← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7 01

Tôi bước về phía gã và tự nhủ rằng mình có thể phải bắn gã một lần nữa. Nếu buộc phải làm vậy, tôi sẽ làm. Gã là bạn trai của mẹ tôi, nhưng gã đã sai rồi. Gã trông như đã chết nhưng tôi phải chắc chắn vì vậy tôi liếm ướt tay mình và quỳ gối xuống bên cạnh gã. Tôi đặt bàn tay ướt của mình trước miệng và mũi gã để xem gã còn thở hay không. Và vì không có hơi thở nào thoát ra nên tôi chắc rằng gã đã chết.

Tôi biết phải làm gì tiếp theo, nhưng trước tiên tôi lao về phía Cassie. Tôi đã nuôi hy vọng nhưng tôi biết con bé đã chết. Kiểu gì chẳng chết, với bộ ngực nát bấy như vậy. Nhưng tôi vẫn liếm ướt tay mình một lần nữa và đặt nó trước miệng con bé và thấy cũng không còn hơi thở. Tôi ôm em vào lòng, khóc nấc lên, nghĩ đến những gì mẹ đã dặn trước khi rời nhà đến tiệm giặt là, chăm sóc em nhé . Nhưng tôi đã không làm được. Đáng lẽ tôi nên bắn tên khốn đó từ trước, nếu thế thì tôi đã chăm sóc được em gái mình, cũng như chăm sóc được cho mẹ vì tôi biết hắn thi thoảng vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà còn bà sẽ cười với đôi mắt thâm đen cùng đôi môi sưng hều của mình và nói rằng bọn mẹ chỉ giỡn thôi Benjy và mẹ đã vô ý quăng tay vào mặt mình. Bà nói như thể tôi sẽ tin điều đó vậy. Thậm chí một đứa mới chín tuổi như Cassie cũng chẳng thể tin nổi điều nhảm nhí đó.

Sau khi khóc lóc, tôi với đến điện thoại. Có kết nối. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng ngày hôm đó nó đã hoạt động vì hóa đơn đã được thanh toán. Tôi bấm số 911 và một người phụ nữ trả lời.

Tôi nói xin chào, tên cháu là Benjy Compson và cháu vừa giết gã bạn trai của mẹ sau khi hắn giết em gái cháu. Người phụ nữ hỏi tôi liệu có chắc người đàn ông kia đã chết không. Tôi nói là cháu chắc chắn. Cô ta nói địa chỉ nhà cháu ở đâu vậy con trai. Tôi đáp số 19 Skyline Drive trong Công viên Nhà lưu động Nhìn ra đồi. Cô ta hỏi mẹ cháu có ở đó không. Tôi nói không, mẹ cháu đang làm việc ở Tiệm giặt là 24 giờ ở Edendale. Người phụ nữ hỏi cháu có chắc em gái mình đã chết không. Tôi nói có vì gã đã giẫm lên ngực con bé. Cô ta nói không sao đâu con trai hãy cứ ở yên đó và cảnh sát sẽ đến chỗ cháu trong thời gian ngắn nhất. Tôi nói cháu cảm ơn cô.

Bạn có thể nghĩ cảnh sát sẽ xuất hiện ngay lập tức và ai ai cũng đều trang bị súng, nhưng công viên xe moóc nằm ở rìa thị trấn và mọi người luôn rình rập hươu, nai, gấu mèo và chuột chũi ở trong vườn nhà họ. Hơn nữa, đây là Tennessee. Người dân ở đây nổ súng như pháo rang, như thể đó là một thú vui vậy.

Tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng gì đó, như kiểu gã bạn trai của mẹ tôi đứng dậy và chạy về phía tôi dù hắn đã chết. Tôi biết hắn không thể làm vậy trừ phi tôi đang nghĩ đến một bộ phim mà tôi đã lẻn vào. Tôi lén đưa Cassie vào cùng mình và con bé nhìn chăm chăm vào những bộ phận vương máu, sau đó gặp ác mộng và tôi biết mình thật ích kỷ khi đưa con bé đi cùng. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy. Tôi nghĩ trong mỗi người có chút ích kỷ nào đó và thi thoảng nó trào ra như máu. Nếu được làm lại tôi sẽ không bước vào bộ phim đó ngoại trừ phân cảnh nổ súng vào gã bạn trai của mẹ tôi. Hắn là một gã khốn khiếp, là người xấu đã giết chết cô em gái bé bỏng vô hại của tôi. Tôi vẫn sẽ làm vậy ngay cả khi điều này đồng nghĩa với việc tôi phải vào trường giáo dưỡng.

Dù sao đi nữa, thây ma chỉ xuất hiện trong phim kinh dị mà thôi. Hắn ta đã chết. Tôi băn khoăn không biết có nên đắp chăn hay gì đó cho Cassie không nhưng lại nghĩ rằng thôi, điều đó sẽ rất đau đớn và kinh khủng, vì vậy tôi gọi điện đến Tiệm giặt là 24 giờ nhờ tờ giấy dán tường có ghi số điện thoại. Một người phụ nữ nhấc máy nói Tiệm giặt là 24 giờ xin nghe và tôi nói cháu tên là Benjy Compson và cháu muốn nói chuyện với mẹ Arlene Compson, bà ấy làm việc ở máy vắt. Người phụ nữ hỏi đây có phải trường hợp khẩn cấp không. Tôi nó có thưa bà. Bà ta nói sáng nay chúng tôi rất bận, chuyện khẩn cấp là gì thế. Tôi nghĩ bà ta thật thóc mách và làm bộ làm tịch. Có thể là vì tôi quá khó chịu nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi nói em gái cháu đã chết. Đó là một trường hợp vô cùng khẩn cấp. Bà ta thốt lên ôi Chúa ơi cháu có chắc không và tôi đáp có hãy cho cháu nói chuyện với mẹ. Bởi tôi đã chịu quá đủ với mụ già thóc mách đó rồi.

Tôi chờ đợi và sau đó mẹ tôi nghe điện thoại với hơi thở dồn dập khó khăn và hỏi Benjy chuyện gì đã xảy ra vậy? Điều này tốt hơn là không nên đùa. Tôi nghĩ giá mà đây là một trò đùa nhưng không phải vậy. Tôi nói rằng gã bạn trai của mẹ đã về trong tình trạng say khướt với một bên cánh tay bị bó bột và đã giết Cassie và cố giết con nhưng con đã bắn chết hắn. Tôi nói cảnh sát đang đến, con có thể nghe thấy tiếng còi, vì vậy mẹ hãy về nhà và đừng để họ bắt con vào tù bởi nếu hắn không chết thì con cũng chết.

Tôi bước ra bậc trên cùng của chiếc xe moóc, đó không thực sự là những bậc thềm mà chỉ là những khối xi măng mà người bạn trai gần đây của mẹ tôi, người trước gã bạn trai tồi tệ kia, đã làm. Tên chú ấy là Milton và chú đó khá tốt. Tôi ước chú ấy ở lại nhưng chú ấy đã rời đi. Mẹ nói chú ấy không muốn có trách nhiệm với hai đứa trẻ. Giống như đó là lỗi của chúng tôi vậy. Giống như chúng tôi đòi được sinh ra vậy. Dù sao thì tôi cũng bước ra đó vì tôi không muốn ở trong xe moóc với hai người đã chết. Tôi liên tục tự hỏi bản thân rằng liệu Cassie có thực sự đã chết hay không và rồi lại tự trả lời mình rằng con bé đã thực sự chết rồi.

Những cảnh sát đầu tiên xuất hiện và tôi nói với họ những gì sẽ xảy ra khi mẹ tôi đến. Cảnh sát cố ngăn bà ấy đi vào nhưng cuối cùng thì bà cũng bước vào và khi nhìn thấy Cassie, bà hét lên và gào khóc nhiều đến nỗi tôi phải bịt tai lại. Và tôi phát điên lên với bà. Tôi nghĩ vậy mẹ nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ. Hắn đã đánh chúng tôi như những lần hắn đánh bà trước đây, vậy mẹ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra. Người xấu sớm muộn gì cũng làm điều xấu, ngay cả một đứa con nít cũng biết điều đó.

Lúc đó tất cả những người hàng xóm của nhà chúng tôi đều ra ngoài và nghe ngóng. Có một viên cảnh sát rất tốt. Chú ấy cho tôi ngồi vào xe cảnh sát, nơi những người hàng xóm không thể dễ dàng nhìn ngó và ôm tôi. Chú ấy nói rằng chú có một ít kẹo trong ngăn đựng găng tay và tôi có muốn một viên không và tôi đã đáp rằng dạ không cảm ơn chú. Chú ấy nói không sao, Benjy hãy nói cho chú biết chuyện gì đã xảy ra. Thế là tôi kể. Tôi không biết mình đã kể lại câu chuyện đó bao nhiêu lần nhưng cũng phải đến vài ngón trên bàn tay. Dù sao thì tôi cũng bắt đầu khóc và chú cảnh sát ôm tôi một lần nữa và gọi tôi là một đứa trẻ dũng cảm và tôi ước mẹ có người bạn trai như chú đó.

Trong khi tôi ngồi trong xe cảnh sát và kể lại chuyện đã xảy ra thì có thêm nhiều cảnh sát xuất hiện cùng một chiếc xe van in dòng chữ BỘ PHẬN PHÁP Y CẢNH SÁT MAYVILLE. Một cảnh sát từ chiếc xe van đã chụp ảnh và sau đó tôi đã được nhìn thấy vài bức trong phiên điều trần nhưng đều không phải là ảnh chụp thi thể. Tôi không biết tại sao những người tại phiên điều trần lại cảm thấy tôi không thể nhìn những bức ảnh chụp những thứ mà tôi đã tận mắt chứng kiến. Điều mà tôi muốn nói là một trong những bức ảnh đó đã được đăng trên báo. Nó là bức ảnh chụp những chiếc bánh quy mà em gái tôi đã làm nằm rải rác trên sàn nhà. Bên dưới bức ảnh là dòng chữ CÔ BÉ ĐÃ BỊ GIẾT VÌ NHỮNG CHIẾC BÁNH QUY. Tôi không bao giờ quên điều đó, nó đáng thương và đồng thời đúng đến mức nào.

Tôi phải tham gia phiên điều trần. Không chỉ có một thẩm phán mà có tận ba người. Hai nam, một nữ, trông giống như giáo viên và họ nói chuyện cũng y chang vậy. Không có ai trong phòng ngoại trừ họ, tôi và mẹ tôi cùng những cảnh sát đầu tiên đến công viên xe moóc, thứ mà họ gọi là “hiện trường”. Chúng tôi không có luật sư như trong chương trình Luật pháp và Trật tự được chiếu trên ti-vi và chúng tôi cũng không cần. Người phụ nữ nói rằng tôi là một cậu bé dũng cảm và nói với mẹ tôi rằng tôi cần được tư vấn. Mẹ tôi trả lời đó là một ý kiến hay, sau đó nói với tôi rằng một số người nghĩ tiền như thể mọc trên cây vậy.

Chúng tôi rời đi và tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc nhưng sau đó một trong những người đàn ông đã nói đợi một chút, bà Compson. Tôi có chuyện cần nói. Tôi muốn nói rằng bà cần chịu một phần trách nhiệm trong thảm kịch này. Sau đó chú ấy kể chuyện một con bọ cạp xin một con ếch tốt bụng cho đi nhờ qua con sông đang nổi sóng dữ dội nhưng nửa chừng thì con bọ cạp lại cắn con ếch và con ếch nói tại sao anh lại làm vậy, bây giờ thì cả hai chúng ta sẽ chết đuối và con bọ cạp trả lời rằng bản chất của tôi là châm chích và anh biết tôi là một con bọ cạp khi anh để tôi cưỡi lên lưng.

Sau đó người đàn ông nói rằng bà đã vớ phải một con bọ cạp thưa bà Compson và hắn đã đốt cô con gái nhỏ của bà đến chết. Bà có thể đã mất nốt đứa con trai của mình. May sao mọi chuyện đã không như vậy nhưng vụ việc này sẽ đeo bám theo con trai bà suốt phần đời còn lại. Tôi đề nghị lần sau nếu bắt gặp một con bọ cạp, bà hãy giẫm nát nó dưới chân thay vì cho nó cưỡi lên lưng mình.

Mẹ tôi mặt đỏ tía tai, hét lên sao anh dám. Tôi sẽ không bao giờ để con mình gặp nguy hiểm nếu tôi biết điều gì đó như thế này có thể xảy ra. Người đàn ông nói rằng bà đang có quyền giám hộ con ếch vì chúng tôi không thể chứng minh điều gì khác. Nhưng nếu bà không có bất kỳ cảnh báo nào cho các con mình về bản chất bạo lực của con bọ cạp, có thể là một vài con, hay có lẽ là nhiều con, thì tôi vô cùng lấy làm ngạc nhiên đấy.

Mẹ tôi bắt đầu khóc và điều đó khiến tôi muốn ứa nước mắt theo. Bà nói anh thật không công bằng, anh chỉ đang tỏ vẻ hơn người thôi. Lần cuối cùng anh phải lao động 40 tiếng đồng hồ mỗi tuần để mang cơm về nhà là khi nào? Người đàn ông đáp đây không phải là về tôi, bà Compson. Bà đã mất một đứa con của mình vì những lựa chọn tồi tệ của bản thân, đừng đánh mất đứa trẻ còn lại. Phiên điều trần kết thúc.

02

Lúc nào đó - trong hè mùa của nhiều danh tính khác nhau – Billy đọc lại câu chuyện về cái chết của Bob Raines và phiên điều trần. Sau đó, anh bước đến cửa sổ và nhìn ra tòa án, nơi chiếc xe cảnh sát vừa tấp vào lề đường. Hai cảnh sát của hạt trong trang phục màu nâu bước ra từ hàng ghế trước. Một người mở cửa sau và họ cùng đợi người đàn ông bên trong bước ra. Tù nhân có thân hình gầy gò và ốm yếu, mặc quần jean có túi hộp kiểu thợ mộc và mang áo len màu tím sáng – quá nóng so với thời tiết này – in hình con bò rừng của đội thể thao liên trường đại diện cho Đại học Arkansas ở trên đó. Ngay cả từ khoảng cách 500m, trông anh ta hệt như một bao tải buồn bã. Mỗi cảnh sát tóm một bên tay và dẫn anh ta lên những bậc thềm rộng để hướng tới bất cứ điều gì mà công lý đang chờ đợi anh ta ở phía trước. Đó chính xác là lúc Billy phải thực hiện khi (và nếu) thời điểm đến, nhưng anh hầu như không nhìn điều đó. Anh đang miên man nghĩ về câu chuyện của mình.

Anh định kể câu chuyện từ góc độ bản thể ngờ nghệch , nhưng nó đã biến thành một thứ khác và anh chỉ nhận ra điều đó sau khi đọc lại một cách lạnh lùng. Bản thể ngờ nghệch ở đó, được rồi, bất kỳ độc giả nào (chẳng hạn như Nick và Giorgio) sẽ nói rằng người viết cuốn sách này chủ yếu dính líu đến mấy tạp chí Star, Inside View và truyện Archie , nhưng còn điều gì đó nữa. Đó là giọng nói của bản thể đứa trẻ . Billy chưa bao giờ viết bằng bản thể đó – ít nhất là một cách có ý thức – nhưng đó là những gì anh đã làm. Cứ như thể anh bị thôi miên. Có thể viết là thế, khi nó thực sự quan trọng.

Điều đó có quan trọng không? Khi những độc giả duy nhất của nó là anh và vài tay chơi Vegas, những người có thể đã mất dần hứng thứ?

“Đúng vậy,” Billy nói với ô cửa sổ. “Bởi vì nó là của tôi.”

- Vâng, và bởi vì nó là thật. Anh đã thay đổi tên một chút Cassie thay vì Cathy, và tên của mẹ anh là Darlene chứ không phải là Arlene – nhưng chủ yếu vẫn là sự thật. Bản thể đứa trẻ là sự thật. Giọng nói đó chưa bao giờ có cơ hội cất lên, kể cả ở phiên điều trần. Anh trả lời những câu hỏi mà anh được hỏi, nhưng không ai hỏi anh cảm thấy thế nào khi ôm Cathy với khuôn ngực bị giày xéo vào lòng. Không ai hỏi anh cảm thấy thế nào khi được dặn dò chăm sóc em nhưng không thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất thế giới ấy. Không ai hỏi anh cảm thấy thế nào khi đưa bàn tay ướt trước miệng và mũi em mình, vẫn hy vọng mặc dù biết nó mong manh chừng nào. Không ai biết độ giật của khẩu súng đã khiến anh ợ hơi như thể vừa uống vội một ly soda. Ngay cả viên cảnh sát ôm anh cũng không hỏi những câu hỏi đó, và thật nhẹ nhõm khi để giọng nói đó cất lên.

Anh quay lại chiếc MacBook đang để mở và ngồi xuống. Nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh nghĩ, Khi viết đến phần Nhà Stepenek - mình sẽ gọi nó là Nhà Speck - mình có thể để cho giọng nói đó trưởng thành hơn một chút. Bởi mình đã trưởng thành hơn một chút.

Billy bắt đầu gõ phím, ban đầu chậm rãi, sau nhanh dần. Mùa hè cuộn trào xung quanh anh.

03

Sau phiên điều trần mẹ và tôi cùng trở về nhà. Chúng tôi chôn cất Cassie. Tôi không biết ai lo hậu sự cho gã bạn trai kia và tôi cũng chẳng quan tâm. Vào mùa thu, tôi trở lại trường học và vài đứa bắt đầu gọi tôi là Benjy Pằng Pằng. Năm đó tôi đã ở lại lớp. Tôi không gặp rắc rối vì đánh nhau nhưng tôi trốn học liên tục và mẹ nói rằng tôi nên thông minh hơn nếu không muốn bị bắt đi và đưa vào nhà giáo dưỡng. Tôi không muốn vậy nên năm sau đã cố gắng nhiều hơn và vượt qua các môn học của mình. Khi tôi được gửi đến Nhà Speck, đó không phải là lỗi của tôi mà là của mẹ.

Bà bắt đầu uống rượu sau khi Cassie qua đời, chủ yếu là ở nhà nhưng thỉnh thoảng bà vẫn đến quán bar và có lúc còn dẫn theo một người đàn ông về nhà. Đối với tôi những người đàn ông đó đều giống gã bạn trai tồi tệ của bà, nói cách khác là những kẻ khốn nạn. Tôi không biết tại sao mẹ tôi lại qua lại với những kiểu đàn ông như vậy sau những gì đã xảy ra nhưng bà thật sự làm vậy. Bà giống như một con chó cái vồ vập đi tơ. Tôi biết điều đó nghe như thế nào, nhưng tôi sẽ không rút lại.

Bà và những người đàn ông đó, ít nhất cũng ba người và có khi lên đến năm người, sẽ vào phòng ngủ và bà nói rằng họ chỉ đang đùa giỡn thôi nhưng tất nhiên khi đó tôi đã lớn hơn và tôi biết họ đang làm tình. Sau đó, vào một đêm nọ, khi đang uống rượu trong xe moóc, bà đi ra ngoài để đến cửa hàng tiện lợi 7-11 mua một hộp bánh quy Cheezits và trên đường trở về, bà đã đi quá tốc độ. Bà bị buộc tội lái xe trong tình trạng say rượu và phải ngồi tù 24 giờ. Bà cũng phải để mắt tôi trong thời gian đó, nhưng bà bị tước bằng sáu tháng và phải bắt xe buýt đến tiệm giặt là.

Một tuần sau khi nhận lại bằng lái bà lại bị tuýt còi vì lái xe trong tình trạng say rượu. Một phiên điều trần khác diễn ra, lần này chỉ về tôi, nhưng bạn biết gì không, chính người đàn ông đã kể câu chuyện về con bọ cạp và con ếch đang ngồi cùng bàn với hai người khác nữa! Người đàn ông đó nói lại là bà à. Mẹ tôi nói phải, lại là tôi đây và anh biết tôi đã mất đứa con gái của mình. Anh biết những gì tôi đã trải qua. Người đàn ông đáp rằng tôi biết, và bà dường như không học được nhiều bài học cho lắm, bà Compson. Mẹ tôi nói rằng anh chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh như tôi. Thời điểm đó bà có luật sư nhưng người đó không nói nhiều. Sau cùng, bà quở trách người luật sư đó rất gay gắt và hỏi anh ta làm tốt điều gì chứ. Luật sư nói rằng bà không cho tôi nhiều việc để làm, bà Compson. Bà nói rằng anh bị sa thải. Luật sư nói bà không thể sa thải tôi vì tôi đã nghỉ việc.

Khi chúng tôi trở lại phòng điều trần một ngày sau đó, họ nói rằng tôi phải đến một nơi chăm sóc nuôi dưỡng gọi là Nhà Speck vì mẹ tôi là một người mẹ không phù hợp. Bà nói các người là những thứ nhảm nhí và tôi sẽ kiện chuyện này lên tận tòa án tối cao. Người đàn ông kể câu chuyện về con ếch và con bọ cạp hỏi bà đã uống rượu đấy à. Mẹ tôi đáp rằng mẹ kiếp nhà anh đồ khốn đồ béo. Người đàn ông không đáp lại điều đó mà nói rằng bà có 24 giờ để sắp xếp mọi thứ cho Benjy, bà Compson, và như để nói lời tạm biệt, ông ta nói điều đó sẽ có ý nghĩa hơn đối với thằng bé khi bà chuẩn bị cho nó trong trạng thái tỉnh táo. Nói đoạn người đàn ông đó cùng hai người còn lại bước ra ngoài.

Chúng tôi bắt xe buýt về nhà. Mẹ nói chúng ta sẽ chạy trốn, Benjy. Chúng ta sẽ đến một thị trấn khác và đổi tên. Chúng ta sẽ bắt đầu lại. Nhưng chúng tôi vẫn ở đó vào ngày hôm sau, và đó là ngày cuối cùng của tôi ở Công viên Nhà lưu động Nhìn ra đồi, và cũng là ngày cuối cùng tôi sống với mẹ. Một cảnh sát quận xuất hiện đưa tôi đến Nhà Speck. Tôi ước viên cảnh sát đó là người ôm tôi nhưng lại là một người khác. Cảnh sát phó Malkin cũng không đến nỗi tệ.

Dù sao thì mẹ cũng không gây khó dễ gì vì bà rất tỉnh táo. Bà nói với cảnh sát rằng tôi tạm dừng đóng gói đồ đạc của cậu con trai vì tôi không muốn nghĩ rằng điều này sẽ thực sự xảy ra. Hãy cho tôi 15 phút. Cảnh sát nói rằng được và chờ đợi trong khi mẹ gói cho tôi một chiếc túi trống nhét đầy quần áo. Viên cảnh sát đợi bên ngoài. Sau đó mẹ làm cho tôi hai chiếc bánh mì PB&J và cho vào túi đựng đồ ăn trưa và bảo tôi là một cậu bé ngoan. Sau đó mẹ bắt đầu khóc và tôi cũng vậy. Đó là lỗi của bà, tôi phải ra đi, mọi chuyện là lỗi của bà, bà là người để con bọ cạp cưỡi lên lưng mình và bà là người say sưa trách móc Cassie chết đi sống lại, nhưng tôi đã khóc vì tôi thương bà.

Khi chúng tôi ra ngoài, cảnh sát nói tôi có thể gọi điện về khi tôi đến Nhà Speck ở Evansville. Mẹ nói tôi hãy gọi cho bà Tillitson ở bên cạnh và nói với cảnh sát rằng đó là vì hiện tại điện thoại của chúng tôi không hoạt động. Điều đó có nghĩa là hóa đơn chưa được thanh toán. Cảnh sát phó Malkin nói nghe cứ như kế hoạch ấy nhỉ và nói tôi hãy ôm mẹ đi. Tôi làm theo. Tôi ngửi tóc bà vì nó luôn có mùi thơm. Mất khoảng 2 giờ để đến Evansville. Tôi ngồi ở ghế trước. Hàng ghế sau có một sợi dây kéo ngang khiến nó như một cái lồng. Cảnh sát nói nếu tôi không gặp rắc rối, tôi sẽ không bao giờ phải quay lại đó. Chú ấy hỏi tôi rằng liệu tôi có tránh khỏi rắc rối được không và tôi nói có nhưng tôi lại nghĩ rằng khi bạn đi đến nhà nuôi dưỡng bằng xe cảnh sát thì đồng nghĩa với việc bạn đã gặp rắc rối rồi.

Tôi ăn một trong hai chiếc bánh PB&J và nhận ra mẹ cũng đã bỏ một quả trứng nhồi vào túi ăn trưa và điều này lại khiến tôi bật khóc khi đến nghĩ bàn tay của bà đang làm điều đó. Cảnh sát vỗ vai tôi và nói rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi con trai à. Bảng tên nhỏ cho tôi biết vị cảnh sát ấy tên là F.W.S MALKIN. Tôi hỏi chú ấy F.W.S là viết tắt của từ gì vì tôi nghĩ đây là một nghề nghiệp đặc biệt. Chú ấy trả lời rằng đó là viết tắt cho tên chú ấy Franklin Winfield Scott Malkin nhưng chú nói cứ gọi chú là Frank, Benjy.

Lúc đó tôi không còn khóc nữa nhưng chú ấy chắc hẳn đã thấy tôi rất buồn và có lẽ cũng sợ hãi nữa, vì chú ấy vươn người vỗ vai tôi và nói rằng cháu sẽ không sao đâu Benjy. Có rất nhiều trẻ em tốt ở đó. Tất cả đều rất hòa hợp và nếu cháu để ý đến cách cư xử của mình thì cháu cũng sẽ ổn thôi. Chú biết tất cả các nhà nuôi dưỡng ở ba quận và Nhà Speck không phải là tệ nhất. Họ không hẳn tốt nhất nhưng bọn chú chưa bao giờ gặp khó khăn với họ. Một số điều chú đã thấy cháu sẽ không muốn biết. Nếu cháu biết cách cư xử và hòa hợp cháu sẽ ổn thôi.

Tôi nói rằng tôi nhớ mẹ. Chú ấy nói tất nhiên là cháu phải thế rồi và khi mẹ cháu tỉnh táo lại, sẽ có một phiên điều trần khác và cháu có thể về nhà. Trong thời gian chờ đợi, mẹ cháu có thể đến vào tối thứ Tư và bất kỳ lúc nào vào thứ Bảy hoặc Chủ nhật cho đến 7 giờ tối. Hãy nói với bà ấy điều đó khi cháu nói chuyện với mẹ mình.

Chỉ có điều chân mẹ tôi không bao giờ tỉnh táo lại. Bà tiếp tục uống rượu và một gã bạn trai đã đưa cho bà heroin và khi dùng thứ đó chân bạn khó lòng chạm đất vì bạn lúc nào cũng lơ lửng ở trên cao. Thời gian đầu mẹ đến gặp tôi khá nhiều, sau đó thỉnh thoảng mới đến một lần rồi hiếm khi và sau thì bà không đến nữa. Lần gần đây nhất đến thăm tôi thì mẹ mất một vài chiếc răng và tóc tai thì dơ bẩn. Bà nói mẹ ghét để con trông thấy mẹ trong tình trạng như thế này Benjy và tôi nói rằng tôi cũng ghét điều đó. Tôi nói rằng mẹ là một mớ hỗn độn. Khi đó tôi đang ở độ tuổi thanh thiếu niên và thanh thiếu niên thì nói bất cứ điều gì làm thương tổn người khác khi chính chúng bị tổn thương.

Nhà Speck ở vùng nông thôn. Tuy ọp ẹp nhưng to như một ngôi biệt thự với phòng ốc ở khắp nơi, 3 tầng. Thậm chí có lẽ là 4. Nhìn từ bên ngoài trông khá ổn nhưng bên trong thì cũ kỹ, dột nát và lạnh thấu xương khi trời trở đông. Lạnh như một con điếm trong tủ đá vậy, Ronnie hay nói như vậy. Nhưng trước khi đến đó tôi không biết Nhà Speck tồi tàn như vậy, tôi nghĩ nó còn mới với lớp sơn màu đỏ tươi và có viền xanh. Tôi phát hiện khá sớm rằng những đứa trẻ sinh sống ở Nhà Speck sơn lại nó mỗi năm và kiếm được 2 đô-la một giờ. Một năm nó có màu xanh với viền trắng và năm sau đó là màu vàng với viền xanh. Bạn có thể hiểu tại sao tôi và Ronnie gọi nó là Nhà Sơn Vĩnh cửu! Vào năm mà tôi rời đi để gia nhập Thủy quân lục chiến Mỹ nó trở lại màu đỏ và xanh. Ronnie nói rằng đó là lớp sơn duy nhất giữ được xác tàu xiêu vẹo này với nhau Benjy ạ. Đó là một trò đùa, cô ấy lúc nào cũng thích giỡn như vậy, nhưng cũng đúng. Tôi đoán hầu hết những câu chuyện đùa đều chứa sự thật trong đó, và đó là điều khiến chúng trở nên hài hước như vậy.

Phó cảnh sát trưởng Malkin nói rằng Nhà Speck không phải là nơi tồi tệ nhất hay tốt nhất, và điều đó hóa ra đúng. Tôi đã ở đó 5 năm cho đến khi đủ tuổi gia nhập Thủy quân lục chiến và đôi khi bà Speck dùng khăn lau bàn hoặc lau bát quật vào đầu tôi nhưng bà ấy chưa bao giờ dùng tay đánh tôi cũng như không bao giờ đánh một trong những đứa nhóc như Peggy Pye sáu tuổi bị chột một mắt vì bị thuốc lá dí vào. Khi bà ấy quật khăn vào đầu tôi điều đó có nghĩa là tôi xứng đáng bị như vậy. Tôi chỉ nhìn thấy ông Speck dần mấy đứa nhóc vài lần. Một lần khi Jimmy Dykeman ném đá vỡ cửa sổ chắn bão và một lần khi bắt gặp Sara Peabody nhảy múa xung quanh Peggy Pye và hát Peggy Pye, Peggy Pye, thề sống thề chết, Peggy Pye chỉ có một mắt . Ông Speck đã tát con bé vì đã làm vậy. Sara là một đứa con gái xấu tính, một người xấu. Có một lần khi tôi hỏi cô ta muốn làm gì khi lớn lên cô ta trả lời mình sẽ làm gái và quan hệ với những người đàn ông nổi tiếng để bòn tiền của họ. Sau đó cô ta cười như thể một câu chuyện đùa nên như vậy mới hài hước.

Ông bà Speck không hẳn được coi là người tốt hoặc người xấu, họ sống bằng số tiền nhận được từ bang Tennessee. Họ vượt qua tất cả các cuộc kiểm tra. Chúng tôi bắt xe buýt đến trường và luôn mặc quần áo sạch sẽ, và khi tôi gia nhập Thủy quân lục chiến, ông Speck đã cùng tôi đi đến một phiên điều trần để tôi có thể thoát khỏi mẹ tôi và một người khác để ông ấy có thể trở thành người giám hộ hợp pháp của tôi. Bằng cách đó, ông ấy có thể kí vào giấy tờ và tôi có thể gia nhập lúc 17 tuổi rưỡi thay vì 18 tuổi. Tôi đã nghĩ mẹ tôi có thể xuất hiện tại phiên điều trần giải phóng nhưng bà không làm vậy, và làm sao bà có thể tham gia khi bà còn không biết là sẽ có một phiên điều trần như vậy chứ. Tôi muốn nói cho bà biết nhưng bà đã rời khỏi công viên xe moóc và căn hộ mà bà đã sống một thời gian cùng với gã bạn trai đã biến bà thành một con nghiện. Sau 2 buổi điều trần, ông Speck nói với tôi rằng Chúa giúp cháu bây giờ cháu có thể làm những gì mình muốn Benjy. Tôi đã trả lời lại rằng tôi không tin vào Chúa và ông ấy nói rồi cháu sẽ tin thôi, hãy cho điều đó thời gian.

Những điều mà tôi học được trong Nhà Sơn Vĩnh cửu: Trên đời này không chỉ có người tốt và kẻ xấu, như tôi vẫn nghĩ hồi còn nhỏ khi xem cách mọi người hành xử trên ti-vi. Mà có 3 kiểu người. Kiểu người thứ ba luôn đứng giữa để hòa hợp, giống như Phó cảnh sát FW.S. Malkin dặn tôi phải làm vậy. Số lượng những người như vậy nhiều nhất trên thế giới và tôi nghĩ họ vô cùng nhàm chán và kém thu hút. Họ sẽ không làm tổn thương bạn (ít nhất là một cách có chủ đích) nhưng họ cũng sẽ không giúp bạn nhiều. Họ sẽ nói cứ làm những gì bạn muốn và Chúa sẽ giúp bạn.

Tôi nghĩ trên thế giới này chỉ có bạn mới giúp được bản thân mình.

Khi tôi đến Nhà sơn Vĩnh cửu, có cả thảy 14 đứa trẻ tính cả tôi. Ronnie nói rằng điều đó thật tốt vì 13 là con số không may mắn. Đứa nhỏ tuổi nhất là Peggy Pye, thỉnh thoảng vẫn tè dầm. Có một cặp song sinh, Timmy và Tommy, 6 hay 7 tuổi gì đó. Người lớn tuổi nhất là Glen Dutton, 17 tuổi và đi lính không lâu sau khi tôi đến. Tuy nhiên anh ấy không cần ông Speck trở thành người giám hộ hợp pháp của mình và ký tên cho mình, mẹ anh ấy đã làm điều đó vì Glen nói anh đã gửi cho bà một khoản trợ cấp. Glen nói với tôi và Ronnie rằng bả sẵn sàng ký giấy bán tao thành nô lệ của lũ quấn khăn trên đầu miễn là việc đó giúp bả có tiền. Glen to con và hay chửi bậy, thậm chí còn nhiều hơn cả Ronnie, người chửi thề lem lẻm, nhưng Glen không bao giờ bắt nạt những đứa nhóc nhỏ tuổi hơn. Anh ấy vẽ siêu đẹp.

Khi Phó cảnh sát trưởng Malkin đánh vô lăng vào đường lái, tôi gần như không thể nhìn thấy gì do thứ ở cửa nhà bên cạnh. Theo tôi thấy, đó là xe rác, không chỉ vài chiếc mà lên đến hàng trăm. Chúng xếp dọc ngọn đồi này và tôi nhanh chóng phát hiện ra bên kia cũng vậy. Nắng hắt vào những tấm kính chắn gió của những chiếc xe vẫn còn nguyên kính chắn gió. Nửa đường xuống từ Nhà Speck có một cửa hàng bán xe màu xanh lá cây được lợp tôn. Tôi có thể nghe thấy mọi người bên trong đang dùng khoan máy và cờ lê inh ỏi. Phía trước là các tấm biển PHỤ TÙNG Ô TÔ NHÀ SPECK và SỬA CHỮA và MUA ĐỒ TỐT NHẤT VỚI GIÁ THẤP NHẤT.

Phó cảnh sát trưởng Malkin nói đó là cửa hàng của anh trai gia đình Speck, khá chướng mắt phải không. Nó nằm ngay bên ngoài địa phận của quận và đó là cách ông ta lách luật. Nhà Speck của cháu nằm ngay bên trong khu vực phân vùng của quận, đó là lý do tại sao ông ta phải dựng một hàng rào liên kết ở hai bên và cả phía sau. Chú nói với cháu điều này để cháu không nhìn vào những hàng rào đó và nghĩ mình sắp ở tù. Bãi ô tô đó là một nơi nguy hiểm Benjy. Bị giới hạn là có lý do cả. Đừng đến đó được chứ? Tôi nói vâng nhưng tất nhiên là tôi đã bén mảng đến đó. Tôi và Glen và Ronnie và Donnie. Chỉ có tôi và Ronnie và đôi khi là cả Donnie sau khi Glen lên đường nhập ngũ, rồi chủ yếu là mình tôi khi Ronnie bỏ trốn. Đôi khi tôi tự hỏi cô ấy đi đâu. Tôi hy vọng cô ấy ổn. Thật buồn khi không có cô ấy. Có lẽ đó là lý do tôi gia nhập Thủy quân lục chiến, nhưng thành thật mà nói thì đó là tôi tìm cách đi cho bằng được.

5 năm làm một cậu bé nhà Speck đủ lâu để giúp tôi chứng kiến Nhà sơn Vĩnh cửu thay áo 3 lần. Có một vài điều đáng nhớ khi tôi còn ở đó, như lần tôi bị đình chỉ học vì đánh nhau khi có 2 thằng gọi tôi là Benjy Pằng Pằng, điều này đã xảy ra cả tá lần trước đó rồi nhưng lần đó tôi phát ngán. Chúng lớn hơn tôi nhưng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu ngay cả khi một thằng đấm thâm mắt tôi và thằng còn lại gần như đấm vỡ mũi tôi. Thằng đó, tên nó là Jared Klein, tôi đã túm quần nó và tụt xuống để mọi người có thể thấy chiếc quần xà lỏn lấm lem bẩn thỉu. Nó bị trêu trọc về việc đó rất nhiều, và tôi thấy thật đáng đời nhà nó.

Một điều đáng nhớ khác là khi Peggy Pye phải nhập viện vì viêm phổi. Sau đó một tuần hay 10 ngày gì đó, bà Speck gọi tất cả chúng tôi vào phòng khách để cầu nguyện vì bà nói Peggy đã qua đời và lên thiên đàng với Chúa và bây giờ con bé đã có thể nhìn rõ bằng cả hai con mắt của mình. Donnie Wigmore nói rằng cháu hy vọng thức ăn ở đó ngon hơn và ông Speck nói cậu nhóc hãy giữ những nhận xét thông minh đó cho riêng mình nếu không muốn ta đập cho cháu một trận. Dù sao thì chúng tôi cũng cầu nguyện cho linh hồn của Peggy và Ronnie phải lấy tay che miệng để không cười trước những gì Donnie nói, chỉ có điều là cô ấy cũng khóc. Những đứa trẻ khác cũng khóc vì Peggy là “cục cưng” của mọi người. Tôi không khóc nhưng tôi cảm thấy rất tệ. Sau đó khi tôi và Ronnie và Glen và Donnie lẻn ra ngoài đến Demo Derby, Ronnie đã khóc nhiều hơn. Glen ôm cô ấy và Ronnie nói rằng Peg rất dễ thương phải không và Glen nói rằng đúng thế em ấy rất dễ thương.

Sau đó cô ấy ôm tôi và tôi ôm lại và đó là điều hạnh phúc nhất sau cái chết của Peggy bởi tôi đã rơi vào lưới tình với nàng Ronnie Givens. Tôi biết điều đó không thể xảy ra vì cô ấy hơn tôi 2 tuổi và si mê Glen, nhưng tôi đã không thể ngăn được cảm xúc của mình. Cảm xúc cũng giống như hơi thở, chúng vào rồi ra.

Demo Derby là cái tên là chúng tôi gọi bãi phế liệu xe hơi phía sau Nhà sơn Vĩnh cửu và nằm bên cạnh Phụ tùng Ô tô nhà Speck. Đó là một địa điểm đặc biệt của chúng tôi. Việc được yêu cầu tránh xa nơi đó càng thôi thúc chúng tôi tìm đến đó nhiều hơn. Ronnie nói rằng việc đó giống như việc không được ăn quả ở Cây Trái Cấm trong Vườn Địa Đàng vậy. Glen vẫy tay về phía hàng trăm chiếc xe rác có những ô kính chắn gió phản chiếu và biến một ông Mặt trời thành hàng trăm ông và nói rằng đây là cả một vườn cây ăn quả chết tiệt, làm tôi và Ronnie phá lên cười.

Khi đến đó, chúng tôi sẽ tìm kiếm những chiếc xe tốt nhất như Cadillac và Lincoln và Beemer, hoặc từng có chiếc limo Mercedes cũ với toàn bộ phần đuôi xe đã biến mất. Glen luôn mang theo một cây chổi và dùng nó để đập vào ghế hòng xua đuổi lũ chuột nếu có. Có lần anh ấy rú lên kinh hãi trước một con chuột lớn. Donnie tham gia với chúng tôi và thằng nhóc nói rằng ông Speck hãy đi đi và thế là chúng tôi cười như nắc nẻ không dừng lại được. Đến một lúc nào đó, chúng tôi sẽ ngồi trong những chiếc xe đó và vờ như chúng còn nguyên vẹn và tưởng tượng cả đám đang băng băng trên đường đến một nơi nào đó.

Chúng tôi có thể lẻn vào Demo Derby dễ dàng bởi hàng rào mắt cáo ở góc sau của sân chơi bị thủng một lỗ và có lần anh Glen nói rằng ai mà biết có bao nhiêu đứa trẻ được nuôi dưỡng đã chui qua cái lỗ này và chúng đang ở đâu cơ chứ. Điều đó khiến chúng tôi bật cười nhưng sau đó Ronnie nói có lẽ chẳng có nơi nào tốt cả. Donnie cười trước câu ấy nhưng tôi và Glen thì không. Tôi nhìn anh ấy và anh ấy cũng nhìn lại tôi và cả hai chúng tôi nghĩ rằng “chẳng có nơi nào tốt cả”!

Đôi khi Glen ngồi sau tay lái và giả vờ lái xe còn Ronnie sẽ ngồi vào bên ghế còn lại ở phía trước. Có lúc mọi chuyện diễn ra theo hướng ngược lại, và khi Glen ngồi bên ghế bên kia anh ấy hét lên những câu như WOA RONNIE ĐỪNG TÔNG VÀO CON CHÓ CHẾT TIỆT ĐÓ và Ronnie sẽ bẻ ngoặt vô lăng và giả vờ lạng lách. Glen sẽ ngã xuống, gục đầu vào lòng cô và Ronnie sẽ đẩy anh ra và nói rằng hãy thắt dây an toàn vào đi đồ ngu ngốc.

Tôi lúc nào cũng ngồi ở ghế sau, với Donnie nếu cậu nhóc đi cùng nhưng chủ yếu vẫn là mình tôi. Tôi thích như vậy hơn. Có vài lần Glen mang theo một lon bia và chúng tôi sẽ đưa nhau uống lần lượt cho đến khi không còn một giọt. Sau đó Ronnie sẽ đưa cho chúng tôi kẹo bạc hà Certs để khử mùi bia trong hơi thở. Có lần Glen mang theo 3 lon bia làm chúng tôi hơi chuếnh choáng một chút và Ronnie đã xoay tay lái tới lui còn Glen nói rằng đừng để bị tuýt còi, em yêu. Họ phá lên cười trước câu nói này nhưng tôi thì không vì mẹ tôi đã thực sự bị tuýt còi liên tục và đó không phải là trò đùa.

Donnie hút thuốc. Tôi không biết liệu có phải cùng một người lấy bia cho Glen đã lấy thuốc cho Donnie hay không, nhưng thằng nhóc giấu một bao Marlboro sau một tấm ván lỏng lẻo dưới giường của mình. Thằng nhóc chủ yếu hút ở nhà bếp, nhưng một ngày nọ, nó hút thuốc khi chúng tôi ngồi trong một toa xe Buick Estate cũ lớn và giả vờ lái xe đến Vegas, nơi chúng tôi sẽ chơi cò quay và xúc xắc. Ronnie nói em không nên hút thuốc ở đây vì toàn là cỏ dại khô và dầu loang. Donnie nói rằng chị đang đến tháng hay gì đó đại loại vậy. Glen quay phắt lại và co tay thành nắm đấm nói rằng hãy rút lại những lời mày vừa nói nếu không muốn bị mất răng cửa. Sau này, khi tôi ở Fallujah, có lần tôi thấy một tên lửa đã được bắn vào ngôi nhà an toàn của quân nổi dậy ở một phần của thị trấn mà chúng tôi gọi là Lát Pizza, và nơi này đã nổ tung vì toàn bộ đạn dược đều ở bên trong. May mắn thay, tất cả chúng tôi đều thoát nạn vì chẳng ai mong đợi điều đó cả. Chuyện đó khiến tôi nghĩ đến việc Donnie cũng từng vài lần hút thuốc trong khu tiếp nhiên liệu, kho sơn của anh em nhà Speck. Điều đó có lẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với ra ngoài và lẻn vào Demo Derby.

Donnie rút lại lời đó nhưng Ronnie đã đấm cho Glen một cái thật mạnh vào vai. Em không cần anh đứng ra bảo vệ em Dutton, cô ấy nói.

Khi Ronnie gọi ai đó bằng họ, điều đó có nghĩa là cô ấy đang nổi điên. Cô ấy quay lại ghế sau và nói mình không lo chuyện đám cháy vì đã có cái này. Cô chìa cánh tay ra và để lộ vết sẹo bỏng sáng bóng. Tất cả chúng tôi đều đã thấy nó trước đây. Vết sẹo kéo dài từ nửa cẳng tay lên đến gần vai. Nhà của bố mẹ cô ấy bị cháy, bạn biết đấy. Ronnie, cô ấy đã nhảy ra khỏi ô cửa sổ tầng 2 đúng lúc lửa làm bỏng cánh tay của cô và thêm cả một phần chân cùng bên và tóc cô ấy cũng bén lửa. Đó là lý do Ronnie có mặt ở Nhà sơn Vĩnh cửu này vì người họ hàng của cô, một người cô, nói rằng mình không thể lo cho cô ấy. Lần đến thăm Ronnie trong bệnh viện, bà ấy nói rằng bà ấy còn phải nuôi hai đứa con của mình, chúng đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, và thế là quá đủ rồi. Ronnie nói rằng cô không thể trách cô của mình vì điều đó.

Tôi biết lửa có thể làm gì, cô nói. Nếu có quên thì hãy nhìn vào cánh tay này mà nhớ. Donnie nói rằng em xin lỗi, và tôi cũng vậy. Tôi không có gì để xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vì cô ấy bị bỏng nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc vì khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy vẫn nguyên vẹn. Dù sao thì sau đó chúng tôi đều trở thành bạn của nhau, dù Donnie Wigmore chưa bao giờ là bạn đối với tôi như Ronnie và Glen.

04

“Cả bọn đã có khoảng thời gian vui vẻ ở Derby Demo,” Billy nói.

Anh lại nhìn ra cửa sổ và hướng mắt về phía tòa án. Tháng Tám đã nhường chỗ cho tháng Chín nhưng cái nóng vẫn ở lại. Anh có thể nhìn thấy từng đợt không khí nóng bốc lên trên đường phố. Nó khiến anh nhớ đến cái không khí bừng sáng bên trên lò đốt phía sau nhà bếp của Nhà sơn Vĩnh cửu.

Gia đình Speck thực ra là Stepenek, Ronnie Givens là Robin Maguire, Glen Dutton là Gadsden Drake. Gadsden trong Thương vụ Gadsden , Billy hình dung. Anh đã đọc một cuốn sách khi còn ở trong Thủy quân lục chiến có tên là Slavery, Scandal and Steel Rails , cuốn sách đã đề cập đến việc mua mảnh đất khô cằn đó từ Mexico. Anh đã đọc nó ở Fullujah, giữa Chiến dịch Vigilant Resolve vào tháng Tư năm 2004 và Phantom Fury vào tháng Mười một. Gad nói trước khi mẹ anh qua đời vì ung thư phổi, bà đã nói với anh rằng người cha qua đời từ lâu của anh là giáo viên Lịch sử, vì vậy điều đó rất có ý nghĩa. Anh có thể không phải là người duy nhất có tên là Gadsden trên thế giới , anh từng nói khi chúng tôi ở Demo Derby, đang giả vờ lái xe đi đâu đó, nhưng anh cá không có nhiều hơn một tá người có tên này. Nhất là khi đó còn là tên gọi chính.

Billy đã thay đổi tên đổi họ những người bạn của mình, nhưng Demo Derby vẫn luôn là Demo Derby, và họ thực sự đã có những khoảng thời gian vui vẻ ở đó trước khi Gad gia nhập quân đội và Robin bỏ trốn... cô đã nói gì với anh nhỉ?

“Đi tìm kiếm gia tài trong đôi bốt bảy lý [*] ,” anh nói. Đúng là vậy. Chỉ có điều đôi bốt của cô không thuộc loại giày bảy lý, nó chỉ là một đôi bốt da lộn bị xước ở hai bên.

Mình yêu cô ấy giữa đống xác xe , Billy nghĩ, và quay trở lại viết thêm một, hai đoạn nữa trước khi kết thúc một ngày.