm vào tranh bóng cùng Gia Lạc, mồ hôi cô rịn ướt trên mặt, cả hai chơi sôi nổi hăng hái, Mộng Kỳ la hét thật lực,c o cười vang mỗi khi banh của cô lọt vào lưới Gia Lạc khéo léo nhường cho cô làm bàn liên tục, niềm vui của chiến thắng khiến cô phấn khởi quên mất nỗi buồn vừa đeo mang cách đó không lâu. Gia Lạc cảm thấy Mộng Kỳ đã đuối sức anh mới lên tiếng:
- Chúng ta nghỉ được chưa Mộng Kỳ, tôi thua cô rồi, phải nói cô chơi cừ qúa. Ít khi nào tôi thua một cách thảm hại như thế này, ba "sec" liền:
- Mộng Kỳ cười thích thú:
Chẳng qua anh nhường tôi thôi mà. Ta về đi anh Lạc:
- cô còn nghe buồn không? Hết rồi chứ gì?
Mộng Kỳ chớp mắt cảm động:
Cám ơn anh nhiều lắm, có được người bạn tốt như anh thật là may cho tôi:
- không có chi nếu lần sau có chuyện gì không vui cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cô quên mau chóng:
- Mộng Kỳ cắc cớ hỏi lại:
Nè, vậy ra anh muốn tôi còn buồn hoài sao?
- Gia Lạc bối rối cười xòa:
tôi nói lỡ lời bỏ đi:
- Gia Lạc vui vẻ đưa Mộng Kỳ về tới nhà, đêm nay anh thấy thật đẹp, phố xá, ánh đèn, con đường tất cả như rự rỡ hơn:
- Anh Lạc!:
- Tiếng gọi khiến Gia Lạc dừng xe ngoái lại nhìn. Chiếc cúp trờ tới bên anh rồi thắng lại:
- Như Hảo!
Cô cười tươi hỏi:
Anh đi đâu vậy?
Còn em?
- Em mua cháo về cho má. Nè! Mai ghé nhà em chơi nghe. Má có nói em kêu anh lại, lúc nãy em điện cho anh, nghe nói anh đi ra phố không biết chừng nào về, may qúa lại gặp anh ở đây, nhớ chiều mai đến em chờ:
- Gia Lạc ngập ngừng:
Anh không đến được không?
- Như Hảo ngạc nhiên:
Sao vậy?
- Gia Lạc kiếm cớ giải thích:
Là vậy, ngày mai anh đi quan hệ với một số khách hàng, sợ họ mời đi ăn uống sau giờ làm việc, không biết có còn thời gian hay không nữa:
- Như Hảo buồn buồn:
nếu vậy thì thôi. Nhưng mà em vẫn điện cho anh sau giờ tan sở, biết đâu anh và mấy người đó không đi thì sao. vậy đi, em nói với má chờ anh đến bảy giờ, anh cố gắng đến đi Gia Lạc:
- Gia Lạc khó khăn lẩn tránh, anh đành ậm ừ cho qua chuyện, thật ra anh không có việc gì nhưng vì anh muốn chiều mai ghé thăm Mộng Kỳ cho nên tìm cách từ chối Như Hảo anh nói:
- thôi khỏi chờ đi Hảo, chắc anh không rảnh rồi, để hôm nào đdi, còn nhiều thời gian mà! Em đừng buồn, hôm nào anh đưa em đi phố, coi như bù lại hôm nay được không?
- Gia Lạc ngọt ngào dỗ ngọt Như Hảo khiến cô cũng đành gưỢng gạo cười đáp:
Ừm! vậy thì dể khi khác, anh đừng quên đó:
- Anh biết! Để anh đưa em về, má không khỏe sao lại đòi ăn cháo vậy?
Đâu có, tự má thèm vậy thôi:
- vậy sao? vậy mà anh tưởng má không khỏe mình ghé mua cho má ít thuốc, hay vậy! Chờ anh một chút, anh mua cho má ít trái cây em đem về giùm, coi như anh tạ lỗi vì cái hẹn ngàymai không đến được, em nói với má đừng giận anh:
- Như Hảo thấy Gia Lạc ân cần cô cũng nghe trong lòng được vuốt ve thỏa mãn. Cô nghĩ dù gì anh cũng rất tốt với cô. Cô mỉm cười gật đầu đồng ý rồi dừng xe chờ Gia Lạc băng qua đường đến bên quầy bán trái cây:
- Gia Lạc khéo léo đối xử khiến Như Hảo bị lừa dối cũng vui lòng mãn nguyện.
.
Lệ Chi tiễn chân Cẩm Phong ra đến hiên cưa? cô lưu luyến như không muốn anh về:
- Anh Phong à, em cám ơn anh thật nhiều, hôm nay mẹ con em vui lắm:
- Niềm vui là do mình tạo nên thôi, anh đâu có đem lại được cho em:
- Em không nghĩ như thế. Cẩm Phong! thật ra. em rất cần anh. không có anh em cảm thấy mình như bị hụt hơi giữa biển kơi bao la sóng gió, em sợ hài và buồn lắm anh biết không? Anh đừng bỏ mẹ con em. Em xin anh đừng xa lánh mẹ con em, dù anh đến đây bằng bất cứ tư cách gì em cũng chấp nhận, vui lòng chấp nhận! Cẩm Phong!:
- Phong lặng lẽ nhìn ánh mắt vẫn nài tha thiết của Lệ Chi thật lâu, đôi mắt cô như muốn khóc, đôi mắt như níuy kéo thật đáng thương, tiếng nói của cô làm mềm lòng anh, bất giác anh tay vuốt nhẹ lên má nàng, Lệ Chi nắm lấy tay anh khẩn trương:
- Anh hứa với em đi Phong. Đừng xa lánh em, em không dám đoì hỏi gì nơi anh, em tự nguyện đứng bên lề đời riêng anh, em không xen vào bất cứ chuyện gì của anh, chỉ xin anh đừng làm mặt lạ, đừng bỏ em. Anh hày cho em xin những phút giây thừa thãi trong cuộc sống của anh, cho dù thế thì em cũng cảm thấy diễm phúc lắm rồi! em không có ai bên em cả ngoài anh, anh biết đó cuộc sống em rất quạnh hiu, em không chịu đựng được. Cẩm Phong! Anh hiểu mà, ngoài anh ra, em chẳng còn gì trên đời này nữa:
- nước mắt Lệ Chi rơi nhòa trên má, tiếng nức nở nho nhỏ làm đau lòng người. Trong cái dáng vẻ nhẫn ngục và chịu lụy của cô làm cho Cẩm Phong không đành lòng nghĩ thêm được gì, anh kéo cô vào lòng vỗ về. Sự dằn cô suy tính nói ra những lời chia tay biến mất hỏi anh, anh không còn nhớ đến ý định đo nữa khi đứng trước một nhân dáng nhỏ bé run rẩy đang cầu khẩn anh chở che, bản chất mạnh mẽ của người đàn ông không cho phé Phong anh là ngược trước tình cảnh này, lại càng không cho phép anh tàn nhẫn nói ra những lời phủ phàng khó nghe:
- Anh vỗ về Lệ Chi:
Đừng khóc nữa. Bình tĩnh lại đi Chi, anh không bỏ em đâu, đừng khóc nữa:
- Lệ Chi níu lấy vai anh vẫn vỉ tha thiết:
Anh hứa với em đi. Hứa đi ~.
được anh hứa:
- không rời xa em:
- được rồi, anh hứa.
Cô vùi đầu vào lòng ngực rắn chắt của anh sung sướng cười, hương hơi quen thuộc khiến cô không muốn rời xa, anh sẽ là của cô, anh sẽ là riêng cô. cô thật sự không muốn mất anh:
- Anh ở lại với em?
.. Cẩm Phong im lặng theo chân cô trở vào trong căn phòng quen thuộc, chiếc giường đệm trắng tinh mời gọi quyến rũ. Lệ Chi đu người xuống bên anh.. Cẩm Phong chợt tỉnh khi lưng anh vừa chạm vào chất nệm êm ái mát rượi của chiếc giường, anh định gượng, đứng lên nhưng vòng tay của Lệ Chi vấn vít kéo anh đi vào đam mê một cách tuyệt dịu:
- Sau những giây phút mê đắm hoan lạc, Phong bứt rứt bật dậy vội vã ra về, anh không dám nhìn Lệ Chi, anh cảm thấy mình qúa tồi nên chỉ nói vội câu xin lỗi rồi bước như trốn chạy ra khỏi nhà cô, không biết sau lưng anh có nụ cười thỏa mãn của Lệ Chi đuổi theo cùng ánh mắt rực sáng niềm hân hoan đắc ý.
.
Ông Định đặt chiếc cặp da lên ghế rồi thả người xuống mệt mỏi bới bớt nút cà vat ra, bà Định cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên chồng.
Bà hỏi:
Ông mệt à?
- Già tôi làm sao tránh khỏi.
Bà thở dài:
Lúc nãy tự Ông uống nhiều rượu qúa. Để tôi gọi chị hai pha cho ông ly chanh đá:
- Ờ! cũng được cho tôi nhiều c hanh một ch''t, công việc làm ăn càng ngày càng cần nhiều suy nghĩ, thời buổi cạnh tranh này nếu sơ sót một chút là tiêu hết cả vốn liếng, tôi mệt qúa không biết chừng nào moi được nghỉ ngơi:
- Ông mà đòi nghỉ ngơi chắc mẹ con tôi đi ăn mày hết qúa.
Ôi! Cờ mà thằng Gia Lạc nhà mình nó chú tâm hơn một chút thì` tôi đã khỏe rồi:
- thì nó cũng quán xuyến phụ Ông cả một phần lớn cơ sở rồi còn gì, nó cũng còn nhỏ mà, ta đâu thể bắt nó làm qúa sức được:
- Ông lắc đầu châm điếu thuốc bà liền nhắc nhở:
Bác sĩ cấm hút thuốc đó, ông không nhớ sao, thôi thì ráng ít lâu nữa, lo chuyện gia thất cho thằng lạc xong ông giao hẳn ông việc cho nó với vợ nó điều khiển, lúc đó tha hồ cho ông nghỉ ngơi:
- biết có được vậy không?
Anh chị ấy đã hứa với vợ chồng mình rồi còn lo cái gì, nghe nói con nhỏ cũng giỏi, có học thức lại ra làm việc từ lâu, với tài trí của nó, thằng Lạc cưới về cũng được nhờ, biết đâu vợ chồng nó còn giỏi điều khiển chăm lo cho cợ nhiệp nhà này hơn ông nữa:
- Bà nói tôi nghe ham qúa:
- Chẳng lẽ ng không muốn vậy sao?
Sao lại không. Nhưng mà biết đâu thằng Lạc nhà mình nó không chịu hoặc là con bé trên ấy chê bai không nhận lời:
- Ông cứ để tôi lo, thằng Lạc đã lớn rồi, cứ lông bông lăng nhăn mãi đâu được, để nào chúng ta mời anh chị Kínmh với con gái họ đến nhà ta dùng cơm, tạo cơ hội cho tụi nó làm quen nha luôn:
- thôi được tôi giap cho bà lo việc này, thằng Gia Lạc cũng lớn rồi, mà chúng ta chưa được có cháu ẵm bồng, như người ta có phước đã có lâu rồi mới phải, lo cho nó xong tôi với bà đi du lịch một chuyến để nghỉ ngơi:
- Bà nhìn ông thương xót, mái tóc muối tiêu với những nếp nhăn hằm sâu trên khóe mắt ông đã già quá rồi. vậy mà còn phải lo nghĩ nhiều:
- Hay là tôi với ông đi ĐàLạt nhỉ chơi ít hôm, lúc này ông ốm và mệt mỏi qúa:
- công chuyện còn đăng đê mà đi sao được. Còn mấy chuyến hàng phải xem xét ký hợp đồng, có bà đi thì đi.
Ôi! nếu có thì hai vợ chồng cùn gđi ai lại bỏ công mà đi một mình, vui thú gì. Chút nữa tôi nói chị hai hầm cho ông ít xúp ăn cho khỏe:
- vừa khi Gia Lạc về tới anh cười tươi lên tiếng:
Ba má, con mới về.
Bà gọi anh:
Ngồi đây cho ba má nói chuyện một chút, công chuyện làm ăn dạo này ra sao con?
dạ cũng tốt:
- Má mới bàn với ba con về con:
- chuyện gì má?
Thì chuyện hôn nhân của con chứ chuyện gì, con định để ba má chờ đến bao giờ đây?
Gia Lạc gãi đầu cười:
Từ từ ba má:
- Từ từ sao được, má định tới chủ nhật này con nghỉ má đưa con đi gặp một người:
- Ai vậy má?
Con của một người bạn làm ăn chung với ba má, nghe nói no đẹp lại giỏi giang lắm:
- Má ơi! Má định làm mai cho con đó à:
- Cha mày! Mai mối gì tao cưới luôn chứ mai mối gì.
Má không định nói ép gả con chứ. Trời ơi! Gia Lạc bật cười đùa, con nói thiệt nghe má ép con, con tự tử cho con:
- Bà Định nhăn mặt đập cho Lạc một cai gắt:
Cái thằng ăn với nói chẳng ra đâu, vậy mà cũng đùa được, má nói thiệt đó, ba con ổng mệt mỏi rồi, định lo vợ cho con để hai đứa gánh vác hộ cho ba má cái cơ nghiệp này, vả lại con cũng lớn rồi biết đợi đến chừng nào nữa:
- Gia Lạc nghiêm trang lại đáp:
Má à! không vợ con cũng lo được mà, chuyện hôn nhânmá để con tự chọn, quan trọng cả đời con mà má, nếu không hợp khó mà chung sống lắm:
- Hễ nói tới chuyện vợ con là bây cứ chối đây đẩy, chủ nhật này đi với má không bàn ra bàn vô nữa. thôi má với ba vào phòng ngh?, chút tới giờ cơm gọi má:
- Má!
Gia Lạc gọi với theo nhưng bà Định phẩy tay không muốn nghe:
- không nói nữa, muốn hay không cũng phải đi với má:
- Ông Định đứng dậy theo vợ nói:
thôi, cứ chiều theo ý má đi chịu hay không cũng đi một lần với ba má cho má con vui:
- Ông đập nhẹ nhẹ lên vai con rồi bỏ vào trong. Gia Lạc nhún vai thở dài. Anh không hiểu hôm nay có chuyện gì nữa mà ba má anh lại gay gắt nghĩ đến chuyện vợ con của anh:
- Nè Lạc làm gì buồn bã ngồi ở đây một mình vậy?
- Mới về đó hở Phong?
- Ừm:
- Có chuyện gì đâu tự nhiên ông bà "vía" bắt đi coi mắt vợ buồn cười không?
- Hai bác lo cho mày vậy là tốt rồi còn nhăn nhớ gì chứ? Tao đây có muốn cũng chắng ai dòm tới:
- Thì mày thế tao đi, tao xin đưa hai tay dâng cho mày đó. Thiệt lẩm cẩm chịu không nổi:
- Phong cười:
thôi than thở nhăn nhó gì cứ theo lời hai bác đi, biết đâu lại có duyên phận thì sao.
Hoang đường.
vậy thì đưa bạn gái về giới thiệu cho hai bác yên lòng đi.
Chưa tới lúc:
- Mày cứ lần lựa mãi, ba má mày nhăn cũng phải:
- Gia Lạc mơ màng rồi mỉm cười:
không phải lần lựa mà là chưa tới lúc chín mùi, thời gian nữa tao sẽ cho mày biết. Nè! Hôm nọ đi dự tiệc ở nhà Lệ Chi vui không? Cô ấy có điện lại t ìm mày đó, gặp con Minh nó nghe điện, chút mày hỏi nó xem:
- Phong nhíu mày:
Cô ta gọi lại tao cô chuyện gì vậy không biết?
không biết thì đến đó xem sao. Thu xếp di, tao thấy mày sắp phải phiền phức rồi đó:
- Cám ơn mày, tao biết mà:
- Phong về phòng thì đựng mặt Gia Minh trên hành lang, cô giận dỗi đứng chờ anh đã lên bèn lên tiếng hỏI:
Anh nói chở em đi ra phố sao giờ mới về:
- Chết rồi! Anh quên mất, xin lỗi em:
- Minh giận dỗi:
Anh có bao giờ nhớ đến em suốt ngày đi đã vậy còn chưa đủ, còn nhắn điện thoại kêu réo nữa, bây giờ đưa em đi chưa?
- Phong nhăn nhó:
Bây giờ anh bận rồi Gia Minh hay em chờ thằng Sơn nó về nó đưa em đi vậy:
- Minh giậm chân:
không cần! Anh đừng coi em như con nít, em lớn rồi anh nói gì phải giữ lời với em.
Nhưng anh bận thật mà Minh.
Bận đến nhà cô ta chứ gì?
- Phong cau mày:
Em có thói xấu xem vào chuyện người khác bao giờ vậy:
- Anh.. anh mắng em đó ha?
Anh không mắng mà chỉ muốn nhắc nhở em đừng học thói xấu của người ta thôi:
- nếu anh đừng xạo với em:
- Anh xin lồi em rồi mà Minh. Chỉ là chuyện nhỏ em có thể đi với d hay với Khải cũng được mà:
- chuyện nhỏ mà anh không giữ lời, nói chi chuyện lớn, em ghét anh lắm. Anh chỉ giỏi nói dối, nếu muốn thì đừng có hứa, không muốn thì đừng có làm khiến cho người ta phải trông. Em không thèm nói chuyện với anh nữa. Minh vùng vằng bỏ đi:
- Gia Minh nói cũng đúng, nếu không muốn thì đừng nên làm, anh cũng thật sự không lý giải được hành động của mình, từ hôm ở nhà Lệ Chi về đến any anh lại vướng mắc vào tình thế bối rối, anh không gỡ ra mà cuộc buộc thêm vào, bây giờ lại đến Gia Minh tự anh đã làm khổ chính mình. Anh có lỗi với Mộng Kỳ, mấy hôm nay anh không dám gặp cô. Anh sẽ giải thích làm sao nếu cô biết chuyện này. Lần hẹn hò hôm nay thật không vui thú gì với anh, anh không biết đối mặt sao với Mộng Kỳ.
.
Mộng Kỳ!
Tiếng Phong gọi khiến cô giật mình nhìn lên:
Chờ anh lâu không?
Mộng Kỳ lắc đầu cười:
Tự em đến sớm thôi:
- Phong ngắt nhẹ mũi cô trêu:
Em không biết xấu hổ à? Nôn nóng còn hơn anh nữa:
- Em có thấy gì xấu hổ khi mong sớm gặp anh đâu. Nè, nếu anh nói hoài coi chừng em xấu hổ thật đó:
- vậy thì sao?
Trốn anh luôn chứ sao?
Đừng dọa anh chứ. Anh đưa em ra ngoại ô chơi chịu không?
- Mộng Kỳ ôm lưng Phong, chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng, gió thổi bạt tóc, tung áo và bay chới với cả niềm vui quanh cô:
- Cô siết tay vòng quanh lưng người yêu hỏi:
Anh Phong, không hiểu tại sao em lại yêu anh nhỉ?
- Phong quay lại đáp:
Tại anh đẹp trai:
- Hứ! Trơ trẽn vậy mà anh cũng nói được:
- vậy thì em nói đi, tại sao em lại yêu anh:
-Có lẽ vì chúng ta mắc nợ nhau từ kiếp trước thì phải.
không nghe, em nợ anh thì có c òn anh thì không, anh tự bao giờ đến nay rất sòng phẳng làm gì có chuyện nợ nần ai:
- Mộng Kỳ đấm đau vào lưng anh phụng phịu:
Anh đó, hơn thua với em từng chút không nhường em gì cả. Đàn ông gì mà dễ ghét:
- Ậy, em cũng đâu muốn thương anh chàng nhu nhược bao giỜ. Khải hong lấn át em người ta lại bảo anh sợ. Mai này sao anh nói em chịu nghe:
- Anh làm em tức chết được:
- Phong cười lớn sảng khoái:
cười cái gì? Bộ nào giờ chưa thấy ai tức hả?
- thôi, anh không ghẹo nữa, anh xin lỗi.
Chiếc xe dừng lại trong khu vườn cây trái xum xuê. Cẩm Phong cầm tay người yêu thả bộ dưới n hung tán lá xanh mát. Bầu trời ngan ngát một màu hy vọng:
- Mộng Kỳ, em thích không?
Thích lắm:
- Cẩm Phong choàng tay ôm bờ vai mềm mại của nàng âu yếm nói:
Mai này, em sẽ thường xuyên đưa em đi dạo những nơi này, không khí thoáng mát không tiếng ồn ào chỉ có tiếng hai ta thôi:
- nếu có anh bên em dù đi đâu em cũng thích:
- Phong ghì nhẹ nàng vào lòng anh, ánh mắt họ nồng nàn đắm đuối nhìn nhau thật lâu, Phong lấy tay mơn man đôi má nàng khẽ cười:
Em đừng nói thêm nữa, nếu không anh khóc lên vì xúc động đó:
- vậy thì anh khóc đi, hiêm khi em thấy đàn ông khóc lắm, chỉ toàn trong phim thôi, coho em xem anh khóc đi:
- Sao em ác vậy? người ta khóc vì buồn vì khổ vì đau bây giờ anh rất vui làm sao mà khóc cho được.
vậy à?
- Mộng Kỳ nhướng mày lém lỉnh rồi bất ngờ cô cắn thật mạnh vào vai Phong. Phong kêu lên đau đớn, liền miậng la:
Ui, chúa phật ơi! Chết anh rồi, em làm gì vậy?
- Mộng Kỳ thản nhiên đáp:
Anh đau không?
- Phong nhăn nhó xoa mạnh lên dấurăng của Kỳ đáp:
Đau sao không đau, ui cha, không ngờ em ác qúa,d dúng là cô nương mà:
- Đau sao không khóc:
- À - Phong vỡ lẽ - Thì ra là vậy, thì ra là em cố tình muốn anh khóc à. Em qúa quắt lắm, anh không tha cho em được rồi:
- Mộng Kỳ vùng khỏi tay người yêu bỏ chạy để Phong đuổi theo chuồi cười của cả hai vang lên làm xao động những tán lá hàng cây, chúng nghiêng ngó nhìn xuống đôi tình nhân rồi đưa những cánh lá nho nhỏ vẫy chào, làm rung rinh những vạt nắng lấp lánh:
- Mộng Kỳ sà xuống vạt cỏ bên gốc cây, cô duỗi thắng đôi chân thon thả trên đất. Cẩm Phong ngồi x uống bên cô nụ cười vẫn còn trên môi hai người:
- Phong âu yếm kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô nồng nàng nụ hôn kéo dài, kéo dài thật lâu. Phong say sưa tận hưởng hương hơi thơm ngọt từ da thịt nàng toa? ra, anh rời môi cô rồi ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp của người yêu để nghe hồn chơi vơi chao đảo:
- Mộng Kỳ.
Anh nhẹ nhàng gọi ten cô, giọng anh trầm hẳn đi vì xúc động. Tình yêu anh dành cho cô lớn lao qúa, trái tim anh không đủ chỗ để dung chứa nó như muốn vỡ ra, anh siết cô vào lòng run rẩy mê đắm:
- Anh yêui em, anh yêu em nhiều nhiều lắm Mộng Kỳ:
- Mộng Kỳ vùi mái đầu xinh xắn vào lồng ngực anh, cô giấu đi giọt nước mắt sung sướng vừa ứa ra khỏi bờ mi, anh là tất cả đối với co, những đau khổ, buồn phiền những tháng ngày cô đơn đã qua, đã không còn trong cô vì bây giờ cô đã có anh. Cô cảm nhận được yêu thương mà anh muốn trao cho cô qua làn da nồng ấm đang run lên vì xúc động của anh, cô miết nhẹ bờ môi lên hõm vai nâu nâu rám nắng của anh để nghe đam mê dâng ngút ngàn. Cô thì thầm nói.
Em yêu anh, đừng bao giờ xa nhau anh nhé:
- Vòng tay lại vấn vít vòng tay, họ ngồi bất dộng bên nhau lâu thật lâu:
- Hạnh phúc không còn là điều xa lạ, mơ hồ nữa, họ đã cảm nhận được qua từng vuông da thịt, đang run lên vì sung sướng. Cả hai mỉm cười cùng với ánh nắng lấp lánh và tiếng chim ríu rít nhảy múa trên cao.
:
- những lần hẹn hò của Mộng Kỳ cùng Phong khiến cho bà N chú ý, cô hầu như đêm nào cũng vắng nhà:
- Ông Kính đỡ tách trà trên tay vợ Ôn tồn nói:
Cám ơn bà, hôm nay bà không đi chơi với chị Tâm sao?
- không, có ông ở nhà tôi đi làm gì, lúc này chị ấy có gọi điện nhắn qua, tôi nói dối bị nhức đầu đi không được:
- Ông cười:
tôi cũng khen các bà, không hiểu mấy lá bài xanh đỏ đó hấp dẫn gì mày ngày nao các bà cũng chơi được không chán:
- Bà n thong thả trả lời chồng:
Có gì hấp dẫn đâu, rãnh rỗi qúa không có chuyệng ì làm, chú yếu quây lại trò chuyện tào lao cho qua ngày tháng, bởi thế tôi mới nói với công có đi đâu làm gì thì cho tôi theo phụ, chứ nếu không có ngày tôi sinh hư thì khô?
- Ông Kính cười lớn:
- Hà.. hà.. hà. Bà cũng khôn khéo lắm. muốn theo giám sát thì có, bày lắm mưu ma chước qủy, tôi bảo đảm không làm gì mắc lỗi với bà, bà đừng lo:
- Già rồi, ông còn bỡn cợt làm gì, mấy hôm nay tôi thấy Mộng Kỳ nói đi đâu mỗi đêm, câu chuyện hôm tôi nói với ông về hôn nhân của nó với thằng con trai ông bà Định ông định sao?
- Ông thở dài:
chuyện của nó chúng ta cũng không ép buộc được, nó đã lớn lại có tính độc lập bướng bỉnh, từ lâu nó đã có ý chống lại ý tôi, khó nói cho nó nghe lắm:
- tôi biết từ lúc ông cưới tôi về đến nay nó luôn chối từ tôi, no không cho tôi thấy thế cương vị của mẹ nó, tôi cũng cố hết sức rồi:
- tôi biết! - Ông thông cảm nắm tay bà bóp nhẹ - tôi biết bà tốt với no, nhưng cũng không trách no được vì lúc xưa no rất yêu mẹ nó, đối với mẹ nó là thần tượng là tất cả những gì đẹp đẽ nhất cho nên khi mẹ nó mất nó bị hụt hẫng. Cú sốc qúa nặng đối với nó:
- tôi cũng không mong muốn được nó cho tôi tình thương yêu đó, nhưng dù gì nó cũng để cho tôi chăm sóc cho nó, đàng này nó cứ xa lạ lánh ghét hờn tôi, tôi không biết phải làm sao. tôi tiếc là không sinh với ông được đứa con nao, nếu không tôi đâu cô quạnh như bây giờ:
- Đừng buồn nữa, nếu thời gian trống của bà không làm gì thì dồn hết cho tôi đi, tôi không từ chối đâu:
- thôi, ông lại ăn nói lung tung rồi. tôi có hẹn với anh chị định chủ nhật này lại nhà mình dùng cơm. Hôm đó ông cố thuyết phục nó ở nhà tiêp khách phụ với tôi:
- thôi được, mình cứ làm hết khả năng mình, tôi biết bà muốn tốt cho nó vả lại gia đình ông bà Định cũng đàng hoàng, tôi có gặp qua thằng con trai của họ, nó cũng khá lắm:
- Bà n cười:
Ông ủng hộ tôi là tốt rồi.
vừa khi Mộng Kỳ vào tới:
Thưa ba và dì con mới về.
Cô dợm bước về phòng thì ông kêu cô lại:
- Mộng Kỳ, con lại đây ba có việc muốn nói cũng con:
- chuyện gì ba?
Cô đưa mắt dò xét nhìn bà n. Bà ý nhị đứng lên tránh mặt cho ông nói cùng cô:
- Ông và con ngồi trò chuyện, tôi đi tắm một chút:
- Chờ cho vợ khuất bóng ông ôn tồn nói:
Con mới đi chơi với bạn về đó à?
- Cô trả lời:
Ba kiểm soát việc đi lại của con từ bây giờ sao?
Ông lặng im thật lâu buồn bã nhìn cô:
- Con đừng có thái độ khiêu khích như thế với ba, ba chủ ý đến con vì quan tâm con thôi:
- Cô lạnh lùng đáp:
nếu vậy con cám ơn ba, con đã lớn rồi con biết phân biệt tốt xấu và không làm hại gì đến danh dự gia đình đâu:
- Ba không có ý đó. Mộng Kỳ, từ lúc mẹ con mất, cha con mình không có thời gian trao đổi tâm sự cùng nhau, ba nghĩ con có nhiều việc muốn nói với ba lắm:
- Tại sao ba nghĩ vậy?
Bởi vì ba cũng cô rất nhiều việc muốn nói cùng con:
- vậy thì ba nói trước đi.
thôi được! Ba nói.. - Ông trầm ngâm hồi lâu rồi trầm giọng nói - Ba biết ba thiếi sót bổn phận đối với con, ba không thể thấy thế mẹ con lo cho con, nhưng lúc nào ba cũng quan tâm và yêu thương con. Ba mong muốn con cũng thế, ba chỉ có mình con là con, ba không để con thua kém hay thiếu thốn điều gì. Ba đã cố hết sức vậy mà con cứ từ chối ba:
- Mộng Kỳ cau mày:
Ba! Ba định nói gì đây. Ba đang lên án, đổ thừa cho con đó à? Ba không định nói là con làm cho ba khổ và buồn chứ? Ba nói ba lo cho con?
- Ba không lo cho con thì lo cho ai chứ Kỳ? Ba không lên án con, không đổ lỗi cho con, ba chỉ muốn con trưởng thành một chút đừng trẻ con nữa. Gia đình ta cũng không có bao nhiêu người tại sao lại không thể vui bên nhau, dì n đã về với ba qúa lâu rồi mà con vẫn không chấp nhận dì ấy. Dì ấy không có ác ý mà:
- Mộng Kỳ mím môi gật gù.. thì ra là do bà ấy to nhỏ với ba cô. Cô lên tiếng trả lời:
Con biết ba muốn nói gì với con rồi. Tại sao bà ta cứ chen vào giữa hai con mình. Ba có biết là con không muốn không? Con không chấp nhận điều ấy, bà ta lúc nào cũng như một thành chắn giữa con và ba. nếu ba muốn con không xa cách ba thì tốt hơn hết là bà ta biến đi, ba nói bà ta biến đi đi:
- Mộng Kỳ!:
- Con không muốn nghe gì nữa, nếu bà ấy không muốn có mặt con ở nhà thì con sẽ dọn ra ngoài ở riêng, con sẽ không làm phiền lòng ba nữa:
- Mộng Kỳ! Con cố chấp qúa.
Phai, con là như thế đó. Bây giờ trước mặt ba con không còn ngoan ngoãn đáng thơng. Con là thứ thừa thãi trong gia đình này, ba chỉ biết có bà ấy thôi. Ba không còn nhớ đến mẹ con thậm chí con, ba cũng không nhìn đến. Con vui, con buồn ba cũng không hề biết đến. Ba cứ nghĩ đi, ba dành cho con bao nhiêu phút trong một ngày. Có nhiều khi ba đi cả hằng tuần không về, con muốn tìm ba cũng hcẳng biết tìm ở đâu, ba tưởng những qùa cáp mà ba đem về cho con sau những chuyến đi là có thể bù đắp cho con được sao, con không cần những thứ đó, thứ con cần là tình yêu thương gần gũi của ba kìa. Thế nhưng. Thế nhưng bà ta đã chiếm trọn hết của con, con ghét bà ta:
- Mộng Kỳ! Con nghe ba giải thích. Ba lúc nào cũng yêu thương con:
- Ba nói dối! Con cần tình yêu thật sự chứ không cần lời nói:
- Ông Kính thở dài:
Cond dã hiểu lệch lạc mọi vấn đề. Mộng Kỳ, dù con nghĩ thế nào ba cũng yêu con. Ba có sai sót là khôngd ành nhiều thời gian cho con nhưng không vì thế mà coi thường ba, còn dì thì không thể xen kẻ hay phá hoại được. Con đừng nghĩ như vậy. ba sống với dì n vì ba cũng là một con người ba cũng cần tình y eu, cũng cần người kề bên chăm sóc trong những lúc buồn phiền. Con đã lớn con có suy nghĩ và cuộc sống riêng con, con đâu thể chăm sóc được cho ba. Con đừng trẻ con nữa, hãy thông cảm cho ba, con đã lớn rồi. Dì n có ở đây cũng là tốt cho hai cha con ta. Dì chăm lo việc nhà, quán xuyến trong ngoài, những lúc trái gió trở trời dì kề cận lo lắng cho ba. Ba đâu có đòi hỏi nơi con điều gì. cũng như phần đời riêng của con ba không hề chen vào. Ba tôn trọng con tại sao con lại không nghĩ cho ba chú Mộng Kỳ:
-..
Gia đình ta có gì là qúa mâu thuẫn với nhau để xảy ra tình trạng chia rẽ chứ. Chúng ta có thể ngồi lại hòa giải với nhau ba sẽ dành nhiều thời gian cho con hơn. ba sẽ cố tạo cho con niềmn vui và sự vừa ý, chỉ xin con thông cảm cho ba, đừng cố chấp nữa. Thâm tình lúc nào cũng là thâm tình, dù thế nào chúng ta cũng không thể ghẻ lạnh suốt đời với nhau, ba già rồi không còn sống được bao nhiêu năm, con đừng hờn ba nữa Mộng Kỳ, mẹ con ở dưới suối vàng cũng không vui khi thấy cha con mình như thế này đâu:
-..
Mộng Kỳ.
Ba đừng nói nữa:
- Mộng Kỳ cúi đầu im lặng, cô ray rứt giằng cô giữa nỗi hờn và tình thương yêu. Có phai cô đã sai điều gì đó không? Cô đã sai? không! Cô không sai. người sai là ba cô. Nhưng mà. ba cô đã nói đúng, cô đã cho ba được gì? Đã hơn hai mươi năm nay cô cho ba được gì, ba cô không hề đòi hỏi nơi cô, chỉ có cô luôn đòi hỏi theo ý cô. vậy thì ai sai? Bà ta chăng? Tại sao bà ta lại chen vào giữa gia đình cô, bà ta là kẻ thừa thãi, bà ta không nên xuất hiện trong gia đình này, bà ta đã sai, đúng là bà ta đã sai, lỗi của bà ta:
- Ông Kính bất chợt ho rũ ra ông đỏ mặt ôm ngực lấy hơi tiếng ho bệnh hoạn nặng nề cô lo lắng đưa mắt nhìn ba mình.
Ba sao vậy ba?
- Bà n nghe tiếng ho của chồng, bà chạy vội ra, có lẽ từ nãy giờ bà đã đứng gần đâu đó để nghe, cho nên mới xuất hiện kịp thời khi cơn ho của chồng vừa chớm. Bà lo lắng vuốt ngực chồng rồi chạy đi lấy thuốc. Lát sa bà đã tay b ưng tay rót đưa cho chồng ly nước và mấy viên thuốc. Bà ân cần đỡ lưng ông nói:
- Ông mệt lắm phai không? Uống thuốc đi sẽ bớt liền, uống đi ông:
- Ông cầm mấy viên thuốc bỏ vào miệng thều thào nói:
không sao, bà đừng qúa lo:
- Bà lo lắng gắt nhẹ:
Còn không sao, tôi mà không bắt ông uống thuốc thường xuyên, một ngày ông ho chừng ba cữ ông cũng đứt hơi chết rồi. Ông thật gan lì lại luôn ỷ lại sức mình ông tưởng ông còn trẻ lắm sao, gần xuống lỗ rồi, không biết giữ sức khỏe cho mình thì ai vào đây chịu cho ông:
- Mộng Kỳ lặng lẽ nhìn cảnh trên, trong cô thoáng một suy nghĩ, cô hỏi ba:
Ba bị bệnh gì vậy ba, ba bị vậy lâu chưa?
- Ông phẩy tay gạt đi:
Bệnh đâu mà bệnh, ho thường thôi. Già rồi thì vậy đó. Nghỉ ngơi một lát là xong mà:
- Bà N cau mày làu nhàu:
Ông chỉ giỏi coi thường - Gắt chồng xong, bà buồn buồn quay sang nói với Mộng Kỳ - Ba con ổng bị bệnh đã lâu, dì bắt ổng đi khám bác sĩ mấy lần rồi, từ lúc ổng bắt đầu khúc khắc ho kìa. Nhưng ổng lười uống thuốc lắm, nếu mà uống đều thì đã giảm nhiều rồi đăng này. ứ hự - Bà thở ra rồi lại nói tiếp - Có gì ở bên nhắc nhở đem cho ổng thì ổng mới nhớ uống còn không thì thôi, cho nên những lúc gần đây gì hay đi theo ổng để chăm lo cho ổng mới thường vắng nhà:
- Mộng Kỳ khẩn trương:
Nhưng, ba tôi bịnh gì?
Phổi ổng có vấn đề nhưng mà không sao con đừng lo. Chạy chữa uống thuốc đều sẽ khỏi thôi:
- Tại sao dì không cho tôi hay?
Dì thấy, dì lo cho ba con cũng được rồi, không muốn để cho con bận tâm, con còn nhiey việc phải làm ở công ty:
- Ông Kính xua tay:
thôi hai người dừng nói nữa cứ làm như tôi bị bệnh nan ý tới nơi rồi không bằng, thôi bà đỡ tôi vào nghỉ, tôi muốn nằm một lát:
- Bà vội đỡ ông đứng dậy.
Ờ, để tôi đưa ông về phòng mỗi lần lên cơn ho ông đều mệt hết, để chút tôi pha cho ông ly chanh uống cho khỏe:
- Cám ơn bà.
On cái gì, vợ chồng phải nhìn ngó nhau chăm sóc cho nhau chứ còn ai vào đây nữa, ông làm như tôi là người ngoài không bằng. Ông bịnh hoạn tôi có vui thú gì:
- Mộng Kỳ thẫn thờ nhìn theo ba cô và bà n khuất sau cánh cửa phòng. Cô rũ người trên ghế suy tư. Ba cô bệnh đã lâu mà cô không hề biết, không hề chăm sóc thuốc men cho ông, mà lại là bà Như mọi việc đều chỉ có mình bà. Ba cô cần người đàn bà này hơn cô. Cô có qúa cố chấp và ích kỷ? Sự việc xảy ra khiến cô có một suy nghĩ khác:
- Mộng Kỳ miên man suy nghĩ mãi đến khi cô thấyt đầu cô nhức lên cô mới cầm điện thoại quay số gọi cho Cẩm Phong:
- Tiếng Phong bên kia đầu dây vọng lại:
Alô! Mộng Kỳ đó à?
Em đây, anh đến đón em đi, em cần gặp anh.
Có chuyện gì vậy?
Em buồn qúa, anh đến đây đi.
được anh đến liền, em chờ anh ở nhà nghe:
- Lát sau tiếng xe cau Phong đã dừng lại trước cổng. Mộng Kỳ đứng chờ sẵn anh ở đó. Cô lên xe theo Phong đi:
- Phong đưa Mộng Kỳ ra bến cảnh, gió từ dưới sông thổi ngược lên làm tung mái tóc của Mộng Kỳ, cô vuốt lại rồi nhìn mông lung ra xa. Cẩm Phong im lặng đứng kế bên cô, không nói gì:
- Cô quay nhìn người hỏi:
Anh không hỏi gì em sao?
- Anh không muốn là rộn em, nếu em muốn kể hì em sẽ kể cho anh nghe thôi:
- Em cũng không biết kể gì, không biết bắt đầu từ đâu. Mẹ em chết lúc em còn nhỏ, ba làm ăn suốt ngày không có gần gũi em nhiều, em sống với bà vú một thời gian thì ba tục huyền với người đàn bà khác, em đau khổ lắm, em không thể chịu đựng được:
- Anh hiểu, anh hiểu..
Anh có biết không, em luôn luôn cảm thấy mình bị bỏ quên, bị hất hủi, em ghét bà ta, anh có hiểu tâm trạng của em không? em cảm thấy bà ta đã chiếm trọn vẹn tình thương yêu của ba dành cho em, em cố gắng, cố gắng cùng sống chung trong một nhà nhưng lúc nào em cũng khó chịu lúc nào em cũng bứt bối suốt bao tháng ngày qua không lúc nào em được thoải mái:
- Anh hiểu:
- ANh không thể hiểu được cảm giác của em đâu.
Anh hiểu, Mộng Kỳ! - Phong siết nhẹ vai người yêu khẳng định - Anh hiểu cảm giác của em khi có người thư ba đứng giữa ba và em. Bởi vì anh cũng như em, cảm giác đó thật khó chịu:
- Mộng Kỳ ngỡ ngàng hỏi lại:
Anh nói sao? Anh cũng như em à?
- Phong trầm ngâm một lát rồi buồn bã gật đầu nói:
phải! Ba má anh ly dị với nhau lúc anh còn rất nhỏ, đã mưỜi mấy năm nay, không một lần anh gặp lại mẹ anh, anh sống với ba như sống với một người xa lạ, học hết phổ thông anh bon chen ra đời kiếm việc làm rồi tự lực cánh sinh, cố gắng học, anh rất ít khi về nhà chỉ ngoài những ngày lễ tết:
- Thế còn mẹ anh, bà không thăm hỏi anh sao?
Có. Năm ba lần lúc anh còn nhỏ bà có về thăm anh, nhưng mà anh kong muốn gặp mặt cho đến khi ba anh dời nhà khỏi chỗ cũ thì má anh không liên lạc nữa. Đã mười năm nay rồi anh không gặp được bà:
- Anh không tìm bà ta sao?
- Phong lắc đầu:
không, anh không muốn gây khó xử cho họ, cả ba anh lẫn má anh họ đề có cuộc sống riêng, có niềm vui riêng có anh ọ chỉ thêm khó chịu thôi. Ba anh đã có người đàn bà khác, Cẩm Sơn là em cùng cha khác mẹ với anh. Họ sống rất hạnh phúc, ba anh vẫn thường nhắn gởi anh về, nhưng anh hiểu, anh không nên chen vào cuộc sống của họ. Gây cho họ nhiều phiền phức. Cả má anh cũng thế, bà đã có gia đình khác anh không muốn bà vì sự xuất hiện của đứa con riêng mà bỏ lỡ hạnh phúc. Anh không muốn gặp họ, không vì những ý tốt như anh nói với em tự nãy giờ:
- Thế thì vì cái gì?
Vì anh muốn hành hạ họ muốn anh luôn là nỗi phiền muộn của họ, anh muốn mỗi lần nghĩ đến anh là họ phải đau khổ hối hận vì đã gây tổn thương cho anh, anh muốn dùng hình phạt ấy để trả hờn. muốn lúc nào họ cũng bị dằn vặt, chỉ vì lỗi lầm của họ mà anh phải hứng chịu hậu qủa. chuỗi ngày hạnh phúc thơ ấu của anh không được là bao. Thời gian còn lại anh thui thủi sống như cái bóng bên lề, lẻ loi, cô độc. Anh rất hiểu cảm giác của em, Mộng Kỳ!:
- Mộng Kỳ thở dài áy náy:
Em không biết là anh như thế, em tưởng chỉ mỗi mình em là người bất hạnh. Em ích kỷ, không biết đến người xunh quanh kể cả người mà bây giờ em yêu thương nhất là anh. vậy mà em không hiểu gì về anh cả, em chỉ biết than thở cho riêng mình:
- Mộng Kỳ. Em không phải tự trách mình như vậy? Chúng ta đều hiểu nhau rồi. Đừng thế nữa. Từ đây chúng ta đã có nhau không phải buồn phiền cô độc:
- Thế vì sao anh lại không còn oán trách ba mẹ anh?
Vì anh không muốn nhớ, anh đã có em, có hạnh phúc riêng anh, anh không còn thời gian để oán hận, coi như mỗi người đã có mỗi cuộc sống riêng rồi:
- Mộng Kỳ đăm chiêu nói:
không oán trách không hẳn là tha thứ là hòa hợp.
Mộng Kỳ, đừng suy nghĩ nữa, ba em và dì em có cuộc sống của họ và em, em cũng có cuộc sống riêng em, đừng bận tâm nữa:
- Anh nói đúng, mai này em và anh ahi chúng ta có cuộc sống riêng. Cẩm Phong, đừng bao giờ xe em anh nhé, đừng nói dối em, đừng quên em, đừng ghét em:
- Phong kéo người yêu vào lòng khẽ cười:
Sao lại đừng nhiều thế, em muốn anh đừng cái gì cũng được nhưng cấm anh đừng hôn em thì không được đâu:
- Phong nói xong liền nhẹ nhàng đặt lên môi người yêu nụ hôn nồng nàn:
- Mộng Kỳ nhắm mắt tận hưởng hạnh phúc đang đến với cô, bao phiền muộn trong lòng chợt như biến mất.
Hôm nay Mộng Kỳ buộc lòng về nhà sớm vì ba cô có hẹn với mấy người bạn của ông lại nhà dùng cơm. Ông cứ nói mãi cho nên cô không thể không nể mặt ba cô:
- Mộng Kỳ thấy vội chiếc đầm hoa màu tím cà, chải sơ lại mái tóc rồi bước xuống phòng khách:
- Tiếng nói cười từ căn phòng vọng lại, Mộng Kỳ ngạc nhiên đứng sững khi nhận ra Gia Lạc đang ngồi nơi ghế. Cô chưa kịp lên tiếng thì ba cô đã nhận ra cô bèn đứng lên giới thiệu cô với mọi người. Gia Lạc tròn mắt lên nhìn Mộng Kỳ, anh nói:
Thì ra là Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ mỉm miệng cười:
tôi cũng không ngờ là anh:
- Bà Như vồn vã hỏi:
vậy ra cả hai người quen biết nhau rồi phải không?
Gia Lạc đáp:
- Dạ phải, chái và Mộng Kỳ là bạn của nhau.
Bà Như nói:
vậy thì tốt qúa.
Mộng Kỳ cau mặt nghĩ. Dì ấy nói thế là có ý gì, tốt là tốt làm sao, chẳng lẽ Gia Lạc là người mà hôm nọ dì ấy muốn giới thiệu với cô? Cô liếc nhìn bà Như, ánh mắt và cử chỉ hàm ý đã khiến cô khẳng dịnh được suy nghĩ của mình là đúng. Cô sầm mặt xuống không còn vui như lúc vừa gặp Gia Lạc:
- Gia Lạc nhận ra sự thấy đổi của cô, anh lên tiếng:
Mộng Kỳ, cô làm sao vậy, dường như cô không vui thì phải, do tôi à?
À không, không có gì. Sao anh lại cho là tôi không vui?
- nếu mình chú tâm đến chuyện gì hay đến ai thì khi vừa có sự thấy đổi mình sẽ nhận ra ngay. tôi nhận thấy cô không được vui khi bác gái vừa lên tiếng giới thiệu tôi với cô:
- không phải điều đó, thôi ta ra ngoài vườn nói chuyện cho thoải mái đi anh Lạc, ở đây nóng qúa, cứ để người lớn vui với nhau Minh ình không thích hợp đâu:
- À được, mình đi đi:
- Giờ ngoài vườn thật mát tiếng lá theo gió đưa xào xạc êm êm như âm thanh của tiếng đàn:
- Gia Lạc lên tiếng hỏi:
Mộng Kỳ, lúc này muốn gặp cô thật là khó đó, tôi đến tìm mấy lần đều không có cô ở nhà, gọi điện cũng không được, may mà hôm nay trùng hợp, ba má tôi thuyết phục được tôi đi với hai ông bà nếu không chẳng biết đến bao giờ moi có chuyến dạo chơi như thế này với cô:
- Mộng Kỳ khẽ cười:
Anh không nhớ sao? lúc trước anh nói với tôi, bao giờ tôi coó chuyện buồn thì đến tìm anh. Bây g iờ tôi gặp toàn những chuyện vui không có gì buồn thì tìm đến anh làm gì:
- Ờ.. thì ra là vậy. Nhưng đã xem nhau là bạn thì cô cũng nên chia bớt cho tôi vui với chứ, sao xấu qúa lại để hưởng một mình vậy?
- không tiện đâu, chuyện này chỉ cần có hai người thôi. mà tôi thì có người vui chung rồi, làm sao để phần cho anh được:
- Gia Lạc thầm hiểu câu nói đầy ý tứ của Mộng Kỳ, anh gượng gạo cười:
tôi vô phước qúa:
- Có gì mà anh phải nói đến chữ vô phước lận! Chúng ta chỉ là bạn bè nhau thôi, ngoài tôi ra anh còn nhiều người tốt là bạn mà.
không có đâu. thật ra tôi c hỉ mong muốn được làm người bạn tốt duy nhất của cô mà thôi:
- Anh đừng ích kỷ qúa. Các bạn tôi nghe được họ sè phiền anh lắm:
- Gia Lạc đột ngột dừng bước anh đối diện vùng Mộng Kỳ rồi hỏi:
Thế còn cô, cô có phiền tôi không?
Mộng Kỳ mím môi đáp:
Bây giờ thì không, nhưng nếu mai này tôi cảm thấy không thể chịu đựng được anh nữa tôi sẽ phiền anh đó:
- tôi không để cho cô cảm thấy phiền phức khi làm bạn với tôi. Mộng Kỳ, thật ra hôm nay tôi theo ba má tôi sang đây là có mục đích cô có biết không?
- Mộng Kỳ chau mày đáp:
Mục đích à?
- phải.
thế thì tôi không cần biết đến, tôi cứ ngỡ anh đến thăm tôi đơn thuần như một người bạn đến thăm một người bạn, không ngờ anh lại có ý dồ sẵn, rồi thất vọng qúa. Xin lỗ anh:
- Mộng Kỳ giận dữ bỏ đi vào nhà thì Gia Lạc nắm tay cô giữ lại:
Mộng Kỳ, tôi chỉ đùa. chỉ đùa thôi mà, có thế mà cô cũng tưởng thật sao?
- Sắc mặt Mộng Kỳ có dịu xuống, cô nhìn ngang anh rồi nói:
- Con người anh đâu có cá tính ấy, nếu lần sau có vậy hãy báo trước, tôi không thích đùa như thế đâu:
- Gia Lạc cười giả lả:
không ngờ Kỳ cũng nghiêm khắc ghê, thật ra tôi theo ba má tôi qua đây, tôi cũng không ngờ là nhà của cô, cũng không ngờ là cô nếu biết sớm tôi đã không từ chối mấy lần trước, có lẽ chúng ta đã có nhiều cơ hội trò chuyện cùng nhau rồi:
- Anh nghĩ thế sao?
phải nghĩ thế thôi, cuộc sống nếu không hy vọng không mơ ước thì trở nên nhàm chán lắm:
- Gia Lạc không dám nói ra vấn đề mà ba má anh đã thông báo từ lúc bắt đầu lần đi thăm này của anh và ông bà, dường như Mộng Kỳ không thích đề cập đến cho nên anh không dại gì mà để mất sự thân thiết với cô và mất lòng cô:
- Mộng Kỳ thoáng suy nghĩ rồi cô quay nhìn thẳng vào mặt Gia Lạc nói:
Anh Lạc à? tôi có thể nói như thế này cùng anh. thật ra tôi và anh đều biết nhau lại có việc thăm viếng hôm nay. tôi ở lại nhà chẳng qua vì kh