CHƯƠNG 9 01
Một tuần trôi qua. Anh vẫn mong mỏi tin tức từ Giorgio nhưng anh ta bặt vô âm tín. Một buổi tối thứ Sáu, anh mời hàng xóm đến sân sau nhà mình nướng thịt, sau đó cùng Jamal và Paul Ragland chuyển bóng ở sân sau trong khi lũ trẻ đuổi bắt những cú ném của Paul và Jamal hết sức vui vẻ. Dù đôi găng tay mà Jamal tìm đưa cho Billy là loại găng tay hở ngón có đệm lót đàng hoàng dành cho người bắt bóng chày nhưng tay anh vẫn ran rát khi rửa bát đĩa. Đó cũng là lúc điện thoại anh đổ chuông.
Anh ngó chiếc điện thoại của David Lockridge trước tiên nhưng không phải. Của Billy Summers cũng không. Chỉ còn lại một chiếc mà anh không hề mong đợi. Là Bucky ở New York, bởi ông ấy là người duy nhất biết số điện thoại của Dalton Smith. Nhưng khi lôi nó ra từ chiếc tủ gỗ trong phòng khách, anh nhận ra rằng không phải vậy. Số điện thoại được điền trên mẫu đơn đưa cho Merton Richter, tay môi giới bất động sản, và anh cũng cung cấp số này cho Beverly Jensen, người hàng xóm lầu trên của mình.
“Xin chào?”
“Chào anh, hàng xóm.” Không phải Beverly mà là chồng cô ấy. “Alabama thế nào?”
Billy hoàn toàn không biết Jensen đang nói về cái gì. Anh nghệt người.
“Dalton? Anh còn đó không?”
Phải mất một lúc Billy mới sực tỉnh. Anh đang ở Huntsville, cài đặt hệ thống máy tính cho Công ty Bảo hiểm Vốn chủ sở hữu. “Không, tôi đây. Nói thế nào nhỉ? Tàm tạm.”
“Thời tiết ổn chứ?”
Billy không biết thời tiết ở Huntsville ra sao, có lẽ đẹp hơn ở đây nhiều nhưng ai mà biết. Nếu anh có chút ý nghĩ chết giẫm nào về việc Don Jensen sẽ gọi điện thì anh đã kiểm tra qua rồi. “Không có gì đặc biệt,” anh đáp. “Có chuyện gì vậy?”
Ồ, chỉ là chúng tôi đang tự hỏi anh thực sự là ai, anh tưởng tượng Don sẽ trả lời như vậy. Cái bụng giả đó có lẽ lòe được hầu hết mọi người, nhưng sao che mắt được chúng tôi, vợ tôi đã phát hiện ra nó ngay từ đầu rồi.
“Tôi nói anh chuyện này,” Don nói. “Mẹ của Bev trở nặng vào ngày hôm qua và bà đã qua đời chiều nay rồi.”
“Tôi rất tiếc khi nghe điều đó.” Billy cảm thấy tiếc thật, có lẽ không đến nỗi “rất tiếc” nhưng ít nhất thì “khá tiếc”. Beverly không phải là Corrie Ackerman, nhưng cô ấy vẫn ổn.
“Bev rất đau buồn. Giờ cô ấy đang ở trong phòng ngủ thút thít kìa. Ngày mai chúng tôi sẽ bay đến St Louis, thuê xe ở sân bay và lái đến một thị trấn nhỏ đìu hiu có tên là Diggins. Vừa để lo hậu sự vừa để giải quyết hàng tá công việc. Chúng tôi sẽ ở đó một khoảng thời gian.” Nói đoạn Don thở dài. “Tôi ghét phải chi tiền cho chuyện này, nhưng một vài luật sư của mẹ vợ tôi sẽ công bố di chúc vào thứ Ba, và tôi nghĩ chúng tôi sẽ nhận được một khoản tiền. Đó là nghe nói vậy, nhưng anh biết đám luật sư rồi đấy.”
“Kín kẽ,” Billy nói.
“Đúng vậy, kín kẽ. Annette sống rất tình cảm còn Bev lại là đứa con gái duy nhất của bà.”
“Ra vậy.”
“Chúng tôi sẽ ở đó một thời gian, đó là lý do tôi gọi. Bev muốn biết liệu có ổn không nếu chúng tôi đặt chìa khóa ở dưới cửa nhà anh. Khi anh đi Bama về, chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu anh giúp kiểm tra tủ lạnh và tưới nước cho cỏ mẫu tử và Mai Địa Thảo của cô ấy. Cô ấy phát cuồng vì mấy thứ đó, thậm chí còn đặt tên riêng cho chúng, anh có tin nổi không? Nếu anh ở đó lâu hơn một tuần thì thật nan giải quá. Chúng tôi không quen nhiều người xung quanh đây.”
Vì không có nhiều người ở đó, Billy nghĩ. Thế cũng tốt. Tốt hơn cả tốt, một may mắn bất ngờ. Anh sẽ có toàn bộ căn nhà ở đường Pearson cho riêng mình, trừ phi vợ chồng Jensen bất ngờ quay về trước khi Joel Allen rời đến California.
“Nếu anh không thể...”
“Được chứ và tôi rất sẵn lòng. Anh sẽ đi bao lâu?”
“Rất khó để biết chắc. Ít nhất là một tuần, cũng có thể là hai. Tôi đã xin nghỉ việc. Không lương, nhưng nếu có tiền...”
“Được, tôi hiểu rồi.” Đã tốt lại càng tốt hơn. “Anh đừng lo chuyện cây cối. Tôi sẽ về sớm, và ở nhà khá lâu.”
“Vậy thì tuyệt quá. Bev dặn tôi bảo anh cứ dùng bất cứ thứ gì trong tủ lạnh nếu muốn. Nếu không chúng hỏng mất. Kem, sữa toàn những đồ nhanh hỏng.”
“Được rồi,” Billy nói. “Tôi từng trải qua chuyện này rồi. Đi an toàn nhé.”
“Cảm ơn anh, Dalton.”
“Không có gì,” Billy đáp.
02Đêm đó, Billy nằm trên giường, hai tay luồn xuống gối, đưa mắt nhìn ánh sáng vàng mờ trên trần nhà, hắt từ những cây đèn đường trước cửa gia đình Fazio vào qua cửa sổ. Anh vẫn quên béng việc lắp rèm cửa. Anh đã nghĩ sẽ làm, vậy mà chuyện đó vẫn chỉ dừng lại trong suy nghĩ. Có lẽ lúc này, khi không có việc gì để làm ngoài chờ đợi, anh sẽ nhớ.
Anh hy vọng khoảng thời gian chờ đợi này sẽ ngắn thôi, không chỉ bởi việc Don và Beverly không có ở nhà quá thuận lợi cho anh mà còn bởi thời gian anh ở Tháp Gerard sẽ trôi rất chậm nếu không viết tiếp câu chuyện của Benjy. Tiếp theo là phần về Fallujah, và Billy biết vài điều mình muốn kể, vài chi tiết đắt giá mà anh muốn nắm bắt. Những chiếc túi rác đó bị mắc vào đám cây cọ, phất phơ trong làn gió nóng như những chiếc cờ. Cách mà đám du kích Hồi giáo xuất hiện trong tắc-xi để đấu với lính Thủy quân lục chiến, sau đó tủa ra ngoài như những chú hề bước ra từ một chiếc ô tô nhỏ trong rạp xiếc. Duy chỉ có một điều, những chú hề trong rạp xiếc thì không mang theo súng. Cách mà đám trai diện áo phông 50 Cent và Snoop Dogg cầm súng, lao qua đống đổ nát trên những đôi Nike hay Chuck Taylors mòn vẹt. Cách mà một con chó ba chân, miệng ngậm một bàn tay người lao qua công viên Jolan. Billy có thể nhìn thấy rõ mồn một lớp bụi màu trắng trên bàn chân của nó.
Các mảnh ghép ở đó, nhưng anh không tài nào ghép chúng lại với nhau được cho đến khi vụ việc này kết thúc. William Wordsworth [*] từng nói, tác phẩm hay nhất là tác phẩm phải gợi lên được thứ cảm xúc mãnh liệt giữa tĩnh tại. Nhưng Billy đã đánh mất sự tĩnh tại của mình.
Cuối cùng thì anh cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng âm thanh ding-dong nhẹ nhàng báo hiệu có tin nhắn vừa đủ đánh thức anh. Thường thì anh sẽ mặc kệ, nhưng lúc này giấc ngủ của anh mới chỉ chờn đến còn những giấc mơ vẫn chưa thành hình. Chết tiệt thật.
Ba chiếc điện thoại đang được xếp thành hàng và sạc pin trên tủ đầu giường: của Billy, Dave và cuối cùng là của Dalton. Màn hình chiếc điện thoại của anh sáng lên.
Db1Dom: Gọi cho tôi. Sau đó là mã vùng của Las Vegas. Db1Dom chính là Double Domino, khách sạn casino của Nick. Theo múi giờ nơi Billy đang ở, lúc này là 3 giờ sáng. Ở Vegas, Nick có lẽ đang chuẩn bị lên giường.
Billy bấm gọi. Nick nghe máy và hỏi Billy thế nào. Billy trả lời rằng mình vẫn ổn ngoại trừ việc bây giờ đang là 3 giờ sáng.
Nick cười sảng khoái. “Thời gian tốt nhất để gọi điện, ai mà chẳng ở nhà vào giờ này. Tôi vừa nhận được thông báo rằng người bạn của chúng ta có lẽ sẽ đến với anh vào thứ Tư tới. Đáng lý là thứ Hai, nhưng hắn bị ngộ độc thực phẩm, chắc bày trò. Xe sẽ đưa hắn đến khách sạn, ở lại qua đêm. Anh hiểu chứ?”
Billy hiểu. Khách sạn của Allen sẽ là nhà tù của quận.
“Sớm hôm sau, hắn sẽ qua chỗ anh 4 L . Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Có.” Luận tội.
“Người bạn tóc đỏ của chúng ta có mang đến cho anh thứ anh muốn không?”
“Có.”
“Nó ổn chứ?”
“Ổn.”
“Tốt. Đại diện của anh sẽ nhắn tin cho anh, để anh chuẩn bị. Sau đó, anh đi nghỉ dưỡng. Anh hiểu rồi chứ?”
“Tôi hiểu,” Billy đáp.
“Anh sẽ muốn thanh toán hóa đơn qua đây hay bất kỳ chiếc nào mà anh đang dùng. Hiểu chứ?”
“Có,” Billy đáp. Việc Nick liên tục hỏi khiến anh khá mệt mỏi nhưng cũng tốt. Nick vẫn nghĩ mình đang nói chuyện với một gã đần. Phá hủy điện thoại của Billy Summers, của David Lockridge, và bất cứ điện thoại sim rác nào anh có, đã rõ. Chiếc điện thoại mà anh giữ lại chính là chiếc mà Nick không hay.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau,” Nick nói. “Cứ giữ điện thoại thêm nếu muốn, nhưng hãy xóa tin nhắn mà tôi gửi cho anh đi.” Nói đoạn anh ta cúp máy.
Billy xóa tin nhắn, nằm lại giường, một lần nữa anh chìm vào giấc ngủ trong chưa đầy một phút.
03Đó là một ngày cuối tuần mát mẻ. Có vẻ như Nàng Thu đã thực sự xuất hiện. Billy có thể nhìn thấy những mảng màu đầu tiên trên những tán cây của con phố Evergreen. Có một cuộc tỉ thí cờ tỷ phú vào chiều Chủ nhật, Billy đối đầu với ba đứa nhóc cùng năm sáu đứa khác chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh bàn cờ. Thường thì mấy viên xúc xắc luôn đứng về phe anh nhưng hôm nay lại khác. Anh thảy ba cú đúp và vượt ngục trong ba lần liên tiếp, một xác suất không tưởng khi chọn toàn bộ sáu con số Mega Millions. Sau đó, anh giậm chân tại chỗ đủ lâu để hai đối thủ chiếm thế thượng phong và cuối cùng đành bại dưới tay Derek Ackerman. Khi ngân hàng chiếm tài sản thế chấp cuối cùng của anh, lũ trẻ reo hò, vui sướng nhảy bổ vào người anh, hò hét ầm ĩ thua rồi, thua rồi, giải sầu thôi . Đến nỗi Corrie phải bước xuống cầu thang để xem vì sao lại om sòm thế và cuối cùng quát lũ trẻ ra khỏi người chú mau, để chú còn thở.
“Chú thua rồi!” Danny Fazio vui sướng hét lên. “Chú đã bị hạ gục bởi một đứa nhóc !”
“Được rồi,” Billy nói, cười chính bản thân mình. “Nếu chú có được đường sắt thay vì nhà tù...”
Becky, cô nhóc bạn của Shan, bụm miệng phát ra những tiếng ồn chế nhạo khiến tất cả cùng phá lên cười. Sau đó, họ dắt díu nhau lên lầu, ngồi ăn bánh trong phòng khách, nơi Jamal đang theo dõi một trận đấu bóng chày. Shan ngồi bên cạnh Billy trên ghế dài, giữ rịt chú chim hồng hạc trong lòng. Đến lượt đánh thứ bảy, cô bé ngủ thiếp đi trong khi đầu tựa vào cánh tay của Billy. Corrie mời anh ở lại dùng bữa tối nhưng anh từ chối, nói rằng anh có một bộ phim cần xem. Anh vô cùng háo hức được xem Deadly Express.
“Cháu đã xem phần giới thiệu bộ phim đó rồi,” Derek nói. “Rõ là sợ.”
“Chú ăn rất nhiều bắp nổ,” Billy nói. “Như vậy chú không còn sợ nữa.”
Billy không xem phim mà nghe podcast tóm tắt về bộ phim trong khi lái xe qua thị trấn đến ga-ra đậu xe, nơi chiếc Ford Fusion đang chờ. Cẩn tắc vô ưu. Anh lái chiếc Fusion đến số 658 đường Pearson và cất gọn những món đồ đạc của Dalton Smith vào tủ. Sau đó, anh lên lầu và tưới nước cho đám cỏ mẫu tử cùng Mai Địa Thảo của Bev Jensen. Cỏ mẫu tử vẫn mơn mởn nhưng Mai Địa Thảo khá cần nước.
“Được rồi nhé, Daphne,” Billy nói. Tấm biển nhỏ đằng trước cây Mai Địa Thảo đề tên như vậy. Cỏ mẫu tử cũng được đặt tên - ai mà biết tại sao – là Walter.
Xong xuôi đâu đấy, Billy khóa cửa và rời nhà, đội mũ lưỡi trai để che mái tóc không vàng của mình. Anh đeo cả kính râm, dù trời đã chập choạng tối. Anh trả chiếc Fusion về vị trí cũ, lái xe Toyota trở lại Midwood, xem ti-vi và đi ngủ. Anh gần như chìm vào giấc ngủ ngay khi đặt lưng xuống.
04Chiều thứ Hai, có tiếng gõ cửa. Billy mở cửa cùng sự thất vọng, anh đã mong đợi đó là Ken Hoff nhưng không phải.
Người đứng trước cửa là Phyllis Stanhope. Cô đứng đó mỉm cười, nhưng đôi mắt thì đỏ au và sưng húp.
“Đưa một cô gái đi ăn tối thì sao anh?” Mỗi vậy. “Gã bạn trai đã bỏ rơi tôi, và tôi cần được an ủi.” Cô dừng lại, đoạn nói thêm. “Tôi mời.”
“Không cần phải vậy đâu,” Billy nói. Anh biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu, và nó có vẻ không phải một ý kiến hay, nhưng anh mặc kệ. “Tôi rất sẵn lòng thanh toán, và nếu cô thực sự không thích vậy thì chúng ta có thể chia đôi một lần nữa.”
Nhưng họ đã không làm vậy. Billy là người thanh toán. Anh ngờ rằng cô có lẽ đã quyết định kỉ niệm sự kết thúc cuộc tình của mình bằng cách lên giường với anh, và ba chiếc cúc áo để mở – hai cúc trước bữa tối và thêm một cúc nữa trong khi dùng bữa – lại càng củng cố thêm ý tưởng đó. Billy đưa cho Phyllis thực đơn rượu nhưng cô xua đi.
“Lắm rượu thì hay say,” cô nói. “Đó là từ...”
“ Who’s Afraid of Virginia Woolf [*] ?”, Billy hoàn thành nốt giúp cô.
Phyllis không ăn nhiều vào bữa tối, cô nói rằng đó là một viễn cảnh chia tay tồi tệ, phần một gặp mặt trực tiếp và phần hai diễn ra trên điện thoại và cô cũng không đói lắm. Thứ cô thực sự muốn là những ly đồ uống này. Họ có lẽ sẽ không chia đôi, nhưng cô cần chia chút can đảm cho những gì sẽ xảy đến tiếp theo, điều mà lúc này dường như không chỉ có thể xảy ra mà còn không thể tránh khỏi. Và anh muốn vậy. Đã lâu rồi kể từ lần cuối Billy thân mật với một phụ nữ. Khi thanh toán bằng một trong những thẻ tín dụng mang tên David Lockridge, anh nghĩ về đám trẻ nhảy bổ lên người mình và hét thua rồi, thua rồi, giải sầu thôi . Và ở nơi đây, chỉ một ngày sau, có một người cũng uống để giải sầu, nhưng sầu này là sầu tình yêu.
“Đến chỗ anh đi. Tôi không muốn về nhà và nhìn thấy kem cạo râu của anh ta trên kệ phòng tắm.”
Ồ , Billy nghĩ, cô có thể nhìn thấy kem cạo râu trên kệ phòng tắm của tôi. Thậm chí cả kem đánh răng nữa.
Khi họ đến ngôi nhà màu vàng trên đường Evergreen, Phyllis đưa mắt nhìn quanh, khen ngợi tấm áp phích Doctor Zhivago mà anh mua ở một tiệm bán đồ cũ trong trung tâm thành phố, đoạn cô hỏi anh có đồ uống gì không. Billy có một lốc sáu lon bia trong tủ lạnh. Anh hỏi cô có cần cốc không, và Phil đáp rằng cô sẽ uống trực tiếp từ lon. Thế là anh mang hai lon ra phòng khách.
“Tôi nghĩ anh đã bỏ rượu được một thời gian.”
Anh nhún vai. “Lời hứa sinh ra để được phá vỡ mà. Hơn nữa, cũng ngoài giờ làm việc của tôi rồi.”
Cả hai vừa định khui bia thì cô thốt lên “Ở đây nóng quá,” nói đoạn cô liền cởi nút chiếc áo blouse của mình. Sớm hôm sau, những lon bia chưa mở vẫn nằm trên chiếc bàn cà phê, ngay ngắn và chưa được nhấp môi.
Tình dục âu cũng là điều tốt, ít nhất đối với Billy mà nói thì vậy. Anh nghĩ cô cũng thế, nhưng với phụ nữ thì khó mà nói chắc được gì. Thỉnh thoảng, họ chỉ muốn bạn ngừng cố gắng và cuốn xéo để họ có thể ngủ, nhưng nếu cô đang giả vờ thì đúng là giỏi thật. Đến một lúc nào đó, ngay trước khi anh không thể kiềm chế nổi nữa, khi cô phát ra những âm thanh mmmm lúc dựa vào vai anh và ghim móng tay của mình khiến bờ vai anh rớm máu.
Sau đó, khi anh lăn sang một bên giường, cô vỗ nhẹ vai anh như thể muốn nói rằng anh làm tốt lắm . “Xin đừng nói với em rằng đây là một cuộc làm tình chỉ vì thương hại.”
“Không đâu, hãy tin anh,” anh đáp. “Anh sẽ không hỏi em liệu đây có phải chỉ là làm tình để trả thù hay không.”
Cô cười phá lên. “Tốt hơn hết là anh không nên hỏi như vậy.” Nói đoạn cô quay người sang một bên, dịch ra xa anh. Năm phút sau, cô thở đều.
Billy nằm thao thức một lúc, không phải vì tiếng ngáy của cô – những tiếng thở to đều nhẹ nhàng như tiếng gừ gừ của một chú mèo – mà vì tâm trí của anh chưa chịu dừng lại. Anh cho rằng việc cô xuất hiện và sau đó về nhà cùng anh như thể một chi tiết trong tiểu thuyết Zola, nơi mọi nhân vật đều phải làm tròn vai, bước ra sân khấu ở cuối vở kịch trước những tràng pháo tay tán thưởng. Anh vọng cầu câu chuyện của riêng anh sẽ không kết thúc, nhưng đoán rằng phần này gần như đã đi đến hồi kết. Nếu anh hoàn thành công việc và nhận được khoản tiền thanh toán, một cuộc đời mới nào đó (có thể là Dalton Smith, cũng có thể là ai đó) sẽ bắt đầu. Có lẽ đó sẽ là một cuộc sống tốt hơn.
Anh đã nhận ra được một thời gian rồi, có lẽ là kể từ khi anh bắt tay vào viết câu chuyện của Benjy, rằng anh không thể sống tiếp cuộc sống này mà không bị bóp nghẹt thở. Ý niệm – không, ý nghĩ dí dỏm mới đúng, rằng anh chỉ ra tay với kẻ xấu vẫn nguyên vẹn cho đến giờ phút này. Có những người tốt đang say giấc nồng trong căn nhà của họ ở chính con phố này. Anh sẽ không cắt đứt mạng sống của bất kì ai trong số họ, nhưng anh cho rằng mình có thể ra tay nếu họ phát hiện lý do thực sự đằng sau sự xuất hiện của anh ở nơi đây.
Thi vị quá phải không? Trên cả lãng mạn? Billy không nghĩ vậy. Một người lạ xuất hiện và rồi trở thành hàng xóm, nhưng điểm mấu chốt ở đây là anh ta là kẻ xa lạ ngay từ đầu.
Khoảng 3 giờ sáng, Billy thức giấc và nghe thấy tiếng Phil nôn mửa trong phòng tắm. Tiếng bồn cầu xả nước. Tiếng nước chảy. Cô trở lại giường. Thút thít. Billy giả vờ ngủ. Tiếng khóc ngừng lại. Tiếng ngáy vang lên. Billy ngủ lại và mơ thấy những túi rác phấp phới trên những cây cọ.
05Anh thức giấc lúc 6 giờ hơn, cả không gian đượm hương cà phê. Phil đang ở trong bếp, đi chân trần và mặc áo sơ mi của anh.
“Em ngủ thế nào?” Billy hỏi.
“Ổn. Anh thì sao?”
“Rất ngon. Cà phê thơm quá.”
“Em đã trộm vài viên aspirin của anh. Em đoán tối qua mình uống khá nhiều.” Cô nhìn anh với ánh mắt nửa đê mê nửa bối rối.
“Chỉ cần em không lấy trộm kem cạo râu của anh là được.” Câu nói đó của anh khiến cô bật cười. Tình một đêm có thể dẫn tới một buổi sáng kinh hoàng sau đó, anh đã kinh qua vài buổi sáng như vậy, nhưng Billy nghĩ buổi sáng này khá ổn, và chuyện này thật tốt. Phil là một cô gái tốt.
Lúc anh đề nghị làm trứng bác, cô nhăn mặt và lắc đầu. Anh đưa cô lát bánh mì nướng. Sau đó, anh nhường phòng tắm và phòng ngủ để cô có thể tắm và thay đồ trong sự riêng tư. Khi xuất hiện sau đó, cô trông vẫn tươm tất. Chiếc áo cánh tuy có hơi nhăn, nhưng mặc đi ra ngoài vẫn được. Sau này chắc cô sẽ có một câu chuyện để kể lại, Billy nghĩ. Một đêm với Kẻ giết người. Nếu cô chọn nói ra điều đó, thì đúng là như vậy. Nhưng có thể sẽ không.
“Anh có thể đưa em về nhà chứ, Dave? Em muốn thay đồ.”
“Rất sẵn lòng.”
Cô dừng trước cửa và đặt tay lên cánh tay anh. “Không phải làm tình chỉ để trả thù đâu nhé.”
“Không ư?”
“Đôi khi một cô gái chỉ khao khát mình được đối phương thèm muốn. Và anh muốn em... đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Cô nhanh chóng gật đầu nói rằng thế là xong. “Và em cũng muốn anh. Nhưng em nghĩ đó sẽ là lần duy nhất. Không bao giờ nói không bao giờ, và đó là cảm xúc của em.”
Billy, người biết đó sẽ là lần duy nhất, gật đầu.
“Làm bạn nhé?” Phil hỏi.
Anh ôm và hôn lên má cô. “Mãi mãi.”
Vẫn còn sớm, nhưng con phố Evergreen đã thức giấc. Bên kia đường, Danie Fazio đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở hiện trước. Cô mặc áo choàng len màu hồng, trên tay cầm một tách cà phê. Billy mở cửa ghế hành khách của chiếc Toyota để Phil ngồi vào. Khi anh đi vòng ra phía sau để ngồi vào ghế lái, Diane giơ ngón tay cái lên dành cho người hàng xóm của mình.
Billy mỉm cười.
06Khi những toa xe bán đồ ăn trưa xuất hiện, Billy đi xuống và mua cho mình một chiếc taco cùng một lon cô-ca. Jim Albright, John Colton và Harry Stone – Những Luật sư Trẻ tuổi, giống như những nhân vật của một chương trình truyền hình hay trong tiểu thuyết của Grisham – vẫy anh lại và đề nghị anh ngồi chung với họ, nhưng Billy nói rằng anh muốn ăn tại bàn để làm thêm chút việc.
Jim giơ một ngón tay lên và nói, “Trước giây phút lâm chung của cuộc đời, chẳng người nào từng nói “Tôi ước mình đã dành nhiều thời gian ở văn phòng hơn” cả, Oscar Wilde [*] đã nói thế, ngay trước khi bước sang thế giới bên kia.”
Anh có thể nói với Jim rằng những lời cuối cùng của Oscar Wilde thực ra là Hoặc là tờ giấy dán tường này hoặc là tôi sẽ đi [*] , nhưng anh chỉ mỉm cười trước câu nói của anh ta.
Thực ra, giờ anh không muốn dành thời gian của mình với những anh chàng này vì sắp đến ngày diễn ra vụ việc, không phải vì anh không thích họ mà trái lại mới đúng. Và Phil có vẻ cũng đã xin nghỉ làm một ngày. Anh hy vọng cô cũng sẽ nghỉ cả thứ Tư lẫn thứ Năm, nhưng đó có lẽ là một hy vọng mong manh.
Điện thoại của Dalton đổ chuông ngay khi anh bước vào văn phòng. Người gọi đến là Don Jensen.
“Dollen, anh bạn của tôi! Anh về rồi chứ?”
“Đúng thế.”
“Anh khỏe chứ? Daffy và Woller thế nào?”
“Cả ba chúng tôi đều ổn. Anh thì sao?” Anh có thể chắc chắn rằng Don rất phấn khởi qua giọng điệu của anh ta, dù bây giờ mới chỉ qua trưa một chút.
“Anh bạn, tôi chưa bao giờ ổn hơn.” Mọi chuyện quá tuyệt vời. “Bevvie cũng thế. Nói xin chào đi, Bevvie.”
Mặc dù cô ở khá xa nhưng anh vẫn có thể nghe thấy giọng cô vì cô hét lên, “Chào anh nhé, cưng”, rồi phá lên cười ngặt nghẽo. Cô đang nhậu. Không ai trong số họ đang trải qua cảm giác tang thương trước sự ra đi của người thân.
“Bevvie gửi lời chào anh,” Don nói.
“Tôi có nghe thấy.”
“Dollen... anh bạn...” Anh hạ giọng. “Chúng tôi giàu rồi.”
“Nghiêm túc?”
“Luật sư đã công bố di chúc vào sáng nay và mẹ của Bevvie đã để lại toàn bộ tài sản cho cô ấy. Cổ phần và tài khoản ngân hàng. Gần hai trăm ngàn đô-la ”
Ở phía sau, Bevvie đang ăn mừng còn Billy không thể nhịn nổi cười. Có lẽ cô sẽ cảm thấy đau khổ khi tỉnh rượu, nhưng ngay lúc này, hai con người sống trong căn hộ ở một trong những khu dân cư không-mấy-đáng-sống đang ăn mừng, và Billy không thể trách cứ họ.
“Thật tuyệt, Don. Điều đó thực sự rất tuyệt.”
“Lần này anh sẽ ở nhà bao lâu? Tôi muốn gọi hỏi anh vì chuyện đó, Dollen.”
“Có lẽ khá lâu đấy. Tôi vừa ký kết một hợp đồng mới với...”
Don không đợi anh nói nốt câu. “Tốt, tốt quá. Anh có thể tiếp tục tưới nước cho Daffy và Woller, bởi vì... anh biết gì không?”
“Chuyện gì thế?”
“Đoán xem!”
“Tôi không thể đoán được.”
“Đoán đi, anh bạn máy tính của tôi, đoán xem nào!”
“Anh đang đi du lịch à?”
Don phá lên cười lớn, đến nỗi Billy phải đưa điện thoại ra xa khỏi tai trong khi hơi nhăn mặt, nhưng anh vẫn mỉm cười. Ở hiền gặp lành, và cho dù tình huống của anh sẽ thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ sẵn sàng đón nhận nó. Anh tự hỏi không biết Zola đã bao giờ từng viết một diễn biến tượng tự như thế này chưa. Câu trả lời có lẽ là chưa, nhưng bây giờ...
“Được rồi, Dollen. Chúng tôi đang đi du ngoạn !”
Ở phía sau, Beverly hét lên.
“Anh sẽ ở đó một tháng chứ? Hay thậm chí là sáu tuần? Bởi vì...”
Đến lúc này, Beverly giật lấy chiếc điện thoại và Billy một lần nữa phải giữ nó cách xa vài phân để bảo vệ màng nhĩ của mình. “Nếu anh không ở nhà, cứ mặc xác chúng chết héo đi. Tôi có thể mua cây mới! Mua nguyên một nhà kính cũng được!”
Billy gửi lời chia buồn và chúc mừng đến cô, sau đó là Don cầm máy.
“Khi nào quay về, chúng tôi sẽ chuyển đi. Không phải nhìn ra bãi đất trống chết tiệt bên kia đường nữa. Không phải tôi bất mãn với căn hộ của anh đâu, Doll. Đó là căn mà Bevvie luôn muốn.”
Bev thét lên, “Giờ thì không!”
“Tôi sẽ tưới nước cho Daphne và Walter, hai người không phải lo chuyện đó.”
“Chúng tôi sẽ trả công cho anh, Chàng trai Chăm cây kiêm Chuyên viên máy tính! Chúng tôi có thể chi trả chuyện này!”
“Không cần đâu. Hai người là hàng xóm tốt mà.”
“Anh cũng vậy, Dollen, anh cũng vậy. Biết chúng tôi đang uống gì không?”
“Sâm panh chăng?”
Billy một lần nữa phải giơ điện thoại ra xa khỏi tai mình. “Anh nói cái quái gì mà chuẩn chỉnh thế!”
“Đừng uống nhiều quá,” Billy nói. “Và cho tôi gửi lời tới Beverly nhé. Tôi rất lấy làm tiếc trước mất mát của cô ấy nhưng cũng mừng vì những gì mà hai người có được.”
“Tôi sẽ làm vậy, chắc chắn rồi. Cảm ơn anh rất nhiều, anh bạn.” Nói đoạn anh ta dừng lại, và khi nói tiếp, giọng anh ta như thể đã tỉnh hẳn rượu. Một cách đáng kinh ngạc. “ Hai trăm ngàn đô-la . Anh tin nổi không?”
“Vâng.” Billy đáp. Anh ngắt cuộc gọi và ngồi lại xuống ghế. Anh sẽ nhận được gấp 10 lần hai trăm ngàn đô-la, nhưng anh cho rằng Don và Beverly Jensen thực sự đã trở thành những người giàu có. Vâng thưa ngài, thực sự là những người giàu có. Cảm giác nhưng đúng là thế.
07Sáng hôm sau, khi anh đang rẽ vào ga-ra ở khúc quanh gần Tháp Gerard, điện thoại của David Lockridge vang lên âm thanh báo có tin nhắn. Chờ cho đến khi chiếc xe yên vị ở một chỗ trống trên tầng bốn, anh mới mở ra đọc.
Grusso: Séc đang đến.
Billy ngờ ngợ, lúc này là 6 giờ 30 phút ở bờ Tây, nhưng anh hiểu séc sẽ sớm được chuyển đến. Allen đang đến, có thể là trên một chuyến bay thương mại trong tình trạng bị còng tay bởi một trong những vị thanh tra thành phố hay một viên cảnh sát bang, và điều đó thật tốt. Đã đến lúc xúc tiến kế hoạch rồi.
Anh mở cửa xe phía sau và lấy một túi tạp hóa bằng giấy trên ghế ngồi. Bên trong là chiếc quần vải dù cùng áo khoác lụa in hình đôi môi Rolling Stones ở sau lưng. Chiếc quần này không có màu vàng, dù đó là món đồ mà Colin White chuộng. Sau vài lần đấu tranh suy nghĩ, Billy cho rằng màu đó quá lòe loẹt. Cái mà anh đặt từ Amazon có màu đen ánh nhũ vàng. Anh chắc chắn một điều rằng Colin sẽ thích nó.
Billy cũng dự sẵn một câu chuyện phòng trường hợp – không chắc nhưng luôn luôn có thể – Irv hỏi anh mang túi tạp hóa đi làm làm gì, nhưng Irv đang bắt chuyện với vài người đẹp của Các giải pháp Kinh doanh và chỉ vẫy tay với anh khi Billy tiến vào thang máy.
Khi đã yên vị trong văn phòng, anh mở túi, lục lọi bên dưới đống quần áo và lấy ra một tấm biển đã mua ở Staples. Tấm biển đề XIN LỖI VÌ ĐÓNG CỬA. Có hai biểu tượng mặt buồn bên cạnh thông điệp. Billy dùng một chiếc bút dạ viết thêm KHÔNG CÓ NƯỚC CHO ĐẾN 4 HOẶC 6H. Anh phe phẩy tấm biển trong không khí vài lần, không muốn lời nhắn của mình bị nhòe, sau đó đặt nó trở lại túi. Anh nhét thêm bộ tóc giả dài màu đen vào túi, rồi đặt nó vào trong tủ.
Tại bàn làm việc, anh chuyển file câu chuyện của Benjy sang USB. Sau khi hoàn tất, anh cho chạy chương trình tự hủy để xóa mọi thứ có trên chiếc MacBook Pro này. Nó vẫn ở đây. Dấu vân tay của anh ở trên máy và trên mọi đồ đạc của nơi này, sau ngần ấy thời gian, anh vẫn sẽ bỏ sót dù có lau bao lần đi chăng nữa, nhưng chẳng sao cả. Một khi anh bóp cò và nhìn thấy Joel Allen nằm chết trên bậc thềm của tòa án, Billy Summers sẽ không còn tồn tại. Chiếc máy tính cá nhân của anh... anh cũng có thể phá hủy nó, vứt bỏ nó, và sử dụng một trong những chiếc máy tính AllTech rẻ tiền ở phố Pearson, nhưng anh không muốn vậy. Nó sẽ đi cùng anh.
08Một giờ sau đó có tiếng gõ cửa. Anh mở cửa, một lần nữa anh lại mong là Ken Hoff, với cảm giác thấp thỏm âu lo, và một lần nữa anh lại thất vọng. Lần này là Dana Edison, mới gia nhập đội Vegas của Nick. Hắn không mặc đồng phục DPW. Hôm nay, hắn trông khó nhận ra trong chiếc quần âu màu đen và áo khoác thể thao màu xám. Hắn nhỏ thó, đeo kính cận và thoạt nhìn, bạn có thể nghĩ hắn chắc hẳn làm việc ở văn phòng kế toán của Phil Stanhope ở đầu bên kia hành lang. Xem xét kĩ hơn – đặc biệt nếu bạn là lính Thủy quân lục chiến – bạn sẽ nhìn thấy vài điểm khác biệt.
“Chào, anh bạn.” Giọng của Edison trầm và lịch sự. “Nick muốn tôi chuyển đôi lời đến anh. Tôi vào trong được chứ?”
Billy đứng sang một bên. Dana Edison nhẹ nhàng bước vào không gian phía ngoài văn phòng trong đôi giày lười màu nâu và tiến vào phòng họp nhỏ đóng vai trò là phòng sáng tác của Billy. Edison di chuyển với vẻ khúm núm. Hắn liếc qua bàn, nơi chiếc máy tính cá nhân của Billy đang để mở với trò chơi bài đang chơi dở, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Tưởng tượng ra phương hướng như Billy đã làm nhiều lần trong suốt mùa hè qua. Chỉ có điều, giờ mùa hè đã qua và không khí bắt đầu se lạnh.
Thật tốt khi Edison cho anh chút thời gian, vì ở đây anh đã quen với việc là một David Lockridge khá thông minh và suýt chút nữa anh đã sơ suất. Nhưng khi Edison quay về phía anh, Billy trưng ra bộ mặt của bản thể ngờ nghệch : mắt mở to, miệng há hốc. Không đủ để khiến anh trông giống một tên ngốc, nhưng đủ để khiến anh trông giống một người có niềm tin rằng Zola là một trong những kẻ thù không đội trời chung với Siêu nhân.
“Anh là Dana, đúng không? Tôi đã gặp anh ở nhà Nick.”
Hắn gật đầu. “Anh cũng thấy tôi và Reggie quanh quẩn trong chiếc xe tải nhỏ thành phố, đúng không?”
“Đúng thế.”
“Nick muốn biết xem liệu anh đã sẵn sàng cho ngày mai chưa.”
“Chắc chắn rồi.”
“Anh để súng ở đâu?”
“À...”
Dana cười toe toét, để lộ hàm răng đều tăm tắp và nhỏ nhắn như chính hắn. “Không cần đâu. Nhưng ở gần đây, đúng chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Anh có máy cắt kính không?”
Thật là một câu hỏi ngu ngốc, nhưng ổn thôi. Anh vẫn vờ như mình là một chàng trai ngờ nghệch cơ mà. “Chắc chắn rồi.”
“Anh sẽ không muốn sử dụng nó ngay hôm nay đâu. Cửa sổ quay hướng Tây và ai đó có thể phát hiện ra cái lỗ.”
“Tôi biết điều đó.”
“Được thôi, tôi cho rằng anh cũng biết. Nick nói anh là một xạ thủ. Đoạt vài mạng ở Fallajah, đúng không? Cảm giác đó thế nào?”
“Tốt.” Không hề. Cuộc trò chuyện này cũng vậy. Việc Edison xuất hiện trong căn phòng này như thể đem đến một đám mây nhỏ có thể làm nên cơn bão.
“Nick muốn tôi đảm bảo rằng anh theo đúng kế hoạch.”
“Tôi vẫn theo đúng.”
Edison vẫn tiếp tục kế hoạch. “Anh bóp cò. Năm giây sau đó, không quá mười giây, sẽ có một vụ nổ váng trời từ phía sau quán cà phê đằng kia.”
“Pháo nổ.”
“Pháo nổ, đúng thế. Đó là việc của Frankie. Năm giây sau đó, không quá mười giây, một người sẽ đi ra phía sau cửa hàng tin tức và văn phòng phẩm ở góc đường. Người đó sẽ là Paulie Logan. Mọi người sẽ bắt đầu bỏ chạy. Anh sẽ tham gia cùng họ, chỉ là thêm một gã nhân viên văn phòng muốn hóng hớt chuyện gì đã xảy ra và sau đó muốn thoát ra ngoài. Anh lượn qua góc. Chiếc xe tải DPW sẽ ở đó. Reggie sẽ mở cửa sau. Tôi ngồi sau tay lái. Anh sẽ thay đồ trong khi xe di chuyển nhanh nhất có thể. Rõ rồi chứ?”
Luôn là như vậy. Billy không cần hướng dẫn phút cuối. “Rõ. Duy chỉ một điều, Dana.”
“Gì vậy?”
“Tôi có nhiều việc phải làm để chuẩn bị sẵn sàng, và một đi thì không thể làm lại. Anh có chắc là ngày mai không?”
Dana hé miệng, để nói tất nhiên rồi, nhưng Billy lắc đầu.
“Hãy suy nghĩ trước khi nói bất cứ điều gì. Suy nghĩ kĩ, bởi nếu có gì đó thay đổi, thỏa thuận này sẽ thất bại, tôi sẽ đi đời còn Joel Allen vẫn sống. Vì vậy... anh có chắc không?”
Dana Edison nhìn kỹ Billy, có lẽ là đang đánh giá lại. Sau đó, hắn mỉm cười: “Chắc như đinh đóng cột. Còn gì nữa không?”
“Không.”
“Được rồi.” Edison quay trở ra không gian bên ngoài, nhún nhảy bước đi. Quả tóc búi cao lên phía sau của anh ta trông giống như một tay nắm cửa màu đỏ sẫm. Đi đến cửa, anh ta quay lại và nhìn Billy với đôi mắt xanh sáng, vô cảm. Hắn cất tiếng, “Đừng trượt nhé,” đoạn rời đi.
Billy quay trở lại phòng viết và nhìn chằm chằm vào trò chơi bài đang tạm dừng trên máy tính. Anh suy nghĩ về việc Dana Edison không nói gì về vụ hỏa hoạn nhà kho có thể xảy ra ở Cody, và hắn hẳn sẽ làm vậy nếu hay tin. Anh cũng suy nghĩ về khả năng nếu làm theo kế hoạch của Nick, anh thực sự có thể phải bỏ xác trong một con mương ven đường ngoài thành phố với một lỗ thủng trên trán. Nếu điều đó xảy ra, anh đoán Edison sẽ là người thực hiện. Và ai sẽ bỏ túi khoản tiền một-triệu-năm-trăm đó? Đương nhiên là Nick. Billy muốn tin rằng đó là chuyện hoang tưởng, nhưng sau chuyến ghé thăm của Edison, điều đó có vẻ khả thi hơn một chút. Suy nghĩ này chắc chắn không nhiều thì ít đã xuất hiện trong đầu Nick, bất chấp sự hợp tác lâu dài của cả hai. Loại bỏ Ken Hoff, loại bỏ Billy Summers, và hắn có thể phủi tay khi xong việc.
Billy gập máy tính lại. Viết nên câu chuyện của mình chưa bao giờ khiến anh cảm thấy xa vời đến thế. Khốn khiếp, hôm nay anh thậm chí còn không thể chơi ván bài nào cả.
09Trên đường về nhà, anh dừng lại trước Ace Hardware để mua món đó cuối cùng mà mình cần: một ổ khóa của hàng Yale. Lúc về đến nhà – đêm cuối cùng anh ở lại nơi đây – có một mảnh giấy trên bậc trên cùng dẫn lên hiên nhà, được chặn bởi một viên đá. Anh trượt quai đeo túi máy tính ra khỏi vai, nhặt tờ giấy lên, ngồi xuống, xem xét nó, và nghĩ đây là một màn chào sân mà anh có thể tham dự nếu không có chuyện này. Đó là một bức vẽ bằng bút chì màu, rõ ràng được vẽ bởi một đứa trẻ, nhưng ít nhất cũng là một đứa nhóc có khiếu. Không thể nói được tài năng bao nhiêu, bởi nghệ sĩ này hiện chỉ mới tám tuổi. Ở dưới cùng, cô bé ký tên của mình: Shanice Anya Ackerman. Và ở trên cùng là dòng chữ in hoa: DÀNH TẶNG CHÚ DAVE!
Bức tranh vẽ một cô bé đang mỉm cười với làn da màu nâu sẫm và những dải ruy băng đỏ tươi điểm thêm cho những lọn tóc tết hàng bắp của mình. Cô bé đang vòng tay ôm một chú chim hồng hạc màu hồng, trên đầu nó tỏa ra một loạt trái tim. Billy nhìn bức tranh một lúc lâu, sau đó gấp lại và nhét vào túi sau. Anh đã tự đưa chân vào chiếc hộp mà trước đây anh chưa từng mơ tới. Anh sẽ trả bất cứ thứ gì, bao gồm cả khoản thanh toán hai-triệu-đô-la, để có thể trở lại ba tháng trước, đến sảnh khách sạn, nơi anh ngồi đọc Archie’s Pals ‘n’ Gal và chờ đợi chuyến xe của mình. Và khi Frankie Elvis và Paul Logan bước vào, anh sẽ bảo họ xin lỗi Nick, rằng anh đã thay đổi quyết định. Nhưng lúc này, không thể quay ngược thời gian mà chỉ có thể tiến về phía trước, và khi nghĩ đến khả năng Dana Edision có thể ghé qua khu phố này để hỏi han, thậm chí có thể đặt đôi bàn tay nhỏ thó đó lên vai Shanice, Billy phải bặm thật chặt môi mình để cảnh tượng đó biến mất. Anh đã ở trong hộp rồi và tất cả những gì anh có thể làm là làm theo cách của mình.