CHƯƠNG 2 01
Như hầu hết các nam minh tinh màn ảnh – chưa kể những - gã hào hoa không kém mà Billy lướt qua trên phố – Ken Hoff sở hữu một bộ râu như thể đã ba, bốn ngày quên cạo. Đây là một điểm trừ đáng tiếc về vẻ ngoài của Hoff – một anh chàng tóc đỏ. Anh ta trông chẳng có vẻ gì là bặm trợn hay đáng sợ; với làn da như bị cháy nắng nặng.
Họ ngồi dưới tán ô bên ngoài quán Sunspot Café. Quán này nằm ở góc đường Main giao với đường Court. Billy đoán nơi này chắc hẳn phải rất đông khách vào các ngày trong tuần, nhưng lúc này là chiều thứ Bảy, phía trong hầu như không có khách và có lác đác vài người bên ngoài.
Hoff tầm năm mươi hoặc bốn mươi lăm tuổi nếu phải sống chật vật. Anh ta gọi một ly rượu còn Billy gọi soda ăn kiêng. Billy không nghĩ Hoff làm việc cho Nick, vì Nick sống ở Vegas. Nhưng Nick là kẻ vơ bèo vạt tép, chỗ nào hắn ta chẳng lê la, cứ gì chỉ ở phía Tây. Nick Majarian và Ken Hoff có thể dây mơ rễ má gì đó, hoặc Hoff có thể liên quan đến gã đã trả tiền thuê anh. Giả định nào cũng có khả năng.
“Tòa bên kia đường là của tôi,” Hoff nói. “Chỉ hai mươi hai tầng, nhưng cũng đủ để là tòa nhà cao thứ hai ở thành phố này. Nó lui về vị trí thứ ba khi Trung tâm Higgins được xây dựng. Ba mươi tầng. Một trung tâm mua sắm. Tôi cũng có phần trong đó, nhưng còn tòa nhà này? Chắc chắn là con cưng của tôi rồi. Họ cười nhạo Trump khi ông ấy nói sẽ thay đổi nền kinh tế, nhưng đúng đấy chứ. Mọi thứ đang thay da đổi thịt.”
Billy không quan tâm đến Trump hay các chính sách kinh tế của ông ta, nhưng anh nghiền ngẫm tòa nhà. Anh khá chắc mình sẽ ngắm bắn từ đâu trên đó. Tòa nhà này có tên gọi là Tháp Gerard. Billy cho rằng đặt tên cho một tòa nhà chỉ cao hai mươi hai tầng là Tháp có vẻ hơi quá, nhưng trong một thành phố chỉ rặt những tòa nhà nhỏ, đã thế lại còn tồi tàn, thì tên gọi ấy cũng không ngoa. Có một tấm biển với nội dung KHÔNG GIAN VĂN PHÒNG VÀ CĂN HỘ SANG TRỌNG được cắm trước bãi cỏ mơn mởn được chăm sóc kỹ lưỡng. Có số điện thoại bên dưới. Nhìn qua cũng thấy tấm biển có lẽ đã được dựng ở đó một thời gian rồi.
“Nhưng cuối cùng chuyện lại không như tôi mong đợi,” Hoff tiếp tục. “Nền kinh tế đang bùng nổ, đúng thế, người giàu càng giàu và năm 2020 thậm chí còn hơn thế nữa, nhưng anh sẽ không khỏi ngạc nhiên khi thấy phần lớn số tiền ấy có được là nhờ Internet, Billy ạ. Tôi gọi anh là Billy được chứ?”
“Vâng.”
“Tóm lại là, năm nay tôi hơi chật vật. Các vấn đề về dòng tiền liên tục nảy sinh kể từ khi tôi đổ tiền vào WWE [*] , nhưng chẳng đâu vào đâu, vậy làm sao tôi có thể chối từ kia chứ?”
Billy chẳng hiểu anh ta đang nói gì. Gì đó về đấu vật chuyên nghiệp chăng? Hay Monster Truck Jam mà họ liên tục quảng cáo trên truyền hình? Vì Hoff cho rằng Billy biết, vậy nên anh cứ gật đầu.
“Mấy lão khốt bo bo ở đây nghĩ tôi đã vay quá mức, nhưng phải đặt cược vào nền kinh tế chứ, anh thấy tôi nói có đúng không? Liều ăn nhiều mà?”
“Chắc chắn rồi.”
“Vì vậy, tôi đã làm những gì phải làm. Và anh nghe này, tôi có mắt nhìn lắm đấy; với tôi đây là một vụ hời. Có chút mạo hiểm, nhưng tôi cần một sự đảm bảo. Nick có nói với tôi rằng nếu anh bị bắt, tôi biết là không có chuyện đó đâu, nhưng nếu tình huống đó xảy ra, anh sẽ phải im lặng.”
“Tôi biết.” Billy chưa bao giờ bị bắt và anh cũng không có ý định sa gót trong vụ này.
“Anh biết luật chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Billy thấy Ken Hoff có vẻ xem phim quá nhiều. Chắc hẳn anh ta cũng đã nghiền ngẫm mấy bộ phim kiểu ‘phi vụ cuối cùng’ rồi. Anh thầm cầu mong người đàn ông này nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề. Không khí hầm hập, ngay cả khi ngồi dưới tán ô. Thời tiết oi bức đến khó chịu. Billy nghĩ chỉ chim mới chịu được thời tiết này, mà khéo có khi chúng còn chẳng thích nghi nổi ấy chứ.
“Tôi đã sắp xếp cho anh một căn góc đẹp ở tầng năm,” Hoff nói. “Ba phòng. Phòng làm việc, phòng khách và một phòng bếp nhỏ. Một phòng bếp nhỏ, như vậy có ổn không? Một căn hộ rất ấm cúng. Chắc tôi không cần chỉ rõ đâu nhỉ, anh có thể đếm đến năm đúng không?”
Chắc chắn rồi , Billy nghĩ, tôi thậm chí có thể vừa đi bộ vừa nhai kẹo cao su nữa kìa.
Tòa nhà hình vuông, chẳng khác nào một hộp bánh quy Saltine trổ cửa sổ; có hai căn góc trên tầng năm, nhưng Billy biết căn mà Hoff nói đến là căn nào: nó nằm ở bên trái. Từ cửa sổ, anh có thể nhìn chéo xuống đường Court, chỉ cách đó hai dãy nhà. Đường chéo, một pha ngắm bắn theo đường chéo nếu anh nhận vụ này, điểm kết thúc là bậc thang dẫn lên tòa án quận – một tòa nhà được ốp đá granit màu xám. Các bậc thang, ít nhất chừng hai mươi bậc, dẫn lên một quảng trường có tượng Nữ thần Công lý bịt mắt đứng ở giữa, tay nắm cán cân. Trong rất nhiều điều anh sẽ không nói với Ken Hoff, có điều: Nữ thần Công lý dựa trên nguyên tác Justice , một nữ thần La Mã ít nhiều được hoàng đế Augustus tạo ra.
Billy đưa mắt nhìn về phía căn phòng góc bên trái tầng năm, một lần nữa nhìn theo đường chéo. Anh ước chừng từ cửa sổ đến bậc thang tòa án quận rơi vào khoảng 500 mét. Từ khoảng cách này, anh vẫn có thể nhắm bắn chuẩn xác dù có gió lớn. Tất nhiên phải với đồ nghề phù hợp.
“Anh có gì cho tôi, anh Hoff?”
“Gì cơ?” Hoff ngớ người không hiểu gì trong giây lát. Billy giơ tay phải lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc. Một hành động không phù hợp lắm trong hoàn cảnh này.
“À, chắc chắn rồi. Anh yêu cầu mà, đúng chứ?” Anh ta đưa mắt nhìn quanh, không có ai nhưng vẫn hạ giọng. “Remington 700.”
“M24.” Phiên bản quân đội.
“M...?” Hoff thò tay vào túi quần sau, lôi ví ra và dùng ngón tay cái moi ra một mẩu giấy nhỏ. “M24, đúng thế.” Anh ta toan cất mẩu giấy trở lại ví, nhưng Billy chìa tay ra.
Hoff đưa nó cho Billy. Anh nhét nó vào túi mình. Sau đó, trước khi đến gặp Nick, anh thả mẩu giấy vào bồn cầu trong phòng khách sạn rồi xả nước. Không viết lại thứ gì hết. Anh hy vọng gã Hoff này sẽ không gây vấn đề.
“Quang học?”
“Gì cơ?”
“Ống ngắm. Tầm nhìn.”
Hoff có vẻ bối rối. “Đó là thứ anh đã yêu cầu.”
“Anh cũng viết những điều đó ra phải không?”
“Trong mẩu giấy mà tôi đã đưa cho anh.”
“Được rồi.”
“Tôi để đồ trong...”
“Tôi không cần biết vị trí. Tôi thậm chí còn chưa quyết định có nhận vụ này hay không.” Dù thực ra anh đã cân nhắc rồi. “Tòa nhà đằng kia an toàn chứ?” Lại thêm câu hỏi ngu ngốc khác.
“Chắc chắn rồi.”
“Nếu tôi nhận vụ này, tôi sẽ phải mang đồ lên tầng năm. Và chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa việc đó chứ, anh Hoff?”
“Chắc chắn rồi,” Hoff thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta đã xong việc.” Billy đứng dậy và chìa tay ra. “Rất vui được gặp anh.” Một lời dối lòng. Anh không chắc mình có thể tin tưởng gã đàn ông này, và anh ghét cay ghét đắng bộ râu xồm xoàm kia. Cô gái nào muốn hôn cái miệng tua tủa đám lông đỏ ngu ngốc kia chứ
Hoff chìa tay ra bắt lại. “Tôi cũng vậy, Billy. Rất lấy làm vinh hạnh. Anh đã đọc cuốn The Hero’s Journey chưa?”
Anh lắc đầu, dù đã đọc cuốn đó rồi.
“Anh đọc đi, nên đọc. Tôi lướt qua những chỗ dông dài để đọc luôn phần chính. Tính tôi là phải đánh nhanh thắng nhanh. Bỏ qua mấy thứ rườm rà nhảm nhí. Tôi không nhớ tên tác giả, nhưng theo ông ấy thì đàn ông đều phải trải qua thử thách trước khi trở thành anh hùng. Lửa thử vàng. Đúng y như tôi lúc này.”
Bằng cách cung cấp súng bắn tỉa và điểm ngắm bắn ư? Billy thầm nghĩ. Joseph Campbell không chắc đã liệt kê những điều này vào danh mục những việc cần làm của anh hùng.
“Chà, chúc anh chân cứng đá mềm.”
02Billy cho rằng anh cần một chiếc xe hơi nếu ở lại đây, nhưng hiện giờ anh chưa thông tỏ đường qua lối lại nên tạm để Paul Logan lái xe đưa anh từ khách sạn đến nơi Nick đang sử dụng dịch vụ “trông nhà hộ”. Đây thực sự là một McMansion [*] mà hôm qua Billy trông đợi – một lâu đài hoành tráng trên bãi cỏ rộng đến hai mẫu Anh [*] . Khi Paulie chạm ngón tay cái của mình vào thiết bị trên tấm che nắng trên xe, cánh cổng tự động mở ra một đường lái dài uốn lượn. Đúng thật là có một tiểu thiên sứ đang tè vào một đài nước, và thêm một vài bức tượng khác (binh lính La Mã, thiếu nữ ngực trần) được đặt ở những vị trí khuất và được thắp sáng khi hoàng hôn buông xuống nơi đây. Toàn bộ ngôi nhà cũng được thắp sáng trưng như để khoa trương sự hào nhoáng của mình. Đối với Billy, căn nhà là sự kết hợp giữa một siêu thị nhỏ và một nhà thờ lớn. Nó chẳng giống nhà chút nào, lối kiến trúc này khiến anh liên tưởng đến chiếc quần chơi gôn màu đỏ hơn.
Frank Macintosh, hay còn được biết đến là Frankie Elvis, đang đứng trên hiên nhà rộng mênh mông đón anh. Anh ta diện một bộ com-lê sẫm màu, kết hợp với chiếc cà vạt xanh dương trang nhã. Nhìn diện mạo ấy, bạn sẽ chẳng bao giờ có thể nghĩ anh ta từng bắt đầu sự nghiệp như tay chân của một kẻ cho vay nặng lãi. Tất nhiên, chuyện đó xưa như diễm rồi, trước khi cái tên của anh ta nổi như cồn. Macintosh bước xuống chừng nửa bậc thềm, hai tay dang rộng, chẳng khác nào ông chủ của một trang viên. Hay quản gia của một trang viên thì cũng giống lắm.
Lần này Nick cũng đợi anh ở đại sảnh, một nơi hoành tráng hơn nhiều so với ngôi nhà màu vàng khiêm tốn ở Midwood. Nick có thân hình vạm vỡ, nhưng gã đàn ông bên cạnh anh ta còn cao to hơn. Hắn là Giorgio Piglielli, và tất nhiên, tất cả người của Nick ở Las Vegas đều gọi hắn là Georgie Pigs (chẳng có ai có thể đối mặt với hắn theo nghĩa đen). Nếu Nick là Giám đốc điều hành thì Giorgio là Giám đốc vận hành. Việc cả hai cùng ở đây, cách xa cơ sở của họ, cho thấy phí môi giới theo cách gọi của Nick hẳn phải rất cao. Billy được thuê với giá hai triệu. Ai mà biết bọn họ đã được hứa hẹn, hay sẽ đút túi bao nhiêu? Ai đó đang rất lo lắng về Joel Allen. Một người sở hữu căn nhà như thế này, hoặc một ngôi kém thẩm mỹ hơn. Thật khó tin, nhưng có thể lắm chứ.
Nick vỗ vai Billy và nói: “Chắc anh nghĩ gã béo này là Giorgio Piglielli.”
“Giống hệt mà,” Billy trả lời một cách thận trọng, và Giorgio lẫn Nick đều phá lên cười.
Nick gật đầu, nở nụ cười đầy tự tin và ấn tượng, chẳng khác nào một ngôi sao điện ảnh. “Tôi biết ngay mà, nhưng đây là George Russo. Đại diện của anh.”
“Đại diện? Như trong bất động sản ấy hả?”
“Không không, không phải kiểu đó.” Nick cười. “Vào phòng khách đi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ uống cho anh và Giorgio sẽ giải thích thêm. Như tôi đã nói ngày hôm qua, mỹ miều lắm.”
03Phòng khách dài như một chiếc Pullman. Có ba chiếc đèn chùm, hai nhỏ một lớn. Đồ nội thất đều thấp lè tè và được sắp xếp lộn xộn. Có thêm hai tiểu thiên sứ nữa ở hai bên chiếc gương soi toàn thân. Thêm cả chiếc đồng hồ đứng trông chẳng ăn nhập gì với không gian nơi này.
Frank Macintosh bặm trợn bê khay đồ uống ra: bia cho Billy và Nick, thức uống giống như sô-cô-la mạch nha cho Giorgio – có vẻ anh ta muốn tống nhiều ca-lo nhất có thể vào người trước khi thăng thiên ở tuổi năm mươi. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế duy nhất vừa vặn với mình. Billy không biết liệu anh ta có thể tự đứng dậy mà không cần sự trợ giúp nào hay không.
Nick nâng ly bia của mình lên. “Chúc sức khỏe và thành công! Mong việc làm ăn giữa chúng ta sẽ hanh thông và kết thúc tốt đẹp.”
Dứt lời, cả ba người cùng uống, đoạn Giorgio lên tiếng: “Tôi nghe Nick nói rằng anh mới chỉ lưu tâm, chứ chưa thực sự đồng ý nhận vụ này. Anh vẫn đang cân nhắc?”
“Đúng thế,” Billy đáp.
“Chà, vậy thì vì mục đích của cuộc trò chuyện này, hãy cứ vờ như anh đã chấp nhận nhé.” Giorgio ngậm đầu ống hút cốc nước màu mạch nha của mình. “Tốt quá rồi, anh bạn. Vừa xinh cho một buổi tối ấm áp.” Anh ta thò tay vào túi áo com-lê – cái túi ấy khéo đủ vải để may đồ cho một đứa trẻ mồ côi ấy chứ, Billy thầm nghĩ – và lôi ví ra.
Billy đưa tay đón lấy. Một chiếc Lord Buxton. Đẹp, nhưng không màu mè. Nó có vẻ hơi cũ với vài vết xước và nứt trên bề mặt da.
“Ngắm nghía chút đi. Nó là của anh đấy.”
Billy mở ví ra. Có chừng bảy mươi đô-la. Thêm một vài bức ảnh, hầu hết là ảnh chụp nam nữ, họ có lẽ là bạn thân. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ anh ta đã có vợ con.
“Tôi muốn photoshop ghép hình anh vào đó,” Giorgio tiếp tục, “đứng ở Grand Canyon hay đâu đó tương tự, nhưng không ai có ảnh của anh, Billy ạ.”
“Ảnh chụp lắm chuyện lắm.”
“Hầu hết mọi người đều không để ảnh của mình trong ví,” Nick nói. “Tôi đã nói với Giorgio rồi.”
Billy tiếp tục xem qua ví, lần giở nó như thể đang đọc một cuốn sách. Giống như Thérèse Raquin , cuốn mà anh đã đọc xong trong khi dùng bữa nhẹ trước khi đi ngủ ở phòng khách sạn. Ở đây, tên anh sẽ là David Lockridge. Anh có một thẻ Visa và một thẻ Master, cả hai đều do ngân hàng Seacost của Portsmouth phát hành.
“Hạn mức bao nhiêu?” Anh hỏi Giorgio.
“Năm trăm đối với thẻ Master, và một nghìn cho Visa. Mức tối đa. Tất nhiên, con số có thể thay đổi tùy thuộc vào việc mọi chuyện có tiến triển như chúng tôi mong đợi không.”
Billy liếc nhìn Giorgio, sau đó chuyển sang Nick, tự hỏi liệu đây có phải một kiểu sắp đặt nào đó không. Tự hỏi không biết họ có nhìn thấu bản thể ngờ nghệch của anh không.
“Anh ta là người đại diện văn chương của anh!” Nick gần như hét lên. “Nực cười không?”
“Vậy, vỏ bọc của tôi là một nhà văn à? Thôi nào, tôi thậm chí còn chẳng học hết cấp ba nữa. Tôi đã kiếm được bằng tốt nghiệp phổ thông “hờ”, vì Chúa, đó là món quà của Chú Sam [*] nhờ né được mẻ bom tự chế ở Fallujah và Ramadi. Chuyện này không được đâu. Thế thì điên rồ quá.”
“Không đâu, một ý tưởng thiên tài đấy,” Nick nói. “Hãy nghe anh ta đi, Billy. Hay từ giờ tôi gọi anh là Dave luôn nhé?”
“Đừng bao giờ gọi tôi là Dave nếu đó là vỏ bọc của tôi.”
Đường dài mới biết ngựa hay. Anh là một độc giả, chắc chắn là thế rồi. Đôi khi anh cũng mơ đến chuyện viết lách dù anh chưa bao giờ thử sức ngoại trừ vài mẩu văn xuôi, thứ mà anh luôn tẩu tán sau khi hoàn thành.
“Vô ích thôi, Nick. Tôi biết các anh đã bắt đầu chuyện này rồi...” Anh giơ chiếc ví lên. “... nhưng xin lỗi nhé, chuyện này không được đâu. Tôi sẽ trả lời thế nào nếu có người hỏi tôi về cuốn sách mà tôi đã viết chứ.”
“Khoan, cho tôi năm phút,” Gioirgio nói. “Căng lắm là mười phút. Nếu anh vẫn không muốn, chúng ta sẽ không làm.”
Billy không chắc nhưng vẫn để anh ta tiếp tục.
Giorgio đặt mạnh ly mạch nha đã cạn của mình xuống bàn (chắc là đồ Chippendale [*] ) bên cạnh chiếc ghế anh ta ngồi rồi ợ một tiếng. Khi dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào anh ta, anh có thể nhận ra Georgie Pigs thực sự là người thế nào: một cái đầu sắc sảo và nhạy bén bị vùi bên trong một bể mỡ sẽ giết anh ta trong nay mai. “Tôi biết thoạt đầu nghe nó có vẻ ngớ ngẩn, không hợp với con người anh, nhưng tôi nói thật, nó chắc chắn sẽ ổn đấy.”
Billy để bản thân thư giãn một chút. Bọn họ vẫn tin những gì họ thấy. Ít nhất thì như thế có nghĩa là anh vẫn chưa bị lộ.
“Anh sẽ ở đây ít nhất sáu tuần và lâu nhất là sáu tháng,” Giorgio nói. “Tùy vào thời gian mà tên luật sư cần để không còn sức chiến đấu với việc dẫn độ nữa. Hoặc cho đến khi hắn nghĩ mình đã thỏa thuận được về tội danh giết người. Anh được trả tiền cho kết quả của vụ này, và cả thời gian mà anh bỏ ra nữa. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Billy gật đầu.
“Có nghĩa là anh cần lý do để ở đây, tại Red Bluff này, và đương nhiên không phải vì đi nghỉ mát rồi.”
“Đúng thế,” Nick đồng tình, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta hệt như một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào đĩa bông cải xanh.
“Anh cũng cần lý do để ở trong tòa nhà nhìn ra tòa án quận. Và viết một cuốn sách chính là lý do đó.”
“Nhưng...”
Giorgio giơ bàn tay mập mạp của mình lên. “Anh nghĩ chuyện này không hiệu quả, nhưng tôi khẳng định với anh là có. Tôi sẽ chỉ cho anh.”
Billy tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng giờ đây anh không còn sợ hai người họ nhìn thấu lớp ngụy trang bản thể ngờ nghệch của mình nữa. Anh nghĩ mình có thể nhìn thấu ý định của Giorgio. Hoàn toàn có khả năng.
“Tôi nghiên cứu rồi. Tôi đã đọc hàng mớ tạp chí của các nhà văn, cộng với cả lô lốc các bài trực tuyến. Chuyện về anh thế này nhé. David Lockridge lớn lên ở Portsmouth, New Hampshire. Dù chỉ tốt nghiệp trung học nhưng anh luôn nung nấu ước mơ trở thành một nhà văn. Xong! Anh vẫn tiếp tục theo đuổi đam mê viết lách, nhưng cũng mê tiệc tùng không kém. Bợm rượu. Tôi đã nghĩ đến việc thêm tình tiết anh đã ly hôn nhưng rồi lại thôi vì cho rằng sẽ rất khó để mọi mắt xích trong câu chuyện đều móc nối trơn tru.”
Một gã giỏi dùng súng nhưng lúng túng đủ thứ, Billy nghĩ.
“Cuối cùng, anh nảy ra một ý tưởng thú vị, được chứ. Trên mấy blog mà tôi đọc, người ta nói nhiều về việc các nhà văn đột nhiên nảy ra một ý tưởng hấp dẫn và đó là điều xảy ra với anh. Anh đã viết được một ít rồi, chừng bảy mươi trang, thậm chí là một trăm...”
“Về cái gì?” Billy thực sự bắt đầu thấy hứng thú nhưng cẩn thận không để lộ điều đó.
Giorgio liếc nhìn Nick, và anh ta nhún vai. “Vẫn chưa quyết định, nhưng tôi sẽ nghĩ ra sớm thôi...”
“Câu chuyện của riêng tôi à? Ý tôi là câu chuyện của Dave. Người ta gọi nó là...”
“Tự truyện,” Nick bật mí, giống như anh ta đang tham gia Jeopardy [*] ấy!
“Được đấy,” Giorgio tán thành. Biểu cảm trên mặt anh ta như thể muốn nói hay đấy Nick, nhưng để chuyện này cho chuyên gia đi. “Hoặc một cuốn tiểu thuyết. Nhưng quan trọng là anh không bao giờ được tiết lộ bất cứ điều gì về nó theo yêu cầu từ phía đại diện của mình. Đó là điều tối mật. Còn chuyện anh đang viết nó thì không cần giữ bí mật, mọi cư dân trong tòa nhà sẽ biết anh, gã nhà văn ở tầng năm, đang viết sách, nhưng không ai biết cuốn sách đó về chủ đề gì. Bằng cách này, câu chuyện của anh sẽ không bao giờ bất nhất.”
Nói như thể tôi chắc cú nhận vụ này ấy, Billy thầm nghĩ. “Vậy sao David Lockridge lại từ Portsmouth đến đây? Và sao lại sống ở Tháp Gerard?”
“Phần yêu thích của tôi đấy,” Nick tiếp lời. Anh ta hệt như một đứa trẻ bồn chồn hóng câu chuyện yêu thích trước khi đi ngủ và Billy không nghĩ anh ta đang giả vờ hay làm quá lên vì anh ta bày sự thích thú ấy lên khuôn mặt của mình.
“Anh đã tìm kiếm các đại diện qua mạng,” Giorgio nói, nhưng rồi chần chừ một chút. “Anh biết dùng mạng chứ?”
“Tất nhiên rồi,” Billy đáp. Anh khá chắc mình còn biết nhiều về máy tính hơn hai gã béo này, thế nhưng anh không tiết lộ chuyện đó. “Tôi viết email. Thỉnh thoảng chơi game trên điện thoại. À cả ComiXology nữa. App đấy. Anh tải nó xuống. Còn tôi thì dùng máy tính xách tay.”
“Thôi được rồi. Anh tìm kiếm đại diện. Anh gửi email nói rằng mình đang viết sách. Hầu hết các đại diện đều từ chối vì họ chỉ mê những ‘con gà đẻ trứng vàng’ như James Patterson và Harry Potter thôi. Trong một blog tôi đọc thì chuyện này mâu thuẫn lắm: Anh cần đại diện để phát hành được sách, nhưng chừng nào anh chưa phát hành được sách thì chừng đó đừng mong tìm được đại diện.”
“Phim ảnh cũng y chang luôn,” Nick thêm vào. “Diễn viên nổi tiếng là một chuyện, nhưng đơn vị chủ quản mới là vấn đề. Họ rất có quyền lực. Họ bảo đám diễn viên phải làm gì, thì họ phải y án.”
Giorgio kiên nhẫn đợi Nick nói xong rồi tiếp tục. “Cuối cùng thì cũng có một đại diện nhận lời, đồng ý xem qua và bảo anh gửi cho anh ta vài chương bản thảo.”
“Anh,” Billy nói.
“Đúng thế, chính là tôi. George Russo. Tôi đọc vài trang. Tôi thấy ổn. Sau đó gửi nó tới vài nhà xuất bản mà tôi quen biết...”
Anh ta đang nói cái quái gì vậy, Bill nghĩ. Anh ta gửi nó tới vài biên tập viên mà anh ta biết mới phải chứ. Không sao, chi tiết này có thể được sửa, nếu cần.
“...Và họ đã xem qua, họ cũng thấy ổn, nhưng sẽ không trả quá nhiều tiền, thậm chí là bảy con số, cho đến khi cuốn sách được hoàn thành. Vì anh là một tác giả không có tên tuổi. Anh hiểu ý tôi chứ?”
Sém chút nữa là Billy đã đáp lại rằng tất nhiên rồi, tôi hiểu, vì anh đang thực sự bối rối. Đây có thể là một vỏ bọc hoàn hảo, đặc biệt là ở điểm anh giữ bí mật về cuốn sách của mình. Và đóng vai người mà bấy lâu nay anh vẫn luôn mơ ước trở thành cũng thú vị đấy.
“Treo đầu dê bán thịt chó.”
Nick nháy mắt cười toe toét. Giorgio gật gù tán đồng.
“Kiểu thế. Thời gian qua đi. Tôi chờ đợi bản thảo cập nhật, nhưng Dave mãi không xong. Tôi đợi thêm. Vẫn chẳng có thêm trang nào. Thế là tôi đến tìm anh ở vùng đất tôm hùm [*] , và tôi đã phát hiện được gì nào? Anh đang tiệc tùng bù khú như thể mình là Ernest Hemingway [*] chết tiệt . Khi không làm việc, anh say sưa chè chén với mấy người gần nhà hoặc la cà đâu đó. Tài đi liền với tật mà, anh biết đấy.”
“Thật không?”
“Có bằng chứng hẳn hoi. Nhưng George Russo quyết tâm cứu gã này, ít nhất là đủ để gã viết cho xong cuốn sách. Anh ta nói chuyện với một nhà xuất bản về việc ký hợp đồng và đề nghị một khoản tạm ứng, ba mươi hay năm mươi ngàn gì đó. Không nhiều, nhưng cũng không ít, mà nhé, nhà xuất bản có thể yêu cầu hoàn tiền nếu đến hạn mà chưa có bản thảo. Nhưng vấn đề là ở đây là, Billy, séc được đưa cho tôi chứ không phải anh .”
Lúc này, Billy hiểu cả rồi, nhưng anh vẫn để Giorgio tiếp tục.
“Tôi có một số điều kiện. Vì lợi ích của chính anh. Anh phải rời khỏi vùng đất tôm hùm và tránh xa đám bạn nghiện ngập của mình. Anh phải đến một nơi nào đó cách xa họ, một thị trấn hay một thành phố nhỏ nào đó, nơi chẳng có gì để làm, chẳng có ai để chơi. Tôi hứa sẽ thuê cho anh một căn nhà.”
“Là căn tôi đã thấy đúng không?”
“Đúng. Và quan trọng hơn, tôi sẽ thuê văn phòng cho anh, và anh sẽ đến đó hằng ngày, ngồi trong một căn phòng nhỏ để viết lách cho đến khi cuốn sách tuyệt mật của anh hoàn thành. Hoặc là đồng ý với các điều khoản đó hoặc tạm biệt tấm vé vàng đi.”
Giorgio trở lại chỗ ngồi. Chiếc ghế chắc chắn nhưng vẫn kêu lên kẽo kẹt.
“Bây giờ, nếu anh vẫn nghĩ đó là một ý tưởng tồi, hoặc thậm chí cho rằng nó hay nhưng chưa đủ thuyết phục, thì chúng ta sẽ hủy bỏ nó ngay lập tức.”
Nick giơ tay lên. “Trước khi anh nói bất cứ điều gì, Billy, tôi muốn bổ sung một ý tô điểm cho chuyện này. Cư dân cùng tầng và cả những cư dân cùng tòa sẽ làm quen với anh. Tôi biết anh còn có một tài năng khác ngoài việc ngắm bắn từ khoảng cách một phần tư dặm.”
Như thể tôi có thể làm vậy thật ấy, Billy nghĩ. Và Chris Kyle [*] cũng thế.
“Anh sống hòa đồng với mọi người mà không làm phật lòng họ. Họ mỉm cười khi thấy anh xuất hiện.” Tiếp theo, như thể Billy phủ nhận điều này: “À, tôi thấy rồi! Hoff nói với tôi rằng có một vài xe bán thức ăn đỗ trước tòa nhà đó mỗi ngày, và khi thời tiết đẹp, mọi người xếp hàng mua và ngồi trên các băng ghế bên ngoài để dùng bữa. Anh có thể làm thế. Đỡ phí thời gian chờ đợi. Anh có thể làm quen theo cách đó. Một khi chuyện anh viết sách cũ rồi, anh sẽ chỉ là một nhân viên văn phòng ngày đi làm tối về ngôi nhà nhỏ của mình ở Midwood.”
Billy có thể mường tượng mọi chuyện sẽ thế nào.
“Vậy khi chuyện diễn ra, anh chỉ là một người lạ không ai biết mặt? Chắc hẳn kẻ làm chuyện đó không phải cư dân trong tòa nhà? Ừm... Anh đã ở đó vài tháng, chào hỏi bâng quơ trong thang máy, chơi poker với vài nhân viên của công ty thu hồi nợ ở tầng hai để xem ai là người sẽ mua taco [*] .”
“Họ sẽ biết tiếng phát súng được thực hiện từ đâu,” Billy nói.
“Đúng thế, nhưng không phải ngay lập tức. Vì mọi người sẽ tìm kiếm kẻ từ ngoài vào. Và sẽ có chiến thuật nghi binh. Cũng vì anh luôn là Houdini [*] trong giới xạ thủ nên xong chuyện là anh cũng bốc hơi ngay. Khi mọi sự ổn định lại, thì anh cũng cao chạy xa bay rồi.”
“Nghi binh là sao?”
“Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau,” Nick đáp, khiến Billy nghĩ Nick chắc cũng chưa nghĩ ra phương án nghi binh. Nhưng anh không thể nói với Nick như vậy. “Vẫn còn nhiều thời gian. Còn bây giờ...” Anh ta quay sang Giorgio, hay còn được gọi là Georgie Pigs, hay Georgo Russo nữa. Ánh mắt anh ta như muốn nói giờ thì đến lượt anh đấy.
- Giorgio lại thò tay vào túi chiếc áo khoác to tướng của mình và lôi điện thoại ra. “Billy, nói lời đi – lời là mật mã chỉ ngân hàng nước ngoài yêu thích của anh – tôi sẽ gửi cho anh năm trăm ngàn đô-la. Sẽ mất khoảng 40 giây. Hoặc một phút rưỡi nếu sóng kém. Ngoài ra, anh cũng có thể gửi tiền ở ngân hàng địa phương để tiện dùng.”
Billy biết hai người này đang cố dồn anh đưa ra quyết định, khiến anh liên tưởng đến hình ảnh một con bò bị lùa vào máng dẫn đến lò mổ, nhưng có lẽ đó chỉ là sự hoang tưởng vì số tiền thực sự quá lớn. Công việc cuối cùng của một người có lẽ không nên đặt nặng giá cả mà nên vì giá trị. Nhưng anh còn một thắc mắc nữa.
“Sao Hoff lại liên quan thế?”
“Tòa nhà của anh ta mà,” Nick trả lời ngay tắp lự.
“Tôi biết, nhưng...” Billy cau mày, thể hiện sự tập trung cao độ. “Anh ta nói tòa nhà còn rất nhiều căn trống.”
“Tuy vậy, căn góc trên tầng năm là lý tưởng,” Nick nói. “Đại diện của anh, Georgie đây, đã thuê nó.”
“Anh ta chuẩn bị cả súng,” Giorgio để lời. “Có lẽ là có rồi ấy chứ. Trong bất kì trường hợp nào, chúng ta cũng sẽ không bị truy ngược.”
Billy biết điều đó, từ cách mà Nick cẩn thận để mình không bị nhìn thấy khi ở cạnh anh – kể cả là từ mái hiên của điền trang cổng cao tường này – nhưng anh hoàn toàn không hài lòng. Vì với anh, Hoff chẳng khác nào một kẻ huyên thuyên, mà đã huyên thuyên thì không đáng tin khi lên kế hoạch ám sát.
04Tối muộn hôm đó. Chừng gần nửa đêm. Billy nằm trong phòng khách sạn, tay luồn xuống dưới gối, tận hưởng cảm giác mát mẻ thoáng qua. Tất nhiên anh đã nhận lời, và một khi đã bắt tay với Nick Majarian thì làm gì có đường lui. Anh giờ đang đóng vai chính trong câu chuyện phi vụ cuối cùng của chính mình.
Anh đã yêu cầu Giorgio gửi 500.000 đô-la vào một tài khoản ngân hàng ở Caribe. Tài khoản đó giờ đã có một khoản khá lớn và khi nào Joel Allen gục hẳn bên bậc thềm tòa án, thì chắc chắn con số sẽ nhân lên. Đủ để sống đến cuối đời nếu anh tiêu xài khéo léo. Và anh chắc chắn sẽ làm vậy. Anh không có những sở thích ngốn tiền. Anh cũng chẳng cần rượu sâm panh và dịch vụ đưa đón. Ở hai ngân hàng khác – đều là ngân hàng địa phương – David Lockridge có thể rút thêm 18.000 đô-la nữa. Số tiền này đủ giúp anh sống thoải mái loanh quanh, nhưng không đủ để anh thực hiện chuyến đi liên tiểu bang nào.
Anh đã hỏi thêm vài câu khác. Câu hỏi quan trọng nhất là anh có bao nhiêu thời gian chuẩn bị.
“Không nhiều lắm,” Nick đáp, “nhưng cũng không có nghĩa là ngay tắp lự . Chúng ta sẽ biết ngay sau khi chốt hạ yêu cầu dẫn độ và anh sẽ nhận được cuộc gọi hoặc tin nhắn. Ít nhất là hai mươi bốn giờ, cũng có thể là ba ngày hoặc thậm chí một tuần. Được chứ?”
“Được,” Billy nói. “Chỉ cần anh nhớ là tôi không thể đảm bảo bất cứ điều gì nếu chỉ có mười lăm phút. Hoặc thậm chí là một giờ.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Nếu họ không dẫn hắn ta lên lối bậc thềm tòa án thì sao? Họ đi lối khác thì thế nào?”
“Còn một cửa nữa,” Giorgio nói. “Lối đó dành cho nhân viên tòa án. Nhưng anh vẫn có thể quan sát rõ từ tầng năm và khoảng cách chỉ khoảng sáu mươi mét hoặc hơn chút. Anh vẫn làm được, đúng không?”
Anh có thể làm vậy, và đã nói thế. Nick phẩy tay như thể xua một con ruồi phiền phức. “Kế hoạch thế nhé. Cứ chốt thế. Còn gì nữa không?”
Billy nói không và giờ, anh đang nằm đây, suy tính chuyện đó và chờ cơn buồn ngủ kéo đến. Anh sẽ chuyển đến căn nhà nhỏ màu vàng đó, căn nhà mà người đại diện đã thuê cho anh vào thứ Hai này. Đại diện văn chương. Thứ Ba, anh sẽ mục sở thị văn phòng mà Georgie Pigs cũng đã thuê cho anh. Khi Giorgio hỏi anh sẽ làm gì ở đó, Billy đã trả lời rằng anh sẽ tải ComiXology và có thể là một vài trò chơi nữa về máy tính xách tay.
“Đừng quên viết chút gì đó hài hước nhé,” Giorgio nửa đùa nửa thật. “Anh biết đấy, nhập vai cho tốt.”
Có thể anh sẽ làm vậy, có thể không. Ngay cả khi anh viết không hay lắm, thì việc này cũng sẽ giúp anh giết thời gian. Anh đã gợi ý tự truyện. Giorgio đề xuất tiểu thuyết, không phải vì anh ta nghĩ anh đủ thông minh để viết một cuốn mà vì Billy có thể sẽ nói như vậy khi được hỏi. Có lẽ là bởi rất nhiều người, một khi anh quen với các cư dân ở Tháp Gerand.
Trong khi anh đang mơ màng thì một ý tưởng hay ho chợt lóe lên khiến anh sực tỉnh: Sao mình không kết hợp cả hai nhỉ? Tại sao không phải là tiểu thuyết tự truyện, một cuốn không phải được viết bởi Billy Summers, người đã ngấu nghiến Zola và Hardy, thậm chí cày nát cả Infinite Jest , mà là một cuốn do Billy Summers khác chấp bút? Cái tôi thay đổi mà anh gọi là bản thể ngờ nghệch ? Sao có thể chứ? Anh nghĩ là có, vì anh biết rõ cả Billy cũng như anh biết rõ chính mình.
Mình sẽ thử, anh nghĩ. “Tỷ phú” thời gian như anh thì tại sao lại không chứ? Vừa nghĩ cách bắt đầu anh vừa chìm dần vào cơn mơ.