← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 01

Đã cuối hè, cái nắng nóng gay gắt bắt đầu dịu bớt nhường chỗ cho những cơn dông bất chợt, đôi khi còn mang theo cả mưa đá. Vài cơn lốc xoáy cũng xuất hiện, nhưng chỉ ở ngoại ô chứ không tiến sâu vào trung tâm thành phố hay Midwood. Khi những cơn bão qua đi, phố phường sũng nước đấy nhưng rồi cũng nhanh chóng khô ráo. Hầu hết các căn hộ ở các tầng trên của Tháp Gerard đều trống trơn, không có người ở hoặc bị bỏ lại bởi những người chủ muốn đi tìm khí hậu mát mẻ hơn. Các công ty hầu hết vẫn đầy đủ nhân sự, bởi phần lớn là các doanh nghiệp trẻ đang chật vật tìm chỗ đứng. Một vài công ty, như công ty luật ở cùng tầng với văn phòng của Billy, mới được thành lập cách đây hai năm.

Billy và Phil Stanhope đến một quán bar ốp gỗ ấm cúng, gần nơi Billy đoán là một trong những nhà hàng tốt hơn của Bluff, nơi mà bít tết là món chủ đạo. Cô gọi một ly whisky pha soda (“Thức uống có cồn của bố tôi,” cô đã nói như vậy). Billy yêu cầu một ly Arnold Palmer cho mình, giải thích rằng anh đã bỏ rượu, thậm chí là cả bia khi viết sách.

“Tôi không biết liệu mình có thực sự là một bợm rượu không, bồi thẩm đoàn đã bỏ qua điều đó,” anh nói, “nhưng tôi từng gặp chút rắc rối với rượu.” Anh kể cô nghe câu chuyện ngày trước mà Nick và Giorgio đã đề cập đến: anh xỉn quắc cần câu khi trở về nhà ở New Hampshire cùng vài người bạn ưa tiệc tùng.

Họ trải qua nửa giờ thoải mái, nhưng anh cảm thấy sự quan tâm mà cô dành cho anh – thứ tình cảm trên tình bạn không như anh mong đợi. Anh nghĩ đó là khoảng cách giữa hai đồ uống mà họ đã chọn. Thưởng thức whisky bên cạnh một gã uống trà đá pha chanh thì chẳng khác nào đi uống một mình, và có thể Phil cũng gặp vấn đề với rượu. Hoặc sẽ gặp trong những năm tới. Mọi chuyện giữa họ quá tệ vì anh không ngại đưa cô lên giường nhưng phải làm sao cho không quá sâu đậm để hạn chế những rắc rối. Với cô, anh không phải là không thể trở thành một người quan trọng – có khả năng đó, cả hai người đều cảm thấy vậy – nhưng không đơn vị pháp y nào có thể tìm thấy dấu vân tay của anh trong phòng ngủ của cô. Như thế tốt. Cho cả hai người họ. Tuy nhiên, ngay cả khi họ gần gũi đến mức đó, chia sẻ vắn tắt về đời tư của mình (của cô là thật còn anh thì không) cũng hơi quá, và anh biết điều đó.

Câu chuyện cuộc đời Dalton Smith thì không có các tình tiết liên quan đến các vấn đề bia rượu, vì vậy anh ngồi uống bia cùng chồng của Beverly trên những bậc thềm ở phía sau căn nhà số 658 đường Pearson. Don Jensen làm việc cho một công ty cảnh quan có tên là Growing Concern. Anh ta rất cay cú một gã cũng tên Don khác, người ngồi trong một căn phòng sang trọng hơn nhiều ở số 1600 đại lộ Pennsylvania. Nhưng anh ta đặc biệt hợp rơ với gã Don kia khi nói về vấn đề nhập cư (“Chúng tôi không muốn nước Mỹ này rặt lũ da màu,” anh ta nói), dù phần lớn lực lượng lao động ở Growing Concern đều là đám vô danh tiểu tốt không có giấy tờ và cũng chẳng rành tiếng (“Dù đám đó biết đọc nhãn thực phẩm”). Khi Billy chỉ ra điểm mâu thuẫn, Don Jensen gạt phắt đi (“Diễn viên điện ảnh thì có thể lên hương xuống nước, nhưng wetback [*] muôn năm,” anh ta nói).

Don hỏi Billy sẽ đi đâu tiếp và anh trả lời mình sẽ dành vài tuần ở thành phố Iowa. Sau đó đến Des Moines và Ames.

“Chắc anh sẽ không dành nhiều thời gian ở đây,” Don nói. “Như vậy thì lãng phí tiền thuê nhà lắm.”

“Mùa hè là mùa của tôi. Và tôi cần một chốn lui về. Anh sẽ nhìn thấy tôi nhiều hơn vào mùa thu này.”

“Tôi sẽ uống để mừng điều đó. Anh uống thêm không?”

“Không, cảm ơn,” Billy nói rồi đứng dậy. “Tôi còn vài việc phải làm.”

“Đúng là mọt,” Don nói, và vỗ vào lưng anh một cách trìu mến.

“Tôi thừa nhận điều đó,” Bill đáp.

Trên đường Evergreen, gia đình nhà Ragland – Paul và Denise – mời anh đến thưởng thức món gà nướng của Big Clucks. Denise mời anh một phần bánh ngọt dâu tây mà cô tự làm trong căn bếp nhỏ của mình. Nó ngon đến nỗi Billy ăn thêm một phần nữa. Nhà Fazio – Pete và Diane – mời anh qua ăn pizza, cùng nhau thưởng thức trong căn phòng tồi tàn ở tầng trệt, xem Raiders of the Lost Ark cùng Danny Fazio và những đứa trẻ nhà Ackerman ở bên kia đường. Bộ phim khiến họ cảm động hệt như Billy và Cathy khi xem bộ phim ấy lúc được chiếu đến lần thứ ba ở căn nhà cũ. Jamal và Corinne Ackerman thì mời anh ăn taco và bánh kem sô-cô-la. Nó cũng ngon đến nỗi Billy ăn thêm phần bánh thứ hai. Lượng đồ ăn đó đã khiến anh tăng hơn hai cân. Để không muốn biến mình thành kẻ chuyên đi ăn chực hàng xóm, anh đến Walmart mua một bếp nướng, thanh toán bằng một trong số những thẻ tín dụng của David Lockridge và mời cả ba gia đình cùng bà Jane Kellogg – góa phụ sống ở cuối phố – đến ăn bánh mỳ kẹp thịt và bánh mỳ kẹp xúc xích ở sân sau nhà mình. Nơi này, giống như bãi cỏ phía trước, đang xanh tốt dần lên nhờ bàn tay chăm sóc của anh.

Những trận cờ tỷ phú vào cuối tuần vẫn tiếp diễn đều đặn. Giờ đây, họ đã lôi kéo được bọn trẻ ở khắp khu phố, chứ không chỉ ở đường Evergreen, tất cả đều cạnh tranh hòng truất ngôi nhà vô địch. Nhưng kết quả là Billy vẫn vét nhẵn túi cả đám. Vào một ngày thứ Bảy nọ, Jamal Ackerman nhập cuộc, tuyên bố đồ vật của mình là xe đua (“Nào, anh Mỹ trắng,” anh ta cười toe toét nói với Billy). Jamal chơi khá hơn lũ trẻ nhưng cũng chẳng nhằm nhò gì. Sau bảy mươi phút, anh ấy phá sản và Billy hả hệ trước chiến thắng của bản thân. Rốt cuộc thì Corinne cũng hạ gục được anh vào thứ Bảy cuối cùng trước khi trường học mở cửa trở lại. Tất cả những đứa trẻ đứng ngoài mách nước, chỉ chỉ trỏ trỏ đều vui sướng đập tay vào nhau rần rần khi Billy tuyên bố phá sản. Corinne cúi đầu, sau đó chụp ảnh bàn cờ tỷ phú mà Billy bất cẩn để mình lọt vào khung hình. Điều đó không quan trọng lắm. Giờ là thời đại công nghệ và anh chắc rằng hình của anh cũng có trong điện thoại của Derek. Cả của Danny Fazio nữa. Những đứa trẻ nhìn Billy với đôi mắt sáng ngời khi tán thưởng. Trò chơi này đã trở nên đặc biệt quan trọng đối với Derek và Shanice. Cả với những đứa trẻ khác, nhưng đặc biệt là hai nhóc nhà Ackerman, vì chúng luôn có mặt khi trận đấu thứ Bảy bắt đầu. Anh trở nên đặc biệt với chúng, nhưng rồi anh sẽ khiến chúng thất vọng. Anh không tin (hoặc không thể tin, hoặc từ chối tin) anh sẽ khiến trái tim chúng tan nát khi giết Joel Allen, nhưng anh biết chúng sẽ sốc, bàng hoàng. Vỡ mộng. Anh có thể trấn an bản thân, nếu anh không làm thì người khác cũng làm, nhưng điều đó cũng không thể giúp anh rửa sạch tội. Người tốt không hành xử như vậy. Nhưng không thể bẻ cong thực tại. Anh ngày càng hy vọng Allen sẽ tránh được dẫn độ, bị giết trong nhà giam, hoặc thậm chí là vượt ngục, mọi thứ càng trở nên rối bời.

Vào các ngày trong tuần, anh đều đặn dùng bữa bên ngoài Tháp Gerard, miễn là thời tiết không quá nóng nực. Anh quyết định làm quen với Colin White, anh chàng bóng lộn nọ. White không phải là một gã gay điển hình mà giống một phiên bản biếm họa thực tế, một nhân vật gây cười trong các bộ phim sitcom thập niên 1980. Mỗi lần anh ta xướng ngôn, người đối diện nghe thấy cả tiếng thở trong mỗi từ, cử chỉ khoa trương cùng cách đảo mắt ôi trời ơi kèm đôi mắt mở to hết cỡ. Anh chàng gọi Billy là cưng và bé yêu . Sau khi quen với những điều đó, Billy thấy White hài hước kinh khủng. Khi hai nhãn cầu không đảo quanh hốc mắt, chúng ánh lên sự tinh ranh sắc bén. Sau này, khi đạn đã bay khỏi nòng, sẽ có nhiều mô tả về David Lockridge. Vài người, bao gồm cả Phyllis Stanhope, sẽ đưa ra những nhận xét tích cực, nhưng Billy nghĩ những mô tả của anh chàng này sẽ chính xác nhất. Anh định sẽ dùng đến Colin White, nhưng như thế cũng có nghĩa là anh cần đề phòng anh ta. Billy có một bản thể ngờ nghệch, nên anh nghĩ Colin White cũng có một bản thể đỏng đảnh. Thật là suy bụng ta ra bụng người.

Một trưa nọ, khi cùng ngồi trên một băng ghế dài trong cơn râm hiếm hoi buổi trưa ở bên ngoài tòa nhà, Billy hỏi Colin làm thế nào mà anh ta có thể dụ mọi người nôn tiền ra khi về cơ bản, anh ta chắc chắn là một anh chàng dễ mến, chưa tính đến chuyện còn là một người đồng tính màu mè, mong manh. Colin đưa một tay đỡ một bên mặt, hai mắt mở to, trưng ra ánh nhìn ngây thơ vô tội và nói: “Chà, tôi chỉ là... thay đổi thôi.” Bàn tay được hạ xuống. Nụ cười dễ chịu (được tô điểm bằng lớp son bóng) tắt ngúm. Vai được chuyển. Giọng nói phát ra từ một Colin White vốn ẻo lả, hôm nay mặc quần vải dù màu vàng cùng áo sơ mi họa tiết hoa kín cổ, lúc này hệt như giọng nói của một luật sư cáu kỉnh.

“Thưa bà, tôi không biết bà đang tâng bốc ai, nhưng tôi thì miễn nhiễm với những lời đó. Thời hạn của bà hết rồi. Bà muốn giữ xe của mình ư? Bởi nếu tôi gác máy mà không nhận được gì đó, và ý tôi không chỉ là một lời hứa suông đâu , tôi sẽ chuyển cuộc gọi sang công ty thu hồi tài sản. Bà khóc lóc cũng chẳng ích gì đâu, tôi miễn nhiễm với nước mắt đàn bà. Tôi cần tin nhắn thông báo 60 đô-la đã được chuyển vào tài khoản trong mười phút nữa. Ít nhất là 50, và chỉ vì hôm nay tôi bước chân phải ra khỏi nhà đấy.”

Colin ngừng lời, nhìn Billy bằng đôi mắt mở to (điểm thêm đường kẻ mắt). “Như thế anh hiểu hơn rồi chứ?”

Tất nhiên rồi. Chỉ là nó không thể giúp Billy biết được Colin White là người tốt hay kẻ xấu. Có lẽ là cả hai. Khái niệm này lúc nào cũng khiến anh đau đầu.

02

Mùa hè năm đó, anh nhận được tin nhắn từ “đại diện” gửi đến David Lockridge một tuần một tin, hoặc một tuần hai tin.

GRusso: Biên tập viên của anh vẫn chưa có cơ hội đọc các trang viết gần đây nhất của anh.

GRusso: Tôi đã gọi điện cho biên tập viên nhưng anh ấy không ở văn phòng.

Grusso: Biên tập viên của anh vẫn đang ở California.

Và rất nhiều tin nhắn khác nữa. Tin nhắn mà anh đang chờ đợi, tin nhắn nói rằng thẩm phán California đã chấp thuận việc dẫn độ của Allen, hay Biên tập viên của anh muốn xuất bản . Khi nhận được tin nhắn có nội dung như vậy, Billy sẽ bắt đầu những chuẩn bị cuối cùng của mình.

Tin nhắn cuối cùng của Giorgio là Séc đang trên đường.

03

Nick từ Vegas về vào giữa tháng Tám. Anh ta gọi cho Billy và bảo anh hãy đến McMansion sau khi trời tối, một chỉ dẫn mà Billy hầu như không cần đến. Họ dùng bữa tối muộn lúc 9 giờ 30 phút. Không có ai phụ giúp – Nick tự vào bếp, thịt bê bỏ lò cùng pho mát Parmesan, không hấp dẫn lắm nhưng rượu vang nho đen Pinot thì ngon tuyệt. Billy chỉ uống một ly, lưu tâm đến việc lát nữa anh phải lái xe về nhà.

Frankie, Paulie và những người mới, Reggie và Danna, cũng có mặt. Họ tán tụng bữa ăn hết lời, bao gồm cả món tráng miệng – đó là một chiếc bánh ngọt mua trong siêu thị được trang trí bằng kem Cool Whip hay Dream Whip gì đó. Billy biết hương vị của chiếc bánh này. Khi còn là một cậu nhóc, anh đã từng ăn nó vào các tối thứ Sáu tại Nhà Stepenek, nơi anh cùng Robin và Gad – cả những đứa trẻ khác – gọi là Nhà sơn Vĩnh cửu.

Thời gian này, địa điểm đó cứ trở lại trong tâm trí anh. Robin cũng vậy. Anh đã vì cô gái đó mà phát điên lên. Anh sẽ sớm viết về cô, mặc dù anh sẽ đổi tên cô thành một cái tên nào đó tương tự. Rikki, hoặc cũng có thể là Ronnie. Anh sẽ thay tên đổi họ tất cả, trừ tên của cô gái một mắt.

Hầu hết đội của Nick, những kẻ mà Billy coi là những tay bặm trợn Vegas đều có tên kết thúc bằng -ie , giống như các nhân vật trong phim của hai nhà sản xuất Coppola hoặc Scorsese. Dana Edison thì khác. Tóc anh ta màu đỏ, buộc lại thành một túm nhỏ phía sau bù cho những gì trống trơn ở phía trước – đường băng sân bay phải gọi trán của anh ta bằng “cụ”. Frankie Elvis, Paulie và Reggie khá lực lưỡng. Dana thì mảnh khảnh, nhìn thế giới qua cặp kính không vành. Thoạt nhìn, bạn có thể thấy anh ta là một người vô thưởng vô phạt, một Milquetoast [*] , nhưng đôi mắt đằng sau gọng kính đó có màu xanh lam và lạnh lùng khôn tả. Đôi mắt của một xạ thủ.

“Vẫn chưa có tin tức gì về Allen à?” Billy lên tiếng sau khi bữa ăn kết thúc.

“Thực ra là có,” Nick đáp, sau đó quay sang nói với Paulie: “Anh đừng châm lửa cái thứ xú thối chết tiệt đó ở đây, có một điều khoản cấm hút thuốc trong hợp đồng thuê nhà. Vi phạm là chấm dứt hợp đồng ngay, cộng thêm một khoản tiền phạt lên đến hàng nghìn đô-la đấy.”

Paulie Logan nhìn điếu xì gà mà mình vừa lôi ra từ túi áo sơ mi màu hồng hiệu Paul Stuart như thể anh ta không biết nó từ đâu ra và nhét nó trở lại túi, miệng lẩm bẩm xin lỗi. Nick quay trở lại phía Billy.

“Allen sẽ hầu tòa vào thứ Ba sau Lễ Lao động [*] . Luật sư của anh ta vẫn sẽ tiếp tục. Anh hiểu chứ?” Nick ngửa lòng bàn tay mình lên. “Có thể, từ bạn bè ở LA, tôi hóng được tin lão thẩm phán là một thằng già khốn khiếp cục cằn.”

Frank Macintosh mở miệng cười nhưng rồi nụ cười tắt ngúm ngay lập tức và chuyển sang khoanh tay trước ngực khi Nick cau mày với anh ta. Tâm trạng của Nick như chó cắn cả đêm. Billy nghĩ hắn sẽ quay trở lại Vegas, nghe một người kỳ cựu nào đó – Frankie Avalon, cũng có thể là Bobby Rydell – hát “Volare”.

“Họ nói với tôi mùa hè này trời sẽ mưa nhiều. Có đúng thể không anh Billy?”

“Liên tục luôn,” Billy nói khi nghĩ đến bãi cỏ của mình ở Midwood. Xanh rì như tấm nỉ trên bàn bi-a mới. Bãi cỏ phía trước căn nhà số 658 đường Pearson cũng xanh hơn, và hàng gạch ở ga xe lửa bên kia con đường cũng bị che khuất bởi cỏ dại mọc cao.

“Trời mưa thì mọi chuyện sẽ khó khăn,” Reggie nói. “Không giống như ở Vegas, ông chủ.”

“Anh có thể bắn khi trời mưa không?” Nick hỏi. “Đó là điều tôi muốn biết, và tôi muốn nghe sự thật, chứ không phải mấy câu hứa hon xoa dịu.”

“Chắc chắn rồi, trừ khi mưa rào to.”

“Tốt. Tốt. Chúng tôi mong là thế. Vào thư viện với tôi nào, Billy. Tôi muốn nói chuyện với anh thêm một chút. Sau đó, anh có thể về nhà nghỉ ngơi. Còn mọi người hãy tìm gì đó để làm đi. Paulie, nếu anh hút thứ đó ở bên ngoài, đừng để tôi nhìn thấy mẩu thuốc vương trên bãi cỏ vào ngày mai.”

“Được rồi, Nick.”

“Vì tôi sẽ quan sát đấy.”

Paul Logan và ba gã Vegas rời đi. Nick dẫn Billy vào căn phòng được chất đầy sách từ sàn cho đến trần. Những chiếc đèn nhỏ tinh xảo chiếu xuống tạo thành những vệt sáng trên những bìa sách bằng da. Billy rất muốn lướt qua những giá sách đó – anh khá chắc mình đã nhìn thấy trọn bộ Kipling và Dickens – nhưng đó không phải là điều mà Billy mà Nick biết sẽ làm. Billy mà Nick biết sẽ ngồi xuống một chiếc ghế tựa và mở to mắt, trao cho Nick ánh nhìn chờ đợi.

“Anh đã thấy Reggie và Dana ở quanh đó chứ?”

“Thi thoảng.” Họ lái xe DPW. Có lần họ tấp vào lề đường trước Tháp Gerard, nơi những toa xe bán thức ăn đỗ vào giờ ăn trưa. Họ loay hoay với một nắp cống. Lần khác, anh thấy họ trên đường Holland, quỳ gối và rọi đèn qua nắp cống. Họ mặc quần yếm màu xám, đội mũ lưỡi trai, đi giày bảo hộ lao động.

“Anh sẽ nhìn thấy họ nhiều hơn. Họ trông ổn chứ?”

Billy nhún vai.

Nick đáp lại với một ánh nhìn thiếu kiên nhẫn. “Điều đó có nghĩa là gì?”

“Trông họ ổn.”

“Không thu hút sự chú ý đặc biệt nào đó chứ?”

“Theo tôi thấy thì không.”

“Tốt. Vậy thì tốt. Chiếc xe đang ở trong ga-ra ở đây. Họ không lấy nó ra mỗi ngày, ít nhất thì chưa, nhưng tôi muốn mọi người quen với việc nhìn thấy họ quanh quẩn xung quanh.”

“Hòa mình vào khung cảnh,” Billy nói và nở nụ cười bản thể ngờ nghệch của mình.

Nick giơ tay tạo hình khẩu súng rồi chĩa thẳng vào anh. Nó là dấu hiệu của anh ta, Billy biết, có lẽ được nhặt nhạnh từ một vở kịch nào đó ở Vegas, nhưng Billy không quan tâm đến việc có một khẩu súng giả đang chĩa vào mình. “Hoàn toàn chính xác. Hoff đã giao cho anh vũ khí chưa?”

“Chưa.”

“Anh đã gặp ta chưa?”

“Chưa, và tôi cũng không muốn gặp lắm.”

“Được rồi.” Nick thở dài và đưa tay luồn vào tóc. “Vậy anh muốn nhìn thấy khẩu súng phải không? Bắn thử vài phát ở trong hạt.”

“Có thể,” Billy đáp, nhưng anh sẽ không mạo hiểm nổ súng, ngay cả ở những khu vực xa thành phố nơi mà biển báo dừng nào chẳng thủng lỗ chỗ vệt đạn. Anh có thể tính tầm ngắm bắn của súng trường bằng một ứng dụng trên iPhone và thiết bị laser bán trên Amazon.

Nick rướn người về phía trước, hai tay đan vào nhau, trưng ra biểu cảm thể hiện sự quan tâm quá đỗi thân thiện. Đối với Billy, hành động này khiến anh trông như một kẻ mạo danh. “Ở đó thế nào... đó là gì ấy nhỉ? Midwood?”

“Midwood, đúng thế. Khá tốt.”

“Có khác gì địa ngục đâu, tôi biết mà, nhưng phần thưởng sẽ xứng đáng.”

“Đúng thế.” Tôi thấy đó là một khu phố khá đẹp.

“Không thu hút sự chú ý từ mọi người chứ?”

Billy gật đầu. Nick không cần biết về các ván cờ tỷ phú, hoặc những lần tụ tập ở sân sau nhà anh, hay đồ uống mà anh đã nhâm nhi cùng Phil Stanhope. Ngay lúc này hay mãi mãi về sau cũng vậy.

“Anh có nghĩ thêm về kế hoạch trốn thoát mà tôi đã đề cập không? Bởi anh thấy đấy, các chàng trai sẽ sẵn sàng khi thời điểm đến. Reggie thì thường thôi nhưng Dana thì nhanh nhẹn đấy. Và cả hai đều có thể lái xe.”

“Tôi chỉ cần chạy qua góc, phải không? Rồi vào xe.”

“Đúng thế, và thay bộ quần áo yếm giống họ. Hỏi cảnh sát xem liệu anh có thể giúp gì để kiểm soát đám đông hay đại loại thế.” Nói như thể Billy đã quên tiệt vậy . “Nếu họ nói có – có thể họ sẽ nói không, nhưng nếu họ nói có – anh sẽ giúp họ. Kiểu gì anh cũng sẽ ra khỏi bang và lên đường đến Wisconsin khi trời tối. Thậm chí còn có thể sớm hơn. Vậy anh nghĩ như thế nào?”

Billy mường tượng ra cảnh bản thân không trên đường đến Wisconsin mà bỏ xác ven một con đường của quận trong một con mương cùng những lon bia và vỏ hộp Big Mac bị vứt chỏng chơ. Bức tranh đó hiện lên rất rõ trong tâm trí anh.

Anh mỉm cười - một nụ cười thật tươi - và đáp: “Nghe hay đấy. Tốt hơn bất cứ điều gì tôi có thể nghĩ ra.”

Thật nhảm nhí, những gì anh nghĩ ra có vẻ chắc chắn đối với anh dù biến nó theo cách này hay cách khác. Sẽ có nguy hiểm, nhưng tỷ lệ rất nhỏ. Nick không cần biết kế hoạch trốn thoát thực sự của anh. Có thể sau đó anh ta sẽ bực mình, nhưng thực ra, anh ta có thể tức giận đến mức nào nếu mọi việc êm xuôi rồi chứ?

Nick đứng dậy. “Được rồi. Rất vui được gặp anh, Billy. Anh là một chàng trai tốt.”

Không, tôi không phải, và anh cũng vậy. “Cảm ơn anh, Nick.”

“Vụ cuối, hử? Thực sự là vậy sao?”

“Đúng thế.”

“Đến đây nào, anh bạn, ôm tôi một cái nào.”

Billy làm theo.

Không phải là mình không tin tưởng Nick , anh nghĩ trên đường trở về căn nhà màu vàng. Chỉ là mình tin bản thân hơn. Luôn là vậy.

04

Vài ngày sau, có người gõ cửa văn phòng làm việc nhỏ của Billy. Lúc đó anh đang viết, đắm mình một phần trong quá khứ là Benjy Compson, nhưng phần lớn vẫn là chính mình. Anh lưu bản thảo, tắt máy và đứng dậy mở cửa. Đó là Ken Hoff. Hắn ta trông như thể đã sút mất gần năm kí kể từ lần cuối cùng anh gặp hắn vào tháng Sáu. Sự cộc cằn trên gương mặt hắn lộ rõ hơn bao giờ hết. Có thể hắn vẫn nghĩ điều đó khiến hắn trông giống nam chính trên màn ảnh, nhưng với Billy, hắn chẳng khác nào một gã xỉn quắc cần câu sau năm ngày nhậu nhẹt liên tục. Hơi thở của hắn cũng chẳng giúp được gì. Vị bạc hà từ kẹo cao su mà hắn đang nhai không thể ngụy trang cho cảnh tượng hắn đã uống trên đường đến đây, lúc 10 giờ 40 phút sáng. Cà vạt của hắn vẫn thẳng thớm, nhưng áo sơ mi thì nhàu nhĩ và một bên vạt áo lòi ra không được đóng thùng. Thực sự là vấn đề rồi đây, Billy nghĩ.

“Chào anh, Billy.”

“Dave, nhớ chứ?”

“Chắc chắn rồi, Dave, đúng thế.” Hoff nhìn qua vai mình, đảm bảo không có ai trong hành lang có thể nghe ra sai sót của hắn, “Tôi có thể vào không?”

“Chắc chắn rồi, anh Hoff.” Anh sẽ không gọi người đàn ông này, thực chất là chủ nhà của mình, là Ken. Anh đứng dẹp qua một bên.

Hoff nhìn qua vai mình lần nữa rồi bước vào. Nếu đây là một văn phòng kinh doanh thật sự, họ đang đứng ở quầy lễ tân. Billy đóng cửa lại. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

“Không có gì đâu, tôi ổn,” Hoff bĩu môi và Billy nhận thấy người đàn ông này đang sợ mình. “Tôi chỉ đến để xem mọi thứ có ổn không thôi, anh biết đấy, được rồi. Nếu anh cần gì...”

Nick cử hắn đến , Billy nghĩ. Thông điệp gì đây? Anh đã không gây được thiện cảm với Billy ngay từ lần gặp đầu tiên mà anh ta là người của chúng ta, vì vậy hãy giải quyết những vấn đề với anh ta đi.

“Chỉ một điều thôi,” Billy nói. “Anh cần đảm bảo hàng hóa sẽ có mặt khi tôi cần, được không?” Hàng hóa ở đây là khẩu M24. Thứ mà Hoff gọi là Remington 700.

“Lúc nào cũng sẵn sàng. Có sẵn trong tay, anh bạn ạ. Anh có muốn nó bây giờ không, hay...”

“Không. Một trong những người bạn của chúng ta sẽ cho anh biết khi thời điểm đến. Cho đến lúc đó, hãy để nó ở nơi an toàn.”

“Không thành vấn đề. Nó ở trong...”

“Tôi không quan tâm. Vẫn chưa.” Chúa bảo đau khổ ngày đã đủ, đừng ai lo nghĩ chuyện tương lai, Billy nghĩ. Sách của Matthew đã viết thế. Điều anh muốn hôm nay là được quay trở lại những gì mình đang làm. Anh không biết viết tốt có thể khiến mình cảm thấy thế nào.

“Được rồi. Mà nghe này, anh có muốn đi uống chút gì đó không?”

“Không hay ho lắm đâu.”

Hoff mỉm cười. Điều đó có thể hấp dẫn khi hắn chơi trò chơi của mình nhưng hiện giờ thì không. Hắn đang ở cùng một căn phòng với một sát thủ. Đó chỉ là một phần chứ không phải tất cả. Đây còn là một người đàn ông đang cảm thấy bị mắc kẹt, và Billy không nghĩ đó là vì Hoff nghĩ mình có thể bị chơi khăm. Hắn ta nên biết nhưng lại không. Có lẽ hắn không thể hiểu được chuyện đó, như cách mà Billy không thể chấp nhận quan niệm cho rằng các lỗ đen vũ trụ có thật.

“Ổn thôi. Suy cho cùng thì anh là một nhà văn . Về mặt xã hội, anh đang ở trong khu vực của tôi.”

Dù điều đó có nghĩa là gì đi nữa , Billy nghĩ. “Về sau sẽ không tốt đâu. Cho anh ấy. Anh có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào, nói rằng anh không biết tôi đang thực sự làm gì ở đây, nhưng sẽ tốt hơn nếu không có bất kỳ câu hỏi nào được đặt ra.”

“Nhưng chúng ta ổn, phải không Billy?”

“Dave. Anh cần tập quen với cái tên đó đi để không bao giờ đưa mồm miệng đi chơi xa. Và chắc chắn rằng, chúng ta ổn, tại sao lại không chứ?” Billy mở to mắt ngơ ngác nhìn anh ta.

Hành động đó của anh có tác dụng. Lần này nụ cười toe toét của Hoff quyến rũ hơn đôi chút vì lưỡi anh ta không thè ra giữa khoảng trống của đôi môi. “Dave, bây giờ và mãi mãi. Tôi sẽ không bao giờ quên thêm lần nào nữa. Anh có chắc mình không cần bất cứ thứ gì không? Bởi vì, nghe này, tôi sở hữu Rạp chiếu phim Carmike tại Trung tâm thương mại Southgate, gồm chín phòng chiếu, sẽ có IMAX vào năm tới. Tôi có thể lấy cho anh một tấm vé, nếu anh...”

“Điều đó tuyệt đấy.”

“Quá tuyệt là đằng khác. Tôi sẽ mang nó đến vào chiều...”

“Sao anh không gửi qua đường bưu điện nhỉ? Đến đây, hoặc địa chỉ của tôi trên đường Evergreen. Anh biết mà, đúng không?”

“Chắc chắn rồi, đúng thế. Người đại diện của anh đã đưa nó cho tôi. Anh biết đấy, toàn phim hay được chiếu vào mùa hè.” Billy gật đầu như thể anh không thể chờ đợi để được xem một loạt diễn viên trong những bộ phim bom tấn.

“Và nghe này, Dave, tôi vừa xài một dịch vụ hộ tống. Những cô gái rất đẹp, rất kín đáo. Tôi sẽ rất vui khi...”

“Tốt hơn là không. Không thu hút sự chú ý, nhớ chứ?” Anh mở cửa. Hoff không chỉ là một rắc rối, hắn còn là một tai nạn chỉ chực chờ xảy ra.

“Irv Dean đối xử với anh tốt chứ?”

Đó là nhân viên bảo vệ làm việc hằng ngày ở sảnh. “Có, ông ấy và tôi đôi khi tranh nhau lấy vé cào.”

Hoff phá lên cười, rồi lại nhìn qua vai như thể tìm kiếm những người có thể đang nghe lén. Billy tự hỏi không biết Colin White và các nhân viên khác của Các giải pháp Kinh doanh có Ken Hoff trong danh sách các cuộc gọi của họ không. Chắc là không. Những người mà Ken đang mắc nợ – hắn đang mắc nợ, Billy chắc chắn về điều đó – sẽ không thực hiện những cuộc điện thoại. Đến một lúc nào đó, họ sẽ đến nhà, dìm con chó của hắn xuống bể bơi cho đến chết và bẻ gãy mấy ngón tay của hắn nếu không chịu viết séc.

“Tốt, tốt quá. Vậy còn Steve Broder thì sao?” Như thể để giải đáp cho cái nhìn trống rỗng từ Billy, hắn nói thêm: “Quản lý tòa nhà.”

“Tôi thậm chí còn chưa gặp anh ta bao giờ,” Bill đáp. “Nghe này, Ken, cảm ơn anh vì đã ghé qua.” Billy quàng tay qua vai chiếc sơ mi nhăn nhúm của gã, tiễn hắn ra sảnh và hướng về phía thang mang máy.

“Được rồi. Và tôi sẽ dùng bao với món đồ đó.”

“Tôi biết anh sẽ làm vậy.”

Hoff hướng về phía hành lang nhưng ngay khi Billy nghĩ rằng mình đã tống tiễn được hắn thì Hoff quay lại. Không giấu được sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy lúc này, hắn khẽ khọt lên tiếng: “Chúng ta thực sự ổn, phải không? Ý tôi là, nếu tôi đã làm bất cứ điều gì xúc phạm anh hay khiến anh bực mình, thì tôi thực lòng xin lỗi.”

“Rất rất ổn,” Billy đáp. Và nghĩ, gã này có thể để lộ tin tức. Và nếu anh làm vậy, đó sẽ không phải là Nick Majarian đâu. Mà sẽ là tôi.

“Bởi tôi thực sự cần điều này,” Hoff tiếp tục. Vẫn bằng giọng nói khẽ khọt. Mùi của kẹo bạc hà Certs cùng rượu và nước hoa Creed. “Kiểu như tôi là một tiền vệ và các đồng đội có thể đón bóng của tôi đang bị kèm chặt, nhưng có một khe tấn công được mở ra, mở ra như một phép màu và tôi – anh biết đấy, tôi...”

Trong khi phép ẩn dụ đang bí từ, cánh cửa văn phòng luật sư ở cuối hành lang mở ra. Jim Albright bước ra, rồi đi vào phòng vệ sinh. Anh ta nhìn thấy Billy và vẫy tay. Billy cũng đưa tay vẫy lại.

“Tôi hiểu rồi,” Billy đáp. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Và vì anh không thể nghĩ thêm gì khác, “Xông lên và ghi bàn nhé.”

Mắt Hoff sáng rực. “Thu hẹp tỉ số thôi!”, hắn nói rồi nắm lấy tay Billy, bắt nhanh và đi xuống hành lang, cố tỏ ra vui vẻ.

Billy quan sát cho đến khi hắn bước vào thang máy và biến mất khỏi tầm mắt. Có lẽ mình nên chạy thôi , Billy nghĩ. Mua một chiếc áo sát nách như Dalton Smith và chạy.

Nhưng anh biết mình sẽ không làm vậy, và số tiền một-phẩy- năm-triệu vẫn còn đó chỉ là một nửa lý do. Những gì đang chờ đợi anh trong văn phòng/phòng họp là nửa còn lại. Có lẽ hơn cả nửa. Điều Billy muốn làm nhất không phải là chơi cờ tỷ phú hay uống bia với Don Jensen, lên giường với Phil Stanhope hay bắn Joel Allen. Mà là viết. Anh ngồi xuống và khởi động lại máy tính. Mở tài liệu anh đang viết dở và chìm vào quá khứ.