CHƯƠNG 1 01
Billy Summers ngồi ở sảnh khách sạn chờ chuyến xe đến đón mình. Hôm ấy là một buổi trưa thứ Sáu. Dù đang đọc cuốn truyện tranh mang tên Archie’s Pals ‘n’ Gals có kích thước bằng một chiếc DVD, nhưng đầu óc anh lại vẩn vơ nghĩ về Émile Zola [*] , và cuốn tiểu thuyết thứ ba, cũng là cuốn tiểu thuyết đột phá của ông, Thérèse Raquin [*] . Anh nghĩ cuốn sách này đích thị là dành cho giới trẻ. Anh nghĩ Zola vừa bắt đầu khai thác thứ mà hóa ra là một nguồn cảm hứng sâu sắc và tuyệt vời. Theo anh, Zola là Charles Dickens [*] phiên bản kinh dị. Anh nghĩ đây sẽ là một luận điểm thú vị để viết luận. Tính đến thời điểm hiện tại, anh chưa từng bắt tay vào viết một bài luận nào.
12 giờ 02 phút, cửa mở ra và hai người đàn ông bước vào hành lang. Một người dong dỏng cao với mái tóc đen chải ngược ra sau kiểu thập niên 50. Người đàn ông còn lại đậm người và đeo kính cận. Cả hai đều mặc com-lê. Billy biết gã đàn ông cao kia không phải là dân bản địa. Anh ta là Frank Macintosh, đã quen biết Nick một thời gian dài rồi. Với vẻ ngoài hào hoa, đạo mạo, một vài người của Nick gọi hắn là Frankie Elvis, hoặc – bây giờ với một mảng hói nhỏ ở sau đầu – Elvis Sân bay. Billy không biết người đàn ông còn lại. Chắc hắn là người ở đây.
Macintosh chìa tay về phía Billy, anh đưa tay ra và bắt lấy.
“Billy, đã lâu lắm rồi nhỉ. Rất vui khi gặp anh ở đây.”
“Gặp lại anh vui quá, Frank.”
“Đây là Paulie Logan.”
“Chào, Paulie.” Billy bắt tay gã lùn kia.
“Rất vui được gặp anh, Billy.”
Macintosh với lấy cuốn Archie từ tay Billy. “Anh vẫn đọc truyện tranh nhỉ?”
“Ừ, tôi rất thích chúng,” Billy đáp. “Những thứ hài hước thế này. Thỉnh thoảng tôi cũng đọc siêu anh hùng nữa nhưng không thích lắm.”
Macintosh lật qua lật lại vài trang của cuốn truyện rồi hướng về phía Paulie Logan. “Hãy nhìn những cô gái này xem. Ôi anh bạn, tôi nghĩ mình có thể thủ dâm với thứ này đấy.”
“Betty và Veronica,” Billy nói, lấy lại cuốn truyện từ tay Macintosh. “Veronica là bạn gái của Archie, và Betty cũng muốn thế.”
“Anh thích đọc sách à?”
“Thỉnh thoảng, khi phải di chuyển đường dài. Tôi đọc cả tạp chí nữa. Nhưng chủ yếu vẫn là truyện tranh.”
“Tốt, tốt,” Logan nói và nháy mắt với Macintosh. Một hành động không lấy gì làm tinh tế cho lắm, Macintosh khẽ nhíu hai hàng lông mày và Billy cho rằng chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì.
“Đã sẵn sàng lên xe rồi chứ?” Macintosh hỏi.
“Chắc chắn rồi,” Billy nhét cuốn truyện tranh vào túi sau. Archie và những người bạn thân. Mình sẽ viết một bài luận về chủ đề đó. Về sự thoải mái của những kiểu tóc và những thái độ không thay đổi. Về Riverdale [*] , và về cách thời gian ngưng đọng nơi ấy.
“Vậy thì đi thôi nào,” Macintosh nói. “Nick đang đợi rồi.”
02Macintosh ngồi vào ghế lái. Logan nói mình sẽ ngồi ghế sau vì anh ta đậm người. Billy hy vọng chiếc xe sẽ hướng về phía Tây, vì đó là khu vực thú vị nhất của thị trấn, còn Nick Majarian thì thích sống ở những nơi rộng rãi, cho dù đó là nhà hay bất kỳ nơi nào khác. Và anh ta cũng không làm về khách sạn. Thay vào đó, chiếc xe lăn bánh về phía Đông Bắc.
Họ tiến vào một khu phố khá buồn tẻ cách trung tâm thành phố hai dặm. Nơi này vẫn tốt hơn công viên xe moóc nơi anh lớn lên chừng ba, bốn bậc nhưng còn xa mới được gọi là giàu có. Ở đây không hề có căn nhà lớn nào. Khu phố này toàn những ngôi nhà kiểu nông trại với những bãi cỏ nhỏ có vòi phun nước. Hầu hết là nhà một tầng. Chúng đều được chăm sóc kĩ lưỡng, tuy một vài căn cần sơn lại và cỏ dại mọc lún phún trên vài bãi cỏ. Anh thấy một căn nhà còn dùng bìa cứng để thay cho cánh cửa sổ bị vỡ. Phía trước một căn nhà khác có một người đàn ông mập ú mặc chiếc quần đùi Bermuda và chiếc áo ba lỗ sờn ngồi trên chiếc ghế xếp mua ở Costco hoặc Sam’s Club, uống bia và nhìn dòng xe qua lại. Nước Mỹ thời gian qua đã khá khẩm hơn nhiều rồi, nhưng điều đó có lẽ sẽ thay đổi thôi. Billy biết rõ những vùng như thế này. Chúng chẳng khác gì phong vũ biểu, và rồi kiểu gì cũng sẽ bắt đầu xuống cấp thôi. Người dân nơi đây đều làm những công việc kiểu như sáng đến chấm công, chiều chấm công về.
Macintosh đánh vô lăng vào đường lái của một căn nhà hai tầng với bãi cỏ loang lổ. Căn nhà được sơn màu vàng nhạt. Điều này không phải vấn đề, nhưng nơi này không có vẻ giống nơi mà Nick Majarian sẽ ở cho lắm, dù chỉ là tá túc trong vài ngày. Căn nhà khiến anh liên tưởng đến nơi ở của một anh chàng thợ máy hoặc một nhân viên sân bay quèn sinh sống với người vợ sử dụng phiếu giảm giá được cắt ra từ một cuốn tạp chí định kỳ cùng hai đứa con, trả tiền thế chấp hằng tháng và chơi bowling trong những buổi thách đấu tại quán rượu mỗi tối thứ Năm.
Logan mở cửa xe cho Billy. Anh đặt cuốn Archie lên bảng điều khiển và bước ra ngoài.
Macintosh bước lên các bậc thang dẫn về phía hiên nhà. Điều hòa mát lạnh trái ngược hẳn với cái nóng nực bên ngoài. Nick Majarian đang đứng ở tiền phòng dẫn xuống bếp. Giá tiền của bộ đồ anh ta đang mặc có lẽ bằng cả khoản tiền thế chấp hằng tháng cho căn nhà này. Mái tóc mỏng được chải ép sát vào da đầu. Khuôn mặt tròn và rám nắng. Trông anh ta rắn rỏi và khỏe mạnh, nhưng khi trao cho Billy một cái ôm, cái bụng nhô ra của anh ta mang lại cảm giác cứng như đá.
“Billy!” Nick rạng rỡ chào rồi hôn lên cả hai má anh. Anh ta cười tươi hết cỡ. “Billy, Billy, rất vui khi được gặp anh!”
“Rất vui được gặp anh, Nick!” Billy đưa mắt nhìn quanh. “Những nơi anh ở luôn khang trang hơn thế này,” anh dừng lại đoạn nói tiếp, “mong rằng anh không bận tâm khi tôi nói vậy.”
Nick cười lớn. Nụ cười tươi đầy rạng rỡ của anh ta lan sang cả Macintosh và Logan, khiến cả hai cùng cười. “Tôi có một căn ở bờ Tây. Tôi đang sử dụng dịch vụ giữ nhà hộ trong một thời gian ngắn, anh có thể hiểu như vậy. Có một đài phun nước ở sân trước cùng tượng một cậu nhóc ở trần, à người ta gọi là...”
Tiểu thiên sứ , Billy thầm nghĩ nhưng không nói ra. Anh vẫn tiếp tục mỉm cười.
“À mà thằng nhóc đó còn đứng tè cơ. Anh sẽ thấy, rồi anh sẽ thấy. Căn này không phải của tôi, Billy. Nó là của anh. Nếu anh đồng ý nhận vụ này.”
03Nick dẫn anh đi thăm thú quanh nhà. “Nội thất đủ cả,” anh ta nói, như thể một người chủ đang rao bán căn nhà. Có lẽ cũng giống như vậy thật.
Căn nhà này hai tầng, có ba phòng ngủ và hai phòng tắm, phòng tắm thứ hai nhỏ hơn, chắc là dành cho bọn trẻ. Tầng một có nhà bếp, phòng khách và phòng ăn nhỏ đến mức có lẽ chỉ nên gọi là góc ăn uống. Hầm chứa được sửa sang thành một phòng dài trải thảm, với ti-vi lớn ở một đầu còn bàn Ping-Pong ở đầu còn lại. Nơi này sử dụng đèn rọi và họ cùng ngồi xuống nơi mà Nick gọi là căn phòng tồi tàn.
Macintosh hỏi họ muốn uống gì, anh ta nói mình có nước ngọt, bia, nước chanh và trà đá.
“Cho tôi một ly Arnold Palmer,” Nick nói. “50-50. Và thật nhiều đá.”
Billy nói anh cũng muốn một ly như vậy. Hai người nói chuyện qua loa cho đến khi đồ uống được mang ra. Ở đây là miền Nam giáp biên giới, bảo sao thời tiết nóng nực thế này. Nick hỏi thăm về chuyến đi của Billy, anh trả lời rằng ổn nhưng không nói mình bay từ đâu và Nick cũng không hỏi anh cặn kẽ. Cuộc trao đổi của họ chỉ có vậy, nhưng thật may vì lúc đó Macintosh đã trở lại với hai ly nước cao trên một cái khay, và sau khi anh ta rời đi, Nick vào việc luôn.
“Khi tôi gọi điện cho Bucky, ông ấy nói anh đang định rửa tay gác kiếm.”
“Tôi đang cân nhắc chuyện đó. Tôi đã chăm chỉ làm việc một thời gian dài rồi. Quá dài.”
“Cũng đúng. Mà bây giờ anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Bốn mươi bốn.”
“Và anh đã làm công việc này ngay sau khi cởi bỏ quân phục?”
“Chắc vậy.” Anh khá chắc việc Nick đã biết tất cả những chuyện này.
“Bao lâu rồi nhỉ?”
Billy nhún vai. “Tôi không nhớ chính xác.” Hồi anh mười bảy. Hoặc mười tám, nếu tính từ vụ đầu tiên, gã đàn ông với chiếc tay bó bột.
“Bucky nói anh có thể chiếu lệ thực hiện một vụ nữa nếu giá ổn.”
Nick đợi Billy hỏi nhưng do anh không nói gì, nên anh ta tiếp tục.
“Số tiền tôi đưa ra sẽ giúp anh có thể dành phần đời còn lại ở một nơi nào đó ấm áp. Nằm đung đưa trên võng và nhâm nhi ly piña coladas.” Anh ta cười thành tiếng. “Hai triệu. Trả trước năm trăm, số còn lại thanh toán sau.”
Billy khẽ huýt sáo. Đó là cách anh thể hiện mình trước những người như Nick, Frank và Paulie, một Billy ngờ nghệch . Hành động ấy giống như một dây đai an toàn. Bạn không thắt dây vì mong mình sẽ gặp tai nạn, bạn làm vậy vì không bao giờ biết mình sẽ bắt gặp ai khi băng qua phía bên kia ngọn đồi. Đường đời cũng vậy, ở đây người lái xe đổ về từ tứ phía và thậm chí còn đi sai làn.
“Sao giá cao thế?” Số tiền lớn nhất mà anh từng được nhận là 70.000 đô-la. “Không phải một chính trị gia đấy chứ? Nếu thế thì tôi sẽ không làm đâu.”
“Thậm chí còn chẳng liên quan.”
“Có phải người xấu không?”
Nick cười, lắc đầu, và nhìn Billy bằng ánh mắt đầy cảm xúc. “Anh lúc nào cũng hỏi y chang một câu.”
Billy gật đầu.
Billy ngờ nghệch có thể chỉ là một vỏ bọc bên ngoài, nhưng điều này đúng: anh chỉ ra tay với kẻ xấu. Nhờ thế mà anh ngủ ngon mỗi đêm. Đúng là anh kiếm sống nhờ làm việc cho những kẻ xấu, nhưng Billy không nghĩ đây là một hành vi trái đạo đức. Với anh, một kẻ xấu trả tiền để thuê anh giết một kẻ xấu khác thì sao chứ. Về cơ bản, anh coi mình là một kẻ dọn rác bằng súng.
“Một người rất xấu.”
“Được rồi...”
“Chuyện này không liên quan trực tiếp đến tôi. Tôi chỉ là người môi giới, kiếm chút hoa hồng. Anh không phải trả, đấy là việc của tôi với bên kia.” Nick rướn người về phía trước, hai tay đan vào nhau, đặt giữa đùi. Trông anh ta rất nghiêm túc. Mắt dán chặt vào Billy. “Mục tiêu là một tay bắn súng chuyên nghiệp, như anh vậy. Gã này không bao giờ hỏi mục tiêu là người xấu hay tốt. Hắn không bao giờ phân biệt. Chỉ cần được giá, hắn sẽ làm. Chúng ta tạm gọi hắn là Joe. Sáu năm trước, Joe đã xuống tay với một thiếu niên mười lăm tuổi đang trên đường đến trường. Đứa trẻ ấy có phải người xấu không? Tất nhiên là không rồi. Cậu bé đó thậm chí còn là một học sinh danh dự. Nhưng vấn đề là, có người muốn gửi cho bố cậu nhóc đó một lời nhắn. Và xác cậu nhóc chính là lời nhắn ấy. Joe là người gửi lời nhắn.”
Billy không chắc câu chuyện này có thật hay không. Nó có vẻ hư cấu như thể một câu chuyện cổ tích, nhưng vẫn có chút cảm giác có thật. “Anh muốn tôi hạ một xạ thủ.” Anh như đang ghim điều đó vào đầu mình.
“Chuẩn không cần chỉnh. Joe hiện đang bị nhốt ở Los Angeles. Nhà tù Trung ương dành cho nam giới. Bị buộc tội hành hung và cưỡng dâm. Về chuyện này, nếu không phải một ả Me Too [*] , thì anh chắc sẽ cảm thấy điều này buồn cười hết sức. Hắn đã nhầm nữ nhà văn này – một nhà văn nữ quyền , đến LA để tham dự hội nghị – với một ả điếm. Hắn đã đưa ra lời đề nghị – tôi cá là khá thô bạo – rồi cô ta xịt hơi cay vào mặt hắn. Hắn đấm vào mồm cô ta một phát khiến cô ta méo hàm. Nữ nhà văn đó hẳn phải bán được hàng trăm nghìn cuốn sách nhờ chuyện này. Đáng lý phải cảm ơn hắn thay vì tống hắn vào tù mới phải, anh có nghĩ như vậy không?”
Billy không trả lời.
“Thôi nào, Billy, hãy nghĩ về chuyện đó. Có Chúa mới biết có bao nhiêu gã, vài người trong số đó còn rất thô bạo, bị một con ả nữ không ra nữ, nam chẳng ra nam, xịt hơi cay vào mặt? Anh có thấy buồn cười không?”
Billy nở một nụ cười tự mãn. “LA ở đầu kia đất nước.”
“Đúng rồi. Nhưng hắn ta đã ở đây trước khi đến đó . Tôi không biết tại sao hắn lại ở đây mà thực ra tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi biết hắn đang kiếm chỗ chơi poker và ai đó đã rỉ tai hắn rằng hắn có thể tìm thấy một sòng bài ở đây. Anh thấy đấy, Joe yêu quý của chúng ta nghĩ mình là một tay chơi lớn. Tóm lại, hắn ta mất rất nhiều tiền. Khi người chiến thắng bước ra vào khoảng 5 giờ sáng, Joe đã bắn vào bụng người này, không chỉ lấy lại số tiền đã mất mà còn cuỗm luôn tất cả số tiền của kẻ kia. Có người đã cố ngăn hắn lại, có lẽ là một con lừa khác trong vụ này, và Joe cũng cho gã này ăn đạn.”
“Hắn giết cả hai?”
“Người thắng tiền chết ở bệnh viện, nhưng không phải trước khi Joe bị nhận diện. Kẻ vác tù và cũng thế. Và anh biết gì nữa không?”
Billy lắc đầu.
“Cảnh quay an ninh. Anh đoán chuyện này sẽ thế nào?”
Billy biết, chắc chắn là vậy. “Không chắc!”
“California đã bắt hắn vì tội hành hung. Tống hắn vào trại. Hắn có thể thoát tội cưỡng hiếp, vì hắn không lôi cô ả vào một con hẻm mà thực tế là hắn chỉ đề nghị trả tiền, vì vậy đó chỉ được coi là gạ gẫm mà thôi. Ủy viên công tố quận thậm chí chẳng bận tâm đến điều đó. Hắn bị giam giữ 90 ngày ở quận. Trả hết nợ nần. Nhưng đây là một vụ giết người, và Mississippi coi chuyện này rất nghiêm trọng.”
Billy biết điều đó. Ở các tiểu bang đỏ [*] , họ đưa ra quyết định rất nhanh về những kẻ giết người máu lạnh. Anh hoàn toàn không có ý kiến gì về việc đó.
“Và sau khi xem cảnh quay an ninh, bồi thẩm đoàn gần như chắc chắn đã quyết định ‘làm phiền’ Joey già. Anh hiểu chứ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Hắn thuê luật sư để chống dẫn độ, chẳng có gì bất ngờ cả. Mà anh biết dẫn độ có nghĩa là gì không?”
“Có.”
“Tốt. Luật sư của Joe cố gắng hết sức, và hắn ta cũng không phải là kiểu luật sư tìm đến nạn nhân để thuyết phục họ chấp nhận bồi thường. Hắn đã xin tạm hoãn phiên điều trần ba mươi ngày, và dùng khoảng thời gian này để tìm mọi cách nhưng cuối cùng đành bó tay. Kết quả là giờ Joe đang bị biệt giam, vì có kẻ đã cố cho hắn xơi một găm dao tự chế. Joey già đã cướp được con dao và bẻ gãy cổ tay gã kia, nhưng anh biết đấy, chỗ nào có dao tự chế thì chỗ đó có cả tá.”
“Băng đảng à?” Billy hỏi. “Crips [*] chăng? Chúng có thù oán gì với hắn à?”
Nick nhún vai. “Ai biết. Giờ hắn bị biệt giam ở khu riêng, không phải lo chuyện đó, mỗi ngày có 30 phút ra ngoài sân để gặm nhấm nỗi đơn độc. Ngoài ra, gã luật sư đang cố gắng lôi kéo mọi người. Gã này rỉ tai rằng Joe sẽ tiết lộ chuyện động trời nếu không thoát được tội giết người.”
“Có khả năng không?” Billy không muốn nghĩ như vậy, ngay cả khi kẻ bị Joe giết sau ván poker là người xấu. “Các công tố viên có thể đưa ra mức án kịch khung, hoặc hạ một, hai bậc gì đó?”
“Được đấy, Billy. Ít nhất thì anh đang đi đúng hướng. Nhưng theo như tôi nghe ngóng được, Joe muốn bác bỏ mọi cáo buộc. Hắn ta hẳn đang nắm giữ vài lá bài giá trị.”
“Hắn ta nghĩ mình có thể đổi gì đó để thoát tội giết người.”
“Chúa mới biết hắn đã thoát được tội trạng đó bao lần rồi,” Nick nói và lại cười.
Nhưng Billy thì không. “Tôi chưa bao giờ bắn ai chỉ vì thua bạc. Tôi không chơi poker. Cũng không phải một tay trộm cướp .”
Nick gật đầu lia lịa. “Tôi biết mà, Billy. Anh chỉ ra tay với những kẻ xấu. Uống nước đi.”
Billy cầm ly nước lên uống một ngụm. Hai triệu , anh thầm nghĩ. Một phi vụ. Nghe có gì đó sai sai.
“Ai đó hẳn phải rất muốn ngăn hắn từ bỏ bất cứ thứ gì hắn có.”
Nick tạo hình khẩu súng bằng ngón cái và ngón trỏ rồi chĩa vào Billy như thể anh vừa thực hiện một bước nhảy vọt đáng kinh ngạc trong suy luận. “Anh biết mà. À, tôi nhận được tin nhắn từ gã người địa phương này, anh sẽ gặp anh ta nếu nhận vụ này. Anh ta muốn thuê chúng tôi tìm một xạ thủ chuyên nghiệp nhất. Tôi nghĩ ngay đến anh, Billy Summers thì là số dzách rồi.”
“Anh muốn tôi ra tay với hắn, nhưng không phải ở LA mà là ở đây.”
“Không phải tôi. Tôi chỉ là người trung gian, hãy nhớ điều đó. Một người khác. Một kẻ ví dày.”
“Có gì đó sai sai.”
Nick nhoẻn miệng cười. Anh ta lại tạo hình súng bằng các ngón tay và chĩa về phía Billy. “Trúng phoóc chứ? Thẳng vô nào. Làm gì có chuyện sai sai. Hoặc có thể là thế, tùy anh nghĩ. Đến giờ rồi đấy. Anh sẽ ở đây...”
Nick ra hiệu về phía căn nhà nhỏ màu vàng nhạt. Có thể là khu phố mà nó tọa lạc – nơi mà sau này Billy phát hiện có tên là Midwood. Có thể là toàn bộ thành phố, nằm ở phía Đông Mississippi và ngay bên dưới tuyến Mason-Dixon.
“... một thời gian.”
04Họ trao đổi thêm chút thông tin. Nick bảo Billy rằng địa điểm đã được ấn định, Billy chỉ việc bóp cò từ đó. Anh ta nói Billy chưa cần quyết định vội, chờ khảo sát tận nơi và nghe ngóng thêm từ Ken Hoff đã. Anh ta là dân địa phương. Theo lời Nick thì Ken hôm nay đi vắng.
“Anh ta có biết tôi dùng gì không?” Câu hỏi này không đồng nghĩa với việc anh nhận vụ này nhưng dù gì cũng là một bước tiến mới. Hai triệu cho việc đặt mông xuống, rồi nhắm bắn. Thật khó để từ chối một món hời như vậy.
Nick gật đầu.
“Được rồi, vậy khi nào tôi có thể gặp anh chàng tên Hoff này?”
“Ngày mai. Tối nay, anh ta sẽ gọi điện đến khách sạn của anh, thông báo thời gian và địa điểm.”
“Nếu nhận vụ này, tôi cần phông bạt lý do cho việc mình xuất hiện ở đây.”
“Tất nhiên rồi, ý hay đấy. Chúng tôi sẽ nói chuyện với anh vào tối mai, sau khi anh gặp Hoff.” Nick đứng dậy, chìa tay ra. Billy bắt lấy. Trước đây anh từng cảm mến Nick và anh hoàn toàn không thích điều đó vì Nick là một kẻ xấu. Tuy nhiên, để không thích một người như Nick thì thật khó. Anh ta là một người chuyên nghiệp, và nụ cười đó thực sự mê hoặc.
05Paulie Logan lái xe đưa anh trở lại khách sạn. Paulie không nói gì nhiều. Anh ta chỉ hỏi Billy liệu anh ta có thể mở radio không, và khi nhận được lời đồng ý từ Billy, anh ta liền bật một bản soft rock. Có lúc anh ta nói, “Loggin và Messina là tuyệt nhất.” Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa họ chỉ có thể, tính thêm cả việc anh ta sẵng giọng chửi bới vài kẻ tạt đầu xe anh ta trên phố Cedar.
Billy không bận tâm. Anh đang mải nghĩ về tất cả những bộ phim mà anh đã xem, trong đó những tên cướp lập kế hoạch cho phi vụ cuối cùng. Nếu noir [*] được coi là một thể loại phim, thì “phi vụ cuối cùng” là một nhánh phụ. Trong những bộ phim ấy, phi vụ cuối cùng luôn tồi tệ khủng khiếp. Billy chẳng phải một tay cướp, anh không làm việc cho băng đảng cũng không mê tín dị đoan, nhưng vụ cuối này khiến anh bận tâm khá nhiều. Có lẽ là do cái giá được đưa ra quá cao. Cũng vì anh không biết người thuê anh là ai hay lý do họ chọn anh. Cũng có thể vì câu chuyện xuống tay với cậu nhóc mười lăm tuổi mà Nick kể.
“Anh sẽ ở đây ít ngày chứ.” Paulie hỏi khi đánh xe vào khu vực tiền sảnh của khách sạn. “Vì Hoff sẽ chuyển cho anh đồ anh cần. Thực ra tôi có thể lo chuyện đó, nhưng Nick không đồng ý.”
Anh sẽ ở lại đây chứ? Không biết. Có lẽ vậy. Anh mở cửa bước ra. “Có thể.”
06Vào đến phòng, Billy mở máy tính xách tay lên. Anh cài lại giờ và kiểm tra VPN, vì đám tin tặc rất mê các khách sạn. Anh có thể thử tìm các tòa án của quận Los Angeles, các phiên điều trần dẫn độ hẳn phải được lưu hồ sơ công khai, nhưng có nhiều cách khác đơn giản hơn để đạt được điều anh muốn. Và anh muốn như vậy. Ronald Reagan [*] có lý khi nói dù tin tưởng nhưng vẫn phải kiểm chứng.
Billy truy cập trang web của tờ LA Times và đăng ký trả tiền sáu tháng. Anh dùng thẻ tín dụng dưới cái tên Thomas Hardy, lý do chẳng nhiều nhặn gì, chỉ là Hardy là nhà văn yêu thích của anh. Thuộc trường phái chủ nghĩa tự nhiên nữa. Sau khi truy cập, anh gõ cụm từ “nhà văn nữ quyền” và “cưỡng dâm”. Anh tìm thấy năm, sáu tin tức khác nhau, nhưng đều không có gì đáng nói so với tin tức cuối cùng. Có một bức ảnh nhà văn nữ quyền, người trông khá nóng bỏng và có nhiều điều đáng bàn. Vụ việc diễn ra ở tiền sảnh của khách sạn Beverly Hills. Thủ phạm có nhiều giấy tờ tùy thân và thẻ tín dụng. Theo Times đưa tin, tên thật của gã là Joel Randolph Allen. Gã bị buộc tội hiếp dâm ở Massachusetts vào năm 2012.
Ồ, khá giống với Joe , Billy nghĩ.
Sau đó, anh truy cập vào trang web của tờ báo thành phố, một lần nữa sử dụng cái tên Thomas Hardy để trả phí và tìm kiếm thông tin về vụ giết người liên quan đến poker.
Kết quả xuất hiện ngay lập tức. Bức ảnh trích từ cảnh quay an ninh đính kèm khá ghê rợn. Một giờ trước đó, khuôn mặt của kẻ xuống tay khá mờ do trời tối, nhưng dấu thời gian ở cuối bức ảnh là 5 giờ 18 phút sáng. Mặt trời chưa lên hẳn nhưng trời đã tang tảng sáng, và lúc này khuôn mặt hắn trở nên rõ ràng, đó là nhận định của một công tố viên. Hắn nhét tay vào túi quần, đứng bên ngoài cánh cửa dán thông báo KHU VỰC TẢI KHÔNG CHẶN, và nếu Billy là thành viên bồi thẩm đoàn, anh sẽ bỏ phiếu chung thân trên cơ sở đó. Billy là một chuyên gia khi nói đến mưu sự, và đó chính xác là những gì anh đang xem xét.
Bài báo gần nhất trên tờ Red Bluff cho hay Joel Allen đã bị bắt vì những cáo buộc không liên quan ở Los Angeles.
Billy thì chắc một điều rằng Nick nghĩ anh là người nhìn nhận mọi việc dựa trên bề nổi. Giống như tất cả những người mà Billy từng tiếp xúc khi làm công việc này, Nick cho rằng ngoài kỹ năng bắn tỉa tuyệt vời, Billy có vẻ hơi ngờ nghệch, chậm chạp, thậm chí có biểu hiện của chứng tự kỷ. Không đến mức miệng lúc nào cũng há hốc, mắt lúc nào cũng trợn trừng hay trì độn. Cuốn tiểu thuyết Zola mà anh đang đọc dở được vùi sâu trong đáy va li. Nếu có ai lục tung va li của anh và tìm thấy nó thì sao? Billy nghĩ lúc đó chắc anh sẽ trả lời rằng anh nhặt được nó từ túi sau của ghế máy bay và anh mang theo chỉ vì cảm thấy hứng thú với cô gái trên trang bìa.
Anh định tìm kiếm vài tin tức liên quan đến cậu học sinh mười lăm tuổi, nhưng không có đủ thông tin. Anh có thể mất cả buổi chiều để tìm kiếm mà không thu thập được gì. Thậm chí nếu làm vậy, anh cũng không chắc những thông tin mình tìm được có đúng là cậu nhóc mười lăm tuổi kia không. Như vậy đã đủ để kiểm chứng phần còn lại trong câu chuyện của Nick.
Anh gọi dịch vụ phòng đặt một chiếc bánh mỳ kẹp và một ấm trà. Anh ngồi bên cửa sổ, vừa đọc Thérèse Raquin vừa thưởng thức đồ ăn. Anh thấy cuốn sách này lai giữa James M. Cain [*] với một cuốn truyện tranh kinh dị của EC từ những năm 1950. Anh leo lên giường nằm nghỉ sau bữa trưa muộn, gối đầu lên hai tay và luồn cả tay xuống dưới gối để cảm nhận sự mát mẻ. Giống như tuổi trẻ và sắc đẹp, cảm giác ấy không tồn tại lâu. Anh sẽ đợi xem tên Ken Hoff này nói gì và nếu ổn, anh sẽ nhận vụ này. Với anh, chờ đợi không hề hạnh phúc, anh chưa bao giờ làm tốt việc này, nhưng với mức giá hai triệu đô-la, anh nghĩ mình có thể chờ.
Billy nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
7 giờ tối, anh vừa dùng bữa – cũng đặt dịch vụ phòng – vừa xem The Asphalt Jungle trên máy tính xách tay. Đó chắc chắn là một phi vụ cuối cùng đầy xui xẻo. Điện thoại đổ chuông. Ken Hoff gọi đến. Hắn báo với Billy địa điểm gặp mặt của cả hai vào chiều hôm sau. Billy không ghi chú lại. Viết mọi thứ ra có thể gây nguy hiểm và trí nhớ của anh đủ tốt để không phải làm vậy.